Câu chuyện của VnS và Vn-S sau này là bộ seri phim dài tập, lắm tình tiết phức tạp mà điện ảnh ấn độ hay đài loan cũng phải chào thua. Nhưng chỉ có vài diễn viên chính, dù rằng diễn viên quần chúng đông ơi là đông với hàng hà cung bậc hỷ nộ ái ố và suy nghĩ riêng. Câu chuyện này sẽ đi về đâu khi càng lúc nó càng dài mà nhiều người không thể tiếp tục dõi theo, đành để lại những cảm xúc tiêu cực, chửi đổng và rời đi?
Kẻ đấm người xoa, kẻ buôn lời người nước mắt.
Chỉ có thể là một cái kết buồn hoặc... hoặc cái gì?
Không chỉ phim buồn, mà còn là bộ phim dở. Liệu, với hành nghìn diễn viên quần chúng, đây là bộ phim gì? Hỏi khó sao? Quá phức tạp ấy à?
Với mình, chỉ đơn giản là làm hoặc không làm. Cũng chỉ hai lựa chọn như trên nhưng khá rõ ràng. Khi cả thế giớ chia 2, kẻ đi người ở là loạn? Không đâu, chọn 1 bên và tống bên còn lại vào dĩ vãng chính là lựa chọn chính xác.
Sự lựa chọn ban đầu rõ ràng sẽ tránh chuyện phim lâm ly.
Mình có thể nói chính xác việc cần làm bây giờ là tiễn những ai muốn ra đi và... xong.
Liệu một nhân vật chính mới hay nhân vật phản diện mới sẽ xuất hiện? Đều là một cả thôi.
Qua con mắt của vạn người, sẽ có vạn cảnh. Trong con mắt của mình chỉ có một cảnh...
P/S: con mắt, không phải đôi mắt, khỏi bắt bẻ.
Chuyện sắp tới.
Vẫn sẽ hoạt động, chỉ vậy thôi.
Cụ thể chuyện sắp tới.
Những hướng đi sắp tới sẽ được các mod truyền đạt lại và mình sẽ nêu cụ thể trong những thông báo tiếp theo.
Sau dọn dẹp xong sẽ có thay đổi rất lớn, có thể nói gọi là thời đại mới.
Năm qua
Những tưởng một khởi đầu tốt sẽ đem lại cho chúng ta những điều tốt. Nhưng một năm qua chỉ toàn là tin buồn với đầy những cuộc xung đột mang màu sắc cá nhân. Đã đến lúc trúc bỏ toàn bộ những sai lầm trong năm và điều chỉnh phù hợp.
Những điều chúng ta đạt được trong năm qua không bằng 1 tháng lúc trước hay 1 năm thuở xa cũ.
Tương lai
Mình nghĩ, nếu cũng chỉ làm được như thuở xa cũ thì bây giờ chúng ta có thể tin rằng sẽ cần 2 năm nữa. Hãy cùng nhìn lại sau 2 năm nữa, nếu bạn vẫn ở đây để đọc topic này.
Nếu không được làm nam chính ngôn tình.
Cũng xin được làm nam phụ bách hợp.
hoan nghênh và cảm ơn hảo ý của bác vọc, dù chỉ là uploader lâu năm nhưng ít đóng góp và gần đây mới làm T-mod dc non tháng thôi nhưng sắp tới có thể giúp gì dc thì mình sẽ giúp hết sức
tiện thể cho mình hỏi 2 câu ngắn gọn, sắp tới ai sẽ là admin và "dọn dẹp" tức là thanh lọc staff phải ko, vậy thì sẽ thay đổi từ những cấp nào ?
Câu chuyện của VnS và Vn-S sau này là bộ seri phim dài tập, lắm tình tiết phức tạp mà điện ảnh ấn độ hay đài loan cũng phải chào thua.
........ Không chỉ phim buồn, mà còn là bộ phim dở.
1 lần nữa 4rum đứng dậy từ dống tro tàn, chỉ tiếc lần cảm giác mình vô cảm quở chứ éo có sướt mướt như đợt trước, vì cái end hụt kì này cực kì lãng xẹt
Giờ thì coi như 1 năm lộn xộn vừa qua qua là quá trình chuyển giao thời đại vậy
It's time to revolution!
Sửa lần cuối bởi Senkaze.XIII; 16-02-2016 lúc 02:23.
Chuyện đời xưa: mẹ con Mạnh Tử sống gần bãi tha ma. Hàng ngày, Mạnh Tử vẫn thường ra đây nô đùa, Mạnh Tử thường diễn lại những cảnh ông nhìn thấy ở bãi tha ma. Mạnh Mẫu nhận thấy đây không phải là chỗ ở tốt cho con trai mình, bà liền chuyển nhà sang một khu phố mua bán sầm uất nhưng tình hình không khả quan cho lắm. Mạnh Tử học cách cân, đong, đo, đếm của những kẻ mua bán, hay khoe khoang đồ của mình. Lần này, Mạnh Mẫu chuyển nhà đến gần một ngôi trường, Mạnh Tử sống gần đây nên học những khuôn mẫu lễ giáo, học hành chăm chỉ, lúc bấy giờ Mạnh Mẫu mới thở phào: “Đây mới là chỗ ở của con ta”.
Chuyện đời nay: một chiếc máy bay giấy đã từng bay trên bầu trời, chấp cánh ước mơ lẫn những niềm vui thú vị của không biết bao nhiêu con người đồng điệu. Cứ thế thời gian dần trôi, người cứ lại người rủ nhau đến rồi đi, từ lúc nào không hay đã trở thành cả một thế giới. Rồi, một ngày họ cũng chợt nhận thấy nơi mà mình đang gửi gắm tâm hồn chỉ như một hình xếp giấy mong manh. Nhưng cái khó ló cái khôn, những kẻ quá giang sáng suốt hiểu rằng giấy xếp thay vì đem gấp máy bay cũng có thể dùng để.. in tiền. Thế là, bao nhiêu tờ giấy trắng mà không trắng, bỗng chốc trở nên quý giá lạ thường. Thiên hạ đua nhau xé máy bay xếp tiền, xây nhà cửa, làm xe cộ bằng giấy, thời trang giấy trở thành mốt thời thượng cả trong mùa nắng lẫn mưa giông chớp giật. Giấy xài không đủ, đến lõi giấy vệ sinh cũng đã dùng nát nhưng cơn sốt vẫn còn cấp tính. Túng thế phải tùng quyền, người ta xé cánh chiếc máy bay lớn mà xài, lấy vàng bạc đá quý đắp vào thế chỗ. Có điều, trời sinh máy bay giấy chỉ có thể bay cao, há chẳng phải vì nó bằng giấy hay sao? Không còn đôi cánh trắng, cũng ko còn bàn tay đưa đẩy, chiếc phi cơ nhà giàu không cơ động cũng chẳng lắp động cơ rồi cũng rơi, tan nát. Hành khách thẫn thờ khóc than phải chi máy bay của mình còn bằng giấy thì sẽ không rơi, rơi rồi cũng không nát vụn. Khóc đã rồi thôi, mỗi người lại xé một mẩu mang về, lại xếp máy bay nhưng cất tủ chả cho bay, để làm gì thì chắc cũng chả ai biết. Hết chuyện... Trong khi ấy ở một nơi nào đó xa xôi chưa thấy, một chú nhóc đang xếp một chiếc máy bay khác, không hào nhoáng hay mang tên tuổi thương hiệu gì cả. Nhưng chắc chắn rằng nó sẽ bay rất cao và tự do.. Bởi lẽ ai cũng rõ máy bay thì phải bay, từ nơi này sang nơi khác chứ không phải lượn hoài trong góc nhà. Cũng như một tờ giấy không thể bôi xóa mãi rồi viết một nghìn lẻ một chuyện lên đó.
Bỗng ngẫu hứng muốn viết một thứ gì đó, nhưng lại không có giấy, đành lấy nhật ký tuổi teen đã đốt thành tro dán lại ra mà viết, lòng cứ nơm nớp lo sợ gió mùa đông bắc tràn về cuốn bay mất.
Sửa lần cuối bởi Hillian; 16-02-2016 lúc 02:20.
Essentially, people live in one of two ways.
Either they live in awareness
of their own worthlessness,
or they live in awareness
of the worthlessness of the world..
Two ways.
Either you allow your value
to be absorbed by the world,
or you chisel away at the world’s value
and make it your own..
Chuyện đời xưa: mẹ con Mạnh Tử sống gần bãi tha ma. Hàng ngày, Mạnh Tử vẫn thường ra đây nô đùa, Mạnh Tử thường diễn lại những cảnh ông nhìn thấy ở bãi tha ma. Mạnh Mẫu nhận thấy đây không phải là chỗ ở tốt cho con trai mình, bà liền chuyển nhà sang một khu phố mua bán sầm uất nhưng tình hình không khả quan cho lắm. Mạnh Tử học cách cân, đong, đo, đếm của những kẻ mua bán, hay khoe khoang đồ của mình. Lần này, Mạnh Mẫu chuyển nhà đến gần một ngôi trường, Mạnh Tử sống gần đây nên học những khuôn mẫu lễ giáo, học hành chăm chỉ, lúc bấy giờ Mạnh Mẫu mới thở phào: “Đây mới là chỗ ở của con ta”.
Chuyện đời nay: một chiếc máy bay giấy đã từng bay trên bầu trời, chấp cánh ước mơ lẫn những niềm vui thú vị của không biết bao nhiêu con người đồng điệu. Cứ thế thời gian dần trôi, người cứ lại người rủ nhau đến rồi đi, từ lúc nào không hay đã trở thành cả một thế giới. Rồi, một ngày họ cũng chợt nhận thấy nơi mà mình đang gửi gắm tâm hồn chỉ như một hình xếp giấy mong manh. Nhưng cái khó ló cái khôn, những kẻ quá giang sáng suốt hiểu rằng giấy xếp thay vì đem gấp máy bay cũng có thể dùng để.. in tiền. Thế là, bao nhiêu tờ giấy trắng mà không trắng, bỗng chốc trở nên quý giá lạ thường. Thiên hạ đua nhau xé máy bay xếp tiền, xây nhà cửa, làm xe cộ bằng giấy, thời trang giấy trở thành mốt thời thượng cả trong mùa nắng lẫn mưa giông chớp giật. Giấy xài không đủ, đến lõi giấy vệ sinh cũng đã dùng nát nhưng cơn sốt vẫn còn cấp tính. Túng thế phải tùng quyền, người ta xé cánh chiếc máy bay lớn mà xài, lấy vàng bạc đá quý đắp vào thế chỗ. Có điều, trời sinh máy bay giấy chỉ có thể bay cao, há chẳng phải vì nó bằng giấy hay sao? Không còn đôi cánh trắng, cũng ko còn bàn tay đưa đẩy, chiếc phi cơ nhà giàu không cơ động cũng chẳng lắp động cơ rồi cũng rơi, tan nát. Hành khách thẫn thờ khóc than phải chi máy bay của mình còn bằng giấy thì sẽ không rơi, rơi rồi cũng không nát vụn. Khóc đã rồi thôi, mỗi người lại xé một mẩu mang về, lại xếp máy bay nhưng cất tủ chả cho bay, để làm gì thì chắc cũng chả ai biết. Hết chuyện... Trong khi ấy ở một nơi nào đó xa xôi chưa thấy, một chú nhóc đang xếp một chiếc máy bay khác, không hào nhoáng hay mang tên tuổi thương hiệu gì cả. Nhưng chắc chắn rằng nó sẽ bay rất cao và tự do.. Bởi lẽ ai cũng rõ máy bay thì phải bay, từ nơi này sang nơi khác chứ không phải lượn hoài trong góc nhà. Cũng như một tờ giấy không thể bôi xóa mãi rồi viết một nghìn lẻ một chuyện lên đó.
Bỗng ngẫu hứng muốn viết một thứ gì đó, nhưng lại không có giấy, đành lấy nhật ký tuổi teen đã đốt thành tro dán lại ra mà viết, lòng cứ nơm nớp lo sợ gió mùa đông bắc tràn về cuốn bay mất.
bác viết tâm trạng quá, mà mình cũng chẳng hiểu bác muốn đi hay ở nữa
Đánh dấu