Bất thường
Ừ! Tôi lại mơ, một cơn ác mộng chập chờn với những hình ảnh nối tiếp nhau, không thể nhớ rõ. Chỉ có điều, cảm giác sợ hãi đều là thật. Điều duy nhất tôi nhớ rõ là giai điệu của bản nhạc ấy: "Đồng dao mùa hạ".
Việc chui vào tiệm bánh kia thật sự không phải là ý hay, từ khi cô chủ tiệm ngâm nga giai điệu của bài hát quái quỷ đó, ác mộng năm nào lại lặp lại, thứ đồng dao ấy lại luẩn quẩn trong đầu tôi rồi.
Khi ra khỏi cửa nhà, phòng ngủ của mẹ tôi vẫn đóng kín. Có lẽ bà đang ngủ, bà thường về nhà rất khuya, cỡ 1,2 h sáng, sau đó bắt đầu lẩm nhẩm những câu từ bất thường mà tôi chẳng thể hiểu nổi cho đến ít nhất là 3h, vì vậy, bà thường không thể dậy sớm hơn 7h sáng.
Ngày ba tôi mất, tiếng lẩm nhẩm của mẹ vang vọng suốt 2 ngày, không nghỉ.
Nhún nhún vai, khóa cửa lại, tôi đến trường và khởi động tuần mới bằng một tiết chào cờ và một tiết ngữ văn dài tổng cộng 90 phút, chán tới không tưởng. Nhưng mọi chuyện bắt đầu có vấn đề vào giờ ra chơi, khi tôi cố gắng lết tấm thân ra ngoài để mua sữa với cái giá rẻ hơn căntin trường gấp 2 lần. Tôi bắt gặp một cặp du khách nam.
Đường vắng vì đám học sinh còn lại đứa nào cũng ngại ra ngoài trong cái tiết trời nắng nóng kiểu này, thế nên tiếng nói chuyện của hai nguời đàn ông kia rất vang. Trông họ lạ, da xám ngắt như thể không có chút máu, một nguời có khuôn mặt rất đẹp, cao hơn nguời còn lại cả cái đầu, tuy nhiên mắt lại có ánh đỏ sáng lên dưới nắng, và mái tóc tím ánh xanh chẳng giống ai. Nhưng nguời bên cạnh còn đáng nói hơn, ông ta còng lưng, mũi cao và khoằm xuống như thể đó là hậu quả của việc phẫu thuật thẩm mỹ hỏng, chân tay lòng khòng, cáu bẩn, da nhăn nheo một cách đáng ngạc nhiên và gần như không có tóc. Họ nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng xì xào như tiếng lá cây quét xuống đất, tôi thậm chí còn chẳng biết đó là tiếng của nước nào.
Trông bọn họ quá quái dị, vì vậy, tôi chẳng ngu gì mà dây vào.
Nhưng ngay khi tôi cố gắng đi lướt qua họ và bơ đi cái thứ tiếng như kiểu nguời ngoài hành tinh kia, một luồng tạp âm như thể tiếng rè của tivi bao trùm lấy thính giác của tôi, xóa nhòa mọi âm thanh chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Vấn đề là khi thứ tạp âm ấy biến mất, tôi bắt đầu nghe hiểu những gì hai vị du khách kì lạ kia nói.
Họ phàn nàn rằng thức ăn ở đây làm họ buồn nôn, chỉ ngoài trừ một số món còn tạm được, họ nói gì đó về thuần chủng và tạp chủng, về mối liên kết giữa chúng và về cuộc chiến họ đang phải trải qua, về tin đồn ở nơi họ đang sống.
Cả người tôi lập tức cứng ngắc, không tự chủ được mà quay đầu nhìn laị, người đàn ông tóc tím kia đang nhìn tôi, với một nụ cười kì dị nơi khóe miệng.
Đánh dấu