CHAP 20
SÉT ĐÁNH GIỮA TRỜI QUANG
Yami lặng lẽ tự rót cho mình một ly nước, còn Sami quay mặt sang bên cạnh. Nén một tiếng thở dài, cô buông ra một câu nhẹ như hơi thở:
- Anh không phải là con ruột của tiên vương và tiên hậu, đúng chứ?
Xoảng!
Ly nước trên tay Yami rơi xuống đất, vỡ tan ra từng mảnh nhỏ. Đôi mắt màu tím mở to hướng thẳng về phía Sami, dù đã rất cố gắng nhưng không thể giấu nổi sự bất ngờ.
- Sao em…?
- Anh không cần phải giấu. - Sami ngắt lời và quay lại nhìn cậu - Đã có rất nhiều người biết sự thật đó, chứ không phải chỉ riêng một mình em đâu.
- Ai cơ?
Yami buột miệng. Cậu tự hỏi liệu lúc đó đã có người nào biết cậu là con trai của Công chúa sông Nile chưa. Rồi hít một hơi thật sâu, cậu cố tự trấn an mình rằng có lẽ là chưa, vì nếu không cả hoàng tộc, mà không, cả đất nước đã rối tung lên từ lâu rồi, chứ không chỉ dừng lại ở việc mẹ ruột cậu bỗng dưng mất tích một cách bí ẩn như vậy đâu.
- Tất nhiên là… những người vẫn muốn lôi anh ra khỏi cái ngai vàng ấy. Trong đó… - Cô lại im lặng, một sự im lặng đến rợn người - có cả sáu thần quan, bao gồm chú Akhenaden của anh nữa.
- Nhưng làm thế nào họ biết được điều đó? - Yami buột miệng.
- Riêng sự tồn tại của anh là đã quá đủ để họ nghi ngờ rồi.
Yami nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
Sami liếc sang nhìn bên cạnh, giống như sợ rằng Jono vẫn còn thức để nghe phần còn lại của câu chuyện mà cô vẫn luôn muốn che giấu với cậu. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền và nghe thấy hơi thở đều đều của cậu, cô mới thở ra nhẹ nhõm. Rồi cô quay lại và giải thích thêm:
- Anh biết đấy, từ ba bốn đời nay, hoàng gia đã luôn cổ vũ những cuộc hôn nhân cận huyết, viện lý do để bảo đảm cho dòng máu được thuần khiết. Nhưng hậu quả của những cuộc hôn nhân kiểu này là các cặp vợ chồng rất khó có con, và những người phụ nữ thường phải đánh đổi cả tính mạng mình cho việc sinh nở. Cho dù may mắn sống sót, họ cũng không còn khả năng mang thai lại lần thứ hai, đồng thời sức khỏe của họ và con họ cũng giảm sút rõ rệt. Thực tế là những người anh em họ của anh, em và Aman đều là con một. Thế mà sau khi sinh công chúa Isis, tiên hậu còn có thể sinh ra anh và hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh. Như vậy chưa đủ để họ nghi ngờ và…
- Khoan đã! Sao em biết được Isis là công chúa!? Còn về Seth nữa?
Yami vội vã ngắt lời. Sự tồn tại của Isis với tư cách là một công chúa vốn là việc không bao giờ được phép nhắc đến trong hoàng tộc. Năm Isis lên bốn tuổi cũng là năm Yami chào đời, Isis đã bị đưa ra khỏi hoàng cung và được tuyên bố rằng đã chết vì một căn bệnh lạ. Sau đó, cô được nuôi dưỡng ở khu vực dành riêng cho các thần quan với tư cách một đứa trẻ mồ côi. Thân phận thực sự của cô, đến chính cô còn không được cho biết. Cả Sami cũng thế. Ngày mẹ của Sami đưa hai anh em cô ra khỏi hoàng cung, không phải tất cả những gì bà nói chỉ là cha họ đã chết ngoài chiến trường thôi sao?
Vậy tại sao Sami lại có thể biết?
- Chính chị Isis đã nói cho em đấy. Thật ra tiên hậu đã bí mật nói cho chị ấy biết từ lâu rồi - Sami nở một nụ cười khó hiểu - Chỉ là chị ấy bị bối rối khi nghĩ đến việc phải nói ra mà thôi. Còn thân phận thật sự của anh trai em, em đã tự mình đoán ra.
Yami đứng dậy và giơ tay nắm chặt lấy khung cửa gỗ. Cậu nhắm mắt lại và lại hít một hơi thật sâu để cố lấy lại tinh thần, nhưng lần này dường như điều đó không có nhiều tác dụng cho lắm. Rồi cậu buông một câu rất khẽ, như tự hỏi mình:
- Tại sao chị ấy không nói cho anh biết điều đó chứ?
- Vì chị ấy quá yêu anh. - Sami đáp lại cũng nhỏ tiếng không kém. - Chị ấy sợ nếu nói ra, anh sẽ không chấp nhận tình cảm của chị ấy, vì anh là người rất trân trọng tình cảm gia đình mà. Hơn nữa, tiên hậu đã nói với chị ấy rằng chỉ cần giữ kín bí mật này, bà sẽ tìm cách để chị ấy được kết hôn với anh. Có lẽ tiên hậu thật sự muốn con gái mình được hạnh phúc, nhưng không thể phủ nhận việc bà đã muốn lợi dụng tình cảm ấy để giữ bí mật về thân thế của anh.
Yami cười thầm. Lẽ ra cậu nên nghĩ tới việc mẹ nuôi mình sẽ nói cho Isis biết việc đó chứ. Rồi như chợt nhận ra điều gì, cậu ngước lên hỏi lại Sami:
- Chuyện đó… liên quan gì đến hai bảo vật ngàn năm?
- Vậy anh có biết tại sao Akemi lại được chọn không? - Sami quay lại nhìn thẳng vào Yami.
Câu hỏi ngược của Sami khiến Yami phải giật mình. Cậu chỉ nghe nói rằng vật hiến tế cho hai bảo vật ấy phải là một thiếu nữ trinh trắng. Cậu chưa bao giờ nghĩ về việc tại sao AKEMI lại là người được chọn, chứ không phải là ai khác. Đôi mắt màu tím thẫm nhìn xuyên qua cánh cửa gỗ cũ kĩ lên vầng trăng khuyết, lặng lẽ và chua xót.
- Bởi vì cô ấy là em gái của Thief Bakura. - Sami đáp gọn.
- Hả!?
Yami giật mình quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt hoàng kim trong vắt, nhíu mày tỏ ra không hiểu. Sami mỉm cười buồn bã, rồi nói thật nhanh như thể sợ ai khác chen vào, hoặc cũng có thể vì sợ rằng mình không thể tiếp tục nói nếu ngừng lại dù chỉ trong giây lát:
- Họ đã biết việc Bakura chỉ còn chị Akemi là người thân duy nhất, và cũng biết rõ anh ta yêu thương chị ấy đến thế nào. Một khi chị Akemi bị đem đi làm vật tế thần, Bakura chắc chắn sẽ nuôi khát vọng báo thù. Họ chỉ đợi điều đó để lấy cớ ép buộc anh tự đứng ra để làm vật hi sinh nhằm xoa dịu anh ta. Họ không thể chấp nhận một người không mang trong mình dòng máu hoàng tộc thuần khiết ngồi… trên ngai... Pharaoh…
Những tiếng cuối cùng của Sami rời rạc và đứt quãng, giọng cô lạc hẳn đi. Yami chết sững. Những người cậu nghĩ là trung thành với cậu nhất và sẽ luôn sát cánh bên cạnh cậu cho dù có chuyện gì xảy ra, cuối cùng lại là những người muốn dồn cậu đến bước đường cùng nhất. Dù có nằm mơ giữa ban ngày, cậu cũng không thể tưởng tượng nổi. Đúng là một vở hài kịch, hay gọi là bi kịch cũng không khác gì nhau.
Sau một khoảng lặng, Sami bỗng lên tiếng:
- Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả.
Tại nhà Anzu
- Có chuyện gì vậy, Kaiba?
Nakưmi lên tiếng khiến Kaiba giật mình quay lại. Cô đã tỉnh dậy, đang ngồi trên giường và mỉm cười nhìn cậu. Cậu chỉ còn biết gượng mỉm cười đáp lại.
- Chị thấy tốt hơn chút nào chưa?
Một nụ cười thiên thần xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Nakưmi. Cô nhìn một lượt căn phòng rồi dịu dàng nói:
- Chị khỏe hơn nhiều rồi. Bây giờ em giúp chị đưa Jounouchi ra ghế sô pha ngoài phòng khách nhé. Để cậu ấy nằm ngủ dưới sàn như vậy, lỡ bị ốm thì khổ lắm.
Lúc này Kaiba mới liếc sang nhìn Jounouchi. Đúng như Nakưmi nói, Jounouchi vẫn còn đang ngủ. Cậu thở dài, vừa xốc Jounouchi dậy, cậu vừa lẩm bẩm "Công nhận cậu ta nặng thật." Lắc mạnh đầu, cậu cố xua đuổi khỏi tâm trí mấy giấc mơ vừa rồi của mình. Nhưng tận trong thâm tâm, có điều gì đó mách bảo với cậu rằng cuộc đời cậu sẽ không bao giờ có thể quay về như trước kia được nữa.
Ngay lúc bóng Kaiba vừa khuất khỏi tầm mắt, Nakưmi đã nhanh chóng lôi con dao bằng kim cương từ dưới lớp chăn dầy lên và xoay xoay nó trong những ngón tay thanh mảnh của mình. Cô hất mái tóc đen đang lòa xòa trước mặt ra sau và nhếch mép cười, một nụ cười của ác quỷ.
~Cùng lúc ấy, bên bờ sông Nile, Ai Cập~
Anna nhìn đăm đăm xuống dòng nước sông Nile đang lững lờ trôi. Dù ánh sáng mờ ảo từ vầng trăng khuyết không đủ để nhìn rõ nét mặt cô, người ta vẫn có thể cảm nhận được rằng cô đang mang trong mình một tâm sự khó lòng diễn tả được bằng lời.
Một cánh cổng không gian xuất hiện đằng sau Anna. Alan bước ra từ đó rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Sau một lúc anh lên tiếng, để phá vỡ không gian im ắng đang bao trùm nhiều hơn là để thông báo:
- Anh đã về rồi.
Anna vẫn không nói gì. Nhưng đột ngột, cô tái mặt đi và toát mồ hôi hột. Với sự hoảng hốt bất thường, cô quay sang hỏi Alan:
- Anh chắc chắn là không có điều gì bất thường chứ?
- Ý em là sao? - Alan nhíu mày - Anh đã đưa Kaiba và Seth về lại vị trí của họ, và chắc chắn không có ai khác bị đưa về thời cổ đại đâu.
- Còn chiều ngược lại thì sao? - Anna ngắt lời - Không lẽ anh đã quên rằng anh không thể kiểm soát nổi việc có ai đó ở thời đại khác bị kéo đến thời đại này sao?
Alan mím chặt môi. Anna nói không sai, dù anh có thể biết chắc chắn số người từ thời - không hiện tại được gửi sang một thời - không khác, anh vẫn không thể đảm bảo được có bao nhiêu người được gửi từ đó về đây. Đó là hạn chế lớn nhất của người sử dụng thần chú dịch chuyển không gian mà không phải là Công chúa sông Nile.
- Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? - Alan băn khoăn.
- Phải, hình như đã có ai đó ở thời cổ đại đã vô tình bị gửi đến đây, và không chỉ là một người. Có lẽ đích thân em phải đứng ra xử lý việc này mới ổn. Nói cho cùng, việc này cũng từ em mà ra.
- Anna… - Alan thầm thì - Thôi được, vậy anh sẽ đi cùng em. Anh có cảm giác chuyến đi này của em sẽ khá nguy hiểm.
Anna lại cúi xuống nhìn dòng sông và khẽ mỉm cười. Đã ba nghìn năm nay rồi, Alan vẫn không thể bỏ được thói quen theo sát cô mỗi khi cô rời khỏi đây như một người bảo vệ trung thành nhất. Dù cho cô đã nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần rằng mọi chuyện bây giờ đã hoàn toàn khác.
Cô định gật đầu. Nhưng ngay lúc đó cả cơ thể cô bỗng nhiên bị bao trùm bởi một vùng không gian màu xám, và đôi mắt cũng trở nên trắng dã vô hồn.
Alan chỉ còn biết há hốc miệng vì ngạc nhiên, anh như bị đông cứng. Đây là lần đầu tiên hiện tượng này xảy ra sau gần ba nghìn năm vắng bóng: một vị thần đã truyền đạt đến Công chúa sông Nile một mệnh lệnh. Và nếu là không gian màu xám...
Sau ba phút, vùng không gian ấy và mắt của Anna trở lại bình thường. Alan lo lắng hỏi dồn:
- Là Anubis sao? Ông ta muốn gì vậy?
Anna quay lại nhìn Alan, đôi mắt mở to trong sự kinh hoàng. Rồi bằng giọng nói bị đứt quãng, cô nói rằng Anubis đã ra lệnh cho cô giết chết một thiếu niên ở Ai Cập có tên là Heba.
- Heba là ai? Tại sao ông ta lại muốn giết cậu ấy?
- Em không b…
Anna không có cơ hội để nói xong câu trả lời. Vì ngay lúc đó, đôi mắt cô lại trở nên trắng dã vô hồn và bị bao phủ bởi một vùng không gian, nhưng lần này nó trắng như tuyết.
Đợi đến khi vùng không gian ấy tan biến hẳn, Alan mới lên tiếng hỏi:
- Là thần Horakhty?
- Đúng vậy, - Anna gật đầu - Ngài ấy yêu cầu em bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho cậu bé tên Heba đó.
Alan nhíu mày tỏ vẻ không thể hiểu nổi. Rồi anh tặc lưỡi một tiếng và bảo:
- Thật sự anh không làm sao hiểu nổi tại sao một cậu bé lại có thể khiến cả hai vị thần tối cao phải bận tâm nhiều như vậy?
- Em cũng không rõ lắm, nhưng theo thần Horakhty nói thì nó có liên quan đến Pharaoh Atemu, hình như là về một giao ước nào đó. Trước mắt chúng ta cần phải đảm bảo an toàn cho cậu ta. Không ai dám chắc Anubis sẽ làm ra những chuyện gì để đạt cho được mục đích của mình đâu.
Trong đầu Alan thoáng hiện lại những việc đã xảy ra mười năm về trước. Cho rằng họ không còn giá trị sử dụng, Anubis đã tìm cách để một cơn mưa kim cương trút xuống sông Nile, mà ai cũng biết rằng kim cương là thứ đại kị với tính mạng của những tinh linh như họ. Phải, thần linh - cũng như mọi người ở thế giới bên kia - không được phép can thiệp vào những chuyện xảy ra ở thế giới loài người. Nhưng với Anubis, luật ấy không có nhiều tác dụng cho lắm. Ông ta có đến cả ngàn cách để lách ra khỏi nó.
Im lặng một lúc, Anna nói tiếp:
- Anh hãy đi tìm Heba đi. Theo như hai vị thần nói thì cậu ta không ở quá xa đây đâu. Em sẽ về Domino. Chúng ta không thể chậm trễ được trong cả hai việc, nếu không em sợ mọi việc sẽ không còn kiểm soát được nữa.
- Nhưng mà, Anna…
- Đây là lệnh! - Anna ngắt lời, giọng kiên quyết hơn hẳn lúc trước.
Alan im bặt. Trở thành Công chúa sông Nile đã ba nghìn năm nay, nhưng Anna rất hiếm khi nói chuyện với anh theo cách đó. Nó chỉ có khi cô đã đưa ra một quyết định mà trên đời này không một ai thay đổi được.
- Thôi được rồi, - Alan thở dài cam chịu - Nhưng tốt hơn hết em nên làm xong mọi chuyện và quay trở lại đây sớm. Nếu không, anh sẽ không có bất kì lựa chọn nào khác ngoài việc phải đến đó tìm em.
~Thành phố Domino, Nhật Bản
Yami tựa lưng vào hành lang cầu thang bên cạnh căn phòng nhỏ. Cậu có cảm giác mình giống như một tên ngốc. Còn có thể nói khác đi sao, khi cậu đã hành động và suy nghĩ gần như không lệch đi chút nào so với kế hoạch của ông ta. Cả việc cậu biết về cái chết của Akemi và truyền thuyết ngớ ngẩn đằng sau việc tạo ra hai bảo vật ngàn năm cũng đâu phải là việc tình cờ như cậu từng nghĩ.
Và cả những thần quan dưới tay cậu có lẽ cũng không thông minh hơn cậu là bao. Họ đã bị ông ta thuyết phục quá dễ dàng việc lật đổ cậu xuống khỏi ngôi vị Pharaoh với lý do cậu không mang trọn vẹn huyết thống hoàng tộc, và đưa Aman lên thay. Nhưng Aman là ai? Một cậu bé có thể trạng quá yếu ớt được sinh ra cùng với những cơn bệnh triền miên, sống mười ngày thì đến chín ngày rưỡi cậu nằm liệt giường. Thời gian cậu gặp ngự y riêng có lẽ còn nhiều hơn cả thời gian gặp mẹ ruột của mình. Có lẽ những thần quan ấy hoàn toàn không ngờ được rằng đó là một bước lùi trong toàn bộ kế hoạch phức tạp như mê cung của ông ta để đưa Seth, con trai mình lên làm Pharaoh.
Nghĩ tới đó, Yami bỗng cảm thấy thương Sami quá. Một thiếu nữ trong sáng như cô mà lại mang theo những bí mật khủng khiếp đến thế sẽ phải sống ra sao? Chưa kể đến mối tình trắc trở giữa cô và Bakura mà cậu đã lờ mờ đoán ra. Nhưng ngày đó, có lẽ cậu quá vô tâm, quá ích kỉ để nhận ra nụ cười của cô ẩn giấu tâm sự gì.
Mà khoan đã… Bakura!
/- NÀYYYY!/
Tiếng thét lớn của Yugi khiến Yami như bừng tỉnh. Cậu ngơ ngác quay sang bên cạnh:
- Chuyện gì vậy?
/Chuyện gì là sao? Từ nãy đến giờ ta gọi ngươi không biết bao nhiêu lần rồi đó. Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?/
Yami im lặng định không trả lời, nhưng không hiểu sao cậu lại buông ra một tiếng ngắn gọn:
- Bakura…
/Bakura!? Lại có vấn đề gì về hắn sao?/ - Yugi hỏi, giọng hơi lo lắng.
- Vấn đề nằm ở chỗ… chẳng có vấn đề gì cả.
Yugi nhíu mày và ném thẳng vào Yami một cái nhìn mang hàm nghĩa "Tên này đang nói cái quái gì vậy?" Trong khi cậu đang chuẩn bị giành lại quyền điều khiển cơ thể cho Yami có thêm thời gian để tìm cho ra lời giải thích cho câu nói cực kì khó hiểu vừa rồi, Yami đột ngột hét lớn, nét mặt tái hẳn đi:
- Cô ấy đang gặp nguy hiểm!
(TBC)
ngoisaotimld
Đánh dấu