Vậy là 2 đứa đã hôn nhau rồi đó. Tiến thêm chút nữa thì ngại tay không dám viết, với cả cũng không đúng rating nên thôi cứ như thế này thôi :'( Mà thật là không biết viết như vầy có ok chưa nữa, lần đầu viết cảnh hôn hít :'( Như thế này đã đủ kích thích chưa? Đủ nhiệt tình, đủ máu lửa chưa?
------------------------------------------
Chương 17: Chi viện
“Ừm… xin lỗi chị nhưng em không biết băng bó…” – Sumeo dè dặt nói trong khi đặt cái hộp sơ cứu xuống bàn, đôi mắt đen to tròn ái ngại nhìn về phía đôi bàn chân đang rướm máu của Akane.
“Không sao đâu, chị có thể tự làm được mà.” – Akane vui vẻ trả lời, đôi chân đầy vết xước đong đưa trong không khí như có ý bảo “Mấy vết thương cỡ này nhằm nhò gì” để trấn an cô bé.
Vừa nãy khi chạy trốn, hai người đã phải chạy trên một đoạn đường đầy đá vụn bằng chân không, đôi bàn chân của Akane vốn ít khi chịu va chạm tất nhiên là chẳng thể chịu nổi. Tuy nhiên, tình hình lúc ấy quá cấp bách nên cả hai đã chẳng hề chú ý đến vấn đề này. Mãi đến khi Shinya vội vàng bế thốc cô lên và đặt cô ngồi trên một chiếc ghế trong tiệm mì, cô mới để ý rằng đôi chân của mình đang đau nhói bởi những vết thương lúc này đã bám đầy bụi bẩn.
(Tình huống nguy ngập đúng là liều thuốc giảm đau tốt nhất nhỉ.)
Cô nghĩ trong khi hơi cử động đôi bàn chân dính đầy đất cát. Vào lúc này, dường như cô có thể cảm thấy những mạch máu dưới lòng bàn chân đang lớn tiếng kháng nghị cho những tổn thương mà chúng phải chịu , vậy mà ban nãy cô chẳng hề cảm nhận được gì, thật kỳ lạ. Rồi cô hơi nhìn sang căn bếp, lúc này có lẽ Shinya đang thay quần áo bên trong. Cô tự hỏi không biết anh có bị thương chỗ nào không, vừa kéo cô chạy, vừa đỡ cô lúc rơi, nói anh không bị gì thì đúng là khó tin.
“Kougami-san đang thay quần áo, chị không cần phải lo đâu a ~”
Sumeo vừa châm chọc vừa đặt xuống bên chân cô nàng thanh tra một cái chậu nhỏ đựng nước ấm.
“Xin lỗi em nha, Sumeo, hai anh chị làm phiền em rồi…” – Cô nói với giọng hối lỗi.
Nhưng cô bé tóc bím lại mỉm cười đầy hào hứng:
“Không có gì đâu ạ, em còn thấy kích thích nữa là đằng khác! Có cảm giác như em đang tham gia vào một điệp vụ nguy hiểm vậy!”
Cô nàng thanh tra trợn mắt mà nhìn cô bé tóc bím trong vài giây, rồi cô nhỏ giọng nói:
“Nguy hiểm thật đấy, em đừng có đùa như vậy.”
“Nguy hiểm cỡ nào ạ?”
“Cỡ…” – Cô ngừng một chút, phải nói thế nào để cô bé có thể hiểu được nhỉ?
“Cỡ em có thể chết được.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên trong cái quán nhỏ, là Kougami. Lúc này anh đã thay áo thun quần shorts của mình bằng một bộ áo sơ mi và quần tây đơn giản. Theo nhận xét của hai cô gái trong phòng, cái áo sơ mi màu lá úa có vẻ hơi chật với anh, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được. Sau khi đến gần hơn, anh hướng về phía Sumeo, tiếp tục nói:
“Xin lỗi nếu làm em sợ, nhưng em cần phải hiểu rõ tình hình hiện tại.”
“Ừm, em hiểu mà.” – Sumeo mỉm cười thật người lớn – “Nhưng đúng là giúp anh chị làm em cảm thấy phấn khích lắm, như em đang giữa một bộ phim ấy!”
“Thì phim cũng được bắt nguồn từ cuộc sống mà, nhưng dù gì đời cũng không giống như phim, em cần phải cẩn thận hơn, đừng dây vào những rắc rối không cần thiết.” – Anh mỉm cười.
Sumeo gật gật đầu, tỏ vẻ là mình đã hiểu.
Rồi như vừa chợt nhớ ra gì đó, anh nói tiếp:
“À, em có thể cho bọn anh mượn điện thoại được chứ?”
“Vâng, tất nhiên là được.” – Cô bé đáp lại đầy hào hứng, rồi nhanh chân bước vào nhà trong, trước khi đi còn không quên gửi lại cho Akane một ánh nhìn đầy ý nghĩa.
Trong lúc Akane còn chưa hiểu được ánh nhìn đó mang nghĩa gì, chàng Chấp hành viên đã nhẹ nhàng đặt chân cô vào chậu nước ấm khiến cô giật nảy mình.
“Kougami-san?”
“Tôi rửa vết thương cho cô.” – Anh đáp tỉnh rụi. Rồi anh chàng đầu tổ quạ đứng lên, lấy trong chiếc hộp sơ cứu một ít gòn sạch, sau đó lại ngồi xuống cạnh chân cô, động tác lưu loát không có lấy một cử động thừa.
“T…Tôi có thể làm được mà…” – Cô nói trong khi cử động chân, muốn tránh né bàn tay của anh. Cô đã từng học qua lớp sơ cứu, dù không tự tin lắm nhưng những vết thương cỡ này cô vẫn có thể lo được. Với cả… tự nhiên hoàn cảnh của hai người lại thành như thế này… Cô có chút không quen.
Nhưng anh chàng Chấp hành viên lại chẳng hề để tâm đến sự phản kháng nhỏ bé của cô, anh nhanh chóng bắt lấy chân cô, ngẩng đầu cảnh cáo:
“Để đó tôi làm, đừng cử động.”
“Không mà…” – Cô yếu ớt từ chối, anh đang làm cô cảm thấy thật yếu đuối. Đừng nuông chiều cô như vậy, cứ như thế này, cô sẽ lại càng thích anh hơn, càng dựa dẫm vào anh hơn mất!
Cô nàng thanh tra mím môi nhìn anh chàng đang tỉ mẫn lau đi mớ đất cát trên chân cô. Từng động tác của anh đều rất nhẹ nhàng, như thể đang sợ làm đau cô vậy. Akane hít một hơi sâu, cảm nhận làn nước ấm đang vuốt ve làn da của mình và sự dịu dàng của Shinya dành cho cô. Một mặt, cô không muốn phụ thuộc vào anh, nhưng mặt khác, khi được anh chăm sóc thế này, cô lại cảm thấy… thích? Ôi khỉ thật, cô sắp trở nên yếu đuối, vô dụng hơn nữa rồi phải không?
Nhận thấy biểu cảm kỳ lạ của cô, anh chàng Chấp hành viên quan tâm hỏi:
“Đau à?”
“Không, chỉ là…” – Cô ấp úng, tất nhiên là cô không thể nói những gì mình đang nghĩ cho anh biết được. Khẽ hạ mi mắt một chút, cô nhanh chóng đổi chủ đề - “Anh không bị thương chỗ nào chứ?”
“Da tôi dày hơn nhiều.”
“Thật không?” – Cô nheo mắt hỏi, nhìn anh từ trên xuống dưới. Nhìn biểu hiện của anh, hình như đúng là không có gì.
“Thật.” – Anh cười với cô – “Ít ra tôi cũng không để dây máu của mình ra nền nhà của người khác mà không hay biết gì.”
“Do gấp quá nên tôi không để ý mà…” – Cô lí nhí chống chế, rồi cô chợt ngẩng phắt đầu –“À, bây giờ chúng ta gọi cho Cục yêu cầu chi viện chứ?”
Chàng Chấp hành viên “ừm” một tiếng. Rửa vết thương xong, anh*bắt đầu băng bó cho cô. Sau khi quấn vài vòng trên cổ chân cô để cố định lớp băng, anh nói tiếp:
“Nhưng chỉ sợ khi bên Cục đến nơi thì bọn họ đã băm chúng ta ra làm mồi cho cá rồi.”
“Vậy chúng ta có thể nhờ cảnh sát địa phương được không?” – Cô hỏi lại, hơi nhăn mặt khi Kougami siết chặt mảnh băng.
“Tôi cũng nghĩ thế.” – Kougami trả lời trong khi ngắm nghía tác phẩm của mình, rồi anh tiếp tục với một bên chân còn lại – “Nhưng cảnh sát địa phương thì không có đủ phương tiện cần thiết. Thế nên tôi định sẽ liên lạc về Cục nhờ hỗ trợ Dominator và vài thiết bị khác, chỉ chuyển thiết bị thì sẽ nhanh hơn chuyển người nhiều.”
Akane gật đầu đồng ý, vài giây sau, cô lại hơi nhíu mi:
“Nhưng ở đây không có sóng… Dominator không thể hoạt động được... Với cả dù chuyển hàng nhanh cấp kỳ đến mức nào thì cũng cần phải có thời gian.”
“Tôi đã có ý tưởng rồi.” – Anh đáp gọn.
Sau khi thắt nút phần đầu dải băng, Kougami nhẹ nhàng đặt chân của Akane xuống. Anh nhìn vào đôi chân giờ phút này đã được băng bó cẩn thận, khẽ cau mày. Cái cô này, chẳng bao giờ chịu để ý đến bản thân gì cả, nếu không phải anh vô tình nhìn thấy dấu chân dính máu của cô trên mặt sàn thì có lẽ cô đã cho qua luôn rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chân của cô thành ra như thế này không phải là do anh hay sao? Chàng Chấp hành viên hơi mím môi, cảm thấy sự tội lỗi pha lẫn xót xa đang từ từ dâng lên trong lồng ngực.
“Kougami-san?” – Thấy anh mất tập trung, cô nhẹ lay gọi.
“À, ừm…”
Anh đứng thẳng người dậy, che đi sự bối rối trong biểu cảm của mình, chàng Chấp hành viên hắng giọng, hướng về phía cô bé “khán giả” nãy giờ đang nấp sau cánh cửa quan sát hai người cùng với nụ cười như có như không:
“Cho anh mượn điện thoại được rồi chứ?”
“Vâng, tất nhiên.”
Bị phát hiện nhưng cô bé vẫn không hề tỏ ra lúng túng, trái lại còn tươi cười đi ra khỏi chỗ nấp như thể cô vốn chẳng làm gì sai, giao điện thoại cho Kougami rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ hai người như thể đang muốn nói “Em sẽ không nghe lén gì nữa đâu, hai anh chị muốn tình cảm sến súa gì thì cứ triển đi ha ~”. Hành động này của cô bé khiến Akane tự hỏi chẳng lẽ trẻ con thời nay đều đã có suy nghĩ chín chắn như vậy hết rồi sao?
Cầm trong tay cái điện thoại di động có lớp chống sốc hình con thỏ màu hồng, anh chàng Chấp hành viên bấm số máy mà anh đã quen thuộc trước con mắt tò mò của cô nàng thanh tra.
Sau vài tiếng tút, đầu dây bên kia có người nghe máy. Kougami nhanh chóng nhấn nút “loa ngoài” để cả Akane cũng có thể nghe được.
“Alo?” – Đầu bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc.
“Kougami đây.” – Chàng trai đầu tổ quạ chậm rãi nói.
“Ồ, Kou! Có việc gì vậy? Không phải cậu và Akane đang đi nghỉ à?”
(Cái giọng châm chọc này… Chẳng thể nhầm lẫn với ai được. Shinomori-san đây mà.) – Akane nghĩ thầm, hai chân vô thức chà nhè nhẹ vào nhau. Hơi buốt, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nhiều lắm.
“Chẳng phải nghỉ ngơi gì cả đâu, chúng tôi đang có chút rắc rối đây.” – Kougami nghiêm giọng nói.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi ~”
Kougami và Akane trao nhau ánh nhìn đầy bối rối. Làm sao cô ta có thể biết được họ đang gặp phải rắc rối? Không lẽ đây chính là trực giác của phụ nữ trong truyền thuyết?
Rồi giọng nữ tiếp tục ở đầu dây bên kia, lẫn trong đó là vài tiếng lục đục khe khẽ như cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó:
“Ừm… để xem, ông bác sĩ này tốt lắm…”
“Bác sĩ? Bác sĩ gì?” – Kougami cau mày hỏi, chẳng hiểu vì sao, anh đột nhiên có dự cảm chẳng tốt chút nào.
“Bác sĩ phụ sản.” – Karanomori Shion trả lời như lẽ đương nhiên – “Chẳng phải cậu…”
Những lời phía sau của cô nàng phân tích viên đã bị chàng trai nào đó nhanh chóng ém nhẹm nhờ vào việc tắt nút “loa ngoài”. Đặt điện thoại lên tai, chàng Chấp hành viên cau mày lắng nghe phần còn lại của câu nói: “muốn giải quyết hậu quả sau khi qua đường sao? Yên tâm đi, chỗ này đảm bảo an toàn.”
“Này.” – Anh gằn giọng – “Chúng tôi không cần bác sĩ. Giữa chúng tôi không có gì, không có hậu quả gì hết!”
Akane ngơ ngác nhìn anh chàng Chấp hành viên đang thì thầm to nhỏ qua điện thoại. Vì Shinya đã nhanh chóng tắt loa ngoài nên cô không thể nghe được phần sau của câu nói. Nhưng qua cách trả lời và phản ứng của anh, cô có thể đoán được phần nào nội dung.
(Họ thật sự nghĩ mình và Shinya sẽ làm gì thật sao?) – Cô thanh tra bối rối nghĩ, cảm thấy gương mặt mình đang đỏ dần đều.
“HỂ???? Tức là cậu không làm gì cô ấy? Cậu có phải đàn ông không?” – Shion hỏi, giọng có vẻ ngạc nhiên rõ ràng.
“Tôi mà làm gì mới không phải đàn ông đó.” – Anh khó chịu thì thầm. Kougami Shinya anh tự thấy mình nhìn ngang ngó dọc thế nào cũng đâu giống dạng đàn ông lợi dụng phụ nữ khi say, sao họ lại có thể nghĩ anh như vậy? Với cả… nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không tàn nhẫn đến nỗi lựa chọn giải pháp bác sĩ của cô ta đâu, chỉ được cái tưởng tượng là giỏi! Dứt ra khỏi mớ suy nghĩ đang bắt đầu đi chệch mục tiêu, anh hắng giọng một cái, cao giọng tiếp tục cuộc đối thoại – “Tôi có việc cần nhờ đây Karanomori…”
Rồi anh bắt đầu trình bày vắn tắt tình cảnh của hai người, trong suốt thời gian đó, cô nàng phân tích viên không bình luận hay hỏi han bất cứ điều gì, chỉ im lặng lắng nghe. Đến khi anh nói đến những câu cuối cùng, cô mới lên tiếng:
“Hai người may mắn đấy, đã có hai con drone vận chuyển vừa khởi hành lúc nãy. Tôi sẽ đổi lịch trình, có lẽ chúng*sẽ đến sở cảnh sát địa phương đó sớm thôi.”
“Quá tốt.” – Anh vui mừng nói – “Nhưng đổi lịch trình như vậy không sao chứ?”
“Không sao. Dù gì chúng cũng là dành cho tên đó, nhưng có vẻ như thông tin của chúng tôi đã có chút sai lệch nên bị nhầm lẫn địa điểm. Tôi sẽ báo cáo lại và yêu cầu hỗ trợ cho hai người. Tuy nhiên, không thể chắc là phân cục hai sẽ đến kịp đâu nên có lẽ hai người phải tự gánh thôi.”
“OK, vậy nhờ cô.” – Anh đáp gọn rồi ngắt điện thoại.
Chàng trai tóc đen vừa quay lưng lại, cô nàng thanh tra đã nhanh chóng hỏi:
“Sao rồi?”
“Chúng ta gặp may.” – Anh nhe răng cười – “Drone vận chuyển sẽ đến được đây sớm hơn dự kiến, phân cục hai có vẻ cũng đang theo vụ này.”
“Vậy là tốt rồi…” – Cô thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Kougami bổ sung:
“Tuy nhiên, không dám chắc là phân cục hai sẽ đến kịp nên chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần tự mình lo thân.”
Akane gật gật đầu. Cô đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với những tình huống tồi tệ hơn, lúc này có thiết bị hỗ trợ đã là quá tốt rồi, cô không thể tham lam mà yêu cầu hơn được nữa. Đôi mắt nâu ánh màu mật ong vẫn lấp lánh niềm vui, cô Thanh tra bé nhỏ phấn khởi nói:
“Vậy thì chúng ta mau đến sở cảnh sát địa phương thôi!”
“Không, chỉ mình cô đi thôi. Tôi ở lại.”
Lời nói của anh chàng Chấp hành viên như một nhát búa đập tan bầu không khí phấn chấn, khiến cô nàng tóc nâu ngẩn người trong vài giây. Anh thở dài, biết rằng điều mình nói rất phá hỏng không khí, nhưng anh cũng còn cách nào khác đâu. Nhận thấy niềm vui đã tắt hẳn trong đôi mắt nâu, anh nhanh chóng giải thích:
“Drone vận chuyển cũng cần thời gian để đến sở cảnh sát địa phương. Trong thời gian đó, chúng ta cần có người ở đây làm mồi nhử, như thế sẽ tránh được tổn thương cho người dân và kéo dài thời gian chờ chi viện.”
“Vậy để tôi đ…”
“Không được!” – Anh kiên quyết nói.
Bị cắt ngang nửa chừng, cô nàng thanh tra hơi chựng lại. Một lát sau, cô mở miệng hỏi, thanh âm cũng đề cao hơn mấy phần:
“Tại sao chứ? Anh đừng quên, tôi và Daichi ít nhiều cũng có quan hệ, chẳng phải tôi đi sẽ thích hợp hơn sao?!”
“Chính vì cô có quan hệ với hắn nên mới không được đấy.” – Kougami gằn giọng nói. Anh khoanh tay trước ngực, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể - “Với lại, đây là việc phù hợp với tôi hơn cả.”
Anh tiếp tục nói trong khi đưa bàn tay của mình đến trước mặt cô, ngón trỏ được đưa lên:
“Thứ nhất, khả năng vận động của tôi tốt hơn cô, nếu bị truy đuổi, tôi sẽ có cách trốn thoát. Còn cô, chân cô như thế kia thì sẽ chạy kiểu gì đây?”
Akane cúi đầu im lặng nhìn đôi chân vừa được băng bó xong, cô… không có gì để phản bác.
Nhận thấy sự khoan nhượng của cô, anh tiếp tục, một ngón tay nữa lại được đưa lên:
“Thứ hai, cô nghĩ nếu hai chúng ta đến báo án thì cảnh sát địa phương sẽ tin ai? Cô – một thanh tra cao quý đến từ Cục An ninh dân sự của thủ đô hay là tôi – một tên Chấp hành viên nhỏ bé không bằng một con chó?”
Và trên hết, anh không thể để cô mạo hiểm. Nhưng điều này anh không thể tuỳ tiện nói ra.
“Mong anh đừng so sánh mình kiểu đó!” - Cô gái bé nhỏ gằn giọng nói từng chữ, đôi mắt nâu ánh lên tia giận dữ. Cô căm ghét khi anh tự tỏ ra khinh khi chính mình như vậy.
“Xin lỗi, có lẽ tôi nói hơi quá…” – Anh nhẹ giọng nói.
Vài phút im lặng trôi qua trong nặng nề, khiến cả hai người đều cảm thấy áp lực đến khó thở. Cuối cùng, sau khi hít sâu một hơi, cô nàng thanh tra lại ngẩng đầu lên, phá tan bầu không khí yên lặng:
“Thôi được…”
Lý lẽ của anh vững chắc như vậy, cô biết lấy gì để phản bác đây? Cô cũng không thể bướng bỉnh mè nheo được, nếu lỡ làm hỏng việc thì không chỉ anh trách cứ cô, mà ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho chính mình. Tuy nhiên, dù bản thân đã chấp nhận thoả hiệp, nhưng cô vẫn không thể không lo lắng cho anh, sẽ ra sao nếu anh lại bị cuốn đi bởi thói quen lao đầu vào nguy hiểm của mình chứ? Chưa kể họ có nhiều người, lại được trang bị súng, còn anh chỉ có một mình… Có thật là anh ở lại làm mồi nhử sẽ không sao không?
“Đừng lo…”
Giọng nói của Shinya nhẹ vang lên, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Akane giật mình, vội ngẩng lên thì vô tình chạm phải ánh mắt cùng nụ cười dịu dàng của anh. Cô cảm thấy tim mình như vừa lỡ mất một nhịp. Cô thanh tra bé nhỏ ngây ngốc nhìn anh chàng trước mắt một hồi lâu khiến anh cảm thấy thật lúng túng, chẳng biết làm gì ngoài tiếp tục chuyện xoa đầu an ủi. Rồi đột nhiên cô nhón chân, hai tay cũng nhanh chóng vòng ra sau cổ anh, tạo đà để cô rướn người lên, nhằm hướng môi anh mà tiến tới.
Anh chàng Chấp hành viên mở to mắt nhìn cô đầy kinh ngạc. Theo phản xạ vô thức, anh ngả người ra sau để trốn tránh, nhưng chẳng biết có phải vì đang bối rối hay không mà ngay sau đó, Kougami lại bị mất đà, đập lưng xuống sàn nhà bên dưới còn cô thanh tra bé nhỏ đang níu lấy anh thì nằm đè lên trên.
Đúng theo ý muốn của Akane, đôi môi của họ cuối cùng cũng chạm vào nhau, nhưng là một cú chạm không hề êm ái cũng chẳng có chút ngọt ngào nào như trong sách vẫn thường miêu tả.Tuy nhiên, cô bất chấp! Cô gái tóc nâu cứ giữ nguyên như thế trong vài giây như thể để tuyên cáo quyền sở hữu môi anh của mình và cũng để cho anh có thời gian nhận ra mình vừa bị cô cưỡng hôn. Sau đó, cô lồm cồm ngồi dậy trên bụng của anh chàng nào đó giờ đây vẫn còn đang ngẩn người. Akane liếm nhẹ lên bờ môi đang chảy máu của mình, cảm nhận cái vị mặn mặn ở đầu lưỡi và nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực vì niềm hân hoan hòa cùng sự hồi hộp. Đây chính là nụ hôn đầu của Tsunemori Akane cô, nụ hôn đong đầy hương vị đặc trưng của máu tươi: mằn mặn, pha vào đó là chút mùi của sắt và chút vị tanh của đồ sống.
“T-Thanh tra?” – Kougami mở to mắt, đôi môi với khoé môi còn dính máu hơi hơi hé ra, biểu lộ sự ngạc nhiên tột độ.
Anh mới vừa bị cưỡng hôn sao? Anh vừa bị Akane cưỡng hôn?
Akane nhìn xuống anh. Đối lập với gò má đỏ hồng, đôi mắt nâu long lanh của cô lúc này lại đang ánh lên những tia lửa dữ dội, báo hiệu rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Gằn giọng, cô dõng dạc nhả ra từng chữ:
“Kougami Shinya, đây là nụ hôn đầu của tôi. Anh phải chịu trách nhiệm!”
“Gì chứ…?” – Kougami lắp bắp hỏi ngược lại. Thở hắt ra một hơi bởi sức nặng đang đè trên cơ thể, anh khó khăn nói tiếp – “Rõ ràng là…”
Anh vừa bị cưỡng hôn vừa bị bắt chịu trách nhiệm? Trên đời này có điều bất công vậy hay sao?
“Anh đã nói con gái không cần chịu trách nhiệm.” – Cô nhấn mạnh.
Kougami tròn mắt. Cô đang dùng câu nói của chính anh để chống lại anh? Lại còn nói thật dõng dạc, thật tự nhiên như thể anh là kẻ sai trái vậy. Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác muốn đòi nam quyền một cách ghê gớm…
Thế nhưng anh nào biết, đằng sau những lời lẽ “như đúng rồi” đó, trong lòng cô cũng đang không ngừng gào thét:
(Mình điên rồi, mình đang nói cái gì vậy chứ??????)
Nhưng tiếng nói đó có mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể ngăn cản cô nói ra những lời tiếp theo:
“Vì vậy, anh phải tự mà lo liệu, cho đến khi tôi tới, anh phải tự bảo vệ mình! Để... để còn chịu trách nhiệm...”
Cô túm lấy cổ áo anh, cao giọng. Nhưng giọng nói của cô đã dần mất vẻ kiên quyết. Giờ phút này, từng lời mà cô nói ra không còn mang nét đe doạ nữa, mà tựa như những lời nỉ non đầy tình cảm của một cô gái dành cho người mình yêu.
Kougami hơi sững người, nhìn sâu vào đôi mắt nâu giờ đã óng ánh sắc nước. Anh thở ra một hơi, gật nhẹ đầu:
“Được… tôi sẽ không mạo hiểm đâu… Còn nửa mạng còn lại của tôi, trông cậy vào cô đó.”
Anh ngồi dậy, cô cũng nhanh chóng tránh sang một bên. Chàng trai đầu tổ quạ nhìn cô một chút rồi quay đầu, tránh nhìn vào cô lâu hơn nữa:
“Nhưng nụ hôn này… xin lỗi nhưng tôi chịu trách nhiệm không nổi.”
Akane siết chặt nắm tay. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy đau đớn quá. Cả hốc mắt của cô cũng như đang nóng lên bởi một luồng nhiệt không rõ tên… Nhưng cô không được khóc! Giờ không phải là lúc cho sự ủy mị. Nhắm chặt mắt để nén lại những giọt nước nóng hổi đang chực chờ nơi khóe mi, cô thanh tra bé nhỏ lại hít vào một hơi, sau đó ngẩng lên nhìn anh chàng Chấp hành viên vẫn đang né tránh ánh mắt của mình, ép bản thân phải nặn ra một nụ cười, đồng thời cô cũng đấm nhẹ vào vai anh:
“Chỉ là cách để anh đồng ý thôi mà, đừng lo nghĩ quá.”
Kougami nhìn xuống nắm tay của cô, rồi lại liếc nhìn qua nụ cười méo mó và đôi mắt như sắp khóc, tim anh như chùng xuống. Anh vừa làm tổn thương cô, lại còn ngay vào khoảnh khắc hai người chuẩn bị chia tay. Nghĩ theo chiều hướng nào, anh cũng là một thằng tồi tệ. Kougami hơi mím môi, cảm nhận hơi ấm và chút đau nhói do nụ hôn ban nãy của cô mang lại. Không ngọt ngào nhưng lại mang một tư vị rất riêng. Anh chớp mắt một cái, nở một nụ cười đau đớn:
“Nếu vậy thì tốt, có lẽ tôi đã tưởng bở rồi nhỉ. Giữa chúng ta là không thể nào mà.”
“Sao lại không thể nào?” – Cô hỏi nhỏ.
Anh ngước nhìn lên trần nhà, đôi mắt xám mông lung xoáy vào khoảng không vô tận. Vài giây sau, môi anh mấp máy:
“Chỉ đơn giản là… không thể nào thôi.”
Đánh dấu