oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Các box về Anime > Thảo luận Anime >

Trả lời
Kết quả 1 đến 1 của 1
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. [FI] Yesterday Wo Utatte


      Liệu có phải là một tác phẩm đang mong chờ từ Doga Kobo ?


      Kể từ sau Plastic Memories, Gekkan Shoujo Nozaki-kun hay gần đây nhất là Gabriel Dropout, mình hoàn toàn không còn nhớ đến Doga Kobo nữa, một trong những Studio đã làm nền tác phẩm nguyên bản Plastic Memories mà mình đã từng một thời thấy thích.

      Trong ít nhất vài năm trở lại đây, Doga Koba không có một tác phẩm nào thật sự ra trò, đa phần đều là những bộ nằm ở hàng giải trí, và hoàn toàn chẳng có mấy ấn tượng khi kết thúc. Thế nhưng tình cờ cách đây vài hôm, khi đang hoàn thành dở bài viết cho Railgun Tập 10, mình vô tình tìm thấy cái tên Yesterday Wo Utatte (Hát cho em bài hát ngày hôm qua), Và khi biết được nó thuộc thể SoL, và cả vì cái tên Studio đã sản xuất ra nó, mình đã không chờ đợi để xem tập đầu tiên.

      Liệu đây có phải là một tác phẩm đáng để theo dõi sau quãng thời gian khó khăn của Doga Kobo ? Sau đây là vài nhận định ngắn về tập đầu tiên của tác phẩm.

      Nhấn vào để nghe

      ♦Câu chuyện đời sau khi tốt nghiệp đại học

      Thể loại SoL vốn đã là thể loại mình cực kì thích khi xem, bởi nó gắn liền với thực tế, và không quá bay bổng. Thế nhưng khi biết được nó còn là câu chuyện của một sinh viên thất nghiệp, mình lại càng thích thú hơn, bởi nó gắn liền với cuộc sống của mình hiện tại.

      Rikuo một sinh viên đã tốt nghiệp được 6 tháng (theo như thông tin từ nhân vật Fukuda), hiện đang thất nghiệp và đi làm thêm cho một cửa hàng nhỏ.

      Điều người viết cảm thấy ấn tượng đầu tiên là gam màu trầm của tác phẩm, nó không quá tối, cũng chẳng sáng rực rỡ. Nó thể hiện đúng cái chất công nghiệp của một thành phố lớn chỉ sáng ở nơi nào cần, và cũng đầy bóng tối ở những nơi chẳng ai biết đến, tấp nập những con người làm việc quần quật mỗi ngày.

      Căn phòng của Rikuo, bừa bộn, và đầy những đồ dùng rơi vãi trên sàn, nó thể hiện được lối sống bê tha, và có phần lười biếng của nhân vật chính, và cũng thể hiện sự cô đơn của nhân vật, bởi lẽ anh không có nhiều mối quan hệ xã hội.

      Căn phòng bừa bộn của Rikuo

      Tác phẩm cũng thể hiện niềm trắc trở thực tế của cuộc đời sinh viên, đấy là khi ra trường sẽ kiếm việc gì, và mình sẽ trở thành ai. Rikuo đã bị mất phương hướng, và anh hoàn toàn để cho dòng đời đưa đẩy. Và tìm kiếm những lý do phi thực tế và đầy tính chủ quan như cảm thấy thoải mái hay chẳng muốn làm cái gì, để bào chữa cho việc tự ti, khi mất phương hướng và chẳng buồn đi tìm một công việc cho xứng đáng với tấm bằng Đại Học.

      Tự ti khiến Rikuo không thể dũng cảm đối mặt với những cảm xúc của chính mình, vì không có nghề ngỗng đàng hoàng, khi so sánh với bạn bè cùng trang lứa và đặc biệt là so với Shinako, người đã là giáo viên của một trường cấp 3 đường đường chính chính. Tác phẩm đã rất tinh ý khi thể hiện sự ngập ngừng của Rikuo khi được người bạn của mình nhắc đến tham dự buổi họp lớp, bởi vì cảm thấy xấu hổ với chính mình.

      Ngập ngừng và tự ti khi phải đối diện với bạn bè cũ

      Rikuo đã chọn chạy trốn thực tại để làm lối thoát cho chính bản thân.

      Nhưng cuộc sống tẻ nhạc, và chệch hướng cũng một phần lỗi rất lớn đến từ chính Rikuo, thói bê tha bừa bãi, rồi cả trong một đoạn flashback ngắn khi đi dạo cùng Shinako cũng cho thấy sự hờ hững khi còn ngồi trên giảng đường của Rikuo khi anh ngáp dài ngắp ngắn, còn Shinako thì vẫn luôn chăm chỉ và động viên. Rõ ràng cùng cầm trên tay bằng tốt nghiệp, nhưng sự khác biệt về thái độ trong học tập để đẩy đưa số phận của hai người hoàn toàn khác nhau. Một người đã có định hướng rõ ràng, người còn lại chẳng biết ngồi trên giảng đường để làm gì.

      Shinako thì từ lâu đã muốn trở thành giáo viên, còn anh bạn cùng chỗ làm lại mê âm nhạc, Rikuo thì lại lười nhác và không có định hướng riêng

      Và khi so sánh đàn anh trong cùng một chỗ làm, người cũng đang chẳng có nghề ngỗng gì, nhưng tìm được điều mình muốn làm thông qua âm nhạc, sự tự ti đấy càng làm Rikuo cảm thấy mình trông như một phần dư thừa của xã hội. Và đúng như những gì Shinako nói, Rikuo luôn là một người cần sự chăm sóc hơn là ngược lại.

      ♦Phản ánh nhiều thực tế phũ phàng trong cuộc sống

      Thất nghiệp ? Không có định hướng, sợ bị từ chối lời yêu, chán nản không có động lực trên giảng đường, cúp học, cảm thấy mình vô dụng, làm trái ngành nghề … đều chẳng phải là những câu chuyện quá xa lạ gì với bất cứ ai.

      Những kiến thức trên giảng đường thì vẫn còn lơ mơ, và một tương lai xán lạn được thầy cô hứa hẹn, rõ ràng đây không phải chuyện của riêng ai. Ai cũng đã phải có 1 lần tự hỏi rằng thực tế thì mình đang làm cái quái gì ấy nhỉ.

      Nhưng sau cùng thì, phải thử mới biết. Đó là cái đẹp mà Rikuo đã đem lại trong tập đầu tiên này, rõ ràng nếu vẫn cứ mãi trốn chạy điều mình chắc chắn sẽ phải làm không ở thời điểm này cũng vào thời điểm khác, thì đến bao giờ mới biết kết quả.

      Mặc dù, thực tế rất tồi tệ với Rikuo khi ngỏ lời với Shinako, nhưng rõ ràng, anh đã nhổ được cái gai trong lòng mình, bởi vì ít nhất cũng biết rằng cô ấy không hề yêu anh, và hãy ngừng mơ mộng hão huyền mà tập trung cho cuộc sống hiện tại. Và đã có bao lần chúng ta cũng đã từng phải tự dối lòng rằng, mình đã biết trước ngay từ đầu cô ấy không yêu mình, người như mình làm gì có cơ hội.

      Cố gắng và hiện thực phũ phàng

      Trước khi ngỏ lời với Shinako, Rikuo là một bản thể đối lập với Haru, người đã ngay từ đầu xác định rằng Rikuo không yêu mình. Haru đã luôn vui vẻ chấp nhận thất bại và tìm mọi cách cho trong tương lai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn .Rikuo thì vẫn cứ trốn chạy khỏi kết quả, chưa biết Shinako có đồng ý hay không nhưng anh vẫn sợ thất bại. Nhưng sau khi ngỏ lời, anh y chang Haru, và rằng cuộc sống có đôi điều tốt đẹp hơn hẳn những gì mà anh đã từng nhìn nhận khi thu mình lại với xã hội.

      Nếu tinh ý, bạn sẽ dễ dàng nhận sự khác biệt của Haru lẫn Rikuo ở phần đầu tác phẩm và phần sau của tác phẩm.

      Phần đầu của tác phẩm có một cuộc trò chuyện ngắn giữa Haru và Rikuo. Song cuộc trò chuyện đấy, chuyện chẳng đi đến đâu cả, nó tương tự như cuộc đời của Rikuo, cũng đầy những dở dang mà không có lấy một kết quả.

      Thế nhưng khi gần cuối phim, cũng lại một cuộc trò chuyện, nhưng Rikuo đã dũng cảm đối mặt với thực tế, và đã chấp nhận kết quả bị từ chối lời yêu. Rikuo trong cuộc trò chuyện cuối là một người hoàn khác, đã mạnh mẽ, và cố gắng hơn hẳn so với con người bê tha, và tự ti trước kia, và rõ ràng cuộc trò chuyện đấy đã kết thúc êm đẹp bằng một nụ cười của Haru, và cả hai đều đã đối mặt với sự thất rằng, họ đều là những người thất bại trong tình cảm
      Trước khi ngỏ lời với Shinako và sau khi ngỏ lời, đã có sự thay đổi trong cuộc đối thoại giữa Haru và Rikuo

      Đã bao lâu rồi, Rikuo mới bước ra ngoài, và có một mục đích rõ ràng cho bản thân ấy là chụp hình ảnh bìa cho sáng tác của anh bạn cùng chỗ làm. Ngay từ đầu phim, nhân vật này đã luôn sống vô định, và cứ để mặc cho cuộc đời. Vậy mà khi tập 1 gần đến hồi kết, đặc biệt là sau cái tát đau đớn từ ảo vọng của bản thân mình, giờ đây Rikuo đã có thể tận hưởng những nét đẹp dịu dàng trong cuộc sống mà bản thân chưa từng được tận hưởng.

      Trong cuộc sống có nhiều thực tế phũ phàng, và chúng ta cần học cách chấp nhận và thoát ra khỏi nó. Người viết cảm thấy nhẹ nhõm, khi cuối cùng, những ảo vọng không thực tế của Rikuo cũng đã hoàn biến mất, và anh đã chấp nhận như một kẻ thất bại.

      Nụ cười của Haru trong cuộn phim chính như ẩn dụ cho trái ngọt của sự thay đổi theo chiều hướng tốt, và cũng là hằng sa số những nét đẹp khác mà Rikuo rồi sẽ có ngày được gặp nếu anh sống đúng với mục đích của mình. Một tương lai rõ ràng tươi sáng hơn hẳn trước kia.

      ♦Một tác phẩm rất nhiều bí ẩn

      Có rất nhiều câu hỏi được đưa ra bởi Yesterday wo Utatte, điều gì đã khiến Shinako mong muốn một tình bạn bền vững, hay quá khứ quá mập mờ của Haru.

      Điều gì đã khiến Haru đem lòng yêu Rikuo, cá nhân viết hoàn toàn chưa thỏa mãn với cái gọi là tình yêu sét đánh, hẳn phải có một lý do chính đáng nào đó để tình cảm ấy kéo dài đến tận 5 năm, mà chính bản thân Haru còn cảm thấy buồn bã khi nhắc đến 3 chữ tình đơn phương.

      Liệu có lí do sâu xa nào cho tình đơn phương kéo dài suốt 5 năm ?

      Hay giữa Shinako và Haru đã từng xảy ra chuyện gì. Bởi dù trông như đã giải quyết êm thắm, thế nhưng khi cả hai tự xác nhận không phải lỗi của người còn lại, thì rõ ràng nó có vấn đề. Và vấn đề đấy có lẽ là cội nguồn của một loạt Drama sẽ xuất hiện trong phim. Và chưa hết, Haru cũng xác nhận từ lâu cô bé đã biết, người mà Rikuo yêu thương thật sự không phải là Haru, và cô bé đã luôn chờ đợi một ngày được người mình yêu đáp lại.

      Lí do thật sự của mối quan hệ đổ vỡ giữa Shinako và Haru có thật sự là vì quán bar như lời Shinako ?

      Và Shinako nữa, cô hoàn toàn không phải là nhân vật phụ, cô là một nhân vật chính, và điều đó dấy lên những thắc mắc rằng, khi Rikuo đã xác nhận được những ảo vọng hảo huyền từ lời tỏ tình của mình là thực tế đầy cay đắng, thì những đóng góp của Shinako trong mạch phim sau này là gì, và cô có níu giữ tình bạn bền vững đó hay là không.

      Cả quá khứ của Rikuo cũng là thứ đáng lưu tâm, liệu có biến cố nào đấy đã xảy ra trong cuộc đời nhân vật chính, biết đâu trước kia Rikuo cũng từng có một tuổi thơ dữ dỗi hơn hẳn sự hiu quạnh mà anh đang phải sống cùng mỗi ngày hiện giờ.

      ♦Về mặt hoạt họa

      Người viết có xem qua đôi chút về nguyên tác Manga cùng tên và nhận thấy rằng, phần này rõ ràng không phải là thế mạnh của bộ. Lý do ? Dù trên thực tế, art thế này dễ nhìn, và dễ thu hút người xem hơn hẳn so với nguyên tác, nhưng nó bị bão hòa, và chẳng mấy khác biệt gì so với những tác phẩm khác đang có mặt hiện nay.

      Thiết kế nhân vật gốc của Toume Kei dù hơi khó nhìn, nhưng nó là nét đặc trưng và sẽ dễ dàng tạo dấu ấn riêng hơn so với những gì mà Doga Kobo đang làm ở thời điểm hiện tại. Dù sao, Yesterday Wo Utatte vốn cũng đã có phần nội dung rất chỉn chu và hấp dẫn, nếu phần Art được giữ nguyên, có lẽ sẽ tạo được nhiều dấu ấn hơn.

      Nhưng nếu nhận xét chung về tác phẩm này so với những tác phẩm trong quá khứ mình có cơ hội xem, thì phải khen ngợi Doga Kobo trong việc trưởng thành hơn nhiều so với ngày trước. Mặt hoạt họa giờ đây già dặn hơn rất nhiều, cùng với tông màu trầm của tác phẩm, tạo cảm giác đời thực, và nó cũng hợp với tâm trạng của nhân vật chính nữa.

      ♦Và phần âm nhạc của phim

      Nhạc nền của tác phẩm là điều làm mình đánh giá cao trong xuyên suốt tập đầu tiên, nó nhẹ nhàng, không dồn dập mà từ từ, êm đềm. Rõ ràng nhạc nền của tác phẩm không hề có ý định làm giật gân hay thể hiện sự trách móc lên bất cứ một nhân vật nào.

      Bản ED cũng khá hợp gu mình

      Nó đã chọn làm người bên ngoài để theo dõi cuộc hành trình của một chàng sinh viên thất nghiệp, và cả cách mà anh ta sẽ làm gì sau này.

      ♦Điều thú vị xoay quanh tác phẩm

      Đây là một trong những tác phẩm dựa trên nguyên tác lâu đời. Bộ Manga này bắt đầu được xuất bản vào 15/12/1997 và kết thúc vào 3/6/2015. Tức là một cuộc hành trình kéo dài 18 năm trời.

      Mình có biết sơ sơ qua về kết quả cuối cùng của bộ, song sẽ không đề cập trong thời gian gần đây, ít nhất là tới khi bản anime chuyển thể hết 12 tập. Song mình sẽ bí mật một chút là tác phẩm này có cái kết thực tế đến mức tàn nhẫn, và mình cực kì ủng hộ điều đó. Nó đã làm nên nét riêng, và rằng nhiều người không thích cái kết như vậy, nhưng chính vì cái kết như thế, nó mới thể hiện rõ tinh thần của tác phẩm từ đầu cho đến chí cuối.

      ♦Lời Kết

      Rõ ràng đến thời điểm bài viết này được hoàn thành, thì tập 2 của tác phẩm cũng đã được ra mắt. Thế nhưng với những ai chưa xem, thì hãy cứ coi bài viết của mình như một dạng FI, để quyết định xem tiếp hay là không.

      Với cá nhân viết, hành trình của tập 1 là một sự thõa mãn vượt trên mức kì vọng, nó nhẹ nhàng và tự nhiên đến mức, người viết còn tưởng mình là nhân vật chính, bởi bản thân cũng đã từng trải qua những thất bại tương tự như vậy. Phần câu chuyện tuy không nhiều điểm mới, nhưng cách xử lý lại làm cho nó trở thành đỉnh cao, và cả phần nhạc nền cũng thế.

      Thế nhưng riêng phần nhân vật, chưa có quá nhiều sự phát triển rõ rệt, nhất là trong tập đầu tiên này khi mới chỉ tập trung vào mỗi Rikuo, có thể cuộc hành trình 11 tập còn lại sẽ cho chúng ta biết thêm nhiều hơn về những nhân vật còn lại. Riêng phần hoạt họa đã có đề cập, người viết vẫn cảm thấy hụt hẫng vì nó không có chất riêng của nguyên tác, nhưng với sự thõa mãn cho đa số người xem, thì nó cũng đã rất khá rồi, và mình cũng đánh giá cao quá trình trưởng thành của Dogo Kobo so với cách đây vài năm về trước.

      Nếu phải cho điểm mình sẽ không tiếc con 8 cho tập đầu tiên này, bởi sự xúc động trong quá trình trưởng thành đầy cam go và dũng cảm của Rikuo. Cuộc sống sau cùng dẫu cho có tàn nhẫn thế nào, thì chúng ta cũng cần dũng cảm đối mặt và tìm những điều tốt đẹp hơn trong tương lai. Nhưng liệu 11 tập còn lại có còn hay như thế này hay không, chúng ta cần thời gian để trả lời.

      Người viết: Lolicon Sến Sẻ



      Sửa lần cuối bởi Lolicon Sến Sẻ; 12-07-2020 lúc 17:28.
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 09:16.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.