Hanazawa Fayette
Thời gian: 14/02/818
Địa điểm: Center Library Athena
Đối tượng tương tác: Raymond Wise
<<
Tiểu Hoa không đáp vội.
Từng câu chữ được cẩn thận ghi lại trong kí ức, đôi mắt màu hổ phách đưa nhìn quan sát nét biểu cảm trên gương mặt đối phương, vô cùng tỉ mỉ, tựa hồ như rất chăm chú lắng nghe, không hề bỏ lỡ dẫu chỉ là một chút. Sau đó, mới chậm rãi lắc đầu, mắt rời khỏi đối phương mà nhìn lại nửa chiếc bánh trên đĩa còn nguyên vẹn.
"Món quà có ý nghĩa như vậy, chia sẻ chút gì đó của bản thân đối với người mình thương... ta lại thấy, thật sự rất ngưỡng mộ suy nghĩ ấy của ngài."
Hoa Hoa từ tốn lên tiếng.
"Bởi vì vốn dĩ... khi trông thấy con người trao nhau những món quà, trông thấy sự rạng rỡ, hay rơi lệ vì xúc động trên gương mặt của họ... Ta nửa như rất ngạc nhiên, nửa lại thấy thật khó hiểu, rằng chỉ đơn thuần là điều nhỏ nhoi nhường ấy, có thể khiến họ hạnh phúc đến vậy sao?
Nhưng trải qua những tháng ngày trên đảo Cyprus, rồi lễ Giáng Sinh, hay năm mới trên đảo Kỵ sĩ, ta có lẽ đã hiểu hơn được thêm một chút, cũng thay đổi dần suy nghĩ của mình... Là nếu như món quà ta tự làm được đem đi tặng, có thể khiến họ vui vẻ đến vậy, bản thân ta cũng sẽ cảm thấy rất vui."
Nói như vậy, một phần cũng là do cô ta không thích, và lại càng không muốn trông thấy một người bị sự đau buồn gặm nhấm mà trở nên khổ sở. Dù có hiểu được hay không thể hiểu được, cảm giác đó cũng rất tồi tệ, vô cùng tồi tệ.
"Cách mà ngài nói về chuyện đã rồi trong quá khứ khi giải nghĩa cho ta nghe, giống với cách mà cha ta thường hay nói về người mẹ mà... ta vĩnh viễn không biết được, rằng bà ấy trông như thế nào, là một nàng rồng ra sao. Sự tiếc nuối của những năm tháng tuổi trẻ của lời nói, những câu chữ giá như mà...
...Chúng mang một thứ hương vị thật đắng, giống như khi ta vô tình ăn phải một miếng chocolate đen nguyên chất vậy. Rất đắng."
Nếu như đó là lần đầu tiên trải nghiệm, có lẽ sẽ không cố tránh đi để không có lần thứ hai. Nhưng dường như đã quen rồi, lâu dần, cũng không còn cảm giác muốn phản kháng nữa.
"Ta từng cho rằng... Nếu ta để ý một chút, lắng nghe một chút, thử tự đặt mình vào vị trí mà người kể cho ta những tâm sự bị che giấu trong lòng của họ bấy lâu, dù là vô tình hay cố ý, ta cứ ngỡ mình phần nào đó sẽ hiểu được họ. Nhưng thật ra, lại không phải là như vậy. Dẫu cho ta có thể đọc được vị, nhưng cách cảm nhận không giống như vậy, cuối cùng vẫn là không thể hiểu."
Tới đó, lại nghe một tiếng cười khẽ khàng được buông ra.
"Chim sơn ca cảm động trước nỗi buồn của một chàng trai, vì không có nổi một bông hồng đỏ để có thể mời được cô gái mình yêu đi chơi. Chú sơn ca tin rằng, nỗi buồn của cậu chính là tình yêu đích thực còn sót lại hiếm hoi giữa cuộc đời này, nên đã nguyện hi sinh tấm thân mình, dùng máu của bản thân nuôi dưỡng, hoà cùng ánh trăng, cho đến khi bông hoa hồng nở rộ."
"Ta không phải không hay, chỉ là... như những gì vừa nói với ngài, ta chẳng qua không thể hiểu."
Hoa Hoa chuyển đổi hướng nhìn lại về phía đối phương, bàn tay cũng vì vậy mà bất giác nắm lại, chặt hơn một chút, kín đáo che giấu phía dười gầm bàn.
"Tuy bản thân không hiểu, nhưng lại cảm thấy rất kì lạ, pha lẫn với chút khó chịu không yên trong lòng. Giống như là..."
"Tình yêu ấy..."
"Ta thật sự rất muốn biết."
Wordcount: 696 words
Artwork ©
ON
Đánh dấu