Mariah CareyCarey biểu diễn trực tiếp tại chương trình Chào buổi sáng Mỹ, tháng Năm năm 2013
Ngày sinh
27 tháng 3 năm 1969 (47 tuổi) hoặc 27 tháng 3 năm 1970 (46 tuổi) tại Huntington, New York, Hoa Kỳ
Nơi cư trú
Thành phố New York, Hoa Kỳ
Nghề nghiệp
Ca sĩ
Nhạc sĩ
Nhà sản xuất âm nhạc
Diễn viên
Nhà từ thiện
Năm hoạt động
1988 – nay
Tổng tài sản
$500 triệu (ước tính đến tháng 12 năm 2013)
Chồng
Tommy Mottola (kết hôn năm 1993; li dị năm 1997)
Nick Cannon (kết hôn năm 2008; li dị năm 2015)
Bạn trai
Luis Miguel (1997 – 2001)
Con cái
2
Website
mariahcarey.com
Sự nghiệp âm nhạc
Thể loại
R&B
Pop
Hip hop
Soul
Nhạc cụ
Thanh giọng
Hãng đĩa
Columbia
Virgin
MonarC
Island
Def Jam
Epic
Legacy
Hợp tác
Brenda K. Starr
Trey Lorenz
Jay-Z
Mariah Carey
Tổng quanMariah Carey (sinh ngày 27 tháng 03 năm 1969 hoặc 1970) là một nữ ca sĩ, nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc, diễn viên và nhà từ thiện người Mỹ. Vào năm 1990, cô vươn lên đến đỉnh cao của danh vọng khi phát hành single “Vision of Love” từ album đầu tay cùng tên. Album này đã cho ra đời bốn single thống lĩnh bảng xếp hạng tại Mỹ lúc bấy giờ và sau đấy là một chuỗi những album vô cùng thành công về mặt thương mại đã góp phần củng cố vị trí ca sĩ có doanh thu cao nhất tại hãng đĩa Columbia của cô. "One Sweet Day", bản song ca của Carey với Boyz II Men, giữ vững vị trí quán quân trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 trong thời gian kỉ lục 16 tuần trong năm 1995 – 1996 và trở thành đĩa đơn được xếp hạng 1 lâu nhất trong lịch sử trên bảng xếp hạng của Mỹ. Sau cuộc chia tay đầy tranh cãi với người đứng đầu Sony Music là Tommy Mottola, Carey đã thay đổi hình ảnh của bản thân và dần dịch chuyển sang thể loại hip hop, đánh dấu bằng sự ra đời của Butterfly (1997). Vào năm 1998, cô được vinh danh là nghệ sĩ đắt khách nhất của thập nhiên 1990 tại Lễ Trao Giải Âm Nhạc Thế Giới và tiếp theo cũng được bầu chọn là nữ nghệ sĩ bán chạy nhất của thiên niên kỉ vào năm 2000.

Carey rời Columbia vào năm 2000, ký hợp đồng thu âm kỉ lục trị giá 100 triệu đô la với hãng Virgin Records. Trước khi bộ phim đầu tiên với sự góp mặt của cô, Glitter, và soundtrack đi kèm được ra mắt vào năm 2001, Carey đã phải trải qua những suy sụp nặng nề về thể chất lẫn tinh thần và phải nhập viện vì kiệt sức. Do doanh thu ít ỏi mà bộ phim đem lại,hãng đĩa đã trả cho cô 50 triệu đô la và cắt bỏ hợp đồng thu âm với Carey, sự nghiệp của cô bắt đầu tụt dốc. Cô đã ký một hợp đồng trị giá nhiều triệu đô la với hãng Island Records trong năm tiếp theo, và sau khoảng thời gian thất bại, cô trở lại vị trí quán quân trên các bảng xếp hạng âm nhạc với The Emancipation of Mimi (2005). Album mau chóng trở thành album bán chạy nhất tại Mỹ và thứ hai trên toàn cầu vào năm 2015, trong đó, đĩa đơn "We Belong Together" trở thành đĩa đơn thành công nhất của thập niên 2000 và sau đó được Billboard đặt cho cái tên "Song of the Decade" (Ca khúc của thập kỉ). Carey một lần nữa thử sức trong lĩnh vực điện ảnh với vai diễn được đánh giá cao trong Precious (2009); cô được trao giải thưởng "Breakthrough Performance Award" (tạm dịch: Giải Màn trình diễn Đột phá) tại Palm Springs International Film Festival.

Trong sự nghiệp kéo dài hai thập kỉ, Carey đã bán ra hơn 200 triệu bản thu trên toàn thế giới, giúp cô trở thành một trong những nghệ sĩ ăn khách nhất mọi thời đại. Theo Hiệp Hội Công Nghiệp Ghi Âm Hoa Kỳ, cô xếp vị trí thứ ba trong số những nữ nghệ sĩ có doanh thu cao nhất nước Mỹ với 63.5 triệu album được chứng nhận. Với sự ra mắt của "Touch My Body" (2008), Carey mang về danh hiệu đĩa đơn thứ mười tám được xếp ở vị trí quán quân tại Mỹ, nhiều hơn bất cứ nghệ sĩ solo nào. Vào năm 2012, Carey được xếp ở vị trí số ba trong danh sách "100 Greatest Women in Music" (100 phụ nữ vĩ đại nhất ngành âm nhạc) của VH1. Bên cạnh những thành quả gặt hái trong mặt doanh thu, Carey còn nhận được 5 giải Grammy, 19 giải tại World Music Awards, 11 giải American Music, và 14 giải Billboard Music, cô còn thường xuyên được vinh danh là người truyền cảm hứng cho một thế hệ nghệ sĩ mới. Được sách kỉ lục Gunness thế giới công nhận là “chim sơn ca tuyệt đỉnh”, cô nổi tiếng với năm quãng tám hát theo âm vực, cường độ, các quãng luyến và quen thuộc nhất là việc sử dụng giọng gió cao nhất.
Tiểu sửMariah Carey được sinh ra ở Huntington, New York. Cha cô, Alfred Roy Carey, là người Mỹ gốc Phi và Venezuela (gồm Phi-Venezuela), trong khi mẹ cô, Patricia (nhũ danh Hickey), là người da trắng gốc Ailen. Họ Carey là kết quả của việc đổi tên bởi ông nội người Venezuela của cô, Francisco Nuñez, sau khi di cư đến New York. Patricia đã phát triển sự nghiệp là một ca sĩ opera và huấn luyện viên thanh nhạc trước khi gặp gỡ Alfred vào năm 1960. Khi ông bắt đầu kiếm sống bằng nghề kỹ sư hàng không, 2 người đã kết hôn 1 năm sau đó, và chuyển vào một vùng ngoại ô nhỏ ở New York. Sau khi cả 2 bỏ trốn, gia đình Patricia đã chối bỏ bà, do kết hôn với một người đàn ông da màu. Carey sau đó giải thích rằng khi lớn lên, cô cảm thấy sự bỏ rơi từ nhà ngoại, điều này ảnh hưởng đến cô rất nhiều. Trong khoảng thời gian các năm giữa lúc sinh chị Carey Alison và cô, gia đình Carey đã trải qua cuộc đấu tranh cá nhân trong cộng đồng do chủng tộc của họ. Tên Carey bắt nguồn từ bài hát "They call the Wind Mariah", có nguồn gốc từ vở nhạc kịch Broadway "Paint Your Wagon" năm 1951 . Khi Carey ba tuổi, cha mẹ cô li dị.

“Lúc đó tôi cảm thấy vô cùng khó khăn, phải dọn nhà rất thường xuyên, và lớn lên mà không có ai bên cạnh cả… do bố mẹ tôi đã li dị rồi. Và tôi luôn cảm thấy bản thân khác biệt hẳn so với mọi người sống gần đấy. Tôi là một con người với chủng tộc khác biệt. Và đôi lúc, đây thật sự là một vấn đề đấy. Theo một cách nào đó, mọi người sẽ bảo là ‘Đứa con gái da trắng’, còn tôi thì sẽ bảo ‘Không, tôi không phải là người như thế’.” – Carey, nói về tuổi thơ của bản thân.
Sau khi chia tay, Alison chuyển đến sống với cha của mình, trong khi hai đứa trẻ khác, Mariah và cậu em trai Morgan, ở lại với người mẹ. Nhiều năm trôi qua, Carey lớn lên xa cha, và sau đó hoàn toàn không gặp ông. Vào năm 4 tuổi, Carey bắt đầu giấu đài radio dưới chăn của mình vào buổi tối, cô chỉ có thể cất tiếng hát từ sâu thẳm trong tim, cố gắng và tìm kiếm sự bình yên trong âm nhạc. Trong suốt quãng thời gian ở trường tiểu học, cô tỏ ra vượt trội hơn những đứa trẻ khác ở các môn học mà mình thích như văn học, hội họa và âm nhạc trong khi lại chẳng có mấy hứng thứ với các môn còn lại. Sau khi vật lộn với một vài khó khăn về mặt kinh tế, Patricia đã kiếm đủ tiền cho gia đình mình chuyển tới sống ở một nơi ổn định và giàu có hơn ở New York. Carey bắt đầu làm thơ và thêm những giai điệu vào đó, cứ như thế, cô đã trở thành một ca sĩ kiêm nhạc sĩ khi đi học tại trường Harborfields High School ở Greenlawn, New York, nơi cô đã tốt nghiệp vào năm 1987. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Carey đã tỏ ra rất xuất sắc trong khoản âm nhạc, sử dụng được quãng âm cao nhất trong giọng hát, dù chỉ mới bắt đầu thông thạo và học cách điều khiển nó trong các buổi luyện tập với mẹ cô. Mặc dù là người đã đưa con gái mình đến với thế giới nhạc cổ điển, nhưng Patricia chưa bao giờ bắt ép con gái phải đi theo con đường này bởi cô chưa từng cảm thấy hứng thú với thế giói âm nhạc ấy. Carey nhớ rằng cô giữ bí mật về công việc ca hát và sáng tác của mình, và bổ sung rằng Patricia “không phải một người mẹ thúc ép con cái. Bà ấy chưa bao giờ nói rằng ‘Hãy hát hơi hướm opera nhiều hơn nào’. Tôi tôn thờ opera như kẻ điên, nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả”.

Khi đang là một học sinh cấp 3, Carey bắt đầu quá trình sáng tác với Gavin Christopher. Bộ đôi nhạc sĩ này cần một trợ lý có thể chơi được keyboard: “Chúng tôi đã gọi cho một người nào đó và anh ấy đã không thể đến, vì thế tình cờ chúng tôi đã gặp được Ben [Margulies]. Ben đã đến phòng thu và thật sự anh ấy chơi keyboard không tốt lắm – anh ấy giống một tay trống hơn – nhưng sau ngày hôm ấy, chúng tôi bắt đầu giữ liên lạc và chúng tôi khá hợp cạ nhau trong khía cạnh sáng tác.” Carey và Christopher bắt đầu sáng tác các ca khúc dưới tầng hầm tại cửa hiệu của cha anh trong suốt những năm cuối trung học. Sau khi cùng nhau sáng tác được bài hát đầu tiên, "Here We Go Round Again", được Carey mô tả là mang âm hưởng của Motown, họ tiếp tục cùng nhau sáng tác một bản thu thử với độ dài chuẩn. Cô bắt đầu sống ở một phòng ngủ kiêm phòng thu ở Manhattan, nơi cô chia sẻ cùng với 4 nữ sinh khác. Trong suốt quãng thời gian này, Carey đã làm bồi bàn cho nhiều nhà hàng, thường bị sa thải sau hai tuần làm việc. Dù cần làm việc liên tiếp để kiếm thu nhập trả tiền nhà, nhưng những mục tiêu âm nhạc vẫn còn tồn tại trong tâm trí và nỗ lực của Carey khi cô bắt đầu làm việc vào buổi tối muộn cùng Margulies, trong niềm hy vọng rằng có thể hoàn thành được một bản thu mẫu lọt được vào mắt xanh của giám đốc các hãng thu âm. Sau khi hoàn thành bản thu mẫu cho 4 ca khúc của mình, Carey cố gắng nộp nó cho các công ty, nhưng lúc nào cũng thất bại. Một thời gian ngắn sau đó, cô được giới thiệu với ca sĩ nhạc pop mới nổi Brenda K. Starr.
Sự nghiệp1988 – 1992: Mariah Carey and Emotions

Carey ra khỏi Shepherd's Bush Empire sau khi quảng bá single “Vision of Love” trên Wogan, vào năm 1990
Khi tình bạn giữa Carey và Starr phát triển, bà rất muốn giúp đỡ Carey để cô thành công trong ngành công nghiệp (âm nhạc). Vào tháng 12 năm 1988, Carey theo Starr đến một buổi tiệc của giám đốc các hãng thu âm, nơi cô nộp bản thu mẫu của mình cho Tommy Mottola, ông chủ hãng đĩa Columbia Records, người đã lắng nghe nó trên đường về nhà. Sau hai ca khúc đầu tiên, anh đã bị ấn tượng bởi âm thanh và chất lượng trong giọng hát của Carey, và tiếp đến, sau khi tìm kiếm Carey trong hai tuần, anh lập tức ký hợp đồng với cô và bắt đầu vạch ra chiến lược ra mắt của cô trước xu thế âm nhạc hiện nay. Trong khi cô vẫn tỏ ý muốn tiếp tục làm việc với Margulies, Mottola mời những nhà sản xuất hàng đầu, bao gồm Ric Wake, Narada Michael Walden và Rhett Lawrence. Mottola cùng đội ngũ nhân viên của hãng Columbia đã lập kế hoạch quảng bá cho Carey là nữ nghệ sĩ nhạc pop chính mà họ có, cạnh tranh với những nghệ sĩ như Whitney Houston và Madonna, những người lần lượt đã ký hợp đồng với hãng Arista và Sire Records. Sau khi hoàn thành album ra mắt của cô, Mariah Carey, Columbia chi ra hơn 1 triệu đô la để quảng bá nó. Mặc dù khởi đầu với doanh thu thấp, album cuối cùng cũng leo lên được vị trí quán quân trên bảng xếp hạng Billboard 200, sau bài giới thiệu của Carey tại Lễ trao giải Grammy Awards thường niên lần thứ 33. Album Album Mariah Carey trụ vững tại vị trí quán quân trong 11 tuần liên tiếp, cô cũng đã thắng giải "Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất" và "Nữ ca sĩ nhạc pop có giọng ca hay nhất" cho đĩa đơn "Vision of Love". Album còn mang lại thêm ba đĩa đơn được xếp hạng một trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100, bao gồm "Love Takes Time", "Someday", và "I Don't Wanna Cry. Carey trở thành nghệ sĩ đầu tiên sở hữu 4 đĩa đơn đầu tay chạm tới vị trí số một từ sau The Jackson 5. Mariah Carey kết thúc với danh hiệu album có doanh thu khủng nhất ở Hoa Kỳ năm 1991, với hơn 15 triệu bản được bán ra.

Carey bắt đầu việc thu âm cho album phòng thu thứ hai của cô với tên gọi là Emotions, vào năm 1991. Album, theo như Carey mô tả, đã thể hiện sự tôn kính đối với dòng nhạc soul Motown, cô cảm thấy mình cần tỏ lòng quý trọng đối với thể loại âm nhạc này vì nó thực sự đã có nhiều ảnh hưởng đối với Carey khi cô còn là một đứa trẻ đang phải vật lộn với cuộc sống. Trong dự án, Carey đã làm việc với Walter Afanasieff, người chỉ đóng góp một vai trò nhỏ trong việc ra mắt của cô, cũng như Clivillés và Cole, từ nhóm nhảy C+C Music Factory. Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Carey và Margulies lại trở nên xấu đi vì bản hợp đồng cô mà cô kí kết trước khi gia nhập Columbia, khi đó Carey đã đồng ý chia cho nhạc sĩ không những doanh thu từ việc sáng tác ca khúc mà còn một nửa lợi nhuận mà cô kiếm được. Tuy nhiên, đến lúc sáng tác nhạc cho Emotions, hãng Sony đã làm rõ rằng anh sẽ chỉ được trả một khoảng công bằng với những người đồng sáng tác khác trong một album. Sau đó, Margulies đã đệ đơn kiện Sony, điều này cuối cùng dẫn đến việc họ đường ai nấy đi. Vào ngày 17 tháng 9 năm 1991, Emotions ra mắt trên khắp thế giới, được đón nhận bởi giới phê bình là một tác phẩm hoàn thiện hơn album trước đó. Trong khi khả năng sáng tác được cải thiện của Carey, công việc sản xuất và phong cách âm nhạc mới được tán dương, thì album lại bị đem ra chỉ trích vì những nguyên tố cấu thành của nó khi bị nhiều người cho rằng kém hơn so với lần ra mắt của cô. Mặc dù doanh số bán ra trên toàn cầu đạt hơn 8 triệu bản, Emotions lại kém hơn về mặt doanh thu và những thành công vang dội của album đầu tay.

Cũng giống như lần cô vừa ra mắt, các nhà phê bình một lần nữa đặt ra câu hỏi liệu Carey sẽ bắt tay vào việc tổ chức một chuyến lưu diễn trên toàn thế giới để quảng bá cho các ca khúc của mình hay không. Mặc dù Carey đã giải thích rằng bản thân cô rất sợ sân khấu và nhìn chung những ca khúc của cô rất khó hát nên khả năng cho một tour lưu diễn sẽ rất khó khăn, lời đồn thổi cứ lớn dần lên rằng Carey là một “con sâu phòng thu”, rằng cô không có khả năng hát những âm cao hoàn hảo cũng như 5 quãng tám đã nói trước đó. Với hy vọng có thể dập tắt những lời tuyên bố rằng Carey là một nghệ sĩ giả tạo, cô cùng Walter Afanasieff đã quyết định đăng ký xuất hiện trên MTV Unplugged, một kênh truyền hình được phát sóng bởi MTV. Mục đích của chương trình là để giới thiệu các nghệ sĩ và cho họ trình diễn mà không có sự trợ giúp của máy móc hay các thiết bị phòng thu. Trong khi Carey có niềm tin mạnh mẽ vào những ca khúc sâu sắc và mãnh liệt của mình, cô lại bị buộc phải hát những ca khúc thành công nhất của bản thân tại thời điểm đó. Vài ngày trước khi chương trình được ghi hình, Carey và Afanasieff đã nghĩ đến việc thêm một bản cover của một bài hát cũ để tạo sự bất ngờ và mới lạ. Họ đã chọn "I'll Be There", một ca khúc nổi tiếng của The Jackson 5 năm 1970. Vào ngày 16 tháng 3 năm 1992, Carey thu âm bản nhạc gồm 7 ca khúc tại Kaufman Astoria Studios thuộc Queens, New York. Vở hòa nhạc này đã nhận được sự hoan nghênh từ giới phê bình, điều đó dẫn đến việc nó được lên sóng nhiều hơn gấp ba lần một tập trung bình. Thành công của vở kịch đã lôi cuốn hãng Sony chuyển nó thành album. Sony quyết định sẽ ra mắt nó dưới dạng EP và bán với giá giảm vì thời lượng đã được cắt bớt. Bản EP được cho là đã gặt hái thành công, trái với suy nghĩ của các nhà phê bình cũng như những lời tiên đoán rằng Carey chỉ là một nghệ sĩ trong phòng thu, và được trao tặng danh hiệu đĩa bạch kim 3 lần bởi Hiệp hội Công nghiệp Thu âm Hoa Kì (RIAA), cùng danh hiệu đĩa vàng và đĩa bạch kim tại một số thị trường ở châu Âu.

1993- 1996: Music Box và Daydream

Trong suốt khoảng thời gian đầu năm 1993, Carey bắt đầu thực hiện album phòng thu thứ 3 của cô,Music Box. Sau thất bại về mặt doanh thu của (album) Emotions so với album ra mắt, Carey và Columbia đều nhất trí rằng album tiếp theo sẽ theo hơi hướng pop nhiều hơn để có thể thu hút đông đảo người nghe hơnnữa. Trong quá trình sáng tác, Carey bắt đầu làm việc chủ yếu với Anfanaieff, người viết hầu hết các ca khúc trong Music Box. Vào ngày 31 tháng 8, Music Box được phát hành toàn cầu, ra mắt khán giả ở vị trí số 1 bảng xếp hạng Billboard 200. Album đã đón nhận nhiều ý kiến trái chiều từ giới phê bình âm nhạc;trong khi nhiều người tán dương sự ảnh hưởng của chất pop và nội dung lời bài hát sâu sắc, một số khác cảm thấy Carey chưa tận dụng được quãng giọng đáng nể của mình. Ronwynn đến từ (tạp chí) Allmusic miêu tả sự thay đổi cách ca hát của Carey trong album rằng: "Carey thật sáng suốt khi thể hiện nhiều yếu tố khác nhau trong cách tiếp cận âm nhạc của mình, nhưng đôi khi sự nhiệt tình thái quá (trong lối hát cũ) lại được ưa thích hơn là thiếu đi đam mê". Đĩa đơn thứ 2 trong album, Hero, sau này trở thành một trong những ca khúc nổi tiếng và truyền cảm hứng nhất trong sự nghiệp của Carey. Bài hát giúp Carey trở thành quán quân lần thứ 8 trên bảng xếp hạng của Mỹ, đồng thời lan rộng sự nổi tiếng của cô sang khắp châu Âu. Cùng với việc phát hành đĩa đơn thứ 3 trong album, Carey đã đạt được một số cột mốc quan trong trong sự nghiệp. Bản cover lại bài hát Without You của (ban nhạc) Badfinger trở thành đĩa đơn số 1 đầu tiên của cô ở Đức, Thụy Điển và Anh.

“Mối quan hệ sáng tác giữa tôi và cô ấy, dù tôi không thể đại diện hết cho những người đã từng hợp tác với Carey trong quá trình viết lách, nhưng nếu bạn có thể thấy chúng tôi trong cùng căn phòng, tôi sẽ đánh một hợp âm và chơi một tí âm điệu trên chiếc piano, cô ấy sẽ nói rằng ‘Ồ, được đấy,” và cô ấy sẽ hát theo giai điệu, sau đó thêm thắt một tí ti vào đó. Tôi sẽ chơi lại lần nữa và cô ấy bảo, “Tuyệt, quá tuyệt vời” và mối quan hệ hợp tác của chúng tôi lập tức biến thành thế này, cô ấy sẽ dần dần hình thành nên một giai điệu và giai điệu ấy sẽ khiến cô bắt đầu nghĩ đến những cảm giác khác nhau mà cô muốn chuyển biến chúng thành lời. Và đấy cũng sẽ trở thành linh hồn, chủ đề của ca khúc.” – Afanasieff, kể về quá trình sáng tác cùng Carey.
Music Box tiếp tục kéo dài khoảng thời gian nằm ở vị trí số 1 của mình trên các bảng xếp hạng của các quốc gia khác, và cuối cùng trở thành một trong những album bán chạy nhất mọi thời đại, với doanh số bán ra trên toàn thế giới là 32 triệu bản. Sau khi từ chối lưu diễn 2 album trước đó của mình, Carey đã đồng ý bắt tay tham gia một chuỗi ngắn các buổi hòa nhạc trong nước (Mỹ), với tên gọi Music Box Tour. Hành trình chỉ trong vòng 6 ngày xuyên suốt Bắc Mỹ tuy ngắn ngủi nhưng thành công ngoài mong đợi là một bước tiến lớn cho cô gái e sợ sự phiền toái của việc lưu diễn như Carey. Tiếp sau ‘Music Box’, Carey biến mất khỏi công chúng trong một khoảng thời gian khá dài để thực hiên một dự án bí mật suốt năm 1994. Dự án trên được giữ kín cho đến khi Billboard thông báo trên ấn phẩm tháng 10 rằng Carey sẽ phát hành 1 album mừng dịp lễ vào khoảng năm sau. Cuối năm 1994, Carey thu âm 1 bản hòa tấu với Luther Vandross, thể hiện lại bài hát Endless Love của Lionel Richie và Diana Ross. Album mới, với tên gọi Merry Christmas, ra mắt vào ngày 1 tháng 11 năm 1994, cùng thời điểm với đĩa đơn All I Want for Christmas Is You, ca khúc thứ 1 trong album. Album sau đó đã trở thành album bán chạy nhất vào dịp Giáng sinh của mọi thời đại với 15 triệu bản bán ra trên toàn thế giới. Bên cạnh đó, All I Want for Christmas Is You nhận nhiều lời tán dương nhiệt liệt, được xem như “một trong số ít những sự bổ sung hiện đại xứng đáng vào truyền thống của ngày lễ’’. Tạp chí Rolling Stone miêu tả bài hát như ‘yếu tố phải có trong ngày lễ’, và đặt cho nó vị trí số 4 trong danh sách Greatest Rock and Roll Christmas Songs. Về mặt thương mại, nó trở thành nhạc chuông cho ngày lễ đắt hàng nhất mọi thời đại, đĩa đơn của nghệ sĩ phương Tây thịnh hành nhất tại Nhật Bản, bán ra hơn 2,1 triệu bản (tính cả đặt làm nhạc chuông và tải bản nghe kĩ thuật số). Kết thúc mùa lễ hội năm 1994, Carey và Afanasieff đã chuẩn bị cho việc sáng tác album phòng thu tiếp theo để ra mắt vào mùa thu năm sau.

Carey biểu diễn "One Sweet Day" cùng với Boyz II Men, trong một buổi ghi hình tại Madison Square Garden vào tháng 10 năm 1995.
Phát hành vào ngày 3 tháng 10 năm 1995, Album “Daydream” là sự kết hợp dòng nhạc pop của Music Box với giai điệu R&B và cả sự ảnh hưởng từ hip hop. Đĩa đơn thứ hai của album, "One Sweet Day" được lấy cảm hứng từ cái chết của David Cole. Ca khúc tiếp tục được xếp vị trí quán quân trên Hot 100 trong thời gian kỉ lục mười sáu tuần, trở thành bài hát được xếp hạng nhất lâu nhất trong lịch sử ngành âm nhạc. Daydream là album bán chạy nhất của cô ở Hoa Kỳ, và trở thành album thứ hai được trao tặng danh hiệu đĩa Kim cương của RIAA, cùng với Music Box. Một lần nữa nó trở thành album của nghệ sĩ nước ngoài bán chạy nhất trên thị trường Nhật Bản, tiêu thụ tới hơn 2.2 triệu bản sao, và cuối cùng đạt đến doanh thu toàn cầu hơn 25 triệu bản. Theo giới chuyên môn, album được vinh danh là bản thu tốt nhất của Carey cho đến nay. Thời báo New York đã xem nó như một trong những album hay nhất của năm 1995, và đã nhận xét rằng, "Những ca khúc hay nhất mang lại giai điệu ngọt ngào của dòng nhạc đậm chất R&B và nâng chúng đến một tầm cao mới…Khả năng sáng tác của Carey càng ngày vượt trội hơn, mang những giai điệu thư thái, hấp dẫn và càng ít phụ thuộc nhiều vào những ca từ thô bạo một cách vô nghĩa." Carey một lần nữa đã quyết định bắt đầu chuyến lưu diễn ngắn vòng quanh thế giới tên gọi Daydream World Tour gồm bảy buổi diễn, ba ở Nhật và bốn xung quanh Châu Âu. Khi vé được bán ra, Carey đã xác lập kỉ lục khi cả 150,000 vé cho ba buổi biểu diễn của cô tại sân vận động lớn nhất của Nhật Bản, Tokyo Dome bán hết trong vòng chưa tới ba tiếng đồng hồ, phá kỉ lục trước đây thuộc về ban nhạc TheRolling Stones. Vì thành công của album, Carey đoạt hai giải thưởng tại American Music Awards trong hạng mục độc tấu, bao gồm: Favorite Pop/Rock Female Artist (tạm dịch: Nữ nghệ sĩ nhạc Pop/Rock được Yêu thích nhất) và Favorite Soul/R&B Female Artist (tạm dịch: Nữ nghệ sĩ nhạc Soul/R&B được Yêu thích nhất). Daydream và các đĩa đơn của nó lần lượt đã được đề cử trong sáu hạng mục tại Giải thưởng Grammy lần thứ 38. Carey, cùng với Boyz II Men, mở màn cho sự kiện trọng đại này với màn trình diễn "One Sweet Day". Tuy nhiên, Carey đã không được nhận giải thưởng nào. Điều này khiến cô phải phát biểu rằng "Bạn có thể làm được gì? Tôi sẽ không phải thất vọng một lần nào nữa. Sau khi tôi ngồi cho tới hết buổi biểu diễn và hoàn toàn không thắng một lần, giờ tôi có thể chịu được mọi thứ". Vào năm 1995, do doanh số đặt hàng khổng lồ của Daydream tại thị trường Nhật Bản, Billboard đã tuyên bố Carey là "Overseas Artist of the Year" (tạm dịch: Nghệ sĩ Quốc tế của năm) ở Nhật Bản.

1997-2000: Hình ảnh mới cùng sự độc lập, Album Butterfly và Rainbow

Với sự ra mắt của các album, Carey dần dần chủ động hơn trong việc quản lí phong cách âm nhạc của mình, và bắt đầu kết hợp nhiều thể loại khác nhau hơn vào các ca khúc của bản thân. Để chuẩn bị cho album Butterfly, cô tìm cách làm việc với các nhà sản xuất khác ngoài Afanasieff như Sean Combs, Kamaal Fareed, Missy Elliott, Jean Claude Oliver và Samuel Barnes của Trackmasters. Trong quá trình thu âm cho album, Carey và Mottola chia tay. Cô cho rằng đó là cách riêng của mình để được tự do và hưởng thụ luồng sống mới. Ngoài những ý kiến đánh giá khác nhau dành cho album, các nhà phê bình đã chú ý đến phong cách hát đang dần thay đổi của cô, được mô tả như nghe rõ cả tiếng thở trong giọng hát. Phong cách mới của cô gặp phải nhiều ý kiến trái chiều, một số nhà phê bình cho rằng đây là dấu hiệu của sự trưởng thành, rằng cô tự nhận thấy mình không phải lúc nào cũng cần phô diễn tông giọng cao, trong khi một số khác nhìn nhận đó là một kiểu của sự yếu ớt và giảm phong độ trong giọng hát của cô. Đĩa đơn đầu tiên của album, "Honey" cùng video ca nhạc của nó, giới thiệu một hình tượng mới nóng bỏng hơn nhiều so với những gì Carey từng thể hiện từ trước đến nay, bộc lộ rõ sự tự do sau khi thoát khỏi Mottola. Carey cho rằng hình ảnh của mình là "chẳng khác mấy với những gì tôi đã làm trước kia… Tôi cũng đâu phải tự nhiên phát điên và nghĩ mìnhsẽ trở thành một rapper cơ chứ. Cá nhân tôi nghĩ rằng album này đang làm được bất cứ thứ quái quỉ gì tôi muốn làm.” Những ý kiến đánh giá về album Butterfly nhìn chung rất tích cực: Rolling Stone viết, "Không phải Carey hoàn toàn loại bỏ sự ngọt ngào xưa cũ, các bản nhạc nhẹ đậm chất Houston… nhưng cảm xúc nổi bật trong 'Butterfly' là một khúc mơ màng gợi tình một cách rất cá tính.” Biên tập viên Allmusic, ông Stephen Thomas Erlewine mô tả giọng hát của Carey "mượt mà và kiểm soát hơn bao giờ hết" và dự báo Butterfly sẽ là “một trong những nhạc phẩm phòng thu tốt nhất của cô và cho ta thấy rõ rằng Carey vẫn đang tiếp tục cải thiện và trau chuốt cho âm nhạc của mình, giúp cô trở thành một viên ngọc quý hiếm so với những nghệ sĩ cùng thập niên 90.” Album thành công về doanh thu, dù không bằng ba album trước đây, Mariah Carey, Music Box và Daydream của cô.

Carey tại Căn cứ Không quân Edwards trong quá trình ghi hình cho music video của “I Still Believe: vào tháng 12, năm 1998.
Hướng đến thiên niên kỉ mới vào cuối những năm 90, Carey bắt đầu phát triển các dự án khác. Vào ngày 14 tháng 4 năm 1998, Carey tham gia buổi hoà nhạc gây quỹ VH1 Divas, nơi cô hát cùng với Aretha Franklin, Celine Dion, Shania Twain, Gloria Estefan và Carole King. Carey đã bắt đầu phát triển dự án phim All That Glitters, sau đổi tên lại cho đơn giản hơn là Glitter, và sáng tác nhạc cho một số bộ phim như Men InBlack (1997) và How the Grinch Stole Christmas (2000). Sau thất bại của bộ phim Glitter, Carey hoãn lại dự án, và bắt đầu viết nhạc cho album mới. Các nhà điều hành của Sony, công ty mẹ của Columbia mà Carey tham gia, muốn cô chuẩn bị bộ sưu tập những ca khúc đình đám nhất để bán trong mùa nghỉ lễ. Sony muốn phát hành một album bao gồm một trong những đĩa đơn đình đám nhất của cô ở Mỹ, và những album đứng đầu bảng xếp hạng quốc tế với phiên bản châu Âu, không bao gồm bất kỳ một ca khúc mới nào, trong khi Carey cảm thấy rằng album nên chứa đựng những ca khúc phản ánh cái tôi của cô chứ không phải những ca khúc bán chạy nhất. Album được đặt tựa #1’s (1998), gồm bản song ca với Whitney Houston, "When You Believe", và được đưa vào nhạc nền cho phim The Prince of Egypt (1998). #1’s trở thành hiện tượng ở Nhật Bản, bán được hơn một triệu bản sao ngay trong tuần lễ đầu tiên, và cô được công nhận là nghệ sĩ quốc tế duy nhất có thể đạt đến mốc này. Album bán được hơn 3.25 triệu bản ở Nhật chỉ sau ba tháng, và giữ kỉ lục album bán chạy nhất bởi một nghệ sĩ không phải người Châu Á.

Vào mùa xuân năm 1999, Carey bắt đầu sản xuất album cuối cùng trên hợp đồng của cô với Sony.Trong thời gian này, quan hệ căng thẳng và ngượng ngùng của Carey với Sony đã khiến cô hoàn thành album trong ba tháng vào mùa hè năm 1999, nhanh hơn bất kì album nào trước kia của Carey. Album, đặt tựa Rainbow (1999), một lần nữa đánh dấu sự hợp tác của Carey với các nhà sản xuất và soạn nhạc mới, như Jay-Z và DJ Clue?. Carey cũng viết hai bản ballad với David Foster và Diane Warren, những người mà cô làm việc cùng để thế chỗ cho Afanasieff. Rainbow được tung ra vào ngày 2 tháng 11 năm 1999, với doanh thu tuần đầu tiên cao nhất trong sự nghiệp của cô, tuy nhiên lại chỉ được xếp ở vị trí số hai trên Billboard 200. Vào đầu năm 2000, mối quan hệ của Carey với Columbia càng lúc càng phức tạp hơn, nhất là khi họ dừng đợt quảng bá album sau khi hai đĩa đơn đầu tiên được ra mắt. Họ cảm thấy Rainbow dường như không có bất cứ đĩa đơn nào đủ sức hấp dẫn để được tung ra, trong khi Carey muốn sản xuất những khúc ballad. Sự khác biệt trong ý kiến đã dẫn đến những hiềm khích công khai khi Carey chia sẻ thông điệp trên trang web của cô cho những người hâm mộ biết về các tin tức nội bộ dẫn đến tranh chấp, cũng như căn dặn họ yêu cầu ca khúc "Can't Take That Away (Mariah's Theme)" trên đài phát thanh. Dù cuối cùng nhạc phẩm nói trên cũng được phát hành, nhưng không lâu sau đó, cô đã phát hiện ra ca khúc đã bị đẩy ra thị trường với hạn chế và không được tập trung quảng bá khi ra mắt, góp phần vào hành trình tìm kiếm sự thành công thương mại đầy chật vật của single này. Nhìn chung Rainbow được giới phê bình đón nhận rất nhiệt tình, tờ Sunday Herard nói rằng album như "chứng kiến cảnh cô ấy gây ấn tượng len lỏi vào giữa những bản soul ballad cùng sự cộng tác với các ca sĩ R&B kỳ cựu như Snoop Doggy Dogg và Usher[...] Nó hội tụ sự tinh tế của nhạc pop-soul." Tuy đã đạt được những thành công về mặt doanh thu, Rainbow lại là album có doanh thu thấp nhất trong sự nghiệp của Carey cho tới thời điểm đó.

2001- 2004: Glitter, Charmbracelet; những nỗ lực trong đời tư và nghề nghiệp

Sau khi nhận hai giải thưởng Nghệ sĩ của Thập Kỉ do Billboard trao tặng và giải World Music Award cho hạng mục Nữ Nghệ sĩ bán chạy nhất của Thiên niên kỉ, Carey rời Columbia và ký một bản hợp đồng thu âm có giá trị khổng lồ 100 triệu đô la cho 5 album với hãng Virgin Records (EMI Records) vào tháng 4 năm 2001. Carey được giao hoàn toàn việc thiết kế ý tưởng và thỏa sức sáng tạo trong dự án này. Cô quyết định thu âm một album được pha trộn một ít giữa giai điệu của các bản disco từ thập niên 1980 với những thể loại tương tự khác cho ăn nhập với chủ đề của bộ phim. Cô thường cho hay rằng Columbia từng xem cô là một món hànghóa, nhưng việc cô và Mottola tan vỡ đã làm mối quan hệ của cô với công ty xấu đi. Chỉ vài tháng sau đó, vào tháng 7 năm 2001, việc Carey đã phải trải qua những thương tổn về mặt thể chất và tinh thần được công bố rộng rãi. Trong thời gian đó, cô cũng đã đăng tải nhiều lời nhắn trên trang web của mình phàn nàn rằng cô đang phải làm việc quá sức và việc mối quan hệ giữa cô với nam ca sĩ Luis Miguel đi đến kết thúc. Trong một cuộc phỏng vấn một năm sau đó, cô nói “Tôi đã phải ở với những người không thể hiểu nổi tôi và tôi cũng chẳng có lấy một trợ lý riêng nào. Tôi đã phải trả lời phỏng vấn cả ngày và chỉ được ngủ có hai tiếng mỗi đêm, nếu có." Do bị áp lực đè nặng từ các phương tiện truyền thông, lịch làm việc dày đặc cộng thêm việc mối tình với Miguel tan vỡ, Carey bắt đầu đăng tải những lời nhắn đáng quan ngại ngại trên trang web chính thức của mình và hành xử thất thường trong các đợt quảng bá trực tiếp bên ngoài. Ngày 19 tháng 7 năm 2011, Carey bất ngờ xuất hiện trên chương trình Total Request Live (TRL) của MTV. Khi người dẫn chương trình Carson Daly bắt đầu ghi hình sau quảng cáo, Carey bước ra, đẩy theo một xe kem trong khi đang mặc một cái áo sơ mi nam rộng thùng thình và bắt đầu nhảy thoát y bằng cách xé áo và để lộ bộ quần áo bó sát màu vàng và màu xanh. Tuy sau này cô tiết lộ rằng Daly đã nhận ra sự có mặt của cô trong tòa nhà trước cả khi cô bước ra, sự xuất hiện của Carey trên TRL nhận được sự chú ý mạnh mẽ của giới truyền thông. Chỉ vài ngày sau đó, Carey bắt đầu thỉnh thoảng đăng tải những đoạn ghi chú và tin nhắn bằng giọng nói trên trang web cá nhân của mình: “Giờ đây tôi đang cố gắng để hiểu chuyện đời và thế nên tôi không nghĩ là mình nên quay trở lại với âm nhạc ngay. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút hay ít ra là một đêm ngon giấc mà không bị ai quấy rầy. Tôi chỉ mong được là chính mình và đó là điều mà lẽ ra tôi nên làm đầu tiên… Tôi sẽ không nói nhiều về điều này nhưng các bạn có biết, tôi không hề chăm sóc bản thân chút nào đâu.” Đoạn tin nhắn nhanh chóng được gỡ bỏ, nói về việc này, Berger cho rằng Carey “rõ ràng đã mệt mỏi và không suy nghĩ thông suốt” khi cho đăng tải những điều trên.

Carey biểu diễn "Hero" trong đợt lưu diễn quốc tế Charmbracelet của cô, vào tháng 9 năm 2003.
Vào ngày 26 tháng 7, cô bất ngờ phải nhập viện vì “quá kiệt sức” và “bị tổn thương về cả thể chất lẫn tinh thần”. Carey được đưa đến một bệnh viện bí mật ở Connecticut, và được điều trị tại đây dưới sự quan tâm chăm sóc của các bác sĩ trong 2 tuần, sau đó là một khoảng thời gian dài vắng mặt trước công chúng. Sau khi tin tức xoay quanh việc Carey nhập viện và những tổn thương về mặt tâm lý được công khai trên nhiều phương tiện truyền thông, hãng Virgin Records và 20th Century Fox hoãn lại việc ra mắt của cả Glitter cũng như album nhạc phim cùng tên. Khi thảo luận về doanh thu thấp kém của dự án, Carey đổ lỗi cả cho tâm trạng bất ổn của mình trong thời gian dự án ra mắt, việc hoãn phát hành cũng như album nhạc phim đã được ra mắt ngày 11 tháng 9. Các nhà phê bình đã chỉ trích gay gắt Glitter, cũng như bộ nhạc phim kèm theo nó; cả hai đều không thành công về mặt doanh thu. Album nhạc phim kèm theo, Glitter, trở thành album có doanh thu thấp nhất của Carey tại thời điểm đó. Tờ báo St. Louis Post-Dispatch không thừa nhận nó với lý do “một mớ hỗn độn càng ngày càng xuống cấp như những vết nhơ khó chịu trong sự nghiệp, tuy không phải lúc nào cũng nhận được những lời tung hô từ giới chuyên môn, nhưng gần như thành công một cách liên tục”. Theo sau đám mây tiêu cực về đời tư của Carey vào thời gian này cũng như doanh thu ít ỏi từ dự án, hợp đồng thu âm cho 5 album với giá trị lớn chưa từng có 100 triệu đô la với Virgin Records (EMI Records) bị hủy với số tiền bồi thường là 50 triệu đô la. Ngay sau đó, Carey đáp chuyến bay tới Capri, nước Ý và ở đó trong năm tháng để sáng tác cho album mới, dựa trên những trải nghiệm cá nhân mà cô đã phải chịu đựng trong năm qua. Sau này, Carey có nói rằng quãng thời gian cô ở Virgin là “một chuỗi những ngày căng thẳng và mệt mỏi thật sự […] Tôi đã đưa ra quyết định quá vội vàng khi dựa vào tiền bạc và tôi sẽ không bao giờ căn cứ vào tiền để quyết định nữa. Tôi đã nhận được một bài học lớn từ điều đó”. Cuối năm đó, cô ký hợp đồng với Island Records trị giá hơn 24 triệu đô la và tự ra mắt hãng thu âm MonarC. Như đè thêm lên gánh nặng tâm lý của Carey, cha cô, người mà cô rất ít khi liên lạc từ những ngày còn bé, chết vì bệnh ung thư trong cùng năm.

Vào năm 2002, Carey tham gia đóng trong bộ phim riêng WiseGirls cùng với Mira Sorvino và Melora Walters, đóng chính trong vai những cô gái hầu bàn tại một nhà hàng xã hội đen. Bộ phim lần đầu tiên được công chiếu ở Liên hoan Phim Sundance và nhìn chung nhận được những phản hồi chỉ trích tiêu cực, dù vậy khả năng diễn xuất của Carey lại được đánh giá cao; Roger Friedman của Fox News ví cô như “một Thelma Ritter của thiên niên kỉ mới”, và viết rằng “Cách diễn đạt của cô ấy rất sắc sảo và cô cũng rất thành công trong việc mang đến những tràng cười đầy ý nghĩa”. Cuối năm đó, Carey đã hát Quốc ca Mĩ tại cuộc duyệt binh của Super Bowl XXXVI ở Louisiana Superdome, New Orleans, Louisiana. Vào khoảng cuối năm 2002, Carey cho ra mắt album phòng thu tiếp theo của cô với tên gọi Charmbracelet mà cô nói là đã mang đến “một luồng sinh khí mới cho cuộc sống” của cô. Dù ra mắt sau Glitter và sự trở lại của Carey trong chuỗi các hoạt động âm nhạc, doanh thu của Charmbracelet chỉ ở mức trung bình và chất lượng giọng hát của Carey bị đem ra chỉ trích. Joan Anderson của The Boston Globe tuyên bố album “là thứ tệ nhất trong sự nghiệp của cô ấy và để lộ chất giọng không còn khả năng thể hiện sức hấp dẫn điêu luyện đánh bật cả trọng lực hay những tiếng chim gù mềm mại”, trong khi biên tập viên của Allmusic, ông Stephen Thomas Erlewine bày tỏ quan điểm tương tự, ông viết “Vấn đề lớn nhất ở đây là giọng của Mariah khá đứt hơi, nghe như bị xé ra từng mảnh trong suốt bản thu. Cô ấy có thể không còn thì thầm và ngân một cách mềm mại hay trình diễn thứ chất giọng uốn lượnphản trọng lực học mang tính thương hiệu của bản thân nữa.”

Carey công bố một chuyến lưu diễn thế giới vào tháng 4 năm 2003. Kéo dài hơn 8 tháng, Charmbracelet World Tour: An Intimate Evening with Mariah Carey, với phạm phi Bắc Mỹ và Châu Á, kéo dài trong ba tháng tại các địa điểm nhỏ thay vì ở những sân khấu với sức chứa khổng lồ. Trên cả nước Mỹ, buổi biểu diễn được tổ chức trong các nhà hát bé, và mang chút ảnh hưởng từ Broadway, “Nó trở nên thân mật hơn, vì thế bạn sẽ cảm thấy mình đang có một trải nghiệm. Bạn trải qua buổi tối cùng tôi”. Tuy nhiên, trong khi khắp các buổi lưu diễn tại Mỹ được đặt tại những địa điểm nhỏ, Carey đã biểu diễn ở các sân vận động tại châu Á và châu Âu cho đám đông hơn 35.000 người ở Manila, 50.000 người ở Malaysia, và lên đến hơn 70.000 người ở Trung Quốc. Tại Vương quốc Anh, nó trở thành chuyến lưu diễn đầu tiên của Carey có các buổi biểu diễn tổ chức bên ngoài Luân Đôn, với các điểm dừng tại Glasgow, Birmingham và Manchester. Charmbracelet World Tour: An Intimate Evening with Mariah Carey nhìn chung nhận được những ý kiến đánh giá tích cực từ các nhà phê bình và những người đến xem buổi biểu diễn, cùng nhiều lời khen ngợi về khả năng hát live của Carey cũng như công việc sản xuất nói chung.

2005- 2007: Sự trở lại đầy ngoạn mục với The Emancipation of Mimi

Carey, chụp chung với cựu giám đốc hãng đĩa Island RecordsL.A. Reidin 2005, tại bữa tiệc ra mắt của The Emancipation of Mimi
Trong suốt năm 2004, Carey tập trung sáng tác cho album phòng thu thứ 10 của cô tên gọi The Emancipation of Mimi (2005). Album được Carey cộng tác chủ yếu với Jermaine Dupri, cũng như Bryan-Michael Cox, Manuel Seal, The Neptunes và Kanye West. Album ra mắt và hạ cánh tại vị trí số một trên các bảng xếp hạng ở một vài quốc gia, và được giới phê bình đón nhận nồng nhiệt. Caroline Sullivan của tờ The Guardian nhìn nhận nó là "hay, hội tụ và hiện đại [một trong số...] những giai điệu thực thụ của Mariah Carey trong nhiều năm qua, thứ mà tôi không cần phải trả tiền để được nghe lại", trong khi Elysa Gardner của USA Today viết "những khúc ballad pha chút midtempo đã thực sự mang tự tin trở lại của giọng hát chim sơn ca, người đã vụt lên và tiếp tục bay". Đĩa đơn thứ hai của album, "We Belong Together" đã trở thành ca khúc "khẳng định lại sự nghiệp" cho Carey tại thời điểm mà nhiều nhà phê bình cho rằng sự nghiệp của cô thế là chấm dứt. Các nhà phê bình dự đoán rằng ca khúc sẽ trở thành "sự trở lại phong độ cũ" cũng như "sự trở lại với giọng ca" của cô, trong khi nhiều người tin rằng nó sẽ khôi phục lòng tin trong khả năng hát nhạc ballad tiềm ẩn của Carey. "We Belong Together" đã phá vỡ một vài kỉ lục ở Hoa Kỳ và trở thành ca khúc thứ 16 đoạt vị trí quán quân trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100. Sau khi hạ cánh ở vị trí số một 14 tuần không liên tiếp, ca khúc đã trở thành bài hát thứ hai trụ ở vị trí quán quân lâu nhất trong lịch sử ở Hoa Kỳ , xếp sau ca khúc do Carey hợp tác với Boyz II Men, "One Sweet Day". Billboard đã đưa nó vào danh sách "ca khúc của thập kỉ" và xếp thứ chín trong số những ca khúc nổi tiếng nhất mọi thời đại. Bên cạnh thành công gặt hái được trên các bảng xếp hạng, ca khúc còn phá vỡ được một số kỉ lục trong hạng mục bảng thu đã được lên sóng, và theo Nielsen BDS, ca khúc đã thu hút được một lượng người xem khổng lồ trong cả hai mục một ngày và một tuần, nhiều nhất trong lịch sử.

Trong suốt tuần lễ từ ngày 25 tháng 9 năm 2005, Carey đã thiết lập thêm một kỉ lục khác, cô trở thành người phụ nữ đầu tiên chiếm giữ cả hai vị trí đầu trong bảng xếp hạng Hot 100 với “We Belong Together” vẫn trụ ở vị trí quán quân cùng đĩa đơn tiếp theo của cô, “Shake It Off”, đã chuyển đến vị trí á quân. (Ashanti đã đứng đầu bảng xếp hạng vào năm 2002 và đồng thời cũng góp mặt trong đĩa đơn có mặt tại vị trí thứ hai). Trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 cuối năm 2005, ca khúc được công bố là bài hát số một, bước tiến đầu tiên trong sự nghiệp của Carey. Billboard không những xếp “We Belong Together” ở vị trí thứ 9 trong danh sách Billboard Hot 100 All-Time Top Songs mà còn công bố đó là ca khúc đình đám nhất của thập kỉ 2000. Album nhận được 10 đề cử cho giải Grammy vào năm 2006- 2007: tám đề cử trong năm 2006 cho lần phát hành đầu tiên (số đề cử nhiều nhất Carey nhận được trong một năm), và hai đề cử trong năm 2007 cho Ultra Platinum Edition (“Don’t Forget About Us” trích xuất từ đây cũng theo đó trở thành ca khúc thống lĩnh bảng xếp hạng thứ mười bảy của cô). Trong năm 2006, The Emancipation of Mimi của Carey đã chiến thắng hạng mục Best Contemporary R&B Album (tạm dịch: Album R&B Đương đại hay nhất), cũng như Best Female R&B Vocal Performance (tạm dịch: Màn biểu diễn hay nhất của giọng ca nữ R&B)và Best R&B Song (tạm dịch: Ca khúc R&B hay nhất) cho “We Belong Together”. The Emancipation of Mimi trở thành album bán chạy nhất tại Mỹ vào năm 2005, với con số doanh thu kỉ lục lên đến gần 5 triệu bản. Đây cũng là album đầu tiên của một nữ nghệ sĩ hát đơn được vinh danh album bán chạy nhất của năm kể từ khi Jagged Little Pill của Alanis Morissette lập nên kỉ lục này vào năm 1996. Vào cuối năm 2005, IFPI xác nhận rằng The Emancipation of Mimi đã bán được hơn 7.7 triệu bản toàn cầu, trở thành album bán chạy thứ hai của năm chỉ sau X&Y của ban nhạc Coldplay. The Emancipation of Mimi cũng chính là album bán chạy nhất toàn cầu bởi một nghệ sĩ hát đơn và một nghệ sĩ nữ. Cho đến ngày hôm nay, The Emancipation of Mimi đã đạt đến doanh thu trên 12 triệu bản toàn cầu. Tại lễ trao giải Grammy lần thứ 48, Carey đã biểu diễn liên khúc “We Belong Together” và “Fly Like a Bird”.

Nhằm để quảng bá cho album, Carey quyết định thực hiện một chuyến lưu diễn chính đầu tiên trong ba năm, với tên gọi The Adventures of Mimi: The Voice, The Hits, The Tour theo như tên gọi từ nhật kí âm nhạc của một “fan trung thành của Carey”. Chuyến lưu diễn dừng chân tại 40 địa điểm, trong đó bao gồm 32 nơi tại Hoa Kỳ và Canada, hai tại Châu Phi, và sáu tại Nhật. Đợt lưu diễn này nhận được những lời tung hô có cánh từ những nhà phê bình âm nhạc và người tham dự, và đa phần đều thể hiện sự hâm một với chất giọng hát trực tiếp của Carey, cũng như tổng thể cách dàn dựng và tổ chức của chương trình. Carey đã trình diễn cho khoảng 60,000 fan tại hai chương trình ở Tunis. DVD The Adventures of Mimi được ra mắt vào tháng 11 năm 2007 trên toàn cầu và vào tháng 12 năm 2007 tại Mỹ.

2008– 2009: E=MC², Memoirs of an Imperfect Angel, và Precious

Vào mùa xuân năm 2007, Carey bắt tay vào thực hiện album phòng thu thứ 11 của mình với tên gọi, E=MC², tại một căn biệt thự cá nhân ở Anguilla. Mặc dù E=MC² được đa số các nhà phê bình đón nhận, nhưng lại bị một số chỉ trích bởi công thức âm nhạc vô cùng tương tự với thứ Carey đã sử dụng trong The Emancipation of Mimi. Hai tuần trước khi album được chính thức phát hành, đĩa đơn chủ đạo “Touch My Body” được tung ra và vươn lên thống trị bảng xếp hạng Billboard Hot 100, cũng đồng thời trở thành ca khúc thứ 18 nằm ở vị trí thứ nhất, giúp cô trở thành nghệ sĩ đơn ca với số lượng ca khúc dẫn đầu bảng xếp hạng nhiều nhất trong lịch sử âm nhạc nước Mỹ, đánh b5i cả Elvis Presley xuống vị trí thứ hai theo phương pháp tính toán mới được chỉnh sửa của các tạp chí. Carey chỉ thua mỗi The Beatles, nhóm nhạc đình đám có được hai mươi đĩa đơn giữ vị trí thứ nhất. Thêm vào đó, single này cũng giúp Carey đạt được tổng cộng 79 tuần thống lĩnh bảng Hot 100, cô chính thức ngang bằng với kỉ lục Presley đạt được, trở thành nghệ sĩ với số tuần thống trị bảng xếp hạng Billboard nhiều nhất trong lịch sử.

Carey tại lễ hội phim Tribeca năm 2008, trong khi đang khoe chiếc nhẫn đính hôn.
E=MC² xuất hiện tại vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng Billboard 200 với 463,000 bản được tiêu thụ, trở thành album có doanh thu tuần đầu tiên cao nhất trong sự nghiệp của cô. Vào năm 2008, Carey cũng đã xuất hiện trong vai diễn nữ ca sĩ đầy tham vọng Krystal trong Tennessee và ra mắt với vai trò diễn viên khách mời, đóng vai Mariah Carey trong bộ phimYou Don't Mess with the Zohan của Adam Sandler. Kể từ khi album được phát hành, Carey đã ấp ủ dự định tiếp tục thực hiện một tour lưu diễn khổng lồ để quảng bá cho E=MC². Tuy nhiên, kế hoạch đột ngột bị hủy bỏ vào đầu tháng 12 năm 2008. Sau đó, Carey giải thích rằng cô đã mang thai trong thời gian này, và bị sẩy thai, dẫn đến sự hủy bỏ của kế hoạch. Vào ngày 20 tháng 1 năm 2009, Carey đã biểu diễn “Hero” tại Neighborhood Inaugural Ball (tạm dịch: tiệc nhậm chức) sau khi Barack Obama đã tuyên thệ và trở thành tổng thống mang hai dòng máu Phi – Mỹ đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ. Vào ngày 7 tháng 7 năm 2009, Carey – cùng với Trey Lorenz – đã biểu diễn phiên bản ca khúc “I’ll Be There” của The Jackson 5 do cô tự cover lại tại lễ tưởng niệm Michael Jackson.

Vào năm 2009, cô đóng vai một nhân viên công tác xã hội trong tác phỏng Precious, một bộ phim chuyển thể từ quyển tiểu thuyết Push vào năm 1996 của Sapphire. Bộ phim nhận về những lời khen ngợi từ đa số các nhà phê bình, bản thân diễn xuất của Carey cũng được đánh giá rất cao. Đa phần đều mô tả cách thể hiện của cô là “hoàn hảo không chê vào đâu được”. Vào tháng 1 năm 2010, tại lễ hội điện ảnh quốc tế Palm Springs International Film Festival, Carey đã chiến thắng giải thưởng Breakthrough Actress Performance Award (tạm dịch: Màn trình diễn đột phá ngoạn mục từ một nữ diễn viên) cho sự góp mặt của mình trong Precious.

Vào ngày 25 tháng 9 năm 2009, album phòng thu thứ mười hai của Carey, mang tên Memoirs of an Imperfect Angel, được ra mắt. Các nhà phê bình đưa ra những nhận xét trái chiều cho album này; với Stephen Thomas Erlewine của tờ AllMusic xem đây là “album thú vị nhất của cô ấy trong một thập kỉ trở lại”, trong khi Jon Caramanica từ thời báo New York lại chỉ trích giọng hát của Carey, chê bai sự lạm dụng giọng hát luyến và bỏ đi chất giọng mạnh mẽ ở tông trầm và cao của cô. Xét về mặt thương mại, album đạt được vị trí thứ ba trên bảng Billboard 2000, và trở thành album phòng thu có doanh số thấp nhất trong sự nghiệp của Carey. Đĩa đơn chủ đạo của album, “Obsessed”, xuất hiện tại vị trí thứ 11 và leo lên được vị trí thứ 7 của bảng xếp hạng, trở thành ca khúc thứ 27 của Carey được lọt vào danh sách các nhạc phẩm nằm trong 10 hạng đầu của các bảng xếp hạng tại Mỹ, giúp Carey được vinh danh cùng Elton John và Janet Jackson như là 3 nghệ sĩ có số lượng ca khúc nằm trong 10 hạng đầu nhiều thứ 5. Single tiếp theo của album, một ca khúc hát lại từ “I Want to Know What Love Is” của nhóm Foreigner, đã thành công đột phá kỉ lục lên sóng tại Brazil. Nhạc phẩm giữ vững vị trí đầu bảng xếp hạng Brasil Hot 100 Airplay trong vòng 27 tuần, trở thành ca khúc có thời gian trụ vững lâu nhất trong lịch sử bảng xếp hạng này.

Vào ngày 31 tháng 12 năm 2009, Carey bắt đầu chuyến lưu diễn thứ 7 của mình, với tên gọi Angels Advocate Tour, biểu diễn tại Mỹ và Canada. Angels Advocate Tour kết thúc vào ngày 26 tháng 9 năm 2010. Carey lên kế hoạch sản xuất một album remix của Memoirs of an Imperfect Angel; tên gọi Angels Advocate, dự kiến sẽ phát hành vào ngày 30 tháng 3 năm 2010, nhưng cuối cùng lại bị hủy bỏ.

2010– 2014: Merry Christmas II You, Thần tượng Âm nhạc Mỹ, và Me. I Am Mariah... The Elusive Chanteuse

Tiếp nối chuỗi tour Angels Advocate nay đã bị hủy, Carey công bố rằng cô sẽ quay trở lại phòng thu để bắt tay vào thực hiện album thứ 13 của mình. Sau đó, cô tiết lộ rằng đây sẽ là album Giáng Sinh thứ hai, một người kế vị của Merry Christmas trước đó. Những người cộng sự lâu năm của kế hoạch này bao gồm Jermaine Dupri, Johntá Austin, Bryan-Michael Cox, và Randy Jackson, cũng như những người mới lần đầu tiên hợp tác như Marc Shaiman. Ngày ra mắt của album này, Merry Christmas II You, được định vào ngày 2 tháng 11 năm 2010; danh sách ca khúc bao gồm sáu nhạc phẩm mới cũng như phiên bản remix của “All I Want for Christmas Is You”. Merry Christmas II You xuất hiện tại vị trí thứ 4 trên Billboard 200 với doanh số 56,000 đĩa được bán ra, trở thành album thứ 16 của Carey lọt vào top 10 tại Hoa Kỳ. Album thống trị bảng xếp hạng Album R&B/Hip-Hop, trở thành album Giáng Sinh thứ hai được lọt vào bảng xếp hạng này.

Carey tham dự Lễ trao giải Screen Actors Guild vào ngày 19 tháng 1 năm 2014.
Vào tháng 5 năm 2010, Carey hủy bỏ kế hoạch xuất hiện tại For Colored Girls, bộ phim chuyển thể từ vở kịch For Colored Girls Who Have Considered Suicide When the Rainbow Is Enuf vì lí do sức khỏe. Vào tháng 2 năm 2011, Carey tuyên bố cô đang chính thức bắt tay vào viết những nguyên liệu mới cho album phòng thu thứ 14. Carey đã ghi âm một ca khúc song ca với Tony Bennett cho album Duets II của anh, bài hát mang tên gọi "When Do The Bells Ring For Me". Tháng 10 năm 2011, Carey thông báo cô sẽ tái thu âm nhạc phẩm "All I Want for Christmas Is You" với Justin Bieber và đưa bảo song ca vào album Giáng Sinh Under the Mistletoe của cậu. Vào tháng 11 năm 2011, Carey xuất hiện trong phiên bản remix của mixtape đơn “Warning” của Uncle Murda; phiên bản remix cũng có sự góp mặt của 50 Cent và Yong Jeezy. Trong cùng tháng đó, Carey cùng John Legend tung ra ca khúc song ca “When Christmas Comes”, vốn thuộc album Merry Christmas II You.

Vào ngày 1 tháng 3 năm 2012, cô biểu diễn tại Gotham Hall ở Thành phố New York, đây cũng là lần đầu tiên Carey trình diễn kể từ khi mang thai. Cô đã hát ba ca khúc tại một buổi lễ gây quỹ đặc biệt cho Tổng thống Hoa Kì Barack Obama, được tổ chức tại Khách sạn Plaza ở New York. Một ca khúc mới với tên gọi “Bring It On Home”, vốn được Carey sáng tác đặt biệt cho sự kiện này nhằm bày tỏ sự ủng hộ cho chiến dịch tái bầu cử của tổng thống Obama, cũng được cô trình bày. Vào tháng 8 năm 2012, cô cho ra một nhạc phẩm đơn ca, “Triumphant (Get’Em)”, với sự góp mặt của hai tay rap người Mỹ Rick Ross và Meek Mill, đồng sáng tác và đồng sản xuất bởi Carey, Jermaine Dupri, Bryan-Michael Cox. Carey cũng có mặt trong ban giám khảo của chương trình Thần Tượng Âm Nhạc Mỹ mùa thứ 12 để thay thế cho Jennifer Lopez, tham gia cùng cô là Randy Jackson, Nicki Minaj và Keith Urban. Vào tháng 11 năm 2013, cô giải thích lí do vì sao bản thân lại căm ghét làm việc tại Thần Tượng Âm Nhạc, sau đó thêm vào, “Chẳng khác gì mỗi ngày đều phải đi làm việc với Quỷ Sa Tăng tại địa ngục vậy”, ám chỉ đến màn tranh cãi trên trường quay với Minaj. Carey xuất hiện trong bộ phim The Butler năm 2013 của Lee Daniels, kể về một Quản giả tại Nhà Trắng với kinh nghiệm phục vụ 8 đời Tổng thống Mỹ hơn ba thập kỉ. Carey cũng tham gia với tư cách giọng hát khách mời, đóng vai một nhân viên nhà nước trong bộ phim hoạt hình dành cho người trưởng thành American Dad! vào ngày 24 tháng 11 năm 2013.

Vào tháng 2 năm 2013, Carey thu âm và cho ra đời ca khúc “Almost Home”, cũng là nhạc phim cho tác phẩm Oz theGreat and Powerful của hãng phim Walt Disney Studios. Video được chỉ đạo bởi nhiếp ảnh gia David LaChapelle. Lúc này cũng bắt đầu rộ lên những tin tức về album phòng thu thứ 14 của nữ ca sĩ. Một vài cái tên mà Carey hợp tác trong album này bao gồm: DJ Clue?, Randy Jackson, Q-Tip, R. Kelly, David Morales, Loris Holland, Stevie J, James Fauntleroy II, Ray Angry, Afanasieff, Dupri, Bryan-Michael Cox, James "Big Jim" Wright, Hit-Boy, The-Dream, Da Brat, và Rodney Jerkins. Carey kể với Billboard: “Tất cả là để đảm bảo tôi có hàng tấn âm nhạc hay, bởi vì đến cuối cùng thì đây vẫn là nhân tố quan trọng nhất… Có rất nhiều bản ballad thuần, nhiều hơn những gì mọi người nghĩ nhiều… Chúng tôi cũng có rất nhiều các ca khúc uptempo và đặc trưng có thể thể hiện những khía cạnh khác nhau trong sự nghiệp nghệ sĩ của tôi.”

Đĩa đơn chủ đạo, “Beautiful”, với sự góp mặt của ca sĩ Miguel, được ra mắt vào ngày 6 tháng 5 năm 2013, và vươn lên đến vị trí thứ 15 trên bảng xếp hạng Hot 100. Carey cũng đã ghi hình một buổi biểu diễn của “Beautiful” cùng với liên khúc những nhạc phẩm nổi tiếng nhất của cô vào ngày 15 tháng 5 năm 2013, đoạn băng này đã được trình chiếu vào đêm chung kết của Thần Tượng Âm Nhạc vào ngày tiếp theo. Vào ngày 14 tháng 10 năm 2013, Carey thông báo rằng ca khúc chủ đề trước đó của album đã được lựa chọn để trở thành đĩa đơnthứ hai; và sau đó được trình chiếu trên Facebook vào ngày 11 tháng 11 năm 2013. Trong một tiết mục hỏi đáp sau khi single này ra mắt khán giả, Carey đã cập nhật những thông tin mới hơn về album, cô bảo: “Giờ tôi đã có cảm hứng để thêm vào hai ca khúc nữa, có thể nói là chúng ta đã sắp đến chặng cuối rồi. Tôi không biết phải diễn tả thế nào mới hợp lí nhưng tôi có thể cảm giác được rằng đây sẽ là album yêu thích nhất của tôi.” Theo sau đó, một ca khúc khác đã được tung ra, với tên gọi "You're Mine (Eternal)", tiếp đến, cái tên cũ The Art of Letting Go sẽ chính thức không còn là tên gọi của album này nữa. Cuối cùng, vào ngày 27 tháng 5 năm 2015, với cái tên mới đã được ấn định, Me. I Am Mariah... The Elusive Chanteuse chính thức xuất hiện trên các kệ đĩa.

Vào tháng 10 năm 2014, Carey tuyên bố tổ chức chương trình biểu diễn residency thường niên tại Rạp hát Beacon Theatre ở thành phố New York với tên gọi All I Want For Christmas Is You, A Night of Joy & Festivity. Loạt diễn đầu tiên của cô bao gồm 6 buổi diễn nhỏ, kéo dài tứ ngày 15 đến 22 tháng 12 năm 2014. Carey tiếp tục công bố loạt diễn thứ hai vào tháng 10 năm 2015. Loạt diễn này bao gồm 8 buổi diễn, bắt đầu từ ngày 8 và kết thúc vào ngày 18 tháng 12 năm 2015. Tính đến tháng 7 năm 2016, Carey vẫn chưa công bố thông tin liên quan đến loạt diễn thứ ba của cô.

2015– hiện tại: Residency show, A Christmas Melody and Mariah's World

Carey biểu diễn "Honey" trong tour diễn độc quyền Number Ones Las Vegas
Vào ngày 15 tháng 1 năm 2015, Carey thông báo tour lưu diễn nội bộ Number Ones tại The Colosseum tại Caesars Palace ở Las Vegas. Vào ngày 30 tháng 1, Carey chính thức rời bỏ Hãng Đĩa Def Jam thuộc nhóm Universal Music Group để quay trở lại cùng L.A. Reid và Sony Music thông qua Hãng Đĩa Epic.

Cùng với tour lưu diễn, Carey cũng cho ra mắt #1 to Infinity, tập hợp của những ca khúc nổi tiếng nhất của cô, bao gồm 18 đĩa đơn đã từng thống trị bản xếp hạng Billboard Hot 100, cùng với một bản ghi âm ới, “Infinity”, được ra mắt như một đĩa đơn vào ngày 27 tháng 4. Vào năm 2015, Carey cũng có vai trò đạo diễn đầu tay cho bộ phim Giáng Sinh A Christmas Melody của Kênh Hallmark, cô cũng là một trong những nhân vật chính của tác phẩm này. Bộ phim bắt đầu bấm máy từ tháng 10 năm 2015. Vào tháng 12 năm 2015, Carey thông báo về chuyến lưu diễn The Sweet Sweet Fantasy Tour với 27 buổi diễn bắt đầu từ tháng 3 năm 2016, đánh dấu lần đầu tiên một ca sĩ có một chuyến lưu diễn hoành tráng tại các vùng trọng điểm ở Châu Âu trong 13 năm trở lại đây. Cô sẽ trình diễn 4 buổi tại Nam Phi.

Vào ngày 15 tháng 3 năm 2016, Carey thông báo rằng cô đang quay phim Mariah's World, một chương trình tài liệu thực tế cho đài E! với những diễn biến thật trong tour lưu diễn Sweet Sweet Fantasy tại Châu Âu và quá trình lập kế hoạch đám cưới của cô. Carey nói với tờ New York Times: "Tôi cho rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để, kiểu như, ừm, thể hiện cá tính của tôi và con người thật của tôi, mặc dù tôi tin như những người hâm mộ thực sự của tôi cũng đã hiểu về tích cách của tôi... Rất nhiều người có nhận thức sai lầm về điều này và điều nọ." Chương trình tài liệu này đã được lên lịch để công chiếu vào ngày 4 tháng Mười Hai, năm 2016.
Công tác từ thiện và những hoạt động khácCarey là một nhà từ thiện đã tham gia vàomột số tổ chức từ thiện khác nhau. Cô đã cộng tác với Quỹ Fresh Air trong đầu những năm 1990, và là người đồng sáng lập của một bãi trại nằm ở Fishkill, New York, tạo điều kiện cho lớp trẻ sống tại trung tâm thành phố đón lấy nghệ thuật và giới thiệu họ đến với các cơ hội nghề nghiệp. Bãi trại được gọi là Camp Mariah "bởi vì sự hỗ trợ hào phóng của mình và những cống hiến cho thế hệ trẻ em của Fresh Air", đồng thời, bản thân Carey cũng đã nhận được một giải thưởng Congressional Horizon cho công việc từ thiện cho em trẻ em. Carey cũng quyên tiền bản quyền từ các hit "Hero" và "One Sweet Day" của cô để làm từ thiện. Cô được toàn quốc biết đến với những đóng góp cho Make-A-Wish, một quỹ giúp đỡ những trẻ em với các căn bệnh hiểm nghèo hoàn thành ước muốn của chúng, và vào tháng 11 năm 2006, Carey được trao giải của Wish Idol của Quỹ bởi vì "sự hào phóng phi thường và những ước muốn cô đã thành công ban tặng cho các trẻ em" của bản thân. Carey đã tình nguyện tham gia vào cho New York City Police Athletic League (tạm dịch: Giải Thi đấu Thể thao của Cảnh sát New York) và đóng góp cho bộ phận sản khoa thuộcNew York Presbyterian Hospital Cornell Medical Center. Một phần doanh thu của MTV Unplugged đã được tặng cho các tổ chức từ thiện khác nhau. Vào năm 2008, Carey đã được xướng danh trở thành Hunger Ambassador (tạm dịch: Đại sứ Cứu đói) của Phong Trào Cứu Đói Toàn Cầu (tạm dịch: World Hunger Relief Movement). Trong tháng năm 2010, bài hát"100%", vốn được sáng tác và thu âm cho bộ phim Precious, đã được sử dụng như một trong những ca khúc chủ đề cho Thế vận hội mùa đông năm 2010, và tất cả số tiền tiền thu được sẽ được đóng góp cho đội tuyển Mỹ.

Một trong những lần tham dự các buổi hòa nhạc từ thiện nổi tiếng nhất của Carey là vào Divas VH1 Live đặc biệtnăm 1998, cô đã biểu diễn cùng với các ca sĩ nữ khác nhằm để hỗ trợ Quỹ Save the Music. Concert này vô cùng thành công với tỉ suất xem đài khổng lồ, và Carey tiếp tục tham gia Divas 2000 đặc biệt.Vào năm 2007, Quỹ Save the Music vinh danh Carey tại sự kiện thứ mười của họ bởi vì sự ủng hộ không mệt mỏi của cô kể từ ngàyQuỹ thành lập. Cô xuất hiện tại America: A Tribute to Heroes, một chương trình được phát sóng trên toàn quốc nhằm gây quỹ để giải quyết các hậu quả từ cuộc tấn công ngày 11 tháng 9, và trong tháng 12 năm 2001, cô đã có buổi biểu diễn cho nhóm binh lính gìn giữ hòa bình ở Kosovo. Carey đã dẫn chương trình truyền hình đặc biệt của đài CBS mang tên At Home for the Holidays, trong đó ghi lại các câu chuyện thực tế về cuộc sống của những đứa trẻ được nhận nuôi và các gia đình nuôi dưỡng chúng. Vào năm 2005, Carey biểu diễn cho Live 8 tại London và chương trình từ thiện cứu trợ các nạn nhân bão Katrina "Shelter from the Storm". Vào tháng 8 năm 2008, Carey và các ca sĩ khác đã cùng thu âm đĩa đơn từ thiện, "Just Stand up "được sản xuất bởi Babyface và L. A. Reid, để hỗ trợ cho "Stand up to Cancer". Vào năm 2008, Carey biểu diễn trong buổi hòa nhạc đêm giao thừa năm mới cho gia đình của nhà độc tài Libya Muammar Gaddafi, một chuyện mà sau đó cô đã phải thừa nhận là "cảm thấy kinh khủng và xấu hổ khi đã tham gia". Vào tháng 3 năm 2011, đại diện Cindi Berger của Carey nói rằng tiền bản quyền cho ca khúc"Save The Day", được viết cho album phòng thu thứ mười bốn của cô, sẽ được quyên tặng cho các tổ chức từ thiện giúpnâng cao nhận thức về cácvấn đề nhân quyền để sửa đổi cho việc Carey chấp nhận biểu diễn cho Gadaffi. Berger cũng nói rằng "Mariah đã, đang và tiếp tục cống hiến thời gian của mình, tiền bạc và vô số giờ phục vụ cá nhân cho nhiều tổ chức cả ở trong và ngoài nước".

Trong những năm đầu sự nghiệp của mình, Carey đã từ chối các lời mời xuất hiện trong những quảng cáo thương mại tại Hoa Kỳ, nên cô không được cân nhắc vào các sáng kiến tiếp thị thương hiệu cho đến năm 2006, khi cô tham gia vào xác nhận cho các máy tính cá nhân của Intel Centrino và tung ra một thương hiệu trang sức và phụ kiện cho thanh thiếu niên, tên gọi Glamorized, tại các cửa hàng American Claire’s và Icing. Trong thời gian này, Carey đã thu âm và phát hành một loạt nhạc chuông độc quyềnnhư một phần của quan hệ hợp tác với Pepsi và Motorola, bao gồm cả ca khúc "Time of Your Life". Cô đã ký một thỏa thuận cấp phép với công ty mỹ phẩm Elizabeth Arden, và trong năm 2007, cô phát hành dòng nước hoa"M"của riêng cô. Thỏa thuận với Elizabeth Arden đã đem về cho cô $150 triệu. Vào năm 2007, Forbes đã bình chọn cô là người phụ nữ giàu thứ năm trong ngành giải trí, với thu nhập ròng ước tính $270 triệu. Vào tháng 11 năm 2011, giá trị ròng cho tài sản của Carey đã được định giá hơn $500 triệu. Vàon gày 29 tháng 11 năm 2010, cô đã cho ra mắt một bộ sưu tập trên HSN, trong đó bao gồm trang sức, giày dép và nước hoa. Vào tháng 11 năm 2011, Carey đã trở thành đại sứ toàn cầu mới cho Jenny Craig, cùng việc giảm cân của bản thân với chương trình sau khi sinh cặp song sinh khác trứng vào tháng 4. Carey tuyên bố cô đã sụt 70 pounds (32 kg) trên chương trình. Trong năm 2013, các nhà hoạt động nhân quyền chỉ trích việc Carey biểu diễn trong một buổi hòa nhạc cho "chính phủ tham nhũng của cha – con gái" của Angola và cáo buộc cô đã chấp nhận "tiền của độc tài".
Nghệ thuậtSức ảnh hưởng

Carey kể rằng từ khi còn bé, cô đã bị ảnh hưởng bởi Billie Holiday, Sarah Vaughan, và R & B và nhạc sĩ soul như Gladys Knight và Aretha Franklin. Âm nhạc của cô có ảnh hưởng mạnh mẽ của nhạc gospel, và cô cảm ơn Clark Sisters, Shirley Caesar và Edwin Hawkins vì đã tạo ra những ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trong những năm tháng còn trẻ của cô. Khi Carey đưa hip-hop vào âm nhạc của mình, mọi người bắt đầu nghi ngờ rằng Carey đang nỗ lực để tận dụng lợi thế ctừ sự nổi tiếng của thể loại này, nhưng cô trình bày với tạp chí Newsweek rằng, "Mọi người không hiểu đấy. Tôi lớn lên với loại âm nhạc này mà". Cô đã công khai cảm ơn các rapper như The Sugarhill Gang, Eric B. & Rakim, Wu-Tang Clan, The Notorious BIG và Mobb Deep, người mà cô hợp tác trong đĩa đơn "The Roof (Back in Time)" (1998). Carey chịu ảnh hưởng nặng nề của Minnie Riperton, và bắt đầu thử nghiệmquãng sáo cao do trước đó cô đã có tập luyện qua kĩ thuật này.

Trong suốt sự nghiệp của Carey, phong cách hát và âm nhạc của cô, cùng với mức độ thành công của bản thân cô, đã được so sánh với Whitney Houston, cũng là một trong các nghệ sĩ có ảnh hưởng đến Carey và Celine Dion. Carey và các đồng nghiệp của mình, theo Garry Mulholland, là "các nàng công chúa của những tiếng nỉ non oán than [...]ca sĩ bậc thầy đã pha trộn âm hưởng pop thống trị các bảng xếp hạng với các bài hát radio tình cảm, thành thục và nồng cháy". Tác giả và nhà văn Lucy O'Brien biểu dương Carey và Dion vì đã đem lại cảm giác “Nữ hoàng sân khấu ngày xưa”của Barbra Streisand, và mô tả họ cũng như Houston là "chuẩn bị chu đáo, hấp dẫn và đánh bật cả chuẩn mực hoàn hảo". Sự chuyển đổi phong cách âm nhạc của Carey và sử dụng quần áo hở hang hơn trong thời gian cuối những năm 1990 là một phần, khởi xướng để tách mình ra khỏi hình ảnh này, và sau đó cô ấy nói rằng hầu hết các tác phẩm đầu của cô là "các bản radio sướt mướt". Một số người đã nhận xét rằng không giống như Houston và Dion, Carey đồng sáng tác và sản xuất những bài hát của riêng mình.

Phong cách âm nhạc

Carey biểu diễn tại một buổi hòa nhạc tại Las Vegas vào năm 2010.
Tình yêu là chủ đề của phần lớn trong các lời bài hát của Carey, mặc dù cô đã viết về các chủ đề như phân biệt chủng tộc, sự xa lánh xã hội, cái chết, nạn đói trên thế giới, và tâm linh. Cô đã nói rằng phần lớn các tác phẩm của cô hệt như một quyển bán tự truyện, nhưng tạp chí Time đã viết: "Phải chi âm nhạc của Mariah Carey cũng đầy màu sắc như cuộc sống của cô ta. Các tác phẩm của Carey đa phần đều là những bản soul ngọt lịm như ướp đường và giả tạo. Nhưng cuộc đời của cô ấy lại có đam mê và mâu thuẫn," khi nhận xét về những giai đoạn đầu tiên trong sự nghiệp của cô. Ông nhận xét rằng khi số lượng album của cô nhiều hơn, quá trình sáng tác và âm nhạc của cô cũng theo đó mà phát triển một cách thành thục và có ý nghĩa hơn. Jim Faber của tờ New York Daily Newscũng có nhận xét tương tự: "Đối với Carey, hát chỉ là một hình thức của trình diễn, không phải do bị thôi thúc bởi những cảm xúc đã tạo ra cảm hứng cho giọng hát ấy. Ca hát, với Carey, là một thách thức vật lý, không phải là những cảm xúc chưa giãi bày được.”Ttrong khi đánh giá Music Box, Stephen Holden từ tờ Rolling Stone bình luận rằng Carey hát với"niềm đam mê bền vững", trong khi Arion Berger của Entertainment Weekly đã viết rằng trong một số khoảnh khắc khi đang cất giọng, Carey trở nên "quá choáng ngợp trong việc diễn tả niềm đam mê của mình thành lời." Vào năm 2001, The Village Voice đã tung ra một bài viết liên quan đến những gì họ xem là "bản ballad vô hồn" của Carey, với nội dụng "Các ca khúc soul phủ đầy dâu tây ngọt ngấy của Carey vẫn cho ra đời những hình mẫu mà các ca khúc pop dễ thương dành cho giới trẻthường thêm thắt các vòng xoắn trang trí xung quanh như những bản Ballad lan man của [Diane] Warren [.....]phần lớn là vì [Blige] nên phong cách R&Bmới bây giờ đòi hỏi biểu hiện cảm xúc đa dạng hơn, lời nhạc thông minh hơn, những dẫn chứng thực tế và gần gũi hơn, và giảm thiểu bớt những âm tiết không cần thiết so với thời kì của Mariah, khi mà người ta chỉ có thể chọn giữa không hề rít gào hoặc hoàn toàn rít gào như Mariah. Ngày nay, chúng ta có Christina Aguileras và Jessica Simpsons, hai nữ ca sĩ cố gào rú một cách lúng túng, trong khi những người phụ nữ với lá phổi có khả năng lật tung cả mái nhà lại kiểm soát rất tốt năng lượng khi hát cho phù hợp với âm điệu hay lời nhạc."

Các sản phẩm của Carey thường có sự góp mặt của các nhạc cụ điện tử như trống điện, keyboard và synthesizer. Nhiều bài hát của cô chứa những giai điệu chịu ảnh hưởng từ piano, vì cô đã bắt đầu học tập piano từ năm 6 tuổi. Carey nói rằng cô không thể đọc hiểu các bản phổ nhạc và thích hợp tác với nghệ sĩ dương cầm trong quá trình sáng tác của mình, nhưng cô cảm thấy rằng kĩ thuật này dễ dàng hơn khi cần thử nghiệm những giai điệu nhanh và khan hiếm hơn và những lúc cần chuyển đổi hợp âm. Mặc dù Carey học chơi piano từ lúc còn bé, và cô cũng kết hợp rất nhiều nhạc cụ cũng như phong cách khác nhau vào âm nhạc của mình, cô vẫn tin rằng giọng hát của bản thân luôn luôn là tài sản quan trọng nhất của cô: "Giọng hát của tôi là nhạc cụ của tôi, vẫn luôn luôn là vậy”. Carey bắt đầu thử nghiệm remix các ca khúc của chính bản thân mình từ những ngày đầu dấn thân vào sự nghiệp âm nhạc và đã góp phần thúc đẩy hành động ghi âm mới hoàn toàn cho các bản remix. Disc jockey David Morales đã hợp tác với Carey khá nhiều lần, bắt đầu với "Dreamlover" (1993), ca khúc đã giúp phổ biến thói quen remix các bản nhạc R&B thành những ca khúc house record, và cũng được tạp chí Slant vinh danh là một trong những bài hát nhạc dance vĩ đại nhất của mọi thời đại. Kể từ "Fantasy" (1995) trở đi, Carey đã làm việc với những nhà sản xuất từ cả thể loại hip-hop và đến phong cách house để tái cấu trúc những nhạc khúc trong album của cô. Tạp chí Entertainment Weekly đã đưa hai ca khúc remix của "Fantasy" vào danh sách các nhạc phẩm tuyệt vời nhất do Carey biên soạn vào năm 2005: một bản remix chiến thắng National Dance Music Award (tạm dịch: Giải thưởng Nhạc Dance Quốc Gia) được sản xuất bởi Morales, và một sản phẩm của Sean Combs với sự góp mặt của rapper Ol' Dirty Bastard. Cũng chính ca khúc sau này đã gầy dựng nên một nền móng vô cùng vững chắc cho xu hướng kết hợp với R&B/Hip-hop, tiếp tục thống trị trong những năm đầu thế kỉ 21, thông qua các nghệ sĩ như Ashanti và Beyoncé. Combs nhận xét rằng Carey "biết tầm quan trọng của remix, vì vậy bạn sẽ cảm thấy như đang được làm việc với một nghệ sĩ rất khâm phục những gì bạn làm – một nghệ sĩ sẵn sàng cùng bạn sáng tác ra một thứ gì đó".

Giọng hát và âm sắc

Giọng hát của Carey trải dài suốt năm quãng tám và có khả năng hát một nốt nhạc nằm trên quãng tám thứ 7. Thường được nhắc đến như “Chim sơn ca tuyệt đỉnh” bởi Kỉ lục Guinness Thế giới, cô cũng được tạp chí MTV 2003 và Blender vinh danh ở vị trí cao nhất trong một danh sách tôn vinh 22 giọng hát vĩ đại nhất trong âm nhạc, do chính những người hâm hộ và độc giả bình chọn trong một cuộc khảo sát trực tuyến. Carey sau đó đã nói về cuộc bình chọn này, "Quan trọng nhất chính là tiếng nói của thế hệ MTV. Tất nhiên, đây là một vinh dự tuyệt vời, nhưng tôi không hề nghĩ như thế về bản thân mình." Cô cũng đứng thứ hai trong danh sách “100 ca sĩ pop tiêu biểu” do tạp chí Cove bình bầu.

"Trên dây thanh quản của tôi có những nốt bẩm sinh. Mẹ tôi bảo rằng từ lúc còn bé tí thì tôi đã có chúng rồi. Chúng cũng là lí do tôi có quãng giọng rất cao, lại có thể có quãng ngân và đôi khi tôi còn hát được giọng khàn nữa cơ. Rất nhiều người không thể thông qua các nốt sần mà hát như tôi; tôi đã học được các để hát thông qua các dây thanh quản. Điều duy nhất có thể ảnh hưởng đến chất giọng của tôi chính là giấc ngủ. Nếu như vào những lúc tôi đang kiệt sức, tôi không thể nào hát các nốt cao được. Các bác sĩ của tôi đã cho tôi xem dây thanh quản của tôi và lý do tại sao tôi có thể hát được những nốt cao. Một bộ phận chính xác trên dây thanh quản mà rất hiếm người có thể sử dụng - phần tận trên cùng của nó. Giọng nói tự nhiên của tôi là vô cùng thấp. Chính xác thì giọng tôi khàn khàn luôn ấy chứ. Nói chính xác hơn thì tôi thiên về alto nhiều hơn. Nhưng nếu nghỉ ngơi đầy đủ thì giọng gió của tôi cũng có thể cao lắm. [...] Khi tôi còn nhỏ, tôi thường hay dùng giọng thì thầm the thé cao cao thế này, và lần nào mẹ tôi cũng sẽ bảo, ‘Con vớ vẩn quá rồi đấy’. Tôi cứ nghĩ nếu mình nói chuyện được bằng chất giọng này thì cũng sẽ có thể hát như thế được. Vì thế, tôi bắt đầu mày mò tìm hiểu sâu hơn về nó. Tôi cứ tiếp tục thử nghiệm và thử nghiệm liên tục, sau đó mẹ tôi sẽ càu nhàu, ‘Con sẽ làm đau chính bản thân con đấu’. Tôi sẽ nói với bà, không hề đau chút nào cả. Nếu như tôi thử và ngân hai quãng thấp hơn thế, thì tôi sẽ có chút chật vật đấy". - Carey, kể về quãng hơi gió của bản thân
Nhận xét về chất giọng của bản thân, Carey cho rằng cô thuộc giọng nữ trầm, mặc dù một số nhà phê bình đã cho rằng cô thuộc giọng nữ cao. Tuy nhiên, đối với dòng nghệ thuật đương đại, ca sĩ được phân loại theo các phong cách âm nhạc mà họ sở trường. Hiện cho đến thời điểm này vẫn chưa xuất hiện hệ thống phân loại chuẩn mực cho thể loại âm nhạc phi cổ điển. Đã có những nỗ lực nhầm áp dụng chuẩn mực phân loại giọng hát cổ điển vào các thể loại âm nhạc thông thường khác, nhưng vẫn còn gây rất nhiều tranh cãi, vì sự phát triển của hệ thống phân loại giọng hát cổ điển đã được hình thành với sự hiểu biết rằng các ca sĩ sẽ khuếch đại tiếng nói của bản thân với trường cộng hưởng tự nhiên của chính họ mà không có sự trợ giúp của mic-rô.

Jon Pareles của tờ The New York Times miêu tả quãng âm trầm của Carey là một "giọng nữ trầm đầy từ tính và hơi khàn" có thể vươn đến “những nốt nhạc cao như tiếng còi huýt”. Hơn nữa, vào cuối những năm 1990, Carey đã bắt đầu kết hợp giọng hát mang theo hơi thở vào âm nhạc của mình. Tim Levell từ BBC News mô tả giọng hát của cô là "gợi cảm mang theo âm thở sát khít mic-rô", trong khi Elysa Gardner của USA Today đã viết "không thể nào phủ nhận những ảnh hưởng phong cách thanh nhạc của Carey đã mang đến cho chúng ta, một sự pha trộn đầy ma thuật tươi mới giữa kĩ thuật thở trong khi hát và những âm ngân cộng hưởng, thứ mà các ngôi sao R&B và pop ngày nay đã bắt đầu học tập theo.”

Sasha Frere-Jones của tờ The New Yorker đã bổ sung rằng âm sắc Carey sở hữu mang rất nhiều màu sắc khác nhau, Frere-Jones nhận xét rằng, "Giọng hát của Carey gần như thay đổi sau mỗi câu hát, biến đổi từ một giai điệu lạnh lùng đanh thép đến một tiếng gầm gừ rúng động và sau đó là một giọng gù giàu tràn, mang theo hơi thở. Âm vực khủng khiếp của cô cho phép Carey đương đầu với những giai điệu thấp nhất trong tông nữ trầm đến các quãng luyến cao hơn của nữ cao trữ tình màu sắc (coloratura soprano)." Carey cũng sở hữu một “quãng luyến thì thầm”. Trong một cuộc phỏng vấn với nữ ca sĩ, Ron Givens của Entertainment Weekly đã mô tả quãng luyến trên như thế này, "Đầu tiên, một chút gợn sóng, một từ ooh thấm đẫm chất soul nhẹ nhàng thoát ra khỏi cổ họng cô: đấy chính là giọng nữ trầm. Sau đó, sau khi lấy hơi một cách ngắn gọn, cô bắt đầu đến với những nốt trung âm, bằng một âm thanh gần như có thể thay đổi cả áp suất không khí trong phòng. Chỉ với một bước ngắn gọn, cô ấy dường như hét vọng vang và gầm lên cùng một lúc.”

Sự chính xác trong âm vực và cao độ của cô ấy thật đáng ngưỡng mộ và Jon Pareles thêm vào "Cô có thể kéo dài hơi từ gợi cảm, sau đó gầm gừ với sự tự tin vui tươi, nhấn lệch và đảo phách chữ hệt như một ca sĩ đang trình diễn scat singing (tức là kỹ thuật sử dụng giọng hát để tạo ra những âm thanh phi ngôn ngữ, với giai điệu, tiết tấu và âm sắc cực kỳ phong phú và phức tạp, có thể sánh với khả năng tạo âm của nhiều nhạc cụ khác. “Scat-singing” là một kỹ thuật vô cùng khó thực hiện, đến nỗi nhà tâm lý học âm nhạc Jeff Pressing đã nhận định: “Phải tìm được 500 nhạc sĩ thổi saxo tài ba, thì mới tìm được một ca sĩ scat-singing hạng nhất.”... với âm vực chính xác đến kinh ngạc."
Huyền thoại
Cô biểu diễn ca khúc “Hero” trực tiếp tại một buổi lễ gây quỹ đặc biệt cho Tổng thống Obama
Phong cách thanh giọng và khả năng biểu diễn của Carey đã ảnh hưởng đáng kể đến nền âm nhạc phổ thông và đương đại hiện nay. Như nhà phê bình âm nhạc G. Brown từ tờ The Denver Post viết, "Bất chấp hậu quả là gì thì, năm quãng tám của Mariah Carey và phong cách melismatic (Melisma là kỹ thuật thanh nhạc hát một chuỗi note khác nhau, kèm theo luyến láy giọng trên cùng một legato (làn hơi), hiểu là rung giọng trên nhiều cao độ khác nhau. Đây là kĩ thuật phổ biến của dòng nhạc R&B) đã ảnh hưởng đến cả một thế hệ ca sĩ nhạc pop." Theo Rolling Stone "Cách cô ấy làm chủ kĩ thuật melisma, một chuỗi những nốt rung ngân vang đã góp phần làm đẹp cho các ca khúc như "Vision of Love", đã truyền cảm hứng cho tất cả những thí sinh trong American Idol, và hầu như, chẳng biết là tốt hơn hay tồi tệ hơn, tất cả những nữ ca sĩ R&B khác kể từ những thập kỉ chín mươi.” Jody Rosen của Slate viết về sức ảnh hưởng của Carey trong âm nhạc hiện đại, gọi cô là người định hình phong cách thanh nhạc có ảnh hưởng nhất trong hai thập kỷ vừa qua, vì đã góp phần mỹ miều hóa kĩ thuật melisma. Rosen sau đó đã minh họa thêm ảnh hưởng của Carey bằng cách đối chiếu song song với American Idol, mà theo cô là cô, "thường diễn ra như một cuộc đụng độ của những kẻ điên muốn học đòi trở thành Mariah. Và, hôm nay, gần 20 năm sau cái ngày Carey chính thức ra mắt lần đầu tiên, các ông lớn trong ngành công nghiệp âm nhạc tiếp tục đánh liều và đặt cược vào ngôi sao trẻ, chẳng hạn như là người chiến thắng của chương trình X Factor Anh Quốc, Leona Lewis, với giọng hát khủng và mái tóc cũng khủng nốt đã được học tập từ Mariah Carey." Sean Daly của tờ St. Petersburg Times nhận xét: "Tùy thuộc vào cách bạn cảm nhận về sự sỉ nhục công khai, những gì tốt nhất/tồi tệ nhất của American Idol đều nằm ở phần thử giọng đầu chương trình, và chúng thông thường đều được chia thành ba phần riêng biệt: (1) những đứa trẻ tài năng (2) những tên nhóc lập dị (3) các cô cậu sao chép Mariah". Daly nhận xét thêm, "Các cô cậu Mariahs là gì khó chấp nhận nhất khi tôi xem chương trình, chủ yếu là bởi vì hầu hết họ đều nghĩ rằng bản thân đang trình diễn vô cùng xuất sắc đây mà. Những con người tội nghiệp, trong mình mang theo những ước mơ hoang đường gồng mình đứng trước mặt ba giám khảo Simon Cowell, Paula Abdul và Randy Jackson – sau đó bắt đầu căng cổ họng, phá nát và hủy hoại mọi nốt nhạc xuất hiện trong một ca khúc, thường thấy là Hero của Mariah, một nhạc phẩm có giai điệu hủy hoại nhiều cổ họng hơn cả cơn ho của những con người nghiện thuốc lá." Biên tập viên Roger Deckker của tờ tạp chí New York nói trong khi Carey là một nghệ sĩ có sức ảnh hưởng nặng trong nền âm nhạc, ông nhận xét rằng "Whitney Houston có thể mới là người đã giới thiệu melisma (phong cách thanh giọng uốn lượn khiến cho một từ có thể được kéo dài ra thêm một âm tiết, hoặc cũng có khi là hai mươi) đến với các bảng xếp hạng, nhưng chính nhờ có Mariah – nữ ca sĩ với khoảng âm vực khủng khiếp đến kinh ngạc của mình – đã giúp phong cách này trở thành một thứ mặc định trong những ca khúc của Mỹ." Deckker cũng bổ sung thêm rằng "Mỗi lần bạn bật American Idol, bạn đang xem chính là những đứa con trai con gái của cô ấy đấy". Mặc dù với khả năng ca hát đáng gờm như thế, kỹ thuật thanh nhạc của Carey, đặc biệt với việc sử dụng melisma và giọng rung, đã chịu sự chỉ trích từ cộng đồng, chủ yếu là do các ca sĩ trẻ xuất hiện từ những chương trình tìm kiếm tài năng quá mải mê bắt chước kỹ thuật ca hát của cô, với các nhà phê bình nhận xét: "Mariah Carey là, không cần phải nghi ngờ gì nhiều nữa, điều tồi tệ nhất xảy ra với những ca sĩ nghiệp dư từ sau khi máy karaoke ra đời”. Như Giáo sư Katherine L. Meizel viết trong quyển sách của mình, The Mediation of Identity Politics in American Idol (tạm dịch: Việc hòa giải chính trị bản sắc trong American Idol), "Ảnh hưởng của Carey không chỉ dừng lại ở chuyện những kẻ học đòi thi nhau nhại theo kĩ thuật melisma hoặc phong cách ca hát của cô, mà cả tính cách, thần thái chim sơn ca tuyệt đỉnh, và sự nổi tiếng lẫy lừng của cô, tất cả đều gây cảm hứng cho họ… một ánh nhìn trước khi vươn đến đỉnh cao của danh vọng."

Một số những nghệ sĩ hip hop, pop, và R&B đã vinh danh Carey là một trong những nguồn cảm hứng và ảnh hưởng của bản thân bao gồm Aneeka, Ariana Grande, Britney Spears, Beyoncé, Katy Perry, Lady Gaga, Bridgit Mendler, Christina Aguilera, Jessica Simpson, Rihanna, Grimes, Kelly Clarkson, Nelly Furtado, Bonnie McKee, Leona Lewis, Brandy Norwood, Pink, Mary J. Blige, Melanie Fiona, Missy Elliott, Sam Smith, Hikaru Utada, Regine Velasquez, Sarah Geronimo, Charice, Jordin Sparks, Justin Bieber, và Jessica Sanchez. Theo Stevie Wonder, "Khi người ta nói về những ca sĩ có ảnh hưởng lớn, họ sẽ nhắc đến Aretha, Whitney và Mariah. Đó là một minh chứng cho tài năng của cô. Âm vực của cô tuyệt vời như thế đấy." Beyoncé cảm ơn Carey vì phong cách ca hát cũng như ca khúc “Vision of Love” của cô, đây là hai yếu tố đã ảnh hưởng đến Beyoncé và khiến cô bắt đầu tập luyện phong cách thanh nhạc “thác đổ” từ khi còn bé, cũng như giúp cô theo đuổi sự nghiệp nghệ sĩ. Rihanna đã tuyên bố rằng Carey là một trong những người có ảnh hưởng lớn nhất trong cô và cũng là một thần tượng vĩ đại. Christina Aguilera cho biết trong giai đoạn đầu của sự nghiệp của cô, Carey đã ảnh hưởng không hề nhỏ trong sự nghiệp ca hát của Aguilera và một trong những thần tượng của cô. Theo Pier Dominguez, tác giả của Christina Aguilera: A star is made (tạm dịch: Christina Aguilera: Một ngôi sao đã được chào đời), Aguilera đã tuyên bố cô rất thích nghe Whitney Houston, nhưng Carey mới là người có ảnh hưởng lớn nhất đến phong cách thanh nhạc của cô. Hình ảnh dàn dựng cẩn thận Carey về một phụ nữ trưởng đã đánh trúng tâm lí của Aguilera. Ảnh hưởng của cô đối với Aguilera cũng tăng lên đáng kể bởi vì xuất thân con lai của cả hai. Philip Brasor, biên tập viên của tờ The Japan Times, đã bày tỏ phong cách thanh nhạc và melismacủa Carey thậm chí ảnh hưởng như thế nào đến các ca sĩ châu Á. Ông nhận xét rằng ca sĩ Nhật Bản Hikaru Utada "hát những gì cô nghe được, từ cơ hoành và cảm nhận riêng của cô ấy về phong cách melisma đó đã trở thành một chuẩn mực gắt gao trong nhạc pop người Mỹ sau khi Mariah Carey nổi tiếng." Trong một bài báo có tựa đề "Out with Melisma’s Mariah, In with Kesha’s Kick", nhà báo David Browne của tờ The New York Times thảo luận về cách phong cách pop melisma từng làm mưa làm gió một thời đột nhiên thua cuộc trước phong cách autotune phổ biến đương đại, trong đó melisma đã được những ca sĩ tài năng như Mariah Carey và Whitney Houston phổ biến rộng rãi trong công chúng. Browne đã có nhận xét "Nhưng bắt đầu từ hai thập kỷ trước, melisma đã thống trị pop bằng một cách thức mới lạ chưa bao giờ xuất hiện. Đĩa đơn đầu tay đưa Mariah Carey lên đỉnh cao danh vọng vào năm 1990," Vision of Love", sau đó hai năm là phiên bản "I Will Always Love You" của Whitney Houston đã thiết lập một hệ thống chuẩn mực cực kì cao, với các nốt nhạc phải được kéo bằng chất giọng to khủng, ngân nga vang vọng và léo lắt hơn hầu hết những gì các fan thể loại pop từng được nghe." Browne sau đó bổ sung thêm rằng "Một thế hệ tiếp theo của các ca sĩ, trong đó có quý cô Aguilera, Jennifer Hudson và Beyoncé, cũng đã xây dựng sự nghiệp của họ xung quanh kĩ thuật melisma. (Những nam ca sĩ như Brian McKnight và Tyrese cũng có áp dụng kĩ thuật này, nhưng phụ nữ thường có xu hướng thống trị melisma hơn.)"

Carey cũng được ca ngợi cho việc bắt đầu trào lưu đưa R&B và hip hop vào nền văn hóa pop đương đại, và phổ biến hóa hành động đưa các trích đoạn rap vào như một đoạn hát bè trong những ca khúc hậu năm 1995 của cô. Sasha Frere-Jones, biên tập viên của tờ The New Yorker đã bình luận, "Nó đã trở thành tiêu chuẩn cho những ngôi sao R&B / hiphop như Missy Elliott và Beyoncé, thôi thúc họ phải kết hợp giai điệu với những câu rap. Và những ngôi sao trẻ da trắng khác như Britney Spears, Jessica Simpson, Christina Aguilera, và 'N Sync – đã dành phần lớn thời gian mười năm qua tạo ra dòng nhạc pop, hay nói chính xác và không thể nhầm lẫn được, thuộc về thể loại R&B." Hơn nữa Jones kết luận rằng "Ý tưởng [của Carey] để tác hợp một cô chim sơn ca tuyệt đỉnh với một nam MC đang dẫn đầu thể loại nhạc hip hop đã làm thay đổi R&B và, dần dần, tất cả mọi khía cạnh của pop. Mặc dù bây giờ ai ai cũng có thể tự do sử dụng ý tưởng này, nhưng sự thành công của The Emancipation of Mimi cho thấy rằng hào quang vẫn chỉ chân chính thuộc về Carey mà thôi." Judnick Mayard, tác giả của The Fader, đã nhận xét khi nói về các ca khúc có sự hợp tác của R&B và hip hop, “Nhà vô địch của phong trào này là Mariah Carey. " Mayard cũng bày tỏ rằng: "Cho đến ngày nay, màn hợp tác hip hop giữa ODB và Mariah có thể vẫn là phần trình diễn hay nhất và ngẫu hứng nhất của mọi thời đại", trích dẫn với bản ghi âm "Fantasy", "R&B và Hip Hop là hai anh chị em cùng cha khác mẹ tốt nhất quả đất." Kelefa Sanneh của The New York Times viết: "Vào giữa những năm thuộc thập kỉ 1990, quý cô Carey đã đi tiên phong trong một nhánh nhỏ mà một số người gọi là song ca tình yêu giữa tên côn đồ và nàng tiểu thư. Ngày nay, những ngôi sao pop hiền lành thường sẽ chọn bắt tay hợp tác với những chàng rapper dữ dằn khét tiếng, nhưng khi quý cô Carey làm việc cùng với Ol 'Dirty Bastard của Wu-Tang Clan, cho bản ghi âm thành công rực rỡ "Fantasy (Remix)" ra mắt vào năm 1995, đó là một sự kinh ngạc bất ngờ, và còn là một cú đánh thức tỉnh." Ngoài văn hóa pop của Carey và ảnh hưởng trong âm nhạc, cô được ghi nhận khi phát hành một ca khúc Giáng sinh kinh điển với tên gọi "All I Want for Christmas Is You". Trong một cái nhìn hồi tưởng lại sự nghiệp của Carey, Sasha Frere-Jones của tờ The New Yorker cho biết, bài hát “quyến rũ” này là một trong những thành tựu lớn nhất trong sự nghiệp của Carey, Frere-Jones gọi đó là "một trong số ít những điểm xuyến hiện đại tuyệt vời cho kì nghỉ quan trọng này". Rolling Stone xếp hạng "All I Want for Christmas Is You" ở vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng các ca khúc Giáng Sinh rock and roll vĩ đại nhất của tạp chí này (tạm dịch từ Greatest Rock and Roll Christmas Songs list), và gọi đó là một "chuẩn mực của dịp lễ." Trong một bài đánh giá về album Greatest Hits của Carey, Devon Powers của PopMatters đã viết rằng "Carey đã có tầm ảnh hưởng đến với vô số các nữ ca sĩ đi sau khi cô ấy. Vào năm 32 tuổi, cô ấy đã là một huyền thoại sống – kể cả khi cô không bao giờ hát thêm một nốt nhạc nào nữa trong quãng đời còn lại.” Trong khi nhận xét về một buổi hòa nhạc của Carey tại Sydney, Elise Vout của MTV Úc đã viết rằng "Thứ bạn sắp sửa đến để xem không phải là những màn vũ đạo tuyệt vời hay khâu sản xuất đạt tiêu chuẩn, giá trị thật sự của nó lớn hơn cả bản chất của cuộc sống, giọng hát đặc biệt có một không hai, và cả huyền thoại, đó chính là Mariah Carey.”
Đời tưCarey bắt đầu hẹn hò với Mottola trong lúc đang thu âm Music Box, và họ đã kết hôn vào ngày 5 tháng 6 năm 1993. Sau khi phát hành Daydream và đón chào một loạt thành công album vang dội này mang lại, Carey bắt đầu quan tâm hơn đến cuộc sống cá nhân của mình, lúc này đang bấp bênh trên bờ vực tan vỡ. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng Carey – Mottola càng lúc càng tệ hại, một phần là vì sự khác biệt to lớn trong định hướng album của cô, phần khác là do bản tính thích kiểm soát của ông. Vào ngày 30 tháng 5 năm 1997, họ tuyên bố chia tay, quá trình li hôn kết thúc khi Mottola tái hôn vào ngày 11 tháng 10 năm 1997. Sau đó, Carey hẹn hò ba năm với ca sĩ Luis Miguel từ năm 1998 đến năm 2001.

Carey gặp gỡ diễn viên và danh hài Nick Cannon khi đang thực hiện video cho ca khúc “Bye Bye” mới của cô tại một hòn đảo ngoài khơi Antigua. Vào ngày 30 tháng 4 năm 2008, Carey kết hôn với Cannon tại The Bahamas. Vào tuần thứ 35 của thai kì, cô đã sinh mổ và cho ra đời một cặp song sinh, Moroccan và Monroe, và ngày 30 tháng 4 năm 2011.

Vào tháng 8 năm 2014, Cannon xác nhận ông và Carey đã chia tay vài tháng trước đó. Đơn li dị của họ được trình vào ngày 12 tháng 12 năm 2014.

Vào ngày 21 tháng 1 năm 2016, Carey và nhà triệu phú người Úc James Packer tuyên bố họ đã đính hôn.

Carey theo đạo Thiên Chúa. Cô tuyên bố vào năm 2006: “Tôi tin rằng bản thân đã được tái sinh rất nhiều lần thông qua rất nhiều cách khác nhau. Điều mà tôi thay đổi có lẽ là sự ưu tiên của tôi và mối quan hệ của tôi với Chúa. Tôi cảm nhận được sự khác biệt khi tôi không thể đào ra thời gian cá nhân để cầu nguyện. … Tôi là một chiến binh, nhưng tôi đã hiểu ra rằng tôi không phải là người nắm giữ tất cả. Chuyện gì Chúa muốn xảy ra thì điều đó sẽ xảy ra. Tôi có cảm giác mình đã được trao tặng hằng hà vô số cơ hội thứ hai, ba, tư, năm và sáu. Nhờ có thánh ân của Chúa mà tôi vẫn còn ở đây.”
Danh sách các giải thưởng và đề cử của Mariah CareyXuyên suốt sự nghiệp của mình, Carey đã nhận được rất nhiều giải thưởng và vinh danh, bao gồm Giải thưởng Âm nhạc Thế giới dành cho Nữ Nghệ sĩ Bán chạy Nhất của Thiên niên kỉ (tạm dịch từ World Music Awards' Best Selling Female Artist of the Millennium), giải thưởng Nghệ sĩ Mới của Grammy vào năm 1991 (tạm dịch từ Grammy’s Best New Artist), và Giải thưởng Thành tựu Đặc biệt cho Nghệ sĩ của Thập kỉ 90 của Billboard (tạm dịch từ Billboard's Special Achievement Award for the Artist of the Decade during the 1990s). Trong sự nghiệp hơn hai mươi năm của mình, Carey đã bán trên 200 triệu đĩa hát toàn cầu, giúp cô trở thành một trong những nghệ sĩ bán chạy nhất trong lịch sử âm nhạc. Carey được bầu chọn là nữ nghệ sĩ bán chạy nhất trong thời kì Nielsen SoundScan, với thành tích bán lên đến hơn 52 triệu đĩa. Cô đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng 22 Giọng hát Tuyệt vời Nhất trong Nền Âm nhạc năm 2003 của MTV và tạp chí Blender, và xếp thứ hai trong bảng xếp hạng “100 Giọng hát Pop Nổi bật” của tạp chí Cove. Ngoại trừ giọng ca của mình, cô còn nổi tiếng nhờ vào khả năng sáng tác nhạc. Biên tập viên Jason Ankeny của Yahoo Music đã nhận xét, “Carey thường được so sánh với hai đối thủ Whitney Houston và Celine Dion, nhưng cô trội hơn họ ở một điểm, tất cả những ca khúc của Carey đều do cô tự sáng tác.” Theo tạp chí Billboard, cô là nghệ sị thành công nhất vào thập kỉ 90 của Hoa Kì. Tại Lễ trao giải Âm nhạc Thế giới năm 2000, Carey đã được trao tặng Giải thưởng Huyền thoại (tạm dịch từ Legend Award) vì cô là “nữ nghệ sĩ pop bán chạy nhất thiên niên kỉ”, cũng như “nghệ sĩ bán chạy nhất thập kỉ 90” tại Mỹ, sau khi ra mắt một loạt album đạt được các chứng nhận đa bạch kim tại Châu Á và Châu Âu, như Music Box và Number 1’s. Cô cũng nhận được Giải thưởng Kim cương Chopard vào năm 2003 dành cho những nghệ sĩ có doanh số bán trên 100 triệu đĩa toàn cầu. Hơn nữa, Hiệp hội Công Nghiệp Thu âm Hoa Kì (RIAA) cũng chứng nhận cô là nữ nghệ sĩ bán chạy thứ ba, với thành tích hơn 63 triệu đĩa tại Hoa Kì. Tại Nhật Bản, Carey có bốn album của nghệ sĩ phi Châu Á bán chạy nhất mọi thời đại.

Carey đã có 79 tuần tại vị trí số một trên Billboard Hot 100, con số kỉ lục trong lịch sử bảng xếp hạng tại Mỹ đối với bất kì nghệ sĩ nào. Cũng tại cùng bảng xếp hạng, cô đã đạt được tổng cộng 18 single đứng vị trí thứ nhất, nhiều hơn bất kì nghệ sĩ solo nào (và chỉ thứ hai sau The Beatles). Carey cũng có 3 ca khúc leo lên đầu bảng xếp hạng Hot 100. Vào năm 1994, Carey cho ra mắt album Merry Christmas nhân dịp lễ, và đã bán được 15 triệu bản toàn cầu, trở thành album Giáng Sinh bán chạy nhất mọi thời đại. Album giới thiệu single thành công vang dội “All I Want for Christmas Is You”, trở thành ca khúc lễ và nhạc chuông duy nhất đạt được tình trạng đa bạch kim tại Mỹ. Tại Nhật Bản, Number 1’s đã bán được trên 3,250,000 bản và trở thành album của nghệ sĩ phi Châu Á bán chạy nhất mọi thời đại tại Nhật. Hit single “One Sweet Day”, với sự góp mặt của Boyz II Men, đã liên tục 16 tuần có mặt trên bảng xếp hạng Hot 100 của Billboard vào năm 1996, lập ra kỉ lục cho nhạc khúc trụ lâu nhất tại đầu bảng Hot 100 trong lịch sử. Sau thành công vang dội tại Châu Á với Merry Christmas, Billboard ước tính Carey đã trở thành nghệ sĩ ngoại quốc bán chạy nhất mọi thời đại tại Nhật Bản. Vào năm 2008, Billboard đã vinh danh “We Belong Together” tại vị trí thứ 9 trên Bảng xếp hạng 100 ca khúc đứng đầu bảng xếp hạng hot mọi thời đại (tạm dịch từ Billboard Hot 100 All-Time Top Songs) và thứ 2 trên Top Billboard 100 Ca khúc thể loại R&B/Hip-hop Hot. “We Belong Together” được Billboard vinh danh là ca khúc nổi tiếng nhất trong thập niên 2000. Vào năm 2009, bản cover ca khúc “I Want to Know What Love Is" của ban nhạc Foreigner trở thành nhạc phẩm thống trị bảng xếp hạng đĩa đơn Bra-xin lâu nhất trong lịch sử, liên tục 27 tuần giữ vị trí thứ nhất. Thêm vào đó, Carey đã có ba nhạc phẩm chiếm lĩnh vị trí đầu tiên của Billboard Hot 100, bao gồm "Fantasy", "One Sweet Day" và "Honey", giúp cô trở thành nghệ sĩ có nhiều ca khúc debut tại vị trí thứ nhất nhất trong lịch sử 52 năm của bảng xếp hạng này. Hơn nữa, cô cũng là nghệ sĩ nữ đầu tiên debut tại vị trí thứ nhất ở Mỹ với “Fantasy”. Vào năm 2010, album thứ 13 của Carey, đồng thời là album Giáng Sinh thứ hai, Merry Christmas II You, xuất hiện tại vị trí đầu bảng xếp hạng R&B/Hip-Hop Album, trở thành album Giáng Sinh thứ hai duy nhất có mặt trong bảng này. Vào ngày 19 tháng 11 năm 2010, tạp chí Billboard vinh danh Carey trong danh sách “Top 50 nghệ sĩ R&B/Hip-Hop của 25 năm gần đây”. Vào năm 2012, Carey là người thứ hai trong số “100 Người Phụ nữ Tuyệt vời nhất của Nền Âm nhạc” do VH1 bình chọn. Tạp chí Billboard tiếp tục đưa cô lên vị trí thứ 5 trong 100 Nghệ sĩ Hot Mọi thời đại, giúp Carey trở thành người nghệ sĩ nữ thứ hai thành công nhất trong lịch sử của bảng xếp hạng Billboard Hot 100. Vào tháng 8 năm 2015, Carey được trao tặng một ngôi sao trên Đại lộ Danh Vọng tại Hollywood.
Danh sách đĩa nhạc
  • Mariah Carey (1990)
  • Emotions (1991)
  • Music Box (1993)
  • Merry Christmas (1994)
  • Daydream (1995)
  • Butterfly (1997)
  • Rainbow (1999)
  • Glitter (2001)
  • Charmbracelet (2002)
  • The Emancipation of Mimi (2005)
  • E=MC² (2008)
  • Memoirs of an Imperfect Angel (2009)
  • Merry Christmas II You (2010)
  • Me. I Am Mariah... The Elusive Chanteuse (2014)
Phim ảnh tham gia
  • The Bachelor (1999)
  • Glitter (2001)
  • WiseGirls (2002)
  • Death of a Dynasty (2003)
  • State Property 2 (2005)
  • Tennessee (2008)
  • You Don't Mess with the Zohan (2008)
  • Precious (2009)
  • The Butler (2013)
  • A Christmas Melody (2015)
  • Popstar: Never Stop Never Stopping (2016)
  • The Lego Batman Movie (2017)
Concert
Tour hát chính
  • Music Box Tour (1993)
  • Daydream World Tour (1996)
  • Butterfly World Tour (1998)
  • Rainbow World Tour (2000)
  • Charmbracelet World Tour (2003- 2004)
  • The Adventures of Mimi (2006)
  • Angels Advocate Tour (2009- 2010)
  • The Elusive Chanteuse Show (2014)
  • The Sweet Sweet Fantasy Tour (2016)

Residency show (là một loạt những concert được biểu diễn tại cùng một địa điểm)

  • All I Want For Christmas Is You, A Night of Joy & Festivity (2014- 2015)
  • Mariah Carey#1's (2015- 2016)
Nguồn: Wikipedia
BBcode: Hetallies
Dịch: Snow
PR: Krisentai