Limbus
Tôi đi trên hành lang tối tăm, đưa tay đập vào bức tường vô hình bên cạnh, đột nhiên muốn hét to một tiếng xem thử hành lang này dài tới đâu. Cảm giác thật mới mẻ nha! Tôi ngẩng đầu, tầm mắt vẫn một mảnh đen kịt, thật lòng có chút thất vọng.
Giống như tôi đang rời xa sự bảo vệ của thần thánh vậy.
A, thôi bỏ đi. Còn có thể ý thức được mình đang đi là tốt rồi ha? Mọi thứ cứ như là mơ.
.
Nhưng giấc mơ này cũng… sang choảnh quá đi! Tôi hâm mộ nhìn bàn nhìn ghế nhìn giá sách ở xung quanh. Nếu như logic thông thường, ý tôi là theo mấy bộ phim ấy, thì tới đây tôi sẽ phải khai báo tên họ để đăng kí hộ khẩu dưới địa phủ phải không? Trời ơi, quả nhiên là dương sao âm vậy mà, nhìn xem, bày trí như thế này giống hệt như chỉ đang đi tuyển dụng vậy.
Tất nhiên là sự thật vĩnh viễn không phải tôi đang đi tuyển dụng, gương mặt nhòe nhoẹt của người phía đối diện giúp tôi một lần nữa nhìn vào sự thật phũ phàng.
Tôi đã chết.
"Điền vào."
Tôi cầm lấy cây bút lông ngỗng, một lúc lâu vẫn ngây ngốc nhìn vào tờ giấy trước mặt. Tôi không nhận ra chữ viết trên đó bị nhòe tới mức không đọc được, đầu óc tôi chỉ xoay quanh một vấn đề duy nhất.
Tôi đã chết.
Chỉ cần điền xong tờ giấy này, tôi vĩnh viễn sẽ không sống lại nữa.
Sẽ… đi sang một thế giới khác.
Cây bút trong tay tôi run lên, tôi đột ngột cảm thấy ớn lạnh. Sẽ thế nào, sẽ thế nào nếu đây là kết thúc? Sẽ thế nào nếu thế giới bên kia không hề tồn tại?
Sẽ thế nào, nếu tôi thực sự… chết?
Tôi biết rõ mình đã chết, không có sai lầm gì cả, cảm giác đầu bị bứt ra vẫn còn tươi rói trong não đây này. Vậy nên tôi bắt đầu sợ hãi.
Con quái vật không biết sợ là gì như tôi, cuối cùng cũng đã phải run rẩy.
Tôi nghĩ đến Haru, nghĩ đến lời hứa sẽ sống cùng nhau, nghĩ đến lời thề sẽ ở bên em mãi. Dù qua bao nhiêu thế giới, chúng tôi vẫn sẽ đi với nhau, nắm tay nhau, sống cùng nhau. Dù cho chúng tôi bị chia cắt, Haru cũng sẽ tới, hoặc tôi sẽ đi đón em.
Nhưng, nếu như đây là kết thúc thì sao?
Kết thúc cho cuộc đời của tôi, kết thúc cho chuỗi ngày được thần linh ban phước. Nếu như sau khi kí lên tờ giấy này, thân xác tôi biến thành tro bụi, linh hồn tôi tan thành hàng triệu triệu phân tử nhỏ nhoi, sự tồn tại của tôi vĩnh viễn dừng lại tại đây? Không có thế giới bên kia, không có thế giới sau này, không có tái sinh.
Haru sẽ phải sống như thế nào?
Tôi chần chừ, chần chừ, rồi lại chần chừ. Tôi không dám hạ bút, nhưng cũng không thể đứng bật dậy chạy đi. Tôi ngồi im trên ghế, mồ hôi lạnh toát cả sống lưng.
"Cô không nhìn thấy chữ trên đây?"
Tôi ngẩng lên nhìn đối phương, nửa hoang mang, nửa mừng rỡ. Nè nè, sao tôi không nghĩ ra sớm hơn, giả ngu câu giờ cũng là một phương pháp mà! Tôi lập tức gật đầu, thành thật trả lời.
“Vâng. Chữ nhòe lắm, phần mềm soạn thảo của các anh bị lỗi font sao?”
Mặc dù vẫn không thấy mặt người kia, nhưng tôi nghĩ là anh ta (cô ta?) có hơi căng thẳng một chút.
“Đợi ở đây.”
Tôi rất ngoan ngoãn gật đầu, cơ mà đầu còn chưa nhấc lên hết đã thấy người kia xẹt một cái ra ngoài, lại xẹt một cái quay lại.
Đậu mè! Đang parody The Flash hả? Xẹt qua xẹt lại nhanh hơn điện, sao nãy giờ im hơi lặng tiếng hành xử thong dong quá vại người?
Tôi theo phản xạ đặt tay lên ngực, mặc dù tim không còn đập nữa nhưng tự dưng cũng thấy tâm hồn được an ủi nhiều.
"Cô chưa chết, nhưng cũng chẳng còn sống. Không có nhiều trường hợp thế này xảy ra... Có muốn quay lại trần thế không? Nếu không. Cô có thể quay ra hành lang kia và chờ đợi được trở lại căn phòng này 'một lần nữa'."
.
.
.
“Dạ?”
Sau khi bị tuôn cho một tràng dài đến tối tăm mặt mũi, tôi chỉ biết ngơ ngác hỏi lại, sau đó tự dưng tôi thấy nhiệt độ căn phòng hạ xuống không ít.
“Tóm lại, cô có muốn sống lại không?”
Sống lại…?
Sống – lại?
“Có!”
Không mất đến một giây suy tính, tôi bật dậy hét toáng lên. Được sống lại, ai mà không muốn chứ?!
“Ờ, vậy thì tiễn khách!”
Sau tiếng hô, tôi thấy khung cảnh trong căn phòng xẹt một cái biến mất hết, cả người tôi đều nặng nề, cả tâm trí cũng trĩu xuống, rồi tôi không biết gì nữa.
Đánh dấu