Trong sương tuyết, bóng tối cựa mình thức dậy.
Một tiếng nổ vang lên. Màn đêm bỗng chốc sáng rực bởi ánh chớp, để lộ những hình thù xiêu vẹo lấp ló phía sau hàng cây. Gió chợt ngừng thổi trong giây phút, để lại khoảng không lặng ngắt như tờ. Sự bất an như hóa thành loài rắn, len lỏi qua từng lớp áo lông dày cho đến khi chạm vào da thịt con người, thổi hơi thở lạnh cóng của mình vào tâm trí đoàn người.
Trước khi cả không gian bị xé toạc bởi thanh âm hối hả của súng liên thanh.
Ánh chớp tan đi, và bóng tối gầm lên.
"Giữ vững đội hình! Bảo vệ tất cả các ứng cử viên!!"
Ngựa hí vang trời, còn mặt đất rung lên bởi tiếng vó gõ dồn. Phía sau tán rừng, từng tán lá kim lay chuyển dữ dội. Dưới ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những ngọn đèn của đoàn kị sĩ, bóng tối mỗi khắc lại càng trở nên gần hơn. Chúng mang trên mình khuôn mặt của con người, khoác lên thân thể vóc dáng của con người, và rất có thể, đã từng mang trong lồng ngực mình trái tim của con người.
Nhưng chúng đã không còn có thể gọi là con người từ rất lâu rồi.
Linnea giật mạnh dây cương, hướng cho chú ngựa nâu mình đang cưỡi quay đầu lại. Khẩu súng trường vốn được cô đeo sau lưng thoáng cái đã nằm vừa vặn trong lòng bàn tay, mặt kim loại lạnh cóng nhanh chóng hút đi nhiệt lượng đáng kể. Cô cau mày, nhưng rồi nhanh chóng tháo khóa an toàn trên thân súng, sẵn sàng gia nhập cuộc chiến.
Đằng sau cô, cánh kị sĩ đã tỏa ra thành đội hình kim cương, như một tấm khiên che chắn hạt nhân là mười hai ứng viên kị sĩ khỏi sự tấn công của đoàn Vong Binh. Những nòng súng đen ngòm được giơ lên, nã liên tục vào bóng đen đang ập tới. Mùi thuốc súng tràn vào trong gió, chẳng mấy chốc đã lan khắp trảng rừng nhỏ. Vong Binh bắt đầu gục xuống, thân hình đen đúa in hằn lên nền tuyết trắng như một vết nám dị hợm. Đoàn kị sĩ luân phiên công rồi lại thủ, nhuần nhuyễn và nhịp nhàng như một cỗ máy.
Là do kinh nghiệm, Linnea thầm nghĩ, đôi mắt vẫn không ngừng quét khắp trảng rừng để quan sát hoạt động của họ. Cả do họ đã dự đoán được tình huống này nữa.
Sau hai ngày du hành hết sức yên bình ở nơi bóng tối ngập tràn, đến cả một người bình thường như cô cũng bắt đầu cảm thấy bất an. Ngay khi bạn nghĩ một việc không xảy ra, nó chắc chắn sẽ xảy ra. Thậm chí còn tồi tệ hơn bạn dự tính. Đó là quy luật của thế giới này, một quy luật mà Linnea biết quá rõ.
Không có kế hoạch nào có thể tồn tại khi chạm trán kẻ thù. Việc di chuyển bằng ngựa khiến đoàn người tăng tốc độ di chuyển, nhưng đồng thời cũng để lại những lỗ hổng giữa đội hình.
Lỗ hổng vừa đủ cho các vong binh len vào.
Cô gái tóc đỏ kéo mũ lên, mở rộng tầm nhìn. Một cái quét mắt nhanh về phía đồng bạn cho thấy họ, cũng như cô, đều đang sục sôi một ý nghĩ.
Đã đến lượt chúng ta lâm trận.
Phía bên trái mình, Linnea nhìn thấy Yoneru - người bạn tóc xanh cô đã từng gặp ở Đài Tưởng niệm vài ngày trước - đã nắm chặt khẩu súng trong tay. Về phía bên phải, là hai cậu thanh niên với vẻ mặt nghiêm túc. Nòng súng đen nhẻm đã sẵn sàng hành động. Cả bốn trao nhau một ánh mắt, rồi không cần phải nói gì thêm đều nhất loạt xông lên.
Những viên đạn đầu tiên được bắn ra, hướng thẳng về phía mười Vong Binh đã lọt vào bên trong vòng vây kim cương. Linnea kề mắt vào ống ngắm, rồi dứt khoát bóp cò. Ba phát đạn nối đuôi nhau xé gió lao đi, ghim thẳng vào đầu con Vong Binh gần cô nhất. Thân thể méo mó rung lên bởi cơ năng truyền từ viên đạn, rồi ngã xuống nền tuyết.
Linnea thở mạnh, cố làm dịu lại nhịp tim đang phi nước đại trong lồng ngực. Bàn tay cô tê rần, phần bởi giá rét, phần bởi lực bắn từ khẩu súng truyền về. Mùi cháy khét đọng lại trong vòm họng đắng nghét. Nhưng chẳng hiểu sao lại mang đến cho Linnea cảm giác ấm nóng dễ chịu đến lạ.
Chiến trận, không đáng sợ như cô từng nghĩ.
Tiếng súng vẫn đều đặn vang lên. Yoneru cùng chàng trai tóc nâu sau khi bắn trượt một phát cũng đã liền tay xử lí mục tiêu của mình. Thêm hai xác Vong ngã xuống.
Ở phía xa, khẩu súng của cậu trai tóc bạc dường như đang gây rắc rối cho chủ mình. Nó lồng lên như loài thú hoang sau mỗi lần kéo cò, tuy nhiên đường đạn lại xoẹt qua đàn Vong Binh. May mắn thay cũng trượt qua khoảng trống giữa những kị sĩ trước khi ghim mình vào các thân cây. Cánh tay cậu ta chẳng mấy chốc đã đỏ tấy lên do bị báng súng đập vào quá nhiều lần, nhưng ánh mắt kia, lạ thay, vẫn chưa bỏ cuộc.
Cậu trai cướp cò, viên đạn ngoan ngoãn găm thẳng vào đầu Vong Binh.
Lần tiếp theo, may mắn lại không mỉm cười.
Khẩu súng đen dội thẳng vào người chàng trai tóc bạc khiến cậu lảo đảo trên yên. Trong phút chốc, tất cả đã sợ rằng cậu sẽ té khỏi lưng ngựa mà làm mồi cho Vong. Nhưng sự gan góc của dân Orion vốn dĩ không thể xem thường. Chính cánh tay đỏ tấy kia đã nhanh như chớp túm lấy bờm chú ngựa, nắm chặt để giữ mình khỏi cú rơi.
Đó cũng là lúc, tên Vong Binh kia lao tới.
Đoàng. Đoàng.
Hai viên đạn bất thần được bắn ra, ngay lập tức chặn đứng bàn tay vươn ra của Vong. Linnea quay đầu về sau, nhìn thấy khẩu súng trên tay hai người đồng đội mình còn nghi ngút khói. Đôi mắt xanh mở to đầy ngạc nhiên khi cô chợt nhận ra, bọn họ vừa phối hợp với nhau theo chính cách mà các kị sĩ đã làm.
Đã đến lượt chúng ta lâm trận.
Chúng ta. Không phải tôi hay là anh. Mà là chúng ta.
Linnea bật cười. Rồi liền tay đưa súng bắn liền bốn phát về phía một mục tiêu cạnh đó.
Hai phát trúng, hai phát trượt. Và phát súng thứ ba từ người đồng đội nào đó đã kết liễu tên Vong Binh.
Nếu đây là một bài kiểm tra tư cách kị sĩ, thì hẳn đội ngũ lần này của cô sẽ đạt điểm tối đa rồi. Cô gái tóc đỏ tặc lưỡi, rồi nắm dây cương điều khiển ngựa lùi về sau. Nhường chỗ cho cô gái tóc trắng khác tiến lên lâm trận.
Phối hợp tác chiến quả là một lựa chọn tuyệt vời.
Choice D. Khác - Kết hợp cùng đoàn Orion, phối hợp công thủ
Linnea Baten công kích - Kết quả:
5 -
6 -
5 -
2 -
6 -
2 -
4
1240 wc
Khoan Khoan, Mildri Dalseng, Hiro Murasame, Ilya Kalashnikov, Iosefka Novoselic, Wilfred Archibald, Hazel Alméras, June Walker, Svyatoslav Pavlichenko Zolnerowich, Ramia Sedor nhận Rank 1 từ Linnea Baten.
Yoneru nhận Rank 2 từ Linnea Baten.
@
Claretta @
Peacerod @
黄燕. @
Futabata @
Wilfred Archibald @
Tendou
@
khongphaiFladau @
Hiirarin @
.scycreator @
Maru @
Suri
@
Alice19Sai
Đánh dấu