Nejudancio Tysk
Gilbert Beilschmidt
Thời gian: 15/12/10AF
Địa điểm: Quảng trường
Này, trả lời tôi đi.
Có gì đó trong tim đang dần thắt chặt lại trước sự im lặng của Gilb đối với câu hỏi của tôi. Ánh mắt xanh ngước lên nhìn như chờ đợi một câu trả lời khác từ nó để xóa đi dòng suy nghĩ khó chịu kia, nhưng đổi lại vẫn là sự im lặng…Tôi có thể cảm nhận được sự mơ hồ, và ngay lúc cái quay đầu của nó lọt vào mắt tôi, tôi đã xác định được rằng nó đang thật sự tránh đi câu hỏi.
Rồi bớt chợt, nó cầm tay tôi ngửa ra, đặt cái bật lửa lên đó. Hơi ấm còn vương trên lớp kim loại truyền sang tay tôi. Tôi cầm lấy ngắm nhìn chiếc bật lửa màu bạc nằm gọn trong lòng bàn tay, nó không khác biệt mấy đối với những loại bật lửa mà tôi đã từng thấy qua, cũng không đặc biệt, hay đắt tiền gì, nhưng trong lòng bàn tay tôi, bản thân có thể cảm nhận được một thứ gì đó riêng biệt của người chủ nhân, mà bất kì chiếc bật lửa nào cũng có. Đôi mắt có hơi nheo lại, có lẽ đối với Gilbert, đối với Kogami, và cả tôi, chiếc bật lửa thật sự như một phần kết nối của bản thân với thứ gì đó rất quan trọng. Hỏi tại sao tôi hiểu? Có lẽ là sự trùng hợp mà thôi, tuy rằng ý nghĩa không giống nhau hoàn toàn.
- Ừa, nó là kỉ vật của một người bạn của tôi.
Tôi nhìn nó, rồi nhìn xuống cái bật lửa nhỏ trong tay, rồi lại đưa mắt nhìn nó chằm chằm.
- Anh có biết câu chuyện về người mẹ và con hổ không?
Với một làn khói trắng được phả ra, nó từ tốn kể cho tôi câu truyện. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý nó muốn ám chỉ về việc gì, có điều trong giọng kể, như thể có cái gì đó nghẹn lại. Không phải đơn giản là câu truyện cổ tích, mà qua lời kể của nó, giống như đó là của một người đang kể lại kí ức của mình thì đúng hơn.
Và khi câu truyện kết thúc, mọi thứ lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe ở đâu đó phát ra ở phía con đường lớn với những tàn thuốc đỏ rơi xuống từ điếu thuốc nằm bất động trên. Tôi cố nheo mắt lại nhìn nó. Cái màu đỏ sáng trong đôi mắt nó càng ngày càng tối lại, nặng nề và phức tạp đến mức khó hiểu. Không biết nói gì, tôi chỉ có thể nhìn nó và chờ đợi cho đến khi nó cảm thấy sẵn sàng để nói ra cái thứ phức tạp ấy.
.
.
- Tôi biết câu chuyện đó ngay trước cả khi anh bạn của tôi bị chết. Thật đáng buồn phải không, khi mà ta tích đủ thứ kiến thức trong người mà vẫn chẳng tránh được tai họa. Khi mà ta biết trước điều họa đang tới mà không thể tránh được, cảm giác đó còn uất nghẹn gấp nghìn lần cảm giác của một người bị họa vô đơn chí bất ngờ rớt vào đầu. Một người đồng đội của tôi đã có cái chết tương tự, và tôi lúc ấy trong vai người con trai trong câu chuyện.
Giọng nó run run như đang kìm nén sự xúc động của bản thân, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy. Tôi ngưng không nhìn nó nữa, mà nắm chặt lấy cái bật lửa rồi buông ra nhìn cái vật màu bạc ấy.
- Anh có biết cảm giác mà chính lòng tốt của mình là thứ giết chết người mà mình yêu quý không. Đó người ta gọi là nhiệt tình mà ngu dốt sẽ thành phá hoại đó. Đúng là phá hoại đó, thấm không kể đâu cho hết.
Tôi im lặng nhìn nó một khoảng thời gian lâu để kết nối hai câu truyện với nhau. Và biết không, tôi đã nghĩ nó đang cán theo dòng suy nghĩ hệt như đứa con trai trong truyện ấy. Nhưng cũng không thể nói gì được gì….cái cảm giác chính bản thân mình là nguyên nhân của cái chết của người quan trọng, Dù người mất đi không nói gì, kể cả đổ lỗi cũng không, thì điều đó nó chỉ càng làm mọi việc tệ hơn, vì chúng ta không còn biết được sự thật họ nghĩ gì nữa, mà chỉ có thể hằng ngày tự đổ lỗi cho bản thân. Tôi đưa tay lên tính vỗ nhẹ lên đầu nó nhưng đoạn nó lại nói tiếp.
- Ngày hôm đó khi nghe về những quả tên lửa, tôi đã ngồi trên một chiếc máy bay cơ với kích cỡ vừa phải, và tốc độ vừa đủ, và đã luôn sẵn sàng.
Nó quay sang nhìn tôi nở một nụ cười, và tôi méo thích cái nụ cười này. Ngay thời điểm này. Vì nó chẳng báo hiệu cái gì tốt lành cả.
- Một quả tên lửa nổ trên không sẽ đỡ hơn khi nó chạm đất phải không?
Tên lửa……máy bay……..sẵn sàng…..nổ trên không…………Khi mọi chi tiết được kết nối lại, nó đều níu dòng suy nghĩ của tôi về một hướng hành động mà thằng Gilb đang ám chỉ. Tôi cảm thấy đầu mình có phần ong lên đến đau nhức. Đôi mắt mở lớn nhìn nó như muốn xác định rằng điều tôi mới vừa nghe chỉ là lời nói đùa nhưng không…., đôi lông mày nhíu lại chạm vào nhau làm những đường nét nhăn nhúm nổi rõ trên gương mặt. Hàm răng nghiến lại, rồi cái bàn tay vừa tính vỗ nhẹ lên đầu nó vẫn còn bất động trên không nhưng nó không thả lỏng nữa mà thay vào đó nắm chặt lại rút về. Trong nháy mắt nó được bung ra theo một đường cong với toàn lực nhắm thẳng vào mặt của Gilb. Nửa chừng bất giác tôi nhận ra một phần sức mạnh evol của tôi bị thoát ra do cảm xúc của bản thân đang không ổn định nhưng quá trễ và tôi cũng chẳng màng đến việc đó nữa.
BỐP!
Dù tôi chỉ được cái da dày máu trâu chứ sức mạnh thì chẳng được bao nhiêu nhưng với một cú đấm đó cũng đủ để làm Gilb té trượt khỏi bật thang nơi nó đang ngồi. Một bên má của nó nhanh chóng đỏ ửng, trên khóe môi có vết máu tứa ra. Tôi đứng bật dậy hai bàn tay nắm chặt lại như đang kìm chế để khỏi dần nó một chập.
- CÁI THẰNG ĐIÊN NÀY!
Hai bàn tay nắm cổ áo của nó xốc cái cơ thể to lớn ấy đứng lên, mặt đối mặt.
- CẬU NGHĨ TÔI CHỊU ĐỰNG EVOL LÀ VÌ CÁI GÌ HẢ?!
.
.
Từ vị trí cổ áo, hai bàn tay có phần run rẩy di chuyển đến bám chặt lên hai vai của nó, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ của nó.
- Gilb…. Đừng đẩy tôi vào vị trí người con trai trong truyện.
Nói hết câu, tôi buông cơ thể nặng nề ngồi xuống bậc thềm đá, gương mặt vùi chặt vào hai lòng bàn tay suy nghĩ, rồi thở dài.
-…….Cái câu truyện ấy, tôi nghĩ……nó còn có chiều khác nữa. Và chiều còn lại của nó.....có khi nào người mẹ đã cố gắng bảo vệ người con trai. Gilb, người mẹ có thể đã biết hai người bị nằm vào tầm ngắm của con hổ ấy, và để người con thoát được, bà đã cố tình đẩy người con đi lấy nước và hy sinh mạng sống của mình. Tất nhiên con hổ một khi đã có bữa ăn, người con trai sẽ được an toàn….Nhưng cậu thấy đấy, thứ còn lại trong tim của người con trai là gì?.....
Như tự hỏi mối liên kết của con người nặng nhất là cái gì? Tôi không trả lời câu hỏi đấy mà thay vào đó là quay đầu qua nhìn nó.
wordcount: 1162
@
InoyamaManaLisa
Đánh dấu