Aelita ôm lấy Visrin vừa cao lớn cũng vừa bé nhỏ vào lòng, bàn tay xoa từng vòng lên lưng cô bé, còn ánh mắt thì nhìn sang Vĩnh Liêm hai mày nhăn tít đang ôm lấy Serefina đang ngủ say, không khỏi thở dài một cái.
"Nghĩ cho bản thân nhiều một chút, mấy người đấy. Sức khỏe, tinh thần đều không có thì lo được cho ai." Aelita nói cho Visrin, nhưng cũng là chẳng nể nang gì mà mắng luôn cả Vĩnh Liêm. Dù trên lý thuyết, không ngủ không nghỉ suốt năm ngày liền chẳng nhiều nhặn gì đối với rồng, nhưng những gì Aelita đang mục sở thị không chứng minh lý thuyết đó là đúng. Nếu rồng đã còn thế, huống chi là con người như Visrin.
Cho nên, Aelita rất dứt khoát.
"Tiền bối, ta mang con bé đi nghỉ."
Aelita cạ nhẹ vào má của Visrin trước khi nắm tay cô bé tìm một chỗ đủ rộng rãi để hiện nguyên hình và cuộn cô bé vào trong lòng như những đêm họ cùng chia sẻ khi đi làm nhiệm vụ.
"Mấy hôm nay nhóc có ngủ tử tế không đấy?" Cô dụi mũi vào Visrin,
"Ngủ đi thôi. Ta ở đây rồi."
Một Sapphire sẽ không thất bại trong việc bảo vệ người khác.
Sáng hôm sau, khi họ tỉnh dậy, Serefina vẫn chưa tỉnh dậy.
"Ngoài cảm giác thiếu hụt rất nhiều Luth ra, ta chưa đoán được gì thêm." Vĩnh Liêm nói trong khi vẫn ôm thân rồng to lớn trong lòng, trông đã khá hơn hai hôm rồi, có lẽ phần vì đã tìm được bạn đời, phần vì được nghỉ ngơi đúng cách.
"Sere chỉ... ngủ thôi." Gã rồng đưa ra kết luận, không rõ là yên tâm nhiều hơn hay lo lắng nhiều hơn. Đôi mày người đàn ông vẫn nhíu chặt như vậy, không còn hốt hoảng hay giận dữ, nhưng vẫn hằn nét khổ sở.
Bàn tay gã không ngừng thiết tha vuốt dọc cổ Serefina.
"Bé con, nghe này." Vĩnh Liêm nói với Visrin,
"Ta vẫn chưa tìm lại được kết nối với Liam. Nhưng chắc chắn, nó chưa chết."
"Nó khác khi khế ước bị ngắt một cách cưỡng chế." Gã nói,
"Có khả năng Liam tự ngắt kết nối với ta vì một lí do gì đó. Và con bé không phải là đứa thiếu suy nghĩ."
Trên tay Vĩnh Liêm lúc này là mũi tên của Liam được thu hồi lại từ ngày hôm qua. Mũi tên bạc sáng loáng giống hệt như mũi tên của Visrin, với một chút máu dính bên cạnh. Gã rồng đặt nó vào tay cô bé tóc đen.
"Vật này... ta tạm thời phó thác nó cho ngươi." Vĩnh Liêm nhìn vào vật nọ, đến Visrin và sang Serefina trước khi biến hoàn toàn về long dạng để có thể ôm nàng hắc long tốt hơn,
"Hiện tại ta không thể rời Sere được. Ở đây cũng không có thiết bị liên lạc đặc biệt của Hiệp hội, ta sẽ liên lạc với ngươi bằng phương thức của Forest Guard khi ngươi đến chỗ họ nếu có thông tin gì mới. Tin tức không thể đến lập tức được, nhưng không còn cách nào khác. Hãy cập nhật thông tin cho ta đều đặn."
Và như vậy, họ chia tay nhau dưới gốc cổ thụ.
Chốt kiểm lâm gần nhất khu vực đó thuộc về Đội Sương Bạc. Ở đó, Visrin gặp lại người quen cũ, anh chàng cyrnol Camus Rolim. Vẫn đẹp trai, vẫn bộ cánh bảnh bao, vẫn nụ cười có chút gian manh và vẫn… tươi rói pha lẫn khắc khổ lẫn lôi thôi.
“Kỵ sĩ… Visrin? Visrin đúng không?” Camus từ trong nhà kiểm lâm bước ra khi nghe cấp dưới báo cáo của cấp dưới, cúi chào cung kính với Aelita trong nhân dạng và bắt tay với Visrin. Theo lời thuộc cấp của anh ta, Camus đang đi tuần tra ở khu vực này. Gặp được Visrin, tính ra là hữu duyên.
“Hôm nay các ngài có nhiệm vụ gì à? Sao tôi chưa nghe báo cáo gì hết?” Vị cyrnol hỏi luôn ngay vào vấn đề. Hiển nhiên, Camus cũng chẳng phải người giỏi đối nhân xử thế gì mấy mà dành nhiều thời gian để ngắm tinh tượng và luyện ma thuật hơn.
Mà hai vế sau cũng là lí do Camus trở thành đội trưởng của một trong chín trung đội hơn 100 người của đại trại Oleisia ở tuổi còn trẻ đến vậy. Đó là ma thuật cao kết hợp với năng lực phán đoán tốt.
Có khả năng anh ta có thông tin hữu ích lắm.
Visrin nhận Liam Osfang's Arrow HeadChứng minh thân phận của Phó Chỉ huy Chủ lực Đội Liam Osfang, trao quyền truy cập và sử dụng vật tư, vũ khí của đội Stormbringer ở cấp bậc tương đương.
Làm bằng bạc, dính một chút máu đỏ đã khô không rõ của ai.
@
Wes.
Đánh dấu