Địa điểm: Công viên Thẫn thờ
Thời gian: 3/10
Vẫn thật khó hiểu, cái lý do Hana muốn cho Hanaki thấy bức tranh của mình. Cô là người quá khép kín và lặng lẽ, trong công việc lẫn cuộc sống cá nhân. Vì đâu một phác họa qua loa trong giờ phút nghỉ ngơi muốn vươn mình trở thành tấm tranh hoàn hảo? Vẫn chưa hết, nó còn muốn được một người – vốn là bản thể gốc – chứng kiến sự lột xác của mình.
Hanaki.
Hana cố gắng đưa mình trở về trạng thái bình thường, thoát khỏi ý nghĩ cảnh tượng trong bức tranh đã thông qua Hana, lấy đi của Hana những mảnh năng lượng từ bên trong cô; cho sự trỗi dậy mạnh mẽ, quyết liệt của chính nó.
Như một sinh vật sống.
Tấm giấy mang hình hài sơ khởi của nó đang ở trong tay mình.
Tại sao đôi mắt mang sắc màu ấm áp của Hanaki có vẻ ngạc nhiên như vậy? Hana muốn hỏi anh, trong khi bản thân cô bị thu hút bởi đôi mắt đó. Đồng tử giãn ra, mống mắt dường như sáng hơn, long lanh hơn. Mắt Hanaki thực sự có cái màu của sự bắt đầu, sự bắt đầu khi mặt trời rời khỏi những rặng núi đen, lấp lóa ánh sáng dịu ngọt xiên xiên. Rồi dần dà, đôi mắt đó chìm xuống, lấy lại vẻ trầm tĩnh vốn có.
Những suy nghĩ gì đã tạo nên chuyển biến đẹp đẽ đó? Hana thực lòng muốn biết.
- Tôi đoán, cô Hana rất thích vẽ tranh nhỉ?
Chẳng phải điều đó rất rõ ràng sao?
Không, nó không hề rõ ràng với Hanaki. Nhưng điều sẽ làm anh ngạc nhiên đó là nó cũng chẳng hề rõ ràng với Hana. Hana thường chạm tay vào họa cụ của mình, sử dụng chúng cho mục đích của cô. Thảo nội dung trong đầu, tưởng tượng ra khung cảnh, tham khảo, vẽ rồi sửa chữa. Rồi lại sửa, lại ghì bút. Có bao giờ Hana ngừng lại, tự hỏi mình một câu đơn giản như thế chưa?
Câu hỏi càng đơn giản, câu trả lời càng phức tạp.
Hana tránh ánh mắt của Hanaki, dễ sẽ làm anh hiểu rằng cô ngại ngùng với câu hỏi này. Nhưng Hana muốn giấu tia buồn thảm trong mắt mình, nó đến từ một sự thật buồn bã.
Dẫu cho đó là tài năng duy nhất của Hana, niềm vui tự thân từ việc vẽ tranh trở nên quá xa xỉ với cô. Bị che lấp bởi cái suy nghĩ rằng đó là việc duy nhất cô có thể làm tốt.
Cuối mùa thu là dịp để thấy những cái cây trụi lá hoặc gần trụi lá. Lá cây khô quắt khô queo, dẫm lên kêu lắc rắc. Chừng như sự lạnh lẽo của mùa đông đang ở thềm cửa thì một cảnh tượng choáng ngợp đã xuất hiện. Nào phải là hoa anh đào bị ép nở mà cánh hoa cứ từ đâu buông xuống. Vén màn cho một cuộc gặp gỡ kì bí, đồng thời tưới dòng nước mát lên niềm ham thích vẽ của Hana. Cái đã thể hiện rõ nét từ tấm bé.
- Đôi khi tôi vẽ như một cái máy đó anh Hanaki.
Hana gượng cười. Công việc này làm cô căng thẳng quá.
- Nên không phải lúc nào cũng thấy thích thú. Nhưng việc vẽ này đã trở thành một phần cuộc sống của... tôi... rồi.
Nghĩ trong đầu thì không sao, đến lúc nói ra mới ngượng hết biết. Hana nhoẻn miệng cười, ngón trỏ gãi nhẹ cái má đỏ au.
@
mayhong_ha
Đánh dấu