Tuesday "Geburah" 2nd, 1030 | Hoàng Cung
“Quân nhân, thần trung”
Đạo quân thần không có nghĩa là một kẻ đầy tớ chỉ mù quáng nghe theo lệnh của một vị vua. Nói cho đúng, đạo quân thần cần được hiểu như một nguyên tắc để vua và bầy tôi cùng hợp tác với nhau để trị quốc, bình thiên hạ. Thứ để kẻ bầy tôi trung thành chính là những lý tưởng và nguyên tắc, mà vị vua là hiện thân cụ thể của chúng.
Đó là cách mà cô đã luôn nghĩ, hay luôn lý giải cho lòng trung thành của mình. Là vì lý tưởng mà Người hướng đến, vì cái cách mà Người đã luôn chọn để chiến đấu, vì những điều mà Người đã dốc hết tâm huyết để bảo vệ. Nếu đúng vậy, đáng lý ra cô không thể đau buồn được nhiều như bây giờ, đúng không? Khác với hai người kia, cô đi theo Người như một hiệp sĩ trung thành đi theo vua của mình, và chỉ có vậy.
Sẽ không sai nếu nói rằng, tất cả những điều cô làm đều phần nào vì lý do cá nhân. Một lời hứa từ quá khứ. Nhưng, những cảm xúc để cô làm điều đó đến cùng tuyệt đối không phải là giả dối.
Nếu Người chọn con đường để cứu tất cả, vậy ai sẽ cứu lấy Người?
Đó là điều cô đã mãi trăn trở trên núi Pretiositas. Vẻ mặt của Người khi nhận ra rằng bản thân cũng sẽ có lúc không thể cứu được tất cả, mãi mãi cô không thể quên đi được. Nỗi đau đớn, sự bất lực và cả nhục nhã đấy, không bao giờ có thể quên đi được. Suốt hai năm ròng chúng ám ảnh từng giấc ngủ của cô.
Nếu lý tưởng của Người là “bảo vệ”, thì làm sao có thể viện bất cứ lý do gì để đi ngược lại lý tưởng mình đã thờ phụng bằng cả lòng thành?
Vì sao Hoàng đế lại làm vậy, vì sao lại là Đức vua, vì sao... cô đã không còn nghĩ nữa. Có thể nói rằng cô thật mù quáng khi chẳng còn đong đếm đến những hệ lụy. Lưỡi gươm trung thành mê muội, có thể đâm chết người mình cần bảo vệ, điều đấy đã mãi khắc cốt ghi tâm trong bài học đầu đời. Nhưng trên tất cả, cô muốn cứu Người. Cô đã không còn cầu xin Micheal, mà học cách điều khiển quyền năng minh được ban. Cô cần sức mạnh để bảo vệ, bảo vệ, và bảo vệ.
Đó là điều cô đã luôn không làm được.
Tận trong sâu thẳm, đó là sự đeo đuổi với một lời hứa đã mãi mãi không thể thực hiện, một tội lỗi mãi không thể rửa sạch. Các Vệ thần không chọn ta, mà ban cho ta quyền năng ứng với vai trò ta tự chọn lấy cho bản thân mình.
Tướng quân khóc, ngài khóc rất nhiều, yếu đuối run rẩy với tất cả tình cảm và sợ hãi không che đậy. Annett không khóc, ánh mắt cô tập trung trong việc điều khiển luồng ánh sáng trị thương, cố gắng khép miệng vết thương. Cô biết cách đong đếm và dự liệu ai có thể sống sót, và ai thì không với những viết thương thường trực ngoài chiến trường. Nhưng giờ đây cô không hề muốn thừa nhận sự thật, mà chỉ còn chuyên chú vào việc vắt kiệt ma lực.
Giống như tuyệt vọng chống đỡ để chờ một phép màu.
"Giết... ta đi... Làm ơn..."
Đôi môi người mấp máy, nhưng lại chẳng phải một lời di ngôn, mà là cầu xin cái chết.
Sau tất cả những gì họ đang làm ư? Là như vậy ư?
"Không. Em không thể. Làm ơn hãy cố lên, Arthur, làm ơn đừng tìm đến cái chết nữa."
"Ta ... không... Tại sao... Hãy..."
"Không! Vì em yêu ngài. Emeraldy, Annett cũng rất yêu ngài. Morderd, Lancelot, Gawain đều yêu ngài. Tất cả các hiệp sĩ của ngài đều yêu ngài. Thần dân Sanctiomona cũng yêu ngài. Anh trai của ngài đang đi tìm ngài kìa. Công nương Guinieve ngày đêm đều cầu nguyện cho ngài. Tất cả đều đang đợi ngài về. Đừng đi đâu cả, Arthur. Làm ơn hãy sống, và trở về với tất cả. Làm ơn đi, Arthur..."
Có lẽ nếu cô có thể khóc được, giống như Tướng quân, mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng cô không thể để mất tập trung. Lời nguyện cầu đưa một người từ cõi chết trở về chỉ có tác dụng khi người đó đã lìa đời, và vết thương gây ra từ Excalibur này... cô không thể khiến nó khép miệng lại được.
Chết tiệt. Khốn nạn. Khốn nạn.
Mổ hôi chảy dài trên trán cô, đọng xuống khuôn mặt. Michael giống như phản ứng lại những cảm xúc của cô, luồng ánh sáng càng mạnh mẽ hơn, ma lực bị rút đi càng nhanh hơn. Nhưng, chẳng có điều kì diệu nào xuất hiện.
Nếu một bề tôi không thể cứu lấy vị vua của mình, thì làm sao có thể ngẩng cao đầu mà chiến đấu vì những lý tưởng to lớn đẹp đẽ nào khác, khi đến cả điều đơn giản nhất cũng không thể làm được?
Nếu Người chết tại đây... Làm sao... có thể được...?
Nếu vậy, đến tột cùng họ đã vì cái gì?
Annett nghiến chặt răng.
"Cả đời ta... đã theo đuổi sức mạnh... để bảo vệ ... Nhưng rốt cuộc nó lại được ... Uriel ban cho..."
"Thế mà ta lại ... không hề quan tâm..."
"... tới ... ai..."
"Ta đã ... làm gì thế này..."
“...”
Mặt đất rung chuyển, thiên tai dồn nhân loại đến bước đường cùng. Ngay khi ánh sáng chói lòa từ thân thể Đức Vua vụt lên bầu trời, họ nháy mắt bị chôn vùi bởi cơn động đất ập đến chớp nhoáng. Không ai có thể kịp phản ứng, chỉ may mắn rằng họ sống sót.
Nhưng Đức Vua đã không còn nữa. Thậm chí ngay cả thân thể cũng đã không còn là nhân loại, đã không còn trong tầm với quyền năng của cô. Đôi mắt nâu đau buồn bàng hoàng và giận dữ nhìn theo hình bóng rực rỡ đấy trên bầu trời cao.
Đó chẳng phải là... thiên thần đã xuất hiện hai năm trước sao? Người đang vung kiếm chống lại Elder tràn tới để bảo vệ con người, sức mạnh Uriel ban cho chính la vì điều này. Hào hùng là vậy, nhưng cô không thể không nghĩ tới cái kết.
“Khốn kiếp...”
Cô phủ phục trên nền đất gạch hỗn độn, giống như cái cách mà hai năm trước cô đã quỳ rạp trước Người. Nhưng đáng nguyền rủa thay, cả hai lần đều chỉ là một kẻ vô năng. Annett nghiến chặt răng, nhưng không ngăn được cơn buồn giận của mình.
"Dân số của Andromede hiện tại là khoảng bảy trăm triệu người. Trừ năm nghìn người vô ma thuật ở Donovan ra, ai có thể rút kiếm giết tất cả số còn lại để ngăn cơn thịnh nộ của Elder và bảo toàn tương lai?"
"...Và không ai có thể làm vậy. Trẫm không cho phép."
Nhưng, ai sẽ cứu lấy Người?
Nắm đấm siết chặt lại dộng xuống gạch đá thô ráp, và nước mắt của cô chảy xuống. Cho đến khi một luồng ánh sáng bừng lên làm mù lòa đôi mắt của tất cả thế gian, và sau đấy... cô không thể thấy được Người nữa.
Đánh dấu