Lần theo thông đạo ánh sáng, các bạn đáp xuống trên ngọn cây cao nhất của Đồi Ngân Hà.
Đó là một chạc cây khổng lồ - lớn đến mức kể cả là Rồng với thân thể cao lớn cũng có thể đáp xuống một cách rất dễ dàng, như một đỉnh đồi thực sự vậy. Là ngày thường thì nơi này sẽ được thắp sáng bởi nhiều ánh lân quang toả ra từ những tán cây bên dưới, và bên trên sẽ là bầu trời sao rộng lớn nhất mà người của Vương quốc Rừng có thể nhìn thấy từ đỉnh của các ngọn cây. Bởi vậy mà nó mới có tên là Đồi Ngân Hà.
"Giờ thì không còn thấy gì cả."
Arzian ngẩng đầu lên trời, yên lặng nói vậy. Có lẽ ông đang tả lại cho người Kỵ sĩ mù của mình là Alma theo thói quen, hoặc có lẽ Arzian chỉ đang cảm thán như một tạo vật của Altair. Alma gật đầu với ông. Quay lại với Hanazawa, Galatea, Graben và Linnea, người Kỵ sĩ trưởng của đội Trinh sát lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.
“Chúng ta sẽ di chuyển xuống dưới để vào các khu dân cư quanh Đồi Ngân Hà. Chúng là hệ thống những căn nhà trong lòng cây được nối với nhau bằng cầu treo, tất cả đều có thể dẫn đến nơi chúng ta đang đứng, thông qua đường hầm trong lòng cây. Bên dưới quá rậm rạp để Rồng có thể đáp xuống được nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu Graben và Hanazawa chuyển sang nhân dạng để di chuyển. Và hãy cẩn thận.”
“Không ai biết được điều gì đang chờ chúng ta dưới đó.”
Kỵ sĩ trưởng Citlali rút vũ khí ra. Thông đạo ánh sáng mở rộng theo bước chân anh, dần dẫn các bạn vào trong thế giới của những ngôi nhà trên cây chằng chịt. Nhà của người Sagitta không xây bằng gạch đá thông thường, mà bởi họ là những Huyền Thuật sư, vậy nên ngôi nhà của họ được xây bởi các thân cây còn sống. Những cái cây đại thụ đấy bén rễ với Suối Nguồn, liên tục nhận lấy dòng Khí tức trong lành của vùng đất này. Bằng cách đấy, Luth luôn tuôn chảy ngang dọc trong chính ngôi nhà của các Huyền Thuật sư, phục vụ cho đời sống cũng như các nghiên cứu về ma thuật của họ
Nhưng ngay lúc này đây, những cái cây đấy dường như… cũng đang úa tàn dần, chuyển sang một màu xám xịt.
….
Khi các bạn đã bước lên những bậc cầu thang bằng đá đến một ngôi nhà nhỏ bất kỳ trong hốc đại thụ, Citlali đưa tay lên gõ nhẹ ba tiếng vào cánh cửa.
Ba lần như vậy, đều không hề có bất cứ động tĩnh nào.
“Không khóa.”
Đeo găng tay chuyên dụng vào, vị Kỵ sĩ Trưởng thận trọng đẩy cửa đi vào. Một mùi âm ẩm, ngai ngái và đã bắt đầu vào giữa kỳ ôi thiu xộc vào mũi những ai đứng ngoài cửa, lan theo mùi gió mà phát tán.
Không có ai bên trong nhà cả.
Tuy vậy, mọi thứ đồ đạc vẫn được bài trí hệt như có người đang sinh hoạt bình thường. Những món hoa quả bày trên bàn ăn nay bị côn trùng bu đầy xung quanh. Những cuổn sách mới mở trên bàn, không hề vướng vết bụi. Áo khoác vắt tạm trên thành ghế. Bức thư viết dở, đặt kế chiếc bàn.
“Đừng đụng vào bất cứ thứ gì. Không làm xáo động hiện trường. Có thể có bẫy gài trong này.”
Nhà của các vị Huyền Thuật sư thường luôn có các cơ quan bày sẵn để chống lại kẻ xâm nhập nên cẩn thận không bao giờ là thừa. Citlali lạnh băng lên tiếng, vừa tiến đến bên bàn. Chợt, có một thứ gì đấy làm anh cau mày.
Bàn ghế đổ chỏng chơ ở đấy. Vết mực trên bàn lem nhem một góc, giống như đã có một cuộc ẩu đả chóng vánh - không, thậm chí còn không giống có dấu vết chống cự. Citlali nhận định như vậy.
Vì những ai đứng phía sau anh đều có thể thấy rằng, vệt máu dừng lại ở đúng nơi chiếc bàn làm việc được đặt. Không kéo đi thêm bất cứ nơi đâu cả.
Tựa như nạn nhân đã hoàn toàn biến mất giữa không trung vậy.
Trên tờ giấy nhàu nát giống như do bị nạn nhân cào xé lấy là những dòng chữ nghuệch ngoạc, từng nét mực khan dính chùm ngả nghiêng đè lên nhau.
“C Ứ U L ẤY C ON TÔ I”
Bất chợt các bạn nghe một tiếng động vang lên từ ngoài khung cửa sổ để mở. Một tiếng “Huỵch” lớn và theo sau đó là vài tiếng lắc rắc, dường như có thứ gì đó vừa rơi xuống mặt đất ngay bên dưới những gốc cây. Từ trong bóng tối tĩnh lặng của khu rừng, các bạn nhìn thấy một cái bóng trắng thấp thoáng. Le lói như ánh đèn sắp tắt, cũng chẳng rõ thứ mà các bạn nhìn thấy có phải thật hay không. Vì một giây sau, nó đã biến mất rồi.
“... Là người.”
Perdita chợt lên tiếng, và Arzian gật đầu. Thính giác của loài Rồng luôn nhạy bén hơn người thường rất nhiều, bởi vậy họ có thể nghe thấy âm thanh từ trên cao như vậy. Điều lạ lùng là các bạn đã đi qua rất nhiều căn nhà bỏ hoang mà không có một bóng người rồi. Lúc này lại có ai xuất hiện ở đây ư?
Là người, và còn...
“... đang kêu cứu.”
“Không được.”
Arzian bất chợt đứng chặn trước cửa. Ngài rồng Topaz nhìn xuống khoảng rừng tối dưới kia rồi lại nhìn lên, nói rõ ràng từng lời.
“Ta không cảm thấy có sinh mệnh tồn tại dưới đó. Thậm chí không phải cả tử mệnh. Dưới đó chỉ có hắc khí tức mà thôi.”
Lời Arzian nói ra rất chắc chắn và kiên quyết. Chủng loài Topaz là những tạo vật có khả năng cảm nhận rõ nhất dòng chảy của sinh tử, nên điều ngài ta, một Topazus nói, sẽ rất khó có sai lầm. Perdita và những vị Chỉ huy khác cũng gật đầu ra hiệu đồng thuận. Bầu không khí quỷ dị đang bao trùm lên toàn bộ Tòa thành này.
Dù vậy, ở nơi bóng tối bao trùm thế này, chẳng có điều gì là không thể.
Rất có thể nếu tự ý rời khỏi Thông đạo Ánh sáng này, Bóng tối sẽ tiếp tục chia cắt các bạn thành các nhóm nhỏ ngày càng nhỏ hơn, cho đến khi nó có thể nuốt gọn con mồi đơn độc vào trong cơ thể khổng lồ của mình.
Dấu hiệu đấy liệu có phải sự thực, hay chỉ là một cái bẫy để chia nhỏ lực lượng vốn đã mong manh?
Nhưng nếu như, thực sự có những sinh mệnh hấp hối bên trong này đang cần đến sự cứu giúp của họ?
Cửa sinh, cửa tử, đâu mới là cửa thật?
Choice:
- Thuyết phục đồng đội cùng xuống cứu người.
- Ở lại kiểm tra các căn nhà khác.
- Khác.
Hạn choice: Đúng 48 tiếng kể từ sau thời điểm story này được post lên. Player viết tối thiểu 100wc mô tả hành động của mình khi choice để bài viết hợp lệ. Hãy thảo luận thật kỹ với nhau trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Lưu ý rằng, lựa chọn cá nhân của một player sẽ luôn có tác động nhất định đến an toàn của toàn bộ những player/NPC còn lại.
Đánh dấu