Ngày tháng năm: ???
Địa điểm: Chung cư
Sự kiện liên quan chính: [
Center] [
Bệnh viện]
[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11]
Từ lâu rồi, hai thằng đã quen sử dụng giao tiếp bằng sóng não để kết hợp với nhau. Và chính vì sự kết hợp khá tốt trong hành động khiến chúng cũng dựa vào đó quá nhiều. Để rồi khi chịu ở cạnh nhau nói chuyện nghiêm túc, mới phát hiện ra còn nhiều điều mình chưa hiểu.
Cụ thể, là dường như thằng ở cạnh đang bắt bài thanh niên.
Càng nghe nó nói thanh niên càng cảm thấy nó đang kéo hai đứa dính với nhau. Dính kiểu sinh mệnh, đã sống thì cùng sống, đại loại như vậy.
Hơn nửa cuộc đời đi cạnh nó, cậu chỉ nghĩ tới việc làm sao để trả nợ cho quá khứ. Bằng cách đem mạng mình ra làm cái mạng thứ hai cho nó, chỉ cần một lần hụt chân cũng đem cái mạng ra đổi cho nó sống. Mười một năm với ý nghĩ dai dẳng bây giờ bị bẻ cho vỡ vụn. Đã dần có suy nghĩ phải bảo toàn không chỉ một mà là của cả hai, điều đó khiến cho tình trạng của cậu trở nên căng cơ như hiện giờ.
Vì, lúc nào cũng dễ dàng để không quan tâm đến cái mạng của bản thân. Lúc hứa với nó cũng quên không bao hàm cả việc bản thân cũng phải sống.
Nhưng cũng như nó, thanh niên đã hứa rồi.
"Có hơi lạ nhưng mà... tới tận bây giờ tau mới thật sự hiểu điều mài muốn nói."
Thanh niên cụng trán với nó, cười buồn buồn. Không tính mười một năm, kể từ lúc chuyển từ chung cư Hoi Hoi sang chung cư này thanh niên vẫn hơi ngờ ngợ với những chuyện đã trải qua. Quá trình để thật sự hiểu của một người có thể rất chậm chạp, dù do người đó đã có tất cả những hint cần.
Chưa kể thanh niên dù đã thành daemon thì vẫn chậm như rùa.
Xin lỗi mài nga, vì hiểu chậm như rùa.
Được cái, lúc hiểu ra thì cũng bị rào trước luôn rồi, vì rõ ràng thanh niên cũng đã hứa sẽ không bỏ nó, nương theo biến động ngày hôm đó. Nó giống như chính bản chất bộc phát dù thanh niên tại thời điểm đó chưa thật sự hiểu đó mới là ước muốn của chính mình. Nhưng thôi thì ít ra cũng chưa quá muộn.
"E... mài có thể đánh tau vì tội chậm tiêu..." - Thanh niên ấp úng, đến người cầm còn ngạc nhiên vì thấy cậu chậm tiêu tới vậy. Nghe đâu đã hứa từ hôm nào mà chục ngày sau mới thật sự thấy những lời đó nặng. Có thể dịp bắt-quả-tang này cũng không quá tệ.
Bất giác chạm vào cái vòng con mòe trên tay.
"Ý tau là... chắn chắn sẽ không để lạc. Đương nhiên còn tính ngoại cảnh tác động sml, cái cây chắn đường, lạc đề tổ lái etc.... Sẽ không bỏ mài."
Thanh niên gục đầu vào vai thằng kia, sao tự nhiên thấy nói câu nào cũng ngu ngu.
"Nhưng nếu lỡ bị tách ra liệu có cần một vật dẫn gì không, để tìm được nhau."
Thanh niên cũng không được mơ mộng như các cô gái, nếu đã hỏi vậy tức là thật sự nghĩ đến chuyện tìm mọi cách để ở cạnh đứa kia. Nếu không nói là cố tìm một cách... hơi cực đoan.
Nhưng cảm giác này đối với cậu khá là mới.
Ấp úng chút nữa, cậu bất chợt đề nghị.
"Cho tau thử làm một chuyện được không...?"
Bẹp ra nhìn đứa bên cạnh.
@
Arshes
Đánh dấu