<<<
2.6.1926 - Khu nhà ăn
Giả sử, chỉ giả sử thôi nhé, cậu đang ngồi nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, con nhà quý tộc, hiền dịu ngoan ngoãn. Bỗng nhiên đang nói chuyện, cô gái lặng thinh, nhìn cậu đắm đuối, trên môi đeo nụ cười thường trực, vậy cậu có nên nghĩ là, cô gái mê cậu rồi không?
Isaac tự nhận mình chẳng có tẹo nào thu hút người ta tới như vậy hết, cho nên cậu nhanh chóng ngầm hiểu rằng, Annabeth đang thông qua cậu mà nhìn con mèo ngủ tới đắm đuối. Tình trạng im ắng này không biết nên khóc hay là cười nữa.
"Mims ăn xong sẽ rất dễ buồn ngủ." Cậu cười gượng, tìm cách gợi chuyện. "Ban nãy coi như là đùa lâu hơn bình thường. Ừm... nhà cô chắc là không nuôi mèo?"
@
Đông Nguyệt
04.06.1926 || Tàu Athena I
<<<
Aaaa... cho bắt nạt lun
Cậu trai lạ không có trả lời cậu ngay mà lại bật cười làm Isaac nóng cả mặt.
“Cậu không hối hận chứ? Nếu tôi buông tay thì…”
Trong lòng Isaac chỉ lo bừng bừng nghĩ về việc mất phong thái làm trai quá mà quên nghĩ đến tình huống hiện tại. Vừa nghe xong câu hỏi tràn đầy sự khiêu khích của cậu ta thì mím môi gật đầu ngay lập tức. Cái gì mà hối hận với không hối hận, nhấc người ta như đứa trẻ là quấy quả rồi còn khiêu khích cái gì? Ai mà thấy cậu trong tình huống này thì cậu mất sạch thể diện luôn cho coi.
"Tất nhiên là không rồi."
Nhưng mà lúc cậu ta thả lỏng tay rồi cậu mới bắt đầu cảm thấy không đúng, hình như cậu đã sập bẫy gì rồi thì phải? Vì sao bây giờ cậu mới nghĩ ra tình huống cả hai chứ? Cậu không phải là đang nằm bẹp trên mình người ta sao? Mà môi cậu thì đang đặt ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Cậu trợn mắt lên nhìn thanh niên mắt hồng, lại nhắm mắt, rồi lại tiếp tục mở mắt.
Xong rồi, Isaac mau mau ngồi dậy, nhích mông lùi ra 1 mét. Gương mặt y như trái cà chua. Chơi ngu không vui. Huhu.
@
Maru
Đánh dấu