Một đêm mưa gió bão bùng. Marion ngủ mê mệt một mạch tới sáng hôm sau. Nó bị đánh thức bởi tiếng hò reo của con người. Thiệt tình, phá giấc ngủ của nó. Marion uể oải theo chân đoàn thí sinh đi ra bờ sông và leo lên thuyền của con người đã đợi sẵn ở đó. Vẫn đang ngái ngủ, nó chả nghĩ được gì nhiều, thấy người ta đi thì nó cũng đi, đi tới đâu mặc kệ. Con người hay ho thật, chế ra đủ thứ. Cùng gọi là thuyền, nhưng cái nó trông thấy bên bờ biển khi mới đến đảo rõ đồ sộ chi tiết, còn cái nó leo lên lúc này chả hơn gì thân cây khoét rỗng ruột. Mà kệ nốt, Marion lim dim. Thuyền rời bờ dập dềnh giữa dòng nước lũ, không khí se lạnh sau cơn mưa tiếp tục ru ngủ Marion. Và nó lại ngủ tiếp, phó mặc đời lạc trôi về chốn xa xôi. À, cũng chẳng xa lắm đâu…
Lênh đênh bao lâu không rõ, cuối cùng con thuyền cũng dừng lại. Bằng cách nhiệm màu nào đấy, nhóm thí sinh ở lại đã tới đích đúng giờ. Hẳn là đám dân tản cư kia có mối liên hệ bí ẩn với hội đồng tổ chức thi, nên việc đi sau nhưng lại có đường tắt này dễ dàng trót lọt đến vậy. Thế mới nói, quan hệ tốt với cán bộ, có mà rớt đằng trời.
Tất cả lục tục xuống thuyền, lên bờ cỏ mải miết đi tiếp. Marion ngái ngủ nheo mắt nhìn những cái hang nhân tạo phía xa xa. Đó là nhóm thí sinh đi trước. Tuy nhiên hai nhóm chưa sát nhập, lối dịch chuyển đã bất thình lình hiện ra. Marion chẳng kịp phản ứng, bị cuốn thân mình vào đó….
…
………..
…
Đây là đâu? Ta là ai?.....
……….
Một chất giọng trầm trầm nhẹ nhàng cất lên, thì thào một khúc ca. Một bài đồng dao. Gì đây, tiết mục Chuyện kể bé nghe sao? Trở về đảo Rồng rồi ư? Mi mắt Marion khẽ lay động…
Chẳng có gì cả. Hoàn toàn không có gì. Ánh sáng, bóng tối, sự sống, không gì hết. Khúc ca vẫn văng vẳng. Lời ca chui vào lỗ tai bên này và thoát ra lỗ tai bên kia. Marion!!! Ngươi có thể nghiêm túc lắng nghe một lần được không hả? Không, rất tiếc! Muốn gì hãy vào đề luôn vì có vẻ bài ca đang ru ngủ nó kìa. Nhanh, nó ngủ hẳn là khỏi thi…..
Tốt thôi…..
Không gian đột ngột thay đổi lần nữa. Điều này đánh thức bản năng một chiến binh, sự nhạy cảm với biến đổi môi trường. Marion choàng tỉnh…
Một không gian bất thường, trống rỗng. Chẳng có gì ngoài bóng tối và những tảng đá lơ lửng. Marion cảm giác như bị nhốt trong một cái hang vừa chật vừa rộng. Cử động cứ cử động, nhưng vô ích. Chẳng va chạm, cũng chẳng thể thoát ra. Chốn khỉ gió nào đây?
À, hoàn cảnh này có quen không? Có chứ, nó vừa trải nghiệm gần đây mà. Cái vực thẳm chết tiệt ấy. Con quái vật bóng tối cùng cuộc chiến dang dở. Bóng tối, chào mi!
Sự quen thuộc làm con rồng Ruby bình tĩnh đến lạ. Nó cảm nhận cơ thể bồng bềnh giữa không trung, không điểm tựa, không chỗ bám. Với sinh vật biết bay cảm giác này không tệ, thứ không quen là bị chìm trong bóng tối.
Này quái vật, lời thách thức lần trước bị bỏ qua, mi không cam lòng chứ gì? Marion không bao giờ tháo chạy trong trận chiến. Lúc ở vực, nó đã lựa chọn đồng bọn thay vì ở lại một mình đối mặt với quái vật. Giữa chữ Dũng và chữ Nghĩa, chiến binh hệ Lửa đã chọn điều thứ hai. Tuy nhiên số mệnh chiến đấu sẽ luôn theo chân kẻ sĩ. Và đúng như thế, bóng tối quay lại tìm nó lần nữa để chấm dứt cuộc chiến bị bỏ dở. Altair đã an bài cả rồi…
Này quái vật, nó không hề sợ mi! Đằng sau lớp vỏ gai góc kia chính là ánh sáng. Không gian im ắng bất thường. Có vẻ trò chơi hơi khác lần trước một chút. Lần này dường như quái vật bóng tối đã mạnh hơn, khi không chỉ triệt tiêu ánh sáng mà còn nuốt chửng toàn bộ âm thanh. Quái vật còn khôn ngoan cô lập đối thủ, đẩy nó vào nơi tiến thoái lưỡng nan và tiếp tục trò đùa giỡn tinh thần. Trước cơn bão bao giờ cũng rất yên bình. Nhưng bóng tối à, trong chiến tranh, chớ nên dùng cùng một chiêu thức hai lần liên tiếp.
Marion bình thản cảm nhận không gian xung quanh mình. Tựa như một cõi hư vô, nhất là sự im lặng quái đản này sẽ dễ dàng đẩy bất kỳ sinh vật nào trong bóng tối phát điên. Tuy nhiên cái khó ló cái khôn, cửa tử bao giờ cũng mấp mé lằn ranh sự sống. Càng đối nghịch khác biệt nhau, càng thu hút lẫn nhau. Ánh sáng - bóng tối, im lặng - âm thanh, chúng luôn song hành bên nhau như hình với bóng. Chỉ cần không để sự sợ hãi che lấp đôi mắt, sự hèn nhát thui chột cái đầu, sẽ không khó nhận ra.
Marion không biết sợ hãi, ít nhất đến thời điểm này. Bản thân nó chính là nguồn sáng, bóng tối hoàn toàn không dập tắt được. Và tất nhiên, giữa sự tĩnh lặng này, bản chất sinh vật sống của nó, chính là ngọn nguồn của mọi âm thanh…
Marion nhắm mắt lại cảm nhận, lắng nghe âm thanh từ chính cơ thể mình. Tiếng dung nham sục sôi, tiếng dòng máu nóng dạt dào trong huyết quản. Quan trọng nhất, hừng hực, hừng hực, hừng hực… Đó chính là tiếng trái tim lửa bùng cháy.
-
Thoát ra đi...
Marion rùng mình. Toàn thân nó căng ra như chão, lớp vảy mảnh nhỏ, mang màu sắc đặc trưng của lửa tự động cuộn lên. Lớp vảy phần đầu, rồi chân, rồi lưng và từ từ xuống cuối chóp đuôi. Marion mở đôi cánh thật rộng. Lớp vảy gai sắc nhọn, rắn rỏi đen sẫm như màu lớp đá tôi luyện giữa dòng dung nham bật lên. Nó đang chuyển mình từ dạng bình thường sang chiến đấu. Bây giờ nó hoàn toàn tự do, không vướng bận lựa chọn, không nhân loại cản trở. Marion hiện nguyên hình hung thần núi lửa, một khi phun trào, dòng lửa nóng sẽ tiêu diệt mọi thứ ngáng đường. Mạch máu con rồng trẻ giãn ra, dòng dung nham phía dưới rực lên tỏa ánh sáng nóng bỏng. Đôi mắt kẻ khát máu mở to, rực lửa như than hồng, nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt. Nó đã sẵn sàng…
Này quái vật bóng tối… Đến đây với bố nào!!!!!
Đánh dấu