Hai đứa trẻ đứng giữa cánh đồng, giữa những cây hoa màu nắng đang ngả rạp sang hai bên. Chúng nhìn sinh vật to lớn từ từ bước lại gần và bật cười vui vẻ. Bọn chúng rời khỏi đường thẳng cây cỏ bị thổi rạp, nhảy vô khu vực hoa lá nguyên vẹn bên cạnh, cẩn thận bẻ từng nhánh hoa. Loáng cái mỗi đứa đã hái được một ôm lớn, chúng cùng chạy tới chỗ sinh vật lạ kia, hiện đã ngồi im nhìn chúng hái hoa nãy giờ.
Marion trầm ngâm. Trông biểu hiện của con người nơi này, nó không khỏi băn khoăn. Ngay từ đầu nó đã cảm thấy người phụ nữ lạ không bình thường, giờ là bọn trẻ. Giả sử người lớn có đôi lần gặp và tiếp xúc với rồng hoặc đám kỵ sĩ thì có thể hiểu được. Nhưng đến đám trẻ con cũng thản nhiên đến vậy, kể cũng hơi lạ. Người phụ nữ vừa thấy nhóm nó xuất hiện giữa đồng không mông quạnh đã nhanh chóng biết họ là nhóm kỵ sĩ rồng. Thấy rồng và con người trang bị tận răng đi cùng nhau, dễ đoán đúng không? Còn lũ trẻ, cỡ tuổi chúng chắc chắn nhỏ hơn đám người nhóm nó nhiều, mà gan thật đấy. Ban nãy Marion giương cánh tạo gió, một là để dễ bề tìm chúng, hai là hù chút chơi. Tuy nhiên lũ trẻ không những không ngạc nhiên, sợ hãi hay giật mình mà còn thích thú cười khanh khách. Hoặc là trẻ con xứ này gan to bằng hùm, hoặc là chúng không bình thường như mẹ của chúng nốt.
Với trực giác của một chiến binh, trước hoàn cảnh kỳ lạ, bao giờ Marion cũng sẽ dành vài phút suy ngẫm xem xét tình hình. Và nó biết, phản ứng cơ bản của sinh vật yếu thế khi đứng trước sinh vật mạnh hơn như thế nào. Thứ nhất, phản ứng trước cảm giác bị áp đảo. Nói đơn giản, một con thỏ gặp một con gấu sẽ phản ứng như thế nào? Sợ hãi, bỏ chạy? Đúng, đó là phản ứng tự nhiên, dù con thỏ biết gấu không ăn thịt thỏ. Nó bỏ chạy, tránh đi vì bản năng sinh tồn. Ví dụ khác, một con linh dương gặp một con voi sẽ thế nào? Dĩ nhiên nó sẽ tránh đi, chứ không vồ vập chạy lại gần con voi, dù cả hai đều ăn cỏ. Đó cũng là dạng bản năng khi bị áp đảo. Thứ hai, phản ứng khi bị bất ngờ. Ví dụ đơn giản nhất là bọn mèo và quả dưa chuột. Marion gặp lũ mèo rừng nhiều, chơi với chúng nhiều. Con người hình như còn thuần hóa một vài giống mèo làm thú nuôi nữa, nên vụ này chắc chẳng lạ lẫm. Khi một con mèo đang ăn chơi ngủ nghỉ, đột ngột đặt gần nó một quả dưa chuột, bọn chúng sẽ phát rồ nhảy dựng lên ngay lập tức. Giải thích hiện tượng này thì hơi dài, tóm lại là phản ứng khi bị bất ngờ thôi, vì quả dưa chuột gần như vô hại.
Bởi thế, Marion hơi hụt hẵng trước phản ứng của bọn trẻ. Chúng là con người đúng không? Bản năng sinh tồn chết tiệt của con người đâu mất rồi? Vóc dáng nó vừa to lớn, vừa nguy hiểm thế này mà không xi nhê hay sao? Chưa kể cú đập cánh quạt gió khi nãy, bọn chúng nhìn trước được tương lai ư mà không giật mình? Ha ha ha, Marion tự dưng bật cười. Nó thấy phí công bày trò quá. Rồng cười không bật thành tiếng khanh khách như con người, mà phát ra những tiếng gầm giật cục, nghe xa gần giống tiếng sấm rền.
Lũ trẻ con nghe Marion cười và vẫn cười được tiếp. Chúng dùng đám hoa hoét vừa hái, thi nhau dắt lên người Marion. Marion để yên cho chúng cài hoa khắp đuôi và chân mình. Rốt cuộc bà mẹ với đám con bất thường này có mặt ở đây nhằm mục đích gì? À, nó suýt quên mất vẫn đang thi cái gì đấy chưa xong. Nếu thế khung cảnh này và con người kia chỉ là một màn kịch. Thảo nào họ phản ứng tựa như những con rối được lập trình sẵn, rất mất tự nhiên. Nó bắt đầu không biết nên giữ cái đầu tỉnh hay giả ngu tham gia vào vở kịch nữa.
- "
Nơi đây là đâu vậy?"
- "
Đây là bìa rừng thưa các ngài, nằm ở tận cùng phía Đông thành Sagitta."
- “
Loài hoa đó như thế nào vậy ạ, nó quan trọng lắm không?"
- "
À, cũng không hẳn. Chỉ là nó rất đẹp thôi. Vả lại fairy rất thích hoa Shari. Tôi muốn tìm thật nhiều rồi đem tới tặng chúng."
Marion lắng nghe con người nói chuyện với nhau trong khi bọn trẻ nghịch ngợm quanh người nó. Lý do hái hoa hơi vớ vẩn, mà thôi, chắc loài người ở đây rảnh quá nên hành động cũng không bình thường. Marion ở đảo rồng cũng vậy, rảnh rỗi lại bày trò trêu ông bạn già, không thì quần nhau với các sinh vật khác, làm đủ trò vớ vẩn. Nên rồng ta mới nói, rảnh rỗi sinh nông nổi.
Người phụ nữ lấy từ trong chiếc giỏ đeo bên tay những vòng hoa màu trắng thả lên đầu đồng bọn của Marion. Chúng tỏa ra ánh hào quang nhè nhẹ giữa khung cảnh chạng vạng. Không biết từ đâu đám tiểu tinh xuất hiện bay là là quanh mấy vòng hoa. Loài tiểu tinh nhút nhát còn đậu lên tay người phụ nữ như quen hơi từ lâu. Marion im lặng, giấu bớt suy nghĩ vào trong. Biết ngay bà ta không bình thường mà.
Marion cúi xuống hai đứa trẻ con vẫn đang nô đùa vui vẻ. Nó khẽ cười. Không hiểu sao nó vẫn chưa ngừng cảnh giác con người, dù nó thừa hiểu họ chẳng có khả năng làm hại nó. Trực giác một chiến binh bẩm sinh không cho phép nó quá tin tưởng bất kỳ ai. Kể cả với ông bạn già ở quê nhà, nó cũng chưa bao giờ hiểu hết. Đằng sau vẻ điềm tĩnh bình thản, lão già Sapphire hệ thổ ấy đang nghĩ gì? Nó cảm giác Clay giống như đám vịt giời quanh lưu vực sông Cosmos. Nhìn chúng bình thản bơi trên sông, mấy ai biết dưới mặt nước đôi chân chúng phải đạp nước không ngừng? Kẻ thân thuộc với Marion suốt bảy mươi năm trời còn vậy, nên với nhân loại mới tiếp xúc, nó không thể thân thiết dạn dĩ ngay được.
Marion đã nắm được đôi phần kịch bản vở kịch này. Tuy nhiên bản tính bất cần nông nổi của nó không cho phép nó kết thúc cuộc chơi khi chưa có màn kịch tính nào. Nhưng trên hết nó không thích làm con rối của kẻ khác. Nó nhẹ giọng, hướng tới hai đứa trẻ mà hỏi nhỏ:
-
Này, nhà hai đứa chắc ở gần đây đúng không? Bọn ta đang bị lạc đường, hãy dẫn lối giúp bọn ta ra khỏi đây nhé.
Lý do Marion chọn đám trẻ vì chúng là trẻ con. Trẻ con suy nghĩ giản đơn và thoải mái hơn người lớn, nhất là phần lớn chúng không hay nói dối. Đi hỏi già về nhà hỏi trẻ mà. Trừ những kẻ thật sự lớn tuổi và hiểu chuyện, Marion sẽ không dây dưa nhiều với đám người lớn hoặc mới lớn. Bản thân nó đã là mớ rắc rối, nó không dại lấy dây cột mình thêm. Cuối cùng nó chỉ ham chơi, thi thoảng bày vui vài trống canh là đủ rồi. Còn giờ, nên quay lại con đường chính.
Choice
khác: Hỏi dò bọn trẻ về lối ra.
@
InoyamaManaLisa @
Tinker @
Arshes @
Mya0505
Đánh dấu