(Đây là một bản thảo cũ từ cách đây rất nhiều năm, từ hồi còn Mineral Town cơ, mà mình chưa đăng lên đâu bao giờ. Ok, mình không vào được tòa thành đó, suốt bao nhiêu năm mình vẫn mắc kẹt trong một chỗ chật hẹp, loanh quanh ở đó, vì mình đã quá hèn nhát.)
.
Tôi phi nước đại, chạy như điên, lướt qua những chiếc quạt giấy.
Năm ấy tôi được vài tuần tuổi, bé xíu như một cục lông tròn. Mèo con vừa rời lòng mẹ. Tôi không biết mèo mẹ là ai, tôi không biết vì sao tôi sống sót, tôi chỉ biết mình tồn tại. Và tôi điên cuồng vì niềm khát sống ấy. Các cơ non mềm ở chân của tôi căng cứng lại khi co lên, giống như một mũi tên kéo căng đến mức sắp gãy, và giây phút thả tên bay mới tuyệt diệu làm sao! Một sự giải thoát mãnh liệt: mũi tên phóng vụt cắm vào đích, còn tôi như bay đi thẳng về phía trước, không có gì có thể cản được tôi.
Thành phố nơi tôi sinh ra là một nơi có rất nhiều quạt. Thành phố của những chiếc quạt giấy. Quạt trên các hàng quán ven đường, quạt treo đầy ngoài chợ. Quạt lửng lơ dưới những khóm hoa dại trắng li ti, quạt phe phẩy bên những con lừa già chậm chạp.
Tôi rẽ vào đại lộ Quạt Tròn. Con đường hướng thẳng ra quảng trường Quạt Lớn. Người và loài vật đi lại tấp nập như mắc cửi. Nhưng tất cả đều lặng lẽ đến u ám.
Phải rồi.
Thành phố Quạt Giấy. Cái tên nghe chẳng qua chỉ là trò lừa đảo một cách tinh vi. Thành phố Quạt Giấy chỉ có độc một màu xám cũ kĩ như bước ra từ những thước phim đời cũ chiếu trên chiếc tivi xậm xoẹt.
Này những ngôi nhà xám ngoét buồn tênh. Này những con đường sỏi đá xám xịt. Này những cái cây khô khốc như chán chường sự sống. Này những chiếc quạt nhợt nhạt vài đường mực Tàu chẳng lung linh.
Một thế giới tội lỗi bị Thượng Đế bỏ quên. Hoặc là bị nguyền rủa.
Tôi chạy bằng cả bốn chân bé tí xíu. Đầu nghển cao ngước nhìn âu yếm bầu trời Quạt Giấy đang nặng trĩu u buồn.
Tôi chạy ra chính giữa quảng trường Quạt Lớn. Vẻ thanh lịch và đẹp đẽ của tôi khiến người qua đường, lũ lừa già, mấy bãi khạc nhổ, vũng nước cống ứ đọng và những chiếc quạt phải lặng đi trong sửng sốt.
Ngay từ ngày đầu tiên biết ý thức, tôi đã nhận ra một chân lý: ở thành phố Quạt, những tạo vật không huy hoàng, không rực rỡ, chính là xấu xí.
Điều này có nghĩa là hầu như tất cả mọi thứ đều xấu xí.
“Hầu như”, vì thành phố Quạt không hoàn toàn xấu xí. Làm gì có thứ gì hoàn hảo được thế. Ví như những khóm hoa dại trắng li ti, mong manh gần như trong suốt, có thể coi là đẹp. Như bầu trời thành Quạt: hoàng hôn buông xám xịt nhưng vẫn hoài niệm những tia đỏ hồng, như là nhung nhớ một thời rực rỡ, cũng đẹp.
Hay ví như thành quách của Chúa Quạt. Ông ta có riêng một tòa thành khổng lồ nằm bên quảng trường Quạt Lớn. Người dân chưa có ai được phép vào trong tòa thành này. Và Chúa Quạt cũng chưa bao giờ ra ngoài. Ông ta ngồi lì trong đó và điều khiển thành phố. Người ta cũng kệ xác ông ta cùng tòa thành. Họ tẻ nhạt đến mức chẳng buồn gợi lên một tí tò mò nào. Nhưng chỉ cần nhìn qua cánh cổng Kim Quạt Môn là đủ thấy sự hoa lệ, vĩ đại và lộng lẫy: cánh cổng sơn màu nâu đỏ sậm với núm gõ cửa màu đồng, hai bên treo đầy những chiếc quạt giấy xinh xinh, và chỉ khi hé mở ra thôi là ánh sáng chói lóa từ bên trong sẽ ùa ra ngoài, vươn xa tới mấy dặm.
Ngoài những thứ ấy ra, còn lại, tất cả đều xấu xí.
Hệ quả tất yếu: tôi chính là vẻ đẹp của thế giới.
Tôi chính là kết tinh của những gì xinh đẹp nhất, rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất, huy hoàng nhất của thành phố Quạt.
Không phải vì thứ sinh vật gồm da, thịt, lông và khung xương này tuyệt vời đến mức có thể làm lu mờ tất tật những tạo vật kỳ diệu trong vườn địa đàng của Thượng Đế hay những dụng cụ kỳ bí trong khu nhà vệ sinh của Chúa Quạt. Vẻ đẹp của thế giới chính là nhịp chạy khát cầu sự sống của tôi, là điệu nhảy tràn đầy khao khát của tôi, là sự ngây thơ non trẻ đến kỳ cục của tôi, là sự huênh hoang trong trí óc tôi.
Và tôi rực rỡ, theo đúng nghĩa đen của nó.
Bộ lông của tôi có màu vàng rực như ánh mặt trời.
Và cục lông vàng óng ấy lăn đi lăn lại trước cánh cổng Kim Quạt Môn sừng sững. Trông khả nghi hơn bình thường. Vì sao? Vì cục lông ấy chói sáng hơn tất cả những thứ cùng kích thước và cùng màu vàng (tuy xỉn hơn) có vẻ đáng ngờ rải rác trên mặt đường. Và vì thông thường, con người cũng như sinh vật ở đây thiếu tò mò đến mức họ chẳng buồn nhìn một cái khi đi ngang qua cánh cổng lộng lẫy này, mà họ cũng không thiết tha gì với việc gần gũi vị Chúa Quạt của họ. Họ chỉ muốn an bình.
An bình là một điều tốt. Ít ra thì nó không đem lại chiến tranh.
Nhưng việc nhìn ngắm và ngưỡng mộ chẳng gây hại gì cho ai. Khao khát an bình của họ to lớn đến nỗi đã nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những tạo vật xinh đẹp, dù chăng chỉ là hiếm hoi, trong thành phố này. Họ có biết mình đã bỏ lỡ cái gì không nhỉ?
Và như thế, hai tay lính canh cổng dường như đã bắt đầu nhận ra sự quyến rũ đến tuyệt vời của tôi. Họ quẳng cho tôi một cái nhìn chán chường và một cái ngáp vặt lén lút. Đây là một đặc ân, một quyền lợi đặc biệt chỉ dành riêng cho tôi: cặp mắt mờ mịt của mấy gã này vốn đâu có nhìn riêng ai bao giờ.
Thế rồi, một ý tưởng điên rồ bỗng nảy lên trong đầu tôi.
Tôi muốn vào thành.
Năm ấy, tôi chỉ mới vài tuần tuổi. Tuổi trẻ bồng bột và lắm khát khao ngông cuồng.
Hai tay lính canh không cản nổi tôi. Cả thân xác lẫn linh hồn họ đều mục rữa từ lâu rồi, chỉ còn lại hai cái thây đứng lặng yên trước cổng cho xong việc.
Nhưng tất nhiên là tôi không thể mở được cánh cổng lớn ấy. Thay vì đi đường chính, tôi chọn đường rừng. Tôi lăn ra một góc xa xa cánh cổng, sát bức tường thành - nơi có mấy bụi cỏ dại mọc lởm chởm dài quá đầu - cố gắng đào một cái lỗ hay tìm một cái hang chuột nào đó. Mấy con lừa già đứng nhàn tản gần đó nhìn thấy tôi. Chúng lờ đờ ngước lên, rồi lại cúi xuống tiếp tục nhấm mấy hạt lúa mì vương vãi trên nền đất. Ái chà. Ở cái thành phố này, tôi tha hồ làm việc xấu xa.
.
Đánh dấu