@
Arshes
<< 31/11/10AF
Cảm thấy anh chàng đằng trước hơi run run, hắn chợt nghĩ rằng anh chàng đang khóc, nhưng rồi lại lắc lắc đầu xua đi ngay. Chắc không đâu, đàn ông mạnh mẽ, kể cả hắn cũng ít nước mắt. Ủa khoan, hắn ít thật không nhỉ, càng nghĩ càng thấy tự đâm tim mình nên thôi, hắn bèn ngưng.
- Làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ? Trong đó có biết bao việc tôi cần phải làm... Còn có cả giấy thông hành để ra ngoài... Còn có... Hức...
Ơ.... hình như Will khóc thiệt. Gã thanh niên ngạc nhiên nhìn anh chàng ngưởng đầu lên, dường như cố kìm nén mất mát, bèn không kìm được đưa tay lên pat pat đầu anh ta.
- ...Không sao đâu, lấy giấy thông hành cũng dễ mà haha...
Nhưng mà lâu, khoản này hắn phải công nhận, chẳng có việc gì chính phủ làm nhanh cả, nhất là khoản giấy tờ. Vì những người làm không công được ít tiền nên họ cũng chẳng tôn trọng lao động. Đương mải nghĩ thì bỗng thấy mình bị kéo đi, hắn cũng không để ý nhiều vì bản tính thụ động, cho đến khi...
- Hai cậu kia!
Bỗng dưng có tiếng gọi, rồi thấy có mấy người trước mặt mặc quần áo bảo an đang tiến tới, tay chỉ thẳng vào cả hai người.
- Ê cậu kia là người trong ảnh này, chính xác luôn.
Tóc vàng, mắt đỏ, gương mặt cũng sáng sủa, nhìn rất dễ. Đứng bên cạnh hắn cũng được lây chút để ý, nhưng trong trường hợp này quả không tốt chút nào.
- Đây có phải giấy tờ của cậu không?
Người đàn ông nhấc lên một cái túi bóng trong suốt lên, trong đó có rất nhiều giấy tờ hành chính, một trong số đó có ảnh của Will rõ rệt bên trong...
=======================
@
Koneko
<< 22/09/10AF
Ấy chết, hình như hắn vừa nói điều gì đó không hay thì phải... Yuuta nhìn Mikaya xong, lớ ngớ rồi gãi đầu. Khụ, bản thân hắn như thế này thì bảo vệ được ai chứ, cơ mà ngôn từ thì cứ tuột khỏi miệng không kịp dừng. Nhưng không phải cứ thế trôi đi, trong khoảng khắc hắn đã ấp úng chữa lại rằng hắn sẽ cố gắng giúp cô lúc khó khăn. Điều đó thì chắc chắn hắn sẽ làm, Yuuta nghĩ mình sẽ không bỏ ai hắn quan tâm lại đằng sau. Dù sức hắn thì ít ỏi, có khi còn ngáng chân người ta, thật đấy.
- Um... Thực ra thì... Mình... À... Gia đình mình cũng không có tới mức như vậy... cũng không có ai xấu xa muốn hãm hại mình cả... Nhưng... Dù sao thì... cũng cảm ơn cậu...
- ...Không có gì, mình chỉ... haha...
Hắn không kìm được mà cười vài tiếng trong nụ cười méo xệch. Rồi mới nhận ra họ đã tới ngã rẽ gần nhà hắn.
- À... tới khu mình ở rồi, cậu chắc không ở nơi này đâu nhỉ?
Người thanh niên nói với Mikaya khi họ còn đứng ở khá xa khu chung cư của hắn nhưng lại đang ở chốt giao nhau giữa con đường đi tiếp và con đường hướng về Valhaven Đông, một phần cũng vì ngại, một phần cũng vì thói quen.
- Nhưng nếu Mikaya cần thì mình có thể đưa cậu về một đoạn nữa...
Nghe như hắn đang dè xẻn lòng tốt, nhưng ngay cả Yuuta còn nghi ngờ bản thân, nếu hắn đặt mình vào Mikaya. Chắc người ta sẽ không tin tưởng lắm một người mới gặp vài lần đưa về, hắn nghĩ vậy, nên đã để chính mình giữ ý trước với cô gái..
Đánh dấu