Ngày 12 của năm đầu tiên, Eiri trở về sòng bài để tổ chức cho toàn bộ những chiến binh của United Fortress, từ thành phần được công nhận lẫn những kẻ máu mặt giang hồ tại Undertown đều đến dự. Thế nhưng dù giải thưởng có đặc biệt và lớn đến đâu thì cũng chỉ có 8 kẻ dám đứng ra tham dự, còn những người còn lại, tất cả chí ngồi xem và đứng ngoài cổ vũ trận đấu. Eiri không cảm thấy chút hào hứng nào lắm với viecj này, nhất là khi cô đã đặt cược vào một thằng con trai nhìn tướng tá có vẻ vô dụng, chắc cô đã nghĩ không nên đánh giá sai vẻ bề ngoài của những kẻ như thế này. Cô mong chờ đến ngày đó, cái ngày mà cả Hồ mạn Châu Sa đó nhuộm màu đỏ tươi của máu một lần nữa.
Hai ngày sau, Midori và Eiri nhận được thư khẩn từ bốn tên tướng đã được cả hai tin tưởng giao phó mọi việc. Tụi này lại làm trò khỉ gì nữa đây? Eiri và Midori lập tức phóng thẳng vào bên trong phòng họp của lâu đài Midori, bốn tên đó đã có mặt và chờ đợi từ nãy giờ. Nhưng cả hai người đều thấy chẳng có gì đáng lo ngại vì chí ít thì vẫn chưa có gì nguy hiểm đến mức cần phải họp. Eiri ngồi gác chân thẳng lên bàn, tay cầm tẩu thuốc, miệng phì phèo thổi ra những vòm khói trong khi lỗ tai phải hứng chịu những tiếng ồn chết tiệt của lũ con trai vô dụng. Midori cũng vậy, tuy không bất lịch sự như Eiri nhưng cô cũng chẳng để tâm đến những lời đám kia đang bàn mà chỉ chăm chăm rút mấy lá bùa ra để coi bói.
_Hừ, lũ người man rợ đó..... không thể chấp nhận được, chúng sẽ làm ô uế vùng đất thiêng liêng này!
Eiri và Midori cùng lúc sững người lại khi nghe câu nói này và cẩ hai bỏ luôn cả một đoạn dài phía sau. Eiri co chân lại để rồi đứng lậy, nắm tay lại rồi đấm mạnh xuống cái bàn khiến cái bàn gãy nát không còn gì lành lặn, bụi bay lên tứ tung và tiếng gỗ lấn át những tiếng ồn sau đó. Mọi thứ im lặng sau cơn thịnh nộ của cô. Midori xếp những lá bùa lại, cô cũng đứng dậy, cầm đống bàu trên tay tạo kết giới cho lũ kia vì cô biết thể nào cũng có xô xát và kẻ chịu thiệt là lũ người thường dân vớ vẩn vừa chọc tức cả hai.
_Nói đủ chưa, lũ người khốn nạn kia? Ta man rợ đó, thì sao hả? Vùng đất này, tụi bây nghĩ nó là của ai mà ô uế hả? Đứng ở đây là đại diện của Undertown nha mấy má. Bộ không được phép hợp tác với Undertown hả? Thằng nào đưa ra cái luật chết dẫm đó vậy.
Một con rồng đỏ rực xuất hiện sau lưng Eiri nhưng nhanh chóng lao ra quấn quanh lũ người đó, may mà có kết giới nên chí ít con rồng đó không làm gì nguy hại đến bọn này. Bên cạnh Midori, Bạch Hổ cũng xuất hiện và sẵn sàng giết bất cứ đứa nào dám lên tiếng phản đối. Eiri tiến lại gần lũ người đó, sát khí đùng đùng và xung quanh cô không chỉ là một làn nước đỏ rực như máu người, mà trên vai cô còn là một ngọn lửa bất diệt màu vàng cam, Ngọn lửa của Phượng Hoàng.
_Ta nghĩ là các ngươi đã quên mất lý do vì sao các ngươi lên được vị trí này rồi thì phải, vả lại, nhìn xem trong danh sách các chiến binh của các ngươi đi. Ta cá là có một nửa vốn dĩ thuộc thế giới đen tối dưới đó hoặc có liên hệ mật thiết với bên đó đấy. Chị em sinh đôi, anh em sinh đôi, đầy đủ cả. Kể cả Midori cũng từng xuống Undertown bao nhiêu lần và giao du đủ loại người nhưng các ngươi thì chẳng biết gì cả vì cổ có phép thuật mạnh đến nỗi đến ta còn sợ. Giờ sao hả? Muốn đi tìm chiến binh thì tuỳ các ngươi, nhưng nếu các ngươi chết hoặc bọn họ chết, ta chẳng quan tâm đâu. Ta và Midori sẽ xây dựng lại cả hai vùng đất như ngày xưa đã từng. Midori, tôi về đây, đám này làm tai tôi khó chịu quá.
Eiri đá văng cánh cửa rồi bước ra ngoài, Midori gỡ bỏ bùa phép trong khi những linh thú kia biến mất hoặc trở lại bên cạnh chủ nhân của nó. Cô vốn rất hiền, nhưng hôm nay khả năng kiềm chế cơn giận của cô đã đến giới hạn, và nó buộc cô phải lên tiếng. Những kẻ này, cô không cần biết bọn họ tài giỏi đến đâu, nhưng nếu không có khả năng lãnh đạo thì tốt hơn là nên bị khiển trách và kỷ luật ngay lúc này. Bình thường thì Eiri sẽ làm chuyện đó, nhưng hôm nay trở trời, Eiri không muốn nhìn thấy mặt lũ này luôn nên cô đành phải thay lời người kia.
_Thế này, mấy người có hai lựa chọn, hoặc tự sống sót mà ra khỏi Liên Minh Pháo Đài, hoặc tìm cách hoà giải với Hoả Tước để liên minh với người tại Ẩn Trấn mà chống chọi khỏi thế lực bên kia. Nếu so về phép thuật, Eiri có thể không bằng, nhưng nếu nói đến khả năng chiến đấu, cô ấy hoàn toàn vượt trội hơn tất cả chúng ta cộng lại. Tôi chỉ có khả năng trị thương thôi. Quyết định tuỳ vào mấy người, tôi sẽ chẳng đi đâu nếu thiếu Hoả Tước cả.
Midori tung một lá bùa lên rồi biến vào không khí và ngay khi lá bùa đó chạm đất thì nó lập tức cháy thành tro bụi để chứng tỏ Midori đã không còn ở lại chỗ này để nghe ba cái thứ nhảm nhí đó nữa. Cô không quan tâm đến đám người đó nữa. Midori và Eiri lập tức ra ngoài biên giới để xem xét tình hình, một người ra khỏi cổng thành, người còn lại băng rừng tới Undertown để thám thính. Sau ba ngày ba đêm không có chuyện gì đáng ngờ xảy ra, cả hai mới quay lại United Fortress để nghỉ ngơi và cũng để xem coi tình hình dân cư và các chiến binh ra sao rồi. Eiri với Midori đang bận chơi cờ tướng, như thường lệ, và trận đấu đang đến hồi kết thúc khi Eiri chuẩn bị đón nhận cái thất bại lần thứ n trước cô nàng tóc xanh kia. Midori khanh khách cười khi nhìn thấy bản mặt hầm hầm khó chịu của Eiri, cô nàng đang bốc hoả vì chưa bao giờ thắng nổi 1 ván cờ với Midori, chưa bao giờ trong suốt chừng ấy năm. Eiri cáu, cô lật tung bàn cờ lên rồi đứng dậy. Đột nhiên cửa bật mở, một trong bốn tên tướng hộc tốc chạy vào, có chuyện không hay rồi đây.
_Etou....sếp à, Alexander không trả lời cửa phòng, 2 vị có thấy anh ta đâu chứ?
_Thứ nhất, bỏ cái từ cảm thán phía trước đi. Thứ hai, đừng gọi ta là sếp, nghe già lắm. Thứ ba, từ lúc đó đến giờ ta bận chơi cờ không để ý. Thứ tư... tốt nhất là đừng có phao tin xấu cho người khác. Không vui đâu.
Eiri định đánh tên Nathan thì bị Midori dội ngay 1 gáo nước lạnh làm cô ướt nhẹp từ trên xuống dưới. Eiri là lửa, nên dễ dàng bị chặn họng ngay khi có nước thốc vào bụng. Midori nhìn cô nàng tóc đỏ kia, rồi đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng. Cô sợ hãi, cũng như việc cô cả gan trút nước lên chiến hữu lâu năm của mình. Có mùi gì đó quái lạ quanh đây, mùi của Đất và mùi của Máu, chả lẽ là... Midori biến sắc nhanh chóng, mùi đó vừa quen vừa lạ, giống như... Cô kiểm tra lại ngày tháng, chết tiệt...
_Hạ hoả đi. Phải để dành sức cho trận chiến sắp tới. Tôi ngửi có mùi kỳ lạ gần đây, hình như là "nó" đó.
Eiri ngạc nhiên khi nhắc đến "nó", lẽ nào... Cô thay đổi lập tức, rũ bỏ cái thái độ vừa rồi, dùng lửa hong khô quần áo, chỉnh lại mũ rồi lấy lại giọng mình sao cho đàng hoàng một chút. Nhật thực sắp đến hay trăng máu đang tới gần? Cô không biết, nhưng cô chắc chắn cảm giác của Midori luôn đúng và vì thế mà cô cũng nên tỏ ra quan tâm đến mấy tên tướng kia hơn. Bọn chúng sẽ không sống sót nổi đâu vì khi Eclipse tới, không gì có thể cản nổi sự diệt vong của mọi loài sinh vật.
_Nathan, nếu ngươi muốn biết hắn ở đâu, Phoenix sẽ cho ngươi thấy. Nếu muốn tới, Dragon sẽ dẫn ngươi đi. Bọn ta phải ở lại đây rồi với một số thứ. Nhớ đấy, nếu được, hay lôi bọn chúng về an toàn lành lặn và còn đủ sức khoẻ. Midori, đi thôi, trước khi "nó" xảy ra.
Mộ con phượng hoàng lửa hiện ra và qua đôi mắt đỏ rực đó, Nathan thấy được ba vị tướng kia, thậm chí thấy được cả những gì bọn họ đang định làm. Và bên ngoài cửa sổ, một con rồng màu xanh hệt như Hoa văn trên váy của Midori đang bay lượn, chỉ có điều nó to hơn rất nhiều và có thể che lấp cả bầu trời bằng thân hình của nó. Midori và Eiri biến mất vào không khí, chỉ biết rằng, giọng nói của họ vẫn ở đây, thông qua Hoả Tước và Thanh Long. hai người cần phải chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra, để bảo vệ United Fortress khỏi sự nguy hiểm.
_Bọn ta có thể khiến kẻ thù bên ngoài chết gần hết cho đến khi xảy ra nhật thực. Nhưng chỉ gần hết thôi, và đến khi nhật thực tới, bọn ta không chắc mình còn đủ tinh thần để bảo vệ chỗ này không. Đi đi, trước khi nhật thực diễn ra. Đây là lệnh!
Bên trong căn hầm của lâu đài Midori là một thánh địa đầy xác chết và một cánh cổng không gian đã bị khóa lại chỉ có thể mở ra nếu Eclipse xảy ra. Midori chờ đợi, Eiri nôn nóng, họ cần biết ngoài họ ra thì còn thứ gì tồi tệ như họ không. Có thể là Huyền Vũ đã xuất hiện, hoặc có thể là một cuộc đại chiến của những loài sinh vật huyền thoại mà con người cho rằng chúng đã tuyệt chủng từ lâu chỉ vì đã mấy trăm năm trôi qua chúng chưa xuất hiện trở lại, ít là hình dạng nguyên thủy.
Đánh dấu