Nhân vật: HANAYUE MEILING
Đối tượng: không
Thời gian: ngày 2 - Địa điểm: Rừng Fantasma
Ánh trăng lờ mờ khuất sau đám mây. Gió thổi nhè nhẹ, quyện cái lạnh của sương đêm vào trong từng hơi thở. Lất phất những hại mưa nhẹ. Những con sóc bay bắt đầu hoạt động của chúng. Lướt đi như những con chim. Bộ lông mỏng, mượt; mắt to; trên lưng có màu từ hồng nhạt đến nâu; phần thân dưới có màu trắng hay màu kem; đuôi dẹt và có hình như cái lông chim. Chân trước của chúng nối với chân sau bằng một nếp da gấp - nếp da này mở ra thành màng giúp cho sóc bay có thể bay lượn trong không khí. Có một con đang ở trên cây. Nó nhanh nhẹn "lượn" bộ cánh da của mình để đáp xuống một cái cây cách đó 9m. Nhưng nó đã không được toại nguyện. Một bóng đen xẹt lướt qua với tốc độ kinh hoàng đã khiến nó mất thăng bằng và lao vào một thân cây gần đó. Sau đó còn có tiếng nói của con gái:
- Xin lỗi mi nha sóc!
Con sóc ngồi dậy, liên tục vung chân trước đấm lên trời, vẻ đang chửi rủa. Cái quái gì vậy?
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Tín hiệu ấy nằm ở tọa độ gần đây thôi, sắp tới rồi!
Arthur vừa nói, vừa giảm tốc xuống một chút. Nền đất khá ẩm, có thể lưu lại dấu chân. Cô cần hành động càng nhanh gọn càng tốt, di chuyển trên không sẽ tạo cho cô 3 lợi thế: ẩn mình, bất ngờ và không lưu dấu. Nhưng càng đến gần....
- Bọn Undertown!!! Chúng làm gì ở đây?
Arthur dừng bước và vội ẩn vào một tán cây gần đó. Dưới đất, cách gần 100 mét về phía Đông, một toán người lố nhố đứng với đủ kiểu, đủ hình dáng khác nhau.
Arthur bật lên đỉnh cây để quan sát toàn cảnh. Lần này cô còn thấy lác đác vài nhân vật nữa. Có chuyện gì xảy ra?
Arthur hoang mang tột cùng. Thường thì bọn Undertown rúc trong thành hay lảng vảng trong thành phố của các cư dân, ít tên nào dám ra ngoài đây. Khác với trong thành, những người một khi đã chấp nhận ra ngoài thành sinh sống đồng nghĩa với việc phải đối mặt với cái chết thường trực. Bất giác,
Arthur nhìn về phía ngôi thành. Tòa thành cổ được xây dựng cách đây 100 năm như một bức tường rộng lớn ngăn cách nhân loại với những nguy hiểm chực chờ ở ngoài này: quái vật. Không biết tự khi nào, ở phía bên ngoài này đã luôn tồn tại các sinh vật hình dáng kỳ quái, như những sinh thể được lai tạo từ các chủng khác nhau, được gọi chung cái tên là quái vật.
Xã hội United Fortress - Liên minh pháo đài, được chia làm 3 đẳng cấp: Warrior - Các chiến binh của thành; Civillian - Thường dân và Undertown - Cư dân thành phố ngầm. Nhắc đến Undertown, người ta sẽ nghĩ đến một xã hội vô phép tắc được thống trị bởi kẻ mạnh, một nơi không ai biết đến sự công bằng. Nhưng trường hợp của
Arthur thì khác. Cô được liệt vào dạng Undertown không phải vì cô là người của xã hội đen hay ma cô đầu sỏ gì hết, mà là một "cư dân" lưu lạc, sống ngoài thành. Người đứng đầu Quân cảng KanColle, ngài Gilbert Nightray, do không tuân theo các phép tắc được đặt ra bên trong, bất mãn với chính quyền nên đã quyết định ra Vùng ngoại biên. Cả hai tuy khác về hoàn cảnh, nhưng lại chung một thân phận ở UF.
Đánh thượt một tiếng,
Arthur quyết định di chuyển kết hợp với ẩn thân đến địa điểm được
Ooyodo đánh dấu sẵn. Cô tạm gác những thắc mắc của mình lại.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một bóng đen thấp thoáng hiện ra, hỏi một người khác cũng đen hoàn toàn do bị bóng tối che khuất. Thứ người ta còn thấy chỉ có khuôn miệng của cả hai:
- Mọi chuyện đã ổn cả chứ? - Người mới đến hỏi.
- Đã đi đúng theo dự kiến.
- Ừm, nếu đúng theo kế hoạch... - Người kia nói - Vào ngày đó, tại nơi đó....thứ đó sẽ được triệu hồi...bởi người đó.
Nói đoạn, người kia biến mất.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Nơi đây là...
Arthur sốc. Cô đã mường tượng rất nhiều. Kết quả, cái địa điểm này là...
Một góc rừng không hơn không kém!
Cái gì vậy? Rõ ràng tọa độ là chỗ này mà! Hay có khi nào bị sai hướng không?
Nhìn quanh quất, đem la bàn ra dò lại, loanh quanh đi một lúc cũng về lại tọa độ cũ,
Arthur thở dài. Lẽ nào
Ooyodo bị nhầm hay ngài Đại đô đốc linh cảm sai?
Nhưng xét tình hình có một bè lũ quái vật vô cùng nhiệt tình chào hỏi cô trên đường đi,
Arthur lập tức tỉnh táo lại. Hẳn phải có gì đó...
- KẺ NÀO!?
Giật mình, cô nhảy người sang một bên. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ánh đỏ lóe lên,
Arthur thầm cảm tạ mình đã làm như thế, vì vừa lúc đó có mũi thương từ phía sau xỉa tới, cắt rách một bên eo áo. Tuy vậy, do hành động theo phản xạ, lại đứng trên cành cây hẹp,
Arthur rơi xuống đất. Mũi thương vẫn theo cô, đâm từ trên cao xuống. Cô hất đầu về bên phải kịp lúc mũi nhọn đâm sượt về phía mặt mình, cắm ngập đất bùn văng lên má trái cách đó 1cm. Đúng là thoát chết trong gang tấc. Dưới ánh trăng lờ mờ, cô nhận ra có bóng người đứng ở trên cây. "Hẳn là chủ nhân của cây thương đỏ đó!" cô nghĩ. Nhưng tại sao lại truy sát cô?
- Ái chà chà! Là một cô gái rất xinh đẹp, nhỉ?
Người đó vừa nói vừa nhảy xuống. Điều khiến
Arthur ngạc nhiên không phải là vì cách người này nói, mà là khi đáp xuống, đất tuy lầy lội, nhưng giày hắn không hề lấm bùn. Quờ quạng một lúc, cô cũng nhận ra khẩu súng trường - vũ khí duy nhất, đã văng ra xa.
- Xem như số cô xui xẻo đi, vì thế có chết thì hãy trách ông trời không có mắt nhé!
Hắn rút cây thương đã cắm quá nửa xuống nền đất, và đâm thêm một nhát nữa, nhằm ngay chỗ chí mạng. Bản năng sinh tồn trỗi dậy,
Arthur dùng hai tay đỡ lấy mũi thương ngay kịp lúc mũi nhọn chỉ cách khuôn mặt cô 5mm, và mặc cho hai tay đang chảy máu, cô vẫn nắm chắc mũi thương. Thấy thế, người kia càng dồn sức hơn. Cô đẩy mạnh mũi thương khiến nó cắm bừa sang chỗ khác, và vùng chạy. Cả người run lên vì hoảng, cô nhắm mắt nhắm mũi mà chạy hết sức có thể, không dám nghỉ một giây mà cũng không dám quay đầu lại. Kẻ đó...đã áp đảo tinh thần cô!
Chạy một quãng, mờ mờ phía xa hiện lên bóng dáng của một nhà kính,
Arthur mừng chi siết kể. Ngôi nhà kính bỏ hoang ấy cao hơn 10, có mái vòm kính, nằm ẩn sâu trong khu rừng hẻo lánh. Không còn tâm trí đặt ra các câu hỏi vì sao, tại sao, cô nhanh chóng chạy luôn vào nhà kính, khóa chặt cửa và vớ những thứ gần đó để chặn cửa. Đến khi xong xuôi thì cô mới nhìn lại nơi đã vào. Bên trong ngôi nhà kính khá hoang tàn, đổ nát, cây cối thì mọc hoang do lâu ngày không được tỉa tót. Nơi này bị bỏ hoang quá lâu rồi.
Bây giờ
Arthur mới nhận ra đôi tay mình đau nhói.
------------------------------------------------------------------------------------
Một vòng tròn kỳ lạ được vẽ ra trên nền đất bởi ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Không một ai biết về nó, vì nó ở một nơi quá vắng người qua lại. Cũng phần vì những tia sáng yếu ớt đó không đủ để người ta chú ý. Những tia sáng liên tục chuyển động, nối lại với nhau, và dần hoàn thiện.
------------------------------------------------------------------------------------------
Cắn răng băng thật chặt hai tay bằng mẩu vải xé tạm, cô vừa điểm qua sự kiện hồi nãy. Cô nhận thấy kẻ dùng thương ban nãy là nam, cao khoảng 1m8, thân hình cao to. Đặc biệt nhất là cây thương màu đỏ vũ khí của hắn, được chế tác phù hợp với việc chuyển động nhanh nhẹn, nhưng thực sự nó cũng khá nặng. Có lẽ làm từ kim loại nguyên chất. Theo như lời hắn nói thì do cô vô tình vướng vào nên hắn buộc phải diệt khẩu. Nhưng cô đã nắm lấy bí mật gì của hắn, trong khi chưa từng gặp hắn bao giờ?
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Lancer tức tối khi thấy con mồi vuột khỏi tay mình. Anh gần như có thể giết được cô ta, nhưng lại khinh suất khiến con mồi vụt chạy đi. Anh không được phép cho bất cứ người nào đã biết về cuộc chiến này còn sống.
-
Lancer!
Anh sững lại một chút. Đó là tiếng chủ nhân đang liên kết với anh.
- Master!
- Anh đang làm cái trò quỷ tha ma bắt gì ở đấy! Giết ả đi, nhanh lên! - giọng bên kia gay gắt.
- Tuân lệnh.
Lancer nghiến răng, đẩy tốc độ của mình lên mức cao nhất để truy sát con mồi. Nếu không vì chấp nhận lời triệu hồi để trở thành Servant, anh đã cho tên Master chết dẫm kia một nhát thương rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Arthur đang đứng bên cửa nhà kính, trầm ngâm suy nghĩ thì đột nhiên, cánh cửa như bị gài bom, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa phát ra, tất cả những chiếc kính ở đây đều vỡ vụn. Dư chấn của vụ nổ đánh văng cô ra rất xa, úp sấp người xuống đất, toàn thân đau đớn, một số mảnh kính cứa qua da thịt làm máu nhỏ ra, máu miệng cũng tuôn ra.
Arthur gắng gượng ngẩng đầu lên. Từ trong đám bụi mờ mịt, cô thấy bóng dáng một người cầm thương tiến chầm chậm vào. Nhịp bước thật đều, thật chậm, khác hẳn với nhịp tim mỗi lúc một nhanh của cô.
Arthur cố đứng dậy. Hắn không có tư cách gì để cô phải cúi người đón tiếp cả. Lòng tự trọng của một quân nhân không cho phép cô làm thế, cả khi gần kề với cái chết.
- Cô lãng phí thời gian của ta hơi nhiều đấy, cô gái.
- Ta đã làm gì ngươi, hà cớ gì ngươi muốn giết ta?
- Ta đã nói ngay từ đầu rồi, do số cô xui xẻo thôi. Vì thế...
Hắn nâng mũi thương lên cao.
- ...HÃY ĐI CHẦU ÔNG BÀ VẢI ĐI!
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lancer cười nhạt. Cô gái này không thể nào địch nổi với các Servant, như thế chả khác gì lấy trứng chọi đá. Nhìn đi. Anh chỉ cần nâng cây thương bén ngót lên cao. Và đâm xuyên ngực trái của cô ta. Một nhát chí tử. Rồi rút ra. Xác cô ta đổ sấp xuống đất. Không cử động. Không nhúc nhích. Cô ta chắc chắn chết rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Mình...sẽ cứ thế này...mà chết sao?
Arthur nghĩ. Cô không thể chết. Cô vẫn còn việc phải làm. Rất nhiều nữa là khác. Cô đã hứa sẽ tham chiến cùng
Z1 và
Z3, hứa sẽ chơi với
Inazuma,
Верный,
Akatsuki và
Ikazuchi,... Cô vẫn chưa thực hiện được lời hứa thì cứ thế mà ra đi sao? Không, cô không thể chết. Cô không thể chết một cách vô lý thế này được! KHÔNG!
Tôi tới đây, Master
Âm thanh nhẹ nhàng thoáng qua đầu cô, cùng với hình ảnh một thiếu nam mặc giáp, rồi vụt mất.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Máu nhỏ xuống vòng tròn ánh sáng đã hoàn thiện. Vòng tròn ma pháp được khởi động, một tia sáng mạnh lóe lên chói chang. Những vệt sáng trên cơ thể người con gái đang nằm đó hiện lên, gây ra một chấn động lớn. Ánh sáng mỗi lúc một lớn, và bùng nổ như một quả cầu ánh sáng lớn. Và khi luồng sáng đó dịu đi, không hiểu vì sao, những bông hoa ở đây đều nở rộ, khác hẳn với vẻ mọc dại ban đầu của chúng. Lả tả từng cánh hoa rơi như tuyết, nhẹ nhàng từng chút một. Ánh sáng huyền diệu của trăng chiếu mờ ảo qua lớp kính. Lớp màu sắc thật hài hoà, dịu nhẹ. Ở ngay chính giữa căn nhà kính, người con gái tóc trắng từ từ đứng dậy, như thể cô chỉ mới ngủ đi một chút. Vòng tròn ma pháp xinh đẹp dưới chân cô chiếu từng lớp ánh sáng nhẹ nhàng. Làn gió nhẹ khẽ lay động tóc cô. Cô gái ngẩng đầu nhìn lên. Một thiếu nam khôi ngô tuấn tú đang lơ lửng trước mặt cô. Anh ta nhìn cô với đôi mắt lục hiền từ, khoan hòa. Khuôn mặt trẻ trung, mái tóc vàng chuyển động nhè nhẹ. Trang phục hiệp sĩ của người ấy gồm chiêc áo giáp trên và tà áo dài màu lam đậm, có viền lông trắng. Chàng trai nhìn thẳng vào mắt cô gái, khiến tâm hồn cô trở nên thanh thản lạ kỳ.
Tôi đã không thể thốt nên lời nào trước vẻ đẹp quá hoàn hảo của người ấy.
Anh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt cô. Vòng tròn ánh sáng biến mất.
- Tôi là
Saber. Tôi hỏi người một câu: Có phải người là Master của tôi không?
Đánh dấu