Không được đánh sói, Black và Beast quyết định xử hai tên người xương còn lại.
_Sand Nova.
Black tạo ra một cơn bão cát nho nhỏ khiến một tên người xương khó chịu và bị mất tầm nhìn. Trong tầm xa của bão cát, cô mèo nhỏ vươn dài cây lưỡi hái của mình chặt phăng kiếm của hắn. Nhưng cây kiếm có rơi thì hắn vẫn đứng vững và hất đầu lưỡi hái ra. Black tiếp tục sử dụng cát chọc thủng hai hốc mắt nhưng có vẻ không có tác dụng lắm vì vốn dĩ bộ xương này bị mù, hắn hất cô ra ngay lập tức. Trượt thành vệt dài trên mặt đất, Black tận dụng thời tiết âm u kia để tạo ra tuyết rơi.
_Frostbite.
Những hạt tuyết từ trên trời rơi xuống bu xung quanh bộ xương di động thành từng tảng lớn ngăn hắn tiếp cận Black. Lúc này hắn đã cầm được thanh kiếm lúc nãy lên và đang có ý định cứa vào người cô. Cô cũng cứ tiếp tục tạo thật nhiều tuyết để đóng băng hắn nhưng khả năng sử dụng tuyết của Black vẫn rất yếu nên chẳng mấy chốc tuyết đã tan ra thành nước cả. Thấy tình hình không ổn, cô thay đổi chiến thuật, dùng lưỡi hái để bật người lên không trung rồi bổ xuống.
_Fire Aura.
Xung quanh cây lưỡi hái của Black là một ngọn lửa màu đen bùng cháy. Ngọn lửa tuyệt đẹp này truyền qua thanh kiếm của bộ xương khi hắn dùng nó để đỡ lấy cây lưỡi hái tổ chảng của cô. Ngọn lửa đó không chỉ đốt trụi thanh kiếm mà còn khiến một phần tay xương xẩu của hắn phải ra đi theo cát bụi. Mất đi vũ khí, hắn tấn công Black bằng tay không, tóm lấy tay cô và bẻ nhưng đâu dễ thế, cô cũng xoay người cùng hướng với tên bộ xương và dùng lực của bộ xương làm đòn bẩy để nhấc cây lưỡi hái lên chặt ngang người hắn.
_Deathly Field.
Từ trên trời ầm ẩm đổ xuống những viên đá lớn đập thẳng vào bộ xương di động này. Nhưng viên đá đó thực ra chỉ là cát nhưng chúng có sức nặng bằng một ngọn núi khiến bộ xương bị đè bẹp và tan nát thành từng mảnh nhưng rồi cũng nhanh chóng liền lại như trước. Black tiếp tục cho những cục đá tảng đó đập liên tục, thụi liên tục không ngừng nhưng bộ xương cũng cứ thế liền lại và không suy suyển gì. Nhưng rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu Black, cô nhận ra làm thế nào để đập chết tên này một lần nữa.
_Vacuum.
Black tập họp mọi viên đá lại tạo thành một khối khổng lồ to bằng một quả núi thực sự và đập thẳng sọ của tên người xương. Cái sọ của hắn cuối cùng cũng nứt toạc ra rồi tan thành mây khói, cả thân thể của hắn cũng theo đống cát bụi kia mà bay đi. Những gì do hắn để lại cũng lần lượt theo hắn mà biến mất. Ở bên kia, Beast cũng đang xử bộ xương cuối cùng còn sót lại, tên này thực sự khó xơi hơn lúc nãy, nhất là khi cô nàng này rất khi sử dụng phép thuật như Black. Cô cũng không dùng lưỡi hái mà thay vào đó là một cây rìu.
_Cần giúp không?
_Ta đang bận chơi đùa với nó, đừng có phá đám.
Black thấy Beast có vẻ không tung hết sức nên chắc không có gì phải lo nữa, cô nhảy lên một cành cây cao và ngồi đó nhìn bà chị song sinh kia xử lý món đồ chơi đó. Beast tập trung đánh vào thanh kiếm của bộ xương nhưng khong quá mạnh để khiến nó vỡ thành từng mảnh, chỉ đủ để ngăn nó chém trúng người mình. Cô xoay người đánh vào phần xương sườn của hắn, dùng lưỡi rìu găm vào cột sống và dùng chân đá phăng cái đầu ra. Sau đó cô nhảy ra và chờ đợi tên người xương lượm cái đầu lên mới tiếp tục đánh.
_Đó mới là nghệ thuật của chiến đấu đấy Black, ráng mà học hỏi đi, không phải lúc nào cũng có thể tung hết sức mới đánh bại được mọt đứa như thế này.
Ngay khi tên người xương lượm đươc đầu lâu và gắn lên chắc chắn, Beast mới quay lưỡi rìu và tiếp tục đánh nhau với hắn. lần này hắn nhận ra kiểu chiến đấu của cô nên hắn tránh vung kiếm quá sớm nhưng Beast là một chiến binh từ Địa Ngục và có kinh nghiệm rất lâu về khả năng sống còn nên cô cũng không sử dụng lưỡi rìu ngay mà thay vào đó lại hụp người xuống, dùng càn rìu thúc vào phần cằm của bộ xươn khiến hắn bật ra sau. Đang lúc hắn chới với đó, Beast lới lấy lưỡi rìu chém một đường từ một mạn sườn phải lên.
_Lâu quá rồi đấy.
_Chơi đùa đủ rồi, giờ ta mới đánh thật đây. Shadow Shell.
Một bộ giáp lạ lùng bao lấy người Beast, đó chính là cái bóng dưới chân cô. Trời cứ âm u thế này nên cái bóng rất mờ, thế nên rất tốt để tránh sự chú ý của những kẻ hiếu kỳ và kẻ thù không có não mà chỉ có hộp sọ rỗng kia. Với bộ giáp này, Beast tấn công tên kia với tốc độ kinh hoàn nhưng không gây quá nhiều thương tích cho hắn vì cô muốn giữ lại cái đầu lâu kia, trông nó có vẻ đẹp và hợp với cái giường của cô. Bộ giáp cũng đốt một phần xương của hắn và làm hắn di chuyển chậm hơn lúc đầu.
_Surge.
Beast tăng tốc độ đánh của mình lên vận tốc âm thanh, nhanh đến chóng mặt khiến Black đang ngồi trên cây cũng tỏ ra ngạc nhiên trước khả năng này của bà chị song sinh. Beast thay thế cây rìu bằng kiếm và chém liên hoàn vào phần mạn sườn, xương sống, cổ và các khớp nối để cuối cùng khi ra đòn dứt điểm, cô dùng phần chuôi đập mạnh vào gáy hắn và tất cả những khúc cương của hắn đồng loạt rời ra và rơi xuống đất. Tuy nhiên cái đầu của hắn vẫn còn nguyên vẹn nên chẳng mấy chốc mấy khúc xương đó cũng liền lại và nhấc cái đầu lên đặt vào vị trí ban đầu.
_Ra thế sao? Tiếc quá, thế mà lúc đầu ta định đập nát ngươi thôi và giữ lại cái sọ làm vật trang trí. Thôi thì đành vậy. Wall of Replica.
Một bức màn mỏng màu đen được giăng lên và từ bức màn đó tạo ra vô số bộ xương y hệt hắn, nhưng tát cả đều chỉ nghe theo lệnh của Beast mà tấn công hắn. Dù không mạnh và bị đánh tơi bời hoa lá nhưng cũng đủ để bộ xương kia quên mất đối thủ thực sự đứng đằng sau đống xương xẩu. Đôi mắt của Beast chuyển sang màu đỏ, bắt đầu chế độ tàn sát thật sự. Cô nhìn bộ xương đang vật vã kia, dùng kiếm chém liên thanh vào người hắn. Bộ xương cũng ra sức đỡ đòn, cố gắng đuổi kịp tốc độ của Beast nhưng cũng phải lãnh vài vệt chém dài làm gãy nứt mấy khúc xương.
_Fire touch.
Beast thay thanh kiếm của mình bằng bộ móng cô cùng dài và sắc. Cả hai bàn tay cô rực lên ngọn lửa màu đen rồi truyền khắp bộ móng vuốt. Cô sử dụng bộ móng này như cả chục thanh kiếm lá lúa chém đồng loạt vào bộ xương kiến hắn không thể đỡ nổi, cộng thêm ngọn lửa mãnh liệt truyền qua làm tan chảy từng bộ phận trên người làm hắn mất đi một phàn thân thể và trở thành đồ phế vật ngay khi một nửa người hắn bốc khói.
_Đòn cuối đây. Xuống Địa Ngục chờ ngày gặp lại đi.
Beast vung bộ móng lần cuối, chém ngang cái sọ, đúng là nó rỗng tuếch thật. Toàn bộ những phần khác của bọ xương cũng theo đó mà đứt gãy thành trăm mảnh và rồi biến thành cát bụi bay theo gió. Hai nửa đầu lâu cũng tan biến trong hư vô. Đống xương người bị tiêu diệt hết và Black nhảy xuống. Beast cũng trở lại lúc ban đầu, đôi mắt quay lại màu xám, bộ móng ngắn dần và bị mòn bớt.
Mỉm cười khi nhìn thấy các thành viên mới của Pháo đài có nhiều triển vọng hơn anh tưởng ! Ryu đứng lên và nhìn vào các chiến binh đã lấm mệt
"Còn sức chứ ?......dĩ nhiên nhỉ ?"
Anh chỉ tay về phía trong của khu rừng và nói tiếp
"Vì tên đầu sỏ ra đây !"
Bước ra từ bóng đêm là bộ giáp đen ngầu, thanh kiếm với sức mạnh hắc ám rỉ ra ngoài, tay lóe sáng ánh xanh của ngọn lửa sâu thẳm từ địa ngục, ngực khắc đầu con sư tử cho sự dũng mãnh ! Hắn ta chỉ tay về phía các bạn, chợt 4 tên khác bắt đầu lần lượt bước ra, tên nào trông cũng như nhau cả, tuy vậy, ai mới là tên thật ??? Chợt cả 5 cùng rút ra từ cây kiếm một chiếc mề đay màu đen ngầu, nắm chặt thứ đó trong tay, chúng lao đến và bắt đầu xé tan lực lượng của bạn !
Đây là lúc mọi thứ được giải quyết ! Những kị sĩ của bóng đêm, lãnh đạo thế lực bóng đêm của khu rừng, hãy dùng hết sức lực còn lại để đánh bại chúng !
Dark Knights
Miêu tả: Những kị sĩ từng thể sẽ bảo vệ vùng đất này đã bị nhập bởi sự hắc ám, bằng sức mạnh vốn có, họ đã dẫn dắt thế lực bóng đêm và lấn át khu rừng này ! Số word/1con: 900 words để giết một tên ! Số con cần giết: 5 tên Chiêu thức đặc biệt (buff): lòng tự trọng tan vỡ ! Tác dụng: Khiến tất cả các lực tấn công bắn vào hắn bị giảm xuống một nữa ! (chia đôi số word tt battle nhắm vào hắn)
Đối tượng tương tác: Thời gian: Ngày 2 năm nhất Địa điểm Rừng Fantasma
Lay không phải là một vị thần, tuy nàng là hóa thân của loài vật hùng mạnh bậc nhất: rồng. Sức mạnh lửa bên trong thiêu đốt cơ thể nhỏ bé và đòi hỏi nàng cần phải giải phóng nó, đi đâu cũng được. Đôi mắt xinh đẹp màu xanh đã vì hơi nóng của lửa mà bị hun đỏ bừng. Trông nàng bây giờ hệt như một vị chúa tể quyến rũ. Đằng sau gốc cây phía trước đột nhiên xuất hiện vài người. Mà cũng không hẳn là người. Kẻ hướng dẫn cử vị nữ vương trẻ từ đầu đến cuối đều tỏ ra là một thiếu niên vô dụng, chỉ đứng nguyên một chỗ và chỉ trỏ lãnh đạo. Lay khinh khỉnh liếc mắt nhìn anh ta và tiếp tục theo dõi cái bóng màu đen hình người trước mắt mình đến gần hơn. Có năm tên như thế, nhưng kẻ kì quặc nhất lại đang tiến thẳng về nơi mà nàng đang đứng. Lay nheo mắt nhìn những chiếc móng vuốt trên tay mình, chú ấn được khắc trên đó phát ra thứ ánh sáng kì diệu màu cam như thể đến từ địa ngục. Cái móng vuốt xinh đẹp đang mong chờ được đâm sâu vào cuống cổ của kẻ bất hạnh nào đó. Từ trên người hắn tỏa ra những làn khói màu đen như thể chúng đến từ quê hương của nàng vậy, những hơi lạnh lẽo tỏa ra khiến nàng cảm thấy khó chịu. Lớp áo giáp mỏng manh kia sẽ chẳng chống lại được bất kì ai đâu, kể cả cô nàng Yami kia, kể cả nàng. Lay mỉm cười phe phẩy đôi cánh đen cứng cáp, đưa những cái móng vuốt lên và úp hai bàn tay lại với nhau. Khoảng thời gian để chuẩn bị cho kĩ thuật này là khá lâu, thế nên không phải tự nhiên mà nàng tự mình tạo ra một quả cầu nhỏ phía trước. Khi kẻ lạ kia đi đến gần quả cầu màu cam xinh xắn đó, nó sẽ ngay lập tức tan ra để tạo thành một lớp màng bọc mỏng manh. Tuy rằng nhìn thì có vẻ kì lạ, vì bỗng nhiên vị nữ vương trẻ lại đi tạo ra một cái màng chắn hoàn toàn vô tác dụng. Song, không ai biết rằng nó có tác dụng phòng thủ to lớn, và còn mang trên đó phản lực đủ để đánh bật cả một mảnh thiên thạch to đùng. Không chỉ tác dụng với những đòn tấn công vật lý, mà cái màng chắn nham thạch đó còn có thể làm giảm đi tác dụng của những đòn phép thuật. Chính vì vậy, đám lửa của nàng hoàn toàn không phải là chỉ mang trong mình tác dụng tấn công hay dọa nạt kẻ khác, chúng có thể biến hóa vô vàn, tạo thành những hình thái khác nhau.
- Ngươi có thể làm gì ta, với thanh kiếm ngu ngốc đó?
Mọi thứ kim loại đều chỉ là những vật vô dụng, nếu như người sử dụng nó không có một linh hồn vững chắc. Toàn bộ những kẻ đang mặc áo giáp trước mắt nàng đều là người có tâm hồn yếu ớt không hơn không kém, ngay cả thứ ánh sáng xanh phát ra từ lòng bàn tay của bọn chúng cũng không có bao nhiêu phần mạnh mẽ, để đủ sức tấn công Lay. Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi trong yên tĩnh và tạo ra một đòn tấn công có tác dụng đủ mạnh để giết chết bọn chúng chỉ sau một đòn đánh. Vui vẻ nhìn chiếc xích sắt đang mạnh mẽ hình thành từ trong bàn tay của mình với vô vàn những tia sét dần xuất hiện xung quanh, Lay hoàn toàn không để ý đến kẻ màu đen yếu ớt đang lao đến chỗ mình nhanh như chớp. Tấm màng chắn màu cam khi bị những đòn tấn công bằng kiếm vẫn không hề lay chuyển mà chỉ tạo thành những đợt sóng nhỏ từ từ lan ra và biến mất như chưa từng bị tác động. Dường như việc này khiến cho bọn chúng càng trở nên điên cuồng, liên tục cầm kiếm đập những nhát mạnh mẽ vào tấm mangfchawns đẹp đẽ của Lay. Điều này khiến nàng bực dọc hơn hẳn.
Chính vì không muốn hành hạ những kẻ hầu cận của mình thêm nữa, nàng liếc mắt nhìn về phía bức màng chắn và sử dụng con ngươi để yêu cầu thay đổi hình dạng về một phép cơ bản hơn, chính là "Tên lửa tầm nhiệt". Phép này đòi hỏi người sử dụng phải nhìn thẳng vào đối tượng chỉ định một khoảng thời gian đủ lâu để xác định mục tiêu cho tên lửa. Và nó sẽ đuổi theo đối tượng một cách điên cuồng cho đến khi bị tiêu hủy. Nàng đã không muốn sử dụng thứ này quá sớm, xong dây xích trên tay nàng lại sắp được hoàn thành, thế nên Lay quyết định sử dụng để làm cho xong dây xích đó. Tấn công bằng nó rõ ràng là thú vị hơn hẳn việc đứng xem mấy ngọn lửa truy đuổi cái bóng màu đen.
Cái người toàn thân phát ra làn khói màu đen kia có tốc độ rất cao, tất nhiên không dễ gì để tên lửa tầm nhiệt của nàng có thể tấn công được hắn, nhưng không sao. Thanh kiếm nặng trịch bị ném về phía trước sượt qua má phải của Lay khiến máu của nàng một lần nữa nhỏ từng giọt từng giọt xuống. Kẻ kia lại trông có vẻ vô cùng thỏa mãn khi làm được điều đó, nhưng sớm thôi nàng sẽ khiến cho cơ thể hắn văng máu tung tóe. Thanh kiếm vừa được ném ra nay lại một lần nữa quay trở lại về tay của hắn, nhưng lần này không tài nào gây sát thương cho Lay.
- Đến đây, giờ thì món ăn chính đã hoàn thành rồi.
Nàng nháy mắt và nở nụ cười đầy tinh nghịch với sợi xích sắt được nối với nhau bằng những kí tự cổ kì quái phát ra ánh sáng xanh trong đêm. Những tia sét thi thoảng xẹt qua trên sợi xích khiến nét mặt vị nữ vương trẻ bỗng nhiên trở nên đáng sợ. Sức mạnh của nàng chính là lửa, thế nên việc kết hợp sức mạnh từ điện của những kẻ khác khiến nàng trở nên mạnh mẽ hơn cả. Đây là thứ cơ bản của kết hợp đầu tiên mà nàng đã sáng chế ra trong thời gian tu dưỡng tại đế quốc. Để tránh đi sức tấn công của phép Tên lửa tầm nhiệt, tên kị sĩ yếu đuối kia thoắt ẩn thoắt hiện trong tích tắc, dường như đã có ba hắn xuất hiện trước mắt nàng. Nhưng Lay biết đó chính là một người, bởi lẽ tên lửa tầm nhiệt không bao giờ có thể bị lạc hướng hay nhầm đối tượng.
Chiếc dây dích được nối với cổ tay của nàng bằng một chiếc vòng. Không giống như những sợi xích khác, đây là thứ tạo hình nguyên chất của riêng Lay. Như thế nào là nguyên chất? Tức là nàng hoàn toàn không sử dụng thứ phép định hình gì hay là thay đổi cấu tạo của lửa. Nó vẫn là nó, chỉ màu sắc bị thay đổi do được kết hợp với điện năng, không hơn. Nàng vung sợi xích lên, không may nó bị chặn lại bởi thanh kiếm kia. Việc tên kị sĩ đó sử dụng sức mạnh bóng tối vào thanh kiếm để chặt đứt xích làm Lay ngạc nhiên, thế nhưng điều đó không thể làm hỏng thứ này. Vì không được cụ thể hóa, lửa có thể tách ra làm đôi và hợp lại tùy ý. Không có thay đổi gì sau đòn đánh đầu tiên. Chỉ có tên kia là phải sợ hãi trước sức mạnh kì lạ của nàng. Lay tấn công thêm lần nữa, và hay ho làm sao là sợi xích trên tay quấn chặt vào lớp áo giáp bên ngoài của tên kị sĩ đó. Chúng không thể quấn chặt thêm nữa, có lẽ là lớp áo giáp đó cứng rắn hơn nàng tưởng, và thứ ánh sáng màu xanh phát ra làm giảm đi nhiệt độ từ ngọn lửa của nàng. Chúng quấn quanh bộ giáp sắt ngày một mạnh hơn, và khi nhận ra là không muốn tốn thêm sức để siết chặt nữa, nàng tách những mối nối bằng chú ấn cổ ra để chúng lại trở thành những ngọn lửa nhỏ. Chúng tan vào trong lớp áo giáp sắt khi vẫn đang cháy bùng ở khoảng vài ngàn độ, không chỉ thể bên trong tự thân chúng còn đang mang sức mạnh của những vị thằn sét. Ngay lập tức sức nóng và điện năng tác dụng vào lớp áo giáp sắt khiến nó chảy ra và dẫn điện nhanh chóng gây ra sự tê liệt khoảng vài giây đến tên kị sĩ kì quặc kia.
- Hm... hm... - Nàng hừ nhẹ trong mũi khi đang vung vẩy cánh tau phải để điều khiển sợi xích xinh đẹp múa những vũ điệu của chính nó. Lợi dụng việc tên kia đang bị tê liệt và tốc độ giảm xuống đáng kể, nàng phi đến theo sợi xích và ngay lập tức vươn những móng vuốt nhọn hoắt xinh đẹp ra. Nhưng không may là tên kia đã kịp hồi phục lại khả năng phản ứng của mình và giãy dụa để thoát khỏi vòng cuốn chặt chẽ nàng vừa tạo nên. Lay lập tức nhanh nhẹn lùi ra phía sau một bước dù những sợi xích vẫn cuốn chặt như cũ. Dòng điện có hạn, nàng không thể sử dụng nó trong một thời gian quá dài, ít nhất là trong hiện tại.
Vị nữ vương trẻ cười khẩy và vung sợi xích của nàng lên cao để lợi dụng lực đạo mạnh mẽ của nó làm hất tung kẻ dám chống đối lại sức mạnh đầy quyền lực của nàng. Lay mỉm cười và chờ đợi cho đến khi kẻ xấu số bị hất lên cao xanh. Đoạn dây xích sáng rực rỡ được thu lại, mọi thứ lại chìm vào bóng đêm dù trên mái tóc mềm mại của nàng vẫn còn những đốm lửa nhỏ đang lách tách cháy. Hắn hoàn toàn không thể làm được gì ngoài việc quy phục, thanh kiếm đã nằm im lìm dưới đất suốt từ khi tên kị sĩ bị tê liệt bởi dòng điện curq nàng. Hắn rơi xuống từ trên cao sau khi sợi xích biến mất và cắm phập vào những móng vuốt sắc nhọn của Lay. Máu tươi bắn ra tung tóa. Dưới sự trợ giúp của trọng lực, gần như cả bàn tay của nàng xuyên qua cơ thể của tên nọ.
Bận rộn với các lũ kị sĩ, Ryu quên mất rằng còn có thứ chết chóc hơn đang rình rập, vừa quay lưng thì thấy những đốm sáng, "Lũ sói !" anh nghĩ trước khi anh rùng mình và quay lại nhìn những cư dân UF đang cố gắng chiến đấu cho mạng sống của họ rồi cắn môi thì thầm "Không được !"
Anh hít thật sâu rôi lại thì thầm rằng "Leviathan", mắt anh chuyển màu xanh đậm, anh thở ra một làn hơi trắng xóa thậm chí dù trong khu rừng cũng không lạnh đến mức đó, mặt đất quanh anh đang dần bị đóng băng lại và thân anh toát ra khí lạnh cóng cả xương ! Anh đâm thanh kiếm xuống đất và nói
"Frostbite !"
Từ chỗ cây kiếm chạm đất lan ra một mặt băng cứng lan ra, khi lan đến chân mấy gã kị sĩ chúng đóng băng lại, những con sói chuẩn bị vồ đến cũng bị đông cứng nốt ! Anh thở ra và nói với giọng lạnh nhạt !
"Nhanh lên, chúng sẽ thoát ra sớm thôi"
Rồi bắt đầu dẫn tất cả mọi người chạy sâu vào khu rừng, may mắn thay đã tránh được lũ quái thú đó, các cư dân UF cũng đã lả mệt ! Đi bộ vài bước thì họ ngước mặt lên và nhìn thấy tường thành cao vài mét với cánh cổng đóng chặt lại, tuy không rõ nhưng trong lồng ngực ai cũng có cảm giác rằng đây chính là UF, khác với họ, Ryu chỉ đứng đó im lặng, chả làm gì cả ! Từng cư dân đã lết tấm thân tàn tạ, trải qua bao chông gai, thử thách ! Họ xứng đáng được ngủ yên giấc.
Khi mọi thủ tục đã hoàn tất, họ quay về khu thành của họ và lăn ra ngay, nhưng vừa nhắm mắt lại thì vang vảng giọng nói quen thuộc !
"Này ! Tỉnh dậy mau, các người tỉnh dậy mau !"
Mở mắt ra, thứ đầu tiên họ thấy là khuôn mặt của Ryu, nhìn anh có nét mặt lo sợ và ánh mắt liên tục nhìn về thứ gì đó ? Bạn được Ryu kéo ra khỏi cái thứ trông giống như cái kén bên trong là thứ dịch nhầy nhụa. Phải chăng mọi chuyện chưa kết thúc ? Nhìn lên thì thấy rằng đó là một bông hoa khổng lồ với những chiếc răng nanh thay cho nụ hoa, nó cứ lắc lắc tỏa ra mấy cái phấn hoa thôi miên mọi người để nó chảy dịch và tạo thành kén ! Ryu bắt đầu nói
"Chết tiệt ! Có vẻ trễ quá rồi, được, các cậu chuẩn bị làm một trận hoành tráng rồi chứ ?"
Anh nói với gương mặt như thay đổi 180*, anh đang Cười ?!?! Anh đứng lên và rút thanh kiếm ra, nói tiếp
"Tên này khó xơi đấy ! Có vẻ phải hợp sức mới đánh lại được !"
Lúc này, nhịp đập của toàn thể cư dân như đã chung một nhịp, tuy mới quen nhau lần đầu nhưng việc này có thể nói đã gắn bó họ nhiều hơn bao giờ hết, dù họ có nhận ra hay không !
Đây là kết thúc ! Hãy cùng nhau hợp sức lại và giết con quái vật đã đưa mọi người và trạng thái này, mỗi bạn hãy viết tt battle càng nhiều càng tốt để có thể rỉa máu của thứ này, đề cao việc rỉa máu thay vì một mình chấp nguyên con, có thể kết nhóm và cùng rỉa ! Khi số word battle của tổng cộng mọi người đã đạt đến 6000 thì nó sẽ chết
Mother Flower
Miêu tả: Bông hoa bị thoái hóa bởi những linh hồn hắc ám nơi đây, là giống hoa mẹ nên chúng có nhiệm vụ hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất có thể để có thể sản sinh ra những hạt giống hoa ăn thịt nhờ vào chất dinh dưỡng của cái kén, nó dụ con mồi bằng cách rắc phấn hoa xung quanh tạo ra ảo ảnh họ muốn thấy để kéo họ lại gần sau đó nhả dịch nhầy cho nó đông cứng lại và ăn Số word/1con: 6000 words để giết một con Số con cần giết: 1 tên Chiêu thức đặc biệt (buff): Phấn hoa kỳ ảo Tác dụng: bông hoa rải rắc phấn hoa đưa bạn vào trạng thái ảo giác, mê mụi, khiến sự tập trung của bạn bị giảm đi đáng kể ! (đổ dice, ai trúng 1,2,3 thì bị trừ 300 words trong bài tương tác battle, ai trúng 4,5,6 thì bị trừ 100 words)
Sửa lần cuối bởi Longdragon12345; 14-08-2015 lúc 06:57.
Đối tượng tương tác: Thời gian: Ngày 2 năm nhất Địa điểm Rừng Fantasma
Dice skill:
Lay không hề nghĩ đến việc ở phía sau những tên mặc áo giáp và cầm kiếm đen còn có một kẻ khác đối đầu với nàng. Việc chiến đấu liên tiếp khiến cho nàng - với một cái bụng đói meo cảm thấy cực kì tức giận, chính vì thế khi vừa mới trông thấy bông hoa to lớn trước mặt, trong đầu nàng đã không còn nhiều suy nghĩ. Chỉ còn đúng một từ: giết. Còn giết như thế nào thì cần phải để nàng tính toán cẩn thận một chút đã.
Vị nữ vương trẻ cẩn thận trong từng chuyển động của mình, nàng sử dụng đa số thời gian là để theo dõi bông hoa kì quặc kia. Với lợi thế đôi cánh xinh đẹp màu đen cứng cáp của mình, nàng dễ dàng bay được lên một ngọn cây thông gần đó. Việc quan sát tình hình trận chiến từ trên cao là dễ dàng hơn rất nhiều. Có vẻ lần này chỉ có đúng một bông hoa, tức là khả năng cao nó đã là trùm cuối rồi, chẳng có con nào tiếp theo cả, thế nên cứ thỏa sức mà đánh. Bông hoa kia thật sự có kích thước quá kinh khủng so với Lay. Trông nó như những bông hoa ăn thịt người ở mấy khu rừng nguyên sinh nổi tiếng thế giới như là rừng rậm Amazon hay gì gì đấy vậy. Những cánh hoa màu trắng to lớn bung ra ngoài để lộ ra phần nhụy hoa đầy chất dịch nhầy kinh tởm. Trông con quái vật như được ghép từ nhiều bông hồng trắng, tuy vậy, những bông hoa không khiến nó trở nên đẹp đẽ hơn, mà thậm chí còn khiến cho không khí có vài phần tang tóc. Thật sự là như vậy đấy. Nàng đứng thẳng phía trên ngọn cây thông, những cơn gió mùa đông lạnh phát rùng mình dần dần khiến Lay trở nên tỉnh táo hơn trước. Mái tóc mềm mại phất phơ bay trong gió, vị nữ vương trẻ vẫn chuyên chú theo dõi từng chuyển động của con quái vật phía dưới mặt đất. Nó chảy ra đầy những chất dịch nhầy thường thấy ở các loài thực vật, tuy nhiên nàng có cảm giác rằng chất dịch lần này sẽ không chỉ đơn giản như thế. Nếu một mình bông hoa hoàn toàn có thể đứng sau những vụ nổi loạn và tấn công những cư dân mới vừa mới diễn ra trong rững thì chắc chắn khả năng của nó không phải là nhỏ. Hơn thế nữa, khả năng này thậm chí còn rất đáng sợ, đó chính là thao túng kẻ khác, làm hỗn loạn thần trí của đối phương. Rõ ràng là nếu chỉ có đơn giản một vài chiêu trò tinh quái hay đàm phán thì mấy tên kia sẽ chẳng khi nào nghe theo lời chỉ đạo một cách đơn giản như thế. Tuy đã lờ mờ nhận ra rằng năng lực của con quái vật hoa kia là thuộc dạng nào, thế nhưng Lay vẫn còn có nhiều điều chưa được chắc chắn, ví dụ như là bỗng hoa kia sẽ sử dụng khả năng của nó ra sao. Một khi chưa phân tích được đầy đủ các thông tin mà mình cần, vị nữ vương trẻ sẽ chưa bắt đầu lao vào tấn công. Nàng biết rõ tầm quan trọng của việc đề ra chiến lược cụ thể và nắm bắt tình hình của đối phương, quả là một con rồng quá sức thông minh. Và cuối cùng thì nàng cũng được tự mình chiêm ngưỡng cái gọi là khả năng của bông hoa. Xung quanh nó ngay lập tức tỏa ra những lớp phấn trắng dày đặc gần giống như sương mù. Dù đang ở trên cây, Lay vẫn có thể lờ mờ ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của nó. Người ta nói, mật ngọt thì chết ruồi, quả nhiên là không hề sai chút nào. Nàng bỗng nhiên phải nhíu mày nghĩ ngợi khi nhận ra rằng tầm ảnh hưởng của lớp bụi phấn kia là quá rộng, và nếu như muốn tấn công thì nàng cần phải đến gần nó hơn nữa, chứ không chỉ cứ chờ đợi trên cây. Tấn công gần, nhanh và chớp nhoáng mới là chính xác những gì nàng cần phải làm, bởi vì Lay không phải là một pháp sư hay gì gì đó, nàng là rồng. Phải, Lay chính là hóa thân của loài vật hùng mạnh nhất trên địa cầu, loài vật thiêng liêng trượng trưng cho lòng quả cảm và sức mạnh to lớn. Chẳng có gì hợp với việc trở thành biểu tượng của nàng như là những con rồng. Nàng chẳng trách cứ bất kì ai vì đã không bảo vệ nàng khỏi con quái vật gớm ghiếc dưới kia, bởi chính nàng sẽ tự đối mặt với nó. Ở đế quốc của nàng, việc phải đối chọi với những con quái vật to hơn và nguy hiểm hơn gấp nhiều lần đã tôi luyện nàng trở thành một sát thủ nhạy bén và thiện chiến hơn bao giờ hết. Nàng đưa tay lên xem thử những hạt phấn bị rải rác trong không khí, chúng nhỏ nhắn và chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, song chỉ cầm một khoảng thời gian ngắn vài hạt phấn mà những con chim xung quanh Lay đã rơi xuống. Chúng nó không chịu nổi độc tính quá mạnh của phấn mê. Nàng thì hoàn toàn khác, chẳng có loại độc dược nào có thể khiến vị nữ vương trẻ cảm thấy kinh hoàng hay sợ hãi, bởi lẽ nàng là một sát thủ. Nàng thích hợp hón với việc dùng thuốc độc để đi giết chết người ta, chứ không phải dâng thuốc lên bằng hai tay và để kẻ kia giết nàng. Ngay từ khi vẫn còn rong chơi ở đế quốc, nàng đã được tiếp xúc với tất cả những loại độc dược mang trong mình độc tính mạnh bậc nhất trên thế giới, cơ thể nàng hoàn toàn không bài trừ chúng, thậm chí còn khiến cho Lay trở nên mạnh hơn trước. Tất cả những điều đó đã được nàng vượt qua hết cả, thậm chí còn trở thành đồng minh, vậy thì chẳng có lý do gì mà phải e dè chút bụi phấn nhỏ nhoi. Có điều vị nữ vương trẻ đang cảm thấy lười biếng khi phải đối mặt với một con quái vật kinh tởm và bẩn thỉu đến như thế. Nàng nhìn nó với ánh mắt của một người lãnh đạo, đầy khinh ghét và cao sang. Bởi vì quá lười để lao đến tấn công và ăn một đám dịch nhầy vào người, Lay cần phải làm khô cái bông hoa đó trước vậy. Nàng nghĩ khi nhìn con quái vật to lớn đang phun chất nhầy của nó ra và khiến cho vài người rơi vào trạng thái, không thể hoạt động sau khi đã bị dính thứ nhớp nháp đó. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này thì quả là không được hay cho lắm, thế nên nàng hất mái tóc của mình về phía sau đầy dứt khoát, và giương đôi cánh xinh đẹp để bât đầu trận chiến với con quái vật. Giờ thì nàng đã hiểu rõ toàn bộ về cơ chế tấn công của nó. Vì là một bông hoa, thế nên tốc độ di chuyển của nó là không hề cao, tất nhiên yếu điểm về tốc độ này đã được bù lại bằng loại phấn gây mê và điều khiển có tác dụng cực mạnh, song, thật không may là cơ thể nàng hoàn toàn có thể miễn nhiễm với độc tính. Có bao nhiêu thứ độc trên thế gian thì cơ thể nàng miễn dịch được với bấy nhiêu thứ độc, không nhiều hơn, cũng không ít hơn. Lay bay vờn quanh trên không trung trước một vòng, trong im lặng, để có thể tìm hiểu rõ ràng địa hình ở quanh chỗ này, có những nơi nào có thể ẩn nấp và sử dụng làm lá chắn, làm bình phong cho mình. Vị nữ vương trẻ ghét việc bị những chất dịch nhầy kia bắn vào người, đó là lí do mà nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ, để đảm bảo duy nhất một điều rằng mình sẽ hoàn toàn sạch sẽ mà trở về. Lay không sợ thua cuộc, bởi vì chắc chắn rằng nàng sẽ chiến thắng, chẳng có lý nào một con rồng lại đi quỳ gối trước một bông hoa cả, đó sẽ là chuyện nực cười nhất xã hội. Thứ mà nàng cằn phải đề phòng là không khiến cho mình trở về trong trạng thái nhớp nháp bẩn tưởi tanh hôi gì đấy, tóm lại là không để cho thứ dịch nhầy kia bắn vào người, dù nàng hoàn toàn không hề sợ thứ độc tính gây đông cứng cơ thể mà nó đem lại. Từ bông hoa tỏa ra luồng khí gần như giống hệt với tên kị sĩ mặc áo giáp sắt khi nãy, đen tối, u ám, trống rỗng, hoàn toàn không có sức mạnh và độ ấm nóng của một linh hồn, thế nên những thứ như thế này hoàn toàn không gây ra cảm giác tội lỗi khi xuống tay chém chết. Suy cho cùng, có lẽ đây vẫn không phải con trùm cuối mà nó muốn. Cho đến tận lúc này, bông hoa vẫn bị tác động bởi một thế lực vô hình, sức mạnh từ thế lực đó biến đổi nó trở nên hung hăng hơn. Thứ nàng muốn là thế lực kia xuất hiện, nên Lay sẽ cố gắng nhanh chóng xử đẹp cái thứ đầy tua và lông và dịch nhầy này. Nàng bay xung quanh và phát hiện rằng vì đây là rừng cây lá kim, thế nên đa số gốc cây đều trơ trọi và không hề có bất kì hoa cỏ gì để chắn đường, vậy nên chắc hẳn là sẽ gây ra ít nhiều khó khăn cho việc tránh bị bẩn của Lay.
- Hừ. - Vị nữ vương trẻ hừ mũi thật nhẹ và quyết định là sẽ tiến đến từ phía sau. Những móng vuốt của nàng đã được thu lại và hoàn toàn không có ý định mọc dài ra thêm lần nữa khi mà chưa được phép. Nàng muốn tận dụng tối đa ưu thế của việc biết bay. Thêm nữa, đôi cánh của nàng cứng hơn cả thiết giáp, chắc chắn sẽ không gây ra thương tích gì cho nàng khi đỡ đòn. Vả lại, con quái vật này có muốn cũng không khiến Lay bị thương được, vì toàn bộ độc tính của nó đã bị nàng chế trụ thật đơn giản và dễ dàng. Không chỉ có vậy, khả năng hồi phục của Lay cũng là rất cao, thế nên nàng chẳng ngại ngần gì nếu chẳng may có bị mấy cái rễ cây kia cuốn lấy. Và thêm một điều cuối cùng, con quái vật kia chỉ là một bông hoa. Một bông hoa, thứ mà hoàn toàn yếu thế hơn trước ngọn lửa mạnh mẽ và quyến rũ của nàng. Một lần nữa, Lay sử dụng chiêu thức cơ bản trong việc làm sát thủ, tức bước đi và lợi dụng những âm thanh vang lên của tiếng bước chân để tạo ra ảo giác cho đối phương. Nàng nhẹ nhàng tiến về phía bông hoa trước mắt. Con quái vật dường như đã phát hiện ra có vạt thể đang tiến về phía mình một cách từ từ và hoàn toàn tập trung chú ý vào tiếng vang do chính vị nữ vương trẻ tạo ra. Nó có khả năng di chuyển rất chậm, thế nên việc đánh lạc hướng nó và khiến cái cây bị hỗn loạn không nhận ra đâu là đối tượng để tấn công là rất đơn giản đối với nàng. Thậm chí Lay hoàn toàn không thèm quan tâm nhiều đến việc chính bản thân mình có đang gặp nguy hiểm hay không, bồn hoa quái vật kia đang có ý định tấn công hay không. Chẳng phải là do nàng chủ quan khinh địch hay kiêu ngạo gì, chỉ là nàng biết chắc chắn một điều rằng nó không thể tấn công nàng được, bởi lẽ con quái vật đang bị hỗn loạn do không thể nhận rõ được đâu mới là thứ mà nó phải tấn công. Nàng cứ tiếp tục bước đi như thế trong một khoảng thời gian đủ lâu để khiến con quái vật gặp phải bất ổn về mặt tâm lý và buộc phải nổi điên lên để lao vào tấn công loạn xạ.
Trong đôi mắt trong xanh của Lay, nàng có thể thấy rõ được từng chuyển động nhanh đến nỗi tạo ra tiếng kêu "vun vút" của những cái rễ cây màu xanh đầy gai khi được vụt vào trong không khí. Thậm chí vị nữ vương trẻ còn có thể tự mình tạo ra một chuyển động giống chuyển động mẫu đến từng chi tiết nữa kìa. Chính vì thế nên trở thành đồng đội của Lay chẳng bao giờ là thiệt thòi hay vất vả gì, mọi thứ mà bạn cần làm chính là nghe theo lời chỉ bảo của nàng, và thế là chiến thắng. Nàng sinh ra để trở thành một người lãnh đạo, và Lay đang làm rất tốt công việc của nàng, nếu không muốn nói là xuất sắc khi một mình dấn thân vào con quái vật khiến ai cũng phải khiếp sợ. Nhiều người vẫn chỉ đứng nhìn ở phía sau và chẳng có vẻ gì là sẽ tiến lên để chiến đấu, thế nên vẫn chỉ có một mình nàng trong cuộc chiến này, đang đi vòng vòng và khiến bông hoa ở giữa nổi trận lôi đình. Giương mắt lên nhìn thẳng vào những cái rễ cây đang quất xuống, nàng quyết định sẽ cắt chúng đi trước tiên. Bởi lẽ mấy cái rễ này dài và nhanh, đối với nàng thì có thể là sẽ không có vấn đề gì, thế nhưng có nhiều người trong số những cư dân mới chuyển đến lại không được mạnh mẽ như nàng. Họ hoàn toàn không có đủ khả năng để nhìn thấu từng chuyển động của mấy cái rễ, chứ đừng nói đến việc tránh khỏi đòn tấn công của chúng để không bị thương. Bao giờ mấy cái rễ cây đó cũng có gai nhọn, và gai nhọn này khẳng định chắc chắn là sẽ mang độc tố bên trong, ít nhất là cũng sẽ gây tê liệt, nếu không thì sẽ nặng hơn nữa, tức là loại độc mà một khi lưu thông vào trong máu thì khả năng cao sẽ gây ra tử vong. Lay thì chỉ có thể miễn dịch độc tố cho một mình nàng, và vì là một con rồng, nàng có khả năng hồi phục rất ổn định và nhanh chóng, nhưng nàng chẳng thể nào hồi phục cho người khác. Vị nữ vương trẻ muốn rời khỏi khu rừng lạnh lẽo này càng nhanh càng tốt, thế nên nàng không có thời gian cho việc nghe ai đó khóc thương ai đó hay bỗng dưng có người bị bông hoa đó bắt đi và cả lũ lại lặn lội đi tìm. Nói tóm lại, nếu muốn trở về và uống rượu nho của mình, nàng buộc phải giết nó ngay lập tức, trước khi chuyện gì đó tồi tệ xảy ra.
- Ngươi có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ta không? Ta thì thấy rõ được tâm địa xấu xí bên trong ngươi. Sức mạnh của bóng tối đã khiến ngươi trở nên quá sa ngã rồi.
Thật ra Lay đã định là sẽ không sử dụng đến cái móng vuốt nóng như lửa trong suốt trận chiến này, mà nàng sẽ chỉ sử dụng đến những nguyên tố xinh đẹp có sãn trong tay - lửa. Thế nhueng việc xuất hiện những cái rễ đã bị lãng quên đi như thể nó hoàn toàn không tồn tại. Nàng có thói quen là sẽ chỉ để ý đến những gì có thể gây ra tổn thương cho mình, mấy cái rễ cây kia thì không thể, nên nàng cũng quên bẵng nó đi, không thèm để ý đến. Tuy nhiên, như đã nói, đây không phải là một cuộc chiến đơn độc chỉ có mình nàng solo như trong các trận đấu khi xưa, giờ bên cạnh nàng còn có thêm nhiều người khác, và trách nghiệm của Lay chính là phải bảo vệ họ thoát khỏi mối nguy hiểm đang kề cận. Là một con rồng đầy đoan chính, nàng vươn những ngón tay cho thẳng ra để những cái móng vuốt mọc lên tốt hơn, chính lúc này, vị nữ vương sẽ hi sinh khoảng thời gian quý báu của mình cho việc đi cắt cụt mấy cái rễ cây kia vậy. Gần như là một sự giải thoát huy hoàng, những cái móng vuốt mọc ra với tốc độ nhanh chưa từng thấy, hoặc là do chủ nhân của nó đang quá vội vàng để có thể thủ tiêu cái bông hoa kì dị kia. Nàng cần phải cắt mấy cái rễ đi nhanh hơn mới được. Nàng đạp một chân về phía sau để lấy đà và tiến về phía trước với tốc độ chóng mặt, gần như là không thể trông thấy hình ảnh của Lay một cách trọn vẹn. Thứ xuất hiện trong mắt mọi người chỉ là một hình bóng mờ ảo xinh đẹp và nhỏ nhắn. Mái tóc màu hồng nhạt bay về phía sau nhè nhẹ như chỉ có gió thoảng qua, dù nàng đang chạy về phía trước với vận tốc gần như ngang với âm thanh. Dù sao đi chăng nữa, việc chạy nhanh chỉ càng khiến Lay trở nên mạnh hơn. Những ngọn lửa đang cháy hừng hực trên mái tóc dường như bùng lên mãnh liệt và thậm chí còn mang theo cả tiếng lách tách lách tách. Cứ như một buổi đốt lửa trại ở trên đầu vậy, Lay mỉm cười thích thú khi đang tiếp cận ngày một gần hơn với cái rễ mục tiêu đầu tiên của mình, cái rễ trông có vẻ mảnh khảnh và yếu ớt nhất, nhưng bù vào đó nó lại là cái rễ dài nhất và có thể vươn xa tốt hơn cả, tầm ảnh hưởng của nó thật sừa rất rộng, khả năng cao là sẽ vươn đến tận chỗ mà những người dân yếu hơn và không có khả năng chiến đầu đang đứng đợi. Nàng không định là sẽ tự bảo vệ bản thân trước, thế nên việc tấn công cái rễ cây này trước tiên là hoàn toàn logic. Những móng vuốt sắc nhọn của Lay giữ chặt lấy cái rễ màu xanh đầy gai. Chúng là những cái gai nhỏ và ngắn, tuy nhiên đầu gai đều đã đen ngòm cả. Quả nhiên cái cây hoa này có độc ở khắp mọi nơi, mà thậm chí ngay cả khi vừa mới sờ vào cánh hoa thôi cũng đã bị trúng độc rồi ấy chứ, nếu thế này thì sẽ chẳng có ai dám tiến lên phía trước để chiến đấu đâu. Khichiếc móng vuốt đầu tiên chạm vào cái rễ cây đó, ngay lập tức nó đã bị cháy xém đi một mảng. Quả nhiên là chú ấn cổ, nó khiến cho năng lực của nàng tăng lên đến mức không thể tưởng tượng được, nhiệt độ tăng lên cao đến mức có thể tiêu hủy được sắt thép trong chớp mắt. Nàng thích thú ngắm nghía mảng cháy xém cử cái rễ cây. Cái gai ngắn nho nhỏ thậm chí còn biết mất sau khi bị móng vuốt của nàng chạm vào. Con quái vật bị thương bắt đầu điên cuồng giãy dụa, song sự ưu ái của tạo hóa đã tặng cho loài rồng một đôi cánh, thế nên chẳng có lý do gì mà Lay không sử dụng nó. Nàng bay là là trong không trung khi bông hoa khổng lồ vật lộn thoát khỏi cặp móng vuốt xinh đẹp của nàng. Vị nữ vương trẻ cảm thấy quá vui mắt trước trò mèo vờn chuột này, song nàng cũng không hề có ý định để điều đó tiếp tục, bởi lẽ không có nhiều thời gian cho việc này. Nàng đang lạnh sắp chết ở cái chỗ này, tuy là những ngọn lửa nhỏ xung quanh Lay vẫn đang cháy lách tách để giúp nàng cảm thấy ấm áp hơn. Vị nữ vương trẻ thích thú trước việc được kết liễu cái rễ đầu tiên, thêm nữa, nàng thắc mắc không biết rằng sau khi cắt cái rễ đó đi thì nó sẽ phun ra cái thứ máu như thế nào, màu gì. Những cái móng lóe sáng, và Lay cắm phập nó vào trong cái rễ đang dần dần bị cháy rộng ra bởi nhiệt độ. Nó mềm nhũn như thứ rau qủa đã được luộc lên từ trước. Có lẽ dưới tác dụng của nhiệt độ cao từ cái móng vuốt trên tay nàng, cái rễ đó thậm chí sắp bị nướng chín lên.
- Ha ha, cuối cùng thì cũng cắt được một cái! Để ta xem ngươi có thể trụ vững được bao nhiêu lâu?
Ngay sau đó, nàng đạp lên phần rễ đã bị cắt cụt một lần nữa để mượn lực bay về phía trước, không may lúc đó con quái vật lại đang phun chất dịch làm đông cứng của nó ra. Nàng kịp nhìn thấy điều đó, và khéo léo lộn một vòng mềm mại và đầy quyến rũ để có thể tránh làm bẩn cơ thể mình. Tuy rằng Lay không hề bị chất dịch đó dính vào người, thế nhưng tất cả những thứ mà cái bông hoa khổng lồ kia vừa làm với nàng đã kích thích con quỷ bên trong, lẽ ra nàng sẽ cứ từ từ cắt đi từng cái rễ một để tránh cho nó gặp phải đau đớn, giờ thì nàng đã đổi ý. Nếu có ý định tấn công nàng, thì đừng bao giờ sử dụng mấy cái thứ như thế, bởi điều đó sẽ chỉ càng khiến cho Lay tấn công nhanh hơn và đau đớn hơn. Nư vương trẻ dừng lại đột ngột, nheo mắt nhìn con quái vật to lớn đang thỏa mãn vì tấn công được nàng, dường như nó không hề nhận ra rằng nàng đã tránh được đòn tấn công đó. Và thậm chí là dù cho nàng có gặp phải tai nạn khi dính cú tấn công đó đi chăng nữa, thì chắc chắn là nàng sẽ không bị đông cứng lại như những gì mà nó mong muốn. Lay quyết định sẽ không tiếp tục cắt từng cái rễ bằng móng vuốt nữa, nàng cần con quái vật không biết điều kia hiểu được một điều rằng đừng chọc giận nàng. Nàng muốn nó phải gánh chịu những đau đớn cùng cực về mặt thể xác, mà lửa của nàng chính xác là để làm điều đó. Trong đợt tấn công vài chục phút trước với những tên kị sĩ bóng tối, chính nàng đã sử dụng "Tên lửa tầm nhiệt" để gia tăng khả năng phòng thủ của chính bản thân mình trong khi đang tạo ra vũ khí tấn công kết hợp. Thế nhưng khi đó chỉ có duy nhất một đối tượng để tên lửa tầm nhiệt tấn công, thế nên cảnh tượng có một chút không đúng như ý muốn của nàng. Nữ vương nhỏ hoàn toàn mong muốn điều gì đó to lớn và rực rỡ hơn, bởi vì khả năng của tên lửa là vô hạn, hơn thế rất rất nhiều. Đó là kĩ năng tấn công toàn diện đầu tiên mà nàng đã làm ra, khả năng tấn công trúng gần như là một trăm phần trăm. Không chỉ vậy, nó có thể truy đuổi đối thủ với tốc độ đủ để gây kinh hoàng, hơn thể nữa nó không bao giờ bỏ cuộc. Tuy nhiên, đòn tấn công này yêu cầu nàng phải nhìn chính xác vào từng đối tượng để khóa vị trí tấn công cho tên lửa, thế nên phải mất một khoảng thời gian khá dài. Song, chính nhờ đòn tấn công phun dịch của bông hoa ngu ngốc kia mà thời gian đó đã được rút ngắn, Lay đã tập trung nay lại càng vận dụng hết tất cả khả năng của mình để thực hiện. Ngay sau khi hoàn thành xong việc khóa mục tiêu, hàng chục những ngọn lửa màu đỏ cam lóe sáng phóng vút lên từ lòng bàn tay của nàng, ngay lập tức nhắm thẳng đến mục tiêu đã được định vị trước. Trong phút chốc, cả khu vực của cái cây gần như đã hóa thành biển lửa với những vụ nổ rực rỡ như pháo hoa. Lay không mong gì hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này, nữ vương nhỏ mỉm cười thích thú khi trông thấy con quái vật phải oằn mình đau đớn, những cái rễ đứt lìa ra và rơi xuống đất, không còn giữ nguyên được màu sắc như ban đầu mà đã chuyển sang màu đen, thậm chí còn có khói và bốc lên mùi khét khó ngửi. Có nhiều cái rễ sau khi rơi xuông đất đã vỡ tan ra như vụn than. Nàng nhìn chằm chằm vào những vết cắt, để giải đáp trí tò mò của chính mình. Nhựa cây chảy ra sau khi những cái rễ rơi ra, tuy nhiên không để nhựa chảy quá năm giây, màu đen cháy xém từ bên ngoài lan dần vào bên trong, khiến nhánh cây đó ngay lập tức mất đi sức sống của mình. Lay xoa xoa những cái móng vuốt trên tay mình, tên lửa tầm nhiệt sau khi tiêu diệt đối tượng đã ngay lập tức nổ bung, khung cảnh tuyệt đẹp hắt ánh sáng diễm lệ lên khuôn mặt trắng sứ của nàng.
Lay sung sướng nhìn con quái vật trước mắt mình đang vật lộn, trong lòng dấy lên cảm xúc vui vẻ không thể diễn tả thành lời. Đây là lần thứ bao nhiêu nàng cũng không nhớ rõ, nàng đã từng thử tiêu diệt rất nhiều loại quái vật khác nhau. Không phải là con nào cũng đều mạnh toàn diện, thế nhưng chúng có rất nhiều ưu điểm khác biệt khiến nàng học được bài học, tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm mà trở nên thiện chiến hơn. Khẽ đập cánh trên không trung, nàng đứng lên trên một cánh hoa hồng trắng, nhẹ nhàng như bạch hạc mà vuốt ve những cánh hoa bằng móng vuốt của mình, khiến cho nó từ từ huyển từ màu trắng thành xám tro. Những đường vân trên cánh hoa hồng thoáng chốc co lại, héo rũ xuống. Cảm giác bảo vệ những người khác thật sự là đã giúp cho nàng có thêm nhiều cảm giác mới mẻ, kích thích tinh thàn của Lay và khiến nàng chiến đấu cui vẻ hơn là khi chiến đấu một cách khó chịu để được về nhà. Lay có thể là người thao túng được ngọn lửa, là vị chủ nhân của nó, thế nhưng nàng cũng chính là một nhà chế thuốc. Lay từng ở bên cạnh nhiều vị dược sư để học hỏi, cố gắng để tìm hiểu đầy đủ tất cả các loại độc dược. Thậm chí ngay trên đế quốc của nàng còn có một khu rừng thảo mộc tập hợp đủ tất cả các vị thuốc. Nàng có thể tạo ra thuốc độc từ đó, cũng có thể tạo ra thuốc giải từ đó. Song, nữ vương vãn thiên về độc tính hơn, bởi nó có khả năng hòa trộn vào ngọn lửa của nàng nhsnh nhất. Tuy nhiên, không phải ngọn lửa xinh đẹp muôn hình muôn vẻ của nàng không thể dùng để chữa trị.
-> Battle: 4656 WC - 300WC = 4356 WC - Còn 1644WC
4749 WC
Sửa lần cuối bởi Mạc Ăn Hại; 14-08-2015 lúc 15:57.
Nhân vật: Yami
Thời gian: 2/1
Địa điểm: Rừng Fantasma
Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Yami đứng sau tán cây nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Với sức mạnh của họ, theo những gì cô thấy trước đó, khi mà họ nhanh chóng hạ gục lũ sói dữ và và một tên kỵ sĩ hắc ám, thì với một con quái hình bông hoa ít di chuyển này, vả lại chỉ có duy nhất một con, thì mọi người ắt hẳn phải dễ dàng tiêu diệt nó hơn cả bọn quái kia chứ. Sao trông họ lại mệt mỏi như vậy? Lúc đầu họ chiến đấu rất dũng mãnh, lúc sao đòn đánh hình như yếu dần đi và thỉnh thoảng cô thấy họ hành động rất kỳ lạ. Đôi lúc họ dừng lại lắc đầu, đôi lúc lại dụi mắt và rồi thong thả nghỉ ngơi hoặc làm cái gì đó khác mà không đánh quái nữa. Hành động lạ một lúc họ lại quay ra chiến đấu, cứ thế mà lặp lại.
Nhất định là có gì đó đã xảy ra.
Cầm chắc vũ khí trong tay và tận dụng khả năng di chuyển của mình, Yami xông ra và sát cánh cùng họ. Nếu khi quan sát đã không thể hiểu thì tự cô sẽ chiến đấu mà tìm hiểu lấy. Đứng trước đoá hoa to lớn hình hài kỳ dị, cô cầm vũng cây cung gỗ - thứ cô vô tình tìm được sau trận đấu chật vật với con sói điên kia – và giương tên bắn nó. Mũi tên – thực chất là một khúc gỗ dài và nhọn - bay thẳng về phía đoá hoa và đâm vào cánh của nó. Lực bắn quá yếu, không thể xuyên sâu vào cánh hoa, nó chỉ đâm được một ít và từ vết đâm ấy, máu đỏ chảy xuống, chảy không ngừng.
Yami ngạc nhiên nhìn dòng máu đang chảy xuống đất. Và rồi cô nhìn lại vết bắn ban nãy. Hoa mà cũng có máu sao? Cô tự hỏi và chợt nhận ra rằng, nếu nó bị bắn trúng mà chảy máu, thì chắc cũng như con người: khi bị rút cạn máu, nó sẽ chết. Không biết suy nghĩ đó đúng không, song nếu cô có thể giúp ích gì đó trong trận chiến này thì cô nhất định sẽ làm thật tốt.
Mọi người đang chiến đấu với nó nên tạm thời có lẽ nó chưa thể chú ý đến đòn đánh của cô. Nhân cơ hội đó, cô dùng năng lực của mình – khả năng di chuyển lặng lẽ và sức mạnh của gió – chạy đi tìm mũi tên để rỉa máu nó. Sự yên tĩnh khiến cô càng lợi thế hơn trong di chuyển, vì đối phương sẽ khó long phát hiện ra cô sớm để mà đánh trả. Sức gió quanh cô có hai tác dụng: một là giúp cô tăng tốc di chuyển với tốc độ nhanh, chỉ cần điều khiển lực gió. Với khả năng đó cô sẽ nhanh chóng tìm được mấy khúc củi phù hợp để làm mũi tên. Cô chạy trên mặt đất, nhảy qua cây này, phóng qua cây nọ ở khu vực gần con quái ấy và mọi người và tìm được mấy khúc củi chắc chắn và chịu lực tốt. Tìm được cây nào, cô liền giương cung rồi dùng lực bắn vào con quái. Thoáng chốc, cô đã giương tên bắn hằng chục lần và rỉ không ít máu của nó.
Nhưng…
Sau khi bắn thêm một phát vào rễ của nó, cô dùng lại xem xét tình hình và khả năng của mình. Cô không thể cứ tìm được khúc cây nào là cứ giương cung lên bắn. Như vậy rất mất sức, vai cô cũng bắt đầu mỏi rồi. Phải tìm cách nào đó cải thiện lực bắn và khả năng sát thương. Định đi long vòng suy nghĩ chân cô đá trúng ba khúc cây. Mỗi khúc cây đều có nhiều nhánh và trông khá chắc chắn dù đã và đang khô lại. Cô nhặt lấy mấy khúc cây, nhìn thật kỹ nó và quay lại con quái phía xa. Nếu cô dùng mấy thứ này làm tên thì chắc chắn con quái ấy sẽ bị rỉ máu một lúc nhiều chỗ…
Cô gái tóc vàng nhảy tới sau lưng con quái, cắn chặt môi và lập tức giương cung. Cô sẽ bắn ba mũi tên một lúc. Tay trái cô cầm chắc cây cung, tay phải cầm ba khúc cây và kéo dây cung ra thật căng. Để tăng thêm khả năng sát thương, cô dùng đến tác dụng thứ hai của khả năng điều khiển gió. Quanh cô tập trung một nguồn lực mạnh dần, những ngọn gió nhỏ bé hay đi theo cô giờ hoà cùng với không khí xung quanh, tụ hội lại thật mạnh, thật nhiều, nhất là ở ba mũi tên sắp được bắn ra. Nếu biết điều khiển gió một cách nhuần nhuyễn thì có thể gia tăng áp lực cũng như uy lực của nhiều thứ. Và đây sẽ là một ví dụ khi dùng nó cho việc bắn tên.
Khi chắc chắn mọi bước chuẩn bị cho phát bắn đã hoàn tất, cô lập tức buông tay và bắn. Cô cắn chặt răng, mắt nhìn thẳng vào đường bay của ba mũi tên gỗ và chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng của lượt bắn này. Đợt gió xoáy xuất hiện quanh ba mũi tên, cả phía sau nữa, làm tốc độ bay và công kích nhanh và mạnh hơn – đã được điều chỉnh để những khúc gỗ không bị nát vụn. Trong 3 giây ngắn ngủi, chúng đã tấn công được con quái. Mấy khúc cây đâm xuyên hoàn toàn vào thân nó, những dòng máu to tướng bắn ra. Chưa hết, lực xoáy của gió quanh mấy mũi tên vẫn còn hoạt động và xoáy mạnh trong cơ thể nó khiến máu bắn ra nhiều và mạnh hơn nữa. Những giọt máu to lớn bắn ra xung quanh khiến mặt đất như muốn đỏ lên màu máu.
“Chưa hết đâu!” Tiếng của Yami vang lên.
Lần này thì con quái hoa quái đị đó không thể không chú ý đến cô. Nó quay cái đầu rỉ máu – thực chất là cái bông hoa – về phái giọng nói phát ra. Thực tế nó đang phản ứng lại về phía mấy mũi tên đã tấn công mình. Chỉ trùng hợp rằng giọng nói và cả hướng bắn tên là cùng một chỗ. Nó lập tức mở cái miệng đầy răng nanh ra và nhả phấn độc. Nhưng không có ai.
“Đây nè!”
Đột nhiên Yami xuất hiện ở khoảng không bên trái nó và đấm cho nó một cú thật mạnh vào gốc nụ hoa. Đầu con quái hơi nghiêng ngả và miệng nó gãy nát ba cái răng. Thông thường cú đấm của Yami chỉ như cầm cục bông gòn chọi vào mặt người ta thôi, song nhờ việc tập hợp gió lại một chỗ nhỏ và điều chỉnh tốt, tay phải cô giống như một cơn lốc xoáy mini mang uy lực lớn vậy. Đó là tất cả những gì cô dồn vào lượt bắn này.
Cô gái tóc vàng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất và nhặt lấy cây cung của mình. Nhìn lại con quái đang nghiêng ngả chảy máu, cô nghĩ giúp sức tới đây là được rồi. Phần còn lại để mọi người lo tiếp vậy. Dù sao họ cũng mạnh hơn cô mà. Mọi chuyện rồi sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
Yami tìm đến nghỉ ở một gốc cây gần đó và quan sát trận đấu. Không hiểu tại sao bây giờ cô cảm thấy mọi thứ hơi mơ hồ và mệt mỏi nữa.
Word battle đánh Mother Flower = 1035 - 300 = 735
Sửa lần cuối bởi yenphungnguyenqndk; 14-08-2015 lúc 11:51.
Black và Beast tỉnh dậy thì đã thấy cả hai đang nằm gục trước một loài thực vật kỳ dị, một bông hoa quái đản bự tổ chảng với ba cái miệng mở ra đầy những dòng chất lỏng nhớt nháp tởm lợm. Những kẻ khác cũng đang tấn công nó nhưng có vẻ không ăn thua, nó quá mạnh. Những sợi dây gai xung quanh cứ liên tục vươn dài và liên tục quấn trói tay chân của như kẻ làm phiền. Kể cả người ngoài cuộc như hai con mèo này cũng bị kéo vào trận chiến vô cùng bất ngờ này. Black cũng bị một sợi dây gai rọ mọ bên cạnh. Cô tức mình cầm một cây cưa tay chặt nát nó và nhảy lên cái bông hoa to đùng nó cứa cho nó vài nhát.
_Black, bình tĩnh lại đi, con ngốc này.
Beast gọi từ đằng sau, bà chị song sinh này cũng lôi ra một thanh kiếm và chặt những sợi dây cản đường Black. Bông hoa phun ra những đợt phấn với cái mùi khó chịu là hoa mắt cả hai. Black chao đảo và ngã xuống nhưng nhờ cây cưa mà cô nhận ra mình đang ở đâu và bình tĩnh trở lại đối diện với kẻ thù chết tiệt này. Cô tạo ra một hàng rào lửa bao quanh mình, nhờ đó mà đốt cháy một phần cánh hoa. Tuy nhiên, cũng do những giọt chất lỏng vương vãi khắp nơi, và bông hoa cũng đồng thời phun những thứ nước ghê tởm đó nên chẳng mấy chốc hàng rào lửa bốc hơi thành khói.
_Shadow wave.
Beast thay thế hàng rào lửa đang dần biến mất của Black bằng những cái bóng từ tất cả những kẻ đang ở đây, kể cả bông hoa để gia tăng khả năng phòng thủ vốn rất tệ hại của Black. Cô cũng phải tránh những đợt quất roi gai bất thình lình của bông hoa khổng lồ. Nhảy qua nhảy lại trên những khúc gỗ với thanh kiếm, nếu chỉ chặt đứt và làm khô héo hoàn toàn thì đã hay, đằng này cứ mỗi lần chặt đứt đầu, chúng cứ như một loài Hydra mà mọc thêm hai ba cái tua rua nữa.
_Shallow grave.
Black dùng ma thuật đen triệu ồi một binh đoàn người chết sống dậy và thay cô xử lý bông hoa. Binh đoàn xương người đó tuy không giống như bộ xương di động kia hay mạnh bằng lúc còn sống nhưng chúng cũng có thể coi là lá chắn cho cô và Beast khi tấn công trực diện với kẻ thù vớ nhiều tay chân thế này. Thay món vũ khí của mình bằng một cây roi, Black quất vào những sợi dây gai và giật chúng ra khỏi người bông hoa, làm tung toé một loại chất lỏng nhầy nhụa sóng sánh màu xanh lục.
_Chắc là máu của nó đấy, làm tốt lắm Black.
_Còn phải nói nữa sao? Impale.
Sau binh đoàn xương cốt, Black tiếp tục dùng phép thuật tạo ra một hàng cọc gai đâm từ dưới đất xuyên qua những cánh hoa, làm đống chất lỏng xanh lè càng ngàng chảy ra càng nhiều. Beast cũng hiểu ý đồ của Black. Cô cũng liên tục đâm những nhát kiếm vào từng khúc từng khúc trên từng cái miệng. Với những sợi dây leo đang cố tóm được cô, Beast dùng kiếm kéo mạnh nó về phía rồi nối chúng vào nhau mà giật cho đứt một lúc mấy sợi liền.
_Đống này dai như đỉa ấy. Này thì dây nhợ.
Black biến đống dây gai bao quanh vũ khí của mình thành những bông tuyết rơi vương vãi khắp những cánh hoa, làm bông hoa khó chịu và hắt hơi ra một đống bột phấn nữa. Mặt đất cũng rung chuyển theo đợt chấn động đó, Black lắc lư rồi nhảy xuống đất, Beast thay thế Black chạy lên trên và chặt đứt một sợi dây nhợ đại bự, có lẽ đó là gốc rễ của mấy cái tua rua kia. Cô bị đống phấn bay vào mắt làm chuyển động chậm hơn lúc nãy. Beast gục xuống để rũ đống phấn ra nhưng rồi cô đứng dậy, nhắm hai mắt lại và cảm nhận.
_Ta vốn đã là bóng tối rồi, chẳng có lý do gì đánh nhau mà phải mở mắt ra. Smoke drain.
Beast chuyển đổi vũ khí của mình sang một cây lưỡi hái, cô hút mọi hạt phấn khi nãy xung quanh mình và biến chúng một cây giáo lớn, phóng thẳng cái miệng chính giữa của bông hoa. Cô cũng lao theo cây giáo đó, đi xuyên vào bên trong bông hoa và tàn phá lục phủ ngũ tạng nếu nó thật sự có, huỷ hoại mọi thứ mà cô cảm nhận được qua những giác quan còn lại của mình. Đầu lưỡi hái sắc nhọn cứa liên tục vào những bộ phận bên trong bông hoa, ngay cả đống chất lỏng mà Beast nghĩ mình đang ở trong dạ dày của nó, cô cũng đốt chúng cho chúng bốc hơi hết.
_Finger of Death.
Ở bên ngoài, Black không còn hình dnagj ban đầu nữa mà bây giờ cả người cô chỉ còn là một bộ xương khoác một chiếc áo choàng thụng màu đen và cầm theo một cây lưỡi hái với cái đầu là một cái hộp sọ của một kẻ đã chết, bây giờ, Black là Death. Cô nhảy lên trên miệng bông hoa, thọc đầu lưỡi hái thẳng vào nó, một luồng lửa cháy xuyên qua làm bông hoa phình lên từ bên trong rồi nổ tung ra thành từn mảnh vụn và một bãi chất lỏng vô cô tởm lợm và cái mùi phát ghê. Black quay lại hình dáng ban đầu và Beast cũng vừa kịp thoát ra khỏi dạ dày bông hoa trước khi nó kịp phát nổ và phá banh cả người cô.
_Vẫn chưa chết nữa á?
Dù đã bị nổ thành trăm mảnh nhưng những sợi dây đầy gai và những tua cuốn vẫn còn đó và trong bãi chất lỏng là một cái cục tròn tròn có thể là quả của nó vẫn còn dính với đống dây và có lẽ đó mới là nguồn sống thực sự của bông hoa. Beast đứng giữa đống nhầy nhụa, từ từ mở mắt ra khi vết thương đã dịu lại. Cô nhìn cái cục trơ trọi đó, bước tới và tặng nó một quả cầu lửa to gấp đôi người cô, thẳng vào cục tròn tròn rồi lan ra đống dây nhợ. Ngọn lửa không bùng cháy mãnh liệt mà đốt cháy từ từ, lan cũng rất từ tốn khiến cái cục tròn tròn đó phát ra những tiếng kêu rất kỳ cục, hệt như tiếng la hét của ai đó đang bị thiêu sống. Và khi tan thành tro bụi, cái tiếng hét đó vẫn còn văng vẳng, Black phải sử dụng cả khả năng hấp thụ linh hồn thì tiếng kêu hét đó mới im bặt và biến mất hoàn toàn, để lại khu rừng một mớ hỗn độn và sự im lặng đến đáng sợ.
Ryu mỉm cười khi thấy những cư dân của UF đã lả mệt, ai nấy cũng thở hồng hộc, và đêm cũng đã đến, trăng đã lên cao nên anh nói
"Này, các cô cậu mệt cả hay chúng ta cắm trại tại đây đi....tôi sẽ canh cho, tôi không cần ngủ đâu !"
Tuy vẫn còn nghi ngờ anh chàng này nhưng với mí mắt không thể giữ nó mở thêm một giây phút nào nữa, ai cũng lả tả đồng ý. Ryu mỉm cười, anh bắt đầu gom gỗ lại một chỗ và xấp nó đứng lên như một mái nhà nho nhỏ, sau đỏ anh thì thầm "Asmodeus" và búng nhẹ ngón tay. Từ ngón tay anh xẹt ra tia lửa xanh của địa ngục, gần giống với ánh lửa của những kị sĩ kia, phải chăng họ có mối liên hệ ? Khi củi đã bén lửa anh bèn đứng lên và nói
"Tôi đi tuần đây ! Ngủ ngon nhé !"
Rồi bắt đầu bước vào cánh rừng. Nhưng vài phút sau khi mọi người đã thiếp đi, anh quay lại, tay cầm một chiếc đồng hồ quả lắc, anh mở nó ra nhìn vào trong rồi nói
"Hm.....Có vẻ tương lai sáng lạng đây !"
Rồi mỉm cười, anh đút chiếc đồng hồ vào túi áo của mình và búng tay, tiếng "tách" vang ra khắp khu rừng, khiến mọi người bừng tỉnh. Nhưng kỳ lạ thay, những cảnh tượng họ thấy không còn là khu rừng lạnh lẽo, mà là bên trong một chiếc xe buýt, lẽ nào ??? Chính xác, đó là chiếc xe buýt mèo đã đưa họ đến, lúc này bên những chiếc cửa sổ là khung cảnh của tòa thành UF hùng vĩ, "phải chăng đó chỉ là một giấc mơ ?" mọi người thầm nghĩ nhưng cảm giác nó quá thật, dù gì đi nữa thì họ cũng quyết định bỏ qua một bên và bước xuống......Cách xa đó vài mét là Ryu, đứng bên một lùm cây, nhìn chằm chằm về phía xe buýt và các cư dân mới đến, anh cười và nói
"Chúng ta sẽ xem......tương lai còn nhiều thứ chờ đợi mà !"
Nói rồi từ sau anh là một cánh cổng xuất hiện từ bao giờ, anh đẩy cánh cổng ra thì ánh sáng trắng xóa bắn ra từ bên trong, anh mỉm cười và nói
"về nhà ! Chúng ta sẽ còn gặp lại, UF à"
Trước khi bước vào bên trong cánh cửa, ngay sau khi anh đã vào cánh cửa đóng sầm lại và từ từ tan biến..........
Đối với những bạn đã tham gia event mở đầu này thì sẽ được tặng 600 gith, cộng thêm 150 ~ 300 cho những ai đã tham gia Mini-game của mình ở động, chào mừng các bạn chính thức vào UF ! event đã kết thúc, Topic xe buýt mèo sẽ đóng lại vào lúc 7h30 tối nay ! Từ bây giờ các bạn có thể tương tác mọi nơi trong thành rồi nhé
Mặt Trăng nhẹ nhàng và chậm rãi lướt lên trên những rặng cây, lờ mờ phủ một thứ ánh sáng mỏng lên khu rừng, khiến nó trở nên lạnh lẽo lạ thường. Trong không gian tĩnh mịch đó, một giai điệu du dương vang lên mỗi lúc một rõ, thoáng nghe qua thì không thể biết được đó là tiếng thì thầm dịu dàng của những cơn gió hay đó là một giọng ca ngọt ngào ở sâu thẳm trong rừng hát lên những lời ai oán, nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng ngân vang.
Felix tỉnh dậy giữa làn sương mù mỏng manh đang kéo tới. Cậu thấy sống lưng lành lạnh, không rõ là do bãi cỏ mà cậu đang nằm đã thấm hơi lạnh từ ánh trắng hay do khúc ca bí ẩn kia. Loạng choạng đứng dậy, cậu không rõ mình đang ở đâu, cũng như đâu là trời đâu là đất, cậu chỉ vô thức đi về phía quả cầu trắng muốt đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm.
Mọi thứ như đang lướt qua trong đầu cậu, cậu không thể phân biệt cái gì ra cái gì, rồi chúng bắt đầu trôi nhanh đến độ cậu không còn thấy gì ngoại trừ cảnh một vài người dân Undertown đang đứng dưới chân thành nhìn lên, rồi cậu nghe thấy một giọng khàn khàn nói: "Theo như ta biết thì giờ đây số lương thực không đủ cho tất cả chúng ta. Nếu như ai cảm thấy không muốn tranh giành và có thể tự lập được ở thế giới bên ngoài thì người đó có thể đi khỏi đây. Còn những ai cảm thấy không muốn đối chọi với ánh sáng mặt trời hoặc không thích lối sống tách bầy thì hãy ở lại đây, nhưng nếu số người ở lại nhiều khiến lượng lương thực không đáp ứng được thì .. kẻ mạnh sẽ chiếm được thức ăn, kẻ yếu có thể chết đói hoặc đi nơi khác mà sống. Quyết định ở các ngươi..", rồi khung cảnh bắt đầu thay đổi.
Cậu thấy cũng cái giọng nói đó vang lên: "Hãy mang đến cho ta những thùng rượu thuộc loại mạnh nhất và lâu năm nh..", rồi khung cảnh lại đổi. Cái giọng đó lại nói, lần này nghe lè nhè như đang say: "Ta đi đây.. Ta không thiết gì n..". Lần này cậu nhận ra đó là giọng cậu, cậu đang nói với một kẻ mà cậu trông thấy có vẻ quen thuộc, nhưng không nhớ ra. Rồi cậu lại thấy mình đang bước đi rất khó khăn, mọi thứ trước mắt đã nhòa đi, rồi cậu thấy một cái bóng đen mờ mờ đứng trước mặt, loay hoay kéo cậu đi trước khi mọi thứ tối đen.
Trong màn đêm đen đặc ấy, một quả cầu tròn trịa hiện ra rõ dần, mỗi lúc một sáng dần và sau đó cậu như được kéo trở về thực tại, cậu thấy mình đang lờ đờ bước đi. Rồi giữa sự choáng váng rõ ràng vẫn còn ngự trị, cậu đã tỉnh táo hơn, và cậu đứng lại. Cậu nhìn xung quanh mặc dù biết cậu sẽ không thể có được chút thông tin gì về nơi này, nhất là khi cậu đang rất chóng mặt và có cảm giác chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc.
- Đêm ngày 19 mùa đông năm nhất -
Đi bộ quanh khu rừng sau một ngày làm những dự án *bí mật*, Ryu gặp một anh bạn ngay bìa khu rừng, nửa tỉnh nửa mơ còn tay thì cầm chai thủy tinh mà Ryu khá chắc rằng trong đó chứa rượu. Ngó xung quanh, anh nhận ra rằng đã 4h sáng và trời đang ngày càng giá rét, anh nhún vai rồi mỉm cười nói trong khi đang kéo lê cái thân của anh bạn này vào rừng
"Chà, UF dạo này vắng bóng nhỉ ? Thậm chí cả người dân mà uống bê bết thế này...."
Đang bước đi chợt giữa không trung có cánh cửa mở tung ra, không biết từ đâu đến và đằng sau cánh cửa phát ra ánh sáng chói lòa mắt nhưng mà câu bạn này vẫn yên giấc, Ryu bước và thì cánh cửa đóng lại. Nhưng liệu rằng có ai biết chuyện gì xảy ra sau cánh cửa đó ?
- Ngày 26 mùa đông năm nhất -
Chả biết cậu ta uống cái khỉ gì nhưng mà ngủ cả tuần không thức thì hoặc là tưởu lượng kém hoặc là cái thức rượu đó ngâm cả tỉ năm ! Có lúc Ryu tính vứt cậu ta ra vì tưởng chết lâm sàng rồi, may mắn thay, đêm ngày thứ 7 cậu ta tỉnh dậy. Vừa bật dậy thì 2 mắt cậu ta đỏ hoe, cái thân thì hôi hám, mái tóc thì rối bù, có những cành cây đâm ra chắc tại lúc kéo về nhà thì Ryu không để ý đầu cậu ta cạo vào đâu. Cậu ta nhìn xung quanh và bắt gặp hình ảnh của Ryu với chiếc khăn quàng đen cùng con mắt đỏ xanh đứng giữa căn phòng, Ryu vậy tay, trước khi cậu kịp thốt lên lời thì Ryu đã cất tiếng
"Chào, tôi là Ryu, rất vui được gặp, cậu cảm thấy đỡ hơn chứ ? Tốt, nếu đã OK thì cút ra và đi về đi !"
Tuy rằng Ryu ăn nói với giọng điệu vô cùng thân mật nhưng mà những từ thốt ra đều cay đắng và quá đỗ là phũ. Nhưng chưa kịp đáp lại thì Ryu đã bắt đầu nhấc cái ghế cậu đang ngồi và ném ra bên ngoài, vừa thảy ra thì nghe cái tiếng "rắc". Ryu nhìn ra thì thấy cái ghế bị gãy và cậu ta thì đang nằm lăn ra.....cậu ấy gượng dậy nhưng có vẻ tác dụng của thứ rượu kì lạ vẫn còn mạnh nên cậu chao đảo, Ryu ôm đầu và thở dài. Cậu nói vọng ra
"Này, kẻ lạ mặt ! Vào lại đi, có vẻ cậu vẫn chưa tỉnh rượu. Tôi sẽ tìm giải pháp cho"
Và dĩ nhiên, giữa một khu rừng hoang vắng toàn sinh vật có thể ăn tươi nuốt sống cậu bất kỳ lúc nào với cánh cửa bí ẩn và tên lạ mặt, mồm lưỡi cay đắng cùng mặc toàn đồ đen trông không thể nào khả nghi hơn. Cậu hiển nhiên sẽ chọn cánh cửa. Nhưng cậu vẫn lết thân qua cánh cửa nhưng có vẻ hơn miễn cưỡng ! Vừa bước qua thì cánh cửa đóng lại, Ryu đưa cho cậu một cốc nước và hỏi
"Đây, là nước suối của khu rừng đấy, là nguồn nước duy nhất chưa bị ô uế hay bị ám, có khả năng tỉnh rượu đấy"
Nghe xong thì cậu liền uống hết li nước nhưng có vẻ vẫn không ăn nhằm gì. Ryu vuốt cằm rồi nhún vai bảo
"Hừm, có lẽ cậu phải ở đây 2 ~ 3 ngày gì đó, loại rượu này ớn quá và cậu thì nốc cả chai ! Chán sống rồi sao ? Này, cậu tên gì"
Lúc này, cậu mới mấp máy ra "Tôi tên Felix.....". Không để cậu kết thúc câu, Ryu mỉm cười
"Undertown sao ? thảo nào tìm ra chai rượu mạnh thế, một lần nữa rất vui được gặp !"
Ryu nói rồi ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với cậu ta, Ryu tiếp
"Có vẻ từ giờ ta sẽ là bạn cùng nhà ! Nhưng cậu vẫn là đối tượng nghiên cứu đấy nên đừng có đi lung tung, vậy kể tôi nghe chút gì về cậu xem Felix, và nếu tôi thấy khả nghi thì cậu lại cạp đất tiếp nhé, nên đừng dại dột chơi úp mở !"
Đánh dấu