Có thể nói rằng Hannibal và Will là cặp đôi có sự ràng buộc mạnh mẽ, và cũng là cặp đôi được đào móc sâu nhất vào mối quan hệ tình cảm trong các cặp mình ship cả điện ảnh và truyền hình. Còn nhớ lần đầu tiên đến với series Hannibal là lúc mình còn đang phát cuồng vào cặp Sherlock/ John trên BBC. Khi đó vì quá "đói thuốc" (phần 4 chả biết đời thuở nào mới có), lại vô tình đọc được giới thiệu về series Hannibal nên thử mò vào xem có tí hint nào không cho đỡ sốt ruột.
Thú thật, mấy tập đầu mình khá thất vọng vì hint thì cũng có chút chút, nhưng còn lâu mới bằng Johnlock, Charic hay Lestat/ Louis... Anh chàng Will Graham, một "điều tra viên đặc biệt" của FBI (cách nói khác là không chính thức) có một thiên phú đặc biêt: một trí tưởng tượng siêu cấp phong phú và khả năng đồng cảm gần như 100% với bất cứ ai. Anh ta có thể nhìn hiện trường vụ án rồi tái hiện trong óc mình hung thủ đã gây án như thế nào, hung thủ nghĩ gì và cảm thấy những gì khi gây án. Nhưng đây là con dao hai lưỡi: nhờ nó anh có thể tóm được tội phạm, nhưng cũng gây ra những gánh nặng và tổn thương về tinh thần cho chính anh. Cũng vì sự không ổn định đó, anh không làm việc ở hiện trường mà chỉ làm một giảng viên. Phim bắt đầu khi xuất hiện một vụ giết người hàng loạt rất khó lập hồ sơ, và Jack Crawford _ chỉ huy đặc biệt đội đặc vụ _ quyết định "mượn" khả năng của Will để phá án. Đương nhiên để chắc ăn, ông đặc biệt mời cho Will một bác sĩ tâm lý, người mà tất cả những ai là fan của nguyên tác đều biết cũng là một kẻ giết người hàng loạt chuyên ăn thịt người: bác sĩ Hannibal Lecter. Hannibal rất tò mò và hứng thú với lối suy nghĩ của Will; lần đầu tiên hắn nhận thấy khả năng về tình bạn, vì Will đủ thông minh để vượt qua bức tường dày đặc hắn dựng lên một cách tự nhiên.
Dù cho không có quá nhiều hint, mình vẫn kiên trì xem hết phần 1, một phần vì diễn xuất tuyệt vời của diễn viên, một phần vì những lời thoại rất thú vị trong phim, nhưng phần lớn là để xem phản ứng Will sẽ có khi phát hiện bộ mặt thật của người anh vẫn luôn tin tưởng ở tập cuối phần. Đến giờ mình vẫn còn thấy may mắn vì quyết định này, vì nhờ có nó mình mới có hứng thú tìm đến phần 2, nơi mọi cảm xúc bùng nổ, và cũng là nơi 2 anh phải lòng nhau.
Cuối phần 1, Hannibal đã thành công đổ tội cho Will những vụ án mạng do chính hắn gây ra. Hắn muốn biến Will trở thành một người như hắn, trở thành một người bạn thực sự của hắn. Có điều lúc này, trong phòng giam bệnh viện tâm thần, Will chỉ có một cảm giác mãnh liệt duy nhất: cảm giác bị phản bội. Không có một ai tin vào lời buộc tội của anh về Hannibal; vì lẽ đó anh quyết định tự mình báo thù, cho anh và cho cả Abigail - đứa con gái chung của hai người, một trong những nạn nhân bị giết hại.
Mặc cho nhận thức được điều này có thể mang lại phiền phức cho mình, Hannibal vẫn không cưỡng lại được việc đến gần Will. Hắn vẫn cố thuyết phục anh tin vào tình bạn giữa họ, tin vào điều tốt nhất ở hắn, thậm chí tìm cách để Will được thả ra ngoài, được chứng minh vô tội. Và hắn phần nào thành công: Will tin vào tình bạn của hắn, và tình cảm anh dành cho hắn đã không còn chỉ có sự căm hận, mà trở nên rất phức tạp. Tuy nhiên điều này không ngăn anh tìm kiếm công lý: anh hợp tác với Jack, tiếp cận với Hannibal để tìm chứng cứ phạm tội của hắn. Càng tiếp xúc, anh càng hiểu thêm về Hannibal, và mối quan hệ giữa họ càng trở nên chặt chẽ hơn: họ có sự tương giao về linh hồn. Hannibal thậm chí lập kế hoạch bỏ trốn cùng Will. Nhưng rồi kế hoạch của Will và Jack bị lộ, Hannibal nhận ra người Will từng giết để lấy được niềm tin từ hắn thực chất vẫn còn sống. Hắn vô cùng thất vọng, nhất là khi hắn đã chuẩn bị một món quà bất ngờ cho anh: con gái chung của họ vẫn chưa chết. Chẳng ai ngờ được, kể cả Will, đến phút cuối chính anh lại là người gọi điện cảnh báo Hannibal, bảo hắn chạy đi. Dù vậy Hannibal vẫn trả thù anh: hắn giết Abigail ngay trước mắt anh sau khi khiến anh bị thương nặng, rồi bước đi trong cơn mưa như trút nước... đến với Ý - nơi chất chứa nhiều kỉ niệm trong cuộc đời hắn.
Phần 2 kết thúc ở đây, và biến mình thành một fan cuồng chính hiệu.
Phần 3 không hề lãng phí sự chờ đợi. Will và Hannibal xa nhau một khoảng thời gian. Đây là quãng thời gian họ ngẫm lại về mối quan hệ giữa họ, khi Hannibal nhận ra mình yêu Will nhưng không thể tha thứ cho anh, còn Will nhận ra mình đã muốn chạy trốn cùng Hannibal đến nhường nào nhưng lại không thể trở nên giống hắn. Cho đến khi Will đi tìm Hannibal và Hannibal chờ đợi anh tìm đến hắn. Cả 2 nhận ra mối quan hệ này đã tới đường cùng: sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nào có thể xảy đến với họ khi họ ở bên nhau. Will không hề cảm nhận được lạc thú trong thú vui của Hannibal, anh chỉ bao dung nó mà thôi. Vì lẽ đó anh quyết định chấm dứt tất cả: anh để Hannibal đi, nói với hắn rằng anh không bao giờ muốn nhớ về hắn, muốn biết hắn ở đâu và đang làm gì . Tuy vậy Hannibal lại không chấp nhận buông tay: hắn, kẻ trân trọng tự do hơn tất cả, nộp mình cho FBI trước mặt anh, vì hắn muốn anh "biết chính xác hắn đang ở đâu" và nơi anh "luôn có thể tìm đến" hắn. Một cái kết quá lãng mạn, tuy rằng nó chưa thực sự là cái kết giữa họ.
Mình xin thề mình không hề viết quá khi miêu tả mối quan hệ này. Bằng chứng là những trích dẫn của họ dưới đây:
- Will: I bond with Abigail; you take her away. I bond with... barely more than the idea of a child; you take it away. You saw to it that I alienated Alana, alienated Jack.
You don't want me to have anything in my life that's not you.
Hannibal: I only want what's best for you.
- Will: We are just alike. You're as alone as I am. And we're both alone without each other.
- Hannibal: An imago is an image of a loved one, buried in the unconscious, carried with us all our lives.
Will: An ideal.
Hannibal: The concept of an ideal... I have a concept of you, just as you have a concept of me.
- Will: You were supposed... To leave.
Hannibal: We couldn't leave without you.
Ah! Time did reverse. The teacup that I shattered did come together. The place was made for Abigail and your world. Do you understand?
The place was made for all of us, together. I wanted to surprise you. And you... You wanted to surprise me.
I let you know me. See me. I gave you a rare gift. But you didn't want it.
Will: Didn't I?
Hannibal: You would deny me my life.
Will: N... no. No. Not your life, no.
Hannibal: My freedom then, you would take that from me. Confine me to a prison cell. Do you believe you could change me, the way I've changed you?
Will: I already did.
- Will: Hannibal... I forgive you.
- Hannibal: He said he forgave me.
Bedelia: Forgiveness is too great and difficult for one person. It requires two: the betrayer and the betrayed. Which one are you?
Hannibal: I'm vague on those details.
Bedelia: Betrayal and forgiveness are... best seen as something akin to falling in love.
Hannibal: You cannot control with respect to whom you fall in love.
- Bedelia: What your sister made you feel was beyond your conscious ability to control or predict.
Hannibal: Or negotiate.
Bedelia: I would suggest what Will Graham makes you feel is not dissimilar. A force of mind and circumstance.
Hannibal: Love.
- Hannibal: If I saw you every day, forever, Will, I would remember this time.
Will: Every crime of yours... feels like one I am guilty of. Not just Abigail's murder, every murder... stretching backward and forward in time.
Hannibal: Freeing yourself from me and... me freeing myself from you, they are the same.
Will: We're conjoined. I'm curious whether either of us can survive separation.
- Hannibal: Do we talk about teacups and time and the rules of disorder?
Will: The teacup's broken. It's never going to gather itself back together again.
Hannibal: Not even in your mind?
Your memory palace is building. It's... full of new things. It shares some rooms with my own. I've discovered you there, victorious.
Will: When it comes to you and me, there can be no decisive victory.
Hannibal: We are in zero-sum game?
Will: I miss my dogs. I'm not going to miss you. I'm not going to find you. I'm not going to look for you. I don't want to know where you are or what you do. I don't want to think about you anymore.
Hannibal: You delight in wickedness and then berate yourself for the delight.
Will: You delight. I tolerate.
I don't have your appetite. Goodbye, Hannibal.
- Will: He's gone, Jack.
Hannibal: Jack! I'm here.
You finally caught the Chesapeake Ripper, Jack.
Jack: I didn't catch you, you surrendered.
Hannibal (to Will): I want you to know exactly where I am and where you can always find me.
Đánh dấu