Lời đầu tiên, xin lỗi các bạn vì đào mộ thread này, nhưng qua mấy năm rồi tôi mới biết là Vns hoạt động trở lại. Ngày xưa, tôi chỉ viết truyện ngắn "Trách nhiệm", nhưng qua mấy năm, câu chuyện này đã có thêm ba phần nữa mà "Nghĩa tình" chính là phần thứ hai. Vẫn chỉ là một chuỗi truyện ngắn thôi chứ không thể nào thành một truyện dài. Nay tôi muốn tổng hợp lại đây để mọi người tiện theo dõi. Cuối cùng, xin gửi lời chúc muộn đến Vns để diễn đàn ngày một phát triển hơn.
Tên tác phẩm: Chuỗi truyện ngắn: Tình yêu
Tên tác giả: Sefrasy / Quang Hiển
Giới hạn lứa tuổi: không có
Thể loại: truyện ngắn
Phần một: Trách nhiệm
Đôi lời mở đầu: Giữa hai người đàn ông thì có với nhau trách nhiệm gì? Cho nhận như thế nào mới là đủ để không chông chênh khiến tình yêu đổ vỡ? Rồi có những người đàn ông, hay đúng hơn là một vài người đàn ông, chỉ đơn giản là con người, con người thật nhỏ loi ngoi giữa cuộc đời, thì đáng nhận cái gì và đáng cho cái gì?
Cho ai, hay cho chính bản thân anh ta?
Trách nhiệm
Tiếng xe máy rồ dưới hẻm khiến Lạt ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ. Mỉm cười nhìn theo bóng người đang chạy xe vào bãi giữ xe ở tầng trệt, Lạt bưng mâm cơm tiến ra phòng khách rồi mở sẵn cửa nhà, xong lại quay vào bếp.
Độ năm phút sau, Hưng đi lên, một tay cầm nón bảo hiểm và chìa khóa xe, một tay vò mớ tóc ngắn cụt trên đầu. Hưng bước vào nhà, nới lỏng cà vạt, khịt khịt mũi.
- Sao nghe như mùi cua vậy ta?
Từ trong bếp, Lạt tiến ra với một cái nồi to hơn hẳn bình thường.
- Anh đoán giỏi ghê! Vô rửa mặt rửa tay đi rồi ra ăn cơm. Anh có cần tắm thì tắm luôn cũng được, có gì anh ra em hâm lại sau.
- Thôi khỏi, anh rửa ráy chừng năm phút rồi ra liền.
- Vậy em xới cơm luôn.
Tiếng nước xả vọng đến tai, Lạt liếc mắt nhìn qua cửa phòng tắm để hở thì thấy Hưng cũng đang nhìn mình qua gương.
- Tui rửa mặt thôi mà, cậu làm gì soi tui dữ vậy?
Khẽ cười rồi tránh ánh mắt qua chỗ khác, Lạt tiếp tục xới cơm vào chén thứ hai.
- Thì anh đi làm cả ngày, em không nhìn thấy được nên giờ nhìn cho đã, bộ hổng cho hả?
Cười hè hè tiến ra phòng khách, Hưng cởi quần tây và áo sơ mi ra, với lấy quần đùi ở nhà mặc vào rồi ngồi vào bàn ăn. Thấy áo quần Hưng đặt lung tung trên sô-pha, Lạt vừa nhặt lên vừa nói.
- Anh ăn trước đi.
- Em thiệt tình. Để đó rồi lát nữa dọn, vào ăn chung với anh chớ.
- Rồi rồi, xong liền.
Lạt bỏ quần áo dơ vào giỏ xong, đi ra thì thấy Hưng vẫn nhìn thức ăn chăm chăm mà chưa động đũa. Nồi cua trên bàn đã được mở nắp ra, hương thơm càng thêm ngào ngạt.
- Em mua gì quá trời cua vậy?
- Thì…lâu lâu mới mua mà. Hôm nay thứ bảy rồi, cuối tuần ăn uống thoải mái tí. Anh nói thích cua nên em mới mua về làm.
- Vậy giờ đổ cho tui đó phải hông?
Hưng nhéo hông Lạt làm anh giật nảy người rồi bật cười khanh khách. Ngồi xuống bàn, Lạt nhanh nhảu lấy một cái càng cua to nhất ra bẻ, xong thì rỉa lấy thịt cho hết vào một cái đĩa không đặt bên cạnh chén của Hưng.
- Anh lấy gạch cua nữa mà ăn, em nêm gia vị kỳ này thấy vừa lắm.
Thấy trong chén của Lạt còn y nguyên cơm trắng, Hưng càu nhàu.
- Lo tui hổng có tay hả? Rồi sao em hông ăn đi?
Lạt cười hiền.
- Anh đi làm về mệt, ăn nhiều chút đi.
Và cơm và thịt cua vào miệng, Hưng vừa nhai vừa nói.
- Công nhận càng ngày càng lên tay. Giỏi!
Lạt lại cười, tiếng cười khàn khàn và trầm dịu. Anh ăn vội miếng cơm và rau, xong lại cặm cụi rỉa thịt cua cho Hưng. Gã nhìn cái đĩa bên cạnh mình đầy ắp thịt, vươn tay ra chặn Lạt đang lấy thêm một cái mình cua.
- Anh chưa ăn xong, còn nhiều quá trời quá đất nè. Em rỉa thì em ăn đi, suốt ngày cặm cụi làm như người hầu của anh không bằng, riết em ốm nhom làm người ta tưởng anh bạo hành.
Định bụng chọc tức người yêu để Lạt chịu khó chăm sóc bản thân mình, gã không ngờ đôi mắt anh rũ xuống như lá héo.
- Thiệt là anh thấy…em ốm lắm hả?
Bật cười trước gương mặt tiu nghỉu của người đối diện, Hưng gắp một miếng thịt cua vào chén Lạt.
- Ừ, ốm như ma đói, cho nên ráng ăn nhiều thì tui mới thương. Đàn ông không thằng nào thích người yêu mình ốm đâu nghen, báo đài nó nói xạo đó, tin mà làm theo tui bỏ ráng chịu.
Nói rồi, Hưng lại tiếp tục ăn, bỏ lỡ một nụ cười gãy đôi trên gương mặt Lạt.
Để Hưng không phàn nàn gì mình nữa, Lạt tự gắp thức ăn vào chén mình, nhưng vẫn khéo gắp phần nhiều hơn cho Hưng. Lúc cả hai ăn cơm xong, Lạt nhanh tay dọn chén đũa xuống bếp, thấy Hưng định phụ mình thì gạt ngay đi.
- Thôi, anh đi làm về mệt rồi, xem ti-vi nghỉ ngơi gì đi. Để em dọn cho.
- Em cũng đi làm chứ bộ.
Lạt cười hiền, để mặc Hưng phụ bưng nồi cua, nhưng gã lại vừa đi vừa chặc lưỡi.
- Thấy hông, anh nói y chang mà. Em mua nhiều cho nên hai đứa ăn no cành hông mà vẫn còn hai con cua nè.
- Thì để mai ăn. Không bỏ đi đâu mà sợ. Thôi em nói thiệt, anh đi xem ti-vi đi, để em rửa chén cho.
- Tại cậu giành đó nghen!
Nói rồi, Hưng đi lên phòng khách. Lạt thở phào, mở van vòi nước.
Tiếng nước chảy trên chén đĩa nghe thật êm tai.
Lạt cười, nhìn ra phía Hưng đang ngồi xem đá banh.
Mười lăm phút sau, trận đấu kết thúc, Hưng cũng tắt ti-vi, trông mặt gã không lấy gì làm thích thú. Lạt úp cái chén cuối cùng lên kệ, chùi tay khô rồi bước ra ngoài, dè chừng nhìn Hưng đang lật xem mấy tờ báo trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Anh nè.
- Sao?
Mắt vẫn dán chặt vào tờ tạp chí, Hưng không nhìn thấy vẻ bối rối trên gương mặt Lạt. Lừng khừng hết mấy giây, Lạt mới cất tiếng hỏi.
- Mai chủ nhật, mình đi thăm ba má, Hồng với thằng Quân nghen?
Hưng rời mắt khỏi tờ báo, quay sang nhìn Lạt.
Đôi mày gã khẽ nhăn.
- Tuần trước đi rồi.
Vặn vẹo ngón tay cái của mình, Lạt liếm môi nói nhanh.
- Mai có giỗ đó. Với lại, mỗi tuần mỗi đi thăm cũng được chứ sao. Dầu gì, thằng Quân cũng là…con của tụi mình.
Bỏ hẳn tờ báo xuống bàn, Hưng cất giọng, lạnh như nước đá.
- Là con của anh thôi, chứ không phải con em.
Nắm lấy vai Hưng rồi xoa nắn để gã dịu lại, Lạt trầm giọng.
- Tụi mình có trách nhiệm với nó. Với cả Hồng.
Vai Hưng căng cứng, một hồi sau cũng giãn ra.
- Thôi được rồi, vậy mai anh chở em đi. Đi ăn xong cái giỗ rồi về chứ không ở chơi lâu nghen.
- Hay là đi hai xe đi?
Nhíu mày ngạc nhiên, Hưng nắm lấy tay Lạt trên vai mình.
- Sao nữa?
- Tại em còn phải mua bánh trái, sữa, với đồ chơi cho thằng Quân. Chắc đi cũng lâu, anh chờ mắc công lắm. Em đi sớm rồi lên đó trước, khi nào anh dậy thì qua. Rồi có gì mình chở thằng Quân và Hồng đi chơi, có hai xe cũng tiện.
Máu nóng nổi lên, Hưng đứng phắt dậy. Lạt giật mình nhìn gã bàng hoàng.
- Toàn nghĩ đi đâu! Cậu bao đồng quá mà đi lo đủ thứ, trách nhiệm với thằng Quân thôi chứ với Hồng làm gì mà còn phải lo cho cổ. Cậu muốn chu toàn tất cả thì rước Hồng về đây ở với tui đi, tui cưới cổ cho đúng lẽ vợ chồng theo luật pháp luôn. Thiệt tình!
Nhìn theo bóng lưng của Hưng tiến dần vào phòng ngủ, Lạt lặng lẽ cúi đầu.
Gió mát từ ngoài cửa ùa vào, Lạt đứng dậy nhìn thì thấy trời xám xanh.
==
Hưng nói cứng rồi làm mặt lạnh cả buổi tối, trước khi đi ngủ còn nói với Lạt.
- Tui không hiểu em nghĩ cái gì trong đầu. Là người ta thì người ta ghen rồi giận tui phải biết, chứ đâu ai như em, ráng lo cho con riêng của tui rồi má của nó nữa. Tui chu cấp cho họ cũng tử tế rồi, nghĩa vụ làm cha cũng làm rồi, chứ tui làm sao mà còn sức lo cho Hồng nữa! Tui có lỗi với cổ, đúng, nhưng em đừng tự lôi mình vào rồi nói hai chữ trách nhiệm ở đây. Em không có trách nhiệm gì với họ hết!
Lạt dạ một tiếng, không hề cãi lại, xong chui lên giường nằm. Đèn tắt được mười lăm phút, anh lại thấy hai cánh tay chắc khỏe của Hưng vòng sang thân mình. Tay gã mò mẫm trong bóng tối, vén áo Lạt lên rồi lại sờ ngực và bụng anh. Lạt cũng không ốm quá như gã nói, nhưng dáng anh lầm lũi trông tội nghiệp thế nào, cho nên gã nhìn mà sinh thương.
- Tui nổi giận với em vì muốn em hiểu rằng, tui yêu em và không muốn bất công với em. Em chăm sóc tui đủ cực rồi, đừng gánh thêm Hồng và thằng Quân. Chúng ta như vầy là thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi.
Nắm lấy bàn tay Hưng, Lạt thở dài.
- Anh còn trách nhiệm với ba má anh mà. Đợt Hồng sinh thằng Quân, ba má mừng phải biết, còn tưởng anh đã bỏ được em mà quay về với họ rồi. Đối với ba má, Hồng là dâu, Quân là cháu nội quý như vàng, em muốn mình chăm sóc hai má con họ chu đáo để phần nào làm yên lòng ba má. Mình thăm họ thường xuyên thì cũng nhân tiện thăm ba má, cho họ biết mình không bỏ bê trách nhiệm…
- Trách nhiệm, trách nhiệm! Em chỉ có trách nhiệm yêu anh thôi, còn mọi việc khác cứ để anh lo.
Giọng Hưng lè nhè, Lạt biết gã đã buồn ngủ lắm rồi. Quả nhiên, lúc Lạt quay lại nhìn thì gã đã ngáy khò.
Anh sờ lên mặt gã, đoạn gỡ tay gã ra khỏi người mình. Lạt sợ Hưng mỏi tay.
Chỉ có đàn bà gối đầu lên vai đàn ông thì mới may ra…
Lạt ngủ bốn tiếng, đến bốn giờ đã dậy. Anh nhẹ nhàng ra khỏi giường, mang bàn chải và khăn rửa mặt ra bếp, sợ đánh răng trong phòng tắm sẽ làm Hưng thức giấc. Từng bước chân, từng động tác, anh tập khẽ khàng đã thành quen. Có lần Hưng hỏi em dậy mấy giờ mà lúc nào cũng có cơm sáng chu đáo như bữa cơm chính thức người ta nấu buổi tối, Lạt liền nói dối là sáu giờ. Gã đâu biết, để lo được bữa cơm như thế cho gã kịp đi làm, Lạt luôn phải dậy từ lúc trời còn tối mờ. Rồi anh còn phải lo bài vở ở trung tâm ngoại ngữ nơi mình đang dạy, bởi công việc không thể chờ ai, kể cả người tận tụy làm nội trợ.
Lạt nấu cơm xong xuôi, để lại tờ giấy trên bàn ăn cho Hưng rồi ra khỏi nhà. Xuống tầng trệt lấy xe, Lạt không khởi động máy mà dắt ra tận đầu hẻm. Vừa lúc bác Ngà tổ trưởng đi ngang qua, bác ta liền dừng lại thăm hỏi.
- Sao con không chạy xe ra đây mà dắt chi cực vậy?
- Dạ, còn sớm quá, con sợ làm ồn thì hàng xóm không ngủ được.
Nhìn chàng trai cười hiền như nắng sớm, bác Ngà chặc lưỡi.
- Bay sợ thằng Hưng nhà bay không ngủ được thì có.
Lạt lúng túng gãi đầu, bác Ngà liền kéo tay anh lại nói nhỏ.
- Tao biết chuyện hai thằng bay, tao thông cảm được, nhưng đừng lộ liễu với xóm giềng nha con.
- Dạ.
Lặng lẽ cúi đầu, nụ cười hiền của Lạt lại gãy đôi. Bác Ngà thấy tội nghiệp, vỗ vai anh mà nói.
- Mà tao thấy bay cực quá à, lo gì mà lo cho thằng Hưng dữ thần. Bay cũng có công ăn việc làm của bay, vậy mà nấu ăn sáng tối đủ hết, nhiều khi còn nấu bữa trưa cho nó mang theo đi làm, tối về còn pha trà nấu chè làm bánh trái này nọ. Nhà cửa bay dọn dẹp còn sạch sẽ ngăn nắp hơn con Thiết dâu tao. Tao nói thiệt, thằng Út nhà tao mà có thích con trai, nó dắt về thằng như bay là tao cũng chịu nữa.
- Bác thiệt là! – Lạt bật cười. – Cậu Út vài bữa nữa dắt một thằng con trai về, bác té ngửa cho coi. Thôi con đi nghen, con phải đi mua nhiều thứ lắm.
Giữ tay Lạt, bác Ngà hỏi thêm.
- Nay qua Tân Bình nữa hả?
- Dạ. Mỗi tuần mỗi đi thăm chứ bác.
- Riết làm như vợ con với ba má của bay không bằng. Thôi đi đi.
- Dạ, bác tập thể dục tiếp nghen.
Lạt rốt cuộc vẫn làm trái lời Hưng, nhất định đi mua sữa, trái cây, mua cả bánh giò mà cô Hồng thích ăn và một chiếc xe đồ chơi thằng Quân đòi mãi cả tháng nay. Nhưng mua xong mọi thứ, anh lại chột dạ, sợ gã giận mình không nghe lời. Thế là anh lại chạy xe về, định lát nữa sẽ đi cùng Hưng luôn.
Lạt rón rén mở cửa bước vào nhà. Phòng khách vẫn lặng im, mảnh giấy trên bàn ăn vẫn nằm ngay ngắn đúng vị trí cũ. Anh đặt đồ mới mua lên bàn, định lấy mảnh giấy cất đi thì từ trong phòng tắm có tiếng nước xả vang ra. Nhanh tay vò mảnh giấy bỏ vào túi quần, Lạt lấy đồ ra cất vào tủ lạnh—anh có mua một phần măng cụt để ở nhà cho Hưng ăn, những phần trái cây còn lại thì sẽ đem qua nhà kia.
Cửa tủ lạnh khép lại đúng lúc Hưng từ phòng tắm đi ra. Gã vươn vai rồi mở cửa sổ cho nắng sớm tràn vào, xong nhìn một đống các túi ni-lông trên bàn rồi hỏi Lạt.
- Em dậy sớm đi mua đó hả?
- Dạ.
- Hết nói, thôi tui bó tay, em muốn làm gì thì làm.
Hưng vào phòng ngủ thay đồ tập thể dục, đi ra thì thấy Lạt đang hâm lại đồ ăn sáng.
- Tui chưa ăn đâu, đi tập rồi về tắm rửa, xong mới ăn.
- Lát qua bên kia trễ thì sao?
- Trễ cái gì mà trễ! Đi thăm con ngày chủ nhật chứ có phải đi làm ngày thường đâu. Làm như thằng Quân nó canh giờ mình đến không bằng.
- Tại hôm nay có giỗ, em sợ Hồng phải nấu một mình nên định qua sớm để phụ.
- Qua sớm thì ông già tui chì chiết em nữa, em khoái nghe ổng chửi lắm sao! Má tui mấy năm nay dịu lại thôi chứ cũng có chấp nhận em đâu. Mấy lần em nấu đồ mang qua, bả nghe lời ba tui nên có bày lên bàn thờ bao giờ, rồi bả cũng phụ Hồng chứ cho em phụ chắc?
- Anh đừng nói ba má vậy. Giỗ oải, mình về thăm thì đúng phận con cháu, còn chuyện ba má chưa nhìn nhận em thì để từ từ tính.
- Giỗ ông sư của tui chứ có phải ông cố nhà em đâu! Thôi tui đi à.
Thấy Hưng giận, Lạt định bụng chờ gã về rồi đi luôn. Nhưng gã đi lâu hơn mọi ngày, hơn một tiếng mà vẫn chưa về. Thấy kim giờ đã qua số chín, Lạt đi qua đi lại trong phòng khách, mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ, cuối cùng quyết định viết lại mảnh giấy mới đặt trên bàn, xong nhắn tin cho Hưng bảo mình đi trước, còn đồ ăn sáng đã để sẵn trong lồng bàn.
Do chần chừ chờ Hưng, Lạt qua bên Tân Bình đã gần mười giờ. Mở cửa cho anh là ba của Hưng, mặt ông hằm hè, mắt ông liếc anh từ trên xuống dưới. Đợi Lạt dắt xe vào sân, ông chắp tay sau lưng bước lại gần rồi nói.
- Xe gì dơ dữ, đúng là thói đàn ông lười biếng không chịu làm gì, rồi đợi thằng Hưng nó hầu cho mày ha?
Biết không thể giải thích cho ông là mình còn bận việc làm ở trường và việc nội trợ ở nhà, anh cúi đầu nhận lỗi.
- Dạ, lát về con rửa liền. Ba đừng lo, con biết anh Hưng bận mà.
- Ba gì ba của mày! Vào nhà lẹ đi.
- Dạ…con lỡ lời.
Lạt xách túi to túi nhỏ vào trong. Vừa thấy anh, thằng Quân quăng ngay cây bút màu sáp, hớn hở chạy lại mừng.
- Ba Lạt, ba Lạt đến chơi với con nữa hả?
Từ trong nhà, má Hưng đi ra, thấy thằng cháu gọi vậy thì nạt ngay.
- Ba ba cái gì, gọi chú thôi.
Cúi đầu chào bà, Lạt lại quỳ xuống xoa đầu thằng bé con, miệng cười xán lạn khác hẳn nụ cười trầm buồn thường ngày.
- Cu Quân tô màu giỏi quá ta! Tô màu giỏi có được thưởng hông ta?
- Có, có! Ở trường con, tô màu xong là cô giáo thưởng cho con liền á.
- Vậy phải cho tui coi, tui thấy đẹp tui mới thưởng nha.
- Đây nè, chú coi đi!
Trẻ con không như người lớn, rất dễ thay đổi thói quen. Thằng bé lại sợ ông bà nội một phép, không dám gọi Lạt tiếng “ba” nữa. Trong một thoáng, Lạt thấy tim mình nặng đến nỗi kéo ì cả cơ thể thành bất động, nhưng anh không muốn thằng bé thấy mình buồn, lập tức hớn hở chạy lại chỗ nó đang tô màu. Má Hưng lắc đầu đi lại vào trong bếp, còn ba Hưng vẫn ngồi im lặng đọc báo, thi thoảng lại liếc mắt về phía hai chú cháu kia với vẻ không hài lòng.
- Tô màu đẹp quá nè, không lem luốc gì hết. Rồi có được thưởng không ta?
- Có, có!
- Vậy đút tay vô túi coi quà là gì nghen!
Sờ thấy một vật to to cứng cứng, Quân liền lôi chiếc xe đồ chơi ra ngoài, thích thú hét vang nhà.
- Xe đua nè! Xe này to hơn xe thằng Bảo trong lớp con luôn. Cảm ơn ba Lạt! Cảm ơn chú Lạt!
Thấy thằng bé vui, đá nặng trong lòng Lạt nhẹ đi hẳn. Anh xoa đầu cười với nó thì thấy Hồng từ trong bếp đi ra.
- Dạ, anh Lạt đến chơi. Ý, mà anh mua quà gì cho thằng Quân nữa vậy?
Quỳ gối đứng dậy, Lạt cười nói.
- Đồ chơi thôi mà, thấy nó đòi cả tháng nay tội nghiệp quá, tôi cầm lòng không đặng.
Lấy chiếc xe từ tay thằng Quân lên xem xét một hồi, Hồng chặc lưỡi.
- Thôi anh ơi, xe đồ chơi thôi mà mua gì mắc quá à. Anh chiều nó quá trời quá đất, em sợ sau này nó hư.
Thấy có nguy cơ đồ chơi của mình bị tước mất, thằng Quân phụng phịu bò lại chỗ ông nội định xin xỏ, không ngờ ông nội nó đốp thêm một câu.
- Đó, không phải con của mày mà mày làm hư nó đi, rồi sau này bắt con dâu tao chịu. Cái thằng dở người, lớn đầu còn không biết nghĩ! Nhà này đâu có cần đồ mày mua, thôi đem về đi.
Lời ba Hưng nói khiến Lạt nhìn lảng sang chỗ khác, đoạn anh quay sang Quân đang sắp khóc tới nơi.
- Chú xin lỗi Quân nghen. Hay coi như xe này chú mang về giữ giùm con, rồi con ráng học cho thiệt giỏi, đến cuối năm lãnh thưởng chú trả lại cho con, chịu không?
Không nỡ thấy cháu nội mình chịu thiệt, người đàn ông già cũng im lặng bỏ qua, coi như cách giải quyết của Lạt là hợp lý. Lạt bảo thằng bé đừng khóc, rồi lấy một hộp sữa ra đưa cho nó.
- Đền cho con hộp sữa nè, vị sô-cô-la con thích đó. Giờ chú vào bếp phụ má Hồng, con chơi với ông nội nghen.
Hồng thấy Quân xắn tay áo, liền cất lời ngăn cản.
- Dạ thôi phiền anh quá, em với má nấu xong hết rồi. Chuẩn bị lát đem cúng thôi.
Lạt chùng hẳn xuống, bỗng thấy chân tay mình thừa thãi không biết làm gì.
- Ờ, vậy…
Quay sang nhìn Hồng, anh thấy cô đang giằng lấy hộp sữa ra khỏi tay thằng cu con.
- Sữa này ngọt quá, trẻ con uống nhiều sẽ sâu răng. Sau này anh khỏi mua cho nó thứ gì, nhà này đủ hết rồi.
- Ừa…Tôi hiểu.
Hộp sữa đã cắm ống hút vào, Hồng đổ sữa đi rồi vứt vào thùng rác. Lạt lặng lẽ tiến lại chỗ mấy túi đồ mình mang tới, cột lại túi sữa, xong mang túi trái cây và bánh giò xuống bếp. Má Hưng đang múc đồ ăn ra đĩa và trò chuyện vui vẻ với Hồng. Hai người phụ nữ dĩ nhiên là thấp bé hơn Lạt, nhưng anh lại cảm thấy chính mình bé nhỏ trong căn bếp này.
Nhỏ như con kiến, người ta đi qua đạp phải lúc nào không hay.
- Dạ, má…à bác ơi, con có đem bánh giò với trái cây qua. Cho con với anh Hưng góp đĩa trái cây nghen.
Đang cười tươi vui vẻ với Hồng, má Hưng quay sang Lạt đã mang bộ mặt nghiêm nghị.
- Để đó đi, lát tui dọn ra đĩa. Gần trưa trời trưa trật mới qua, còn mở miệng đòi phụ cái gì.
Mở túi trái cây, Lạt ngước lên nhìn Hồng.
- Tôi có mang bánh giò cho Hồng nữa nè, mua đúng chỗ hôm bữa giỗ ông nội mà Hồng khen ngon đó.
Hồng không muốn Lạt nhúng tay vào chuyện dạy dỗ con mình, nhưng cô không quá lạnh lùng đến nỗi không nhận cả lòng thành của Lạt dành cho mình. Lấy ra một cái bánh giò, Hồng cười.
- Cám ơn anh nghen.
Hồng cười đẹp, dịu dàng và đầy mẫu tính, khiến tim Lạt se lại, hệt như lần cô mỉm cười nhìn đứa con đỏ hỏn bên cạnh mình trong ánh mắt dịu dàng của ba má Hưng.
Và cả Hưng nữa.
Thấy Lạt rũ buồn gượng cười không nổi, má của Hưng tiến lại gần, ngăn Lạt tự tay xếp trái cây ra đĩa rồi nói, giọng bà nhỏ nhẹ vô cùng.
- Không phải là tui ghét bỏ gì mấy người. Nhưng mà…sau này đừng đem đồ qua cho bên đây nữa. Thiệt tình…là tui cũng thấy mấy người cực quá. Đâu có phải bổn phận trách nhiệm gì của mấy người đâu. Để thằng Hưng qua đây là được rồi, trả cái mặt nó về cho tụi tui nhìn chút là được rồi, chứ còn công sức mấy người cúc cung tận tụy vầy…ai mà dám nhận…
Vừa nói, tay bà vừa run lên, một dòng nước mắt bỗng chảy dọc xuống má.
- Nặng quá à…ai mà dám nhận…
Một trái xoài rơi xuống đất. Lạt lặng người, định nắm tay bà nhưng lại thôi.
==
Lạt lách cách đóng rồi khóa cửa nhà. Sau lưng, Hưng đã đi xe riêng về trước, đang ngồi uống bia trên sô-pha, gương mặt gã khô cứng như bị đóng trong một khung hình cũ kỹ. Ti-vi đang mở một chương trình ca nhạc, âm thanh bật rất nhỏ, chẳng có vẻ gì là gã muốn nghe dù mắt gã đang dán chặt vào màn hình.
- Vừa lòng em chưa?
Lạt treo chìa khóa lên móc rồi nhìn sang chậu hoa khô bên cạnh.
- Em muốn tui làm gì thì mới chịu buông cái trách nhiệm vớ vẩn của em đây! Ba tui tiếng bấc tiếng chì với em, má tui mặt lạnh với em, Hồng đẩy em ra xa khỏi thằng Quân, rồi chính thằng Quân cũng không dám chơi với em lâu khi ba tui rầy nó. Em lại nhà đó thì thôi, còn bày trò làm cái gì để họ tàn tệ với em không biết.
- Mình có trách nhiệm…
- Tui đã nói dẹp cái trách nhiệm vớ vẩn của em đi!
Hưng gằn giọng, đặt mạnh lon bia xuống bàn. Lạt thấy khô họng, vào trong bếp rót cho mình ly nước.
- Ba tui la em vô lý thì em phải biết nói lại chứ, gì đâu mà im lìm chịu trận! Là thằng Quân tự khóc rồi lỡ miệng kêu “ba Lạt” khi thấy em về chứ có phải em làm cho nó khóc đâu.
Vẫn giọng nói trầm theo đúng một tiết tấu chậm rãi sẵn có, Lạt trả lời.
- Mình ở với nhau đã làm phiền lòng ba má nhiều rồi, sao còn cãi tay đôi với ba má được?
Lắc đầu thở dài, Hưng tiếp tục uống bia, đoạn nói tiếp.
- Riết không đáng mặt đàn ông, lầm lì chịu đựng làm như em là vợ lẽ của tui không bằng.
Lạt đánh rơi ly nước.
Hưng nghe tiếng ly vỡ, giật mình chạy lại chỗ Lạt.
- Trời đất, sao tự nhiên hậu đậu vậy? Có bị mảnh ly cắt vô tay không? Đứng yên nghen, tui lấy chổi quét. Em đang đi chân đất đó, đừng có đi lung tung rồi bị miểng đâm vô chân cho coi!
Hưng hối hả chạy đi tìm chổi, nhưng không biết chổi cất ở đâu vì gã không quét nhà bao giờ. Lạt cất chổi sau cửa bếp, gã không hề biết, nên anh trái lời dặn mà bước về phía cửa.
Mảnh vỡ đâm vào chân anh chảy máu. Mặt anh cứng và bất động, chỉ có cơ miệng là cử động rất nhẹ.
- Để em quét cho. Anh ra uống bia xem ti-vi tiếp đi.
Quay lại nhìn người vừa nói, hoảng hồn thấy máu đỏ trên sàn nhà, Hưng chạy lại bế xốc Lạt lên rồi vất anh ra sô-pha.
- Em khùng hả? Đã bảo đứng yên đó đi mà không chịu nghe!
Níu tay Hưng, Lạt nhỏ giọng.
- Anh xem ti-vi tiếp đi. Để em quét cho.
Thấy anh bướng, gã gằn giọng quát.
- Quét quét cái gì, nằm yên đi cho tui nhờ!
- Để em.
- Bỏ tui ra, tui nói tui đi quét rồi.
- Để em làm.
- Cái gì vậy? Đừng có nhây! Tui đang bực đó!
- Để em.
- Buông ra!
- Để em quét cho! Anh đi xem ti-vi đi!
Lạt bất ngờ hét lớn.
Hưng im lặng.
Anh níu tay gã, giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn gã. Đỏ. Đen. Xám. Lạnh. Nóng.
Bàn tay anh run, run bần bật. Cả người anh run bần bật.
Rồi anh lại nhẹ giọng, thật trầm.
- Để em quét cho. Xin anh! Xem ti-vi đi, để em quét cho. Anh không biết chổi cất ở đâu đâu.
Hưng không trả lời. Gã vẫn nhìn Lạt với ánh mắt kinh hoàng. Gã không cảm thấy người trước mặt thân thuộc với mình chút nào, không giống như người đầu ấp tay gối với mình mỗi đêm, không giống người con trai với nụ cười tròn đầy từng làm gã ngất ngây say đắm.
Hưng nhìn kỹ lần nữa. Lạt vẫn ở đây, trước mặt gã, gương mặt đỏ như lần giao hoan đầu tiên.
Rồi gã tự hỏi, bao năm qua, mình đã nhìn vào mắt Lạt bao nhiêu lần?
Mình hay nhìn lưng Lạt, cái lưng cặm cụi trong bếp.
Mình hay nhìn ngực Lạt, khuôn ngực phập phồng trong mê say.
Mình hay nhìn vai Lạt, đôi vai gầy nhưng rộng để gánh biết bao nhiêu thứ trên đời.
Gánh bao nhiêu trách nhiệm, những trách nhiệm đẩy Lạt ra xa khỏi gã. Xa dần xa dần, cho đến lúc gã không nhìn vào mắt Lạt nữa. Rồi bây giờ, ngay bây giờ, gã thấy Lạt xa lạ biết dường nào.
- Xin anh.
Lạt lại thì thầm, bàn tay níu tay Hưng lỏng dần.
Hưng rời khỏi sô-pha, tay nắm chặt thành nắm đấm. Tự nhiên gã giận Lạt, giận mình. Gã quay lại lấy lon bia uống hết, sau đó đi vào phòng ngủ sập cửa lại.
Lạt lui cui đứng dậy, máu quẹt xuống sàn nhà, một tí quẹt trên sô-pha.
Anh vào phòng tắm rửa vết thương rồi tự băng bó.
Anh lấy chổi quét mảnh vỡ đi.
Rồi anh lau nhà.
Lau sô-pha.
Lúc anh mở cửa phòng ngủ bước vào, Hưng đang ngồi trên giường suy nghĩ chuyện gì đó. Ngồi xuống trước mặt Hưng, anh bắt đầu xoa bóp ống quyển cho gã.
- Hồi sáng em qua, má có nói với em…
Lạt hít một hơi.
- Má có nói với em, là ở sở anh làm, người ta đồn rồi. Rồi cái, người ta nói với ba, nói bóng nói gió, ba giận lắm. Ba là tổng giám đốc, anh là trưởng phòng, má nói mình phải giữ làm sao, sống làm sao cho người ta nhìn lên mình, chứ đừng nhìn xuống.
Lạt bóp đầu gối cho Hưng.
- Má khóc. Má nói không ghét bỏ gì em. Má cũng không muốn em khổ. Vậy làm sao em dám làm má khổ? Rồi còn ba, Hồng, với thằng Quân nữa. Sao em dám làm họ khổ?
Lạt bóp lên đùi Hưng.
- Em có là cái gì đâu, mà dám làm họ khổ. Em có là cái gì đâu.
Lạt thở ra một hơi.
Hưng nhắm mắt.
- Mình còn trách nhiệm mà anh. Không phải chỉ là trách nhiệm của anh đâu. Còn của em nữa. Thằng như em, lại càng phải có trách nhiệm hơn.
Lạt nhìn vào mắt Hưng vừa mở ra. Gã quay đầu. Bất lực.
- Ngủ đi.
Hưng tắt đèn. Lạt ngồi thinh lặng trong bóng tối.
==
Lạt dừng xe trước hàng bánh giò. Bà cụ già thấy khách quen liền chào hỏi niềm nở.
- Đã lâu rồi không thấy ghé hàng tui nhe! Vẫn mua bốn cái bánh hả cậu?
Lạt nhìn mấy chiếc tháp xinh xinh bọc trong lá chuối, tươi cười trả lời.
- Dạ cho con năm bánh đi.
- Ừa. Nhà có khách hả?
Chần chừ trong giây lát, Lạt đáp.
- Dạ, thêm người. Tới ở luôn. Không phải khách.
Bà cụ lấy bánh, cho vào túi đưa Lạt rồi hỏi.
- Mà sao hôm nay đi xe đạp cho cực thân vậy?
- Con bán xe máy rồi bà. Đi xe đạp tiện thể tập thể dục luôn.
Lạt cười thành tiếng, lấy bánh giò rồi đạp xe đi. Bà cụ già nhìn theo dáng lưng nay lại gầy ốm hơn trước, khẽ thở dài, đoạn nghe bên cạnh có tiếng bà bán nước mía nói sang.
- Thằng Lạt đó xuống dốc hay sao đó bà ơi! Hồi đó nó mua đồ ở chợ này nhiều quá trời, mỗi lần mua trái cây là hai ba tụng luôn, còn chạy xe máy đàng hoàng. Vậy mà giờ lọc cọc xe đạp, đi mua có mỗi bánh giò ở hàng của bà à, còn trái cây thì bà Được nãy nói tui nó mua có một bịch thôi hà.
- Thì ai biết được nó, mà nó làm nghề gì hen?
- Nghe nói là giáo viên dạy Tiếng Anh ở trung tâm ngoại ngữ đó, tui nghĩ làm cũng khá chớ. Hay là nó bị thôi việc ta? Bữa nào để tui hỏi thăm nó coi.
- Mấy chuyện này nhạy cảm, hỏi chi cho thằng nhỏ nó buồn.
Hai bà chặc lưỡi, lại nói tiếp chuyện làm ăn ở đời, khi được khi không. Họ không biết Lạt vẫn đi làm chỗ cũ, nhưng hoàn cảnh kinh tế của anh quả thực có sa sút đi. Trước kia anh còn có Hưng phụ giúp, chứ đồng lương giáo viên thì không thể nào đủ để mua quà bánh hàng tuần nhiều như vậy. Vả lại, từ lúc Hưng đi, Lạt hay thấy mệt trong người—anh vẫn dậy sớm làm cơm rồi ăn không hết, nhiều khi ăn vào lại ói ra—cho nên anh đã xin bớt lớp ở trường.
Về nhà, anh lại cặm cụi quét dọn, nấu cơm rồi nấu chè, làm bánh trái để thừa mứa trong tủ lạnh.
Mới đầu, mỗi cuối tuần, anh đều đạp xe sang Tân Bình thăm gia đình Hưng. Nhưng sau này, thấy người ta dị nghị, ba của Hưng lại kéo Lạt ra riêng để rầy la, bảo mày có nhớ thằng Hưng thì cũng thăm ít ít thôi, chứ để người ta nói sao thì mày mới chịu để yên cho cái nhà này. Lạt im lặng mấy giây, sau nói con cám ơn bác. Cám ơn bác còn cho con đi thăm anh Hưng, cám ơn bác không đánh đuổi con đi. Ba Hưng vút tay lên không trung rồi dừng lại giữa chừng—gương mặt Lạt sao vẫn an nhiên chịu đựng quá. Ông bỏ tay xuống, chắp tay sau lưng bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm trong cổ họng.
Cái thằng này thiệt. Hết nói mày luôn.
Vậy là, Lạt đợi hai ba tuần mới đạp xe qua nhà Hưng, có khi còn một tháng, thời gian không đều đặn để không ai nói được gì. Tuy vậy, mỗi ngày giỗ, Lạt vẫn đến đủ, thậm chí còn đến sớm. Anh mang trái cây, dù không nhiều như lúc trước thì vẫn đầy đủ ba bốn thứ khác nhau. Lạt còn mang đồ ăn mình nấu từ nhà, bảo hai bác không để lên bàn thờ thì thôi để nhà ăn cũng được. Ba Hưng không chịu, bảo đem về, nhưng Hưng quyết giữ lại đồ Lạt nấu, ông cũng đành buông xuôi.
Lạt giảm giờ làm, tiền lương không còn bằng dạo trước, nhưng thời gian đầu, anh vẫn mua quà cho thằng Quân thường, khi thì bánh trái, khi thì đồ chơi, ba má Hưng hay Hồng không chịu cái nào thì Lạt lại mang về cái ấy. Một lần sinh nhật Quân sáu tuổi, anh mang cho nó một bộ rô-bốt xếp hình thật to, khi vào nhà lại không thấy thằng bé chào đón mình như trước. Vẫn cặm cụi dán mắt vào màn hình máy đồ chơi điện tử mà má nó mua cho, nó kêu ba tiếng “thưa chú Lạt” rồi thôi, cả buổi không nói chuyện với Lạt lần nào. Đồ chơi Lạt mua dĩ nhiên Hồng không muốn nhận, anh mang về rồi từ đó về sau không mua quà tặng thằng Quân nữa.
Nhưng anh vẫn nhớ nó.
Nhớ nó thật sự. Nhớ nó hơn cả nhớ Hưng. Tuồng như thằng bé mới là đích đến cuối cùng mà Lạt khao khát. Một đứa con, Lạt nói là con của tụi mình. Hưng không chịu, nói là con của anh thôi. Nhìn thằng Quân, Lạt ngậm ngùi, nhưng rồi lại cười tươi khi thấy nó chơi đùa với ông bà nội, hàm răng sún và đôi mắt nó long lanh.
Lạt nhớ mình từng mua cho nó mấy hòn bi. Đẹp lắm. Đẹp như mắt nó vậy.
Lạt khẽ lắc đầu, tiếp tục đạp xe.
Lội qua dòng người xuôi ngược, qua khói bụi ngược xuôi, Lạt đạp đến nhà Hưng thì lưng áo đã ướt đẫm. Hồng mở cửa cho Lạt, ái ngại nhìn anh gầy ốm hơn trước, áo quần bám đầy bụi đường.
- Anh tới sớm quá. Má và em còn chưa bắt đầu nấu nữa.
- Tôi có làm anh Hưng dậy không? Mấy ngày chủ nhật, anh Hưng hay dậy trễ lắm.
- Ảnh chưa dậy, mà không sao đâu. Anh có bấm chuông bao giờ đâu, phải đợi em đi đổ rác thì mới thấy anh mà mở cửa cho anh vô.
- Tôi sợ phá giấc anh Hưng.
Hồng thở dài. Dài hơn bình thường. Cô dắt Lạt vào bếp, cũng vừa lúc má Hưng đi ra.
- Sớm quá vậy? Rồi hôm nay có đem đồ qua nữa không? Mấy người giờ đi xe đạp mà còn ráng mang đủ thứ làm gì không biết.
- Dạ, con chỉ mang bịch bánh giò, bịch trái cây, với cái bình thủy đựng canh măng con nấu hồi sáng.
- Mới giờ này mà đã có canh măng đem qua, rồi mấy người mấy giờ dậy đây?
- Dạ, con quen dậy sớm rồi. Giỗ mà bác, cho con phụ một món để nhà mình ăn nha.
Lạt lấy đĩa ra xếp trái cây. Má Hưng đã mấy tháng nay không cản anh xếp trái cây ra đĩa nữa.
- Anh Lạt làm cực chi. Hôm qua em đi mua măng khô, lát nữa định nấu canh măng với sườn nữa nè.
- Tại…anh Hưng thích ăn măng tươi. Với móng giò.
Hồng và má Hưng im lặng. Căn bếp bỗng chốc trở nên nhỏ thêm, siết chặt cổ họng của cả ba người.
Hồi lâu sau, má của Hưng cất lời.
- Thằng Hưng thích ăn thì múc ra tô đi để lát nó dậy nó ăn. Để nó một tô thôi, còn nhiêu mấy người đem về mà ăn nữa chứ.
- Dạ con nấu nhiều lắm, để mai ảnh ăn thêm cũng được.
- Một tô đủ rồi. Mấy người nghe lời tui đi, để nhiều nó ăn ngán, kỳ sau mấy người mang tới nữa nó hổng ăn ráng chịu à.
Bà nhăn mặt, nhưng Lạt biết bà đang mở lòng và tạo điều kiện cho mình tiếp tục lui tới. Lạt cười. Lại hiền. Lại gãy đôi.
Bà để cho Lạt phụ nấu ăn. Ba người lui cui trong bếp, đến khi ba Hưng thức dậy thì ông ngó đầu vào nói.
- Thằng Lạt nấu chi, mày để hai má con nó nấu đi. Đồ ăn lát nữa đem cúng đó.
Lạt định lui ra, nhưng má của Hưng lại níu tay anh.
- Tui với con Hồng nấu là không kịp cúng đâu nghen. Dạo này tui xuống sức rồi, mệt rồi, ông để thằng Lạt phụ thì mình mới kịp đặng cúng ông bà.
- Thì bà kêu con Hồng làm nhanh nhanh lên chớ.
- Lạt nó nấu khéo, tui muốn để nó phụ. Chứ giờ để nó ra phòng khách không gì làm, ông tiếp chuyện nó nghen?
- Thôi bà làm sao thì làm, mà tui nói là đồ ăn cúng ông bà đó.
- Mình làm tươm tất gọn gàng, vậy là không có lỗi với ông bà rồi. Lát nó không thắp nhang là được chứ gì.
- Ừ đó, bà liệu đó, chứ tui là tui hết biết rồi à.
Rồi ông bỏ ra ngoài. Lạt thấy lưng ông còng hơn lúc trước, tóc cũng bạc hơn trước. Ông đã về hưu, còn Hưng đã lên làm giám đốc.
Má Hưng không nói gì, chỉ lấy rau từ tủ lạnh ra đưa cho Lạt.
- Nhặt rửa đàng hoàng đi.
Lạt nhìn bà, thấy bà vẫn không nhìn mình mà chỉ chăm chăm làm bếp. Dáng bà đi lẹ làng, tay làm cá còn nhanh và khéo hơn Hồng nữa.
- Con cám ơn bác.
Bà dừng dao. Hồng cũng dừng. Căn bếp bỗng chốc lại trở nên vắng lặng.
- Mấy người…thiệt…
Bà nghẹn ngào. Rồi hít một hơi. Rồi thôi.
Cúng xong xuôi, mọi người đem đồ ăn vào bàn ăn trong phòng khách. Trừ thằng Quân, nó đang cặm cụi chơi trò chơi trên máy tính. Hưng đặt đĩa chả lụa và giò thủ xuống bàn, xong nghiêm giọng nhắc nhở con trai.
- Dán mắt vô đó hoài mà hư mắt đi! Dẹp ngay cho ba! Lớn rồi thì phải biết phụ bưng đồ với ông bà và ba má chứ!
- Có chú Lạt phụ rồi mà ba!
Lạt đặt đĩa rau xào xuống bàn, không nói gì.
- Chú Lạt không phải người nhà mình, không đến đây phụ hoài được.
Lạt bưng tô canh măng khô nấu sườn heo xuống. Hưng la thằng Quân xong, kêu nó cất máy đi rồi, nhưng lúc hai cha con định đi lên chỗ bàn thờ thì Lạt bảo.
- Tô canh này nữa là xong rồi đó. Hai cha con anh ngồi vô bàn ăn cơm luôn đi.
Thằng Quân nhìn ba nó vẻ giận dỗi, tuồng như trách ba kêu nó bỏ chơi làm chi để giờ không có việc gì làm. Lạt thấy cái mỏ nó vểnh hơn thường ngày, liền bật cười nói.
- Đi rửa tay rồi vô ăn cơm đi con, xong lát chơi tiếp cũng được mà. Nghe lời ba mới ngoan chứ.
- Dạ, ba Lạt.
Mọi người bất giác im lặng, dừng hết động tác.
Ba Hưng vừa ngồi vào bàn ăn, tay ông cứng đờ.
Hồng đặt đĩa cá xuống bàn, tay vẫn giữ nguyên trên đĩa.
Hưng đứng như trời trồng, hai tay nắm chặt thành ghế.
Lạt đặt tô canh xuống bàn, hơi nóng làm anh rụt tay.
Má Hưng vừa rửa tay từ bếp đi ra, đứng lặng.
Thằng Quân đi vào phòng tắm.
Tiếng nước xả vang lên.
Rồi dừng lại.
Má Hưng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đoạn cất tiếng.
- Mấy người ăn đi chứ đứng ngó nhau làm cái gì.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng. Đôi khi, thằng Quân lên tiếng khoe về trường lớp của nó, đám người lớn còn lại liền như tìm thấy phao cứu sinh mà lao vào hỏi han. Chuyện con trẻ, họ nghe không bao giờ thấy mệt.
Lạt không nói gì, mà thằng Quân cũng chẳng nhắc gì đến anh nữa.
Cơm nước xong xuôi, mọi người cùng nhau dọn dẹp chén đũa trên bàn. Lạt lau bàn xong, vào bếp rửa khăn thì má Hưng bảo anh.
- Để tui ở đây rửa chén được rồi. Con Hồng nó có chuyện muốn nói với mấy người đó.
Biết không thể ép bà, Lạt cúi đầu vâng lời.
- Dạ.
Anh đi được vài bước, tiếng của má Hưng lại vang lên sau lưng. Khẽ khàng, run rẩy.
- Tui có kêu con Hồng gói cho mấy người hai tụng đồ ăn đó. Để về mà ăn. Mấy người ốm quá rồi.
Lạt đứng chôn chân tại chỗ, nghe tiếng bà thở nặng nhọc còn hơn tiếng nói.
- Rồi mấy người ốm để trách tui đi. Gần mười năm trời tui làm khổ mấy người. Nhưng mà…giả sử mấy người có con trai…một thằng con trai độc nhất, rồi chồng mấy người làm ăn quen biết nhiều người…mấy người sẽ hiểu. Tui là đàn bà mềm lòng chứ, tui thực tình đâu muốn làm khổ ai. Tại tui thương con tui. Chồng tui. Rồi con Hồng nữa, tui cùng phận đàn bà nên tui hiểu và thương nó lắm, nó cũng đâu có muốn làm khổ mấy người đâu, tại thằng Hưng say rượu rồi làm nó dính bầu mà. Quên thằng Hưng đi, sống hạnh phúc rồi cười đi cho lòng tui nhẹ bớt, rồi mấy người về đây thăm bao nhiêu cũng được. Hổng có ai cấm cản hay chì chiết nữa đâu. Để tui nói chồng tui cho…
Rồi bà dừng tay, quay người lại, mắt đỏ hoe.
- Từ rày về sau, thằng Quân mà có kêu…ba Lạt…tui cũng hổng nói gì nữa hết.
Lạt lấy hết dũng cảm, tiến lại gần bà, ngập ngừng trong phút chốc trước khi cầm tay bà lên. Đôi tay vẫn còn dính xà phòng rửa chén.
- Con…chưa bao giờ trách má.
Nghe vậy, bà khóc thành tiếng rưng rức. Rồi bà ôm Lạt, hai bàn tay đầy bọt xà phòng đặt trên lưng áo sơ-mi của anh.
- Sống hạnh phúc nghen Lạt. Nghen Lạt…
Những giọt nước mắt của bà kéo Lạt xuống vực thẳm. Anh lấy tay quẹt nước mắt cho bà, rồi cúi đầu thật lâu để chào bà trước khi ra về, thấy mắt mình cũng nhưng nhức như muốn khóc.
Nhưng anh không khóc.
Anh đi ngang qua phòng khách. Thằng Quân đang ngồi xem ti-vi cùng ông nội và ba của nó. Họ xem đá banh.
- Dạ thưa bác con về. Anh Hưng, em về. Quân, chú về nghen con.
Thằng Quân không trả lời trả vốn gì, mà hai người đàn ông còn lại cũng không nhắc nó. Họ không biết nhắc nó cái gì, khi mà chính họ cũng bị thứ gì chắn ngang cổ họng.
Lạt nhìn Hưng, chỉ trong hai ba giây thôi, và thấy người gã cứng đờ.
Lạt bước thẳng ra sân, thấy Hồng đang cầm mấy túi đồ chờ mình.
- Đồ má gửi cho anh đó. Anh dắt xe đạp đi bộ với em chút nghen. Em có chuyện muốn nói.
- Ừa, nãy má có nhắc tôi.
Hồng nhíu mày, đôi mắt cô bắt đầu nhức lên.
Lạt dắt xe đạp, Hồng đi cạnh bên cầm túi trái cây. Lạt bảo anh móc lên xe dắt đi được rồi, nhưng cô không chịu, bảo anh dắt nặng quá làm chi, em cầm phụ cho.
Trời đêm tím xanh, gió nhè nhẹ thổi, nhưng khí trời vẫn ấm lạ.
Hồng cất lời trước.
- Má chịu anh rồi phải hông? Nãy em thấy má ôm anh khóc.
Lạt cười buồn.
- Tại tôi trả anh Hưng về cho má mà.
Hồng cười khẩy.
- Không phải đâu. Má đâu có lạnh lùng với ai lâu quá bao giờ, mà anh còn làm má cảm động vì biết rõ thói quen ăn ở của anh Hưng. Anh hiểu anh Hưng còn hơn em. Hơn má.
Lạt không nói gì. Hồng tiếp tục.
- Thực ra, anh đã sớm biết trước sau gì má cũng xuôi thôi, đúng không?
Bánh xe đạp ngừng quay, Lạt tròn mắt nhìn Hồng, thấy mắt cô đỏ hoe.
- Cô nói vậy là sao?
Hồng bắt đầu khóc, thút thít từng tiếng nhỏ.
Âm ỉ đến dịu êm.
Lạt nắm chặt xe đạp, nhìn người đàn bà bé nhỏ quỳ thụp xuống trước mặt mình. Rồi cô ngồi bệt ra trên vệ đường.
- Từ ngày anh Hưng về, làm gì có ai hạnh phúc được. Ảnh cứ buồn, cứ nhớ về anh. Mỗi lần thằng Quân vô tình nhắc tên anh, ảnh rầy rồi kêu nó không được nhắc nữa. Ảnh hỏi em và ba má vừa lòng chưa, ảnh đâu biết rằng em là người cảm thấy khổ sở nhất, tù túng nhất trong chính căn phòng của hai vợ chồng.
Hồng quệt nước mắt, nói nghẹn ngào.
- Rồi mấy hôm trước, anh Bình bạn anh Hưng từ Mỹ có về chơi, chắc anh còn nhớ anh Bình ha? Ảnh nói cho em biết một điều làm em kinh ngạc, khiến sự tù túng khổ sở đó lên đến đỉnh điểm.
Lạt tỏ vẻ ngạc nhiên, chống xe đạp rồi ngồi xuống cạnh Hồng.
- Anh Bình? Ảnh về chơi hồi nào, rồi còn ở đây không? Sao tôi không nghe ai nói gì hết?
Hồng lắc đầu, hít một hơi như muốn hút nước mắt ngược trở lại vào mắt mình, đoạn cô nhìn Lạt thật lâu. Nhìn trăn trối như không tin được gương mặt của người kia.
- Không. Ảnh về lại bển rồi. Nhưng mà…ảnh đến chơi, ảnh thấy anh Hưng về ở với em, còn có thằng Quân, ảnh kéo em ra nói nhỏ một câu, là…nhờ thằng Lạt mà giờ thằng Hưng hạnh phúc bên cô rồi, nhờ thằng Lạt nó tính trước…sẽ không ở cạnh thằng Hưng hoài được.
Ngón tay trỏ của Lạt run lên.
- Ảnh nói chính anh là người kêu ảnh kéo anh Hưng đi uống rượu, cái dạo mà hai người tạm thời chia tay vì ba má làm dữ. Chính anh…đã xếp cho anh Hưng gặp lại em. Rồi đêm anh Hưng say rượu, chính anh… kêu ảnh chở anh Hưng qua chỗ em. Chính anh từ chối gặp mặt anh Bình khi nghe tin ảnh về Việt Nam!
Rồi Hồng cấu áo Lạt, khóc nức lên.
- Anh trốn ảnh vì anh sợ đối diện với việc chính anh bày ra mọi sự này hả? Anh nói đi! Anh trả lời em đi anh Lạt!
Cô khóc đến khào cả giọng. Lạt thấy mình bị chôn vùi dưới nghìn mét đất sâu.
Trời tím xanh tan tác, vỡ từng mảnh rơi xuống ngay đầu.
- Sao anh làm vậy hả anh Lạt? Sao anh tự tạo ra cái bi kịch này rồi lôi em vào đó? Anh trả thù em có phải không, vì em yêu anh Hưng, vì anh biết cách này sẽ khiến em đau khổ còn hơn việc phải từ bỏ anh Hưng?
Lạt im lặng, gục đầu.
Hồng lắc đầu, rồi buông lỏng tay.
- Anh chịu đựng bao năm nay, nhưng anh đau khổ thì em và ba má cũng có sung sướng gì đâu. Thà như em không thể bước vào mối quan hệ của anh và anh Hưng, rồi ba má cũng xuôi mà. Rồi em cũng xuôi mà! Sao anh cứ nhất thiết phải đẩy chính anh và mọi người vào con đường bế tắc này!
Hồng từ từ đứng dậy, nhìn xuống Lạt vẫn đang cúi đầu, bàn tay anh run cầm cập.
- Anh nói một tiếng đi anh Lạt. Một tiếng thôi. Làm ơn nói thật cho em, là anh nghĩ gì mà phải làm như vậy. Nói cho em biết đi vì em không tài nào hiểu được, mấy ngày qua em suy nghĩ hoài mà không tài nào hiểu được.
Lạt từ từ đứng dậy, anh ốm đến nỗi Hồng tưởng một ngọn gió mạnh là đủ để đưa anh đi xa.
- Tôi…có thật nhiều trách nhiệm. Kể cả khi tôi không là cái thá gì cả thì tôi vẫn có thật nhiều trách nhiệm. Nhiều lắm. Đến nỗi tôi mệt. Hoặc là tôi phải làm mình mệt mỏi. Có thể vì tôi sợ trước sau gì anh Hưng cũng sẽ xa tôi. Có thể vì tôi nghĩ cho anh Hưng là con một trong nhà. Có thể vì tôi ích kỷ chỉ muốn làm nạn nhân trong cái bi kịch này. Có thể tôi sợ cô đơn tới mức ngay khi ở trong hạnh phúc, lòng tôi cũng đầy hoài nghi. Sự hoài nghi đó…giết chết tất cả!
Lạt gạt chống, đẩy xe đạp đi tiếp, vừa đi vừa nói. Giọng anh trầm nhẹ.
- Tôi chỉ là một kẻ cô đơn đến khốn nạn. Phải cô đơn đến khốn nạn. Đó là một…trong rất nhiều trách nhiệm của tôi.
Anh cười, tiếng trầm đục và gãy làm đôi, bỏ lại Hồng đằng sau òa khóc.
Trời bắt đầu mưa, nhưng Lạt cứ thế mà đạp xe về trong mưa gió. Anh vác xe đạp lên lầu, đi vào nhà, tự dưng thấy xe với mấy túi đồ sao nặng quá, vậy mà ngày thường mình khuân cứ như không.
Lạt không thay quần áo ướt ra mà vào phòng tắm, mở van vòi nước.
Anh đi lại chỗ bàn ăn, mở lồng bàn ra, cơm canh nguội lạnh vẫn nằm ngoan ngoãn trong tô trong đĩa, món nào cũng được bày trí cẩn thận, đẹp đẽ. Lạt mở nắp nồi cua ở chính giữa bàn rồi lấy hai càng cua ra bẻ, xong xếp cẩn thận vào một cái đĩa nhỏ đặt bên cạnh chén cơm không còn hơi ấm. Anh gắp vài miếng rau vào chén cơm thứ hai, đoạn rỉa thịt một cái mình cua rồi xếp vào chén cơm thứ ba.
Xong xuôi, anh đi vào bếp rửa tay, lấy tô chén sạch trên kệ bỏ vào bồn rửa, mở nước xả từ từ.
Lạt bước ra cửa sổ ngoài phòng khách, nghe tiếng nước vòi hòa vào tiếng mưa.
Âm thanh hòa hợp như dàn giao hưởng.
Tha thiết du dương.
Phần hai: Nghĩa tình
Đôi lời mở đầu: Trách nhiệm nặng vai, nghĩa tình san sẻ.
Nghĩa tình
Quân nới lỏng cà vạt, mở nút áo sơ-mi trên cùng, rồi tra chìa khóa vào ổ mở cửa nhà. Đèn hành lang rọi vào căn hộ bên trong, in bóng người đàn ông đổ dài trên sàn nhà. Anh đứng lặng suốt năm phút khi nhận ra một mùi hương khác lạ xộc vào mũi mình. Thơm nhẹ, hệt như nến thơm mà các bà các cô lesbian hay đốt trong phòng tắm.
Quân đặt bước chân đầu tiên vào nhà thì căn hộ bừng sáng.
- Anh làm cái gì vậy, Ray?
Gã đàn ông vừa bật công tắc đèn không thèm trả lời Quân, thản nhiên bước lại chỗ bàn ăn đã có sẵn nến, một lọ hoa hồng, và hai bộ đĩa ăn.
- Mời quý ông ngồi, tôi sẽ là phục vụ của ông đêm nay.
Nhếch môi cười khẩy, Quân ngồi xuống ghế vừa được gã kéo ra, nhấp thử ly Cabernet Sauvignon rồi liếm mép.
- Cũng được.
- Không bao giờ ngửi thử rượu gì cả. Anh cất công chọn loại ngon đó.
- Tôi mù về rượu, chỉ cần biết có cồn vào người thì vui rồi. Kỳ sau anh mang Bud Light đến cũng được.
- Sinh nhật ai lại uống Bud Light, ít nhất cũng phải Guiness.
- Hay Pilsner Urquell?
- May là em còn biết bia nào ngon bia nào dở.
Vừa nói, Ray vừa rót thêm rượu vào ly cho Quân, trước khi đi lấy thức ăn trong bếp còn quay đầu ra dặn.
- Đừng có uống một hơi hết sạch nữa. Em dễ bị say lắm.
- Say tôi cũng đâu làm gì bậy bạ đâu.
- Có. Em hay hát mấy bài hát Việt Nam. Rồi hét lớn tiếng hơn hẳn bình thường.
- Nhưng anh cũng thích tôi say mà, để còn…
Quân mở thêm hai nút áo nhưng vẫn giữ lại cà vạt. Ray vừa mang ra hai đĩa thịt bò, nhìn người đàn ông trước mặt mình mà thân hóa đá lúc nào không hay.
- Vậy là em không muốn ăn thịt bò anh làm?
- Tôi muốn ăn anh hơn.
- Quý ngài hôm nay bạo mồm quá.
- Ai bảo anh chuốc rượu tôi.
- Còn quá sớm, đừng để tiệc vui chóng tàn.
- Anh còn bày trò khác nữa sao?
- Ta còn cả buổi tối, em cứ thong thả.
Mỉm cười, Quân không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi ăn. Ray hỏi, anh trả lời nhưng không mấy nhiệt tình. Xong thịt bò và ba ly rượu, thấy người mình ấm lên nhưng chưa say hẳn, Quân đứng dậy, cởi bỏ thắt lưng.
- Được rồi. Vì món thịt bò, tôi cho anh làm tôi một hiệp, sau đó tôi làm anh hai hiệp.
Nhấp rượu, Ray nhìn Quân rồi cười lớn.
- Đừng có nổ. Em lúc nào chẳng bị anh tẩn rồi la oai oái.
Chép miệng, Quân kéo lại khóa quần, nhìn gã đàn ông đối diện suốt năm giây rồi nói.
- Vậy mời anh về cho. Tôi còn phải rửa chén. Cảm ơn. Xin lỗi. Chào. Ngủ ngon.
Đứng dậy rồi bước lại nâng cằm người đàn ông thấp hơn, Ray hỏi.
- Anh làm em không vui hả?
- Không phải.
Quân tự rót cho mình ly rượu thứ tư, sau đó ngồi xuống ghế sô-pha.
- Tôi cứng rồi, anh mút cho tôi ra đi.
Ngồi xuống cạnh Quân, Ray đóng hai cúc áo trên cùng của anh lại, sau đó vỗ nhẹ má anh.
- Có chuyện gì không ổn hả? Nói anh nghe.
Đặt ly rượu lên bàn trà, Quân ngửa đầu ra sau.
- Là anh.
Ray im lặng. Gian phòng thơm nhẹ. Ấm hẳn lên.
- Chúng ta quen nhau trên Grindr. Lần gặp đầu tiên đã làm tình. Lẽ ra giờ này cũng phải làm tình, rồi sau đó anh có thể lái xe về nhà, quên tôi đi, cuối tuần sau lại kiếm thằng khác.
- Em nghĩ anh làm thịt bò và mua rượu cho em là để lôi em lên giường thôi sao?
- Không cần giường. Anh từng mần tôi trong nhà tắm, trên sô-pha, và trên sàn nhà còn gì.
- Không nên làm trên sàn nhà nữa. Lưng em bị đau.
- Nếu anh nằm và tôi cưỡi anh thì được.
- Quân!
- Gì?
Mắt Quân đen láy, nhìn hiền lành, Ray nhìn mà ngây người.
- Trai Mỹ ít thích người châu Á. Anh là loại hiếm đấy. Trai châu Á đầu bự đít teo, dương vật cũng nhỏ hơn.
- Vừa miệng anh là được rồi.
- Dẹp mẹ anh đi.
- Miệng đẹp không nên nói bậy.
Nói xong, Ray cúi xuống hôn Quân thật sâu. Hôn được một phút, Ray thả anh ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của người đang nằm mà cười mãn nguyện.
- Mặt em đỏ rồi. Thấy anh hôn giỏi không?
- Đó là tại rượu. Đừng có nhận vơ.
Nhìn gã đàn ông cao lớn với đôi môi mỏng và nụ cười rộng quyến rũ, Quân liếm môi.
- Đây là cách anh làm tình đó hả? Khiến tôi cứng rồi dừng lại không làm nữa?
- Chứ em muốn sao?
- Để tôi phóng ra rồi xéo về nhà anh chứ sao!
- Sao cứ đuổi anh đi vậy? Chưa bao giờ anh ngủ lại nhà em. Em cũng chẳng bao giờ ngủ lại nhà anh.
Nhìn trần nhà suy nghĩ hồi lâu, Quân ngồi bật dậy, hôn cái chóc lên môi Ray rồi mang chén đĩa vào nhà bếp.
- Không nên thức dậy cùng giường với người lạ.
- Người lạ?
Quân không quay lại, nhưng anh biết đằng sau mình, Ray sắp lên cơn giận.
- Chúng ta làm tình rồi quên nhau đi.
- Kwon!
Cướp lấy chén đĩa từ tay người đàn ông thấp hơn, Ray ôm Quân vào lòng. Quân không nói gì, chỉ vùi đầu vào vai người kia, thở đều nhè nhẹ.
Điện thoại reo vang.
Quân mở mắt.
- A lô?
- Má hả? Con nghe.
- Quân ơi…
- Sao má?
- Có đang bận không con? Bận thì má xin lỗi.
- Không, con không bận.
Quân đẩy Ray ra rồi ngồi xuống ghế. Gã trai Mỹ nhìn anh đầy lo lắng.
- Quân ơi…
- Má sao vậy má? Có gì má nói con nghe.
- Dạo này con đi làm bận hông?
- Cũng bận. Ba má sao rồi?
- Khỏe. Khỏe hết. Bữa thứ bảy rồi giỗ đầu bà nội.
Nến thơm loang vào mũi, tỏa khắp thân người.
- Con quên gọi, con xin lỗi.
- Có gì đâu. Đám giỗ thôi mà. Mà nhanh ghê hen, chưa gì một năm rồi.
- Dạ.
- Bữa thứ bảy đám giỗ, ba Lạt có về.
Nến chảy sáp, chảy ở đâu Quân nhìn không rõ. Chảy giọt chảy thành dòng cuồn cuộn nức nở thơm tho.
- Chú Lạt sao rồi má?
Đầu dây bên kia là tiếng thở nhẹ rất đều.
Quân nín thở.
- Chú Lạt sao rồi má?
Má Quân thở hắt ra. Quân thở hắt ra.
- Ổng đạp xe, mang đủ thứ đồ qua. Lúc về mưa, má gói cho ổng hai tụng trái cây to, ổng đạp xe sao mà té, giờ nằm ở Chợ Rẫy rồi.
Xe đua nè. Xe này to hơn xe thằng Bảo trong lớp con luôn. Lên xe con chở ba Lạt đi chơi. Con với ba đi Đà Lạt rồi đi Vũng Tàu nghen.
Con chở ba vô nhà thương nghen.
- Má mới thăm ổng về, ổng tỉnh rồi. Chân phải gãy, tay trái cũng gãy, giờ nằm một đống. Chắc tối nay má vô nữa. Cái rồi…
- Rồi ba đâu má?
- Ba hông chịu vô thăm. Ổng cứ lầm lầm lì lì, còn không chịu hỏi thăm ba Lạt của con một câu.
- Còn ông nội…
- Ông nội có vô thăm chớ. Ông nội coi vậy mà còn tình cảm hơn ba con, còn nhắc má mua sữa với cam.
- Má gọi là muốn con về?
- Hông phải, việc của con đâu có khi không mà bỏ được. Má biết chớ, má gọi tại thấy nặng lòng quá à. Phải chi má hông gói cho ba Lạt con quá trời thứ. Phải chi…
- Chuyện xảy ra rồi, đâu phải lỗi của má đâu.
- Ừ…mà có khi, là lỗi của má. Của má hết. Mấy chục năm nay.
- Con sẽ về.
- Thôi con…
- Con sẽ về. Giờ con có việc phải đi, má đi nghỉ nghen.
- Quân!
- Con cúp máy đây.
Quân tắt điện thoại, tiến lại bàn uống thêm ngụm rượu trước đôi mắt mở to của Ray.
- Anh về đi.
- Kwon?
- Về đi! Về ngay cho tôi!
Quân hét lớn, câu đầu tiên bằng tiếng Anh, câu thứ hai bằng tiếng Việt. Ray muốn ôm anh vào lòng để trấn an, nhưng Quân dùng hết sức đẩy gã ra khỏi nhà rồi sầm cửa lại.
Quân vào phòng ngủ, mở laptop, đặt vé máy bay về Việt Nam trong khi tu hết chai rượu còn lại.
==
Sài Gòn. Sài Gòn. Nắng mưa cũng Sài Gòn, buồn vui cũng Sài Gòn, ủ dầm ủ dề qua những tháng ngày nắm tay nhau rất vội, rồi lội ngược thời gian về một ly trà đá chảy nước khi nắng hè xuyên qua, có khi tụm năm tụm ba khi mưa gió tháng mười hai lùa vào trong da thịt, tối về tịch mịch một mình chảy nến cô đơn, nằm nghe rả rich tuổi thơ cháy mòn qua câu hát cải lương ngọt sắc.
Sài Gòn mơ Sài Gòn mộng Sài Gòn nhớ Sài Gòn thương.
Võng ru mùa hè chảy mồ hôi nước mắt.
Đất ở thành đất khách dắt niềm đau.
Quân không nhớ nhiều về quãng đường xa xôi mình đã đi qua. Anh bắt xe lên sân bay LaGuardia, lên máy bay, dừng ở Seoul, rồi về Tân Sơn Nhất, lại bắt taxi đến thẳng Chợ Rẫy. Quân nhớ mang máng mình ăn cơm với thịt bò trên máy bay, và mấy cô tiếp viên Hàn Quốc rất đẹp, hình như còn có cả một anh chàng tiếp viên đẹp trai.
Nhưng không bằng Ray.
Quân không mang hành lý ký gửi cồng kềnh, chỉ có một ba-lô du lịch to đùng mà anh nhét vội dăm bảy bộ quần áo, vài đồ dùng cá nhân, một đôi giày dự bị, và cuốn sách “Gió đầu mùa” của Thạch Lam. Lúc Quân đậu vào trường Lê Hồng Phong, người đàn ông kia tặng cho anh cuốn sách này. Đêm trước khi Quân lên máy bay đi du học Mỹ, ông ta lại đến nhà, mở cuốn sách này và đọc cho Quân nghe truyện “Dưới bóng hoàng lan”.
Dưới bóng hoàng lan là một chốn yên bình ba luôn đợi con.
Nhưng con chưa bao giờ biết cây hoàng lan.
Không cần biết, chỉ cần nhớ mà thôi.
Không biết sao mà nhớ.
Chỉ cần nhớ thôi con.
Chú nói con không hiểu.
À. Ừ. Thôi…chú về.
Tạm biệt chú.
Con đi mạnh giỏi nghen.
Đi và nhớ về một bóng hoàng lan, bóng hoàng lan xa xôi mà Thạch Lam đã từng viết, bóng hoàng lan gần gũi mà người đàn ông nằm đó đợi anh về. Đợi điều gì. Điều gì cho nhớ thương. Cho mộng tưởng. Mấy chục năm trời nước chảy qua tim, bào mòn hy vọng. Chắc gì ông ta đã hy vọng.
Cứ giấu hết rồi thở dài. Ai hiểu được tiếng thở dài. Làm gì có ai mà trông mà ngóng nữa.
Hai ngày chưa tắm, đi đường mỏi mệt hơn hai mấy tiếng đồng hồ, Quân tự ngửi mình trước khi vào bệnh viện. Không đến nỗi hôi hám. Cũng chưa đến mức kiệt sức. Anh còn có thể đi. Tức là nhìn ông ta một lần rồi chạy trốn. Trốn về Mỹ.
Có một bóng hoàng lan nào ở Mỹ không?
Ray đâu có đợi mình dưới bóng hoàng lan.
Quân lừng khừng trước cổng Chợ Rẫy, mua bịch trà đá uống hoài mà vẫn chưa bước vào trong. Anh chợt nhớ ra mình về vội quá, đâu có biết ông ta nằm phòng nào, ở đâu, rồi mình không thân không thích có được vô thăm hay không. Chân cẳng cứ lừng khừng đâm ra nhức mỏi. Đầu cũng nhức theo.
Hay là gọi má?
Má chắc chắn biết ông ta nằm ở đâu. Má từng vô thăm ổng mà. Má sẽ đưa mình về nhà, bảo con nghỉ ngơi trước đi, rồi trách hờn mấy câu sao mà vội vậy. Ba sẽ hỏi sao bay về không nói ai nghe. Ông nội sẽ hỏi.
Nắng Sài Gòn làm Quân nhức đầu quá.
Anh không mang theo nón.
Lưng anh ướt rồi.
Bịch trà đá đã hết trà, chỉ còn đá. Quân bước hai bước. Hai cô y tá kéo nhau ra ngoài ăn trưa. Bà cụ bán xôi nhìn anh chằm chằm. Ông xe ôm ngó anh trân trân. Tụi nhỏ kêu nhau í ới.
Kêu í ới một mùa hè xa xôi được chở đi chơi công viên Tao Đàn. Đó không phải là lần đầu Quân được đi, chỉ là lần đầu được ông ta chở đi trên xe đạp. Áo sơ-mi sọc xanh trắng, ướt đẫm mồ hôi. Quần jean xanh bạc màu. Ba-ta trắng kẻ mấy sọc đen cũng chẳng còn mới. Nón lưỡi trai nâu. Gò má xương xương. Mắt sáng. Miệng cười hiền thật hiền.
Ba Lạt, con muốn đi mua đồ chơi.
Khi khác nghen con, hôm nay mình đi chơi công viên thôi.
Công viên chán òm à.
Bữa khác ba mua đồ chơi cho con. Con muốn rô-bốt hay máy bay?
Giờ tụi bạn con chơi điện tử không á. Nintendo nha ba.
Ừa để ba tính.
Ba tính cho.
Lúc ông ta chở thằng nhỏ về, má nó la sao cứ đòi đồ chơi hoài, ba Lạt không có tiền mua đâu. Ông ta cười, xoa đầu thằng nhỏ, nói có chớ, mấy bữa nữa tôi mua cho coi. Mua cho nó chơi với bạn chớ. Má dắt thằng nhỏ vô nhà, bà nội bước ra nói chuyện với người đàn ông kia. Bà nội dúi tiền vào tay ông ta. Ông ta đẩy ra.
Tang bà nội, ông ta đến, dập đầu lạy ba lạy rồi ngó theo xe tang đi ra đường lớn.
Quân bỏ ba-lô xuống đất, ngồi bệt xuống vỉa hè, thấy mặt mình nóng hổi.
Trán nóng hổi, hình như bệnh rồi, mà má đâu sao không pha nước chanh.
- Trời đất ơi, Quân!
==
Quân nhận ly nước chanh từ má anh. Ba nhìn anh chăm chăm. Ông nội uống ngụm trà.
- Làm gì mà về không nói ai biết? Má mà không tình cờ thấy mày ở cổng Chợ Rẫy thì dám mày không về nhà luôn.
Liếm môi, Quân nói nhanh. Giọng nhỏ xíu.
- Về chớ.
Thở dài nhìn thằng con mệt đến mức mắt ríu lại, má Quân nhận ly nước chanh đã uống cạn rồi nói.
- Con nó về còn mệt, cho nó đi nghỉ đi ông.
- Mệt mà không chịu lết xác về nhà. Riết tui không biết cái thằng này nó nghĩ gì trong đầu. Rồi công việc mày sao?
- Con còn phép, nhưng con về được một tuần thôi.
- Mày đó. Tính sao thì tính. Điên điên khùng khùng bay về không nói ai biết.
- Chú Lạt nằm bệnh viện mà ba kêu con dửng dưng hả?
Ông Hưng cứng họng nhìn thằng con trai, được dăm ba phút thì thở dài rồi đứng dậy, trước khi ra khỏi bếp còn ngoảnh đầu nói.
- Chú Lạt là gì của mày mà làm mày phải bỏ việc chạy về?
Quân không trả lời. Bà Hồng đứng dậy rửa ly nước chanh, tiếng nước vang khe khẽ. Trưa hè. Gió quạt liếm da thịt. Lưng Quân còn ướt mồ hôi.
Ông nội im lặng nãy giờ bỗng vỗ vai anh mà từ tốn nói.
- Đỡ mệt chưa con? Đỡ rồi thì đi tắm cho mát rồi ngủ trưa đi.
- Dạ.
Ông nội lên phòng khách, mở băng cải lương, Lan và Điệp lại bướm hoa quấn quýt bên nhau.
Bà Hồng hỏi con trai lần nữa.
- Thiệt con không đói hả? Còn cơm cá kho với canh khổ qua nè.
- Dạ thôi, con đi tắm rồi đi ngủ xíu, lát dậy con ăn.
- Ừa cũng được. Vô phòng tầng hai có máy lạnh mà ngủ cho mát nghen.
Quân đứng dậy, nhưng trước khi anh kịp đi lên lầu, má anh đã níu tay con trai lại nói nhỏ.
- Ba con ổng lạ lắm, làm như ổng ghét ba Lạt con không bằng. Con đừng để ý ổng.
Quân cười khẩy. Gió trưa đắng nồng.
- Lúc trước yêu cho đã rồi giờ ghét. Ghét như không, nói ghét cái ghét liền.
- Cũng hông phải, mấy năm nay rồi…
- Vậy giờ ba đổ cho chú Lạt làm ba phải ở cái nhà này hả?
- Đừng có nói vậy con.
Nguýt thằng con cao lớn, bà Hồng kiễng chân nói nhỏ vào tai anh.
- Ba con giờ ổng vậy á. Nghe tới ông Lạt là cứ giận hờn đủ thứ. Má hỏi còn bị la.
- Vậy thôi con hông dám hỏi, không nói tới nữa luôn.
- Nhưng con muốn đi thăm ba Lạt thì cứ đi, má đi với con. Thôi đi tắm đi.
- Dạ.
Con đòn cũ còn cặm sào trên bến đợi
nhưng người đi có bao giờ trở lại bến sông xưa
Thôi còn mong chi mơ ước đợi chờ
một lần đưa tiễn là trọn đời mình vĩnh biệt
Cánh bướm ngày xưa đã say mê khu vườn lạ
để cho Lan ngày nay cánh rũ hương tàn…
Nước chảy từ vòi sen, du dương ru trưa mát thanh êm dịu.
Lỡ một cung đàn, phải chi tình đời là vòng dây oan trái…
==
Quân suy nghĩ hết nửa ngày mới quyết định vào thăm người đàn ông kia vào buổi tối. Cơm chiều xong, bà Hồng múc cháo từ nồi ra bình thủy, vừa lúc Quân vừa thay đồ đi xuống lầu.
- Cháo này hôm qua ba Lạt con khen ngon, má vui nên nấu quá trời cho ổng luôn. Ổng ăn rồi ổng khỏe, mình cũng mừng.
Bà Hồng cười tươi, đuôi mắt xếp nếp hai lằn.
- Chú Lạt bị tai nạn xe chứ có phải bệnh đâu.
- Thì cũng như đau như bệnh vậy mà. Nói chứ suốt ngày uống thuốc rồi ngửi mùi bệnh viện, cơm ăn hổng có vô đâu, cháo má nấu coi vậy mà dễ ăn hơn á.
- Ba chưa khen má nấu ngon bao giờ hay sao mà giờ chú Lạt khen một câu má vui dữ?
Vá cháo cuối cùng chậm lại, bà Hồng đập nắp bình thủy, rũ mắt nhìn cái nồi còn sót ít cháo.
- Vậy mà chưa bao giờ á. Ba bay…thiệt má không biết sao với ổng luôn. Mà con hông biết nghe, ba Lạt con nấu ăn ngon lắm, ổng khéo dữ lắm. Ổng mà khen ai nấu ngon là người đó siêu lắm.
Quân im lặng cầm bình thủy treo lên xe rồi dắt xe ra ngoài đường. Má anh leo lên yên sau, ôm eo anh mà nói.
- Lâu lắm rồi mới được cu Quân chở má đi chơi. Nhớ quá chừng quá đất à.
- Thì lâu lâu con mới về một lần mà. Lát nữa thăm chú Lạt xong, con chở má đi đâu hen?
- Đi đâu?
- Ra quận Nhất chơi. Đi dạo mấy cái thương xá mới to đùng đó. Con mua đồ cho má luôn.
- Thôi khỏi. Đồ má sắm dư quá trời hồi Tết rồi.
- Lâu lâu con mới về mua đồ cho má mà. Túi da cá sấu hay áo lông ngỗng gì con cũng sắm cho má coi.
- Rồi bay thấy giá tiền đi, bay không sắm cho tao đâu.
- Để coi. Vậy giờ qua Chợ Rẫy nghen.
- Ừa.
Bệnh viện Chợ Rẫy to, bao nhiêu người đau bệnh đổ dồn về. Quân chỉ vào đây có một lần, đợt cắt bao quy đầu hồi mười tuổi. Đợt đó, má ở cùng anh suốt, mà người đàn ông kia cũng có ghé qua, để lại một cuốn sách rồi đi. Từ lúc Quân lên mười, ông ta thôi không tặng đồ chơi nữa mà tặng sách, bảo cu Quân giờ lớn rồi, phải đọc thiệt nhiều sách đặng mở mang kiến thức.
Cuốn sách đầu tiên là “Hoàng tử bé” song ngữ Anh – Việt, Quân đọc không hiểu nên không thích, mở ra mấy trang là vứt sách vào tủ, không bao giờ động tay đến nữa. Người đàn ông kia đến hỏi cu Quân đọc sách thấy thích không, thằng bé ậm ừ rồi chạy đi chơi điện tử tiếp, bỏ lại gương mặt gầy gò khắc khổ với đôi mắt buồn xo.
Gương mặt ấy bây giờ lại càng gầy hơn, khổ hơn, buồn hơn.
Chân tay băng bột, người đàn ông nằm nhìn trần nhà, mắt mở, lồng ngực phập phồng thở nhẹ. Bà Hồng nắm tay con đi vào trong, thấy ông ta nghiêng đầu sang nhìn rồi mở to hai mắt.
- Ủa trời đất ơi Quân!
Mắt ông ta sáng lên, nụ cười tươi rói, nhưng gương mặt vẫn còn nét buồn.
- Thưa chú Lạt.
Quân đứng sau lưng má anh, ngại ngùng không biết ngồi đâu nói gì, rốt cuộc lại đứng đút tay vào túi quần. Thấy người đang nằm nhìn con trai mình suốt mà cười vui hơn mọi ngày, bà Hồng ngồi xuống cạnh giường rồi nắm tay ông Lạt.
- Mừng chưa? Nghe anh nằm nhà thương là nó bay về liền đó.
- Mừng chớ sao không. Cám ơn con nha Quân. Ngồi chơi đi con, có cái ghế nhựa đó con.
Kéo ghế ngồi xuống, Quân nhìn bà Hồng múc cháo ra tô, liền đằng hắng rồi quay sang người nằm trên giường.
- Chú…đỡ chưa?
- Đỡ, đỡ dữ lắm. Bác sĩ kêu ổn định rồi, nằm mấy bữa nữa là về nhà, lâu lâu vô kiểm tra lại xương khớp thôi.
- Băng quá trời vậy…chắc còn lâu á.
- Thì chắc…mấy bữa thôi mà.
- Chú đi sao mà bị xe đụng?
- Thì đi xe đạp đó con. Mà giờ già rồi, mắt với tay đâu còn nhanh nhạy nữa đâu.
- Vậy chú cứ đi xe đạp làm gì? Mua cái xe máy mà đi.
- Đâu có tiền đâu con.
- Con mua cho chú.
- Thôi đừng con. Để tiền phụng dưỡng ba má con.
Nói mà mắt cứ nhưng nhức khó chịu, Quân cuối cùng cũng nắm tay người đàn ông trên giường.
- Thì con mua cho ba Lạt hổng được ha?
Quân cúi gầm mặt, siết chặt tay ông Lạt đang nằm mà mắt bắt đầu đỏ hoe. Bà Hồng nhìn con, mỉm cười.
- Nó thương anh lắm. Mấy năm nay nó gọi về là hỏi anh hoài hà.
Ông Lạt khịt mũi, nhìn người thanh niên trước mặt mà lại thấy thằng bé cười tươi khi thấy xe đua ngày xưa. Xe đua ngày xưa chở ba Lạt với con đi vượt thời gian…
Miệng cười tròn lành, thôi tim đừng đắng nữa.
Quân muốn nói thật lòng mình với người ba này, người ba hờ chưa bao giờ được công nhận mà vẫn dạt dào tình thương. Đã từng là sự ích kỷ và ngang bướng của riêng ông ta khiến mọi người phải khổ, nhưng trách làm gì nữa. Trách rồi thì vẫn thương, vẫn lo, vẫn quan tâm, nghe tin ông ta vào viện là đến thăm liền.
Má Hồng lo, ông nội lo, anh cũng lo.
Chỉ có ông Hưng chưa thấy lo.
Bà Hồng đưa tô cháo cho con mình rồi nói trước khi bước ra ngoài.
- Hai ba con nói chuyện nghe. Con đút cháo cho ba Lạt, má ra ngoài mua tí đồ.
Bà Hồng bước ra ngoài, ông Lạt nhìn Quân nói.
- Thôi đừng đút, ba tự ăn được. Ba còn tay trái nè.
- Thôi con đút cho.
- Thôi con.
- Con đút.
Muỗng cháo đầu tiên còn ngại ngùng, muỗng thứ hai đã trôi cổ họng nhanh hơn, muỗng thứ ba liền thấy ngọt lòng dễ sợ.
- Ba còn thương ba Hưng hông?
Nuốt cháo, ông Lạt nhìn Quân mất năm phút rồi mới quay mặt đi.
- Còn.
Thổi muỗng cháo thứ tư, Quân cười đắng.
- Vậy mà ổng hổng chịu vào thăm ba.
Ông Lạt khịt mũi, quay mặt nhìn Quân.
- Chắc ổng giận. Ổng trách.
- Ai trách ai? Mắc mệt.
Đưa tay ra cầm tay Quân, người đàn ông ốm yếu hạ giọng.
- Sao tự nhiên con…mở lòng với ba vậy? Nhiều năm trời, ba còn tưởng con trách ba. Giống như ba con.
Nhìn vào đôi mắt tối của người đối diện, Quân mỉm cười.
- Con cũng không biết nữa. Nhiều năm nay con tránh ba là tại…
Nói tới đây, Quân dừng lại rồi ngắm nhìn người đối diện thật lâu. Tuổi lớn mà lại ốm yếu đi, chứ ngày xưa ba Lạt cũng đẹp trai lắm, đường nét thanh tú khi cười thấy hiền khô, lại thêm đôi mắt buồn làm người ta sinh thương. Thương cái rồi ghét, ghét lại thành thương, xoay trở không biết ra sao mà lần.
Quân từng thương, trẻ con thương người nào chăm lo cho chúng, tự nhiên như nước như đất không suy tính gì. Đồ chơi đó, cười đùa đó, nói chuyện hiền lành đó, vậy là thương. Vào độ dậy thì, trẻ con không còn là trẻ con nữa; khi những suy nghĩ về việc trưởng thành, về tình dục và tình yêu bắt đầu xuất hiện, thì cái thương cái ghét bị méo mó ít nhiều. Thương bị bẻ cong thành ghét.
Giấc mơ ướt đầu tiên trong đời, Quân tỉnh dậy mà sợ run người.
Quần lót ướt và dơ, tim đập nhanh, cơ thể co rút lại.
Cơ thể giãn ra, Quân mở miệng.
- …là tại con giống như ba.
Chưa hiểu ý anh, ông Lạt nheo mắt.
- Là sao con?
Nuốt xuống một ngụm, Quân hạ giọng.
- Con thích đàn ông. Con thấy sợ…Con không sợ định kiến, mà sợ…cả đời cô đơn. Đàn ông thấy thích thì đến với nhau, chứ không biết cách ở với nhau, bên nhau dài lâu không được.
Nét mặt ông Lạt tối đi, rồi ông cầm tay Quân thật chặt.
Bên ngoài cửa, bà Hồng đặt bịch đồ xuống đất, lấy tay quẹt nước mắt.
==
Quân về nhà là lại buồn ngủ dù mới có chín giờ tối. Giục con đi ngủ buổi tối để đỡ bị lệch múi giờ, bà Hồng mang bình thủy đựng cháo ra sau bếp. Ông Hưng đang uống trà, thấy vợ về thì hỏi.
- Đi thăm Lạt nữa hả?
- Ừ. Đi với thằng Quân.
- Mắc gì đi hoài.
Thở dài, bà Hồng trút cháo dư ra tô.
- Thì người ta nằm nhà thương một mình, tui thấy tội quá nên vô thăm. Tui cũng đâu có phải làm gì đâu.
- Mà kêu thằng Quân đi chi? Nó đi đường mệt thì để nó ở nhà cho khỏe.
- Nó muốn đi mà.
- Nói nó đi ít thôi. Về nhà thì ở với người nhà chớ đi thăm người dưng hoài.
- Dưng gì mà dưng. Nó thương nó mới đi thăm. Với lại…hổng chừng nó tâm sự được với ông Lạt đó.
Nghe giọng vợ ngập ngừng hơn thường ngày, ông Hưng đứng dậy bước lại chỗ bà đang đứng.
- Chuyện gì vậy?
- Ông hỏi vậy là sao?
- Nãy giờ bà quay lưng đi tui hổng chú ý. Mắt bà đỏ kìa. Khóc hả?
- Đâu có gì đâu, hồi nãy đi đường bụi nó bay vô đó chớ.
- Chuyện gì xảy ra ở bệnh viện vậy? Bà nói tui nghe.
- Không có gì hết. Ông…
- Nói tui nghe!
Cúi đầu, cố kiềm lại nước mắt sắp trào ra, tự nhủ mình già rồi mà còn hay khóc hoài, bà Hồng nhỏ giọng.
- Sao tự nhiên ông ghét ông Lạt vậy?
Bị vợ hỏi bất ngờ, ông Hưng xoay người đi, chắp tay ra sau lưng.
- Hổng có. Mắc gì mà ghét.
- Chớ sao mà ông cản tui với thằng Quân đi thăm ổng? Rồi từ ngày ổng vô nhà thương, ông vô thăm lần nào chưa?
- Tui không có nghĩa vụ đi thăm Lạt.
- Có ai có nghĩa vụ gì đâu. Tại cái nghĩa, cái tình…
- Nghĩa tình gì. Mà sao tui hỏi bà chưa trả lời?
Bước lại gần chồng rồi nắm lấy vai ông, bà Hồng run run giọng nói.
- Quân nói nó giống như ông Lạt.
- Là sao?
- Như ông Lạt yêu ông đó.
- Bà nói gì?
- Như ông Lạt yêu ông đó! Cái ông nằm nhà thương đó! Cái ông mà ông hông chịu vô thăm đó! Cái ông mà ông từng yêu quá trời quá đất đó…
- Bà bình tĩnh, hay bà nghe lộn? Hông có đâu, thằng Quân nó từng quen bạn gái mà.
- Rồi có thành gì đâu! Cũng như ông lấy tui mà ông có thương tui hông? Hay ông còn thương ông Lạt rồi giả bộ ghét ổng, hả?
- Bà bình tĩnh lại đi!
- Tội nghiệp thằng Quân lắm ông ơi. Tội nghiệp con lắm ông ơi. Người lớn mình làm tình làm tội nhau chứ đừng làm con khổ nghe ông…
Rồi bà úp mặt vô vai chồng khóc rấm rứt.
Ông Hưng chần chừ mấy giây rồi ôm bà vào lòng chặt hơn.
- Có gì bà nói tui nghe. Thiệt tình.
Mắt ông Hưng hoe đỏ. Vai áo ông ướt mềm.
- Thiệt tình…
==
Quân mở tròn mắt khi ông Hưng lần đầu tiên rủ thằng con mình đi nhậu. Ông nói đi bar, Sài Gòn bây giờ nhiều bar lắm, người ta hết đi bia hơi ghế nhựa rồi. Ông nói bar này có chỗ ngồi riêng tư, kín đáo, không quá ồn ào xập xình nhạc trẻ. Quân định từ chối nhưng ba anh đã đẩy xe ra ngoài, kêu anh ngồi lên yên sau.
- Con chở cho.
- Thôi lâu lâu ba mới chở con.
- Con ba chục tuổi đầu mà để ba chở, kỳ lắm.
- Mặt con trẻ măng, ra sữa mà.
- Ba…
- Lên đi!
Biết ý ông đã quyết, Quân đành đội nón bảo hiểm leo lên yên sau.
Gió đêm Sài Gòn mát rượi.
Hồi nhỏ, Quân đi học thêm, ba hay chở thằng cu con đi xe máy như thế này. Đi học toán, đi học võ, đi học bơi, đi chơi rồi giờ đi nhậu. Hai ba con chưa bao giờ đi nhậu với nhau, cùng lắm là ngồi cùng mâm trong giỗ tiệc. Ông Hưng khó tính đủ điều với con, nhưng ông cho anh uống bia rượu từ sớm. Hồi anh mười một tuổi, trốn học đi đá banh với tụi bạn, ba anh bắt dược liền bắt thằng con ngồi uống Heiniken một mình.
Một chai rồi hai chai, thằng nhỏ mười một tuổi say rồi đổ gục ra bàn, được ba bế lên giường nằm.
Quân từng ghét bia rượu, bảo thứ nước gì mà cay mà đắng, vậy mà người ta uống ào ào không biết ngày mai, mặc kệ sống chết, bỏ quên gan phổi ruột rà. Nhiều đàn ông chỉ biết uống rồi đái, uống rồi đái…
Mà thế mới ra dáng đàn ông. Đàn ông phải biết bia rượu, phải biết thể thao, phải biết đàn bà.
Thằng Quân mười sáu tuổi run run tay chạm vào bầu ngực căng tròn của cô bạn gái.
Bầu ngực căng tròn láng mịn. Ngực Ray có lông, nhưng gã thường tỉa rất sạch sẽ.
Ray mở cửa xe, Ray rót rượu, Ray tiến vào mình nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
- Con muốn uống gì?
- Ba chọn đi.
- Ba chỉ biết uống bia thôi à. Con bên đó hay uống rượu phải hông? Gọi rượu đi.
- Vậy…Cabernet Sauvignon.
Quán ít người, giờ chỉ mới chín giờ.
Ba và anh cụng ly.
- Ba dở ghê. Nghe nói người ta ngửi mùi rượu rồi đánh giá dữ lắm.
- Con cũng có biết gì đâu. Uống thì uống đại thôi.
Lại nhấp môi.
- Quân.
- Sao ba?
Ông Hưng không nói. Lưỡi ông cứng đơ, ấp úng không ra tiếng nào. Ông thấy mình dở quá, dở hết chỗ nói, tâm sự với con trai ruột của mình mà còn không biết.
Quân miết tay lên ly rượu, thấy cổ họng mình khô khốc. Ba anh tự nhiên lại hiền như đất, đòi chở anh đi nhậu nữa. Người đàn ông này, người đàn ông cao lớn hay nghiêm khắc với mình này, sao bây giờ lại nhỏ bé lại.
Hay mình đã lớn lên rồi, bây giờ mình còn cao hơn ba.
Lớn lên, biết yêu biết làm tình biết buồn khổ.
- Ba thấy…
Ông Hưng nhấp thêm ngụm rượu. Đỏ sậm sóng sánh hòa màu đèn vàng đèn xanh và đêm tối.
- Ba thấy…chú Lạt khổ.
Đỏ tràn hết lòng. Quân thấy khó thở.
- Với Lạt…
Hưng ăn cua, thịt cua ngọt chắc, được ướp vừa đủ nên lại càng ngon. Lạt bẻ càng cua, để vào chén gã miếng thịt cua to đùng.
Thì anh đi làm cả ngày, em không nhìn thấy được nên giờ nhìn cho đã, bộ hổng cho hả?
Mai chủ nhật, mình đi thăm ba má, Hồng với thằng Quân nghen?
Tụi mình có trách nhiệm với nó. Với cả Hồng.
Mình có trách nhiệm…
Để em quét cho.
Xin anh.
- Với Lạt…ba thương. Nhưng mà ba không hiểu. Đến bây giờ, ba vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện phải thành ra như vầy.
- Ba…
Má có nói với em, là ở sở anh làm, người ta đồn rồi. Rồi cái, người ta nói với ba, nói bóng nói gió, ba giận lắm. Ba là tổng giám đốc, anh là trưởng phòng, má nói mình phải giữ làm sao, sống làm sao cho người ta nhìn lên mình, chứ đừng nhìn xuống.
Má khóc. Má nói không ghét bỏ gì em. Má cũng không muốn em khổ. Vậy làm sao em dám làm má khổ? Rồi còn ba, Hồng, với thằng Quân nữa. Sao em dám làm họ khổ?
Em có là cái gì đâu, mà dám làm họ khổ. Em có là cái gì đâu.
Thằng như em, lại càng phải có trách nhiệm hơn.
- Ba không giận. Không trách. Tuổi này rồi, mấy chục năm rồi. Nhưng ba không hiểu. Không biết cách đối mặt.
Rồi ông Hưng nắm vai con trai.
- Ba thương con lắm…thiệt tình đó Quân.
Đỏ tràn cả lòng, loang màu đêm xanh tím.
Tự nhiên Quân nhớ Ray, nhớ mười hai cuộc gọi nhỡ và ba cái tin thoại của gã.
==
Quân chở ông Hưng vào Chợ Rẫy hôm sau. Cả đoạn đường hai ba con không nói gì với nhau. Ông Hưng đi chậm, thi thoảng lại thở dài.
Ông Lạt đang nhìn trần nhà trân trối, thấy người đàn ông mới bước vào thì mắt mở to.
- Lạt…khỏe hông?
Quân bấm máy gọi cho Ray. Giờ này chắc gã đang trên đường đi làm.
- Tôi sắp về.
Cái giống gì như giống đực, ở bên nhau hổng được.
Mà thương hoài ngàn năm.
Hết.
Đánh dấu