#L9289:
Tôi là người đã viết confession L9224 (
https://www.facebook.com/hashtag/l9224… )
Tối hôm qua tôi có hơi say ( nửa bình Tequila chứ mấy ), trong vô thức tôi đã ngồi lôi máy ra chuệch choạc viết vài chữ lộn xộn về tôi và Vũ.
Tình cảm này, tôi vĩnh viễn không đạt đến được, cũng không hy vọng xa cầu chi nữa.
Tôi chỉ sợ một ngày mình quên mất cảm giác rung động chân thành thế này, hay đáng sợ hơn, có thể quên đi cả chị
Vì vậy, tôi quyết định viết ra một đoạn tình cảm của mình với Vũ, trong quãng thời gian tôi còn nhớ được, và trong quãng thời gian – Vũ – cái tên chỉ nghe đến thôi, cũng đã khiến trái tim tôi chệch nhịp
( Nửa chai Tequila còn lại của tôi đâu rồi !!! )
Tái bút : tôi xin lỗi vì đã ko giữ lời ko quay lại đây nữa, nhưng đây đã là nơi cuối cùng tôi có thể nói ra rồi. Mong nhiều hơn bao dung.
_________________________
Killing me softly…
Tôi gặp Vũ vào một buổi chiều cuối thu 2013, khi đó chị mặc một chiếc áo hoodie trắng với chiếc mũ trùm hết đầu, tai nghe phone và trên tay cầm một quyển sách [ Hiến pháp Mỹ được làm ra như thế nào (?!) ]
Tôi ban đầu chú ý đến quyển sách nhiều hơn, vì mặt mũi chị bị che dưới mũ, kính cùng.. tóc hết cả. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ : “ Bạn này nhất định bị ngộ chữ”
Tôi hiện tại vẫn luôn tự hỏi, nếu hôm đó, chị không bước đến và hỏi chuyện tôi, thì có phải chúng tôi sẽ mãi chỉ là những đường thằng song song trên con đường cô độc của chính mình không?
Nhưng bạn biết đấy, cuộc sống không có chữ nếu
Chị bước tới, nhìn tôi chằm chằm qua cặp kính chống bụi, một tay bỏ tai phone ra, một tay kẹp cuốn sách
- “ Cô ơi, cho cháu hỏi, chỗ cô đang nhận ủng hộ cho đồng bào vùng cao Tây Bắc mùa đông này đúng không ạ? “
….
Mỗi lần nghĩ lại em vẫn muốn tát cho chị một cái.
….
“ Tôi mới có 19 thôi bà nội “- Đấy là thầm nghĩ như thế, chưa nói.
- Đúng rồi CHỊ ạ- Tôi trả lời, mặt vẫn niềm nở - Em mới 19 thôi – Gọi cô nữa tôi liều mạng với chị
Chị hơi gật đầu, tay tháo kính, tay thản nhiên bỏ mũ chùm đầu ra, mãi tóc xoăn xù nhẹ nhàng buông xuông che hơn phân nửa khuôn mặt trắng nõn, ngây thơ như đứa trẻ
Tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi nhìn vào khuôn mặt với đôi mắt sáng phẳng lặng đó. Thực ra chưa bao giờ quên, vì cái cảm giác đó vẫn không hề thay đổi, mặc cho bao lần tôi đối mặt với chị.
Cảm giác Thế giới xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lạ lùng.
Trong đầu tôi lúc đó, chỉ nghĩ duy nhất một điều
“ Cô bé này, đẹp quá”
__________________________________
Tóm tắt thì chị đến ủng hộ một triệu, và nhận làm tình nguyện viên hậu cần phân loại quần áo và sách vở.
Cũng thật tự nhiên và kỳ quặc, tôi và chị bắt đầu làm bạn.
Chỉ có điều, tôi coi chị như một người bạn đặc biệt, còn chị, thì không.
Đó là điều chắc chắn.
____________________
Nghĩ lại thì, mối quan hệ của chúng tôi chủ yếu dựa trên những cuộc nói chuyện trong những quán coffee giữa Hà Nội mùa đông năm đó. ( Năm 2014 chúng tôi gặp nhau rất ít, vì chị bận công việc và học tập, còn tôi bận chạy đi chạy lại giữa Canada và Việt Nam lo thủ tục thay đổi Quốc tịch )
Tôi không phủ nhận tôi thích chị ban đầu vì chị thực sự rất thu hút, mắt to, trong veo, mũi cao thằng, làn da trắng nõn nổi cả những đường gân xanh khi đứng dưới ánh đèn, môi sexy, và nụ cười… rất ấm.
Chị trông như một đứa trẻ lai giữa dòng máu Châu Âu hoang dại và Châu Á tinh tế lạnh lùng.
Có vẻ ngoài tốt như vậy, đáng lẽ chị nên có vài ba mối tình đi và đừng để em khổ sở như hiện tại mới đúng.
Nhưng (lại nhưng), chị có vẻ chẳng bao giờ chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, luôn luôn để đầu tóc rồi bù, ăn mặc tùy tiện và hoàn toàn không có hứng thú với ong bướm vây quanh ( cái cách chị từ chối người khác làm tôi liên tưởng đến cái vỉ đập ruồi. Thôi được, tôi nghĩ đối với tôi chị đã dùng mật ngọt, nhưng dù sao con ruồi là tôi cũng chết ngắc rồi )
Khi đó, tôi đã nghiêm túc khuyên chị nên thay đổi, đừng lất phất như vậy nữa, dù sao chị cũng học chuyên ngành Chính Trị - Ngoại Giao cơ mà ( Vũ – Chị thực sự là điều kỳ diệu, kỳ dị, kỳ lạ, kỳ quái, kỳ quặc nhất trong cuộc đời em )
- Tại sao phải thay đổi, em không thấy chị đã quá chói lóa rồi à, phải che bớt lại chứ, chị là để dành cho những ai đủ sáng mắt sáng lòng đến khai quật ( dù có sức mạnh thật thì cũng đừng ảo tưởng như thế chứ đồ xác ướp )
- Chị thấy mắt em có sáng không?
- Đại Thánh, hỏa nhãn kim tinh của ngài sáng ngời cả thế gian ấy chứ
Những buổi chiều của chúng tôi trôi qua yên bình như thế đấy.
Mùa đông năm đó, chúng tôi ở bên nhau rất nhiều, uống trà ( Vũ không thể uống được coffee và rượu ), nói chuyện về đủ thứ đông tây kim cổ, chị đọc nhiều sách, kiến thức rất uyên bác, những gì một người không nên biết, chị đều biết, những gì một người không cần biết, chị cũng biết, nhưng ( … ) những gì một người đương nhiên biết, chị lại không biết. Điển hình như việc, chị… không biết đi xe máy, ko thể nhớ nổi tên con đường mà ngày nào mình cũng đi qua (thế mà chẳng lạc bao giờ), bất cứ ngày lễ nào trong năm khi được hỏi chị đều có thể trả lời tự tin rằng : “ Ngày diệt sâu bọ “ ( ngoại trừ 30-4, chuyên ngành chính trị có khác )
Luôn nhầm lẫn tên người đối diện ( vẫn vô tư dõng dạc gọi sai tên người ta suốt từ đầu tới cuối cuộc nói chuyện. Tôi ngồi bên cạnh đứng hình dùm chị và người đối diện luôn )
Từng chút, từng chút một, chị rót vào cuộc sống của tôi đủ loại màu sắc sặc sỡ, chân thành một cách vô cùng tự nhiên
Cũng tự nhiên như khi tôi nhận ra giữa sắc đông ảm đạm năm đó, tôi đã yêu… yêu một người con gái…
Yêu đến vô vọng…..
( Tự nhiên thấy giống như đang viết truyện quá )
______________________________________________
Killing me with your words….
Sau khi nhận ra tình cảm của mình, tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm, yêu thì chính là yêu, nếu tính toán quá nhiều, thì không còn là tình yêu nữa, đó là sự ích kỷ mất rồi ( điều này Vũ nói với tôi khi cả hai đang trang cãi về việc Romeo và Juliet chết do lỗi… kỹ thuật hay khách quan hay tại 2 bạn trẻ ngu quá- Cái cuối cùng là do Vũ nói, fan 2 người tìm chị ý, đừng tìm tôi )
Killing me softly…
Tôi mặc kệ tất cả, hồ sơ lý lịch chần chừ bỏ sang một bên, tôi nói với gia đình rằng mình vẫn còn công việc cần giải quyết ở Hà Nội và quyết định ở lại thêm một thời gian nữa.
Đó đã là những ngày tháng mùa xuân năm 2014
_________________________________
Chuyện còn lại, tôi không biết mình có nên kể nốt hay không, vì các bạn cũng đã biết trước kết cục rồi, đối với chuyện của Vũ, tôi chỉ buồn, chứ không hối tiếc.
Vũ có lý do để làm vậy, tôi thương cô ấy, nhưng tôi biết, tình yêu không vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Nhất là tình yêu từ một phía.
Tôi cũng sợ Vũ sẽ vô tình đọc được những dòng này, chị ấy sẽ biết tôi không ổn, và sẽ mang tất cả sự áy náy và trách nhiệm của mình mà đến bên tôi.
Như vậy, chắc tôi sẽ bỏ qua chút danh dự duy nhất còn sót lại của mình mà giữ chặt chị ấy mất.
Như vậy không công bằng cho Vũ, tôi biết điểm yếu của Vũ là rất dễ mềm lòng, nếu chọn giữa trách nhiệm và tình yêu, Vũ chắc chắn sẽ chọn trách nhiệm, chị từng nói: “ tình yêu chỉ để thỏa mãn bản thân, còn trách nhiệm bao gồm cả người khác. Em biết không, Thế giới này có 2 loại người. Một là loại bị bắt nạt nên nghĩ rằng mình cũng có thể làm thế với người khác, hai là loại người bị bắt nạt nên không bao giờ làm thế với người khác. Em chọn làm loại nào cũng được, dù sao cũng chẳng thể thoát khỏi ám ảnh từ nó đâu”
Tôi không muốn câu chuyện của mình ảnh hưởng đến quyết định hay cuộc sống của người khác, trong mỗi hoàn cảnh, bạn đều có thể tìm ra những lựa chọn hợp lý hơn, tôi nghĩ kết cục này cho mối tình của chúng… à, không đúng… mối tình của tôi cũng coi như đúng đường rồi.
Biết và Yêu Vũ sẽ luôn là một trong những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống của tôi.
À, và hôm nay tôi không đụng đến một giọt rượu nào đâu nhé
Thực ra, tôi cảm thấy khi thành tâm thành ý đi yêu một người, khi nghĩ lại những kỷ niệm với người ấy, sẽ có cảm giác giống như uống nước chanh vậy, ban đầu ngọt ngào, sau đó là chua xót, và cuối cùng và vị đắng nơi cuống họng
Nhưng, nó làm cho cuộc sống của chúng ta không vô vị
Ngon hơn nước lọc nhiều lắm, nhỉ?
Tái bút : đây là ảnh của Vũ chụp khi chị đang lang thang trên đường cung cấp bánh mỳ và sữa cho người vô gia cư, cũng là một trong những lần tôi may mắn đạp xe cùng chị ấy. Thực sự rất hạnh phúc
( cũng không hiểu sao Yoga biết, bơi biết, võ tự vệ cũng biết luôn. Thế mà nhìn thấy xe máy là chối đây đẩy)
Nếu ko phiền thì mong admin upload lên facebook kèm confess này giùm tôi
Chân thành cảm ơn.
http://i.imgur.com/kysKEF7.jpg
( 06/05/2015 4:34:55 )
Link nguồn :
https://www.facebook.com/permalink.p...43527819054667
Đánh dấu