Chương LII: Kết thúc một ngày
“Tôi không biết rằng anh cũng có lúc rất...tàn nhẫn như thế đấy” Sau khi lấy xong lời khai, cả bọn nhanh chóng đi hướng về phía nhà của Tei. Hy vọng đáp án của mọi câu hỏi họ đang tìm kiếm đều nằm trong đống tài liệu Tei lưu giữ ở nhà cô ta. Rin và Len vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi nhìn thấy ‘nhân cách đen tối’ của Kaito. Cho dù chỉ là diễn, nhưng nó trông thật quá...
sống động.
“Có thể một ngày tôi sẽ trở thành một diễn viên. Lúc đấy có vẻ sẽ thú vị lắm.” Kaito đã từng xem qua các thể loại tiểu thuyết và kinh kịch khác nhau. Mỗi lần như thế, anh đều cố gắng thấu hiểu cách suy nghĩ của nhân vật phản diện và bắt chước theo tính cách của họ. Đôi khi Kaito rất muốn xin lỗi những người đã vô tình nhìn thấy nhân cách ‘đen tối’ của anh, nhưng lại không thể, vì anh nghĩ nếu xin lỗi thì anh sẽ còn làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. “Dù sao thì, có ai đoán đống tài liệu đó sẽ chứa thông tin gì không?” Khoảng 5 phút nữa là họ đã đến nhà Tei, sao không dành thời gian đó để dự đoán một vài điều nhỉ?
“Tôi cũng không chắc...tôi chỉ tự hỏi người đàn ông đó, hắn ta đã làm gì ở đây, và tại sao hắn lại phải xây dựng một hệ thống ngầm ở bên dưới đền Conchita? Hắn sở hữu một chiếc máy phát điện; phải chăng hắn là người nước ngoài? Máy phát điện vốn không phải là một thứ có thể dễ dàng mua được tại Nhật Bản này, đúng không?” Len nói có lý; người đàn ông ấy có thể là một người ngoại quốc, vì máy phát điện ở Nhật Bản này cực kỳ hiếm có. Không phải là người Nhật không có khả năng chế tạo ra máy phát điện, mà là nó đòi hỏi một lượng rất lớn chi phí, nhân lực và thời gian để đầu tư.
“Vậy những giả thuyết chúng ta hiện tại có được là: người đàn ông đó có nguồn tài lực rất lớn, đủ để hắn ta có thể, bằng cách nào đó, nhập khẩu một chiếc máy phát điện từ một nơi nào đó về đây. Hoặc có thể, hắn ta là một người ngoại quốc và hắn đã mang chiếc máy này theo hắn đến Nhật Bản.” Vậy là một vài giả thuyết đã hình thành. Nhưng về mục đích của người đàn ông đó là gì khi có mặt tại Nhật Bản này thì họ không thể đoán chính xác được. Đúng hơn, không có giả thuyết nào họ cảm thấy thật sự hợp lý để giải thích cả. Cũng vì thế mà bước chân của bọn họ trở nên khẩn trương hơn để tìm hiểu về thông tin chứa trong đống tài liệu kia.
Bỗng dưng, Kaito dừng lại. Anh cảm giác...dường như anh đã quên điều gì đó. Kaito sở hữu khả năng ánh tượng ký ức cho nên chuyện anh quên mất điều gì đó hoàn toàn là
không thể. Thế nhưng thực sự anh có cảm giác anh cần phải làm một chuyện gì đó. Kaito cố gắng nhớ ra, nhưng anh thậm chí không biết mình đang cố tìm kiếm
điều gì. ‘Nếu nó quan trọng đến như thế thì mình chắc chắn phải nhớ chứ.’ Kaito nghĩ thầm.
“Này, hai người có thấy...Chúng ta có chuyện gì đó cần phải làm trước tiên không?” Kaito không muốn nhận là anh đã quên điều gì đó, nó sẽ phá hỏng ‘hình tượng ánh tượng ký ức’ của anh mất. Kaito nhìn Rin, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu. Len cũng không khả quan hơn.
“Chúng ta đang đến nhà Tei để tìm hiểu những tài liệu được lưu trữ ở dưới tầng hầm. Thật tiếc là Meiko không có đi cùng ta được. Cô ấy hẳn sẽ thông thuộc nhà của Tei hơn chúng ta nhiều.” Lời của Len khiến Kaito tỉnh ngộ. Meiko. Phải rồi. Anh dự định sẽ dẫn Len ra hồ! Kaito đã quá chú tâm tới đống thẩm vấn mà quên khuấy mất lời hứa của anh với Meiko. Cô ấy hẳn vẫn còn đang chờ đợi anh ở chỗ đó.
“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi cần phải đi chỗ này đôi chút. Tôi quên mất...tôi đã để Meiko chờ ở vùng hồ, hai người đi trước và nhìn qua đống tài liệu đi. Tôi sẽ đuổi theo sau.” Kaito quay người lại và chạy nhanh nhất có thể về hướng đền Conchita. Meiko sẽ
giết anh vì để quên cô ấy ở lại đó mất.
“Không phải Kaito có khả năng ánh tượng ký ức à?” Rin đã từng cho rằng Kaito sẽ ghi nhớ
tất cả mọi thứ và không thể quên điều gì chứ.
“Tôi đoán đôi lúc cậu ta cũng sẽ quên thứ gì đó thôi.” Len cũng không nghĩ sẽ có ngày Kaito bảo cậu ta quên thứ gì đó, nhưng anh nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó qua một bên. Trước mắt họ nên tìm kiếm tài liệu đã. Hy vọng họ sẽ không gặp trở ngại gì. Nhà của Tei không quá lớn, nên sẽ không có quá nhiều khó khăn để tìm thấy chúng.
Tầng một của ngôi nhà được sử dụng để làm hiệu may, và tầng hai là khu sinh hoạt. Chỉ có một vài người có phận sự mới được vào nơi này. Bởi vì chủ nhà không có ở đây, nên nơi này hiện có thể được tự do đi vào.
“Tôi sẽ đi tìm vòng quanh cửa hiệu, còn cô hãy tìm ở tầng trên nhé. Tìm thấy thứ gì đó bất thường nhớ gọi tôi. Tei hẳn đã cho rằng những tài liệu đó cực kỳ quan trọng, nên có khả năng cô ta đã giấu chúng đi đâu đó. Hãy lục soát
toàn bộ.” Rin gật đầu và bắt đầu tìm kiếm từ bậc thang dẫn lên tầng hai. May mắn cho cô là những bậc thang này không quá khó để tìm kiếm.
Rin leo lên tầng hai và quan sát tổng thể hành lang. Có hai căn phòng ở tầng này. Một ở bên trái, và một ở bên phải. Rin chọn đến phòng bên phải trước. Cô kéo cánh cửa và nhận ra đây là phòng ngủ của Tei. Không có thứ gì trông có vẻ đặc biệt hay bất thường cả. Trên thực tế, căn phòng này còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô. Trong phòng có một cái kimono còn đang may dở được treo trên tường, nhưng không có vẻ gì là lạ cả. Rin kéo cửa tủ quần áo ra và tìm thấy rất nhiều kimono được gói ghém một cách đẹp mắt ở trong đó. Khi định đóng cửa tủ lại, cô chợt để ý một mảnh giấy bị lẫn vào bên dưới đống kimono. Rin lấy tờ giấy ra để nhìn thử.
8, 13,_, 34, 55,_, 144, 233, 377, 610.
‘Chúng có ý gì nhỉ...?’ Rin muốn tìm hiểu thêm thì Len đã gọi cô từ tầng dưới. Anh ấy đã tìm thấy gì đó chăng? Cô cẩn trọng nhặt mẩu giấy đem theo mình và nhanh chóng bước xuống dưới.
Len đang ở phòng thử đồ, anh tìm thấy một thứ gì đó rất ‘khả nghi’. Đó là một chiếc hòm gỗ, kích thước to đến mức có thể đặt 5 quyển sách dày vào trong đó. Nó đã bị khóa bằng một dãy khóa tích hợp, để mở ra cần phải xoay đúng mật mã chìa của nó, là một dãy mã gồm 4 chữ số. Chữ số. Nếu Kaito có ở đây, họ đã có thể mở nó ra trong tích tắc. Rin nhìn chiếc hòm vài giây, và nghĩ, liệu mẩu giấy cô tìm thấy ở phòng thay đồ có thể giúp được gì không?
“Cái này có giúp được không?” Rin chìa mảnh giấy ra. “Tôi tìm thấy nó trong tủ quần áo của Tei, dưới đống kimono.” Đồng nghĩa rằng mẩu giấy này rất quan trọng. Nếu không thì vì gì mà cô ta lại giấu nó dưới xấp kimono? Len nghĩ, chỉ có khả năng duy nhất là để không ai có thể tìm thấy nó mà thôi.
“Vậy...những gì ta cần làm là điền vào chỗ trống này à?” Rin không có kiến thức gì về toán cả, mà đó cũng không phải là sở trường của Len.
“Chắc chắn phải có quy luật nào đó nằm trong đây...Cô có nghĩ ra được điều gì không?” Cả hai suy ngẫm một lúc lâu nhưng chẳng thể nghĩ được gì cả.
“55, 144, 233 và 377... ừm, chúng có hai số cuối giống nhau... Có thể đoán được gì không?” Len không hoàn toàn chắc chắn, nhưng đó lại là ‘quy luật’ duy nhất họ có thể nhìn ra ngay lúc này.
“Nhưng những số trước đó...8 và 13, chúng không giống nhau...” Len để ý một điểm khác. 144, 233, 377 và 610. Những con số này theo quy luật gì? Cộng? Trừ? Nhân? Chia? Không, không thể là trừ hay chia được, vì giá trị của chúng tăng dần từ trái sang phải, nên chỉ có thể là cộng hoặc nhân. Vì 8 không thể nhân với bất kỳ số nào để ra kết quả là 13, nên phép nhân cũng bị loại.
‘Hừm...nếu quy tắc của nó là cộng, để tìm ra giá trị đứng trước, ta cần phải trừ đi, đúng không?’ Len lấy 610 trừ đi cho 377. Kết quả là 233. Len thở phào nhẹ nhõm. Tiếp tục lấy 233 trừ đi 144 và 55 trừ đi 34. Kết quả cuối cùng là:
8, 13, 21, 34, 55, 89, 144, 233, 377, 610.
Len gẩy số 21 và 89 vào. Một tiếng ‘tách’ nhẹ nhàng vang lên, chiếc hòm mở ra. Vụ này còn dễ hơn Len tưởng. Bên trong hòm là những giấy tờ được sắp xếp gọn gàng thành từng đống. Len lấy ra một nửa trong số đó và bắt đầu đọc. Rin cũng xem xét qua một số, nhưng có rất nhiều từ cô không thể hiểu. Một vài câu được ghi bằng tiếng Anh, nhưng một số khác được ghi bằng tiếng nào đó Rin không đọc được.
“Đây là ngôn ngữ nào vậy?” Len tuy đang bận bịu xem xét qua mớ giấy tờ, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của Rin được.
“Là tiếng Anh, nhưng có một vài từ được viết bằng tiếng Latin...” Len biết nó được viết bằng tiếng gì, vậy có nghĩa anh ấy hiểu nó ghi gì sao?
“Nó viết về gì thế?” Rin không muốn làm phân tán quá trình điều tra của Len, nhưng cô cũng không thể nhịn nổi tò mò. Cô có thể nhìn thấy những biểu đồ số liệu, nhưng lại chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì. Không có một từ nào trông quen thuộc với cô cả.
“Là khoa học...Một dạng nghiên cứu về sinh vật sống, và có xen vào một chút kỹ thuật. Đó là lý do người ta sử dụng một vài ký tự Latin ở đây, thông thường tên khoa học của các loài sinh vật được ký lại bằng tiếng Latin.” Len bắt đầu nghi vấn người đàn ông kia đang nghiên cứu điều gì đó, một thứ có liên quan tới những sinh vật sống.
“Hey...!” Có ai đó kêu lên. Len không cần quay đầu lại cũng biết là ai, cho nên anh chỉ đáp bằng một tiếng kêu khác.
“Ở bên đây!” Kaito và Meiko hướng về phía phòng thử đồ. Họ nhìn thấy một đống giấy vương vãi bừa bộn trên mặt đất xung quanh Rin và Len trong khi hai người họ đang bận bịu đọc vài tờ khác.
“Hmm...Đây là những nghiên cứu của ông ta sao? Thật kỳ lạ...” Kaito lướt qua một vài tờ giấy khác và ngẫu nhiên phát hiện một thứ rất thú vị. Một mảnh giấy nhỏ có chứa một dãy số. 8, 13,_, 34, 55,_, 144, 233, 377, 610.
“Đây là mã hòm sao? Là dãy Fibonacci?” Len đang bận bịu với đống giấy tờ nên Rin lên tiếng trả lời giúp.
“21 và 89 là đáp án... Là mã số chìa để mở khóa cái hòm này.” Rin chỉ tay về ổ khóa tích hợp. “Mà dãy Fibonacci là gì?”
“Là một dãy số tự nhiên vô hạn tuần hoàn. Mỗi một con số trong dãy là tổng của hai số đứng trước nó, thường bắt đầu từ số 0 và 1.” Kaito chuyển sự chú ý sang một tờ giấy ‘khác’. “Đáng tiếc là ông ta không có một quyển nhật ký nào...” Anh nghĩ thầm.
“Một cái tên cũng đủ tốt rồi.” Meiko bổ sung. Tâm tình cô hiện tại rất không được tốt vì bị ai đó
bỏ quên. Meiko đã sợ có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra, nhưng hóa ra cô chỉ lo lắng vô ích.
Kaito vớ đại một tờ giấy và từ tốn đọc nó. Tiêu đề là ‘robot’. Trong đầu anh chợt hiện lại ký ức từ vụ án Gánh xiếc Ám Dạ Lâm. Sau một hồi, một ý nghĩ chợt nảy ra trong anh. Những nhà khoa học đã tiến hành thí nghiệm lên đám trẻ... Bọn chúng đã cố gắng chế tạo một loại robot sử dụng vật liệu là cơ thể con người. Liệu chúng và những tên ở Luân Đôn có mối liên hệ gì với nhau chăng? Kaito nhớ ra khi đó những tên ở Luân Đôn đã biến mất không một dấu vết.
“Len, cậu có cảm giác những tên ở Gánh xiếc Ám Dạ Lâm và tên này có liên quan tới nhau không? Bọn chúng đều nghiên cứu về robot...Thậm chí, có khả năng tên này cũng có dính dáng trực tiếp tới những tay ấy nữa...” Len cuối cùng cũng chịu buông tờ giấy xuống. Kaito có lý của cậu ta, khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra. Thật sự bọn chúng có liên hệ sao? Không phải là không có khả năng đó, nhưng Len vốn lại là kiểu người không mấy tin vào sự trùng hợp.
“Có thể như thế...Ở Nhật Bản này có tồn tại phòng thí nghiệm khoa học nào không?” Meiko ngập ngừng, cô chưa từng đặt chân ra khỏi Enbizaka. “Vậy còn trường học? Nhà trẻ mồ côi?” Tương tự như Gánh xiếc Ám Dạ Lâm, để có điều kiện tiến hành nghiên cứu, bọn chúng cần có ‘vật hy sinh’.
“Ở chỗ này không có trường học, cũng không có nhà trẻ mồ côi...Tôi có nghe nói có một trường học nằm ở một thị trấn gần đây. Tại sao mọi người lại hỏi vậy?” Len và Kaito đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu vì sao tay nhà khoa học kia lại biến mất khỏi Enbizaka, có lẽ lão ta đang ở thị trấn đó? Để tìm kiếm vật mẫu thí nghiệm? Tuy chỉ là có thể, chỉ là giả thuyết, nhưng giả thuyết này có cái lý của nó.
“Đã muộn quá rồi, mọi người không tính quay trở về nhà trọ sao?” Meiko liếc nhìn đồng hồ, đã 8.30 tối. Rin thật không tin tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra vỏn vẹn 1 ngày. Tất cả đều thừa nhận bọn họ đã kiệt sức sau tất cả sự kiện diễn ra ngày hôm nay. “Chúng ta hãy đến sento đi. Nó rất là thư giãn đó.” Meiko đoán không ai trong số bọn họ biết sento là gì, nên cô vội bổ sung thêm. “Sento là phòng tắm tập thể, tôi nhớ ở Anh không có nhiều dạng nhà tắm tập thể thế này, phải không?”
-----------------------------------------------------------------------
Tất cả đều đồng ý đến khu nhà tắm. Lối vào của nơi này khá giống như ở ngôi đền. Meiko dẫn tất cả đến khu vực tủ đặt giày dép. Ngay phía trước mặt họ là bàn lễ tân, hai bên lễ tân là hai lối che bằng màn dài có hai màu khác nhau, đỏ ở bên phải, xanh ở bên trái.
“Đầu tiên, mọi người đặt giày của mình trong những chiếc tủ khóa này. Màn màu đỏ là lối dẫn tới phòng thay đồ nữ, và màu xanh là của nam. Chi phí là 450 yên/người, và
anh phải trả số tiền đó.” Meiko vẫn còn tức giận vì bị Kaito bỏ rơi ban nãy. Tổng phải thanh toán là 1800 yên. “Và anh còn phải trả thêm tiền cho những vật dụng cần dùng trong nhà tắm nữa. Chúng ta cần ít nhất 2 cái khăn tắm nhỏ, một cái để lau khô người và một cái khăn tay để lau rửa. Chúng ta còn cần xà phòng và dầu gội. Ở đây người ta bán tầm 100-200 yên gì đấy.” Vậy là tổng cộng Kaito phải chi ra 3400 yên.
“Thật tàn ác.” Kaito than vãn và móc ví tiền ra.
Rin mở đại một chiếc tủ và đặt giày của cô vào. Cô nhìn chung quanh và nhìn thấy một biển báo. Nó ghi: Những người có hình xăm trên mình không được phép vào đây.
“Meiko...Tại sao những người xăm mình không được vào?” Rin chỉ vào biển báo.
“Đó là để ngăn chặn yakuza bước vào đó. Đó là một cách nói nhẹ nhàng hơn của câu ‘cấm yakuza vào’. Ở đây không có nhiều người như thế đâu, nên cô yên tâm”. Rin nhìn tấm bảng một lần nữa trước khi hỏi câu kế tiếp.
“Yakuza là gì?” Bọn họ không được phép vào nhà tắm, phải chăng có thể bọn họ là người xấu sao?
“Yakuza, bọn họ là thành viên của một tổ chức ở Nhật Bản. Cảnh sát gọi chúng là ‘boryokudan’, nghĩa là ‘băng xã hội đen’. Bọn chúng không hẳn là một nhóm bí mật; chúng thậm chí có cả ‘văn phòng’ riêng với một tấm bảng gỗ đề tên hoặc biểu tượng của chúng đặt ở trước cửa.”
“Vậy bọn họ là người xấu sao?” Rin hỏi.
“Đúng thế, bọn họ là người xấu. Tôi nghĩ từ tiếng Anh tương đương với yakuza là mafia. Cô không nên lại gần bọn họ; không quá khó để biết được một người có phải là yakuza hay không. Bọn họ thường xăm trổ trên người và thường xuyên khoe mẽ chúng trước đám đông thiên hạ.” Đó là lý do giải thích cho việc cấm người xăm mình vào nhà tắm.
“Nghe đây... Ở đây các ông có bán kem không?” Kaito hỏi, mặc dù anh không hy vọng lắm. Làm thế nào mà chủ nhà tắm tập thể này có kem chứ?
“Có, chúng tôi có bán kem. Anh có muốn mua thêm sữa cho bạn của anh không?” Kaito rớt quai hàm khi nghe tin đó. Họ thực sự có bán kem?
(Kem bán ở nhà tắm tập thể khá phổ biến ở Nhật Bản, kể cả ở thời Duy Tân Minh Trị)
“Tất cả, cùng vào thôi!”
Thật lòng rất khó tin tất cả mọi chuyện thế này chỉ xảy ra trong 1 ngày. Từ nạn nhân thứ nhất cho tới tập tài liệu khoa học. Nhưng khi nhớ về những gì họ đã khám phá ra ở hiệu may, mọi người đều có chung suy nghĩ, vụ án này vẫn chưa thể ‘kết thúc’ được.
Đánh dấu