#BLEACH
#Forever_no.1_in_my_heart
#But_broke_my_heart_into_tiny_pieces
#Troll_fan_till_the_very_end
A (F A K E) P E R F E C T E N D
Bleach vẫn luôn là số 1 trong lòng tôi từ lúc biết tới nó đến giờ. Tôi thích những cảm xúc man mác, không lời, những chiêm nghiệm, triết lý thực dụng, tàn khốc, những trận chiến điên cuồng khát máu...
Tôi thích Ichi - con người trẻ tuổi, liều lĩnh, tưởng chừng ngu ngốc nhưng lại nhạy cảm và thông minh hơn cái vẻ ngoài kia rất nhiều.
Tôi thích Aizen - vị thánh tự xưng đầy ngạo mạn, lý tưởng và hoài bão, một người xấu không cần lý do, một kẻ hoàn hảo đến cô độc.
Tôi thích Ura - thiên tài đứng trên lằn ranh giới mong manh của đạo đức, một kẻ lập dị, thích đùa cợt và đầy bí ẩn.
Tôi yêu sự nhân hậu đến tội lỗi của Ukitake, vẻ dễ dãi mà đầy nguy hiểm và thủ đoạn của Shunsui, sự đơn giản và khát máu của Kenpachi, sự hồn nhiên chết người của Yachiru hay là sự trung thành của Zangetsu...
Tôi không thể nói rằng tôi yêu tất cả, nhưng tôi yêu rất nhiều, yêu đến chất giọng của seiyuu, các diễn viên nhạc kịch, những bản nhạc nền man mác, ám ảnh hoặc sôi động, đầy chất sử thi.
Những bài học trong Bleach chả phải lúc nào cũng dễ hiểu. Đôi lúc nó khiến ta phải suy nghĩ thật lâu, nghiền ngẫm thật kĩ, và không phải mọi thứ đều tốt đẹp. Ukitake vì danh dự mà đã để đội phó của mình hi sinh. Kyouraku lại vứt bỏ danh dự, dùng mọi thủ đoạn để giành chiến thắng. Mỗi người có một cách sống, một lựa chọn khác nhau, nhưng đôi lúc chỉ cần sống với niềm tin điên rồ của mình là đủ.
Tôi yêu Bleach, vì kể cả khi có một anh hùng là vầng dương cứu rỗi nhân loại, cậu ta cũng chất đầy gánh nặng tội lỗi và tuyệt vọng trong trái tim.
Có rất nhiều điều khiến tôi yêu Bleach, ví dụ như sự thiếu tình cảm lãng mạn, đè bẹp, dìm nó xuống đáy bởi vô số những xúc cảm mãnh liệt, điên rồ, ám ảnh khác. Nhưng cũng vì thế, tôi cảm thấy bị phản bội.
Tôi muốn chửi, muốn nguyền rủa bằng mọi thứ tiếng. Tôi không phải là fan của romance, hay ít nhất là với hàng canon. Cái kết "hoàn hảo" và "hòa bình" này thật giả dối.
Ukitake không đáng phải chết, con người ấy thánh thiện và tốt bụng quá đỗi với thế giới này. Yachiru không nên biến mất, cô bé ấy là tiếng cười, là sự hồn nhiên, là một phần không thể thiếu của Kenpachi, đội 11 hay là cả Seireitei. Unohana không cần phải chết. Kenpachi đệ nhất, tội phạm nguy hiểm nhất Thi Hồn Giới thì đã làm sao?
Và Aizen, tôi biết hắn không đáng được tha thứ. Với cái đầu óc vặn vẹo, god-complex, ngạo mạn, coi mạng người như cỏ rác, giết người không chớp mắt, hắn là mầm mống đe dọa sự bền vững của thế giới. Nhưng tôi chắc chắn hầu hết cái fandom này đều yêu hắn, ít nhất là với tư cách một nhân vật phản diện. Và cái kết... tôi thực sự không hiểu vị thánh tự xưng nghĩ gì. Có lẽ với Aizen, Ichigo vẫn mãi là một kẻ không thể tha thứ nhưng đồng thời, hứng thú và có sự tôn trọng hiếm hoi dành cho cậu. Có lẽ vì Ichigo đã cho hắn thấy tiềm năng, ý chí cao thượng và đẹp đẽ của con người mà trước đấy hắn không nhận ra. Hoặc cũng có thể là sự tự hào với một đứa nhóc mà hắn đã thao túng. Aizen có thể đạt tới sự hoàn hảo trong mọi lĩnh vực, nhưng sự cô độc và hoàn hảo ấy sẽ khiến hắn không thể hiểu được ý chí mạnh mẽ của con người.
Tôi ngạc nhiên rằng Bleach không kết thúc trong góc nhìn của Ichigo mà lại là Aizen. Góc nhìn của một kẻ bất tử với thế giới chầm chậm trôi qua với vòng quay sinh tử bất diệt.
Bleach không nên kết thúc như thế này, cái kết hòa bình đẹp đẽ đầy giả dối nhưng ẩn chứa quá nhiều đau thương và nước mắt. Đẹp đẽ và giả dối như cái ảo ảnh hoàn mỹ của Kyoka Suigetsu.
Tôi muốn huyễn hoặc mình, rằng tất cả thực sự chỉ là ảo ảnh mà thôi.
18 . 8 . 16
Đánh dấu