Chap extra 1 : Một bí mật trong lịch sử Vongola 400 năm trước.
À hèm, nói nhiều về Vongola Đệ Thập rồi nhỉ? Có ai tự hỏi, tại sao Tsuna không qua thế giới khác mà đến thế giới Naruto đang sống không? đó vì có một bí mật từ 400 năm trước, câu chuyện mà lịch sử không dám hé lộ.
400 năm trước
Ở đâu đó trên miền đất Ý đậm chất lăng mạn, nhưng bên cạnh đó vẫn bốc mùi sát khí nồng nặc không kém. Ai cũng biết Ý nổi tiếng về Mafia, đa số các Nhà chỉ mới thành lập và một trong số đó có một Nhà hùng mạnh ai cũng phải biết, Vongola.
Bất ngờ hơn nữa người dẫn dắt Nhà Vongola là chàng trai trẻ tuổi, chậc chậc, chưa kể sắc đẹp sát gái sát trai và sức mạnh không tưởng của boss lẫn người bảo vệ, họ gần như hoàn hảo, có lẽ nó góp phần cho sự nổi tiếng của họ.
Ở trong một cái lâu đài kiên cố, không khí cổ điển và nhẹ nhàng, nhưng cái ai ngờ cái lâu đài đẹp như truyện cổ tích được gọi là trụ sở Vongola. Những giờ phút này, ai cũng nhốt trong phòng mà làm việc, nhưng làm việc nhiều nhất lại là chàng trai trẻ với mái tóc vàng kim ấy trong căn phòng sang trọng.
Vẻ đẹp trai hiếm có và sáng lóa hơn bao giờ khi vị boss trẻ-Giotto "say sưa" làm việc trên bàn chất đầy chồng giấy có thể làm chết bất kỳ cô gái nào bước vào căn phòng. Đó là lí do trong trụ sở Vongola đa số là đực rựa. Tuy mặt Giotto không thể hiện ngoài lạnh lùng, nhưng cái bàn tay cầm cái bút rung như chưa bao giờ được rung, và cái gì cũng có giới hạn, mặt Giotto bắt đầu nhăn, chân mày giật vài lần. Chỉ còn một tờ trong một cái chồng giấy, cậu cố gắng gồng mình mà kí hết tờ này rồi ngả mình trên sofa êm ái. Chỉ còn một dòng, một chữ, một nét......
"Primo! Ngài có xấp giấy mới đây, là thông tin của Nhà mà chúng ta mới liên minh....."
"Aghhhhhhh! Tại sao không để tôi sống một ngày hả ông trời!!!"
Sao tiếng hét "Tức nước vỡ bờ" của Giotto, cánh tay phải của cậu-G mới bước vào mà đóng băng trước hình tượng của người bạn tri kỉ. Giotto đứng lên, hai tay chống vào bàn, mặt và tai đỏ bừng vì tức giận, đầu xì khói kinh điển. Trong mắt G, cậu giống con mèo hai tai vểnh lên, mình rùng lên và cái đuôi xù ra như dọa người ta, G phải nín cười vì biểu hiện của vị boss như con nít.
"Ngài có thể nghỉ, có ai cấm đâu? Primo."
Vừa dứt lời thì Giotto bay ra sofa trong phòng mà trườn ra, G lắc đầu bó tay vị boss của mình.
"Vậy tôi để xấp giấp này ở trên bàn, ngài nhớ là phải xem qua đó."
"Ờ."
G bước nhẹ nhàng tới cửa để cho Giotto nghỉ ngơi, vừa nắm cái tay nắm cửa thì........RẦM!!!!!!
"Primo, ngài có sao không?"
"Tôi HẾT MÌNH nghe tiếng hét của ngài!"
"Yare, yare, tại sao lôi sama ta đây vào đây?"
Mọi thứ lại náo loạn sao một phút yên tỉnh khi Ugetsu mở cửa mạnh, cơ mà ta thiếu một nhân vật nhỉ? người gần với cánh cửa đâu mất rồi, câu trả lời là đằng sao cánh cửa được mở và bị đè dẹp lép. G lết xác ra khỏi cánh cửa và chửi bới:
"Ugetsu!!!!!!! Ngươi mở cửa phải đàng hoàng chứ!!!! Đồ mê sáo!"
"Maa,Maa, G, cho tôi xin lỗi."
"Tôi nghe hết mình tiếng hét Primo, ngài ấy có sao không,G?
"Hở? À, Primo chỉ hét về vụ 'ông trời', bây giờ ngài đang nghỉ ngơi trên ghế sofa kìa, mấy người kh...."
G nhìn về phía với vẻ bất ngờ. Vị boss trẻ đáng lẽ đang nằm nhắm mắt trên sofa êm ái nay đã rớt xuống đất đụng đầu vì giật mình bởi tiếng động lớn. G nghĩ thầm "Ugetsu, ngươi chết chắc rồi!" trong sự lo lắng chờ đợi Giotto nổi khùng. Và đúng là như vậy, Giotto tuy rớt xuống đất nhưng khuôn mặt chẳng biểu lộ sự đau đớn thay vào đó là sự giận dữ, gân nổi lên trên trán, lông mày giật giật, lẩm bẩm cai gì đó. Nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho bọn mới xông vào chảy mồ hôi lạnh, đặc biệt là Ugetsu, đang xanh mặt một cách vô (số) tội, Knuckle đọc thầm câu cầu nguyện cho Ugetsu, còn Lampo chỉ biết im lặng không nhúc nhích.
May mắn thay, Giotto là một người tốt nên cậu bỏ qua lỗi lầm lần này của Ugetsu, cậu kiềm chế lại và rồi quay lại trạng thái boss ngồi trên ghế sofa, điềm tĩnh nhưng nhẹ nhàng nói để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.
"Tôi không sao đâu, Ugetsu, cậu đâu cố tình, chỉ vì cậu lo lắng cho tôi nên mới làm như vậy. Cảm ơn các cậu và xin lỗi làm cho mọi người lo lắng."
"Primo, xin lỗi vì quấy rầy sự nghỉ ngơi của ngài."
"Đã bảo là không sao rồi, với lại tôi đã nghỉ được một chút rồi."
"Có đâu? Ngài vừa mới đặt lưng trên sofa mà!"
"G!"
"A...ừm, xin lỗi, Primo"
Tuy G nói nhỏ nhưng cũng đủ cho Giotto nghe thấy, không hổ danh là Vongola Primo. Giotto thở dài rồi lại điềm tĩnh nói:
"Các cậu còn nhiều việc lắm đúng không?Giờ chúng ta không giải tán mà làm việc, không khéo thì tối nay thức trắng đêm mà ngồi than."
"Nhắc đến công việc thì..."
Lampo, người thờ ơ nãy giờ im lặng giờ thốt lên câu có từ 'công việc' làm cho mọi người trong phòng nghẹt thở chờ đợi hành động của Lampo. Lampo nhẹ nhàng cầm xấp giấy trong tay mà nãy giờ mọi người không để ý, nay truyền cho Giotto yên tọa ở trên sofa. Giotto cầm nó mà tò mò lướt nhanh đọc ý chính, để cho sống động, Lampo 'tình nguyện' giải thích:
"Đây là bản báo cáo của Alaude và Daemon, họ nhờ tôi gửi cho ngài."
Giờ cái đám trong phòng mới biết vì sao Lampo làm 'tình nguyện viên' như vậy khi nhắc tới hai tên rắc rối nhất trong trụ sở Vongola này.
"Cái khu rừng lớn gần Nhà Vongola và các Nhà liên minh, nó gắn bó với chúng ta rất nhiều, nó đem nhiều lợi ích cho các Mafia trong việc ẩn dấu. Nhưng gần đây, nó trở nên nguy hiểm, những người bước vào khu rừng đó đều mất tích khoảng 5-6 ngày, để rồi chỉ thấy họ bị chết nhiều kiểu như chết đói, mất máu, trúng độc,...một trong số người mất tích thì có vài người còn sống nhưng họ mất trí hoặc bị thần kinh, luôn lẩm bẩm "Ma ca rồng","Nhẫn Thuật","Rồng","Thần chết",...đại loại là những thứ hoang tưởng..."
Ai cũng lạnh gáy sau khi nghe lời diễn văn của Lampo. Giotto vẫn im lặng mà đọc hai bản báo cáo ấy, rồi phát hiện một tờ khác. Lampo vội vàng giải thích tiếp:
"Đó là thư yêu cầu giúp đỡ của Nhà Cavallone- Nhà chịu thiệt hại nặng từ việc mất tích ấy."
"Trong thư, nó nói việc này xảy ra khoảng một tháng trước, sao giờ mới báo cáo?"
"Alaude và Daemon mới phát hiện khoảng hai tuần trước, nhưng họ có hứng thú với vụ việc này nên bí mật điều tra không cho ngài biết. Nhưng điều tra chẳng tiến triển tới đâu vì quá ít manh mối nên giờ mới báo cáo."
"Họ làm việc CHUNG à?'
"Không, họ làm việc RIÊNG, chỉ có họ gửi tôi cùng ngày."
Giotto tiếp tục nhìn chằm chằm váo ba tờ giấy, mắt cứ đảo lại đảo tới thể hiện cậu đọc rất tỉ mỉ và suy nghĩ rất kĩ. Sau vài phút im lặng, ai cũng hồi hộp chờ hành động tiếp theo của Giotto, Lampo vẫn đứng đấy chờ đợi câu hỏi của Giotto, sự lo lắng ngập tràn nơi đây. Cuối cùng Giotto mới hé miệng, nhưng không trò chuyện mà là ra lệnh.
"Tất cả mọi người hãy quay lại làm việc, trừ G."
Mọi người bước ra lần lượt. Đầu tiên là Lampo, cậu cảm thấy mệt mỏi khi cứ đứng như vậy, nhưng không thể nào che giấu ánh mắt tò mò khi bước ra, sau đó là Knuckle, cậu nhìn cả hai người với ánh mắt lo lắng, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện cho mọi chuyện không nghiêm trọng, và cuối cùng là Ugetsu, cậu vẫn là người lo lắng nhất cho hai người ban thân thiết. Theo như lần rút kinh nghiệm, Ugetsu đóng cửa nhẹ nhàng một cách thầm lạnh, Giotto đứng dậy mà bước tới đưa cho G cái xấp giấy ấy, rồi để mình đối mặt với khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ qua cửa kính to lớn sau bàn làm việc.
Mới đây đã ráng chiều, thời gian trôi qua thật nhanh nhỉ? Một góc bầu trời có màu đỏ rượu vang pha trộn màu vàng nắng làm cho nó lẵng mạn biết bao. Cậu nhìn xa xăm trong khung cảnh ấy, một khu rừng được thu nhỏ vừa vặn ở nơi chân trời- khu rừng đẹp đẽ nay trở thành khu rừng máu me. Cậu nhíu mày lại như thể không thể tin chuyện lại như vậy, G nhìn Giotto với cặp mắt lo lắng. Khoảng một lúc suy nghĩ sâu, cậu quay lại về phía G để đưa ra quyết định của mình:
"G, cậu nghe tôi nói, ngày mai tôi sẽ đến nơi đó cùng với Daemon và Alaude, có lẽ ở đó khoảng vài ngày, nên cậu sẽ thay tôi quản lý Nhà."
"Nếu ngài muốn điều tra thì chúng tôi sẽ đi theo cùng, tôi s..."
"G!"
G bất ngờ khi Giotto đứng gần mình nhanh chóng, nói với bộ mặt u sầu, nhưng vẫn không mất vẻ uy nghiêm.
"Theo trực giác, các cậu không thể đi được, tớ chọn Alaude và Daemon là vì hai người họ có manh mối, biết đường mà đi. Cậu biết họ là người như thế nào chứ? Nên chắc chắn bọn này không gặp nạn."
"Nếu như ngài bị 'như thế' thì cái Nhà sẽ như thế nào? cả những ngườ...."
"G!"
Một cái nhìn kiên định từ Giotto, đó là những gì G nhận được, Giotto dịu giọng lại, nói nhẹ nhàng với cánh tay phải của minh.
"Tôi là Vongola Primo, người sẽ dẫn dắt Nhà đến tương lai mới, tớ không thể làm ngơ việc mất tích và chết nhiều người ở quanh đây, các Nhà đồng minh. Nên không có việc tôi chết sớm đâu, cậu đừng lo lắng cho tôi."
Giotto nở nụ cười ấm áp, G giảm bớt được một phần lo lắng trong mình. G lại nhìn người bạn thuở thơ ấu, vẫn thấp và mảnh mai hơn mình, nhưng cậu ta có nét uy quyền đáng kính. G thở dài, mỉm cười buồn, như đã thua trước 'ý chí' mạnh mẽ của Giotto.
"Rồi, ngài thắng tôi rồi, tôi sẽ thay ngài quản lý Nhà..."
Giotto cười ngượng, buồn buồn vì thấy mình thật tội lỗi khi ép buộc cánh tay phải gánh thêm trách nhiệm nặng nề. Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp, chỉ mới một tháng mà nhiều người ra đi, ngay cả Nhà đồng minh cũng bó tay, cho thấy nó trầm trọng như thế nào, cậu bắt buộc phải chọn lựa chọn này. Giotto vỗ bờ vai cao lớn của G như thể an ủi:
"G, thật xin lỗi vì đã giao cho cậu trách nhiệm nặng như vậy. Cậu biết đó, cậu là người mà tôi tin tưởng nhất."
Giotto bước ra khỏi phòng chỉ để lại G thẫn thờ ngắm những sắc màu hoàng hôn tràn lan trong phòng. G cười buồn:
"Tch, cậu cứng đầu quá đấy Giotto."
Đêm trôi đi ngày lại đến, buổi sáng tinh mơ, trên lá còn đọng những giọt sương tinh khiết. Có bóng dáng bốn con người đứng trước cổng trụ sở Vongola, họ đang bàn bạc thực hiện nhiệm vụ mật, nhưng không thể nào tránh khỏi những câu cãi lộn:
"Ta sẽ không tha thứ cho ngươi dám cho ta làm việc chung với tên đầu dưa."
"Nufufufufu~ Ngươi phủ phàng quá đấy, Alaude. Tưởng ta thích làm chung việc với ngươi lắm nhỉ?"
"Cả hai người im đi, các ngươi làm nhiệm vụ với Primo hay cãi lộn trước mặt Primo?"
"Oya, đừng có hét như vậy chứ,G. Còn đâu là nhiệm vụ mật."
"Ngươi sẽ bị còng nếu ngươi dám hét lên lần nữa."
G hoàn toàn bất lực trước sự đàn áp của hai con người 'quậy phá'. Giotto im lặng nãy giờ vì hối hận khi lại để ba con người đứng gần nhau. Nhưng sớm cậu lên tiếng ra lệnh.
"Cả ba người, có làm việc không?"
Sát khí từ Giotto giờ mới tỏ ra, toát lên vẻ hùng dũng của con sư tử. Ba người câm nín lại, chà, có ai ngu mới dám mở miệng chen vào. Giotto với trạng thái boss tóm tắt nhiệm vụ.
"Bây giờ, G sẽ ở lại quản lý Nhà, giả bộ nói rằng tôi bị bệnh nên nằm yên trong phòng và không ai được bước vào phòng tôi. Tôi cùng Daemon và Alaude trú vài đêm, nhưng nếu quá ba ngày tôi không về, thì hãy nói sự thật cho họ. Được chứ?"
"Vâng!"
Lát, Alaude và Daemon đứng xa chỗ họ để chờ Giotto đi cùng. Trước khi đi, cậu thì thầm nhỏ với G.
"Tôi tin tưởng vào cậu, G. Đừng làm việc quá sức.."
Câu tuy ngắn ngủi và hơi thô, nhưng gửi gắm biết bao là điều nhắn nhủ. Giotto cùng hai người bọn họ biến mất bằng sức mạnh nhanh như cắt, G đứng yên chư bị bơ, mặc cho gió đùa giỡn với mái tóc màu đỏ táo.
"Vài ngày à..."
G lại trầm tư nghĩ rằng cậu sẽ nhớ cái tấm lưng nhỏ bé khoát lên mình vẻ uy nghiêm trong chừng đó ngày. G quay chân bước vào trụ sở Vongola, cậu không biểu hiện bất cứ thứ gì ngoài tin tưởng Giotto và chờ đợi cậu trở về.
Mặt trời ló dạng, tia nắng nhảy nhót trên cành lá xanh tươi tốt trong một khu rừng đẹp đẽ, à không, giờ tạm gọi nó là 'khu rừng sát nhân'. Ba con người đang cật lực bước trên con đường mòn của khu rừng, tứ phía đều là cây cối che kín lối đi nên rất dễ bị lạc, nhưng với bản chất những con người này, thì không thể nào lạc được, một phần là do trí tuệ của họ, phần còn lại có lẽ vì đây.
"Nufufufu~ Primo,có lẽ Alaude đi nhầm đường rồi nhỉ? lối này mới đi tới chỗ nơi nạn nhân bị mất máu mà."
"Ngươi có quyền gì mà nói ta đi lạc, đường này dẫn ta tới chỗ nạn nhân bị chết đói."
"Oya, ngươi không nghĩ rằng hắn chết đói vì bị lạc đường đó sao?"
"Vậy ngươi lo cho ngươi đi, hắn bị mất máu biết đâu bị cái gì đó đâm, có khi nó chẳng liên quan gì với việc này."
"Chà, ngươi xem lại đi. Ta có vật làm chứng rõ ràng, một cái cây súng to và nặng, kết cấu nó khá phức tạp nhưng nó giống những thứ chế tạo trong tương lai, có vẻ hắn giật cây súng đó ra khỏi tay người chuẩn bị bắn nhưng không may nhỉ. Vậy đủ chứng minh chưa?"
"Vậy của ta nhiều manh mối hơn, tên bị chết đói bị mất một cái chân, tuy nó lành nhưng nó không đủ giúp hắn tìm thức ăn để sống nên chết đói, điều hay nhất là trong bàn tay có một nắm hoa anh đào, vết cắt chân giống như bị ai đó chém, chứng tỏ hắn ta bị đưa tới Nhật Bản. Ta chứng minh nhiều hơn ngươi, đầu dưa!"
"Tự tin gớm! Alaude."
"Daemon, ngươi thật kiêu ngạo."
"Cả hai người thôi đi!"
Lời "tức nước vỡ bờ" của Giotto giờ mới thốt lên, nhiêu đây cũng đủ biết cậu ta tức tối thế nào, hai người họ 'lại' im lặng cho Giotto suy nghĩ. Với suy nghĩ " Chúng ta không thể đi đường dựa vào trực giác được, vì có gì đó ở đây làm nhiễu loạn sự chính xác của trực giác. Càng không thể bay lên không trung tìm, bởi vì tán lá, cây cối che hết tầm nhìn từ trên xuống. Alaude và Daemon đều làm rất tốt về điều tra manh mối, nhưng không biết của ai tốt hơn, chọn cả hai thì hay biết mấy, nhưng những con người đâu chịu nhường, nếu chọn sai thì dẫn đến vụ này bị phá sai. Vậy phải nhờ đến những giác quan bình thường, ví dụ mùi hương, màu sắc lạ, hay gió, gì cũng được".
Ông trời không phụ lòng người, có một con gió mạnh điên cuồng ập họ như muốn họ lùi bước. Sau trận gió thổi, họ vẫn đứng yên không lùi hay trầy xước, Giottombừng rỡ khi tìm thấy đầu mối sau cùng, nhanh chóng chạy tới hướng gió thổi tới, sự tò mò cũng làm kích động cả hai người còn lại. Họ chạy như bay, càng về phía trước, gió thổi ngày càng yếu, thay vào đó là gió cuốn mạnh lên. Cuối cùng họ đến đích, một hố đen to 3 mét lơ lửng trên không trung.
Họ chưa bao giờ gặp hố đen nào trên mặt đất, trừ hố đen từ sức mạnh Nhà Shimon. Bỗng hố đen mọc các cánh tay đen tuyền, họ cảnh giác hơn và rút vũ khí ra phòng thủ, Giotto chuyển qua trạng thái Dying Will. Những cánh tay ồ ạt kéo đến tấn công họ, muốn kéo họ vào hố đen. Họ cất lực chống lại những cánh tay kì lạ đó, chém hết cánh tay này sang cánh tay hết, hố đen đâu có ngu mà mọc thêm tay trong tình thế bất lợi, nó ngừng mọc. Alaude và Daemon tuy biết nó sẽ tấn công bất ngờ nhưng họ mừng thầm, Giotto bật độ cảnh giác lên maximum, cậu cảm nhận điều gì đó không lành. Thế rồi siêu trực giác của cậu trở lại, mách bảo điều gì đó khiến Giotto phải đẩy cả hai người về một phía tránh xa cậu ra, và mọi thứ thành sự thật.......
....Giotto bị trúng đòn sau lưng, nó không đủ mạnh làm cho Giotto bị thương nhưng đủ cho cậu văng vào hố đen một cách nhanh chóng. Cậu bị hố đen nuốt chửng phần thân, Alaude và Daemon vội vàng chạy đến nắm tay cậu mà kéo, đây là lần đầu họ làm việc cùng nhau, có lẽ vì Giotto là người quan trọng, vị boss đáng kính. Dù họ cố sức thế nào thì Giotto chỉ còn lòi cái đầu và một cánh tay. Bỗng hố đen nhỏ lại, họ vội vàng dùng hết sức kéo một cánh tay với hy vọng, Giotto từ hoảng loạn sang điềm tĩnh trong giây phút này, có lẽ cậu nghĩ gì đó.
"Alaude, Daemon, hãy buông tay tôi ra."
Ai cũng ngỡ ngàng khi Giotto có thể thốt lên câu nói như vậy trong một tình huống đặc biệt. Alaude mở miệng đầu tiên:
"Tại sao ngươi muốn vậy?"
"Nếu tôi lọt vào đây, biết đâu tối tìm được lí do họ mất tích và chết, có thể tôi ngăn chặn được điều gì đó."
"Oya...ai lại để tên boss như ngươi mà làm việc dại dột như vậy?"
Hố đen ngày càng khép lại, Giotto thôi nắm tay mà thả lỏng nó, Alaude nắm từ khuỷu tay nay tuột tới cổ tay, Daemon nắm cổ tay nãy giờ, tình trạng ngàng cân treo sợi tóc không thể nào làm cho họ nghĩ thông suốt. Giotto nhìn họ với đôi mắt vàng cam, tỏ lên vẻ uy quyền:
"Tôi là Vongola Primo, người đã thành lập Nhà Vongola hùng mạnh...."
Hố đen chỉ còn dài một mét, Giotto về trạng thái bình thường, cười mỉm với đôi mắt xanh nhạt màu trời cao cho họ an tâm về mình, có lẽ bắt đầu từ giây phút này cậu tiếp tục điều tra một mình.
"Xin hãy tin tôi, tôi không dể dàng chết đâu."
Nói xong liền rụt tay, hố đen nhánh chóng khép lại và biến mất. Trước mặt hai con người ấy, ngắm nhìn vị trí mà Giotto bị hút vào, không buồn cũng không sợ, chỉ là họ đang hy vọng được nhìn thấy vị boss an toàn trở về.
Sau khi Giotto bị hút, điều cậu thấy đầu tiên là bầu trời đầy sao và mình đang lơ lửng, "Nó không đến nỗi tệ nhỉ?", tuy nhiên cậu nhận ra rằng mình đang mất dần ôxi nên cậu sớm lấy lại mục đích mình tới đây.
"Giờ đi đâu? Nếu họ bị thương trong tình trạng không có trọng lực là điều không thể, chắc chắn phải có gì đó."
Vừa dứt lời thì cậu phát hiện dưới chân mình, có hố 'trắng', và lại vì tính tò mò, cậu 'bơi' xuống đến chỗ nơi có ánh sáng trắng phát ra kỳ diệu. Giotto nhìn nó một lúc lâu,nó chỉ to đủ cho cậu thọt tay vào và rồi thọt tay vào cái hố ấy, tuy có chơi dại nhưng tại vì cậu mong muốn ai đó kéo mình ra khỏi đây, tay cậu cứ lắc lắc ở phía bên kia như ra hiệu cầu cứu. Và đến giới hạn, ở bên trong hố đen quá lâu cậu dần mất hết oxi, cậu thoát vỏ bọc một vị boss mà thì thầm nhỏ, "Làm ơn....ai đó...".
Trời tiếp tục không phụ lòng người, có một bàn tay nắm lấy tay Giotto và kéo cậu ra, vì kéo quá mạnh nên cậu ngã nhào trên ân nhân cứu mạng, người bắt cậu được mất thăng bằng nên cùng lộn nhào trên thảm cỏ xanh mướt, lăn trên đồi xanh không một vật nào cản. Sau một hồi đứng yên, tuy mắt Giotto nhắm kịt lại vì kiệt sức thiếu oxi, nhưng cậu liền cảm nhận mình đang thở, có mùi hương cỏ non, gió nhè nhẹ thổi trên mái tóc vàng của cậu, thật yên bình. Giotto đang nằm sắp trên thảm cỏ mềm mại như gấu bông, mà khoan, cỏ đâu giống gấu bông, hơn nữa nó đâu biết thở! Chẳng lẽ....
"Chà, mém nữa là chết ngạt rồi nhỉ?"
Chất giọng trầm ấm dịu dàng này rất dể đi vào lòng người, Giotto bừng tỉnh và gượng mình dậy xem người cứu mình là ai.
"Tỉnh rồi à? Cậu không sao chứ?"
Đôi mắt xanh thẫm đại dương nhìn Giotto hiền dịu, khuôn mặt chân thật của cậu chàng trai trẻ này rất hợp với mái tóc màu vàng của tia chớp. Cậu ta dịu dàng quá mức, Giotto cũng phải ngỡ ngàng khi cậu ta nói "Cậu không sao chứ?" với một người lạ như mình. Thật sự rất đẹp, cậu ta thật đẹp trên thảm có xanh, tuy trong lòng khen như vậy nhưng vẫn không quên bản chất của con người khi gặp tình huống này đều thốt câu:
"Cậu là ai?"
Đánh dấu