Henry Northan Julie Florence
Ngày đánh nhau tan nát cái trường.
Ở trường.
Tên tù binh cầm bông hoa thủy tinh lên rồi chùi nó lên chiếc áo trắng trên người mình. Nó dỉnh đất, cả người Henry vốn cũng như thế nên cậu ta cũng chẳng hề quan tâm làm gì. Chiếc áo này có thể giặt, nhưng bông hoa này nếu đã bị trầy xước thì không có cách nào để cứu chữa cả.
Sau khi lau chùi hết sức cẩn thận thì người tù binh giơ cao nó lên trước trán mình rồi nhíu mày lại, quan sát. Nó đẹp lắm... một bông hoa màu đỏ, làm bằng thủy tinh. Và cũng rất bền bỉ, nếu đó là một khối thủy tinh thông thường thì có lẽ nó đã vỡ tan nát trong đống đổ nát kia rồi. Có lẽ nó, khối thủy tinh màu đỏ mang hình thù của một bông hoa, đã tiếp thu được phần nào của chủ nhân mình? Có lẽ.
Và đó đích thị chính là lý do người thanh niên mang tên Henry đã mạo hiểm mạng sống của mình để quay lại tìm nó.
Vì bên trong cậu ta, luôn cảm thấy thoải mái hơn khi giữ vật này bên người.
À...
Có lẽ vì nó vốn thuộc về một người quan trọng của cậu ta chăng?
Đó không phải là một câu hỏi. Vì nó vốn mang trong mình câu trả lời rôi. Và Henry chợt mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi của một tên tù binh. Nó không phải nụ cười khinh bỉ bọn bắt mình hay nụ cười gượng gạo với bọn ở trên mình. Một thứ tự nhiên xuất phát từ bên trong người thanh niên tóc nâu, hiếm hoi và thật yêu đuối.
"Henry..."
Ai đó gọi tên cậu ta?
Theo quáng tính, người mang họ của những đứa con phương Bắc ngoáy đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng gọi.
Đôi mắt cậu ta mở to ra khi nhìn thấy mái tóc màu bạch kim kia đang bay trong gió. Thật kì lạ khi cậu ta có thể nhìn rõ trong giấc mơ này... Mọi thứ vốn rất mù mờ... nhưng sao lại có một người hiện rõ ra như vậy? Đó là một câu hỏi.
Nhưng Henry không hề muốn tìm ra câu trả lời. Vì cậu ta đã tìm ra nó.
"Julia?"
Cậu ta hỏi. Và nó cũng không phải là câu hỏi.
Chẳng có thời gian để chần chừ, người thanh niên tóc nâu liền chạy lại với người con gái đó. Dù tỉnh hay mơ, dù ảo ảnh hay thực tế, cậu ta cũng sẽ nhất định chạy lại với cô ta.
Vượt qua hàng đống đổ nát dưới chân mình, Hẻnry vẫn chạy đến. Đôi lúc cậu ta vấp phải những mảnh vỡ và té nhào ra rồi đập mặt xuống đất, đôi lúc thì bị những thanh thép lỗi chém qua người làm rách những đường không mượt mà trên chiếc áo trắng. Máu ứa ra nhưng cậu ta không hề đau.
Chẳng ai đau với một nụ cười trên môi cả.
Đánh dấu