oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Games FC > Touhou FC > Fanmade >

Trả lời
Kết quả 1 đến 9 của 9
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. [Fanfic] Lanu Vampires

      Lanu Vampires

      Tác giả: Axetylen
      Thể loại: Super Natural, Mystery...
      Rating: M
      Giới thiệu: Câu chuyện về quá trình hình thành nên Scarlet Devil Mansion trong những năm sống tại London của Remilia Scarlet vào thời đại Victoria.

      Ghi chú: Có một số chi tiết về các nhân vật bị thay đổi so với bản gốc (chủ yếu là về tuổi) để phục vụ cho quá trình viết, hy vọng mọi người sẽ bỏ qua nếu nó hơi sai sự thật một chút.



      <><><><><><><>


      Chương 1: London


      Những năm đầu thập kỷ tám mươi của thế kỷ 19, trong khi cả bộ mặt thế giới đang thay đổi chóng mặt qua cuộc cách mạng công nghiệp lần hai thì tại Anh, quốc gia này lại yên bình hơn bao giờ hết. Là nước đầu tiên hưởng thụ những thành quả lẫn thiệt hại từ sau cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên của thế giới, người Anh phải mất một thời gian dài để có thể giải quyết ổn thoả hệ quả để lại từ sự thay đổi quá nhanh không chỉ trong công nghiệp mà còn gần như mọi vấn đề khác của cuộc sống.

      So với hai mươi năm trước, hiện giờ đứng từ ngoài cửa biển nhìn vào thành phố London - thủ đô của nước Anh, sẽ thấy được khung cảnh nhà cửa rõ ràng hơn. Nhớ những năm đen tối nhất ở London, khói bụi từ các nhà máy dày đặc đến nỗi cho dù thuyền cập bến cũng không thấy được bầu trời phía trên đầu huống chi là thành phố. Khói theo khói lần lượt thoát ra từ những cái ống hình trụ cao bằng hai căn nhà hướng lên trời cho đến khi không còn đường thoát nữa thì toàn bộ chúng lại bị đẩy hết vào trong khu dân cư.

      Vì lý do đó mà vào khoảng nửa đầu thế kỷ 19, cả London tràn ngập trong màn sương mù hình thành từ những đám khói độc hại thải ra từ các nhà máy, mang theo bụi than và mùi dầu lan toả đi khắp các ngõ ngách thủ đô.

      Đối với những người đã từng sống trong cái địa ngục đó, London hiện giờ đã trở thành một nơi sạch sẽ hơn trước rất nhiều. Tuy vậy, nó vẫn là một trong những nơi có mật độ ô nhiễm cao nhất thế giới vẫn đang trong quá trình phục hồi.

      Người sống ở thời đại này không dành nhiều thời gian quan tâm vế vấn đề môi trường hay sức khoẻ, nếu có thì cũng thường là quá nửa sau của cuộc đời họ. Vì lẽ đó, hàng năm vẫn luôn có một lượng dân cư mới đổ về London. Dân số tăng, kinh tế cũng theo đà đi lên, cảng London ngày càng được mở rộng thêm để đáp ứng kịp sự tăng trưởng đó. Millwall là một trong những bến tàu thành lập trễ nhất tại hải cảng, tuy nhiên vừa đi vào hoạt động đã lập tức bị quá tải về số lượng. Cuộc sống hàng ngày tại cảng London là một cuộc sống tất bật cả ngày lẫn đêm.

      Ngày hôm nay, cập bến Millwall là một con tàu chở khách lớn có lộ trình từ Anh đến các nước phía nam Châu Âu, những nhân viên bên trong bến nhanh chóng thực hiện các thao tác quen thuộc hàng ngày để giúp con tàu hơi nước mang tên Esmeralda đậu sát vào bờ. Đối với bọn họ, cái khung cảnh vô số những hành khách thuộc mọi tầng lớp khác nhau tấp nập đến rồi đi tại đây đã trở nên quá quen thuộc. Ban đầu họ còn chịu khó nhớ mặt vài người, về sau thì nhìn ai cũng như nhau. Mọi hành khách lên xuống cho dù xấu hay đẹp, giàu hay nghèo đối với họ cũng không có nhiều ý nghĩa nữa.

      Đó là cho đến một ngày như ngày hôm nay, khi một nữ hành khách bước xuống tàu, thay vì bắt ngay chuyến xe vào thành phố thì cô ta lại đột ngột tiến về phía giữa những nhân viên trong cảng rồi mỉm cười nói:

      “Xin hãy chú ý. Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ là bà chủ mới của các anh.”

      <><><><><><><><>

      Mùa đông năm 1885, nước Anh phát động cuộc chiến tranh lần thứ ba với vương quốc Burma (Myanmar ngày nay), đặt dấu chấm hết cho triều đại Kobaung của quốc gia này đồng thời dứt điểm luôn cuộc xung đột kéo dài giữa người Burma và người Anh ở Ấn Độ kể từ năm 1824. Sự kiện đó là một bước ngoặt lớn đối với những người Burma, nhưng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến nước Anh. Kể cả cuộc cách mạng công nghiệp rầm rộ ở Mỹ cũng không khiến cho cư dân ở xứ sở sương mù dừng tiếp tục lối sống chậm rãi hưởng thụ của họ.

      Hay ít nhất điều đó đúng đối với tầng lớp thượng lưu ở Anh.

      Phục hồi lại từ những năm tháng đen tối nhất trong lịch sử, London hiện nay không thể chối bỏ là một trong những thành phố có lối sống nhộn nhịp nhất Châu Âu. Cái đẹp của nơi này hiện hữu rõ nhất là vào chiều tối, khi những ngọn đèn đêm được thắp sáng lên bằng khí gas, đường phố London bị quấn trong một màn sương mỏng, những căn nhà và con hẻm ẩn hiện mập mờ đằng sau lớp sương mù màu trắng giống như là khung cảnh hiện lên trong một giấc mộng giữa ban ngày. Vào thời gian này, do những quy định nghiêm ngặt về thời gian làm việc nên vào ban đêm London thường khá vắng, nhất là những khu vực trung tâm như cung điện Westminster nằm cạnh bên con sông Thames thơ mộng và êm đềm.

      Công nhân thường về nhà sau giờ làm việc, chỉ để lại một phần nhỏ bộ phận dân cư ở London – thường là tầng lớp trung và thượng lưu hoạt động mạnh về đêm. Dần dà, ban đêm là một cái gì đó rất bí ẩn đối với cư dân của thành phố này. Đã xuất hiện rất nhiều những lời đồn về những hiện tượng kỳ quái xảy ra trên đường phố London vào ban đêm. Những vụ mất tích và án mạng kỳ lạ không có lời giải đáp. Với nhưng người mê tín thì đó là dấu hiệu của một thế lực siêu nhiên đang xâm lấn dần, đến một lúc nào đó bọn chúng sẽ xuất hiện giữa cư dân của nơi này, không chỉ vào ban đêm còn cả ban ngày.

      Công bằng mà nói, nỗi sợ của những kẻ mê tín đó không phải là không có sơ sở.

      Chiếc xe ngựa đen chậm chạp di chuyển trên một con đường nằm gần trung tâm thủ đô, cô gái ngồi trong xe đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài phố, thấy rất nhiều công nhân đang trên đường trở về nhà từ trong các xí nghiệp. Ai nấy trông cũng vội vã và lo lắng, có lẽ vì họ sợ màn đêm đang kéo đến gần. Bản thân những người này không biết là mình phải sợ cái gì, chỉ biết rằng khi ánh nắng cuối cùng của mặt trời tắt đi thì bọn chúng sẽ xuất hiện. Ánh mắt của bọn chúng dõi theo những con mồi xấu số cả gan bước đi trên lãnh địa về đêm của chúng. Sau đó chỉ trong một khoảnh khắc, con mồi đó sẽ biến mất, bị xé xác thành nhiều mảnh hoặc chịu một số phận thảm thương nào đó mà loài người không thể tưởng tượng được.

      Những câu chuyện kinh dị được truyền miệng như vậy giữa tầng lớp hạ lưu của London thường được gọi là Penny Dreadful, vào thời gian này chính là một trong những phương tiện giải trí chính của người dân London.

      Trong số các Penny Dreadful thì nổi tiếng nhất chính là những câu chuyện về ma cà rồng, đặc biệt là về một giống ma cà rồng dường như đã tách khỏi những truyền thuyết để sống trà trộn vào giữa những con người bình thường. Người ta gọi chúng bằng nhiều cái tên, có người gọi chúng là ông tổ của Dracula, người thì gọi là Strigoi, nhưng cái tên phổ biến nhất trong số đó vẫn là:

      “Những con ma cà rồng của dòng họ Lanu”.

      <><><><><><><>

      “Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi.”

      Người đánh xe ngựa thông báo, cô gái trẻ liền bước ra từ trong cỗ xe màu đen, tay cầm một chiếc ô, trên người là một bộ đầm quý tộc cầu kỳ chỉ có tầng lớp thượng lưu có đủ khả năng sở hữu. Đứng trước cổng một dinh thự to lớn là một người đàn ông da đen cao lớn trong bộ trang phục quản gia. Khi cô gái bước đến gần, ông ta liền lập tức lên tiếng:

      “Chào mừng trở về nhà, tiểu thư Laura. Tên của tôi là Aiden.”

      Cô gái mỉm cười gật đầu, sau đó rời mắt khỏi người quản gia để nhìn về phía toà nhà lớn ở phía sau ông ta. Xây dựng tại một vị trí vô cùng tách biệt với những ngôi nhà khác ở xung quanh khu dân cư ngoại ô London là một dinh thự có màu đỏ với khu vườn thượng uyển xanh mượt bao bọc lấy xung quanh. Bên ngoài cùng là tường cao với chỉ một cổng ra vào duy nhất. Laura cảm thấy hài lòng với cảnh tượng trước mặt, chậm rãi lên tiếng:

      “So với điện Buckingham mà ban nãy ta thấy trên đường tới đây, toà dinh thự này chắc chỉ kém hơn có một chút nhưng hoàn toàn hợp với ý ta.”

      “Tất nhiên rồi thưa tiểu thư.” – Người quản gia đáp lại – “Với tài lực của dòng họ Lanu trong quá khứ thì xây dựng những công trình như thế này chỉ là việc cỏn con.”

      “Nói thật với ông, ta chỉ mới biết về những chuyện này gần đây thôi.”

      Người tiểu thư mỉm cười đáp lại, sau đó chậm rãi bước tới trước. Từ bên trong dinh thự, hai cánh cổng trước được bốn người hợp sức mở ra. Nhìn thoáng qua một vòng có thể thấy cây cỏ bên trong khu vườn luôn được chăm sóc cẩn thận hàng ngày, chúng nằm rất ngay hàng thẳng lối, lại xanh tươi bất chấp cái khí trời lạnh lẽo quanh năm ở cái xứ sở này. Aiden sau đó dẫn Laura đi một vòng quanh dinh thự để tham quan, cô gái chỉ im lặng đi theo quan sát và gật đầu, ngoài ra không nói thêm một tiếng nào nữa. Đó là cho đến khi cô được dẫn đến một căn phòng vô cùng lớn nhưng không có chứa bất kỳ thứ gì bên trong đó.

      “Căn phòng này là như thế nào vậy, Aiden ?”

      “Thưa tiểu thư, về chuyện này tôi cũng không biết rõ lắm. Chỉ biết ngày xưa khi xây dựng cha của cô đã căn dặn để lại một nơi như thế này để tuỳ cô sử dụng vào mục đích riêng của mình.” – Người quản gia đáp lại

      “Hmm, ta có cảm giác mình không nhìn thấy được đầu bên kia của bức tường.”

      “Vâng, chúng tôi cũng có cảm giác không gian trong căn phòng này dường như kéo dài vô tận, nhưng có lẽ đó là chỉ tưởng tượng.”

      Laura đứng trầm ngâm quan sát khung cảnh trống trải bên trong căn phòng, nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy từ sâu bên trong bóng tối của căn phòng dường như có một cái hố đen hút hết những suy nghĩ của cô vào trong cái miệng sâu không đáy của nó.

      “Được rồi, ta sẽ tính đến chuyện sử dụng nó vào mục đích gì sau vậy. Chúng ta đi tiếp thôi nào, Aiden.”

      “Vâng, thưa tiểu thư.”

      Ngày hôm đó kết thúc bằng một bữa tối thịnh soạn với nến và rượu vang tại căn phòng ăn rộng lớn và sang trọng. Laura ngồi một mình giữa những món ăn được chế biến công phu đặt trên chiếc bàn dài có thể chứa tới hai mươi thực khách trước mặt. Cả dinh thự này ngoài những người giúp việc ra thì tuyệt nhiên không còn bóng dáng một ai khác có ngang quyền sở hữu với cô. Thật kỳ lạ khi phải sống một mình tại nơi đáng lẽ được xây dựng cho cả một đại gia đình hơn hai chục người sinh sống này.

      Bữa tối ngày hôm đó diễn ra trong sự im lặng đáng sợ bao trùm, ngoài tiếng dao nĩa chạm vào nhau ra thì không còn một âm thanh nào khác nữa. Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Laura lấy ra từ trong đám hành lý mang theo của mình một cuốn số vẻ cũ kỹ, sau đó đốt nến và bắt đầu viết:

      Ta đã đến được Anh, và trở về nhà theo như lời của người quản gia sinh sống trong dinh thự màu đỏ. Nhưng mọi thứ quá xa lạ và vô hồn, ta không hề có cảm giác như đang ở nhà. Xem ra phải mất một thời gian mới quen được, trong lúc đó thì ta có lẽ sẽ nghĩ cách tân trang lại cái nơi u ám cũ kỹ này. Ở London dường như có một cái không khí nặng nề hơn hẳn Venice, chỉ đi trên đường cũng có thể cảm nhận thấy những ánh mắt nhìn chăm chú vào mình. Không biết nguyên nhân là do đâu, nhưng từ sau khi nguồn năng lượng kỳ lạ đột ngột xuất hiện rồi biến mất ở phương Đông vào mùa hạ năm 1885, những thứ vốn đã bị lãng quên từ rất lâu bỗng dưng bị đánh thức trở dậy từ sâu trong giấc ngủ cùa mình.

      Sau hai trăm năm ngủ vùi, hiện giờ ta đã tỉnh giấc và bắt đầu làm quen với thế giới này. Có lẽ sự thức tỉnh này có một ý nghĩa nào đó và ta đang cố gắng tìm kiếm cái ý nghĩa đó.

      Nhưng trước hết, ta có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn, một nhiệm vụ mà tổ tiên của ta để lại cho những hậu duệ cuối cùng của họ, đó là thống nhất lại một lần nữa dòng tộc của những con ma cà rồng mang họ Lanu. Ta biết bản thân không thể làm chuyện này một mình, do đó có lẽ bắt đầu từ ngày mai ta sẽ đi tìm kiếm sự hỗ trợ từ bên ngoài. Còn hiện giờ…


      Laura tạm dừng bút, cô đứng dậy khỏi bàn, tiến về phía cửa sổ trông ra bên ngoài. Tại một khu vực rất xa nằm ở phía Bắc London, một đốm sáng màu vàng chợt xuất hiện nổi bật giữa khung cảnh tối mịt của thành phố về đêm. Cô gái cẩn thận quan sát trong một lúc rồi chợt mỉm cười, sau đó cô quay lại bàn và tiếp tục viết:

      Đúng như ta đã nghĩ khi vừa đặt chân đến đây. Cái cảm giác nặng nề mà ta cảm thấy không gì khác chính là bản năng ta đang mách bảo, nó giống như một điềm báo về những biến cố lớn sắp xảy ra trong tương lai, không chỉ cho London, mà cho cả thế giới này.

      Nơi này bắt đầu trở nên bớt nhàm chán đi nhiều rồi.

      London, ngày 17 tháng 1 năm 1886

      Laurene Cecilia Lanu.


      Nội dung trong những câu chuyện kinh dị được truyền miệng đi khắp London dù đáng sợ đến đâu, thì đối với người dân ở thành phố này, chúng đều có thể tránh được nếu như họ không lang thang ngoài phố vào ban đêm. Thay vào đó trở về và dành cả buổi tối hôm đó với gia đình của mình trong căn nhà quen thuộc và an toàn.

      Tuy nhiên, một sự kiện lớn sắp xảy ra sẽ làm đảo lộn hoàn toàn niềm tin đó của họ.

      <><><><><><><>

      Năm 1885: là năm Đại kết giới của dòng họ Hakurei (Great Hakurei Barrier) được dựng lên, đánh dấu sự ra đời của Gensokyo. Nguồn >>

      Bonus Theme Song


      Sửa lần cuối bởi Axetylen; 14-12-2014 lúc 11:13.
      Trả lời kèm trích dẫn

    2. #2
      Sloth
      Nyanko Cat
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      3,102
      Cấp độ
      0
      Reps
      941
      Thú vị lắm bạn, hóng chap 2 (` w `)~
      ps" *xúc động* fanfic đầu tiên của TH FC 2.0 :'(
      À, fic của bạn đã từng đăng lên ở đâu chưa?
      Trả lời kèm trích dẫn

    3. #3
      Con nợ trans
      Kem Su Shu
      Neko Homu
      SP: 365
      Tham gia ngày
      06-11-2014
      Bài viết
      2,805
      Blog Entries
      6
      Bang hội
      Cấp độ
      170
      Reps
      8201
      nếu bạn tự viết thì ngoài rep mình trân trọng trao cho bạn hh đóng góp nhé
      Trả lời kèm trích dẫn

    4. Cám ơn 2 Mod, Touhou Fc là nơi đầu tiên mình đăng fanfic này đấy. Mình thật ra đã ấp ủ dự án này từ hồi còn bên VNS cũ nhưng mãi đến bây giờ mới viết được. Bản thân mình thích London và cũng thích Touhou nên có thể cross-over cả hai thì quả thật là trọn vẹn giấc mơ.

      Mình năm cuối DH hơi bận nhưng hễ rãnh sẽ cố gắng cho ra chương mới trong thời gian sớm nhất. Một lần nữa cám ơn cả hai đã ủng hộ.
      Trả lời kèm trích dẫn

    5. #5
      Sloth
      Nyanko Cat
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      3,102
      Cấp độ
      0
      Reps
      941
      Thiệt lòng là mình mừng lắm vì box đã có fanfic đầu tiên, lại còn về nhà Scarlet nữa
      Lại còn code đẹp nữa
      Trả lời kèm trích dẫn

    6. #6
      Thuộc sở hữu
      Drüben
      Tham gia ngày
      09-11-2014
      Bài viết
      128
      Cấp độ
      10
      Reps
      492
      tuyệt quá bạn, ý tưởng độc đáo ghê :o
      nhân tiện là font Arial hơi khó đọc một tí nên nếu bạn muốn dễ nhìn hơn thì nên sửa lại thành font Palatino Linotype cỡ 3 ấy
      Trả lời kèm trích dẫn

    7. #7
      Tham gia ngày
      16-11-2014
      Bài viết
      81
      Cấp độ
      1
      Reps
      6
      Woa ~~
      Hay quớ~
      À mà đúng là chỗ in nghiêng hơi khó đọc
      Trả lời kèm trích dẫn

    8. Lanu Vampires

      Chương 2: Beautiful Bell


      Buổi sáng đầu tiên ở London giống như một chuyến phiêu lưu vào trong truyện cổ tích, đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống chỉ thấy duy nhất một màu trắng. Sương mù của thành phố này che lấp mọi cảnh vật xung quanh khiến cho dinh thự nơi Laura đang đứng trông như một hòn đảo biệt lập giữa biển khơi với vô vàn con sóng trắng vây xung quanh.

      Thời gian này ở Anh vẫn đang là mùa Đông, tuy nhiên lại không có tuyết rơi. Khí hậu ôn đới vùng biển giúp cho đất nước này chẳng bao giờ phải trải qua những đợt thời tiết quá nóng hay lạnh. Tuyết thường rơi một đợt ngắn vào cuối mùa Thu hoặc đầu mùa Đông rồi dừng chứ không kéo dài, thay vào đó sương mù xuất hiện phổ biến hơn và lặp lại cho đến tận nửa tháng đầu của mùa Xuân.

      Do phần lớn thời gian trong năm bầu trời luôn u tối, thành phố này là một nơi sinh sống lý tưởng cho những sinh vật không ưa thích ánh nắng mặt trời.

      ……….

      Khi Laura xuống dưới phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng cái làm cho cô chú ý hơn là mùi hương rất nồng của một loại thảo dược nào đấy xuất phát từ ấm trà được đặt ở giữa bàn. Chậm rãi ngồi vào bàn ăn, Laura hỏi người quản gia đứng cạnh mình:

      “Đó là loại trà gì vậy, Aiden ?”

      “Là loại trà mà cha của cô thích uống nhất, thưa tiểu thư. Lúc còn ở đây, ông ấy vẫn hay căn dặn tôi chuẩn bị một ấm vào buổi sáng và một ấm vào buổi chiều.”

      “Giờ ông ấy không còn ở đây nữa nhưng ông vẫn còn giữ thói quen này sao ?” – Người tiểu thư mỉm cười hỏi

      “Vâng, thưa tiểu thư. Mỗi quản gia của nhà Lanu chỉ phục vụ cho một thế hệ. Tôi không bao giờ quên những gì chủ nhân của mình đã dặn dò, cho dù họ không còn trên đời này nữa.”

      Laura chỉ gật nhẹ đầu rồi bắt đầu dùng bữa sáng trong lúc vẫn suy nghĩ về chuyện tìm người giúp việc mới. Mỗi quản gia chỉ phục vụ cho một thế hệ bởi vi họ đã lập khế ước với người chủ nhân trước. Khế ước là một loại ma thuật cổ xưa của dòng họ Lanu giúp chủ nhân kéo dài tuổi thọ của kẻ theo hầu mình. Thứ ma thuật này mạnh mẽ đến nỗi dù người chủ kế ước có chết rồi thì hiệu lực của nó vẫn có thể kéo dài thêm nhiều năm nữa, đồng nghĩa với việc nếu kẻ hầu cận không chết trước chủ nhân mình thì hắn vẫn có thể sống thêm vài năm hoặc vài chục năm nữa tuỳ vào hiệu lực để lại.

      Aiden là một bằng chứng sống cho tác dụng còn sót lại của loại ma thuật đó, từ lúc chủ nhân của ông ta mất đến giờ đã được sáu năm nhưng người quản gia trung thành này vẫn sống khoẻ mạnh như thể đang ở tuổi trẻ của mình. Tuy nhiên, chẳng ai biết được đến bao giờ thì khế ước của ông ta sẽ hết tác dụng nên trước sau gì Laura cũng phải tìm kiếm người thay thế mới cho mình.

      Dù vậy chuyện đó có thể dời lại khi khác, sáng hôm nay Laura có một chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành.

      “Aiden, chuyện ta nhờ ông đã làm chưa ?”

      “Tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn với ngài Augustus như tiểu thư đã căn dặn. Nếu không có gì đột xuất thì ngài ấy sẽ đến đây vào sớm trưa, chúng ta có thể chuẩn bị luôn bữa trưa cho khách nếu tiểu thư muốn.”

      “Được, cứ như thế đi.”

      “À phải, tiểu thư nhớ những gì tôi đã dặn nhé.”

      “Tất nhiên là ta nhớ, ông không cần phải quá lo lắng.”

      Thế giới đã hoàn toàn thay đổi sau hơn hai trăm năm qua, con người không còn tin vào quỷ ma, cũng không còn tổ chức những cuộc săn lùng phù thuỷ nữa. Đối với những thế hệ sau này, những thứ siêu nhiên đó đã trở thành các câu chuyện cổ tích kinh dị, được dùng kể cho nhau nghe giải trí hoặc để người lớn răn đe bọn trẻ con. Cho dù có đáng sợ đến đâu thì cũng chẳng mấy ai thời nay thực sự nghiêm túc khi nói về chúng nữa.

      Do đó là một trong những sinh vật bóng đêm, muốn hoà nhập vào loài người ở thời đại này thì cần phải che giấu đi danh tính quá khứ của mình. Laura mới thức dậy được gần một năm, vẫn không quen được việc phải dùng tên giả. Nhưng não bộ của ma cà rồng thích nghi rất nhanh với sự thay đổi, sau khi đắn đo cả buổi sáng, cô đã nghĩ ra được một cái tên mới.

      “Remilia Scarlet?”

      Người quản gia ngạc nhiên dù gương mặt không lộ ra biểu hiện gì. Chần chừ một lúc sau đó ông hỏi:

      “Tiểu thư có chắc không ?”

      Laura nâng tách trà lên ngang miệng, nhấp một ngụm rồi mỉm cười đáp:

      “Tất nhiên, một khi ta đã chọn thứ gì đó thì ta luôn chắc chắn về nó. Remilia là kết hợp từ tên của vị tổng lãnh thiên thần mà ta ưa thích nhất: Remiel cùng với Emilia – tên của người mẹ mà ta chưa gặp mặt một lần. Ông nghĩ thế nào về nó, Aiden ?”

      “Sau khi nghe tiểu thư giải thích thì tôi thấy cũng không tệ.” – Aiden gật gù – “Nhưng còn Scarlet là như thế nào vậy ?”

      Vị tiểu thư trẻ mở rộng hai cánh tay ra, nghiêng đầu đáp:

      “Nếu nơi này sắp thành nhà của ta trong tương lai, có một cái họ như Scarlet không phải là một sự lựa chọn đúng đắn sao khi mà chỗ nào cũng được sơn màu đỏ như vậy.”

      Aiden không trả lời lại câu hỏi tu từ của người tiểu thư, cũng không biểu hiện điều gì trên gương mặt. Nhưng khi nhìn vào sự hào hứng của Laura, ông cảm thấy có một cái gì đó khác hẳn đang lấp đầy cái không gian lạnh lẽo xung quanh của dinh thự này. Có lẽ như người chủ nhân trước đã từng nói, đứa trẻ này thực sự rất đặc biệt.

      ……….

      Đúng như đã hẹn trước, vào quá trưa một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cổng dinh thự màu đỏ của nhà Lanu. Ông ta ăn mặc đơn giản nhưng gọn gàng, gương mặt có phần mệt mỏi và bồn chồn. Nhìn dáng vẻ của người này cũng có thể nhận ra ông ta thuộc tầng lớp tri thức của London, sống một cuộc sống độc thân không quá sung túc nhưng hạnh phúc với việc theo đuổi đam mê của mình. Vào cái thời buổi này, có được một cuộc sống vừa đủ nhưng vẫn lành mạnh như thế cũng không dễ dàng gì.

      Ilya Augustus là một người đáng tin cậy vì ông ta từng có mối quan hệ qua lại với người nhà Lanu của thế hệ trước. Từ xưa đến nay, số lượng người có thể tin tưởng được của những thành viên nhà Lanu cũng rất ít. Con người thường có nhiều khiếm khuyết trong khi ma cà rồng thì một mặt nào đó lại quá hoàn hảo.

      Ilya theo chân những người giúp việc đi tới phòng tiếp khách, khi cánh cửa mở ra, hiện ra trước mắt ông là một người con gái có một nét đẹp kỳ lạ. Đôi mắt cô ta lạnh lẽo tựa như băng giá trong khi nụ cười lại quyến rũ như một thanh kẹo, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự ngọt ngào từ nó. Người đàn ông chỉ dừng lại có vài giây để nhìn cô gái trước mặt vậy mà vừa rời mắt đã có cảm giác như hàng giờ đã trôi qua. Cảm thấy mình có phần hơn vô lễ, ông liền mở lời chào:

      “Cô đây hẳn phải là con gái của ngài Julian, tiểu thư Valeria ?”

      Julian Valerius là cái tên giả của người cha quá cố của Laura, ông ta dùng Valerius cho những người con trai và Valeria cho những người con gái của mình. Do đặc tính sinh sản của loài ma cà rồng nên Laura có rất nhiều anh chị em cùng cha khác mẹ, hầu hết họ đều không sống quá lâu vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Là một trong những người nhỏ nhất Laura hầu như chưa có cơ hội dùng đến cái tên đó của mình một lần.

      “Tôi không mang họ cha, thưa ngài. Bởi vì tôi không sống cùng với gia đình của mình trong một thời gian dài nên bản thân cũng đã đổi tên khác. Remilia Scarlet là cái tên mà mọi người dùng để gọi tôi hiện giờ.”

      Laura đáp lại, cảm thấy việc nói dối chưa bao giờ thú vị đến thế. Người đứng trước mặt cô có vẻ hơi phân vân một lúc nhưng rồi sau đó cũng gật đầu đáp:

      “Vậy cho phép tôi gọi tiểu thư là tiểu thư Scarlet vậy. Không biết tiểu thư hôm nay cho gọi tôi đến là có chuyện gì không?”

      “Mời ngài ngồi xuống trước đã.” – Laura nói – “Tôi hiện gặp vài vấn đề khá hóc búa mà có lẽ chỉ có nhờ đến sự giúp đỡ của ngài mới có thể giải quyết được.”

      Nói về năng lực chuyên môn, Ilya Augustus đang làm việc tại thư viện London, là một trong những nơi lưu trữ thông tin và kiến thức dồi dào nhất Anh Quốc với lượng sách đóng góp từ rất nhiều học giả, nhà văn, nhà báo cùng các thành viên đến từ nhiều thành phần khác nhau trong xã hội. Bản thân Ilya cũng sở hữu một cửa hàng sách nhỏ của riêng mình và ông đã từng là giáo sư ngành khảo cổ học.

      Vì nhiều lý do khác nhau mà Ilya không tìm được nguồn lực hỗ trợ cho những dự án khảo cổ của mình nên ông chỉ còn biết ôm niềm đam mê sống quanh quẩn với việc kinh doanh hiệu sách – thực ra cũng vốn là một ước mơ thuở nhỏ của ông.

      “Không biết vấn đề mà tiểu thư nói đến là gì ? Nếu có thể giúp được tôi sẽ cố gắng hết sức.”

      “Vâng, tôi cũng không muốn vòng vo quá nhiều. Đây là vấn đề khá hệ trọng liên quan đến chuyện của gia tộc chúng tôi. Giải thích tường tận thì rất dài dòng nên trước hết tôi muốn ngài xem qua một vật đã.”

      Người tiểu thư đặt lên mặt bàn những mẩu giấy cũ rồi đẩy đến trước mặt vị giáo sư, Ilya cẩn thận cầm đám giấy lên rồi đưa mắt lại gần để quan sát. Bên trên mặt giấy là những ký tự kỳ lạ trông như chữ viết nằm liền kề nhau. Trông chúng như một bức thư được viết bằng một loại ngôn ngữ cổ xưa nào đó, tuy nhiên ông không thể nhận ra đó là loại ngôn ngữ nào. Điều này khá kỳ lạ vì những ngôn ngữ cổ thường ít nhiều có những đặc điểm tương đồng với nhau, tiếp xúc càng nhiều với chúng thì người ta sẽ càng nhận ra ngoài sự thay đổi bề mặt tạo ra dấu ấn riêng cho từng địa phương, còn lại thì chúng đều có những chức năng giống nhau về mặt ý nghĩa.

      Riêng thứ ngôn ngữ trước mắt mình, Ilya không hề nhận ra bất kỳ đặc điểm quen thuộc nào cả.


      “Ngài thấy sao ?” –Laura hỏi – “Ngôn ngữ được viết trên mặt giấy có gợi cho ngài về thứ gì đó quen thuộc không ?”

      Người giáo sư đẩy nhẹ gọng kính của mình rồi trả lời:

      “Đây trông không giống như cổ ngữ, thưa tiểu thư. Nó trông như là một loại mật mã thì đúng hơn, một loại mật mã rất phức tạp nếu đứng từ phương diện của tôi mà nói.”

      Laura nhướn đôi mày của mình, ngạc nhiên hỏi:

      “Ngài có thể phân biệt chúng với nhau sao ? Giữa cổ ngữ và mật mã ấy ?”

      “Vâng, tôi không hoàn toàn chắc mình dựa vào đâu để khẳng định, chủ yếu có lẽ là từ trực giác của một nhà khoa học từng tiếp xúc với nhiều loại ngôn ngữ khác nhau thôi.” – Ilya đáp lại trong lúc mắt vẫn chăm chú nhìn vào những ký tự trên mẩu giấy.

      Người tiểu thư đặt tách trà xuống bàn, thở dài một hơi rồi nói:

      “Nếu đây thực sự chỉ là một loại mật mã nào đó, xem ra tôi đã vô ý làm phiền đến ngài rồi, ngài Augustus.”

      Ilya trầm ngâm một lúc, dường như biết rằng những thứ này không nằm trong chuyên môn của mình tuy vậy ông vẫn cảm thấy vô cùng thú vị về chúng.

      “Cho phép tôi được hỏi, tiểu thư tìm được những văn bản này từ nguồn nào vậy ? Chúng có phải được viết trên một tấm bia đá hay đại loại chăng ?”

      “À, về vấn đề này.” – Laura đáp – “Xin thứ lỗi vì tôi không thể tiết lộ, đó là bí mật của dòng họ chúng tôi.”

      Vị giáo sư nghe xong câu trả lời cũng không mấy làm thất vọng, ông chỉ gật gù, sau đó đặt những mẩu giấy xuống bàn rồi nói:

      “Bản thân tôi thì có lẽ không giúp gì được cho tiểu thư rồi. Tuy nhiên ở thành phố này tôi lại biết có hai người rất giỏi trong lĩnh vực này. Tôi đã từng thấy họ giải được những loại mật mã giống như thế này rồi.”

      Sự tò mò dâng lên, Laura nghiêng người về phía trước, hỏi:

      “Họ là những ai ?”

      “Có thể tiểu thư không tin, nhưng một trong hai người tôi vừa nhắc đến là cô học trò cũ của tôi. Con bé hiện đang làm thuê tại một hiệu sách, nó rất ham đọc sách và tìm hiểu về những thứ như thế này.” – Ilya vừa nói vừa chỉ về phía mẩu giấy của Laura.

      Người tiểu thư bật cười thú vị:

      “Ồ, quả thật là bất ngờ đấy. Tôi thấy ngài cũng không phải là kiểu người dễ khen ai, cho nên cô học trò này của ngài hẳn là rất có năng lực. Xem ra tôi đã có chút hy vọng cho mình rồi.”

      “Vâng, nói thật với tiểu thư thì con bé này chỉ có mỗi chuyện đó là giỏi thôi.”

      “Ha ha, có thể tìm được thứ mà mình tự hào vẫn tốt hơn là không mà. Vậy nhờ ngài nhắn giùm với cô học trò đó của ngài, nhờ cô ấy tiện thì hãy giúp tôi xem qua những mật mã này một lần nhé. Ngoài ra thì tò mò một chút thôi, không biết ai là người thứ hai mà ngài nói có khả năng thiên bẩm đối với lĩnh vực này nhỉ ?”

      Nghe câu hỏi của Laura, vị giáo sư dường như nhớ lại một điều gì đó rất thú vị, ông liền mỉm cười đáp lại:

      “Đó là một người quen của người quen của tôi. Anh ta là một nhân vật thú vị mới nổi lên gần đây ở London, dù hầu hết người dân cũng chẳng để ý mấy đến sự xuất hiện của người này. Tuy nhiên trong mắt tôi thì anh ta rất có nhiều triển vọng trong tương lai. Tên của người này là…”

      Laura không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy có một sự háo hức kỳ lạ dâng lên ngay khi vừa nghe thấy cái tên nọ.

      “Sherlock Holmes.”

      <><><><><><><>

      Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi đã hoàn tất xong một số công việc riêng của gia đình, Laura đón xe đi vòng quanh tham quan London. Trong đầu cô vẫn không quên được đốm sáng màu vàng xuất hiện vào tối ngày hôm qua khi cô đang ngồi viết nhật ký của mình. Khi cô yêu cầu người đánh xe đưa cô đến phía bắc London anh ta liền bảo rằng giao thông ở trên ấy hiện đang bị tắc nghẽn vì cảnh sát đã phong toả một số con đường ở quận Finsbury. Ngoài ra lộ trình xa nhất được phép của cỗ xe này chỉ đến ngoài rìa Westminster. Sau cùng, Laura đành yêu cầu người đánh xe đưa cô đến Chelsea, nơi một người quen của cô đang cư ngụ ở đó.

      Pamela Patti Lanu là chị họ của Laura, là con ma cà rồng duy nhất mà cô biết ở London này. Khi xã hội ở Ý phát triển, con người dễ nhận ra nhau khi hàng xóm của mình cứ trẻ mãi không già, thế nên Pamela phải di cư từ Venice sang London để tiếp tục vỏ bọc con người của mình. Hiện giờ chị ta là chủ một cửa hàng ăn uống có tiếng ở Chelsea đặt bên cạnh bờ sông Thames, đối diện là công viên Battersea.

      Các thành viên bên trong nhà Lanu thường không thân thiết với nhau nên Laura cũng không muốn gặp mặt trực tiếp với bà chị họ. Cô cũng biết đằng nào hiện giờ chị ta cũng không có ở nhà, cửa hàng ăn uống đang tạm thời được điều hành bởi những người theo hầu cận của Pamela. Ngồi vào một chiếc bàn trống đặt ngoài trời, bên dưới một tán cây, Laura mỉm cười quan sát những kẻ hầu cận của Pamela lúng túng vì sự xuất hiện của mình. Những người này hẳn đã lập khế ước với bà chị của cô nên họ có được khả năng nhận biết khi có một thành viên trong gia tộc Lanu xuất hiện.

      Sau cùng, chẳng có trong quán ăn ai dám tiến lại gần chỗ của Laura, trừ một người. Một cô gái phục vụ người Á Châu trông có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với những người quản lý của mình.

      “Xin hỏi quý khách dùng gì ạ ?”

      Cô gái mỉm cười thân thiện hỏi, dường như không nhận ra bất kỳ sự khác thường nào trên người vị khách của mình.

      “Ha.” – Laura mỉm cười thú vị, sau đó nói – “Ta nghe nói quán ăn này thường có sẵn thực đơn tráng miệng đặc biệt vào buổi chiều. Sao chúng ta không bắt đầu với chúng xem ?”

      “A, vâng.” – Cô gái lại cười – “Xin quý khách vui lòng đợi tôi một lúc nhé.”

      Cô gái sau đó trở lại vào trong quán, Laura nhìn theo sau, đoán rằng có lẽ đây là một trong những nhân viên thuê ngoài của Pamela. Chỉ là ở London này người gốc Á như cô ta quả thực là hiếm, đa số dân nhập cư đến đây đều là người Châu Âu. Nếu có nơi nào dân Châu Á di cư nhiều nhất vào thời gian này thì có lẽ chính là hợp chúng quốc Hoa Kỳ.

      Món được đem ra sau đó là bánh ngọt của Ý và một tách cafe ấm. Nhìn tách café nghi ngút khói Laura lại nhớ đến quãng thời gian ngắn sống ở Ý. Người Ý không uống trà thường xuyên như dân Anh, họ chỉ uống khi cảm thấy trong người không khoẻ và dùng café như một sự thay thế. Về bánh ngọt, Cannoli là loại bánh yêu thích của Laura, người nhà Lanu sống ở Ý ai dường như cũng chuộng loại bánh này. Laura đoán rằng Pamela cũng rất thích chúng nên mới mang công thức từ Ý sang tận London xa xôi này.

      Cả cửa hàng ăn mà chị ta mở cũng là cửa hàng kiểu Ý, xem chừng thời gian mà Pamela sống ở Venice chắc cũng phải trên dưới hai mươi năm.

      Sau khi dùng bữa xong, Laura lại nhìn vào trong nhà hàng quan sát, những người quản lý vẫn nhìn về phía cô với thái độ dè chừng. Có lẽ đối với họ sự an toàn của chủ nhân mình vẫn quan trọng hơn công việc làm ăn. Tha thẩn xung quanh khu vực bên ngoài vẫn là cô phục vụ gốc Á ban nãy, khi cô ta tiến đến gần, Laura liền hỏi:

      “Này, ta có thể hỏi tên họ đầy đủ của cô là gì không ?”

      “A, quý khách hỏi tôi ư ?” – Cô gái lúng túng – “Tôi họ Hồng, tên là Mỹ Linh thưa quý khách. Mọi người trong quán thường gọi tôi là Bella.”

      “Ồ, cô có một cái tên rất là thú vị đấy.” – Laura mỉm cười nói

      Mỹ Linh trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là “chiếc chuông xinh đẹp”, chuông trong tiếng anh là Bell, còn xinh đẹp trong tiếng ý lại là Bella. Đây quả thật là một cách chơi chữ rất độc đáo của bà chị họ Pamela.

      “À phải, tên của ta là Remilia Scarlet. Scarlet trong tiếng Anh cũng có nghĩa là “Hồng” đấy.”

      “Ồ, thật là trùng hợp.” – Cô gái cười tươi trả lời lại – “Người nước tôi tôi rất tin vào duyên số. Có thể sự trùng hợp nhỏ này của tôi và quý khách cũng là một loại duyên số nào đó chăng ?”

      Laura bật cười, nhưng rồi cũng trả lời lại:

      “Có thể lắm đấy. Biết đâu được một ngày nào đó chúng ta lại là người một nhà cũng nên.”

      “Tôi không dám nhận đâu.” – Cô gái gãi đầu cười – “Nhưng ngộ thật đấy, khi nghe quý khách nói vậy tôi lại chẳng thấy kỳ lạ một chút nào.”

      Người tiểu thư chỉ chống cằm mỉm cười sau đó nói:

      “Dù sao thì Bella này, ta muốn nhờ cô một chuyện. Cô có thể đi xung quanh hỏi thăm các quý ông ở đây xem có vị nào sẵn lòng cho ta mượn một tờ báo được không ?”

      ……….

      Một lúc sau, Bella quay lại với một xấp báo trên tay, cô đưa nó cho Laura rồi nói:

      “À…ừm, các quý ngài bên trong quán nói rằng họ rất vui lòng khi được san sẻ với tiểu thư. Họ còn nhắn…nếu tiểu thư không cảm thấy bất tiện có thể vào trong tham gia bữa tiệc đêm cùng với họ.”

      “Ha ha, cám ơn Bella. Đành nhờ cô đi từ chối lời mới này giùm ta vậy nhé.”

      Sau khi Mỹ Linh đã rời khỏi, Laura liền không phí phạm thời gian mà lập tức mở những trang báo trước mặt mình ra xem. Ngay lập tức, đập vào mắt cô chính là tiêu đề vô cùng lớn trên trang đầu của tờ The Times:

      “Vụ hoả hoạn kinh hoàng ở quận Finsbury, xảy ra vào rạng sáng ngày hôm nay.”

      Laura mỉm cười khâm phục khả năng lấy tin thần tốc của những phóng viên của tờ báo này. Phía cảnh sát chưa tiết lộ bất kỳ thông tin gì mà bọn họ đã có thể phóng tác ra một bài lấp đầy cả hai trang báo. Trong bài viết dài dòng đó, chỉ có duy nhất một thông tin khiến Laura thực sự chú ý. Đó là bài trích dẫn từ lời một người dân sống gần khu vực đó, anh ta là một trong những người hỗ trợ cứu thoát những nạn nhân ra khỏi đám lửa. Khi được hỏi, anh ta thất thần nói:

      “Đứng từ ngoài nhìn vào trung tâm của ngọn lửa lớn ấy giống như là đang nhìn thấy hoả ngục. Người dân ở đây ai cũng biết bên trong cái hoả ngục đó chính là ngôi nhà của gia đình Wilmer, toàn bộ năm người trong gia đình họ đều bị thiêu chết. Những cái xác của họ dính chặt vào nhau khiến chúng tôi không thể nào mang đi được.”

      Và kể từ sau cái ngày hôm đó, mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi bên trong thành phố London hoa lệ.


      Sửa lần cuối bởi Axetylen; 17-12-2014 lúc 11:48.
      Trả lời kèm trích dẫn

    9. #9
      Sloth
      Nyanko Cat
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      3,102
      Cấp độ
      0
      Reps
      941
      Mình cũng đoán Laura hoặc Remilia là tên giả
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 04:02.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.