HALLOWEEN EVENT
2rd Gate
"Nhưng chẳng hay, không biết chúng tôi khi nào mới được ra về? Hay là, phải đợi đến lúc các quý ngài kia xong việc với chúng tôi?
Và nếu đúng là thế thật, thì ngài có phiền không nếu tôi hỏi xin một tách trà nóng? Cho tôi và cả những vị ở đây nữa. London mà, ngài biết đấy.
Cả một thìa cà phê sữa cùng một góc tư đường nâu cho tôi, nếu ngài không phiền."
Không khó để nhận ra vẻ bất đắc dĩ của cả bốn nhân chứng trong văn phòng. May mắn thay, khi đó cũng chỉ có một người còn trực đến ca sáng sớm để tiếp họ.
Viên thanh tra xuất hiện nói chuyện đầu tiên với Cordelia là Will Windscars. Đó là một người thanh niên trẻ, trông chưa quá hai lăm, nói giọng Ireland đặc sệt và có một gương mặt không có (nhiều) biểu cảm (lắm).
“Có ai muốn trà không?”
Will là người đảm nhiệm vụ đón tiếp các nhân chứng và có vẻ là cả trấn an họ nữa. Nhưng nghe giọng nói đều đều và cái mặt vô cảm của anh ta, có lẽ Scotland Yard đã giao nhiệm vụ cho nhầm người.
Tuy vậy, cũng đúng lúc đấy thám tử Gillingham và bác sĩ Walther đã đến Sở. Đi bên cạnh họ là 1 cô gái nhỏ chỉ khoảng 13 - 14 tuổi, mái tóc bạch kim ngắn và đặc biệt là đôi mắt dường như không có ánh sáng. Quần áo trên người cho thấy cô có vẻ không có gia cảnh khá giả cho lắm. Trên tay, cô ôm theo
một chú chó lông xù màu trắng. Theo lời kể lại, chú chó giống Pomeranian này đã cùng April chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đêm đấy.
Đó chính là April Chapland, em gái nạn nhân thứ hai của Jack the Ripper.
Cô bé núp sau áo choàng của bác sĩ Walther, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất xung quanh mình. Vài phút sau, dường như nhận ra các bạn là những người tử tế, April nở một nụ cười bẽn lẽn và dịu dàng.
Người ta nói, giữa logic và tình cảm, thì nụ cười của trẻ con thường là thứ chuẩn xác nhất để đánh giá một người.
“Anh Windscars, pha trà cho quý cô đây và cafe đen cho nhà báo trẻ này, còn những người còn lại hẳn sẽ không muốn trà hay cafe đâu.”
Nghe lệnh của vị thám tử xong, Will ngẩn ra một lúc, đôi mắt xám xanh chớp chớp biểu hiện là anh ta không hiểu gì hết.
“Vì sao cơ?” Viên thanh tra nghiêng nghiêng đầu, mái tóc đỏ rũ qua một bên. Sau đó anh ta đi một vòng pha trà và cà phê và ca cao như yêu cầu của tay thám tử. Rành rành là một thanh tra của Scotland Yard, anh ta không nên nghe lời một người bên ngoài như vậy. Cấp trên lẫn cấp dưới của Will đã nhiều lần phàn nàn anh về thái độ này, nhưng Will thấy chẳng sao cả. Thám tử Gillingham là một người rất đáng kính nể, lắng nghe những suy luận của ông lúc nào cũng thú vị.
Will quay lại với bảy cái cốc cùng một lúc như làm xiếc và cái đầu nghiêng sang bên còn lại, tiếp tục suy nghĩ và nhìn thám tử Gillingham đầy trông chờ.
Một trà góc phần tư cafe sữa và đường nâu cho danh ca Reynolds.
Một cà phê đen cho anh nhà báo.
Và ca cao cho cô bé White, bé Chapman, cô Zirconfang, trong đó có hai cốc dành riêng cho thám tử Gillingham.
Will trông có vẻ nhiệt tình quá mức với mấy chuyện đồ uống này, nhưng chỉ là vị thanh tra thích khi người ta khen đồ uống của anh ngon (và đáp lại những lời cảm ơn bằng đôi mắt chớp lấp lánh) mà thôi.
Dù sao cũng chỉ luôn có bác sĩ Walther là từ chối đồ uống của Will, vì đồ uống trong bụng cùng mùi cồn và thịt rữa của tử thi là một tổ hợp không dễ chịu cho lắm. Thám tử nói dòng máu người Đức không thể giấu khi nhìn vào chữ
a viết tay, dù có cố gắng sửa đi thế nào nữa hay rửa phèn ở những nơi như trường Đai học Y London. Mũi cao, khuôn mặt góc cạnh hầm hầm, cách nói chuyện lạnh nhạt kém tao nhã cứ như sắp sửa gây hấn. Dù sao, nghe nói anh ta cũng đã từng phục vụ trong trung đoàn bộ binh Northumberland và ăn dầm ở dề tại Kandahar, trước khi bị thương ở vai và được đưa về phía sau chiến tuyến.
Halbert, bằng sự nhiệt tình tới bất thường, hào phóng lấy đi hai cốc cacao từ tay vị thanh tra, sau khi nở nụ cười chói lóa kèm lời cảm ơn lịch sự nhưng nghe-sao-cũng-không-đúng-lắm.
“Cacao nóng nhé, quý cô Zirconfang?”
Y như rằng, thay vì bắt đầu thảo luận về vụ án, tay thám tử nhảy tót tới trước mặt một trong những nhân chứng có mặt tại đây hiện thời - cô gái tóc vàng ngắn tên là Valerin Zirconfang - và bắt đầu nói chuyện với cô.
“Thật không hay khi để một cô gái như em phải chứng kiến hiện trường vụ án.” - Bất chấp cô gái có đồng ý hay không, Halbert vẫn thản nhiên mà đặt cốc cacao vào tay cô, nụ cười trên mặt vừa đủ khách sáo vừa lộ ra ý thân thiện. -
“Nhưng đừng lo lắng, hung thủ sẽ sớm bị tôi bắt ngay thôi. Đến khi đó, em muốn ôm tôi bao lâu cũng đượ--”
“E hèm.”
Tiếng nhắc nhở của bác sĩ Walther cắt ngang. Dù muốn bóp xương cổ tay của một nghi phạm đến đâu, phép lịch sự với phái nữ vẫn là điều nên làm. Cũng không thể phủ nhận rằng trong số 4 người ngồi tại đây, bất chấp việc là phái nữ, dường như Valerin lại có vẻ phù hợp hơn cả: Người thô, vai rộng hơn, dáng ngồi cố thủ chứ không điệu đà, và bàn tay có chút gân guốc đủ để cầm hung khí. Nếu đọc trong lời khai thì thân thế của một người có nhà ở quanh chợ đầu mối thì càng gần khả năng là đâu đó quanh một lò mổ.
“Thứ lỗi, thưa cô.”
Dẫu vậy, họ đã là nhân chứng của 1 vụ án đặc biệt nghiêm trọng, và vì vậy cần được bảo vệ. Nguyên tắc cơ bản của tố tụng chính là suy đoán vô tội.
“Chúng tôi có vài việc cần bàn lại với thanh tra bên Sở Cảnh sát. Mong các vị có thể kiên nhẫn thêm nửa tiếng đồng hồ trước khi có kết luận chính thức.”
Nói là vậy, nhưng ba người họ chỉ đi ra khỏi phòng và trao đổi ngắn ngay ngoài cổng. Có vẻ như cuộc điều tra chưa có tiến triển thực sự và việc có nghi can xuất hiện ngày càng nhiều cũng là chuyện cơm bữa - xà lim đã muốn chật cứng và thế là lại phải thả bớt ra. Mà cửa thì, nói chung cách âm cũng chả tốt lắm. Các bạn nghe cũng được bập bõm, chỗ được chỗ mất.
Có khi họ đi ra ngoài để tiện hút thuốc hơn thì phải hơn. Mùi thuốc ở ngoài bắt đầu nồng nặc.
Ở khía cạnh nào đó, những điều họ đang nói không thực sự then chốt, bởi lẽ chưa ai tìm ra được nó nằm ở đâu.
Phía bên cạnh, April sau khi được chú thanh tra đưa cốc cacao cho, cũng đã lon ton chen vào ngồi cùng mọi người, ngay giữa cô bé White và cô Reynolds. Chú chó màu trắng chạy loanh quanh kiếm đồ ăn và hửi chân mọi người, thấy April bảo đó là chó tên Ngành bởi tính cho đồ ăn thì tươm tướp còn không cho là quay mông bỏ đi.
[…]
“Vụ án này có nhiều điểm bất thường…”
Thanh tra Windscars nghe thám tử Gillingham nói, hỏi lại. Lúc này đây, các bạn nghe thấy được phần nào cuộc hội thoại có chút liên quan đến mình qua lớp cửa.
“Anh nghĩ sao?”
“Rất hỗn loạn. Nhưng lại có quy tắc. Nạn nhân đều bị đâm vào cuống họng dẫn đến tử vong, sau đó Jack sẽ lấy đi nội tạng của họ. Ngoài ra, tất cả đều là phụ nữ lang thang ở Whitechapel, nát rượu và là gái bán dâm.”
“Kiểu sát nhân ham muốn, ý anh là vậy phải không?”
Giọng nói đều đều của bác sĩ Walther vang lên nhưng ngài thám tử không đáp lại ngay. Kể từ sau đó, hầu như chỉ còn là hội thoại qua lại giữa vị thám tử và người cộng sự của mình.
“Walther, anh hãy trực tiếp tham gia vào quá trình giám định pháp y tử thi của Sở.” - vị thám tử tinh tường liếc sang thanh tra William -
“Chúng tôi tin rằng điều này là được phép, phải không ngài Windscars?”
Viên thanh tra chần chừ rồi gật đầu. Quả thực, Nữ hoàng Victoria đã phẫn nộ mà nhắn thủ tướng Lond Salisbury rằng cảnh sát hãy liệu hồn mà tìm ra cho ra hung thủ. Cảnh sát lo cài người vào khu Whitechapel. Dân địa phương tức tốc thành lập ủy ban canh phòng và treo giải thưởng cho ai cung cấp tin tức tên sát nhân.
Cảnh sát bèn vạch mi mắt Annie Chapman để chụp ảnh với hy vọng là võng mạc nạn nhân có lưu lại hình ảnh cuối cùng trước lúc chết, nhưng rồi chẳng tìm thấy hình gì.
“Các ông không hiểu gì cả.”
Halbert cười nhạt.
“Bệ rạc, rời bỏ niềm tin sống và trống rỗng. Hóa trang không làm thay đổi được khí chất. Một kẻ giết người cảm nhận được rất rõ đâu là con mồi phù hợp.”
“Gillingham, anh nói rằng đó là kẻ giết người vì dục vọng.”
“Tôi chưa đưa ra kết luận. Đó là ý của anh. Đưa ra kết luận vội vàng chỉ làm ảnh hưởng đến những suy đoán về sau.”
“Đặc biệt là với cái này.”
Bức ảnh mà cậu phóng viên Webb đã chụp hung thủ đã rửa xong và được đưa về. Máy ảnh cũng được trả lại cho cậu ta, chỉ có đoạn phim là bị rửa tất-tần-tật, bao gồm cả những thứ cậu ta đã chụp trước đấy. Riêng bức ảnh chụp được hung thủ thì tạm thời Webb chưa được thấy.
Dù sao thì, chuyện hai người chết thảm trong một đêm cũng đủ để khỏa lấp bất cứ thứ gì mà cậu Webb đã chụp bằng chiếc máy ảnh Kodak mới đó.
“Thứ này, phải cao đến 10 ft.”
“Làm sao anh biết?”
“So sánh với bố cục bức hình và những vật thể khác. Chính xác hơn là 10’2.”
“Còn nữa. Theo lời cô Zirconfang, những vết cắt trên người nạn nhân thứ ba giống những vết dao rất tệ của một người không biết dùng dao.”
“Cần rất nhiều sức để cắt qua xương và thịt của một phụ nữ trưởng thành. Trong bốn người này, không ai có cổ tay đủ sức làm điều đấy.”
“Vết dao của những vụ trước đấy rất bình tĩnh và chính xác. Tôi gần như có thể đọc được chúng đến từ một người đồng môn.”
“Một vật thể to lớn như vậy không thể tùy ý đi lại trong London. Nhưng nó biến mất ngay sau đó, phải không?”
“Và để lại một mùi hương kỳ lạ.”
“Một kẻ sát nhân bắt chước Jack?”
“Tôi nghĩ là không, bạn của tôi. Mọi vụ án đều dẫn đến kết cục tử cung của nạn nhân bị lấy mất. Nhưng quả thực đây là việc làm của hai kẻ hoàn toàn khác nhau.”
“Phỏng đoán của tôi cho đó là một chi tiết quan trọng. Tôi sẽ điều tra nhân thân nạn nhân.” - thám tử Gillingham xoa cằm -
“Dấu vết của vụ án thứ ba khiến manh mối của chúng ta chưa đi đến đâu. Chưa thể kết luận được.”
“Tôi chỉ cảm giác đó là một kẻ có mối căm thù với nữ giới. Hoặc, với việc sinh nở.”
“Ý anh là vì biểu tượng của phần tử cung? Quả thực, phụ nữ ở Whitechapel phá thai rất nhiều.”
khu vực Whitechapel là vùng có vô số con hẻm nhỏ bẩn thỉu và đường cụt tối tăm, chìm đắm trong sương mù. Những vũng máu chảy ra từ các lò mổ lợn len lỏi theo các cánh cửa. Đàn ông làm việc quần quật suốt cả ngày, đàn bà và trẻ con chất đống trong các căn nhà ổ chuột dơ dáy. Ban đêm, người nghèo khổ và dân say rượu với hàng ngàn gái điếm đầy nghẹt các con đường.
Kết quả là, mỗi năm chính quyền nhận không biết bao nhiêu những vụ mà tìm thấy thi thể trẻ sơ sinh trong bãi rác. Dưới chân nhà thổ thường là một nghĩa địa của xương trẻ con. Người ta thường đến các phòng khám chui để nạo thai.
“Walther, anh quả là một người sùng kính các học thuyết tâm lý kiểu Đức. Dòng máu đấy vẫn ở trong anh đậm nét đấy, bạn của tôi.”
“Sau khi trở về từ Afghanistan, tôi có thể nói rằng bất cứ ai cũng sẽ thay đổi mình ít nhiều. Đa phần là nhiều.”
Đó là tất cả thông tin có thể nói tại Sở cho đến bây giờ. Những điều khác, cần đến tận hiện trường để tham gia điều tra. Nói cho cùng, các bạn cũng chỉ là nhân chứng lỡ chân trên đường đời mà bước qua một tay sát thủ khét tiếng.
“Vụ án do con người dàn dựng. Một kết luận khá chủ quan, nhưng tôi sẽ đồng ý.”
Giọng nói khàn khàn của thám tử Gillingham có chút giễu cợt.
“Địa ngục thì trống rỗng còn tất cả quỷ dữ đều trên mặt đất.”
[...]
“Không có ai ở đây là thủ phạm cả. Cho họ ký giấy chứng nhận lời khai của mình rồi cho họ về. Còn chuyện mấy người làm gì ở ngoài giờ đấy không quan trọng, dù sao cũng không liên quan đến Jack.”
Sau lời nói thản nhiên của thám tử Gillingham, quả thực các bạn được thả về. Việc có trẻ con như cô bé White khiến chuyện này không dễ dàng chút nào - thanh tra Windscars buộc phải hỏi cách liên lạc với cha mẹ hay người bảo trợ hợp pháp của em để thông báo và đưa cô bé về nhà. Sở Cảnh sát cũng đề nghị những cách thức hộ tống về nhà hay liên lạc về sau.
Ở một khía cạnh nào đó, chính là giam lỏng.
Dù sao thì, việc ngẫu nhiên làm nhân chứng của một vụ án kinh hoàng có thể là lỗi do số phận. Nhưng việc kẻ giết người Jack có quay lại thủ tiêu nhân chứng không, là hoàn toàn có thể xảy ra. Và xét theo cách thức giết người tàn bạo của hắn - cắt cổ, mổ phanh bụng và xẻo đi nội tạng, rõ ràng không gì là không thể.
Trong hai vụ án trước, cảnh sát chỉ có nhân chứng tại hiện trường khi nạn nhân đã tử vong.
Còn các bạn, lại chứng kiến khi hắn đang ra tay giết người.
Và hình thù đó, không giống con người chút nào. Nhưng chẳng ai nhớ rõ nó như thế nào. Thực kỳ lạ. Những gì các bạn nhớ chỉ là một bóng đêm dày đặc phảng sương mù của London, âm thanh gào thét xa xăm đầy ám ảnh, hay như với White là một mùi hương kỳ lạ mê hoặc.
“Chú thanh tra, con muốn ở cùng Thám tử Gillingham. Và bác sĩ nữa.”
Cô bé April nhỏ nhẹ lên tiếng khi đang kéo kéo tay áo anh Will.
“Nơi đây nặng mùi khói thuốc quá. Nhà con cũng không về được.”
“Ừ.”
Bế April lên, Halbert mỉm cười.
“Vậy ở tạm với chú đến khi xong việc. Như vậy sẽ an toàn hơn.”
Dù sao, cô bé cũng là một nhân chứng cực kỳ quan trọng của vụ án. Việc lấy lời khai từ trẻ nhỏ cần phải rất cẩn trọng, nếu không muốn nói là không được khuyến khích.
Gillingham bỗng im lặng đứng bên cạnh bác sĩ Walther, đôi mắt xanh nhạt nhìn xuống, thoáng nheo lại. Sau đó vị thám tử rất bình tĩnh kéo cổ tay áo của người cộng sự lên, động tác vô cùng tự nhiên.
"Sao anh lúc nào cũng đeo cái đồng hồ cũ này vậy?" - Anh ta dường như quên sạch lý do họ ở đây, chỉ chớp mắt nhìn Hoffen, một bộ dáng tui-là-người- tò-mò-ngây-thơ-vô-tội.
"Mà anh đeo nó từ lúc nào ấy nhỉ?" - Halbert nghiêng đầu, bày ra vẻ chống cằm suy nghĩ. -
"Anh thì ngăn nắp quá rồi, đồ vật mang trên người tháo xuống còn đánh số sắp lại được."
“Đừng động vào.”
Halbert nhếch nhếch mày, giọng tặc lưỡi kéo dài có chút tinh quái khi bác sĩ Hoffen lạnh nhạt thẳng thừng hất tay mình ra.
"Cả anh và tôi đều không nhớ, thật kỳ lạ."
Mãi đến khi bóng dáng người đàn ông tóc đen đã đi khuất, thám tử Gillingham mới quay về vẻ mặt nghiêm trang. Halbert biết rõ tính cách người cộng sự của mình, một kẻ luôn đặt cho tất cả mọi thứ công cụ quanh mình một vai trò rõ ràng. Anh ta không phải dạng người mang theo vật thừa thãi trên người.
Nhưng chắc chắn, chiếc đồng hồ màu đen đó đã chết máy từ lâu. Hoffen cũng không hề nhìn vào nó để xem giờ.
Tất cả các nhân vật được trả tự do sau một đêm dài ở Sở. Lúc này đã là 5h sáng. Ngoài trời, sương mù vẫn phủ kín và sắc trời thì âm u xám xịt. Tuy vậy, do mỗi người trong các bạn đều phần nào biết được một phần thông tin về Jack, không loại trừ khả năng các bạn sẽ bị Jack tìm đến để thủ tiêu vào những ngày sau đó. Nếu bị truy sát mà không có đồng minh bên cạnh, gần như chắc chắn các bạn sẽ bị thủ tiêu.
Choice cho player:
- Tự quay về và tiếp tục sinh hoạt như bình thường.
- Yêu cầu phía Cảnh sát bảo vệ nhân chứng (bao gồm thay đổi nhân dạng, tạm thời sống tại những nơi được chỉ định và không tiếp xúc với ai một thời gian).
- Yêu cầu cùng hỗ trợ việc phá án của thám tử Gillingham.
Deadline diễn biến: Hết 48 tiếng kể từ khi bài viết này được đăng lên. Diễn biến mới sẽ lên sau đó 24 tiếng.
@
Sil'Arc @
Kinyōbi @
Wes. @
Heavenleena
Đánh dấu