Địa điểm: Làng Nyrthied
Thời gian: 5/11/819
"Ngài... giống như một người cha của lũ trẻ vậy."
”Phải không?” Raymond cười,
”Hẳn vì ta vốn là một người cha.”
Đứa nhỏ bị Hanazawa chọt má chạy phắt một cái đến bên cạnh bị Vương gia, hai bàn tay nắm chặt bàn tay người nọ, cái đầu nho nhỏ vẫn hé ra nhìn Hanazawa đầy tò mò. Nhìn thấy cảnh tượng này, Raymond bật cười.
”Trẻ con ấy, chúng nó không thích bị chọt má đâu, mà cũng không tốt cho chúng nữa. Sau này sẽ xệ đấy.” Ngài ta nói rồi hai tay cắp một lúc liền mấy đứa nhỏ vào trong làng. Trẻ con đôi khi thích người lớn vì những lí do rất đơn giản: cho chúng nó chơi. Ở đây chính là việc Raymond cho chúng nó đu lên người mình cheo la cheo leo, một lúc liền cả mấy đứa, vậy mà không hề có chút cảm giác vất vả nào. Những đứa còn lại sau khi quan sát, đánh hơi Hanazawa đã đời xong thì cũng nhìn nàng rồng với ánh mắt hi vọng không kém.
Raymond vừa đi vừa trò chuyện gì đó với lũ trẻ. Được một đoạn, bỗng nhiên có một tiếng “Hyaaaaaaa” thật lớn. Ngay lập tức, Raymond bỏ ngay đám nhỏ kia ra chạy đi. Một cái bóng trắng từ trên tảng đá cao rơi xuống, rơi cái bộp vào đúng vòng tay vị Vương gia.
”Tuyma!” Cái cục trắng trắng tròn tròn trong lòng Raymond reo lên, để lộ ra mái tóc trắng của mình. Đứa trẻ này trông lớn hơn đám nhỏ kia một chút, chừng mười tuổi hơn và hiếu động còn hơn chúng nó nhiều.
“Tuyma” là ngôn ngữ của người Nyrthied thay cho từ “phương xa”. Đây là cách người Nyrthied gọi Raymond Wise, người đàn ông với mái tóc vàng đến từ bên ngoài ngôi làng của họ.
“Yuk, ta đã dạy cháu rồi. Nhảy như thế sẽ đau chân đấy.” Vị vương gia cười nói với đứa trẻ trong lòng bằng ngôn ngữ của Nyrthied. Raymond nói không sai, ngôn ngữ này không khó học. Chỉ qua một vài câu đối thoại, nàng rồng đã hiểu được họ nói gì.
“Vậy Tuyma dạy lại đi.” Đứa nhỏ tên Yuk trèo xuống khỏi người Raymond kích động kéo tay người đàn ông,
”Chỉ có nhảy từ trên cao xuống mới tấn công được Cironnup.”
Lúc này, từ sau lưng Raymond mới xuất hiện một đứa trẻ khác. Đứa trẻ này cao lớn nhất trong đám, gương mặt cũng lạnh lùng hơn những đứa còn lại. Cironnup bỏ thanh gỗ trong tay xuống - trước khi Raymond trở về, có vẻ như đám nhỏ đang luyện tập - hay nói chính xác hơn là chơi đánh trận giả.
”Tuyma, Hapo (1) muốn gặp người.” Đứa trẻ nói ngắn gọn và tiếp lấy mấy đứa nhỏ vẫn bám lấy gấu áo của Raymond. Người đàn ông cười, đáp lại bằng một cái gật đầu.
”Ta muốn đưa theo một người bạn.”
Cironnup nhìn Hanazawa đằng sau lưng và đám trẻ con bu quanh nàng rồng một cách chăm chú một lát rồi cũng gật đầu.
”Yuk, trông các em nhé.” Raymond xoa đầu Yuk rồi sau đó hướng đến đám trẻ con gọi một tiếng,
”Cikap, chúng ta đi gặp Hapo con nào.”
Đứa trẻ lúc nãy bị Hanazawa chọt má thoắt một cái đã chạy đến bên chân Raymond, thoăn thoắt leo lên tay người đàn ông. Raymond cõng đứa trẻ lên vai rồi quay lại hỏi Hanazawa:
”Ta vào gặp trưởng làng. Hanazawa đi với ta không?”
(1) Hapo: “Mẹ” trong ngôn ngữ của người Nyrthied.
Đội của Haley đến ngôi làng bí ẩn muộn hơn những người khác vài ngày, sau khi gặp gỡ Perdita thì vị nữ Kỵ sĩ có vẻ ngạc nhiên trước thông tin rằng Alma và Citlali cũng đang ở đây.
“Tôi cứ nghĩ họ có nhiệm vụ nào đó sau cuộc họp nên rời khỏi Đảo.” - Chị nói với vị rồng, trong giọng nói hòa lẫn một chút nhẹ nhõm khó nhận ra. -
“Hóa ra họ đều đến đây.”
Có lẽ Thủ lĩnh Kỵ sĩ đều có những nhiệm vụ riêng cho họ.
”Ngài… Kas… Par…! Từ từ… Coi chừng lạc!”
”Ngài có cần… Chăm sóc y tế không? Hay… Nghỉ ngơi?”
”Ngài Kaspar… Anh Lal... Uhm... Ngài Hope… Hình như cũng có ở đây… Ngài có muốn tìm gặp không?”
Tuy nhiên tiếng thở phào của Haley còn chưa kịp hóa khói trong thời tiết giá lạnh này thì cô đã phải giật mình trước cảnh tượng Galatea tất tả đuổi theo Kaspar. Nhưng thay vì giống như đứa cháu của cô đang gây hoạ gì đó cần Kỵ sĩ Rồng ngăn cản, thì cảnh này giống như… chăm trẻ lên ba hơn. Kaspar đang rất hớn hở lăn trong làng Nyrthied, thằng bé bắt tay bắt chân trẻ con Nyrthied, sờ mặt sờ cằm người lớn và cầm cả váy thổ cẩm của các bà các cô lên xem họa tiết mà không cần biết mặt mũi họ biểu cảm ra sao.
Haley còn thấy hào quang bắn ra chíu chíu từ mắt cậu trai nữa cơ.
“Chắc là ảo giác.” - Chị gái day day trán. Từ hồi gặp lại Kaspar đến giờ, sự đau não của Haley hình như chỉ có tăng không có giảm.
Haley đứng lại nhìn thêm một lúc, thì cũng thấy Kaspar chưa gây họa gì, hơn nữa thằng bé còn nhanh chóng học xong mấy mươi từ vựng thông dụng của người dân và bắt đầu hiểu được những câu thông dụng. Khả năng học hỏi và suy luận của Kaspar vẫn nhanh như ngày nào.
“Cô cho cháu vài ngày. Cháu nghĩ là các giả thiết của mình về Dextroamphetamine sẽ sáng tỏ ở đây.”
Dù tay đang lật một nắm bánh bột mới được cho và miệng nhai nhồm nhoàm đến dính cả lên mép không buồn quệt, mắt Kaspar lại rất nghiêm túc. Bằng chứng hùng hồn là khi nãy nghe Galatea nói về cái tên “Hope”, Kaspar cũng quyết tâm bỏ qua để chú tâm nghiên cứu văn hóa ẩm thực… ý là về văn hóa xã hội của chủng Nyrthied.
Nếu Kaspar đã nói như vậy thì Haley không ép uổng thằng bé. Dẫu sao Kaspar lúc này không phải tù binh của họ, mà đang nghiêng nhiều hơn về phía đồng minh. Hơn nữa thằng bé có muốn nghiên cứu thứ gì thì chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được nó, thứ này Haley rõ hơn ai hết.
“Ừ, nhưng phải cẩn thận đấy.” - Haley gọi với theo bóng lưng của Kaspar đang ngày càng lẫn trong những người Nyrthied.
Thế mà thằng bé còn giơ tay lên vẫy vẫy đáp lại được.
Haley khẽ bật cười.
Tạm ổn với Kaspar, Haley cũng quay ra nhìn ra Wiola và Nemo vừa đáp xuống đã đi đâu rồi. Không phải tìm đâu xa, Nemo lúc này đang hết sức lôi kéo một Wiola buồn ngủ rũ rượi đi lên núi bẫy lửng. Haley nhìn vẻ gà gật chực ngã của đồng bạn nhà mình, trong lòng chỉ biết lắc đầu. Không rõ Thanh và Azrael đâu rồi, mới nãy còn thấy hai vị rồng đấy.
“Ngài Perdita.” - Cô chỉ về phía bé con hoạt bát kia, rồi hạ giọng nói với vị rồng Sapphire, thanh âm rất nghiêm túc. -
“Cô bé kia tên là Nemo, là đối tượng có vai trò mấu chốt trong nhiệm vụ lần này. Phiền ngài để ý tới cô bé một chút, nhé.”
“... Ta hiểu rồi.”
Vẫn lừ mắt nhìn sang đứa nhỏ đang tranh gây véo lông lửng, Perdita cũng gật đầu xác nhận với Haley. Ngài rồng hẳn đã cảm nhận được thứ gì đó từ bé con này.
“Mà này, con người.”
Khi Haley và Wiola đã đi xa hẳn một đoạn dài, long loại mới quay sang nhìn Galatea. Tội dám lén cười ngài thì ngài tạm tha hôm nay đã.
“Kẻ người muốn tìm ở trong đấy. Nhưng hãy cẩn thận, ta có thể cảm nhận tâm tính của hắn đang có giao động rất mạnh. Không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa."
Nói rồi, cuối cùng cũng bỏ đi chơi với Nemo.
…
Đã 5 ngày kể từ khi nhóm của Cain và Valois đến được làng, tuy nhiên kỳ thực họ chỉ được phép nghỉ ở ngoài rìa làng. Chỉ có Citlali và Alma là hai người trực tiếp nói chuyện với Trưởng làng từ đầu đến cuối. Không ai biết được họ đã nói những chuyện gì với nhau.
Đến ngày 5.11, khi nhóm của Haley cùng Wiola đến đây, Trưởng làng mới bất ngờ gọi tất cả họ vào.
Tuy gọi là lều, nhưng kỳ thực nhà của người Nyrthied cũng được dựng khá là vững chãi để chống chọi với khí hậu khắc nghiệt này. Cột được dựng từ thân gỗ cứng cáp, lát với sỏi đá và lót những lớp da thú dày có được từ săn bắn để giữ nhiệt. Họ cũng thiết kế sao cho chính giữa nhà luôn có gian bếp lửa, vừa để nấu ăn vừa để sưởi ấm cả gian nhà.
Mà nhà của Trưởng làng, không khó để nhận ra chính là ngôi nhà lớn nhất ở chính giữa. Mái của nó lợp kín lông thú nom giống lông gấu trắng, thật không biết thợ săn phải giết bao nhiêu con gấu để có chừng ấy lông.
Lúc này, cả Haley, Wiola và Galatea đều đã bước vào trong lều của Trưởng làng. Ở trong đây tập hợp nhiều gương mặt thân quen hơn họ tưởng tượng. Họ đồng thời nhìn thấy Phó chỉ Huy của Đội Chủ lực, cũng là dẫn đội từ đơn vị này trong nhiệm vụ này là Valois và Cain Myron cùng với hai đội viên là Melek và Curran. Và, một cách vừa ngạc nhiên lẫn không ngạc nhiên lắm, chính là Vương gia Raymond Wise đã mất tích. Vị Vương gia ăn mặc như một người Nyrthied chính thống, chỉ trừ mái tóc vàng nổi bật chỉ rõ thân phận của mình, và hiện đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện với một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó chính là Trưởng làng Nyrthied. Bà là một cụ bà rất cao tuổi, mặt mũi nhăn nheo, lưng còng và nhỏ thó, nhưng quắc thước. Ở chính giữa lều, bà đang phì phèo hút tẩu thuốc, trước mặt là bếp lửa. Ngồi tạo thành một hình tam giác với cụ bà và Vương gia Raymond Wise chính là Kỵ sĩ trưởng Citlali. Họ cùng ngồi trên một chiếc thảm lông dày, với một đám trẻ con đang chơi vây quanh Citlali và Raymond, bám dính lấy họ như mấy chiếc nam châm. Ở một bên, Endora đeo kính vừa quan sát vừa ghi chép gì đó rất chăm chú. Khi thấy bóng Haley, cô buông sổ ra, vẻ mặt cùng kinh ngạc. Vẻ kinh ngạc đấy càng được nhân lên, khi thấy bóng của Melek đi cạnh Curran.
“Chị Haley! Sao chị lại ở đây?”
“Endora. Hóa ra mọi người đều ở đây…”
Haley kể lại ngắn gọn rằng nhiệm vụ vừa rồi họ đã hoàn thành theo 1 cách kỳ lạ nhất chính là… bắt cóc đến tận hai người và rồng. Nghe đến đấy, tất cả nghe tin đều trầm ngâm.
“Vậy theo ý chị nói… trong làng hiện đang có một chuyên gia về Dextroamphetamine, là Kaspar von Wengener, cũng là cháu họ của chị.”
“Phải. Cậu ấy đang chạy khắp làng kia kìa.”
“Vậy em có vài điều cần trao đổi với cậu ta. Melek, cậu có muốn đi cùng không?”
Endora ngồi dậy, đến bên cạnh Melek và ghé sát tai, nói thầm.
“Hoặc ở lại giúp tôi quan sát tình hình. Đặc biệt là Kỵ sĩ trưởng Citlali và vương gia Raymond Wise.”
Nói rồi, Endora mặc áo khoác vào và rời ra ngoài.
...
“16h46 ngày 31 tháng 10 năm 819, tiểu đội gặp Roland Klugman tại núi tuyết nằm trên kinh tuyến gốc, 76 độ vĩ Bắc. Gặp tấn công bởi các đối tượng không xác định vào lúc 17h05. Tiểu đội tách làm hai để đối phó. Đội viên Hanazawa rời tập thể vào lúc 17h29. Tìm thấy dấu vết của người Nyrthied. 17h40, gặp bão tuyết, tiểu đội tìm nơi trú ẩn theo hướng dẫn của Klugman.”
Vì một lí do gì đó, Cain không hề nhắc đến cuốn sổ nhận được từ báo cáo của Linnea.
“18h30 chạm trán “Sita” và thiếu nữ người Nyrthied. Tình huống chuyển thành ôn hòa, tiểu đội quyết định đi theo cả hai. Tiểu đội đến làng vào 21h57, tạm chưa xác định vị trí.”
Và tại đây, họ gặp lại Hanazawa đã lạc đội lẫn vị Vương gia được tìm kiếm cùng một lúc.
Sau khi nghe thông tin từ cả Chỉ huy Willoughby và Phó Chỉ huy Cain Byron, Citlali chỉ im lặng gật đầu. Bọn trẻ nằm cạnh tròn xoe mắt lắng nghe dù không hiểu gì, có lẽ chúng nó chỉ nghĩ rằng cách mà những người lạ này nói thật ngộ.
Ngôn ngữ phản ánh tinh thần của một dân tộc. Cách mà các âm phát ra thanh hay nặng, hoặc ngữ điệu khi nói một câu cũng phản ánh tính cách dân tộc đấy. Người Orion nói ngữ điệu khá nặng, trịnh thượng, nhát gừng và âm sâu. Còn tiếng của người Nyrthied, kỳ lạ thay, trầm bổng giống tiếng chim kêu hót trong rừng, chỉ là một tập hợp âm đơn giản để chỉ những sự vật, hiện tượng cũng đơn giản không kém.
Ngay cả khi đều là con người, có rất nhiều từ của người Orion không thể dịch sang tiếng Nyrthied, và ngược lại.
“...”
Trưởng làng nghe xong, quay sang nói gì đấy bằng tiếng bản địa với các bạn. Một cách bất ngờ, Citlali phiên dịch lại đầy đủ và đáp lời Trưởng làng bằng đúng ngôn ngữ đấy.
Cũng đúng một thứ âm điệu đấy, không lẫn vào lâu đâu được.
Thậm chí, dường như vị Kỵ sĩ mặt lạnh như tiền này, nói ngôn ngữ của người Nyrthied còn thông nhanh hơn là nói thứ tiếng mà các bạn vẫn hay dùng với nhau.
“Bà ấy nói rằng, cách đây một tháng, việc có kẻ lạ đến thăm nhà đã được các vị Thần dự báo qua quẻ bói xương chó sói.”
Citlali lựa những từ ngữ đơn giản để dịch lại những gì Trưởng làng nói với các bạn.
“Làng không rõ đấy là điềm tốt hay điềm xấu. Làng và người lạ không muốn ở gần nhau, sau sự kiện nhiều năm trước người trong làng đã chết gần hết. Hiện mọi người đang phải cho anh em họ lấy lẫn nhau để duy trì.”
Người đàn ông nhăn mày, dịch nốt câu cuối cùng.
“Bà ấy nói rằng, chúng ta chỉ được phép ở đây nghỉ nốt qua đêm này, sáng mai phải rời đi.”
Phiên dịch xong, Citlali cũng chỉ khoanh tay im lặng nhìn các bạn, không nói gì thêm. Nhưng cách mà anh ta ngồi chắn trước Trưởng làng, cũng như cách mà lũ trẻ có vẻ rất quen thuộc đến một mức độ thiên vị hẳn với những vị khách khác, có thể kết luận rằng Citlali chia sẻ một mối liên hệ đặc biệt mật thiết với người Nyrthied. Và, có cả sự dè chừng với chính đồng đội của mình.
Đến cả rồng cũng không thể hiểu được thứ ngôn ngữ này.
Nhưng Citlali nói nó thành thạo giống như đây mới chính là tiếng mẹ đẻ của người đàn ông.
“Trưởng làng, ta hiểu suy nghĩ của người.” Ngồi đối diện với vị Trưởng làng của người Nyrthied, Raymond Wise lên tiếng,
“Nhưng cũng chính vì hiểu suy nghĩ của người và yêu quý tất cả người dân ở đây, ý định của ta sẽ vẫn không thay đổi. Ta muốn biết rõ sự thật đã xảy ra năm đó. Muốn Orion biết mình đã hiểu lầm điều gì. Và hơn thế nữa, ta muốn trả lại cho người Nyrthied ánh sáng mà họ xứng đáng.”
Vị Vương gia đặt tay phải lên tim trái của mình, đầu cúi xuống đầy trang trọng như kính lễ với bậc trưởng bối và ánh mắt nhìn thẳng vào người trưởng làng. Trong đôi mắt vàng của người đàn ông đại diện cho dòng máu Đại Chủng Bắc - không, còn hơn cả thế. Orion chưa bao giờ chỉ là của Đại Chủng Bắc. Trong ánh mắt của người đàn ông đại diện cho những người, vào thời điểm hiện giờ, là đại diện của vùng đất này, là sự chân thành và nghiêm túc tuyệt đối, cùng với sự kiên định rằng anh ta sẽ làm được chứ không phải chỉ là đầu môi chót lưỡi.
Vương gia Raymond Wise lớn lên với một ý thức khác về người Nyrthied. Ngài được dạy, bởi chính bác của mình, cựu vương gia Edmond Wise về dân tộc này, với tất cả tình yêu với dân tộc này cũng như tình yêu với người Đại chủng Bắc. Raymond đi tìm họ và tìm đến họ với tất cả những tâm ý đó, rằng có một góc của Orion chưa từng ghét bỏ họ cũng như sợ hãi họ.
Người Nyrthied tóc trắng, da trắng, mắt vàng. Người Đại Chủng Bắc da trắng, tóc vàng, phần lớn có mắt xanh. Nhưng cũng sẽ có những người như Raymond Wise, sinh ra với mái tóc vàng và đôi mắt vàng.
Thật ra, bọn họ cũng không khác nhau nhiều đến vậy.
Và Orion luôn có nhiều hơn chỉ là những màu tóc và màu mắt ấy.
Ngồi giữa họ là Haley Willoughby, đầu cúi xuống, bàn tay nắm chặt.
Khi ngày diệt chủng diễn ra, Haley đã mười sáu tuổi. Có lẽ cô không biết, có lẽ cô chưa biết đủ, nhưng Haley nhớ một điều, khi đó cô - như mọi người dân Orion khác - đã tin rằng quyết định đó của Orion là điều
đương nhiên. Cho đến khi chiếc bọc không giấu được cây kim, cho đến khi Haley - với sự tò mò thuần túy của một kẻ không biết tới khắc nghiệt của con người - chạm tới bí mật được chôn vùi dưới lớp tuyết dày của Orion.
Kể từ ngày đó, nỗi ân hận luôn nằm sâu trong lồng ngực, giống như khảm vào trái tim, vào dòng máu Đại chủng Bắc của cô. Và Haley đã luôn,
luôn luôn, cảm thấy có lỗi với Lali.
“Tôi là một người của tòa thành Orion.”
Giữa những con người đang đau đáu về quá khứ, Haley ngẩng đầu, lên tiếng.
“Trong người tôi chảy dòng máu của người Đại chủng Bắc, nguồn cơn của tội lỗi đã gây ra thảm họa cho mọi người.”
“Không có lời biện minh nào cho tội ác của dân tộc tôi, không lời xin lỗi nào có thể làm sống dậy những người đã chết.”
Người phụ nữ đặt hai bàn tay lên đầu gối, cúi mình. Giọng nói của cô mang theo nỗi xót xa và ân hận không thể xóa nhòa.
“Dù vậy, thật lòng xin lỗi mọi người.”
Haley ngẩng lên, trên vành mắt hơi đỏ là ánh sáng kiên định tỏa ra từ con ngươi vàng nhạt.
“Những kẻ thủ ác phải bị trừng trị thích đáng. Chúng tôi ở đây để sửa đổi sai lầm từ quá khứ và thay đổi vận mệnh của cả hai dân tộc.”
“Nhưng chúng tôi không thể làm được một mình, vậy nên xin mọi người hãy giúp đỡ.”
Người phụ nữ nói tiếp.
“Hãy cho chúng tôi ở lại đây ba ngày.”
“Ta cam kết với người Nyrthied sự yên bình.” Vị Vương gia lên tiếng.
“Và đây là cam kết của chúng tôi.”
Cùng lúc đó, Haley đặt thần khí của mình xuống trước mặt vị trưởng làng.
Citlali không phiên dịch ngay lập tức, mà vẫn chỉ khoanh tay im lặng chờ xem có ai muốn bày tỏ gì nữa không. Những thứ mà vị Vương gia hay Kỵ sĩ trưởng vừa nói, chỉ có thể tìm một câu nói với ý nghĩa tương ứng gần nhất để thể hiện cho người Nyrthied hiểu.
Câu chuyện này, kỳ thực phụ thuộc rất nhiều vào cách mà Citlali quyết định sẽ truyền tải lời của các bạn như thế nào đến ngôi làng này.
Choice cho player:
- Thuyết phục trưởng làng cho họ nán lại 3 ngày.
- Rời đi vào sáng hôm sau.
Hạn post choice và bài: Đúng 48 tiếng kể từ sau khi story được post lên. Player khi choice cần ghi tối thiểu 100 word count mô tả chính xác các hành động và thoại của nhân vật ứng với choice đấy để tình huống tiếp tục diễn ra.
@
Heavenleena @
BubbleTea @
aiden.c @
リトルグミー
Đánh dấu