Địa điểm: Utumno
Thời gian: Sau khi qua cầu
Rồng Chúa lặng im nghe Ilya nói và nói, không hề ngắt lời. Cuối cùng, khi cậu con trai đặt một nụ hôn lên tay Ngài rồi sau đó vỗ nhẹ, Ngài nhắm mắt.
Ngài cảm nhận được, từ động chạm nhỏ xíu kia, một ngọn lửa đã thổi bùng lên trong tim Ngài. Ngọn lửa rừng rực đó tham lam hấp thụ từng chút từng chút cảm xúc bên trong, nghiền nát, đốt trụi, ngấu nghiến từng tấc bên trong cơ thể Ngài, nhưng thủy chung không vượt qua được da thịt. Chỉ có gương mặt Ngài dần dần tái nhợt, cuối cùng trắng bệch như tuyết.
Elg mở mắt.
Và Ngài thở ra một hơi, dài đằng đẵng như ngàn năm sống, nặng nề đến nỗi Alston bất thần quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía họ.
"Ilya." Ngài hé miệng, trên gương mặt trắng nhợt là đôi mắt sáng như sao. Ngài chậm rãi nói, từng từ, từng chữ.
"Ta tự hỏi… rốt cuộc trong mắt ngươi, ta là kẻ như thế nào?"
"Có phải nhìn ta khiến ngươi cảm thấy, ta vác trên vai trách nhiệm rất mệt mỏi, rất đau đớn, rất… không cam?"
Rồng Chúa nhìn thẳng vào Ilya, ngọn lửa trong lồng ngực không tắt đi, từng giây từng phút đều khiến Ngài mất đi sức lực. Rồng Chúa nhìn Ilya, với sự buồn rầu và mệt mỏi Ngài chưa từng dùng để nhìn cậu, cứ như cuối cùng thời gian đã bắt kịp với Ngài. Rồng Chúa nhìn Ilya, khăng khăng và thẳng thắn, bất chấp cho một phần nào đó trong Ngài nói rằng Ngài không nên làm như vậy.
Nói rằng, Ngài hãy "bao dung" hơn.
"Ilya." Dẫu đang nhìn cậu như vậy, giọng của Ngài vẫn rất mềm mại, tựa như cát chảy ba tháng dưới lòng sông, đã sớm thành bột mịn.
"Ngươi biết không, ngươi không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, muốn che mưa chắn gió cho ta."
Ngài nói, nhẹ nhàng và bình thản.
"Nhưng ta không cần ngươi, hay bất cứ ai, che mưa, chắn gió."
Nói rằng, Ilya chỉ là một đứa trẻ với tấm lòng ngây ngô và trong sạch, mà Ngài nên bảo bọc nuông chiều. Tựa như cây non cần ánh sáng và nước mát, tựa như con trẻ cần dung dưỡng bằng tình yêu và khoan dung.
Nhưng Ngài đã không làm thế. Bởi vì.
"Ilya." Rồng Chúa nở một nụ cười buồn.
"Ta không phải nàng công chúa ngồi trong tòa lâu đài hắc ám, chờ đợi hiệp sĩ đến giải cứu."
Rồng Chúa biết, tất cả những điều Ilya nói là thật tâm, là quan tâm đến Ngài. Nhưng phần quan tâm này, Ngài nhận không được.
Không phải vì Ngài đã quen với việc chống đỡ một mình, không phải vì Ngài coi thường một con người bé nhỏ có thể làm nên điều vĩ đại gì, càng không phải vì Ngài lo lắng cậu sẽ phải oằn vai. Mà thứ Ngài muốn, luôn muốn, chỉ là ai đó tôn trọng Ngài, hiểu được lựa chọn của Ngài, và tin tưởng Ngài sẽ không gục ngã.
Bởi vì trách nhiệm Ngài đang mang trên vai không chỉ là lẽ sống, còn là yêu thương và hạnh phúc của bản thân Ngài.
Nhưng Ilya lại nói, không thể chấp nhận.
Nhưng Ilya lại nói, muốn biến điều không thể thành có thể.
Nhưng Ilya lại nói, liệu Ngài có tin tưởng cậu không.
"Ngươi đã hiểu nhầm rồi." Rồng Chúa nói và Ngài nhẹ nhàng lắc đầu.
"Trách nhiệm của ta là do ta tự nguyện gánh vác. Trước khi ngươi yêu cầu ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng nên tin tưởng ta."
Ilya muốn Ngài chờ, nhưng Ngài không thể chờ. Ilya muốn Ngài giúp, Ngài càng không thể giúp. Bởi vì đứa trẻ này có lẽ chưa hiểu được, trên đời này không phải ai cũng cần một người khác cứu vớt, hay không phải ai cũng sống trong gông xiềng. Nếu Ngài gật đầu, chẳng khác nào dựng lên một lâu đài ảo ảnh trên sa mạc, để đứa trẻ đó chạy theo.
Như vậy, không công bằng.
"Ilya, nếu ngươi thực lòng muốn giúp ta…" Rồng Chúa nhẹ nói tiếp. Ngọn lửa trong lòng đã bị Ngài ép đến không còn.
"Trước hết, ta mong ngươi hiểu. Hiểu rằng thế giới này là một phần của ta, hiểu rằng ta sẵn sàng chịu tổn thương vì nó, hiểu rằng ta sẽ hi sinh nhiều thứ để bảo vệ nó, và hiểu rằng ta sẽ đặt nó lên trên hết thảy kể cả bản thân ta."
Trước đây, Haley từng kể cho Ngài nghe một câu chuyện cổ, tất nhiên theo như sở thích của đứa nhỏ ấy, thì là một câu chuyện về tình yêu. Haley nói, Ngài rất giống nhân vật chính của câu chuyện đó, là một người lòng mang thiên hạ.
Ha, lòng mang thiên hạ.
Ngài biết, Haley là đang lo lắng cho Ngài, cũng là trách móc Ngài.
Con người luôn tìm kiếm ý nghĩa sống trong cuộc đời mình vì họ không biết được nó, nhưng đối với Rồng Chúa, ý nghĩa sống của Ngài đã luôn rõ ràng từ khi Ngài mở mắt nhìn thế giới này. Vì thế, Haley không hiểu được Ngài, và Ilya không chấp nhận được lý do của Ngài.
Cuối cùng, Rồng Chúa vươn tay, vỗ vỗ lên vai đứa trẻ trước mặt mình.
"Ilya, ngươi muốn ta chờ, nhưng ta không biết mình phải chờ thứ gì. Ngươi muốn ta giúp, ta không biết mình phải giúp thứ gì. Bởi vì ta cảm thấy, ngươi căn bản quá quan tâm đến việc phải đối xử với ta thế nào cho đúng, mà quên mất rằng ta là kẻ thế nào."
Giọng Ngài mềm mại và dịu dàng, như thể đang nhắn nhủ.
"Nếu ngươi muốn làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, ta sẽ để ngươi sống một đời vô tư. Nhưng nếu ngươi muốn trưởng thành thật nhanh, thì đừng trông chờ vào ta nữa. Thứ ta có thể giải thích cho ngươi hiểu cũng chỉ tới đây mà thôi."
Nói xong, Rồng Chúa điềm tĩnh hạ mắt, khi Ngài nhấc mi lên, ánh sáng bức ép lúc trước đã biến mất, chỉ còn một mảnh anh minh.
"Cũng cảm ơn ngươi." Ngài nói.
"Ta cảm thấy đã tốt hơn rồi."
Có lẽ sau khi ngọn lửa giận dữ ấy bùng lên, đã đốt uất nghẹn trong lòng Ngài thành tro, ủ ấm hạt mầm non xanh của mùa mới. Hoặc cũng có thể là ngọn lửa đó đã đốt sạch tầng giấy mỏng, chỉ cho Ngài một trang sách hoàn toàn khác. Dù là thế nào, Rồng Chúa biết, có những thứ đã xảy ra sẽ không thể nào hoàn trả lại như ban đầu.
@
Peacerod
Đánh dấu