Địa điểm: Vertrauen
Thời gian: 14/11/819
"Không biết cuối tuần này quý cô có thời gian không, ta muốn nhờ quý cô dẫn đi tham quan ngôi trường này, để biết nhiều hơn về mọi thứ ở đây. Trên hết, cũng vì chúng ta đều là con nhà binh."
"Cho phép ta được nói điều này nhưng... ta cảm thấy thật thoải mái khi trò chuyện cùng quý cô."
“Thật… thật ạ? Nếu vậy thì… em thực sự… rất vui.”
Khí thế của anh Alexandra khiến cô bé Edda bối rối ra mặt, khoảng cách gần hơn bình thường càng khiến nàng tiểu thư tóc đỏ ngượng đến đỏ cả mặt. Cách nói chuyện vốn cố gắng tỏ ra lịch thiệp kiểu cách giống bạn học quý tộc cũng bị rơi mất đến phân nửa, chỉ còn như một cô bé 14 tuổi bình thường.
“Vậy… vậy… ừm… Anh Nain này. Cuối tuần này nếu được, em đưa anh đi thăm quan trường mình nhé?”
Edda dè dặt ướm hỏi, hai mắt hơi rụt rè nhìn lên thăm dò thái độ người con trai ngồi cạnh. Tuy là học sinh chuyển đến có sơ đồ với giới thiệu đầy đủ trong sổ tay phát cùng hồ sơ học tập cá nhân, nhưng có người dẫn đi thăm quan tận nơi và giới thiệu vẫn thích hơn. Vertrauen bản chất là một pháo đài cổ kính khổng lồ, nó vừa là cơ sở giáo dục cho quý tộc lại cũng vừa giống một di tích lịch sử.
…
"Riêng ta thì lại ngưỡng mộ công việc của gia đình quý cô Weizmann hơn. Tin tức dù sao cũng rất quan trọng đối với thương nhân nữa."
"Thứ lỗi, ta không hiểu ý của quý cô lắm."
Florentine phẩy tay, chiếc quạt lụa đính pha lê trong tay nàng gấp “phạch” lại. Khẽ nghiêng nghiêng cán quạt trên gò má tán phấn hồng cầu kỳ, nàng tiểu thư nhà Weizmann nở nụ cười khó lường.
Dường như nàng đang thích thú, lại nửa ngờ hoặc. Nhưng trên tất cả, là cảm thấy một thách thức.
“Nhưng nếu không có những người chèo lái dòng chảy thịnh vượng, thông tin cũng vô giá trị.”
Nàng mỉm cười. Một câu nói, đủ khái quát bản chất của dòng họ Weizmann. Bản chất của họ chính là thao đổi và thương thuyết để cùng cộng sinh.
“Và món đồ ngoại lai này, hẳn có rất nhiều công dụng không chỉ là đồ chơi đơn thuần. Sẽ làm sao… nếu Quân đội có một đơn đặt hàng? Chúng ta có thể bàn về chuyện vui này sau, những đứa con nhà Carrow.”
…
"Anh tràn đầy quyết tâm với hoài bão của mình như thế, tôi nghĩ anh sẽ có thể đảm nhận công việc ấy trong tương lai không xa thôi."
"Tôi chỉ mới nghe nói về Harmony, chứ chưa bao giờ được xem bản thiết kế như anh. Nó vĩ đại đến thế cơ à? Anh làm tôi tò mò quá."
"Tôi có thể có vinh hạnh được nghe anh kể về nó lát nữa không, anh Moritz?"
Ingo khi đã phát biểu xong, tư thái rất chuẩn mực lại yên vị đúng nơi mình nên đứng. Những trí giả trong giới quý tộc, cũng luôn biết vị trí của bản thân như vậy.
Phản ứng của tiểu như nhà Callan làm anh ngạc nhiên đôi chút, lông mày hơi giản ra nhưng rất nhanh biến thành một nụ cười hiền lành.
“Có ai đã nói rằng cô rất thú vị chưa, tiểu thư Callan?”
Đôi mắt xanh lục phía sau cặp kính dường như có chút ý vị, nhưng vẫn đi cùng sự tôn trọng và tâm đắc. Nếu bỏ gọng kính tròn và mái tóc dài được cắt ngắn đi rồi vuốt lên, dù có chút non nớt cũng không thể phủ nhận rằng, Ingo là một chàng trai với dáng dấp khá thu hút.
“Hẳn nhiên rồi, quý cô của tôi; nếu cô không ngại những buổi nói chuyện dài với giới trí giả. Người ta vẫn hay gọi chúng tôi là những con người khô khan.”
….
“Ưm… Em có thể... ở ngoài đây thêm một lúc nữa được không?”
Johann hơi bất ngờ với câu trả lời của Visha. Ý anh là, dù không hẳn là thích thú nhưng cậu chủ nhà Wengener đã quen với việc những yêu cầu hay lời mời của mình luôn nhận được sự hưởng ứng của những người xung quanh.
Không phải là khó chịu, có lẽ đó là một trai nghiệm… mới lạ.
“Được chứ. Bất cứ ai cũng sẽ có lúc cảm thấy cần có không gian riêng.”
“Ưm… Thật sự thì… Hội trưởng, anh không giống như em đã tưởng tượng lắm.”
“Ý em là, em nghĩ anh là một người rất lạnh lùng, khó gần lắm. Nhưng mà, anh hoá ra lại ngược lại, nhiều lắm.”
Không rõ có ai nghịch làm xước mất nguyên cái đĩa than nhưng may mắn là khoảng khắc này tiếng nhạc đã được chỉnh cho quay về bình thường, một khúc dạ vũ cổ điển chẳng hạn. Johann im lặng, rồi mất 3s sau thì anh gần như bật cười.
Nói cho đúng hơn là phá ra cười.
“Vậy sao?”
Anh hơi đẩy kính ra, quệt nước mắt vô tình chảy ra vì nhịn cười.
“Thật đáng xấu hổ, như vậy là anh đã bị phát hiện rồi.”
Khẽ lắc đầu, Johann thở dài.
“Khi giữ trọng trách, em bắt buộc phải mang trên mình hình tượng của người lãnh đạo. Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của những quý tộc, với vai trò là người gìn giữ tinh thần tôi tớ và chuẩn mực đạo đức cho cả xã hội này.”
Johann hiểu rất rõ tính cách thật của từng người trong trường. Những khi chỉ ở với nhau, mỗi vị quý tộc mới có thể cởi bỏ bớt cái vỏ hào nhoáng của bản thân mà ăn nói một cách thoải mái với nhau hơn. Dẫu vậy, lời nói sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ, suy nghĩ ảnh hưởng đến hành động, hành động ảnh hưởng đến thói quen, thói quen ảnh hưởng đến nhân cách và cuối cùng là cuộc sống.
Luôn giữ sự trang nghiêm cho chính bản thân là một trong những nhiệm vụ của giới quý tộc, khi họ là hình mẫu hoàn hảo cho xã hội. Họ không được phép sống trái với niềm tự hào đấy, không thể được phép hổ thẹn hay buông thả. Đó là lối cư xử cho những kẻ ích kỷ, chỉ biết thụ hưởng vật chất xa hoa mà ông cha để lại. Mọi xã hội muốn phát triển đều cần những người đi đầu giữ ngọn cờ tiên phong.
Đó là ý nghĩa tồn tại của Vertrauen.
“Anh không biết nhà Serebryakov. Có lẽ em đã sống một cuộc sống vui vẻ vô lo trước đây.”
Johann gật đầu cười với Visha, và khẽ ra dấu tạm biệt.
“Nhưng hãy chú ý khi học ở đây. Bí mật của chúng ta đều an toàn trong tay người kia. Nếu có vấn đề gì, cứ nói với anh là được.”
Vài phút sau khi Hội trưởng rời đi và trao trả sự yên tĩnh cho Visha, một hiện tượng kỳ lạ bỗng thu hút ánh nhìn của cô bé.
Chính xác hơn, là nhãn lực và phản xạ nhạy bén của Visrin.
Từ nơi ban công của tòa Nội trú này nhìn xuống, chính là một mảnh sân rộng với đàn phun nước. Cứ cách tiếng, lại có một nhóm bảo vệ mang theo đèn chiếu và chó nghiệp vụ đi canh chừng. Thông thường, quy trình đó sẽ lặp lại mà không có gì đặc biệt xảy ra cả.
Nhưng những con chó đang sủa và đột nhiên, lồng lên chạy khỏi tay cầm dây xích của bảo vệ. Họ vô cùng chật vật để chạy theo những con vật và trấn tĩnh chúng lại. Âm thanh của dàn nhạc trong sảnh và tiếng cười nói quá ồn ã để phát giác, mà có chăng thì họ cũng không đủ khả năng để phát hiện.
Những con chó vốn hung tợn đó đang đặc biệt sợ hãi một thứ gì đó ẩn mình trong màn đêm.
Nhìn bao quát cả khung cảnh, Visrin phát hiện có một luồng Khí tức, mảnh mai như tơ nhện nhưng có tồn tại, đang lặng lẽ luồn trong những điểm tối mà ánh sáng chiếu không tới, đến khu nhà phía Tây.
Trong sổ tay mà họ được phát, dãy nhà phia Tây là dãy nhà bỏ hoang chưa được sửa chữa, hiện được chưng dụng để chứa đồ. Trước kia, nó là địa điểm đặt khu Y tế riêng của trường. Do quá biệt lập, các học viên khi gặp vấn đề về sức khỏe sẽ được chuyển đến đấy thăm khám và cho thuốc, nếu vượt quá khả năng của các Y bác sĩ mới chuyển ra ngoài.
[...]
Tiếng nhạc đột nhiên nổi lên cắt ngang cuộc trò chuyện sôi nổi. Từ lúc nào, những người phục đã xếp thành hàng và bắt đầu đưa món ăn lên. Trong lúc các bạn trò chuyện với Edda, Florentine và Ingo, Alice cũng trò chuyện với những người khác và bọn họ cảm thấy đã đến lúc nên bắt đầu bữa tiệc. Alice lùi lại sau lưng Alfonse, nở một nụ cười tinh nghịch với cậu, giống như nói nhỏ là "Em đói rồi." đồng thời xin lỗi đã cắt ngang cuộc nói chuyện hưng trí của Alfonse và Florentine.
Những người bạn Kỵ sĩ của nàng đã xoay sở không tồi, Nora nghĩ, nhưng càng nói nhiều sẽ càng dễ bị lộ nhiều. Tình huống bây giờ không phải là quá lý tưởng, nhưng một chút nghi ngờ luôn là cần thiết. Người Orion không bao giờ dễ dàng tin những gì tai mình nghe.
Cũng lúc đấy, mọi tiếng trầm trồ ồ lên khi một người bước vào sảnh từ ban công. Một chàng trai quý tộc với vẻ ngoài mực thước và lạnh lùng. Người chủ bữa tiệc này, cầm ly rượu giơ lên giới thiệu chính thức các bạn với đám đông.
Johann von Wengener.
Tiệc tùng không thể thiếu đi khiêu vũ. Dàn nhạc công tấu lên khúc Waltz, và những nàng tiểu thư cùng các công tử nắm lấy tay nhau xoay vòng trong đại sảnh cùng từng nốt nhạc trầm bổng tinh tế. Một số khác lại mời rượu nhau, và cùng đi ra những chỗ kín đáo hơn để trò chuyện hay bàn luận vấn đề cá nhân.
Những người đã tiếp chuyện các bạn khi nãy, cũng vẫn lưu lại ở đây. Edda lóng ngóng ngồi ở sofa nghe chuyện của các anh chị, mắt dõi theo các cặp đôi đang khiêu vũ. Ingo cầm ly rượu vang chưa buồn uống trên tay hoặc cũng chỉ là theo phép mà bàn luận điều gì với Hội trưởng Johann. Nàng Florentine thì đang xem xét các bản phổ nhạc, dường như định đích thân mình sẽ chơi một bản nhạc nào đấy.
Cũng đã đến lúc để các bạn có thể quay về phòng mình và nghỉ ngơi cho đến khi sáng và bắt đầu quá trình học tập như tất cả mọi người khác. Thời gian buổi sáng chính là dành cho viêc kết thân và xóa đi nghi ngờ, còn ban đêm…
Trong màn đêm, những bí mật của ngôi trường này mới bại lộ.
Kể từ đêm hôm nay, tất cả player thuộc nhánh này sẽ có thời gian vừa đúng 7 đêm trước khi thông tin về các bạn bị các học viên liên lạc ra ngoài để kiểm tra lại. Trong 7 ngày đấy, các dấu hiệu lạ sẽ xuất hiện và nhiệm vụ của các bạn là tự phối hợp với nhau để thu nhặt chúng, tìm hiểu ra câu chuyện đằng sau.
Choice cho đêm thứ nhất:
- Tiếp tục làm thân với các NPC để lấy thông tin.
- Tìm cách lần đến tòa nhà phía Tây (bí mật).
- Điều tra dấu vết của chó nghiệp vụ (bí mật).
- Tìm cách hỏi chuyện nhóm bảo vệ (công khai).
- Về phòng ngủ.
- Khác.
Với các choice Bí mật, việc điều tra bắt buộc phải diễn ra lặng lẽ và sẽ xuất hiện các task khiến player có khả năng bị lộ tẩy trước hạn. Với các choice Công khai, player sẽ thăm dò một cách công khai mà không gặp phải các Task, tuy vậy thông tin các bạn nhận được sẽ lẫn cả những thông tin giả hay đánh lạc hướng. Sẽ có một số diễn biến gộp ngày cho phù hợp diễn biến.
Hạn choice: Đúng 48 tiếng kể từ sau khi story được post lên. Player khi choice cần ghi tối thiểu 100 word count mô tả chính xác các hành động và thoại của nhân vật ứng với choice đấy để tình huống tiếp tục diễn ra.
@
Peacerod @
Shin Ăn Hại @
Wes. @
Lufika
Đánh dấu