Địa điểm: Vertrauen
Thời gian: 15 - 19/11/819
“Một thử thách… sao.”
Dù chỉ mỉm cười hiền lành với những câu trả lời thật thà của Alfonse, nhưng dường như thầy Trebla có chút nào đấy, ánh lên sự hứng thú trong đôi mắt xanh lơ phía sau cặp kính.
“Mephisto không phải vai phụ. Đó kỳ thực là một vai rất quan trọng. Sẽ không có Faust nếu không có Mephisto.”
Ánh sáng và Bóng tối của thế giới này luôn tranh công, nhưng kỳ thực cả hai đều phải tồn tại cùng nhau.
“Kiêng kỵ vì chúng ta không hiểu được chăng? Có lẽ vì chúng ta sợ chính bản thân mình. Nói cho cùng, thánh thần là thứ mà đầu óc chúng ta tự tạo ra dựa trên hình ảnh của chính mình. Chúng ta tùy thời mà sùng bái, cũng tùy thời mà ruồng bỏ.”
Điềm nhiên kết luận, thầy Trebla thủng thẳng lấy một miếng bánh quy đường trên bàn.
“Nhưng ác quỷ thì khác. Con người tạo Thần thánh dựa trên sự sùng bái nhưng lại tạo ra Ác quỷ dựa trên nỗi sợ. Chúng ta gán tất cả những cái không biết, không hiểu, sự ngu dốt và yếu đuổi của bản thân cho Bóng đêm. Dù em nói rất đúng, Mephisto vốn không phải một ác quỷ. Là một kẻ đặt cược với Chúa trời để thử thách và dụ dỗ con người.”
“Em đã đến Nebel và bước vào nhà thờ Sistine bao giờ chưa, Alfonse?”
Người đàn ông tóc vàng nhìn vào mắt cậu.
“Thầy đã từng đến đấy rất nhiều lần khi còn trẻ với em gái ruột của thầy. Ở nơi đấy, người ta sợ ác quỷ nhưng lại chẳng bao giờ nói ác quỷ giống như quái thú sẽ xuất hiện từ trong rừng để tấn công hay ăn thịt con người. Theo Kinh sách, ác quỷ là kẻ lần mò trong bóng đêm, thì thầm vào tai những người thiện lương các ý niệm gian tà để họ u mê mà làm điều xấu, từ bỏ đức hạnh. Nghe thật giống lời biện minh ngu ngốc cho những gì bản thân mình làm. y vậy mà, chúng ta đã từng rất tin vào điều đấy. Đó là lý do vùng đất này sa đọa, khi con người quên đi cách chịu trách nhiệm cho những gì mình làm.”
Nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt đứng tuổi đấy, dường như có chút gì tàn nhẫn khó hiểu. Đôi khi sự tàn nhẫn không chỉ là khát máu, độc ác. Sự tàn nhẫn cũng có thể chỉ đơn thuần là, cự tuyệt thông cảm để phán xét một cách độc đoán.
“Bản chất đám đông là con chiên. Chẳng có gì là sai nếu biến chuyển chúng theo mệnh lệnh của người chăn cừu. Nói cho cùng, đó là việc làm mang lại lợi ích cho tất cả.”
“Còn em, Alfonse?”
Thầy chống cằm.
“Em là con chiên, là chó chăn cừu hay kẻ chăn cừu?”
Từ khi bước vào căn phòng tối để rửa ảnh, cả hai người họ dường như đều cảm nhận được điều gì đấy rất khác thường. m thanh bên ngoài hầu như yên ả, vào đây trở nên tịch mịch u ám. Màn đêm với những ánh đèn đỏ lấp lòe càng khiến không khí bên trong dường như có gì đấy ác ý, quỷ quyệt dõi theo và khiến con người đông cứng lại bởi một nỗi sợ bản năng vô hình.
Mồ hôi lạnh tuôn ra trên thái dương Fanny, chảy dọc xuống cổ của cô bé. Mọi đốt xương đều đau nhức đến như buồng phổi bị bóp nghẹt.
Không thở được.
Lạnh quá.
Cha ơi, con sợ.
“Giselle…”
Tiếng hát của Thánh thuật sư cất lên, ban đầu chỉ ù ủ bên tai Fanny, dần trở nên rõ ràng, ấm áp. Bàn tay đeo găng nhúng thước phim xuống bồn hóa chất, dù chậm chạp nhưng nhích dần dần.
Trong khi đấy, có một
thứ đang chậm rãi xâm chiếm vào chính đầu óc của Giselle. À, không phải.
Là của Shelby mới đúng.
[Con người]
Không có ánh sáng. Một bóng đêm trải dài như chất dầu loang nhớt bám chặt quấy lên từng điểm nhỏ nhất trong tâm trí của Shelby, nén ép đến nghẹt thở tựa bàn tay đang bóp chặt lên cổ cô.
[Vậy là các ngươi đã tìm thấy ta.]
Hắc Khí tức, rõ ràng chỉ là một loại khí tức giống như năng lượng xấu, tiêu cực. Giống xăng dầu hay than đá nào có thể có ý chí riêng biệt.
Nhưng đây rõ ràng là một vật thể có ý chí riêng biệt. Không chỉ là có ý chí, mà còn là ở một mức rất cao cấp, đủ để thao túng người khác.
[Bức ảnh này chụp lại một phần của ta và lưu giữ ý niệm về bản thể thật. Ta ở đây vì các ngươi thù ghét lẫn nhau. Ta sinh ra từ một lời nguyền thù hận hàng ngàn năm trước. Nhân loại, chính các ngươi đã sinh ra ta, vậy mà lại muốn chối bỏ ta ư?]
Sức ép đấy ngày càng nặng đến gần như muốn đẩy ngã và nghiến dẹp thân hình nhỏ bé của Shelby, Nó tràn vào lục lọi từng ký ức nhỏ nhất, riêng tư nhất, nhuốm đen dần những thứ mà cô trân trọng bằng hình ảnh của cái chết và đau khổ, bệnh hoạn và tăm tối.
Giống như sự tuyệt vọng.
[Đã đến lúc để ta trở lại. Tên Albert đã muốn phong ấn ta lại bằng mạng của lũ dân làng Jesiona… Nhưng hắn đã tính toán sai hoàn toàn. Điều đó chỉ càng làm ta mạnh hơn. Đến cuối cùng, hắn ta đã phong ấn ta vào… Bức ảnh đấy chụp lại… vật chứa…. Của… t...a...]
Vật thể đấy chỉ có thể nói những gì nó nhớ. Dường như, đấy chưa phải là một phần đầy đủ.
…
Cho đến khi tỉnh lại, Giselle thấy mình đang nằm trên giường của bệnh xá. Mùi cồn thoang thoảng, sạch sẽ trái với nơi ngột ngạt kia. Fanny cũng chỉ ngồi cạnh, dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng có vẻ chưa cần nằm xuống.
Trên đùi cô, là bao giấy chứa ảnh.
“Giselle.”
Fanny cất tiếng, giọng run rẩy nhưng cố nước nuốt bọt trấn tĩnh lại. Từ trong bao giấy, cô rút ra một bức hình đen trắng.
Trái ngược với những trải nghiệm kinh hoàng mà cả hai mới trải qua, bức ảnh này sinh động, sáng sủa và ấm áp. Và cũng vì vậy, nó là thứ rợn người nhất.
Đó là ảnh chân dung của một người đàn ông vào khoảng 30. Ông ta mặc đồ truyền thống của Y Thuật sư - mà Shelby có thể đôi lúc thấy họ vận áo dạ đen dài, mũ đen rộng vành và găng tay đen ở gần Bệnh viên trên Đảo. Nụ cười ấm áp, khuôn mặt góc cạnh và cái mũi gồ ghề chuẩn người Orion. Đôi mắt xanh lơ và màu tóc vàng không khó đoán dù đó là màu xám.
Chẳng ngoài ai khác, đấy chính là thầy Trebla, nhưng trẻ hơn.
Trên ve áo, có một bảng hiệu kim loại mà nếu dùng kính lúp soi lên sẽ thấy.
Albert von Wengener.
Unlock: Portrait of Darkness.
Với player vẫn có tương tác tiếp diễn: Tuân theo hạn post bài như bên dưới.
Hạn post bài: Đúng 48 tiếng kể từ sau thời điểm story được post (real). Player khi choice cần ghi tối thiểu 100 word count mô tả chính xác các hành động và thoại của nhân vật ứng với choice đấy để tình huống tiếp tục diễn ra.
@
Peacerod @
Lufika
Đánh dấu