Địa điểm: Vertrauen
Thời gian: 14/11/819
“Quý tộc mới nổi sao? Haha.”
Thầy Trebla bật cười, giọng có chút khàn khàn. Tuy vậy, lại không hề có ý tứ chế giễu hai anh em nhà Carrow. Có vẻ cách mô tả “giản dị” của Alfonse có chút gì đấy khác biệt và thân thiện hơn hẳn phong cách ăn nói mực thước hoa mỹ của những con em quý tộc ở Vertrauen.
“Nếu hai trò được nhận vào Vertrauen, hẳn nhiên nhà trường đã đánh giá kỹ càng rằng các em là những đứa trẻ xứng đáng nhận được sự giáo dục tiên tiến nhất của Orion.”
Tài năng. Học thức. Xuất thân. Địa vị. Tiền kỳ thực không phải là tất cả để được theo học ở ngôi trường tư thục này, nhưng tất cả những người học ở đây đều không thiếu tiền. Người Orion tin rằng những dòng họ quý tộc lâu đời sở hữu một nền tảng vững chắc, vì vậy chỉ có họ mới có thể trở thành hình mẫu cho cả xã hội. Tuy vậy, không có nghĩa là Orion phủ nhận những dòng họ mới gia nhập bộ máy quyền lực.
Nói cho cùng, đích đến cuối cùng khi nhập học ở Vertrauen, chính là Hội đồng Trưởng lão.
Chỉnh lại cặp kính mắt, ông đáp lời cậu học sinh mới chuyển đến:
“Không cần lo lắng vậy đâu. Cả thầy và Giáo sư Wilsons đều chỉ có trách nhiệm là người hướng dẫn. Quyền quyết định là nằm trong tay các em.”
Quyền quyết định?
Alice mở to mắt, hơi giật tay áo anh trai.
“Hẳn nhiên là không rồi. Bên nghiên cứu như tụi thầy hay bị các nhà quý tộc gọi là đám người sùng bái lý thuyết, họ thích những gì đóng góp thực tế cho nền kinh tế hơn.” - Thầy Trebla cười ái ngại -
“Thầy cũng ở lại trường vào cuối tuần, nên nếu em cảm thấy hứng thú thì chúng ta có thể đến văn phòng thầy đàm đạo chút đỉnh về vài quan điểm? Thầy sẽ rất vui nếu được biết hơn các học viên nghĩ gì về bài giảng của mình.”
…
“...”
Thầy Trebla nhìn vài viên kẹo trên tay mình, lại nhìn cậu học viên mới hối lộ mình. Ánh mắt đảo qua nhìn Alice Carrow, khẽ gật đầu cười ý tiễn hai anh em. Nhìn đến lúc lão sư khuất bóng, cũng có thể thở phào rằng Trebla là hoàn toàn đi về phía ngược lại với tòa nhà bị bỏ hoang kia.
Có vẻ thực sự không có gì đáng ngại sẽ xảy ra vào đêm đầu tiên này.
Mãi đến khi thấy người đã đi hẳn, Alice mới thì thầm với Alfonse.
“Anh Alfonse. Thầy Trebla… quả thực... rất bình thường. Bình thường đến quái đản.”
Cô bé thở ra khi đi cùng anh trai mình đến khu Nội trú nữ.
“Nhưng đây là thứ em lấy được trong thùng.”
Một mẩu giấy nhỏ bị tước ngang được đưa cho Alfonse. Dòng chữ viết tay trên đó tựa đề là:
“Em không biết nó có nghĩa là gì. Nhưng… anh trai, anh biết đúng không?”
Đôi mắt của cô bé sắc lẻm, nhìn thẳng vào cậu.
Quận chúa Nora chợt hỏi Ilya. Dù gì, Quận chúa cũng không phải là một thành viên của Hiệp hội. Nhiệm vụ làm cùng nhau, cũng một phần bởi cả hai bên đều cùng muốn biết sự thật của Orion.
Nhưng không thể biết được, đến cuối cùng, Hoàng tộc Wise có ý định gì.
Choice cho Ilya:
- Nói thật.
- Nói dối.
- Không nói.
- Khác.
“Người yêu dấu, xin chàng hãy đừng lo lắng nữa, vì ta sẽ luôn ở bên chàng. Ta là người của chàng, nguyện như ý chàng, hỡi người yêu dấu.”
Lara cảm thấy hẫng cả người, thế giới xung quanh vị tiểu thư như chao đảo. Đến lúc nhận ra, bàn chân trần đã đặt lên sàn gỗ, trong khi tay và gần phân nửa trọng lực vẫn là tựa vào người cô bé lạ mặt.
“...”
Cô tiểu thư cúi mặt nhìn xuống dưới đất, mái tóc bạch kim xõa xuống che mất biểu tình. Vài giây sau, dường như có rung động rất nhẹ truyền đến vai Visha, nhẹ đến mức tưởng chỉ như lông vũ rơi xuống mặt nước và để lại những gợn sóng lăn tăn.
“Hihihi.”
Người dựa vào Visha đứng thẳng lên, hóa Lara còn cao hơn cô bé phải đến 5 phân chưa tính cao gót. Vòng tay khoác vào vai cô bé mới đến chưa bỏ ra, những ngón tay còn nhịp nhịp trên vai, rồi luồn qua gáy Visha trước khi sắp gọn gàng trước ngực.
“Em là người mới đến hả? Nhỏ hơn chị nghĩ ha, còn dễ thương nữa!”
Cô khúc khích cười, ngón tay đưa lên khẽ chọt chọt má Visha. Các cử động và ngôn ngữ cơ thể của Lara rất nhẹ và bay bướm, từ nãy đến giờ tưởng chỉ như đều là lướt khẽ qua người cô bé học viên mới.
“Chị là Lara Gressmann, trưởng Câu lạc bộ Nghệ thuật của trường. Cuối tuần này sẽ có biểu diễn một vở kịch với khách mời là các gia đình quý tộc. Chị mải mê tập, quên mất cả thời gian.” - Lara nhịp ngón tay trên bờ môi hồng của mình -
“Em không đánh thức thì chị quên cả ăn tối đấy. Mà em khỏe thật đấy! Con nhà binh đúng không?”
Như để minh họa, tràng âm thanh lục bục kỳ lạ chen vào giữa cuộc hội thoại của họ, và dường như phát ra từ bụng của Lara.
“Ọc…”
Ăn tối?
Hiện giờ đã là gần nửa đêm rồi. Tiệc đón bọn Visha cũng đã tàn từ lâu.
Chính xác thì vị tiểu thư này mải mê với vở kịch của mình đến mức nào mà đồng hồ cũng nhìn lộn?
Quanh phòng họ, trong ngăn tủ của phòng sinh hoạt chung lúc bấy giờ chỉ có vài thứ bánh trái nhẹ như bông lan (Kuchen), bánh quy, trái cây như nho, táo; hoặc vài gói trà đen.
Những thứ khác như giăm bông hay xúc xích, chỉ có dưới nhà bếp, hoặc tìm quản gia giúp chuẩn bị. Nhưng những vị tiểu thư dáng vẻ thon thả này, Visha nghe đồn đến cả việc họ ăn bao nhiêu cũng bị quy định nghiêm ngặt.
“Không… không phải chị đang đói đâu! Chị đang… đang luyện hợp xướng bằng bụng!! Phải rồi!! Là vậy đó!! Mà em tên là gì nhỉ?”
Lara đỏ lựng mặt lúng túng bưng tay che bụng lại, cố gắng lấp liếm che dấu như thế làm vậy bụng cô sẽ không kêu lên nữa vậy. Khí chất minh tinh sân khấu mấy giây trước cứ vậy bay biến sạch sẽ.
Choice cho player:
- Cho ăn đồ có sẵn trong phòng.
- Tìm cách kiếm đồ dưới khu bếp.
- Để mặc.
- Khác
"À, không hẳn... Gia đình em có truyền thống phục vụ cho quân đội từ bao đời nay, em hi vọng trong tương lai mình cũng có thể làm rạng danh dòng họ."
Wendelin lắc đầu từ chối nhẹ nhàng đề nghị giúp gọi người đến pha trà của Alexandra, ngón tay mảnh mảnh gõ vào ấm trà bằng sứ ngụ ý mình đã có đủ trà. Dường như cũng đúng lúc công việc tạm ổn thỏa, đàn anh đó đóng nắp lọ mực lại, nhúng cây bút mực vào cốc nước sạch cạnh đó để rửa ngòi.
Cốc nước trong vắt, chỉ phút chốc trở nên xanh ngắt, rồi đen ngòm.
“Ra vậy.”
Dường như nhận ra đây không phải một đối tác làm ăn tiềm năng cho nhà Fiedler, Wendelin cũng thở ra, lưng ngả hẳn ra sau tựa vào ghế bành, tay bóp qua bóp lại kêu rắc rắc. Vết chai tì bút trên ngón giữa của tay phải hẳn cho thấy anh là người thường xuyên làm việc với sổ sách. Không hẳn giống một ông chủ giàu có, mà là một nhà quản lý mẫn cán.
Dù sao một gia tộc có cả chục người con, cũng chỉ có một người có thể trở thành thừa kế.
“Những nhà buôn chúng tôi muốn làm ăn yên ổn cũng rất cần đến quân đội giữ gìn ổn định. Suốt 500 năm nay, nhà Fiedler vẫn luôn cảm thấy từng đồng thuế mình đóng hàng năm là xứng đáng.”
Đôi môi mỏng nhợt nhạt nhếch một nụ cười với Alexandra, rồi anh đứng lên đến bên tủ và lấy ra một chai Sauvignon Blanc. Đoạn, anh ta đặt nó lên bên cạnh ấm trà còn đang nóng, rồi mời Alexandra ngồi xuống chiếc ghế đối diện ở bàn của mình.
Còn về bản thân Wendelin, anh ta tự rót cho mình một tách trà.
“Rượu là thứ mà giới quý tộc thích đem ra khoe khoang. Rượu càng cổ, càng chứng tỏ độ tuổi lâu đời của một gia tộc. Nhưng nói đến giá trị, tôi thích trà hơn” - người đeo kính nhấp một ngụm từ cốc sứ trắng -
“Lợi nhuận cao hơn, dễ tiếp cận, có thể thu hoạch nhanh chóng, dành cho mọi đối tượng, không dễ bị liệt vào danh sách cấm buôn bán. Người ta có thể từ chối rượu, nhưng một tách trà có thể xuất hiện cả vào sáng, trưa, chiều, tối và đêm muộn.”
Lời lẽ dù trang nhã, nhưng ý tứ lại không bị hoa mỹ quá đà như những người quý tộc mà Alexandra gặp tối nay. Để ý lại, Wendelin cũng không xuất hiện trong bữa tiệc ngày hôm nay. Có thể anh ta cho rằng các bạn không phải khách làm ăn tiềm năng, cũng có thể vì bản thân anh ta vốn là người quản lý phía sau, không phải là dạng trực tiếp đi xã giao.
Nói gì thì nói, bộ dạng này có vẻ khá rõ ràng đã tiết lộ, đàn anh đây không thích chốn đông người.
“Khá là hiếm con nhà binh nhập học Vertrauen, hầu hết sẽ đến Trường sĩ quan Hoàng gia để kế thừa sự nghiệp cha ông. Gia tộc nhà cậu muốn có chân trong Hội đồng?”
Đến cả cách nói chuyện cũng đi thẳng vào vấn đề.
“Cũng không lạ.”
Wendelin tháo kính ra, mu bàn tay cọ qua đôi mắt hơi mệt mỏi.
“Nếu vậy, tôi cũng chỉ có một lời khuyên. Cậu không nên nói chuyện nhiều với con bé nhà Barnaby. Theo nguồn tin nội bộ tôi nghe được, nhà Barnaby đang bị tình nghi về lòng trung thành của họ với Quân đội.”
Choice cho player:
- Đồng ý.
- Phản đối.
- Hỏi thăm thêm.
- Khác.
"Chuyện của gia đình anh... tôi... thực sự rất tiếc."
“... À.”
Chuyến đi ngắn để tiễn Giselle đến Khu Nội trú nữ, kỳ thực vô cùng tĩnh mịch. Cả bản thân Ingo cũng không nói gì. Dường như cả hai người họ đều có những suy nghĩ riêng trong tâm tư của bản thân mà không hề nói ra.
Mãi đến khi nghe tiếng của tiểu thư Callan, anh mới ngẩn ra rồi lắc đầu. Ingo bây giờ trước mặt Giselle, vẫn là một người trí thức vô cùng hiền lành.
“Tiểu thư Callan, thật thứ lỗi vì để cô phải nhìn thấy cảnh đêm nay. Nói cho cùng, mọi người đều có quyền được sống an bình mà không cần biết đến sự thật.”
Anh thở dài, rồi khoát tay chào cô lần cuối, cùng với lời chúc ngủ ngon.
Hình bóng người thanh niên cao gầy giữa đêm sáng tản bộ một mình, có chút gì đấy cô độc.
…
Căn phòng mà Giselle ở cũng giống với phòng Visha vậy, có hai phòng lớn riêng tư cho hai người, chỉ chung duy nhất gian sinh hoạt lớn.
Khi Giselle mở cửa phòng, cũng đã khuya. Phải ngoài 10h tối. Bên trong chỉ lờ mờ ánh sáng của những ngọn đèn bàn, ánh sáng hắt từ cửa sổ, và không khí ngột ngạt đến kỳ lạ bởi cửa kính bị đóng lại. Cũng vì thế, trong này rất yên ắng.
Lần theo thứ ánh sáng yếu ớt trong phòng, cô có thể nhận thấy bên dưới sàn nhà là những tập sách vở ngổn ngang. Có vài trang còn bị xé. Có cả mảnh thủy tinh bị vỡ. Cứ như vừa có một cuộc ẩu đả ở đây.
Nội trú cho quý tộc, đặc biệt là các nữ quý tộc thì việc kiếm soát an ninh càng nghiêm ngặt hơn nữa.
“Hmph… hmph…”
Có tiếng thở nặng nề trong phòng nếu lắng tai nghe kỹ. Nó bắt nguồn từ gian phòng ngủ kế gian của Giselle, giờ lại đang mở toang cửa.
Dưới đất, một cô gái đang nằm cuộn người thở khó nhọc. Dường như cô bị ngã khi cố gắng leo lên giường nằm.
“Nước… Khát quá…”
Giselle nghe được những tiếng thều thào như vậy.
“Cô… là ai… học viên… mới?”
Dù gần như sắp ngất đến nơi, cô gái vẫn thều thảo khi nhận ra sự xuất hiện của người lạ. Trong sổ tay mà Shelby nhận được, thông tin về bạn cùng phòng của Giselle lại không có nhiều như của đồng đội. Nó chỉ ghi duy nhất là Fanny Sternberg, con gái một nhà báo rất nổi tiếng của Orion.
“Đừng… báo… Nhà trường… Giúp tôi lên giường… Tôi chỉ cần ngủ thôi…”
Tiếng nói khàn đặc như sắp tắt đến nơi. Nếu chạm vào, Giselle sẽ nhận thấy cơ thể của Fanny nóng rực như lò than và đang co giật nhẹ, có triệu chứng giống một cơn sốt nhiễm trùng. Thậm chí sau khi nói được câu trên, cô gái đã ngất hẳn đi và mê man.
Nếu không được chữa trị, không rõ sẽ để lại hậu quả gì.
Nhưng tại sao lại không thể mang đến Khu Bệnh xá?
Ma thuật của Shelby có thể giúp cô gái này, nhưng việc dùng nó là cả vấn đề đánh cược. Tiếng hát của một Thánh Thuật sư có sức ảnh hưởng lớn nếu không khống chế, và dường như có thể lôi kéo người đến nếu bị phát hiện.
Choice cho player:
- Để mặc.
- Giúp đỡ bằng ma thuật của mình.
- Đưa đến Bệnh xá.
- Khác.
Hạn post bài: Đúng 48 tiếng kể từ sau khi story được post lên. Player khi choice cần ghi tối thiểu 100 word count mô tả chính xác các hành động và thoại của nhân vật ứng với choice đấy để tình huống tiếp tục diễn ra.
@
Peacerod @
Shin Ăn Hại @
Wes. @
Lufika
Đánh dấu