Chapter 02: The Dead!
Tình đến vực sâu, người dễ tan
Mình ta xướng khúc ly ca a,
Hoàng hôn nghiêng bóng, xuân đã vãn
Lan nhân như mộng uổng tiếng thở than,
Mặc người chảy trôi tựa dòng nước
Tháng năm vô định biết đâu ngày về
***********
Themesong: Hương Mai Như Cố (Flower smell as far away) - Mai Bất Dịch ft Châu Thâm
Bây giờ ở bên ngoài đang là mùa đông lạnh lẽo, hay đang là mùa đông giá rét của lòng người. Từ lâu có một người đã quên một người đang ở tại nơi này chờ đợi một người.
Tại Vương quốc này cũng vậy, đây là Vương quốc Clow sau mười năm cái chết của Vương phi Suyung và sự ra đi không từ tạ của Hoàng tử Fei Wong Reed. Mười năm đã trôi qua, kể từ đó có rất nhiều việc đã thay đổi và có biết bao nhiêu con người cũng đã đổi thay. Thời gian cứ trôi mãi trôi mãi mà không ai có thể ngừng nó lại, vị thần của thời gian quả là một ông già khó chịu và chóng thay đổi.
Vị vua Hoàng đế độc đoán năm nào của đất nước này cũng vậy, bây giờ ông ta còn lại gì chứ? Bên cạnh ông chỉ còn là cung điện hào nhoáng nhưng băng giá, mọi thứ xung quanh ông không còn gì có thể mang đến cho ông cảm giác ấm áp của ngày nào.
Mong ước của ông ta lúc trước là gì, mong ước của ông chỉ đơn giản thôi, nhưng mong ước đó thật xa vời vào lúc này.
“Hoàng hậu, bà ấy ở đâu….?” Người đàn ông già nua yếu đuối trằn trọc nằm trên giường, hơi thở đã suy yếu đã cạn kiệt.
“Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu…..!” Ichihara thật sự khó nói ra lời chỉ có thể lắp bắp.
“Ichihara, mau gọi bà ta đến đây cho ta!” Hoàng đế mệt mỏi ra lệnh.
“Vâng” Ichihara đành ậm ờ tuân lệnh cho qua, ông ta chỉ cố tình vâng dạ cho có lễ vì vốn đã biết cho dù có tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa Hoàng hậu cũng sẽ không muốn đến đây. Chỉ có ông ta mà thôi, chỉ Ichihara này là còn đủ sức chầu chực ở đây để nghe lệnh của nhà Vua ban xuống.
Vừa nghĩ vừa thở dài, Ichihara nhớ lại khoảng thời gian trước kia Đức Vua và Hoàng hậu mặn nồng vui vẻ như thế nào, thì nay tình nghĩa giữa hai người cũng giống như tấm gương đã vỡ, không có gì có thể hàng gắn nổi. Phải làm sao bây giờ, Ichihara đang lo lắng suy nghĩ bước ra khỏi cửa thì trông thấy Li Hoàng hậu không mời mà đến, đứng trước mặt ông làm Ichihara thản thốt chưa từng thấy.
“Bề tôi, kính chào Hoàng hậu!” Ichihara vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Tốt, nhà ngươi mau đứng lên đi. Đã lâu không gặp, sức khỏe của bệ hạ như thế nào rồi?” Hoàng hậu Li ân cần hỏi thăm.
“Vâng, sức khỏe của Đức Vua thực sự rất yếu. E rằng, sẽ không còn lại bao lâu” Ichihara bình tỉnh trả lời, nhưng trong lòng vẫn lấy làm lạ là tại sao Hoàng hậu bất ngờ xuất hiện như vậy.
Những năm qua, từ khi xảy ra bất hòa với nhà vua Hoàng hậu chưa một lần quay lại nơi này, bà nói chỉ muốn yên tĩnh ở trong cung của mình, mong muốn được tự do thậm chí còn từ chối không muốn gặp mặt nhà Vua cho dù ông ta tha thiết muốn gặp mặt bà.
“Vậy sao? Hãy để ta vào trong, xem như là đáp ứng mong muốn gặp gỡ của bệ hạ đi!” Hoàng hậu Li vẫn một thân cao quý, đoan trang trên khuông mặt xinh đẹp không một nét gợn sóng, tuy tuổi đã cao nhưng trong đôi mắt vẫn là sự kiên định như thuở nào.
“Vâng” Ichihara vui mừng nghe theo. Bây giờ ông ta chỉ còn quan tâm đến việc Đế Hậu lại làm lành, chuyện này thật vô cùng đáng mừng nhưng mà lại quên mất quan tâm đến mục đích thực sự của cuộc gặp gỡ này.
Rồi chuyện gì sẽ xảy đến chứ?
“Thần thiếp kính chào Bệ hạ!” Hoàng hậu Li bước vào trong, đầu tiên là hành lễ với nhà Vua sau đó bước đến gần chiếc giường nơi nhà Vua đang nằm thoi thóp.
Nhìn thân hình người đàn ông anh dũng bao nhiêu năm bên cạnh mình bây giờ đang xanh xao vàng vọt, một mình ở tại nơi cô đơn lạnh lẽo này, lòng Hoàng hậu Li bỗng chững lại. Bà thật sự yêu ông rất nhiều, cũng hận ông biết bao nhiêu.
“Hoàng hậu! Nàng chịu đến đây gặp ta!” nhà Vua gắng gượng mở mắt vui mừng, đã nhiều năm rồi gặp lại Hoàng hậu vẫn như vậy trong mắt ông, đoan trang gọn gàng. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp, cử chỉ vẫn dịu dàng và quan trọng là bà vẫn kính trọng, quan tâm ông.
“Vâng, thần thiếp đã đến.” Hoàng hậu Li chỉ nhìn ông cười nói.
“Những năm qua không gặp, nàng sống ra sao chứ? Ta thật nhớ nàng! Nhớ đến nàng ở nơi đó thật cô đơn bắng giá, ta vẫn đợi nàng ở đây. Những chuyện cũ trước kia, nàng hãy xem như không có vậy!” nhà Vua tha thiết nhìn bà, ánh mắt âu yếm.
“Haha, Bệ hạ tại sao phải nói như vậy với thần thiếp? Thần thiếp chỉ muốn đến đây để gặp qua Bệ hạ, thần thiếp muốn xem xem Bệ hạ vui vẻ như thế nào với quyền lưc của mình. Nhưng bây giờ, những gì thần thiếp cần thấy cũng đã thấy đủ rồi thần thiếp xin phép cáo lui.” Hoàng hậu nở nụ cười xa xôi, nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo nhìn đến nhà Vua. Một thân dịu dàng, nhưng đâu đó là sự cứng rắn.
“Nàng……nàng thực sự vẫn căm hận ta như vậy? Những điều ta làm thực sự không pải rất tốt sao?” Hoàng đế chợt tỉnh ngộ, rồi trở nên đau buồn.
“Không, không tốt!” Hoàng hậu nhăn mặt.
“Tại sao chứ?” nhà Vua nhìn thẳng vào bà, ánh mắt hỏi chấm.
“Bệ hạ hãy tự hỏi lại bản thân xem đã có bao nhiêu điều làm sai..? Bắt chồng xa vợ, mẹ xe con, chia rẻ uyên ương, ép buộc bao nhiêu người Bệ hạ còn thấy chưa đủ sao? Không thần thiếp không muốn tiếp tục ở bên người nữa.” Hoàng hậu cuối xuống gần nhà Vua, ánh mắt đâm chiu, nức nở nhớ lại bao nhiêu điều tội lỗi mà nhà Vua đã làm ra.
“Không, ta không làm sai….tất cả chỉ bởi vì ta yêu nàng, yêu các con, yêu Clow quốc này mà thôi!” Cho đến lúc này Hoàng đế vẫn khăng khăng là mình làm đúng.
“Hứ, yêu ta…? Bệ hạ, người lại sai rồi. Người không yêu ta, người chỉ đang ngụy biện mà thôi. Người yêu chính bản thân mình!” Hoàng hậu vừa khóc vừa cười, liếc nhìn nhà Vua một hơi căm phẩn nói, giọng nói gằn xuống trầm đi.
“Không ta…., ư ư…..” nhà Vua đang định đôi co, bỗng thấy đau đớn toàn thân, cổ họng nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt, không nói được nửa lời. Mắt thì hoa lên, tai bắt đầu ù đi, trong lòng ngực ngưng đọng thứ gì đó rồi bỗng nhiên bất ngờ phun ra một vũng máu đen. Máu chảy lênh láng từ cạnh giường, ôi máu chỉ toàn là máu, một màu đen đến rợn người
“Haha…haa…..!” Hoàng hậu không nói gì tiếp nữa rồi bỗng nhiên cười lớn, đứng phắt dậy lui ra xa, nhìn thẳng vào nhà Vua với ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“B…..à……!?” nhà Vua dùng hơi sức còn lại chỉ vào mặt Hoàng hậu, kêu gào. Ông ta vô cùng căm tức chỉ muốn phanh thay xe thịt Hoàng hậu, nhưng sức cùng lực kiệt không thể chống cự chỉ có thể nằm đó.
“Sao, đau đớn lắm chứ gì? Bệ hạ, ngài đã bất lực đến mức này rồi sao? Haha, ta đã đợi ngày này quá lâu rồi. Đã bao nhiêu năm qua ta phải sống trong đau đớn giày vò, vì vậy ta cũng muốn ngài phải sống như ta, coi thử Bệ hạ có thể vui sướng được chừng nào nữa?”
Hoàng hậu đứng sang một bên, khuôn mặt bà lúc này vẫn bình tĩnh như thường nhưng lại thể hiện nét vui mừng, rồi bà bắt đầu đi lại lại trước mặt nhà Vua vừa nói vừa vuốt ve những sợi tóc mai của mình, sợi ngắn sợi dài, sợi đen sợi bạc.
Phải Hoàng hậu Li đã đầu độc nhà Vua. Đây là thứ độc mà bà ta tự mình chế ra, rồi âm thầm sai người thân tín cho vào thức ăn bên cạnh ông trong suốt những năm qua. Nó là thứ độc sẽ từ từ chậm rãi tích tụ lại, thấm vào máu rồi phát triển trong cơ thể, chỉ chờ đến khi nào thích hợp rồi bộc phát. Thứ chất độc kinh khủng này chỉ gây độc tâm thần, chứ không độc đến cơ thể, nhưng một khi đã phát tác thì rất kinh khủng, mạnh ghê gớm.
Hôm nay mục đích mà Hoàng hậu đến đây, chỉ là vì muốn chứng kiến cái chết của nhà Vua, người đàn ông làm bà ta phải đau khổ suốt bao nhiêu năm qua. Vì vậy đây là mục đích cuối cùng mà bà ta đa đạt tới.
“Ngươi….., con đàn bà…….khốn…..kiếp!” nhà Vua hung dữ quác tháo rồi sao đó cứ như vậy mà thăng thiên. Thật không ngờ, đến lúc chết rồi mà ông ta còn nói ra được những lời lẽ khiếm nhã như vậy.
Hoàng Hậu không nói gì chỉ mặc nhà Vua chửi bới cho đã, cho rồi nhìn ông ta lăn lóc trên giường. Phải đã từ lâu bà căm giận ông ta, những việc làm sai trái của nhà Vua trong qua khứ cho dù đã qua đi, nhưng cũng không thể nào khiến bà có thể quên được.
Những việc làm gian ác của nhà Vua đã từng ngày từng ngày một cắm rễ trong lòng bà, làm bà vừa yêu vừa hận ông ta, từng chút một nó trở thành một thứ mụn ghẻ mà trong đó là thứ máu mũ hôi thối, chỉ chờ ngày bể ra rồi phát tác.
Nhìn thấy nhà Vua như vậy thực sự bà rất vui sướng, nhưng không hiểu sao trong lòng bà cũng lại rất buồn bã, cảm xúc trong bà bây giờ là một mớ hỗn độn. Không thể kiềm chế, bà bắt đầu trở nên loạn trí rồi ngã quỵ, vừa khóc vừa cười trong tâm trí bà bây giờ chỉ còn vang vọng một câu nói duy nhất đó chính là lời sám hối sau cùng cho sự việc hôm nay của mình.
Hoàng hậu Li đã chính tay giết chết chồng mình, cái chết của nhà Vua cũng coi như là chấm dứt hết mọi đau khổ của tất cả. Câu chuyện về Vương quốc Clow sẽ chính thức bước sang một trang khác mà ở đó, cơn sóng ngầm dữ dội của hoàng cung từ đây không ngừng vùi dập mọi thứ dười bàn tay của một kẻ độc ác nhất, mà mỗi người không thể không nhớ đến.
* Chú thích: (nhân vật tự sáng tác)
1. Ichihara: Đại thần của Vương quốc Clow, cha của Yuuko Ichihara.
2. Đức Vua: Nhà Vua cha của Clow Reed và Fei Wong Reed. Là một người đàn ông bội bạc, tình tình xấu xa, đa nghi, vô sĩ, vô tình vô nghĩa. Là một thằng đàn ông khốn nạn trong số tất cả những thằng đàn ông khốn nạn khác.
(Tbc.)
(2018.12.03)
Autor: Thưởng Hà.
Đánh dấu