Trong ngôn ngữ cổ, cái tên Aelfhun mang nghĩa "phước lành mầu nhiệm của thánh thần". Sở dĩ gọi vậy, là bởi tiềm tàng dưới bể dung nham này là cuồn cuộn dòng chảy Luth cổ xưa góp phần lớn kiến tạo vùng đất phương Nam lục địa ven biển đây.
Nằm trên dãy núi lửa kéo dài từ phía Bắc đến sát bờ biển, Aelfhun là ngọn núi lửa lớn nhất Lupus, cũng là ngọn lửa trải qua hàng ngàn năm sôi sục cũng chưa có dấu hiệu lụi tàn. Người dân Lupus coi Aelfhun tượng trưng cho tinh thần dũng cảm, mạnh mẽ, nhiệt thành của mình.
Thần khí phải được rèn từ sức mạnh của các vị thần. Khi nói đến câu này, tức là nói đến Aelfhun.
Đạo quân của Bernard Sveinborn dẫn các bạn tới chân núi lửa Aelfhun sau nửa ngày giục ngựa. Aelfhun được gọi là huyền thoại của Lupus cũng không sai. Không chỉ là một dãy núi lửa trải dọc khắp chiều dài biên giới phía Bắc của Lupus, mà với dòng dung nham ngàn vạn năm vẫn không ngừng sục sôi, bên trong Aelfhun còn là một lò rèn khổng lồ. Những binh khí đặc hiệu mà các bạn thỉnh thoảng vẫn thấy các Kỵ sĩ trưởng và phó sử dụng trên chiến trường, lạ lùng và không có chiếc thứ hai ở bất cứ đâu, đều được rèn từ lò rèn này.
Từ chân núi lửa đi sâu vào trong, nhiệt độ không ngừng tăng lên trên những con đường lát đá đen dẫn thẳng vào lò rèn. Cảm giác về nguồn Luth ở đây có gì đó vô cùng quen thuộc. Các bạn đã từng bắt gặp nguồn Luth đặc thù này ở đâu rồi, dù Aelfhun trước giờ là thánh địa của Lupus. Không phải Quốc vương, sẽ không thể vào nơi trọng địa này.
Ở cuối con đường, toạ ngay chính giữa tâm núi lửa và sừng sững trước mặt các bạn, cao phải đến vài chục mét, là một lò rèn khổng lồ.
"Thần khí Lupus, được tôi luyện từ chính dòng dung nham của Aelfhun. Được định hình, từ nguyện vọng."
Thanh giáo của vị quốc vương gõ mạnh xuống nền núi lửa, lập tức xung quanh vang rền. Đi cùng quân đội Hoàng gia lần này có hơn ba mươi thợ rèn giỏi nhất Lupus, cũng là những khí sư đã giao ước với nguồn Luth của ngọn lửa Aelfhun. Truyền thuyết của Lupus kể rằng, khi đe búa của những khí sư Aelfhun gõ vào nhau, hoả khí sẽ thức tỉnh và bao bọc lấy khí cụ của họ, giúp họ làm ra những thanh vũ khí tuyệt vời.
Một cú gõ nữa, sàn núi lửa rung chuyển dưới chân các bạn. Ngọn dung nham phun lên phía sau lưng vị quốc vương, trong nháy mắt bao bọc lấy thanh đại giáo trong tay ngài ta, như lớp lửa đỏ rừng rực uốn mình trên đầu giáo vậy. Quốc vương Lupus cởi bỏ hồng bào của mình, trên người chỉ còn lại một lớp giáp lưới, ánh sáng cuộn lên cơ thể bóng nhẫy sắc lửa của ngài. Hạ cây giáo xuống ngang tầm của những người thợ rèn, trong nháy mắt, ngọn lửa từ lò dung nham lớn sau lưng ngài ta đã thổi bùng lên gần ba mươi lò rèn nhỏ trên miệng núi lửa Aelfhun, lúc này đã có những khí sư sẵn sàng thừa lệnh.
"Thần khí Lupus chọn chiến binh, hay nói đúng hơn, làm ra vì chiến binh đó." Phương đại soái mỉm cười. Y đã phục vụ Lupus đủ lâu để biết được chân nguyên của lò rèn huyền thoại này. "Và chỉ dành cho chiến binh đó mà thôi.
Bởi nó được đúc ra từ khuôn tâm tưởng của chiến binh, đối với món đồ họ tin tưởng nhất."
"Đúng vậy."
Bước ra từ trong những ngọn lửa lò rèn, giọng của Bernard Sveinborn vang vọng khắp lòng núi lửa. Thanh giáo của ngài ta dường như còn sáng hơn bình thường khi được tắm mình trong ngọn lửa ở đây. Những ngọn lửa của khí sư Aelfhun là thử thách dành cho chiến binh, nếu không thể vượt qua, sẽ không nắm được thần khí cho riêng mình.
"Bước tới một lò rèn với ý niệm về thứ mình tin tưởng nhất, và trở ra với vũ khí. Tất cả chỉ có vậy." Vị vua chiến binh lên tiếng. "Mời, Kỵ sĩ Rồng."
Customized Weapon - Legend of Aelfhun
Tâm núi lửa Aelfhun mang dòng luth động của lửa, như thực thể sống, dựa vào ý niệm mạnh mẽ về một thứ quý giá của chiến binh, và biến nó thành vũ khí cho riêng họ thông qua bàn tay của các Khí sư Aelfhun. Bước tới trước lò lửa và để hoả khí bao bọc lấy bản thân, trong thoáng chốc, sẽ thấy được vật đó giữa những dòng ký ức của mình.
Player viết một bài tối thiểu 400w về món đồ có ý nghĩa nhất với bản thân và để ngọn lửa từ lò rèn của khí sư Aelfhun biến nó thành vũ khí đặc thù cho riêng mình. Tự chọn CG, tên gọi và mô tả phù hợp cho vũ khí này, chi tiết về Customized Weapon xem ở đây.
*Lưu ý: Vũ khí đặc thù có thể không cần giống với vũ khí class, tuy nhiên phải sử dụng được với đặc thù class của mình. Ví dụ một cái vòng chuyển hóa được thành găng tay hoặc thậm chí một cây muỗng nhọn để đâm chặt. Hãy sử dụng trí tưởng tượng kết hợp với kiến thức class của mình để thiết kế vũ khí dành riêng cho mình.
Ví dụ về vũ khí đặc thù của Kỵ sĩ trưởng Alma Di Mercurio: Một cặp khuyên ở vành tai trên, khi kích hoạt, cặp khuyên đó bung ra thành một vòng kim loại bọc toàn bộ vùng mắt của Alma như mũ giáp bảo vệ mắt, vòng ra sau đầu như diadem, và mở ra một con mắt kim loại ở tâm trán. Khuếch đại ảnh thuật của Illusionist thông qua con mắt này.
Deadline cho story này là 0h ngày 12.05 (real). Sau story này, muốn có CW/CP phải đến Lò rèn Old Flame nhờ với mức giá của vũ khí cấp bốn trong Lò rèn Blackwings.
"Thần khí Lupus chọn chiến binh, hay nói đúng hơn, làm ra vì chiến binh đó. Và chỉ dành cho chiến binh đó mà thôi.
Bởi nó được đúc ra từ khuôn tâm tưởng của chiến binh, đối với món đồ họ tin tưởng nhất."
"Bước tới một lò rèn với ý niệm về thứ mình tin tưởng nhất, và trở ra với vũ khí. Tất cả chỉ có vậy." Vị vua chiến binh lên tiếng. "Mời, Kỵ sĩ Rồng."
Linnea hít một hơi dài, để làn khí nóng hầm hập tỏa ra từ dung nham cùng ba mươi lò rèn tràn vào khoang phổi. Ánh lửa bập bùng, hắt sắc đỏ cam bỏng rực lên vách núi, lên những món thần khí, lên khuôn mặt, và lên đáy mắt của mỗi người và rồng. Sáng lên như ánh đuốc.
Thần khí của bản thân. Vì bản thân, và cũng chỉ cho bản thân.
Một điều tuyệt vời, phải không?
Thế mà tại sao, cô gái nén một tiếng thở dài, tại sao cô lại chẳng thể nghĩ ra được gì.
Trong một chốc, cô gái lại như thấy mình trở về với văn phòng nhỏ bé ở Sở kỹ thuật. Với chiếc bàn rộng chất đầy những dụng cụ, với mặt giấy trắng được cài giữa những chiếc kẹp lớn, đè lên bởi hai khung thước cứng. Chiếc hộp gỗ ở cạnh tay, chất đầy bút chì, gôm cùng một loạt các bảng, thước khác.
Và Linnea ngồi đó, đưa đôi mắt nhìn trang giấy trắng. Không hề biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô, một Aethertech, người vốn dĩ thuộc nằm lòng tất cả mẫu súng đã, đang và sẽ được sử dụng. Một kỹ sư ma thuật, người đã trực tiếp tham gia vào công tác bảo trì, nâng cấp, và thậm chí đã tự thiết kế nên các mẫu súng mới. Giờ đây chỉ có thể ngồi yên, trố mắt nhìn suy nghĩ trống rỗng của mình.
Chuyện chưa từng xảy ra.
Cô gái vò đầu, không biết tự lúc nào đã lùi về phía sau, nhường chỗ cho những người khác đến gần lửa lò rèn hơn.
Không, vấn đề không phải nằm ở bản thiết kế. Cô đủ tự tin vào năng lực kĩ sư của mình để chắc chắn điều đó.
Vấn đề là ở vế "đồ vật quan trọng".
Bụi lửa bốc lên, hòa cùng gió nóng khiến mắt cô ứa nước. Nhưng vẫn không khó để cô gái tìm ra vị Kỵ sĩ trưởng nọ. Đôi chân vì thế cũng cất bước, tiến về phía dáng người quen thuộc ở phía xa.
Nếu là ngài ấy, chắc chắn sẽ giúp được cô.
"Ngài Alma, là em Linnea đây."
Cô cất tiếng. Bàn tay theo thói quen đưa ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của vị Kỵ sĩ trưởng. Đôi mắt xanh rơi trên đôi khuyên tai - thần khí của Alma Di Mercurio, đong đầy ngạc nhiên và tò mò. Không khác mấy lúc cô theo dõi vị Kỵ sĩ nọ làm mẫu ban nãy vậy.
Món đồ làm ra vì ngài ấy, cũng chỉ dành cho ngài ấy.
Lời nói của Đức vua và Phương đại soái hãy còn luẩn quẩn trong đầu. Vọng đi vọng lại quanh cái suy nghĩ trống rỗng của Linnea.
"Em hỏi ngài vài câu có được không ạ?"
Món đồ mà ngài ấy tin tưởng nhất.
"Lúc bước vào lò rèn, em có nhất định là phải hình dung ra được món đồ ấy không? Và nếu em không thể nghĩ ra được thứ gì, thì em phải làm sao?"
Hơn hai mươi năm sống trên đời, tám năm phụ và học việc trong tiệm rèn của gia đình, hai năm được phép trở thành một thợ chính và được tự tay rèn ra những vũ khí sắc bén để trao đến tay các chiến binh. Như lò rèn của nhà Stanford, Aalfhun cũng là một lò rèn, nhưng lò rèn của Aalfhun lại là điều mà chỉ có trong ước mơ của rất nhiều thợ rèn ở Lupus, trong đó có Stanford. À thì, ấy là anh đã từng nghĩ vậy, rằng Aalfhun là một giấc mơ xa vời mà bản thân sẽ không đời nào có cơ hội được bước một ngón chân vào.
Aalfhun cũng là một giấc mơ với bác John nữa, nhưng một lần bác ấy lại bảo.
"So với Aalfhun, bác yêu lò rèn của nhà mình hơn!"
Và bác dành hầu hết thời gian của mình ở đó, thời gian của một ngày, thời gian của một đời.
Trước một cái lò than luôn nóng hừng hực cả nghìn độ, dưới đất lỉnh kỉnh những dụng cụ và kim loại, bên cạnh là một bàn nhỏ với một ấm nước và hai chiếc cốc, và một tấm ảnh cũ đã ngả màu. Bác ngồi trên một chiếc ghế bệt vừa ngồi vừa làm việc, đối diện cũng là một chiếc ghế bệt khác.
Đôi khi chợt thấy những giọt nước mắt vội vã nơi khóe mắt của bác, con biết bác nhớ đến em trai mình.
Sau đó con sẽ lại gần, ngồi trên chiếc ghế bệt còn trống kia, cùng phụ bác làm việc.
Và bác sẽ xoa đầu con, nở một nụ cười làm lộ cả những vết chân chim bên hai mắt.
"Thứ mình tin tưởng nhất"
À, Stanford cũng có một vật như vậy. Anh nhẹ nhàng lấy ra "Lori" mà bản thân luôn cất ở túi trong áo khoác. Một Lori nhỏ nhắn, đã cũ và sờn xước, nhưng vẫn luôn sắc bén như ngày đầu, luôn được bao cẩn thận trong một chiếc bọc dao vải làm từ da ngựa. Lori cũng là một thanh đoản được rèn ra từ lò rèn của nhà Stanford, nhưng đã từ rất lâu rồi. Và Stanford cũng không phải chủ nhân thực sự của Lori, mà là một người đã không còn từ lâu.
Lori. Tên đầy đủ là "Estefania Lori Quintana".
Dù Lori là một thanh đoản nhưng bản thân anh lại chưa từng dùng Lori trong chiến đấu, anh cũng chưa từng muốn phải vấy máu lên Lori. Không muốn dùng đến nhưng lại luôn giữ bên mình như một chiếc bùa bình an. Vì đã tự hứa là sẽ luôn đem theo và không bao giờ được để mất, và vì có Lori ở bên cạnh, cũng ngỡ giống như có họ luôn ở bên và bảo vệ mình vậy. Cơ mà bây giờ... ở đây, tại Aalfhun... Lori sẽ trở thành một vũ khí của riêng anh, chiến đấu cùng anh?
Ánh mắt người thanh niên khẽ dao động. Anh không biết Lori đã sẵn sàng chưa, hay bản thân anh đã sẵn sàng chưa.
Anh khẽ ngước lên nhìn lò rèn nóng và đỏ rực những lửa và dung nham trước mặt, xung quanh là ba mươi Khí sư của Aalfhun, anh khom người chào hỏi trước họ trước khi bước gần hơn về phía lò rèn, cảm nhận sức nóng của dung nham mỗi lúc một gần như muốn tan chảy cả cơ thể của mình. Cảm nhận cả một luồng Hỏa khí đang mạnh dần lên và cuối cùng là bao bọc quanh anh như lốc xoáy sa mạc, thổi tung mái tóc xám của anh, hình như có khiến một vài ngọn tóc của anh bị cháy xém một chút.
Stanford khẽ nhắm mắt lại, nắm chặt Lori trong tay, điềm tĩnh tiếp nhận những dòng ký ức chạy qua mắt mình như một lẽ dĩ nhiên vậy. Stanford không một chút phản ứng từ chối trước chúng, không biết từ bao giờ anh đã thôi dao động và chôn sâu chúng vì sợ tổn thương nữa. Những gì đã xảy ra, có rất nhiều điều tốt đẹp cần được nhớ đến và trân trọng thay vì cố quên đi. Dù vẫn không khỏi cảm thấy đau một chút, muốn khóc một chút, nhưng Stanford không sợ cảm giác này nữa.
"Nhưng con biết là, hai người luôn sẵn sàng."
Lần đầu tiên được nhìn thấy Lori được giắt bên thắt lưng của cha, cậu con trai nhỏ còn thấp bé đến nỗi với không tới. Cha liền ngồi xuống xoa đầu, lấy Lori vẫn còn được bọc bao da cho con trai bé nhỏ chạm thử.
Lần đầu được sở hữu Lori, bác John đã trao tận tay, cậu thiếu niên cất nó trong người và không bao giờ rời.
Lần đầu sử dụng Lori, lại là trong việc... gọt bút chì.
Lần đầu đem Lori cho người khác xem, là thầy Phương Hằng.
...
Đến khi vũ khí được rèn xong, Stanford cũng không rõ là đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Anh trở ra với một thân nhiệt còn nóng đến đổ mồ hôi, một chút tàn dư của Hỏa khí còn chưa tan xung quanh mái tóc mình, và một thanh kanata - nhân dạng mới của Lori. Lưỡi kiếm bằng thép, chuôi kiếm được chạm khắc, tạo hình tỉ mỉ. Dọc chuôi kiếm được điểm những bông hoa hồng cũng được chạm khắc từ kim loại, đỉnh đầu chuôi kiếm là một phiến đá Ruby và một miếng kim loại được tạo hình đầu khuyển. Ngoài ra bao kiếm được làm từ gỗ phong, được sơn dầu bóng ánh đỏ.
Lori
before
after
Tên: Lori
Mô tả:"Đỏ như lửa, máu, và hoa hồng."
Một thanh Kanata. Lưỡi kiếm bằng thép, chuôi kiếm bằng kim loại tổng hợp chạm khắc tỉ mỉ. Bao kiếm chất liệu từ gỗ phong.
Alma cảm thấy một chút bối rối đến từ Linnea. Vị Kỵ sĩ Trưởng theo cái nắm tay, quay về phía phát ra giọng nói của Linnea. Giọng cô bé con lúc nào cũng nhỏ.
"Thứ này à?"
Vị Kỵ sĩ trưởng nghe câu hỏi rồi thì mỉm cười. Anh ta kéo tay Linnea lên. Để tay cô chạm đến vành khuyên bọc sau tai anh ta, bên dưới mái tóc tơ, lành lạnh vị kim loại.
"Tôi cũng không biết, có lẽ vì tôi thường lấy tai thay mắt nên vũ khí cũng mang hình dạng như vậy chăng?"
Alma nghiêng đầu. Từ nơi ngón tay Linnea chạm đến, một luồng hơi ấm lạ lùng lan ra bên dưới lớp vỏ bạch kim, như có một dòng luth đặc biệt chảy qua món vũ khí này vậy. Luth mang linh hồn, vốn dĩ không tồn tại trong vật vô tri. Người ta bảo một món thần khí rèn ở Aelfhun, cũng là một phần linh hồn của người chủ.
"Lò rèn này rất kỳ lạ. Lúc bước vào đó, tôi cũng không nhớ có nghĩ đến món vũ khí cụ thể nào không. Tôi thậm chí còn chưa từng mang cặp khuyên tai nào trước đó cả, nên nếu Linnea không nghĩ ra thứ gì, tôi chắc rằng cũng không sao đâu."
Alma hạ tay Linnea xuống, chuyển về cái nắm nhẹ như thường ngày. Bằng một cách nào đó, điều mà Alma nhớ nhất về cô bé này lại là những cái nắm tay. Nắm tay Linnea đi chơi, đi dạo trên nhiều con đường khác nhau, khi vị Kỵ sĩ trưởng cần một chút thời gian yên tĩnh giữa những nhiệm vụ hay khi cô bé cảm thấy bất an và tìm đến Alma. Như là lúc này, đứng trước một thứ quyền lực và vĩ ngạn.
Nắm nhẹ tay Linnea thêm một chút, Alma bước thêm nửa bước, để họ cùng sóng vai đứng nhìn ngọn lửa khổng lồ từ lò rèn. À, dĩ nhiên Alma không nhìn được. Nhưng sức mạnh tưởng chừng quá mức hùng vĩ của nó kỳ thực không đáng sợ đến vậy. Cũng không cần nghĩ quá nhiều.
Giọng của Alma không lớn, chỉ rõ ràng hơn Linnea một chút. Giữa những âm thanh hùng vĩ của dung nham cuồn cuộn và đe búa lò rèn, một khoảng nhỏ quanh người Kỵ sĩ này lại luôn lặng yên.
"Khi ấy tôi nhớ đến một khoảnh khắc. Hai bàn tay áp vào tai tôi, che đi những âm thanh xung quanh. Những âm thanh tôi phải phụ thuộc vào quá nhiều để bù lại cho sức mạnh và sự bất lực, điều mà nếu mất đi nốt, tôi sẽ cảm thấy yếu đuối. Nhưng bàn tay che đi hai tai của tôi khi ấy rất ấm áp. Bảo tôi rằng, giác quan không phải sức mạnh. Sức mạnh đến từ bản thân tôi, và vì vậy tôi có thể làm những điều chỉ tôi mới làm được."
"Aelfhun trả về cho tôi một thứ vũ khí như vậy."
Một cách yên ả, giọng của vị Kỵ sĩ trưởng chìm vào âm thanh hừng hực của lò rèn. Kỳ thực chuyện về việc chế tạo vũ khí Aelfhun rất nhiều và không cái nào giống cái nào. Vì mỗi người đều có cách riêng để trở nên mạnh mẽ.
Nó hơi cúi người chào các vị Khí sư, rồi nghiêng đầu nhìn lò rèn khổng lồ trước mắt. Lời nói của Đức vua vẫn còn văng vẳng trong tâm trí.
Thứ mà mình tin tưởng nhất… à?
Nó bước đến lò rèn đỏ hồng, Hoả khí xung thiên bọc quanh nơi đôi chân chạm đất dung nham nóng rực, để rồi cuộn tròn thành cơn lốc rực lửa mãnh liệt, nhấn chìm nó vào sức nóng hừng hực của lò rèn. Và, đến lúc này, nó vẫn chưa nghĩ đến thứ mà mình tin tưởng nhất là gì cả.
Nói về vũ khí, vũ khí quan trọng nhất đối với nó, là cây cung mà Master đã tặng nó trước khi bước vào bài tập thứ hai. Đến giờ nó vẫn chỉ sử dụng mỗi món vũ khí ấy thôi. Nó quý cây cung đó lắm, nên nếu được, nó thật sự muốn dùng cây cung ấy để làm “lõi” cho vũ khí của riêng nó.
Khổ cái là, bây giờ nó không có đem theo vào lò rèn.
Mà, có vẻ như, Aelfhun cũng không xem đó là thứ quan trọng nhất đối với nó.
Thứ quan trọng nhất đối với nó, lại là một món trang sức chứ chẳng phải là một thứ vũ khí nào cả. Mặt dây chuyền đeo trên cổ vẫn tĩnh lặng, đôi cánh bạc sáng loáng trước sắc đỏ của lò rèn, và ánh sáng xanh ở giữa vẫn lành lạnh như trước, trái ngược hoàn toàn với ngọn lửa nóng rực bên cạnh nó. Là sợi dây chuyền mà Vesta đã tặng nó vào sinh nhật. Vesta rất thích làm mấy món trang sức, và đây là sản phẩm tâm huyết và ưng ý nhất của chị ấy. Bởi thế, nên thứ này cũng rất quan trọng đối với nó. Và bởi thế, nên nó chẳng muốn thay đổi hình dạng của mặt dây chuyền này chút nào cả. Cơ mà, vì thứ này thật sự quan trọng đối với nó, nên có lẽ Aelfhun sẽ thay đổi thành một món vũ khí nào đó.
Nhưng vẫn không có gì cả. Nó không biết, nhưng nó có cảm giác rằng Aelfhun cũng không xem đây là thứ quan trọng nhất đối với nó.
Hoặc nó không hề có thứ gì quan trọng cả. Hoặc, có một thứ mà nó đã luôn vô thức tin tưởng vào mà chẳng hề nhận ra.
Nhưng đó là gì? Nó không biết.
Sức nóng mãnh liệt của lò rèn chẳng thôi thúc nó nhớ ra thêm được điều gì cả.
Coi nào, nó đến đây làm gì nhỉ? Rèn vũ khí cho riêng nó. Và để rèn được, nó phải nghĩ được đến thứ mà nó tin tưởng nhất.
Mà, tại sao nó lại ở đây nhỉ? À, là vì Quốc vương muốn cảm ơn những Kỵ sĩ Rồng bằng những vũ khí từ Aelfhun, vì đã chiến đấu cùng Lupus.
Vậy tại sao nó lại đến Lupus để chiến đấu nhỉ? À, là vì biến cố có liên quan đến bóng tối, nên đây là nhiệm vụ của cả Kỵ sĩ Rồng.
…
Vì sao, nó lại trở thành một Kỵ sĩ Rồng?
Bất giác, nó chợt nhận ra đâu là thứ mà nó tin tưởng nhất. Và như đồng tình và tán thưởng điều đó, Hỏa khí xung quanh nó bùng lên, mãnh liệt, cuộn quanh cổ tay nó, là nơi của một chiếc vòng tay mạ bạc nhỏ nhắn.
“Được rồi, được rồi. Con bé này, không cần phải cảm thấy có lỗi vì không có quà cho chị đâu.”
Cô gái tóc đỏ cười khi, tay vò vò mái tóc ngắn xù của đứa nhỏ đang ụp hết cả mặt xuống bàn, có vẻ tự giận bản thân lắm. Dù Vesta đã nói như vậy, nhưng đứa nhỏ vẫn nhất quyết phải có một thứ gì đó cho cô. Cứng đầu lắm. Vesta chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng rồi cũng chiều ý đứa nhỏ. Cô lấy xuống một cái hộp gỗ đã phủ bụi trên kệ, đặt trước mặt, rồi lấy ra từ bên trong một chiếc vòng tay mạ bạc.
“Cái này, chị tặng cho em.”
Nó không hiểu lắm.
Vesta tặng quà cho nó vào chính sinh nhật của cô, một điều kì quặc nhỉ?
Đứa nhỏ chớp mắt, lại đòi trả lại cái vòng tay cho cô. Tại sao cô lại tặng quà cho nó, trong khi hôm nay là sinh nhật của cô chứ? Nó nhất quyết không nhận, nhất quyết muốn rằng bản thân phải tặng được cho cô một món quà.
Vesta im lặng, rồi cười cười, chọt má nó mấy cái. Dù không có biểu cảm, nhưng hành động của nó thật khiến cô muốn chọt nó mấy cái.
“Vậy, chị xin em… một ơn huệ, nhé?”
Nó nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe.
“... Tha thứ cho chị.”
Và chớp mắt, khó hiểu.
“Chị không còn sống được lâu nữa đâu.”
Không còn có thể ở bên cạnh nó được lâu nữa đâu.
Bây giờ nó ngẫm lại, thật ra không hẳn chỉ là một món quà, mà còn là một ước mơ được gửi gắm lại cho nó.
“Lúc nhỏ, chị đã có ước mơ trở thành một Kỵ sĩ Rồng.”
Vesta ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lên tóc nó. Coi nào, bé con, đã hết bàng hoàng vì điều mà lúc nãy chị nói chưa?
“Ba mẹ chị biết điều đó, đã tặng chị chiếc vòng đó. Nó giúp người đeo điều chỉnh Luth của bản thân dễ dàng hơn một chút, giúp chiến đấu tốt hơn. Muốn làm một Kỵ sĩ Rồng tuyệt vời, thì cũng phải trở nên thật mạnh chứ ha? Vì bóng tối ngoài kia, mạnh lắm.”
Vesta cười khì, mân mê lọn tóc xanh xám dài của nó (Ôi, tác phẩm của cô nè, vậy mà con bé lại chịu để kiểu tóc nuôi dài mấy lọn thế này thật), tay kia lại xoay xoay chiếc vòng tay.
“Nhưng mà, em biết rồi đó, chị không thể sống lâu được nữa. Nên chuyện trở thành một Kỵ sĩ Rồng, đối với chị là bất khả thi rồi.” Cô thở dài, nở một nụ cười luyến tiếc. “Tiếc thật, chị còn muốn đi nhiều nơi lắm. Chắc là sẽ có rất nhiều cảnh đẹp, và nhiều chỗ để ngắm sao.”
Nó im lặng một lúc lâu. Rồi lên tiếng, vững vàng.
“Em sẽ trở thành một Kỵ sĩ Rồng.”
Nó quay người lại, nắm lấy tay cô, mắt xanh tím nhìn thẳng và đôi mắt lục bảo, đáy mắt ánh lên một sự kiên quyết mà cô chưa từng thấy trước kia.
“Em sẽ trở thành một Kỵ sĩ Rồng, đem lại ánh sáng. Em sẽ đưa chị đi đến những nơi có cảnh đẹp, và cùng ngắm sao với chị.”
“Vậy nên, hứa với em, cho đến lúc đó, đừng bỏ em đi, được không?”
Nhưng kiên quyết đến đâu, mạnh mẽ đến đâu, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ 13 tuổi thôi.
Khi giọng nó gần như muốn vỡ ra vào những từ cuối, Vesta đã choàng tay qua cổ nó mà ôm nó vào lòng. Cô đã ngạc nhiên lắm, vì lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này như vậy. Nó vẫn luôn là dạng người không ham muốn sự thay đổi, lúc nào cũng muốn tránh những quyết định lớn lao. Thế mà lần này, lại quyết định trở thành một Kỵ sĩ Rồng.
Vì cô. Không vì ai khác cả.
Trong lòng cô gái tóc đỏ chợt trở nên ấm áp.
Nhưng cô không thể hứa với đứa nhỏ này lời hứa mà cô không thể giữ được.
“Chị không thể hứa với em, nhưng chị sẽ cố gắng.”
Tất nhiên rồi, vì cô cũng sợ chết lắm.
“Vậy thì cái này hợp với em rồi. Dù thật ra nó không mạnh mẽ lắm, nhưng mà, cũng là một khởi đầu tốt cho em ha?” Vừa cười, cô lại vừa đeo chiếc vòng vào tay nó. “Em thử xem.”
Nó nghiêng đầu. Nó không hiểu lắm, nhưng cũng thử truyền Luth của mình vào chiếc vòng. Viên đá trên vòng tay bạc dần sáng lên, và rồi bung ra một đôi cánh nhỏ. Nhàn nhạt sắc xanh, mềm mại giữa không gian. Nhưng lượng Luth lại được kiểm soát rất vụng về, đôi lúc có thể chạm được vào, nhưng phần lớn vẫn chỉ là một đôi cánh có thể được hình thấy thôi, như một hình ảnh ba chiều vậy. Không đủ mạnh để trở thành một vũ khí.
“Đầu tiên là… một đôi cánh à? Dễ thương ha.” Cô chạm vào đôi cánh trong suốt với những mảng xanh ngẫu nhiên, rồi nắm lấy tay nó khi nhận ra ngón tay mình xuyên qua hình ảnh đôi cánh. “Một ngày nào đó, em sẽ tạo được một đôi cánh lớn hơn, đẹp hơn, mạnh mẽ hơn, hiện hữu hơn. Và, biết đâu, có khi nó sẽ là bạn đồng hành của em đi xuyên qua bóng tối ngoài kia ha?”
Đối với cô, đôi cánh tượng trưng cho sự tự do. Và đối với nó cũng vậy.
Ngày Vesta mất, nó vùi đầu vào mà cắn nghiến chiếc gối, bàn tay nắm chặt chiếc vòng. Lời hứa với cô, nó sẽ luôn giữ. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng. Vì cô, chẳng vì ai khác cả, kể cả bản thân nó.
Ngày cuối cùng của năm bài thử thách, với hồ sơ và tờ giấy về quyết định cuối cùng trước mắt, đôi mắt nó dừng lên trên vòng tay bạc, và nó kí vào, một cách trống rỗng. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng. Vì cô, chẳng vì ai khác cả, kể cả bản thân nó.
Ngày đầu tiên gặp Master, khi Master cầm tay nó và bảo nó hãy cầm lại cung đi, để có thể bảo vệ, nó nghiêng đầu nhìn cánh cung trên tay, nhìn cánh tay đeo vòng bạc cầm lấy cánh cung. Vòng tay, trong một khắc, dường như đã sáng lên, như biến động trong lòng nó. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, cầm cung lên để bảo vệ. Vì cô, vì những người mà nó quý mến.
Không trở thành Kỵ sĩ Rồng, nó sẽ bỏ lỡ những người quan trọng đối với mình.
Khi Liam ôm nó vào lòng trong bệnh viện, nó nhận ra, mình muốn cảm nhận hơi ấm này nhiều hơn nữa. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, để chiến đấu, vì nó muốn cảm nhận cảm giác gia đình nhiều hơn nữa.
Khi nó ôm Linnea và dụi vào mái tóc đỏ của cô, và cả những tâm sự, những lời hứa và những câu hẹn đơn giản, như cùng nhau học nấu ăn vào cuối tuần, nó nhận ra, mình muốn những khoảnh khắc đó kéo dài hơn nữa. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, để chiến đấu, vì nó muốn tiếp tục sống một cuộc sống bình yên với người mình yêu quý.
Khi Aelita cuộn đuôi che cánh bảo vệ nó khỏi cái lạnh ban đêm của rừng, và khi tiền bối hứa rằng sẽ dẫn nó đến Mỏm Thanh Quan để ngắm bình minh và hoàng hôn của thế giới cũ, nó nhận ra, mình thật sự muốn nhìn ngắm cảnh đẹp của thế giới, cùng với người mà nó quý mến. Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, để chiến đấu, để có thể thỏa mãn khao khát ngắm nhìn cảnh đẹp thật sự của thế giới mà mình đang sống.
Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, vì Vesta, vì những người mà nó yêu quý. Và, vì chính bản thân nó.
Không trở thành Kỵ sĩ Rồng, nó bỏ quên những người thực sự quan tâm đến nó, trốn chui trốn nhủi trước những biến cố của cuộc sống, và phó mặc cho bản thân thuận theo đời đưa đẩy.
Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, nó quý trọng những người yêu quý nó, và tìm thêm được những con người thật sự quan tâm đến mình, nó mạnh dạn đối mặt với những thay đổi, và cứng đầu đối mặt một cách kiên quyết với những thử thách muốn cướp đi những gì nó yêu quý từ tay nó.
Không trở thành Kỵ sĩ Rồng, nó tồn tại.
Trở thành một Kỵ sĩ Rồng, nó sống.
Chiếc vòng bạc vốn chỉ là một lời nhắc nhở, về một lời hứa mà nó trống rỗng tuân theo, ấy thế mà cuối cùng lại là thứ dẫn dến những thay đổi hoàn toàn cuộc đời nó, đưa nó đến nơi mà nó có thể nhận ra mục đích sống của bản thân nó.
Giúp nó trở nên tốt hơn như vậy, nó cũng muốn để chiếc vòng này cũng trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể cùng nó chiến đấu với bóng tối.
Khi nó trở ra, chiếc vòng bạc trên tay nó thay đổi hoàn toàn hình thái. Chạm khắc tỉ mỉ hơn rất nhiều so với chiếc vòng đơn điệu lúc trước. Mà, trông không giống vũ khí lắm nhỉ?
Nó nghiền ngẫm nhìn chiếc vòng, thử truyền Luth vào. Lập tức, một đôi cánh lớn nhàn nhạt màu xanh bung ra từ đôi cánh bạc nhỏ trên mặt dây chuyền, sải rộng hơn hai mét. Mềm mại, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Đôi cánh xanh thu lại, tạo hình thành một cánh cung cứng cáp.
Ừ, giờ thì đã đủ mạnh mẽ như một món vũ khí đáng tin cậy rồi.
Tên của chiếc vòng tay, là gì nhỉ?
Angel’s Sight, tên của chiếc vòng tay khi Vesta tặng nó.
Giờ, đã được nâng cấp rồi, có lẽ nên đổi tên thôi.
… Valkyrie’s Impact?
Ừ, cũng hợp lí đó. Thiên sứ không hiền hòa như trước nữa, và cũng sẽ không chỉ yên lặng một chỗ mà quan sát như trước nữa.
Ahaha tạm thời vậy đi thi xong em sẽ quất nó hoàn chỉnh sau ahaha...
Tên: Valkyrie's Impact
Mô tả: Một chiếc vòng tay bạc, nổi bật với ba đôi cánh với một viên ngọc xanh nhạt làm trung tâm. Khi truyền Luth vào vòng tay, lập tức chuyển hóa số Luth đó thành một cánh cung với hình dạng một đôi cánh xanh nhạt trong suốt, cường hóa tốc độ lẫn lực bắn tên và sức mạnh của dòng Luth trong từng mũi tên của người sử dụng.
"Passing through the deepest darkness, to reach the light."
Me: Máaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa làm sao ói ra cho được 400wcccccccccccccccccccc
Also me: *2k3*
Lần nào cũng vậy, trình nói nhảm ngày càng cao : D Em chỉ muốn viết ngắn thôi, em thề đấy : D
Linnea không cao. Nên khi Alma đặt tay cô lên vòng khuyên đeo trên tai, cô gái đã phải kiễng chân lên một chút mới có thể nhìn thấy được.
Dưới đầu ngón tay, mặt bạch kim vẫn còn vương chút lành lạnh của kim loại, dù nơi họ đang đứng là giữa lòng núi ngồn ngộn lửa. Chỉ một chút thôi, bởi bên dưới lớp kim loại kia, có một dòng Luth vẫn đang chầm chậm mà chảy. Dòng Luth quen thuộc, nhẹ nhàng và dịu êm như mặt hồ phẳng lặng. Cứ thế mà trải dài, trải dài đến tít tắp.
Những ngón tay kéo nhẹ, mơ hồ cảm nhận các đường rãnh mỏng như tơ chỉ chạy dọc mặt kim loại. Để từ đó, chiếc khuyên chuyển mình. Tháo ráp, mở rộng, kéo dài, đan cài vào nhau dưới bàn tay vô hình của Luth để tạo nên hình dáng cuối cùng. Trong tâm trí mình, Linnea như có thể nhìn thấy chúng, từng chi tiết tinh xảo, từng khớp nối được sắp xếp hiệu quả, cả những chuyển động dễ dàng và trơn tru. Tất cả hiện trước mắt cô, rõ ràng như khi những khẩu súng của cô thay hình đổi dạng vậy.
Nhưng khi đến đây, khi tự tạo vũ khí cho riêng mình, em lại chẳng nghĩ ra được gì. Đầu em trống rỗng, không chút khái niệm, nên em đã hoảng lên thật."
Dòng dung nham vẫn cuồn cuộn chảy, phả vào mặt, vào người họ những hơi thở bỏng rát. Cô hãy còn nhớ câu chuyện của một năm trước, nơi mà hơi nóng bốc ra thôi cũng đủ làm tan cả da thịt. Cũng còn nhớ mình đã hốt hoảng đến thế nào.
Lửa đỏ hóa tro tàn, cảnh quan rừng rực trước mắt phút chốc tan vào biển hoa.
Thứ quan trọng nhất của cậu, nay đã chẳng còn.
Vì lý do gì, cậu vẫn quyết định bước đến?
.
.
Giấc mơ đó lại về, trong cái ngày đầu tiên mở mắt và nhìn ngắm tán hoa rực rỡ mà cũng phơn phớt buồn thương. Hồng sắc nhàn nhạt, tím mờ mông lung. Nền trời xám ngắt, và dần hóa đêm đen vô thanh vô dạng.
Đứa trẻ ngồi đó, hết lần này đến lần khác đợi bóng lưng trước mặt mình quay mặt lại.
Chờ bàn tay gầy guộc (mà nó nghĩ là sẽ gầy đến trơ xương ra) chìa về phía nó. Bình thản, không do dự, cũng chẳng phải ngoái đầu tìm ai, đứa trẻ nhất định sẽ nắm lấy bàn tay kì lạ mà nó một mực trông chờ đó.
Để đến cuối cùng, chẳng có bàn tay nào giơ ra.
Kể cả là thế, nó biết mình đã từng chọn.
Hai sắc hoa không tàn, nó từ đầu đã chọn đi về nơi bên kia ranh giới.
Tím ngắt một khoảng không.
.
.
“Cảm giác về Killian giống như […] vậy”
Người đó cười xoa đầu cậu, cũng không thèm giải thích, cứ thế gán cho cậu một hình ảnh mà nắm không được, buông cũng không lơi nổi kia. Killian bé lúc lắc cái đầu, ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc lắm, song chẳng hiểu nổi. Thế là kết thúc cuộc đối thoại. Người nói thích bí hiểm, kẻ nghe không biết hỏi gì.
Cứ thế một ngày lại trôi qua, đi theo tiếng dương cầm tan trong khu vườn loang loáng ánh sáng bay bổng.
.
.
Hôm nay thời gian của cậu sẽ hết đúng không?
Từ lúc đó, mỗi ngày mở mắt ra Killian đều tự hỏi bản thân câu hỏi như thế. Thời gian, với cậu mỗi ngày đều là quá dài. Bước trải được một ngày, cảm giác như đã gắng gượng đến cả trăm năm. Cậu đã thử đếm, đếm rất nhiều lần, nhưng quả là thời gian chỉ càng kéo dài đến vô tận.
Càng đợi, càng kéo dài không hồi kết.
Mà này, cậu đang đợi ai?
Cậu không biết nữa
Nhưng cậu vẫn nhớ cái xoa đầu hôm ấy, giữa hai sắc tím xanh, trong tiếng đàn diễm lệ.
.
.
Lại nói về vũ khí, về vật quan trọng khắc vào tận tâm hồn.
Killian biết mình có hai thứ như thế.
Tất nhiên chẳng có thứ nào cậu định để biến chúng thành vũ khí cả, hoàn toàn không. Viên đá của mẹ Felitsa, cây vĩ cầm của Will, cả hai cậu đều không muốn thay đổi chúng. Ký ức chân phương nhất, đơn thuần nhất, có là vì điều gì cũng xin đừng để chúng nhạt nhòa đi, kể cả là khi vì chính bản thân cậu.
Yêu thương đã lụi tàn rồi.
Đừng mang nắm tro cuối cùng của cậu đi.
.
.
Chắc có lẽ những người từng bước vào lò rèn này, chưa có ai lại làm chuyện kì quặc là khước từ ý niệm của Luth và chính bản thân mình. À, người đó nói thật đúng, cảm giác về bản thân cậu chính là như thế đấy. Nắm không được, buông chẳng đành, cứ thế quanh quanh quẩn trong cái vòng lẩn quẩn của mâu thuẫn lặp lại.
Có bao giờ cậu ước rằng thời gian sẽ dài ra thêm chút nữa không?
Có bao giờ cậu ngước nhìn bầu trời hôm nay và nghĩ rằng, mình muốn ngắm nó vào ngày hôm sau, cả ngày hôm sau nữa?
Cảnh sắc của ngày mai.
Cảnh sắc của quá khứ.
Mọi thứ, cậu đã trả lời bằng cái gật đầu.
Thêm một lý do, cũng tốt.
Gió mơn man lướt qua, lưu lại trên mái tóc một cảm giác dịu êm như bàn tay ai ve vuốt.
Là ảo giác? Hay thực tại?
.
.
Killian nghĩ mình đã thay đổi phần nào. Kể từ lúc đó
Ít nhất là, học được nhiều chữ lưu luyến hơn.
Đủ lưu luyến thực tại để bước vào huyễn cảnh.
Nhắm mắt lại
Cậu vẫn sẽ nhớ về một mùa hoa không tàn.
.
.
“Ở đây, ta muốn nói với con, rằng ta yêu con hơn tất thảy. Killian yêu dấu”
“Anh biết, Killian là một đứa trẻ ngoan, nên anh tin em sẽ làm được"
“Với em, với anh, hãy còn quá sớm”
“Ở lại đây, Killian”
“Đừng gắng sức quá”
"Chúng ta là bạn mà, đúng không?"
“Cậu phải cẩn thận bản thân mình đấy, chưa biết ai mới là người làm quá sức đâu”
“Về lại đây, Killian”
“Tôi sẽ bảo vệ cậu. Hứa đấy."
“Vậy hãy nhớ trở về với ta”
“Cảm ơn”
“Tạm biệt”
Vào khoảnh khắc ngời sáng ấy, thế gian nơi người đã nở nụ cười
Không phải oán hận ai, không phải run sợ cái chết
Ta sẽ gặp nhau ở đấy bằng bất cứ giá nào
.
.
Thời gian dừng lại nay tiếp diễn.
Một luồng hỏa khí lướt qua mái tóc trắng, ôm lấy trong hơi ấm nhẹ nhàng như bàn tay ai.
“Aer”
Cậu gọi
Aer
Tận cùng của huyễn cảnh này, ta sẽ lại gặp nhau.
Aer
Mô tả:
"Như bóng hoa trong kính, như ánh trăng rơi trên mặt nước"
Dạng hoàn chỉnh là một vương miện bạch kim, đường nét như được đan từ dây thường xuân, trên thân đính một viên đá tím nhạt giúp mở rộng phạm vi và ảnh hưởng của huyễn cảnh đồng thời bảo vệ tâm cảnh của chủ nhân. Khi trở về dạng thu nhỏ, sẽ là một cài tóc màu bạc có hình dạng mảnh trăng khuyết, hay phát ra âm thanh như tiếng chuông.
Sửa lần cuối bởi Aria Verlotte; 12-05-2018 lúc 13:39.
Riposa, riposa in pace.
Nell'illusione che hai creato, ho conosciuto l'amore.
Non smetterò di pronunciare il tuo nome, per continuare a dare vita ai tuoi desideri.
Che niente e nessuno ti trascini, nelle tenebre dell'oblio.
Riposa, riposa in pace.
Thời gian: 19/09/818
Địa điểm: Núi lửa Aelfhun
----------------------------------------------
Nóng.
Quá lạnh hay quá nóng cũng là một vấn đề. Đối với con dân Orion như cậu, cái nóng giữa dung nham này quả thật, nói chung là có hơi mệt.
Ilya đưa tay quệt vài giọt mồ hôi trên trán, vuốt mái tóc chỉa ra lên để toả bớt nhiệt. Ở càng lâu thì sẽ càng nóng, nên, cậu trai quyết định bỏ qua phần suy ngẫm chần chừ như mọi khi, vào thẳng việc luôn. Hít một hơi thật sâu, cậu bước tới trước lò rèn theo hướng dẫn, để cho ngọn lửa ánh đỏ bao bọc lấy mình. Những lời ban nãy vang lên trong đầu cậu. Khuôn tâm tưởng. Ý niệm.
Chàng trai nhắm mắt lại, để dễ mường tượng về thứ mình tin tưởng nhất. (Được dặn sao thì làm vậy thôi dù nghe hơi kì kì :yaocry: Sau mấy lần thử thách các thứ, cũng quen dzồi) Một đồ vật như thế, một thứ có ý nghĩa đặc biệt, không chỉ do chính bản thân nó, mà còn do cái nó biểu trưng cho.
Giữa sức nóng hừng hực, cái lạnh dù nhỏ bé cũng dễ cảm thấy hơn. Qua lớp vải, hơi hai thứ kim loại nằm trong túi lan nhè nhẹ trên làn da cậu. Không cần chạm vào, cũng biết chúng là gì.
Chiếc đồng hồ chứng minh cho thân phận của Ilya trong Hiệp hội, thuộc Thủ hộ đội. Nó rất quan trọng, dĩ nhiên, nhưng ý nghĩa của nó còn quan trọng hơn thế. Găng tay, vũ khí của cậu, cũng mang ý tương tự. Cả hai có điểm chung là, đều biểu trưng cho ước muốn của người sở hữu. Là lý do đã thúc đẩy việc gia nhập Hiệp hội, trở thành một Kỵ sĩ Rồng, một Barrier Specialist. Tin tưởng vào ước muốn đó, vào bản thân mình.
Nếu đây là nơi linh thiêng như vậy, có sức mạnh đặc biệt như vậy, thì hẳn đã biết rõ điều trên là gì.
Giữa những ngọn lửa rực cháy, nhảy múa nên giai điệu mạnh mẽ, bỗng thoảng qua một khung trời rất đỗi yên bình, dịu êm. Âm thanh, hình ảnh, mùi hương và cảm giác đã được ghi lại, dần mở ra trong dòng tâm trí. Ah, phải rồi, thứ được thêm vào.
Those days were very beautiful, I want to protect them with all my might.
And I, also wish to walk along side with you in that day, when it comes.
It has to be.
Tiếng gõ búa của những người thợ rèn vang vọng bên tai, như hòa vào với tiếng tim đập của cậu. Ilya hồi hộp chờ đợi, cho tới khi chúng kết thúc. Và khi dừng hẳn, cậu trai mới từ từ hé mắt xem hình dạng của vũ khí.
Ilya đeo món đồ vào cổ tay, nghiêng trái nghiêng phải, ngắm nghía mặt đồng hồ lẫn vòng da. Trông như bản nâng cấp của đồng hồ bỏ túi kia. Nhưng, hình như còn thiếu?
Đặt ngón tay lên nút bấm, Ilya truyền chút khí tức vào vật thể mới, rồi nhấn. Món thứ hai trong suy nghĩ của cậu ban nãy, thứ đã đồng hành qua các trận chiến. Từ cổ tay, bung ra bao bọc lên đến hết các đầu ngón tay, nương theo hình dạng bàn tay. Lớp bao bằng da chắc mà mềm khi áp vào làn da, các khớp kim loại chạy dọc và gắn nối bên trên, và mặt cầu xanh hơi nhô lên chính giữa.
Đây rồi.
Cậu trai dành thời gian để chiêm ngưỡng món vũ khí của mình. Ánh sáng từ hình cầu phản chiếu lên cặp kính. Nếu đúng, thì thứ này và các khớp kim loại chắc được dùng để chuyển hoá và khuyếch đại hiệu quả của người sử dụng. Ngoài ra, thanh niên gõ nhẹ vào mặt kính trong suốt phủ lên, bên trong còn hiển thị mức lượng luth và độ nguyên vẹn tấm chắn của cậu nếu bị tấn công, cái sau lấy ý tưởng từ việc quan sát độ hao mòn trong phòng trung tâm thông tin kết giới. Một sự chuyển đổi từ đo đếm thời gian sang đo đếm khí lực và kết giới. Và khi cạn luth, ánh sáng xanh sẽ tắt.
À nếu chức năng em thêm vào không được thì GM cứ bỏ nó ra
Miêu tả: Bình thường nhìn như đồng hồ đeo tay, dựa trên hình ảnh của chiếc đồng hồ chứng minh thân phận. Khi sử dụng, sẽ chuyển thành hình găng tay. Bên trong hình cầu trong suốt hiển thị đo lường lượng khí lực và kết giới của người sử dụng.
"Where the world ends, stands the valiant stronghold."
Galatea chứng kiến cảnh tượng oai hùng trước mặt của Nhà vua liền nghĩ đến một trong những người chị em của mình Thần điện. Cordelia mà có ở đây chắc lăn ra chết vì mất máu mất.
”…”
Về phần người nữ Kỵ sĩ, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy lò rèn trong truyền thuyết. Ngay cả với con dân Lupus thì nơi đây vẫn tồn tại trong những câu chuyện kể. Đôi mắt tròn xoe mở to chiêm ngưỡng đến từng viên đá, hòn sỏi và dòng chảy dung nham rừng rực cháy đỏ. Miệng cô hết lần này đến lần khác vô thức há ra như một đứa trẻ trầm trồ. Cảm giác như đang đi giữa một câu chuyện cổ tích, chỉ có những người sinh ra và lớn lên nơi đây mới hiểu được cảm xúc choáng ngợp này.
Có rất nhiều người có mặt tại đây nên Galatea kiên nhẫn xếp hàng đợi đến lượt mình. Việc đó cho cô thời gian để suy nghĩ. Từ những buổi huấn luyện Golem khó khăn, cô đã dần quen với việc phải nhắm mắt lại mà lục tìm sâu thẳm trong nội tâm. Luôn có thật nhiều băng khoăng và câu trả lời mà cô ý thức rằng sẽ có lúc, tại một thời điểm khác trong cuộc sống, cô sẽ thay đổi góc nhìn.
Mặc dù vậy, những thứ nền tản và quan trọng nhất sẽ luôn được giữ nguyên.
Khi bình tâm và nhìn lại con đường đã đi của mình, Galatea luôn cảm nhận được từng nhịp đập của điều đó sống động trong lồng ngực mình, trong mỗi sự lựa chọn và những khi phải đối mặt với điều tồi tệ nhất. Nếu không có nó, cô đã từ lâu buông xuôi mà trở thành một trong những đôi mắt vô hồn nhìn lên khe nứt xanh rờn từ dưới mặt đất ẩm thấp của khu Ổ chuột. Nếu không có nó thôi thúc, cô đã không có đủ dũng khí để bước qua ranh giới mà làm lại một cuộc đời mới ở Thần điện. Ngay cả khi đó là thứ dũng khí để nói dối trước Thần linh. Và cuối cùng, nếu không có nó, cô đã không gắng gượng đến tận bây giờ để trải nghiệm thật nhiều cảm xúc quý giá như bây giờ.
Niềm vui và nỗi buồn.
Hạnh phúc và khổ đau.
Thương tổn và phục hồi.
Tiếng gọi thôi thúc và ước mơ.
Những gắn kết giữa cô với người và rồng.
Tình yêu.
Cô trở nên mạnh mẽ hơn và cùng lúc đó, chạm đến gần hơn nữa với nhân tính của chính mình. Tất cả đều dựa vào chính điều quan trọng nhất đã luôn chảy bỏng trong trái tim Nereid này:
Đó là nghị lực sống.
Không thể thật sự cứu sống được ai cả nếu chính bản thân mình cũng không hướng về sự sống.
Người con gái nâng hai tay lên và nhắm nghiền mắt, cảm nhận một sức nóng bao bọc lấy khắp cơ thể lẫn tâm trí mình. Dù chỉ là một thứ mờ ảo dần hiện hình từ trong tâm trí nhưng cô có thể cảm nhận được sức nặng của nó. Đó là sức nặng cho mỗi lần cô sẽ phải đưa ra sự lựa chọn về sự sống trong quá khứ, hiện tại và tương lai, nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm nhận một sự vững chắc đầy an ủi.
Nằm trên cả hai bàn tay cô, là một thanh thương dài màu trắng bạc. Phần đầu nhọn với những hoạ tiết bằng vàng toả ra tựa tia sáng dẫn đường. Nó không sinh ra với sức mạnh để tàn sát mà là để bảo vệ bởi chính sự kiên cường của toàn bộ cơ thể mình. Dù có bao nhiêu thế lực chạm đến, thân thương vẫn vững bền chịu đựng và đẩy lùi chúng khỏi những điều quý giá khác mà cô luôn giữ gìn. Và khi họ trở về, chính chiếc thương này cũng sẽ cùng cô xoay mình trong những điệu múa mê hồn uyển chuyển, gửi đến chiến thắng cho số mệnh một lần nữa họ vượt qua thành công để cùng trở về.
Khi Galatea một lần nữa nhắm mắt và để linh hồn mình hoà lại làm một với sức nóng lan toả ấy, cô nghe thấy một thanh âm thì thầm bên tai. Dịu êm tựa ngọn sóng xám ngoài biển cả.
As the time of parting approaches.
An aquamarine fills with a gentle light.
In this daybreak that never ends,
I think of you, all alone.
Giai điệu thân thuộc đã luôn nằm sâu trong ký ức và cô cũng vô thức cất lên tiếng hát.
Một cái tên hiện lên giữa những bọt nước của đại dương tiềm thức, nhói thành cảm xúc vừa mạnh mẽ mà cũng thật đượm buồn. Cái tên cô chỉ mới nghe lần đầu nhưng chẳng hiểu sao lại thấy lòng mình se lại, tựa hồ một sự hiện diện nào đó rất đỗi thân thương và gẫn gũi. Luôn ở đây, đã luôn ở đây. Và rồi chỉ trong thoáng chốc, bạch thương vỡ tan thành vô vàn hạt nước lấp lánh, chui vào mặt dây chuyền pha lê trên ngực, mang lại một thứ ánh sáng xanh tựa ẩn chứa cả một đại dương bên trong.
[Azura]
Tên vũ khí: Azura Mô tả: Một vũ khí sinh ra để bảo vệ, có thể triệu hồi từ mặt dây chuyền pha lê trên ngực Galatea. Azura đại diện cho ý chí và nghị lực sống mãnh liệt tựa những ngọn sóng xám không ngừng xô bờ của đại dương. Khi chủ nhân cất lên tiếng hát hoặc thả mình trong những điệu múa, dòng Luth chuyển vào cộng hưởng với Azura khiến nó sáng lên và truyền sức mạnh vào các Golem được triệu hồi.
Sửa lần cuối bởi Heavenleena; 11-05-2018 lúc 22:41.
How does love go to your side? Is it like sunlight, like petals falling; or is it like a reply to my prayer?
Đánh dấu