<<< 9.818 | Story] Núi lửa Aelfhun
Bị đánh, bình thường cậu thanh niên cũng không ngất, nhưng hiện tại tâm trí đang trống rỗng, thiếu cảnh giác nên gục cũng nhanh, tuy vậy vẫn lờ mờ cảm giác được nhiều thứ. Lờ mờ bị ném vào chỗ nào đó xa xa khu vực nguy hiểm. Lờ mờ cảm nhận hơi ấm từ thân nhiệt quen thuộc.
Trước đó, đôi mắt đen láy cùng bờ mi cong dài, và đường nước mắt trào ra, là điều dịu dàng nhất cậu từng được thấy.
Vươn tay ôm ghì người con gái vào lòng, dụi nhẹ vào mái tóc đã dài hơn vai. Đến cả cái ôm của người con gái cũng dịu dàng như thế. Từ sau khi nhà vua biến mất, ánh sáng trong người đã nguội đi đa phần. Phần còn lại, may mắn duy trì được, là nhờ có người con gái trước mặt. Người con gái này bước vào cuộc đời cậu và thắp lên thứ ánh sáng nhỏ nhoi nhưng ấm áp mà cậu luôn giữ sâu kín trong nội tâm mình. Vì nói ra thì rất sến, và cậu cũng không biết nên trình bày thế nào. Chỉ biết rằng, giờ họ ở đây và cậu cảm thấy rõ nhất khi ở cạnh tiểu Khoan, cảm thấy sự xoa dịu ngọt ngào nhẹ nhàng như vầng trăng. Vòng tay lớn vẫn ôm lấy vầng trăng ấy không rời.
Vì vậy nên, Monoceros cố gắng giữ cho bản thân tỉnh chứ không gục như một kẻ bất lực, dù sự duy trì đó thật mơ hồ.
Được bưng hay dìu được một lúc, cậu thanh niên dừng lại, hay tự đứng xuống. Chất giọng nhẹ nhàng nhiều phần, chỉ nói riêng với người bên cạnh.
"Không sao đâu, để anh bồng em đi."
Monoceros rất yêu mến vị Quốc vương của Lupus. Sự mất tích của ngài tới thật đột ngột nên nó để lại một lỗ hổng lớn, rất lớn, mà không thể vun lại lấp đầy trong khoảng khắc được. Nhưng chỉ trong vài khắc nhìn sang người con gái bên cạnh, cậu chợt nhận ra, và cũng biết rằng mình sẽ ổn thôi, luôn luôn là vậy. Áp một tay lên để gạt bớt đi đường nước mắt dịu dàng mới nãy còn vương trên hai gò má, rồi cậu thanh niên nhẹ nhàng nhấc em lên và tiến về phía một lán y tế, loạng choạng với cái đẩy có phần quan tâm của Emeres.
Cũng với sự dịu dàng như bao lần, đặt cô bé lên tấm nệm bên trong lán, rồi nằm xuống gục lên vai nhỏ thật nhẹ, Monoceros chỉ yên lặng mà ôm vầng trăng của mình một lúc lâu, như thể nạp năng lượng. Vẫn có thật ít lời nói được truyền qua lại, ảnh hưởng của pain sharing cũng chảy từ tốn trở lại, như suối nguồn âm ỉ chia sẻ niềm đau, theo một cách rất đỗi dịu dàng. Dịu dàng vì nó đau, nhưng dường như chủ thể của nỗi đau là cậu vẫn luôn nhớ rằng nó cũng đang chảy trong người yêu thương của mình.
Dạo gần đây, cậu cảm thấy suối nguồn âm ỉ chảy trong hai đứa rất nhiều, cả khi ở khu y tế của chi nhánh. Lẫn ở đây, vẫn là khu y tế.
Monoceros không muốn nhìn thấy tiểu Khoan khóc, nhưng lại cảm thấy cảm động như khi nãy. Có chăng thật bất công với tiểu Khoan vì phải nằm một lúc lâu, để một con thú xù lông ôm suốt như vậy, để lại một chút ấm nóng âm ẩm chợt thấm vào vai em, rất nhanh thôi, tựa như vài khoảng khắc, rồi sau đó chỉ cảm thấy mấy cái dụi hơi nhột nhột ở bên bờ vai ấy.
Rồi một cái chạm môi thật nhẹ, khi bất ngờ ngẩng lên.
Thời gian sau dường như cậu thanh niên chỉ muốn ngắm người con gái vậy. Kể cả đang nằm hay đang làm việc, vô tình sẽ quay sang tìm kiếm hình bóng nhỏ ấy. Bất luận là ở cạnh nhau hay không. Khi trước đã hay như vậy, nhưng giờ cái nhìn càng trở nên dịu dàng hơn, hòa vào nỗi mất mát của một toàn thành lớn hay nỗi mất mát riêng. Dường như điều đó cũng không quá quan trọng nữa.
@
Futabata
Đánh dấu