Barbara dành phần lớn thời gian trong ngày để ở lì trong phòng làm việc của Mira. Dì Mira là một người phụ nữ nghiêm nghị với khiếu hài hước quái đản, nội thất trong phòng bà ít nhiều nói lên phẩm chất chủ nhân nó.
Đầu tiên phải kể đến sách, căn phòng tràn ngập sách vở. Bốn tủ lớn được kê cạnh nhau chỉ để chứa sách, ấy thế mà vẫn có cảm giác những cuốn sách như muốn bung ra khỏi kệ. Một vài chồng sách dưới đất là sách tham khảo mà Mira và Barbara dùng thường xuyên, loại này phải để ngay tầm tay. Trên bức tường đối diện Mira treo những bức tranh cảnh quê yên bình, nắng chiều nhuộm vàng đồng cỏ, những tòa tháp đá lặng như tờ. Barbara thường ngắm nghía mấy bức họa khi cô đã quá mỏi mệt với con chữ trên sách giấy ố vàng. Ngoài tranh vẽ, Mira còn thích sưu tập mũ. Sau một chuyến đi dài ngày, thể nào bà ấy cũng mang về một chiếc mũ ngộ nghĩnh, lạ đời hay chẳng giống ai để treo lên tường. Bà bảo là chiến lợi phẩm, một nét văn hóa của nơi chốn bà đã đặt chân tới.
Kế bên bàn làm việc của bà là kệ đựng dược. Không bê bối như tủ sách, dược phẩm được cất ngay ngắn, bên dưới mỗi ống thủy tinh còn cẩn thận dán nhãn đề tên gọi. Nắng trưa rọi qua cửa sổ khiến những lọ thuốc ánh lên sáng ngời, bảo bối của Mira đấy.
Barbara ngẩng đầu khỏi trang sách, nhìn bên ngoài cửa sổ. Tiếng chim hót và không khí buổi trưa làm cô buồn ngủ. Gì thì gì, cô đã dúi đầu vào sách vở cả buổi sáng rồi. Barbara xoa bóp vai phải, xuống bếp kiếm đồ lót dạ.
♦♦♦
Barbara trở lại phòng với một đĩa bánh kẹp thịt xông khói và phô mai. Cô ngồi vào bàn của Mira và lặng lẽ ăn.
Khoảng bốn năm trước, Mira tìm thấy một đứa nhỏ nằm chờ chết bên vệ đường. Đó là Barbara, vì một lý do nào đó cô không nhớ rõ sự việc trong quá khứ, chỉ có duy nhất một điều rõ ràng là cô phải trốn chạy khỏi ai đó, khỏi thứ gì đó. Hoặc Nó sẽ nuốt chửng cô, dày vò cô trong những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, chạy rồi trốn rồi bị xé nát rồi thức dậy trong sự trống rỗng vô biên.
Cô nhớ Mira bảo mình giống đứa con gái đã chết của bà. Vì lẽ đó mà bà mới cho cô tá túc lạị nhà, rồi thu nhận cô làm học trò. Mira là một nhà sư phạm bẩm sinh, còn Barbara là đứa học trò có tố chất. Dù cô bắt đầu học phép thuật căn bản khi đã bước sang tuổi mười sáu, cái tuổi quá muộn màng và khó khăn để học phép. Barbara biết, cô luôn tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa. Việc học không vì thế mà quá nặng nề, Barbara thích kiến thức. Cô ngạc nhiên phát hiện mình là một con mọt sách chính hiệu, có thể đọc liên tục hàng giờ cho đến khi dạ dày reo lên vì đói. Cô cũng thích thực hành cùng Mira, bà nghiêm khắc và tận tâm chỉ bảo cô nhiều lắm.
Thấm thoát mấy năm đã trôi qua. Barbara giờ đã ra dáng thiếu nữ, không còn cái vẻ loắt choắt bé con như ngày xưa. Mái tóc ngắn đã dài đến thắt lưng, đường nét khuôn mặt trở nên cân đối, cô chững chạc và dịu dàng hơn. Mira bảo cô nên kiếm một tên bạn trai, xuống thị trấn vui chơi và uống rượu. Ở thời điểm này, Barbara cần giao du với người đồng trang lứa để qua họ mà hiểu hơn về bản thân. Hoặc thuần túy chơi bời cho thỏa sức trẻ. Barbara cười tinh nghịch lấp liếm cho qua.
Cô không hẳn không có ai để nghĩ tới.
♦♦♦
Buổi chiều, Barbara ngáp dài bước ra phòng khách. Hôm nay Lunaluna không đến chơi, ngày hôm qua nàng ta còn mới hỏi cô về tình dược. Barbara ngã người ra ghế bành màu nâu sẫm, con mèo đen từ đâu xuất hiện hiên ngang thả những bước tao nhã qua bụng cô. Con mèo có xoáy màu bạc trên lưng này là vật nuôi của Barbara. Cô tình cờ gặp nó đang liếm vết thương dưới bàn trà ngoài hiên nhà, cô mang thức ăn cho nó mỗi ngày rồi nghiễm nhiên nó xem đây là nhà mình. Barbara đang phân vân không biết nên gọi nó là gì.
Bàn phòng khách đặt một bộ ấm trà và đĩa trái cây như thường lệ. A, khoan đã, còn một chai vang đỏ dán nhãn mới tinh nữa. Barbara trố mắt nhìn nó. Ở đâu ra đây? Cô cầm nó trên tay và thấy mát rượi, chai rượu chưa được khui và có vẻ ngon phải biết. Barbara phỏng đoán đây là của Luna, ngoài cô ta còn ai đặt chân vào đến đây cơ chứ. Chưa kể nàng lại là một tay bợm nhậu.
Thế là Barbara nhà ta thích thú vào bếp lấy ly nếm thử giùm Luna. Dòng nước loang loáng chảy vào ly thủy tinh có mùi cực kỳ hấp dẫn, màu sắc cũng tuyệt đẹp. Barbara cao hứng lắc nhẹ ly rồi đưa lên môi. Ngọt ghê~
Barbara uống hết, cô rót tiếp ly khác. Nhoắng cái đã hết một phần ba chai rượu, vậy mà cô chẳng thấy xi nhê gì. Chắc độ cồn thấp chứ ba cái vụ rượu chè cô không giỏi đâu. Barbara thôi không uống nữa, cô biết lúc nào nên dừng lại. Với cả cô không muốn mình say đâu, buổi chiều hôm nay thật đẹp.
Cô bước ra hiên nhà, trời vẫn khá oi bức. Dường như chất cồn khiến cô yêu đời và bản lĩnh hơn, Barbara làm cái việc mà cô chưa từng làm, cô tắm ở con suối gần nhà.
♦♦♦
Cô trút bỏ xiêm y bên hồ nước, cẩn thận đặt trang phục lên phiến đá gần đó. Barbara ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, một chiếc áo váy màu trắng tay lỡ có cổ đóng nút, viền cổ màu nâu. Cô đi giày vải và mặc đồ lót dễ thương. Không phải kiểu đồ lót chấm bi của các bé gái mà có phần quyến rũ hơn nhưng kiểu dáng vẫn đáng yêu. Cô thích nội y có ren mỏng nhưng thiết kế phải trang nhã và chất liệu vải tốt. Có lần Mira nhắc cho cô nhớ mình đã tiêu pha bao nhiêu tiền vào sở thích này,
Không một bóng người xung quanh, thú thì Barbara không chắc lắm. Cô dè dặt bước xuống hồ nước ánh lam lấp lánh trong nắng chiều, không gian xung quanh ngập tràn tiếng nước chảy và tiếng thác đổ xa xa. Barbara ngắm nghía mảnh trời phía trên đầu, mùi của hoàng hôn đã phảng phất đâu đây.
Nước mát, rất dễ chịu. Dường như không chỉ thể xác mà cả trái tim cô cũng được gột rửa. Thân thể cô trắng như sứ dưới làn nước trong vắt.
Barbara chìm vào cảm giác dễ chịu đó một hồi lâu. Khi cô hoàn hồn thì đã chiều tà, trời sẽ tối rất nhanh trong rừng. Cô không muốn bị lạnh nên vội vã lên bờ. Barbara thoáng thấy bóng dáng ai đó. Cô hơi hoảng nhưng cố trấn an mình. Bóng người lơ lửng chân không chạm đất. Ở phía sau hắn, cô dò dẫm tiến lại gần.
Hắn quay mặt lại. Có vẻ ngỡ ngàng trước cô. Một gã trai mặc áo sơ mi ca rô đỏ, quần jeans xanh và mái tóc đen hơi dài che đi đôi tai yêu tinh. Gã có nước da xám ngắt và một bộ mặt điển trai. Barbara ngạc nhiên không kém, cô không nói được lời nào. Chiếc buộc tóc lỏng lẻo rơi xuống đất, suối tóc màu tím thẫm buông xõa ôm lấy thân thể trần trụi của cô, cô như một tạo vật của đất trời vừa được ban sinh mệnh.
Cô biết người này. Anh ta là Marshall Lee, một con ma cà rồng. Anh ta thích đùa cợt, thích màu đỏ tươi, thích dọa dẫm người khác nhưng không có ý xấu, giống như kẻ mạnh vờn con mồi yếu ớt trong tay. Nhưng làm thế nào để biết anh ta có ý hại người khác hay không thì Barbara chịu. Anh ta đang ôm trong tay áo của cô, lại một trò đùa độc địa khác nữa. Cô liếm môi, tự hỏi anh có nhận ra mình không, đứa nhóc năm năm về trước chơi đùa với anh ở căn nhà trong hang. Hẳn là không rồi. Anh ta sững sờ đến thế cơ mà. Nhưng cũng có khả năng là anh ta không đoán được động thái của Barbara, có cô gái nào tỉnh queo như cô không. Thậm chí cả bây giờ cô cũng không tỏ ra xấu hổ hay bối rối một tí nào.
Đó là vì đang đứng trước anh thôi, Marshall Lee. Thỉnh thoảng Barbara rất nhớ anh, cô nghĩ là sẽ không bao giờ thấy anh nữa.
Barbara khẽ khàng lấy lại đồ của mình và mặc vào người. Từ tốn, chậm rãi trong ánh sáng cuối ngày. Suốt lúc đó, Marshall Lee cũng chẳng nói một câu nào. Có lẽ anh không muốn gián đoạn việc của cô, có cảm giác nếu một trong hai người lên tiếng thì bầu không khí mập mờ này sẽ bị phá vỡ.
Thay đồ xong xuôi, cô nhặt chiếc buộc tóc dưới chân mình và lướt qua Marshall.
“Cám ơn đã giữ đồ hộ em, Marshall Lee.”
Trong giọng nói của cô thoáng chút giễu cợt. Tự giễu mình thì nhiều hơn giễu người, Marshall có biết cô là ai đâu. Xem như là phép thử vậy. Để xem lần này anh có còn đuổi theo cô không?
Đánh dấu