“Không sao, anh là người trở em bay mà, việc anh “nhỏ tuổi” hơn em không có vấn đề gì hết.”
“Nếu anh của quá khứ đã gặp em, Melek, anh chắc chắn sẽ không thể nào quên em được. Em rất đặc biệt. Nên vì Altair, anh sẽ không bao giờ quên một người-một điều đặc biệt như thế.”
Văng vẳng đâu đó, nhưng cũng thật gần cả hai, có tiếng tim ai đập loạn cmn xạ như sắp nổ vậy ấy.
Ủa, của ai, xin được hỏi?
Của thằng Mè lắc có tiết tháo rớt loảng xoảng ngay trước mặt đây mà.
"A... A-Anh cứ..." - Melek vùi mặt vào lòng bàn tay, cả mặt đỏ đến che lấp tàn nhang muối tiêu - "Cứ nói... toàn mấy thứ linh tinh m-mà chả biết ngượng mồm tí nào..."
Thật là một bàn thua ngoạn mục! Thật là một cuộc lật kèo tầm vĩ!
Hắn phải dậm giậm chân mấy hồi mới lấy lại được bình tĩnh; hay đúng hơn là lấy lại được nhiệt độ bình thường trên gò má. Chết tiệt Curran. Hắn biết đấy là trả thù. Hắn biết là Curran biết hắn dễ yếu mề trước mấy... mấy lời sến súa của Curran, hắn biết đấy!!! Nghe chưa, hắn biết đấy!!! Còn có làm gì để đối phó không hả, chưa có và chắc sẽ không có nổi!!! Nghe chưa!!!
Phương thức quay về thời gian... Nghe nói vậy, hắn kết luận rằng những việc hắn có nói hay có thay đổi vào quá khứ mà hắn tới được sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại này, vì Curran-hiện tại không nhớ về sự xuất hiện của Melek vào 70 năm trước. Như thế dễ thở hơn thật. Nhưng có thể, từ khúc đó, sẽ tách biệt một nhánh không-thời gian khác tương ứng với những gì đã thay đổi, có lẽ? Một... không gian song hành?
"Altair có lẽ éo đoái hoài gì, nhưng thay đổi thời gian vẫn là một cái cả Thánh thần có thể kiêng dè... Em nghĩ là có thể tồn tại một thời gian song song-- Á?"
Trước khi Melek có thể suy nghĩ nát não nữa, Curran đã ôm hắn vào lòng. Và giờ mặt hắn lại đỏ lên, tuyệt.
Nếp nhăn trên sống mũi cũng được miết cho dịu đi, một chút, dẫu lát nó lại cau xuống (nhưng vì một lý do khác hẳn, cùng với hai bên má hồng lại kìa). Hắn nghe Curran nói xong, môi trì xuống, rồi len lén vòng tay ôm lấy lưng của Curran.
Ấm áp.
"Nếu có thể, em đã dẫn em về nhà em. Không phải chỉ Sagitta, mà là nơi... đã là nhà của em." - Melek trầm ngâm, trán tựa vào vai của Curran - "Ở đây không còn gì cả, dẫu anh có cho em thời gian bao nhiêu đi nữa. Và nó là lỗi của em."
Trước khi Curran có thể cất lời, có thể để bảo rằng không phải thế, Melek nói tiếp.
"Em không phải dằn vặt không đâu, đó đúng là do sự trẻ tuổi và ngu ngốc của em. Nên mái nhà mà em muốn anh thấy, cha mẹ mà anh có thể gặp, xứng đáng gặp... Nó chỉ có trong đây thôi." - Hắn ngước lên, nhìn vào mắt của anh và lấy ngón tay chỉ chỉ bên thái dương mình - "Em không thể trao cho anh hiện tại của nhà em. Nhưng em có thể trao cho anh quá khứ của một nơi từng rất quý giá, với em."
Một nơi mà chỉ có thể thấy được ở quá khứ.
Curran đã dẫn hắn về nhà, gặp Conrí, gặp lấy một phần cuộc sống mà anh ấy lấy làm quan trọng. Hắn cũng muốn làm điều đó, để đáp lại.
Melek vẫn chưa sẵn sàng đối diện với cảnh hoang tàn chính hắn tạo ra. Hắn vẫn chưa sẵn sàng, nhưng hắn muốn thay đổi. Đây, là thay đổi.
Bằng một cách quái đản nào đó, Chén Thánh... thực sự thực hiện ước muốn của người được tặng, nhỉ?
@
aiden.c
Đánh dấu