Child of the Moon. Nereid of the Sea.
This is Poseidon’s realm, he seems to say, and I should not be here.
Nó giống như một cắt cảnh của nghệ thuật cinema; họ đi vào khung kính của biển đêm, và cuộc nói chuyện kỳ lạ đấy để lại một dư âm trống rỗng trên bãi cát vắng người này.
Một khoảng lặng giữa cuộc đời của một thiếu nữ, và một người đàn ông.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối chỉ dõi theo bóng Galatea lao ra biển, khi theo lẽ thường đáng ra anh nên giữ cô lại khỏi một sự vô ích: Vật nhỏ nhoi ném xuống Đại dương chính là đã triệt để không thể tìm lại. Hoặc cũng có thể vì việc đuổi theo một điều mà chính bản thân họ đã khát khao nay không thể kịp thích ứng với phản ứng chối bỏ trong tích tắc. Nhưng nếu nói rằng anh đã không hề mong muốn bất cứ phản ứng nào từ cô, thì đó cũng là nói dối. Thoáng chốc sững sờ, và sau đấy là thanh thản và trống trải khôn cùng.
Một lần nữa, lại có một người như vậy xuất hiện bên anh. Anh tưởng mình đã vô phương rồi, tưởng bản thân mình đã chạm đến tận đáy sâu lạnh lẽo của tuyệt vọng rồi, thế nhưng, một khi đã chấp nhận từ bỏ mọi sự như thế mới có thể đạt đến sự yên tĩnh. Lòng bao dung và chấp nhận không điều kiện của một người đàn ông có tuổi, kì thực cũng chỉ là cách nói khác cho việc anh ta đã từ bỏ mọi kì vọng vào việc sẽ có ai cứu rỗi mình. Một sự thỏa hiệp vừa có chút buồn lẫn nhẹ nhõm, nhưng chỉ là từ bỏ kì vọng chứ không phải hi vọng.
Nhưng cô lại thêm một lần nữa khuấy động những xúc cảm đấy dậy, rõ ràng và xiết nặng giống như chúng mới chỉ xảy ra vào ngày hôm qua. Cả buồn khổ và niềm vui, thư thái và dày vò.
Cảm giác của sự sống.
“...”
Có một sự thật, thời gian ngắn ngủi họ nói chuyện với nhau khiến vị bác sĩ đã cười nhiều hơn tổng số lần của chục năm trở lại đây, tưởng như cảm nhận về các trạng thái cảm xúc mới chỉ mới trở về với anh cách đây không lâu. Nhưng kì thực chúng không hề trở về. Chỉ còn lại những dư vị của một cơn đau thể xác thật sự, ứ nghẹn trong họng, lèn chặt như gỗ sỏi trong đầu óc và đường thở mà thắt thẳng lên gáy và đỉnh đầu. Đến cuối cùng, không có một biểu cảm rõ ràng nào thực sự xuất hiện.
Dù anh nghĩ rằng, có lẽ lúc này anh nên khóc.
Hoặc anh ước rằng mình đã có thể làm vậy.
Đôi khi Rina nói anh có nụ cười còn chán chường hơn nhìn người khác khóc. Nhưng sự thực việc sử dụng các cơ mặt để tạo ra một nụ cười và nhắm đôi mắt lại dễ dàng hơn cái giá cho những giọt nước mắt rất nhiều. Nó không phải thứ gì sến sẩm như những cuốn tiểu thuyết của một thế hệ người sống rời xa hiện thực hay viết về nỗi đau tê liệt tâm phế, mà kì thực cảm xúc cũng là một phần cho cái giá của phép màu mà anh đã trả. Không thể rơi xuống tuyệt vọng cũng đồng nghĩa với không thể hiểu được niềm vui sướng tột cùng của một tâm hồn thăng hoa.
Niềm tin vào nhân loại.
Ha.
Anh cũng chẳng phải một người cao thượng đến vậy.
Vậy nên đến cuối cùng, những gì anh đáp lại cho vẻ tả tơi của Galatea chỉ là cái nhíu mày tư lự, nụ cười bao dung thấm buồn và cái thở dài. Giống như điều này anh đã biết trước sẽ xảy ra. Bất cứ ai nếu đặt vào vị trí của cô cũng sẽ giật mình mà thôi. Nhưng đuổi theo đến như vậy… thì người nên giật mình là Citlali. Ngay cả khi người con gái luôn bày tỏ rằng cô lúng túng trước các hành động của anh, thì kì thực người điêu đứng nhiều hơn có lẽ là anh.
“Tôi là một người vào sau. Bởi chuyện đấy mà Julian từng rất ghét tôi.”
Anh cởi áo ngoài của mình xuống khoác cho người đang ướt mem ở trước mặt. Mặc dù Galatea không bị sóng đánh nhấn cả người hẳn xuống nước, thì gió của trời đêm vẫn rất dễ làm một người con gái bị cảm bất chấp thể lực của họ có bảo đảm như thế nào. Động tác của anh rất nhẹ nhàng và tự nhiên, giống như việc chăm sóc người khác là lẽ thường tình. Và sự nhẹ nhàng đấy vẫn tiếp tục, ngay cả sau đấy, khi bầu không khí chùng xuống vì những chi tiết hé lộ dần, giống như lớp giấy dán tường hay varnish không thể che giấu mãi những sự thực.
Ánh mắt anh miên man chìm đắm trong một cảnh trăng sáng, trăng rải một ánh sáng của vực thẳm tâm hồn và đáy biển sâu. Anh bỗng nhớ đến những pháo đài sầu thảm, những chiến trường mà anh đi qua. Mãi đến khi Citlali giật mình nhận ra anh chỉ thuần túy nhìn vào đôi mắt vàng nhạt của Galatea, đôi mắt luôn nhìn xuống và từ chối những giao tiếp thẳng vì muốn giấu đi cảm xúc thật của mình nay lại trực tiếp gửi gắm những cảm xúc thuần túy và mạnh mẽ không chôn giấu.
Anh phát hiện mình chẳng có bất cứ thứ gì cần dò ra trong đôi mắt đấy cả. Hay đúng hơn, người đàn ông cảm thấy chính mình mới là người bị nhìn thấu.
Một sự lật tẩy không ngờ lại thanh thản đến vậy.
“Là điều gì…?”
Phải nhỉ. Họ cũng đã hỏi anh như vậy. Phẫn nộ, ghét bỏ, sợ hãi, hoang mang, kinh tởm. Tất cả chúng bình thường đến mức đã thành lẽ đương nhiên nếu anh nhìn thấy một mảnh tiêu cực đấy trong tâm hồn của người khác. Vì vậy, anh không hiểu được vì sao Galatea lại muốn biết, một câu hỏi lại chẳng đi cùng cảm xúc tiêu cực nào mà chỉ có những điều thật chân thành.
Điều đấy khẽ len lỏi vào thế giới tinh thần tràn ngập băng giá quanh năm của Citlali, để lại thêm một vết nứt trên mặt băng dày. Dù cho chúng chẳng thể ngay lập tức đem về mùa xuân, nhưng lại khiến nụ hoa hồng lay động tinh tế. Bàn tay trái giữ áo khoác hờ trên vai người con gái nấn ná trước khi đưa xuống nắm lấy bàn tay còn mang găng trắng ướt nước biển của cô. Nhẹ nhàng, tháo chúng ra.
Giống một hành động nâng niu và mang cả chút tin cẩn.
Bàn tay của người đàn ông với những ngón tay tinh tế và mang cả thô ráp chai sần của chiến trận đan lỏng vào một bàn tay khác nhỏ hơn, mềm mại ít tì vết hơn, và chầm chậm đưa tay cô đặt lên phía bên trái lồng ngực của anh.
“Tôi… là con người.”
Phía dưới đấy, là độ ấm và nhịp đập vững vàng của trái tim con người.
Một người bình thường như biết bao người khác.
“Citlali có nghĩa là Ánh sao xa.”
Điều đó thực sự buồn cười nếu nhìn lại tất cả. Cả bầu không khí kỳ lạ giữa họ từ nãy đến giớ nữa. Nhưng chẳng hiểu sao anh không cười được nữa. Giờ phút này, có lẽ anh chỉ muốn nói duy nhất những cảm xúc thực trong lòng mình với cô.
“Tôi có hai người mẹ đã cho tôi hai cái tên. Một người đã cho tôi sinh mệnh và quê hương, một người thêm một lần nữa cho tôi sinh mệnh và sức mạnh để bảo vệ. Những vì sao… trong ngôn ngữ cổ của Nyrhtied còn có nghĩa là…”
Giống như một lời hứa mà con người hứa với nhau để tiếp tục sống. Chính bởi nhận ra bản chất con người vừa thấp hèn lại cũng thật cao thượng, anh mới tiếp tục nuôi hi vọng vào họ, rằng đến một ngày họ có thể nghe thấy giọng nói của nhau.
“Hope.”
Galatea unlock rank 3 với Citlali.
“Mà” - anh nói khi buông tay Galatea ra -
“em có tự đi được tiếp không?”
Anh nói rồi nhìn về phía đôi giày ướt nước muối chỏng chơ trên bãi cát. Thực sự thì miễn cưỡng vẫn có thể đi tiếp nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu chút nào. Còn về việc bế thì… việc đấy không hề khó nhưng anh biết với tính cách của Galatea sẽ không chấp nhận một chuyện miễn cưỡng lại làm hai lần. Khó xử cho cả hai bên là không tốt chút nào.
Nên anh đang nghĩ là lần này cõng đi chắc được.
“Đi qua cây cầu này chúng ta sẽ đến Khu dân cư ven biển, có khu phía Tây mang nét văn hóa pha trộn chủ yếu giữa người Orion và Lupus, khu phía Bắc lại là cộng đồng với nét đặc trưng của kiến trúc Sagitta. Em muốn ăn bạch tuộc ở khu nào?”
Kì thực là tuy không trả lời tất cả những câu mà Galatea nói ngay lập tức, nhưng không có nghĩa là vị bác sĩ không nhớ đến chi tiết đấy. Cái cách anh hỏi cô trở lại vẻ êm đềm và bình thản, nhưng cũng pha lẫn chút lưu tâm và hóm hỉnh mà có lẽ người đàn ông này không nhận ra mình đã mở lòng với người khác nhiều hơn một chút.
Thực sự là nhiều hơn anh đo đếm.
“Tệ quá nhỉ? Dù có thể bay lượn trong bầu trời, anh sẽ không bao giờ tìm được con cá nào trên Mặt trăng đâu.”
Cứ mỗi khi có người đến cầu hôn, tôi lại giao cho anh ta một nhiệm vụ bất khả thi.
Và lần này là phải bắt cho bằng được con cá trên Mặt trăng.
Lên mặt trăng chỉ đơn giản là hành trình một đi không trở lại. Mặc dù hiện nay vẫn còn vài phương pháp để đi đến Mặt trăng, nhưng lại không có ai biết cách để quay về từ nơi ấy cả. Đó là một vùng đất chết mà chúng ta chỉ có thể giương mắt lên nhìn khi vẫn còn sống.
Yêu cầu anh chàng lên đó và quá quắt hơn là phải bắt về một con cá, thứ vốn dĩ không hề tồn tại trên Mặt trăng! Hiển nhiên chỉ bấy nhiêu đã đủ để giải thích cho cơn giận dữ của vị hoàng tử từ Arishma.
Nhưng tôi sẵn sàng thề độc rằng lúc nói ra những điều đó, tôi hoàn toàn nghiêm túc.
Nếu có thể làm được một điều không thể, tôi sẽ ở bên anh ta suốt quãng đời còn lại.
Bởi vì đó chính là cách duy nhất để tôi xác định được tình yêu. Đã có quá nhiều thứ biến mất khỏi hành tinh này, nhưng thứ quan trọng nhất trong số đó có lẽ là tình yêu thương giữa người với người.
Galatea - Unlock Side Quest rank 3: Promise at Dawn
Galatea có thể báo mở quest này ngay bây giờ hoặc bất cứ lúc nào khi tương tác với NPC Citlali. Side Quest sẽ xuất hiện khi đạt rank 3, 5 và 7.
@
Heavenleena
Đánh dấu