"Nghe thật giống như cầu hôn. Cuối cùng là ai trong hai người mới là người tán nhau?"
Đáp lại câu hỏi nhiệt thành của Tiểu Khoan là tiếng cười vang cả đất trời của người phụ nữ thảo nguyên. Naran ngẩng đầu lên trời, vươn hai cánh tay mình ra như muốn ôm lấy bầu trời, hay là ôm lấy nàng rồng đang bay lượn trên không trung kia.
"Đúng vậy, Tiểu Trinh, trong chúng ta là ai bắt đầu nhỉ?"
Từ gương mặt của loài rồng và từ hiểu biết của loài người, thật khó để nói rằng Uyển Trinh đang có vẻ mặt gì, nhưng đó dường như là một nụ cười. Uyển Trình bay một vòng tròn trên bầu trời rồi hạ xuống, lượn vòng quanh đồng bạn của mình, động tác nhẹ nhàng như sóng nước lưu chuyển, lại tạo ra cơn gió lồng lộng.
Rồng Topaz hệ Thủy, Uyển Trinh là đất và nước, là dòng nước ngầm len lỏi đến mọi miền đất, mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông.
Naran là gió và lửa, là cơn gió nóng quật cường và bướng bỉnh thổi qua những ngọn núi triệu năm, nóng rát vào ban ngày và rét lạnh khi đêm về.
Đối lập đến tận cùng, cũng vì vậy mà hòa hợp.
Có lẽ vì vậy mà cách họ quen biết nhau cũng không thể nào bình thường được.
"Là cậu tìm thấy tớ."
Cũng như cách Uyển Trinh đã tìm ra Naran, cô gái loài người đã tìm ra nàng rồng bằng đúng cách đó trở ngược lại bốn năm về trước, khi nàng rồng bị thương. Bởi vì vậy, có những điều gọi là định mệnh. Vào buổi chiều gió lộng trên thảo nguyên rộng lớn của người Orduudkhan khi Naran tìm thấy Uyển Trinh, nàng rồng không khác mấy những con rồng vừa gia nhập Hiệp hội thời bấy giờ, bị Xung lực kiềm hãm sức mạnh, hoang mang bởi những điều mình không biết và có đôi khi cảm thấy yếu đuối và bất lực.
"Đó không phải là lần đầu bọn chị gặp nhau. Nếu phải nói, có lẽ là trở ngược về nhiều năm trước nữa, khi chị vẫn còn trẻ và Kỵ sĩ Rồng là một cái gì đó rất xa vời." Naran dẫn ngựa đến bên cạnh Tiểu Khoan, cũng đưa mắt nhìn về cuối chân trời,
"Chị đã suýt là tộc trưởng Tsoros nếu không gặp được cậu ấy. Gặp được cậu ấy rồi, chị mới chợt hiểu ra vì sao con người lại tôn sùng loài rồng như thế. Không có sinh vật nào xinh đẹp và hùng mạnh như họ."
Naran thờ Thần Điểu cả đời, bây giờ chị vẫn thờ Thần Điểu linh thiêng, cội nguồn sức mạnh của đứa con cao nguyên, nhưng đồng thời chị cũng trở thành cái có lẽ gọi là... fan trung thành của loài rồng.
Hoặc đơn giản chỉ là Uyển Trinh mà thôi.
"Và có cả trái tim trong trẻo đến vậy, em nói đúng." Trái tim trong sáng của những kẻ hiểu biết,
"Thuần khiết và rộng lớn... như thiên nhiên vậy. À mà, loài rồng đúng là hiện thân của thiên nhiên mà."
Của thế giới, của kiến tạo và bảo vệ, của sự sống và cái chết.
"Nhưng thay vì sùng bái họ, thờ cúng họ như với Thần Điểu, chị lại ước ao trở thành đồng bạn với Uyển Trinh hơn." Naran cười,
"Tri kỉ tương giao, chị chưa từng gặp ai nói chuyện với mình hợp đến vậy."
Bọn họ đã nói chuyện suốt nhiều ngày nhiều đêm liền, từ lúc Naran vụng về chữa thương cho nàng rồng với món thuốc bí truyền của người Orduudkhan cho đến khi nàng rồng khỏi hẳn. Những câu chuyện tựa như không bao giờ kết thúc và họ ước gì chúng đừng kết thúc. Lần đầu tiên, họ gặp một ai đó khác mình lại cũng giống mình đến như vậy.
"Bọn chị đã nói về những bãi cỏ bao la bát ngát, những con sói cứng đầu, pho mát dê và cừu, về những vì sao và về những thứ cất giấu sâu dưới những tầng đất này." Bọn họ tuy cách xa vạn dặm, nhưng nơi nào cũng có cao nguyên, cũng có bách thú, cũng có cây cỏ và những ngọn gió. Tuy xa mà gần. Người và rồng khác biệt nhiều nhưng có lẽ cũng chẳng khác lắm.
"Cho đến bây giờ vẫn như thế." Uyển Trinh chen vào. Chị không thường hay nói, nhưng nhiệt huyết của Naran dễ khiến người khác bị cuốn theo. Có lẽ đó là lí do vì sao họ có thể nói với nhau nhiều đến như vậy, hai mươi lăm, hai mươi chín năm mà vẫn chưa hết chuyện, vẫn chưa hết chán nhau.
Bạn thân, tri kỉ có lẽ chính là như vậy.
"Nếu em đã nhắm được một bạn rồng nào đó rồi, đừng buông tay." Naran nói với Tiểu Khoan,
"Bọn họ tuyệt vời như thế, sơ sẩy sẽ vuột mất đó."
Lười biếng, thích đồ ngọt hay tốt với trẻ con... chỉ là những đặc điểm nho nhỏ đáng yêu, nhưng Naran có thể cảm nhận được sự quý mến của Tiểu Khoan khi em nói về những đặc điểm đó. Đó là sự chú ý khi người ta đã bỏ qua cả những khác biệt giống loài để nhìn vào bản thân đối phương.
Cho nên, Naran mới nói như thế với Tiểu Khoan. Người con gái thảo nguyên từ bé đã được dạy như thế, từ những phút tranh giành sự sống với những con sói đói, cho đến khi được dạy để lãnh đạo cả một bộ tộc, kể cả khi bản thân là một người phụ nữ. Luôn luôn quyết liệt, nắm chắc lấy những thứ mình muốn. Có lẽ, vì tính cách như vậy, cái duyên của Naran với Uyển Trinh mới trở thành phận.
@
Futabata
Đánh dấu