Thời gian: 12/10/817
Địa điểm: Nội tâm.
Tần nghe nói anh vừa tỉnh dậy giữa nội tâm của mình.
Anh lật đật sờ tay lên ngực. May quá, hình như tim vẫn còn đập.
Hai giọng nói mơ màng dội vào tai anh. Tần Túc nghiêm túc lắng nghe. Anh chăm chú hít thở, rồi cầm cung. Dây cung cứng tì vào lớp da chai sần nơi bàn tay anh, hằn lên một vệt đỏ. Anh im lặng nhắm mắt lại.
Quê nhà bắt đầu tái hiện trước mắt anh.
Ban đầu chỉ là những mảng màu tươi mát của cỏ xanh đầu hạ, rồi những nhành cây nâu sần bắt đầu vươn ra, trổ đầy những phiến lá non. Gió vút qua từng thân cổ thụ, thổi tung mớ cỏ khô ở góc vườn nhà anh. Chuông lanh canh chạm vào nhau nơi bậu cửa. Chim ríu rít lượn vòng tròn náo nức. Suối thầm thì vuốt ve từng khe đá. Những cánh hoa nhẹ nhàng rơi. Bầy Tanuki núp sau những tảng đá to xù, háo hức nhìn những dàn chuông vàng lấp lóa. Lũ sóc chuyền cành thi thoảng lại đánh rớt một hạt thông. Trèo lên cành cao, ngước lên sẽ thấy cả vũ trụ lấp lánh sao, cúi xuống sẽ là một khu rừng lung linh hàng nghìn đốm lửa nhỏ. Bình dị mà phồn hoa. Yên tĩnh mà rộn rã.
Tần sinh ra và lớn lên ở một nơi như vậy đó.
Anh nhớ bàn tay ấm áp xoa đầu của cha, nhớ nụ cười dịu dàng thân thuộc của mẹ, khi hai người dạy anh cách viết tên mình:
- Thế hệ này, gia tộc ta chỉ có ba người con. Túc nhi, tên của con là an tĩnh nhất.
Cha cầm tay anh viết chữ "Túc" phía dưới chữ "Niên". Anh tròn xoe mắt nhìn. Sao mà nhiều nét quá. Mẹ anh mỉm cười:
- Chỉ mong ổn trọng, không cầu gì hơn.
Dưới mái hiên u tĩnh, ẩn mình một gốc cây.
Anh cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang nảy nở, như một mầm cây đội đất trồi lên.
Đúng, anh vốn là đứa con của núi rừng. Sức mạnh chảy trong huyết mạch của anh là sức mạnh của rừng già hùng vĩ, của suối nguồn vạn năm. Dù anh có xa nơi nhà vạn dặm, anh vẫn là một hiện thân của rừng núi mà thôi. Nguồn gốc của pháp thuật tưởng xa tận chân trời, hóa ra lại gần ngay trước mắt.
Chẳng phải ở chính trong anh sao?
Mầm non đột ngột trồi lên mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã thành hình một gốc cây xum xuê cành lá. Tần Túc kéo căng dây cung, thấy thái dương rung lên bần bật. Từng nhánh cây túa ra, len vào mạch máu, vào hơi thở, vào suy nghĩ của anh, mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi lúc một dày hơn, đến khi một luồng sáng trắng bùng lên, và Tần thấy anh đang đứng giữa vũ trụ nội tâm mình. Anh nhìn vòm cây rộng lớn được đan bằng hàng trăm nhánh cây, phủ đầy lá non và những búp hoa trắng e lệ, cảm thấy trong lòng nhẹ tênh.
Đây chính là giác ngộ của anh.
Tần mở mắt. Trước mặt anh, giữa thân cung và dây cung đang kéo căng, xuất hiện một đốm nâu. Đốm nâu dài ra thành một vệt sáng, cong lên duyên dáng. Rồi một đốm sáng trắng, hai đốm sáng trắng, rất nhiều đốm sáng trắng xuất hiện. Chúng tụ lại với nhau, yên lặng xoay quanh dải sáng màu nâu, xoay tròn xoay tròn, cho đến khi dừng hẳn.
Một nhánh cây tươi đính hai đóa hoa trắng hiện hình, an tĩnh nằm trên cung.
Tần mỉm cười.
Đánh dấu