Địa điểm: Bờ biển
Thời gian: ?
<<<<<
Chỉ mới giữa thu, nhưng thời tiết cũng đã mát mẻ hơn rất nhiều, Haley để những cơn gió lạnh từ biển vờn lên gương mặt mình, xoa dịu đi suy nghĩ đang hừng hực trong đầu. Sau câu chuyện kia, những ý tưởng như đã phá bỏ được bức tường giam giữ mình bao lâu, dồn dập ùa tới, thôi thúc Haley viết xuống, để tình cảm tràn lan trên mặt giấy. Để
lý tưởng của chị được hiện ra chân thật nhất, động tâm nhất.
Nhưng không, Haley vô thức thả chậm lại hơi thở của mình, lặng lẽ sắp xếp lại những suy nghĩ ấy. Để chúng không tác oai tác quái, để chúng không dẫn dắt và thống trị mình dưới sự góp tay thổi lửa của adrenalin. Bởi vì Haley cũng là một nhà văn, còn là một nhà văn cần nhiều thứ hơn là ý tưởng và cảm xúc.
Thất thần trong chốc lát, người Kỵ sĩ dường như đang ngẩn người nhìn về phía biển khơi xa xôi, chợt giật mình nhận ra cô bé bên cạnh đã vòng tay ôm lấy mình từ bao giờ.
Haley không bài xích những chiếc ôm, mà ngược lại là đằng khác. Có lẽ bởi quá khứ quá mức lạnh lẽo tại căn nhà đó, nơi mà tài năng đáng giá hơn hết thảy, khiến người phụ nữ mặc dù luôn giữ lấy vẻ ngoài mạnh mẽ, từ tận sâu trong tim vẫn quyến luyến những cử chỉ yêu thương. Ôm, nắm tay, tựa đầu vào vai, hay chỉ là nằm cạnh nhau trong những đêm lạnh.
Haley đã nghĩ, chỉ có những lúc đó, mình mới tin rằng bản thân thật sự là phụ nữ.
Nhưng qua thời gian, những điều đó trở nên hiếm hoi dần. Vì chị đã già rồi. Nhìn bề ngoài dường như chẳng thay đổi mấy, nhưng mọi người xung quanh đều biết Haley không hề trẻ. Sống và làm việc cần mẫn, đổi lại sự tôn trọng, kính nhường từ tất cả. Và cứ chậm rãi, lứa nhân viên này đến lứa nhân viên khác, người này đến người kia, đều nhìn chị như một điểm tựa vững chắc cả trên tinh thần lẫn công việc. Bởi vì Haley mạnh mẽ và tài giỏi, nên chị không cần bất cứ ai lo lắng cho mình.
Bản chất con người là như vậy, khát cầu sự bao bọc từ kẻ mạnh, khát cầu được chở che, thông cảm, hỗ trợ, dẫn dắt. Haley biết, hiểu, và đặt nó nằm trong trách nhiệm của mình. Chưa từng nói khác. Chưa từng hối hận.
Mọi chuyện đã là như thế, luôn như thế và nên như thế.
Chỉ là, lúc này đây, khi một cô bé mới gặp vài lần bỗng ôm lấy chị
như thể em hiểu được và thủ thỉ thật khẽ khàng, Haley bỗng thấy sống mũi thoáng cay.
Chị thật sự vẫn chỉ là một con người bình thường. Có tư lợi, có yếu nhược, có khuyết điểm, có những khao khát thầm kín không thể nói ra. Và đôi khi có những người vô tình chạm phải những điều đó khiến chị sợ hãi.
Nhưng Haley cũng là một con người đủ mạnh mẽ, đủ sáng suốt để biết được điều gì là tốt đẹp.
Và cái ôm ấy là hẳn thứ tốt đẹp nhất trong nhiều năm trở lại đây của chị.
Không chỉ vì nó đến từ một người khác, mà còn vì nó đến từ Visrin - cô bé thông minh, nhạy cảm, mới gặp chị đôi lần.
“Em xin lỗi vì đã tự tiện xâm nhập không gian cá nhân của chị như vậy, nhưng mà, em hi vọng là, như thế này sẽ giúp chị cảm thấy khá hơn một chút.”
Rất im lặng, Haley đặt tay lên bàn tay cô bé đang vòng qua cổ mình, nắm lại. Bàn tay của chị cũng chẳng lớn hơn Visrin là bao, còn lạnh nữa, nhưng Haley vẫn nắm lấy tay cô bé, giống như chị đã kiên định gánh trên vai trách nhiệm của một Kỵ sĩ Trưởng.
Chị lắng nghe Visrin kể về khoảng thời gian khó khăn của cô bé (lờ đi những suy nghĩ logic về chẩn đoán bệnh tật theo thói quen - vì lạy Altair, nó không quan trọng chút nào lúc này) và về Vesta.
“Từng chút một, em dần dần chia sẻ tất cả mọi thứ với chị ấy. Buồn, vui, khúc mắc, kể cả những thứ linh tinh ngớ ngẩn nữa. Cứ mỗi lần chia sẻ, mỗi lần hết khúc mắc, em lại gạch đi những suy nghĩ cũ trên trang giấy.”
“Những dòng chữ em thêm vào ngày ít dần đi, những trang giấy được gạch bỏ ngày càng nhiều thêm. Dần dà, trang giấy cũ nào cũng toàn những vết gạch, mà em cũng không viết thêm gì vào đó nữa.”
Về những điều Visrin đã có được, và đã mất đi.
“...Em đã viết rất nhiều, và chưa từng có thêm một dấu gạch nào cả.”
“Em rất muốn nói với ai đó, nhưng em không đủ can đảm. Em rất sợ thân thiết với một ai đó, để rồi vì một lí do nào đó mà họ không còn bên em nữa.”
“Một mình thật sự rất đáng sợ.”
Nắm tay vô tình siết chặt hơn, Haley nhận ra mình đang bị cảm xúc dẫn dắt. Nhưng như vậy thì sao chứ, và chị tiếp tục nhìn vào cô bé trên vai mình.
Dẫu cho Haley đủ mạnh mẽ hoặc đã quen để không cảm thấy cô đơn là điều đau khổ quá mức, thì chị vẫn hiểu được cảm giác phải tự mình đối thoại với chính bản thân mình vì không còn bất cứ ai khác. Chẳng còn ai khác.
Cảm giác trơ trọi ấy có thể bức người ta phát điên, bức người ta rơi vào tuyệt vọng.
“Ban chiều ấy, em nghĩ là mình sẽ lại viết thêm vài dòng vào quyển sổ ấy.”
“Chỉ là… Nói chuyện quanh quẩn với chị một hồi như vậy, em cảm thấy, hôm nay không cần phải ghi cái gì nữa.”
“Em thích tâm sự với người khác lắm. Ừm, dù thật ra thì em thường không biết nói gì hết. Nghe giống như là, em thích nghe người khác kể chuyện hơn nhỉ?”
Người phụ nữ vỗ vỗ nhè nhẹ lên tay cô bé, mái tóc rủ xuống che đi một phần ánh mắt suy tư lúc này.
“Kỵ sĩ Trưởng, cảm ơn chị, vì đã lắng nghe em.”
Visrin nói, còn Haley thì im lặng nhìn cô bé.
Một lúc sau, Haley mới lên tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Vậy từ giờ, chị có thể lắng nghe em nữa không?”
“Những câu chuyện của em, những điều em suy nghĩ, những việc em không biết phải đối mặt như thế nào.”
“Tất cả chúng, em sẽ kể cho chị nghe không?”
Từ tận sâu trong lòng, Haley biến mình là một người Orion cố chấp và kiêu ngạo. Và trách nhiệm là điều chị luôn cẩn trọng mỗi khi nhận lấy. Nhưng ngay lúc này, Haley đã quyết định rồi.
“Chị không nghĩ rằng mình sẽ thay thế bất kì ai, hay mình có thể làm tốt hơn bất cứ ai, hay chị sẽ đưa ra được lời khuyên hữu ích cho em. Hay chị làm như vậy vì thương cảm em.” - Haley nhẹ nhàng kéo cánh tay của Visrin xuống, và quay lại để hai người họ đối diện nhau, hai tay nắm lấy hai tay. Và vì thế, cô bé có thể nhìn thấy ánh mắt thực bình tĩnh đối diện với mình. -
“Nhưng, chị vẫn muốn lắng nghe em.”
Phải, Haley đã quyết định được rồi.
“Chị không muốn em phải cảm thấy một mình.”
Người phụ nữ mỉm cười, trong ánh mắt loang loáng thứ màu sắc vàng nhạt rực rỡ ẩn hiện như nắng sớm dưới tán rừng.
“Em thấy thế nào?”
@
Wes.
Đánh dấu