Marion bất chợt ngẩn người đứng sững vài giây. Sao nó lại buột mồm nói vậy? Cái bóng bên hồ lay động. Con rồng trắng đang ngoái đầu nhìn.
-
Bác Marion?
Con rồng này biết nó. Tất nhiên nó cũng biết cậu ta, Graben. Thân hình trắng toát như cá tuyết kia khó mà lẫn được. Cả hai từng gặp nhau ở sông Cosmos. Marion thường không ghi nhớ tên kẻ khác bằng cách nhớ mặt. Với rồng, nó nhớ tên bằng sắc độ vảy hoặc hình dáng sừng. Thường thì những cuộc nói chuyện xã giao hay gặp gỡ qua đường sẽ không để lại nhiều ấn tượng giúp rồng ta nhớ mặt mũi tên tuổi kẻ khác. Tuy nhiên chẳng hiểu sao lần này đầu óc nó xuất thần, nhìn phát nhớ tên ngay.
Marion nhìn Graben tiến lại phía mình. Lớp vảy cậu ta khá đặc biệt, mịn màng và mềm mại, không thô ráp xù xì như vảy của nó. Cái bờm sau gáy cậu ta cũng mềm nữa. Chúng bồng bềnh trong gió như một đám mây. Tạo hình xinh đẹp mong manh như vậy sao lại là giống đực? Thật phí phạm. Marion nhướn mày. Nó nhận biết giới tính các loài thông qua mùi. Altair phú cho con rồng hiếu chiến đầy đủ đặc điểm có lợi cho một chiến binh, hoặc kẻ đi săn. Một trong số đó là khứu giác tốt. Mỗi loài khác nhau sẽ có mùi vị đặc trưng khác nhau. Và mùi vị giữa giống cái và đực cũng sẽ khác nhau nữa. Đôi khi, ngoại hình lẫn hành vi không hề có tác dụng phân loại giống. Lúc ấy, kiểu mùi là biện pháp tối ưu. Giống như vân tay, vân vảy, vân lưỡi, mùi đặc trưng cho một cá thể, không bao giờ thay đổi suốt cuộc đời. Khứu giác Marion không đủ tinh tường như loài sói để có thể nhận ra kẻ khác bằng mùi. Nó chỉ đủ sức nhận biết giới tính. Cùng một loài, giống đực bao giờ cũng nặng mùi hơn giống cái. Cái kiểu mùi mà mấy lão lang băm thường gọi mỹ miều là hormone.
-
Chân của bác ổn rồi chứ?
Cậu ta đưa mắt nhìn cái chân đang cầm khúc cây của nó. Theo phản xạ, Marion cúi nhìn. Cái chân vẫn bình thường… Mà khoan! Lớp vảy trên mu bàn chân trông khang khác. Chúng bị ám đen. Nó dùng chân kia lau lau vết ám đó, nhưng vẫn vậy. Không phải do muội than bám vào. Vết ám có hình thù khá rõ. Nhìn giống… giống như…
-
A…….
Marion thốt lên. Nó nằm mơ bị quái vật cắn đúng cái chân này. Thứ ác mộng gì ghê gớm đến nỗi biến mơ thành thật nhỉ? Dù chỉ là một vết bớt hình hàm răng, nhưng dấu hiệu bị cắn đang sờ sờ trước mắt. Từ khi đến gần thế giới con người, rõ ràng rất nhiều sự lộn xộn khó hiểu đã diễn ra. Nào là quái điểu, rồi thi thố gì đấy, rồi vực thẳm, bóng tối, đá lở, ngắm hoa, chạy lũ,... Nó nhớ hai lần ăn đồ ăn của con người, cả hai lần đều gặp chuyện. Đầu tiên là cần trong bánh khiến nó mất giọng. Ăn đồ nướng ở làng chạy lũ thì lăn ra ngủ như chết. Tỉnh lại xong cứ mơ hồ mộng mị. Nhớ kỹ coi nào. Lúc ấy nó đang chạy trên đồng cỏ, và… Mọi thứ tối thui. Hình như sau đó nó đã ngủ, một giấc ngủ dài kèm ác mộng.
Thật lạ, Marion có cảm giác quen thuộc với con rồng trắng hơn mức xã giao. Những mảnh vỡ từ cơn ác mộng vừa qua lấp ló trong tâm trí nó. Nó như quên điều gì, cũng như đang dần nhớ lại điều gì. Cá tuyết? Hình như... cậu nhóc cũng có mặt trong cơn ác mộng… Nó nhíu mày nhìn tên nhóc rồng trắng.
-
Cá… À, Graben… Hỏi thế tức là…?............
...
-
.......Chú em... Amethyst phải không? Nghe đồn chủng của chú có khả năng đoán mộng…
Rồi Marion tiếp tục tiến về hồ nước. Nó vứt cái bọc to trên lưng xuống đất. Tấm lá nhân tạo khổng lồ bung ra, cơ man đủ kiểu lê, táo, việt quất và một ít dâu dại cuối mùa. Nhờ khí hậu ôn đới cận cực cùng địa hình đa dạng, đảo Cyprus có hệ thống sinh thái khá phong phú. Rừng nơi đây dù bị quần thể thực vật lá kim áp đảo, nhưng nếu chịu khó lặn lội sâu bên trong một chút, vẫn sẽ kiếm được trái cây. Marion buông mình xuống phiến đá bên mép hồ đánh phịch. Khúc cây quăng lăn lóc bên cạnh. Nó bắt đầu bỏ hoa quả vào miệng ăn hết sức tự nhiên. Đúng là không gì bằng tự cung tự cấp. Vừa ngon, vừa tha hồ ăn thoải mái lại đảm bảo an toàn thực phẩm. Nó nghiệm ra điều này sau khi nếm đồ ăn của nhân loại. Có Altair mới biết họ sẽ bỏ gì vào đồ ăn.
Con rồng thô lỗ há miệng cạp cả cành táo dại trĩu quả. Nó thích chuối hơn. Chuối có giá trị dinh dưỡng cao, lại nhanh no bụng. Nó biết món đó nhờ bọn khỉ ranh trong rừng Khởi nguyên. Gì chứ về hoa quả, bọn chúng ăn sành nhất. Tuy nhiên ở cái đảo ôn đới cận cực mùa này, tìm được hoa quả ăn là tốt rồi, không nên có voi đòi tiên. Con rồng tinh ranh bới được chừng ấy trái cây, xem chừng rất đáng khen. Chuyện. Dân sống trong rừng, kiếm ăn đã thành bản năng. Nó mải ăn suýt quên anh bạn trẻ tới đây trước. Con rồng vứt cõng cây trụi lủi một xó đồng thời lăn vài quả táo cho Graben:
-
Góc nhìn chỗ này đẹp ha! Thi thoảng ta vẫn ra đây chơi. Nào, ăn đi chứ, khỏi khách khí…
Và nó nhìn khu vực “Cá tuyết” ngồi lúc nãy bằng cặp mắt tròn xoe. Những đường rạch được vạch la liệt trên mặt đá.
@
Kinyōbi
Đánh dấu