<<<
”Bây giờ người đó đã trở thành Ám Kỵ sĩ… Và đứng sau tổ chức kia…”
”Làm những việc…”
“Không.”
Lali lắc đầu. Tay đưa lên chạm khẽ đôi môi mím lại của người kế bên, giống như trấn an cô rằng không cần phải lựa ý anh mà nói đến vậy. Họ hiểu nhau, và đủ để biết rằng những gì đối phương nói đều đến từ sự quan tâm thật lòng.
Nếu để bản thân bị tổn thương chỉ vì những điều đấy, Lali đã chẳng thể sống đến tận bây giờ. Cách anh nhìn nhận vấn đề của chính bản thân vốn dĩ chẳng hề giống như cách đa số vẫn hay tự quy chụp. Nếu có thứ gì khiến anh ghét nhất khi phải kể lại câu chuyện của mình, đó chính là sự thương hại trong ánh mắt người nghe thay vì thái độ chấp nhận và thấu hiểu.
“Giờ Albert chẳng còn là gì cả. Không phải một Kỵ sĩ của Hiệp hội. Cũng không phải một thành viên của gia tộc Wengener.”
Người đàn ông trầm giọng. Dù lời lẽ rất nhẹ, nhưng chúng vẫn nổi lên trên những tiếng gió và tiếng của động cơ chuyến tàu đêm. Không có chút cảm xúc nào còn lại trong đấy, dù chúng đáng lý phải tồn tại. Lali mà họ biết không phải người tuyệt tình đến vậy. Tận sâu bên trong Đại dương Ký ức xám xịt đấy, những mảnh cảm xúc dù xám xịt nhưng vẫn le lói ánh sáng hy vọng.
Có những lúc, con người bắt buộc phải thực thi mệnh lệnh của những lợi ích chung lớn hơn cả chính bản thân mình. Và giá trị tồn tại của họ chỉ còn sót lại nếu có thể phục tùng mệnh lệnh đấy. Đó là thứ tất cả họ, cả Lali, cả Galatea và những Kỵ sĩ khác đều phải cảm nhận thấy. Luật pháp không phải thứ gì đó giống như quan niệm cá nhân của chỉ một vài thiểu số, nó là bản khế ước được công nhân bởi tất cả mọi người cùng chung sống trong cộng đồng. Một quốc gia muốn phát triển lớn mạnh và duy trì sự ổn định bắt buộc phải có nền tảng luật pháp vững vàng, với những công dân biết tuân thủ luật pháp, tức tôn trọng các giá trị chung.
“Một tên tội phạm, không hơn không kém. Kẻ phạm tội thì phải bị trừng trị thích đáng bởi Luật pháp.”
Vị Kỵ sĩ thở dài, tay đưa lên bóp trán và đôi mắt nhắm lại đầy vẻ mệt mỏi. Anh để bản thân dựa một chút vào vòng tay của Galatea, tưởng như đấy là nơi an toàn duy nhất còn sót lại.
“Nhưng, anh vẫn luôn nghĩ mãi… Và mãi mãi.”
Lời thì thầm gần như là độc thoại. Có lẽ đó là những lời dành cho câu hỏi của Galatea. Cũng có thể là không. Chúng là những điều Lali đã giữ riêng cho mình hàng chục năm mà không thể chia sẻ với ai, hoặc không thể hy vọng sẽ có người hiểu cho mình. Nói cho cùng, cách lựa chọn của anh và Albert là giống nhau, bất kể động cơ hướng đến. Vốn chẳng có điều gì là đúng tuyệt đối và sai tuyệt đối.
Họ đều không hy vọng sẽ có ai đấy tha thứ cho điều mình làm.
“Thầy Theresa đã rời bỏ Hiệp hội và cả danh xưng Kỵ sĩ để thoát khỏi những rằng buộc của Hiệp ước khi truy đuổi anh ruột của mình.”
Chắc hẳn Galatea vẫn còn nhớ trên ngọn núi tuyết năm đấy họ đã nói gì.
Không được phép giết người.
Tuyệt đối, không được băng qua bức tường nhân tính cuối cùng đấy.
Nó không phải chỉ là điều luật mà họ phải tuân theo mà cũng chính là bức tường ngăn bảo vệ bản thân họ với thế giới này. Vũ khí là công cụ và một con dao có thể cắt đứt tay cả người cầm và người bị tấn công. Nỗi sợ hãi luôn đi cùng làm ngơ và bạo lực, biểu tượng của hy vọng và đức tin nếu không có đường biên sẽ trở thành con chiên để kẻ khác trút bỏ mọi tội lỗi trên danh nghĩa lợi ích lớn lao hơn.
Thầy Theresa và Albert, ngược lại, đều đã dứt bỏ khỏi lớp bảo vệ cuối cùng đấy và biến mất vào màn đêm ngoài thế giới phủ tuyết kia.
“Và anh tin rằng, có một lý do ẩn sâu dưới cùng. Cho Albert, cho Hiệp hội, và cho Orion. Một lý do khiến cả Pháp luật của Tòa thành đấy cũng không thể phán xét ông ta. Một sự thật bị giấu kín dưới con mắt của chúng ta.”
Lali ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt không còn miên man hay chìm đắm trong hồi tưởng, mà nó lại giống như đôi mắt mà cô từng nhìn thấy khi ở Dãy núi tuyết, khi chạm mặt Độc Cổ sư trong khu Ổ chuột tăm tối đấy. Đôi mắt hổ phách giống như một thế giới với những tinh quang rừng rực, đôi mắt của kẻ sẽ không từ bỏ ý định của mình.
Đôi mắt kiếm tìm sự thật của cuộc chiến này.
Có lẽ anh đã quá tin tưởng Albert. Ông ta là một trong những lý do để anh còn sống đến tận bây giờ.
Nhưng nếu phủ nhận niềm tin đấy, cũng có nghĩa là Lali tự phủ nhận chính mình.
Nếu không có Albert, anh sẽ không bao giờ có giấc mơ vượt qua bức tường đấy và chạm tay đến thế giới ngoài kia. Bất kể đó là thế giới tàn nhẫn và khắc nghiệt đến bao nhiêu, nó vẫn thật đẹp.
“Trước khi dứt bỏ mọi thứ, anh muốn biết sự thật. Và đến khi đấy....”
Lali mỉm cười buồn bã. Sự thật sẽ mãi mãi là sự thật, bất kể nó đem lại niềm hạnh phúc hay khổ đau. Và anh chấp nhận nó. Sẽ không có bất cứ thứ gì được phép chen vào giữa phán quyết cuối cùng.
“Dù cho bởi bất cứ lý do nào, Albert cũng sẽ phải chịu tội cho những gì ông ta đã làm.”
Và cả chính anh nữa. Dù cho bất cứ người Orion nào, như Thiếu tá Barnaby hay Elna đều cảnh báo rằng sự thật anh tìm kiếm không phải sự thật mà Orion cần đến.
Cả anh và Albert, đều không cần sự tha thứ.
Thứ cuối cùng họ cần...
“...”
”Errr… Em sẽ không nói dối rằng cảm giác này bình thường… Khi tự nhiên… Bị người khác biết chúng ta đi chung với đi đâu như thế này. Em hy vọng… Không phải mình làm cái gì người ta cũng biết.”
“Không buồn ngủ nữa?”
Thái độ tiếp nhận nhẹ nhàng thơ thẩn của Galatea làm anh bật cười, những suy nghĩ đuổi theo cũng mờ nhạt bớt đi. Gối đầu lên đùi kể cũng hấp dẫn, nhưng sự thực thì Lali ưa ngủ ngồi hơn. Dù sao anh cũng không ngủ được giấc sâu trên tàu.
Anh vỗ lưng cô, vòng tay qua ôm trọn eo, cổ tựa khẽ lên vai và má áp má. Tay anh lồng vào vòng tay người con gái, cơ thể đung đưa nhè nhẹ, ghé sát tai và thì thầm với tông giọng trầm ấm quen thuộc.
“Hát cho anh bài mà em hay hát là được. Hình như ở Gabbiano có người nghe em ngâm nga hoài, họ còn thử phổ lại thành jazz rồi đấy…”
Nói rồi anh hôn nhẹ lên bầu má có chút lạnh để làm nó ấm lên. Ở tư thế này thì cả hai đều có thể ngủ ngon đến sáng sớm, khi tàu hỏa cập bến Orion trong trung tâm tòa Thành.
@
Heavenleena
Đánh dấu