oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Các box về Manga > Thảo luận Manga > Altair: Seeker of Light > Astrophel > Thành Orion >

Trả lời
Kết quả 151 đến 160 của 170
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. Orion (đường tới Tháp) | 19.11.819




      "Khoảng một nửa thông tin đó tôi đã biết."


      "Biết rồi thì cầu tao kể hết làm gì, biết là hơn ba trăm chữ tổng kết không đấy?"


      Xù lông như thường. Nhận được bánh thì lông xẹp hơn tí; hừm, bánh quy bơ à? Vụn vụn xốp xốp vầy, đúng là bánh quý-xờ-tộc.

      Nghe Ilya kể xong thì hắn cũng trầm ngâm, bánh trong mồm, mày cau lại.


      "Lão ta đã ở trong trường Vetrauen và trước mắt tụi mày cả tuần. Tấu hài mạnh ha bây."


      Đúng là Altair vứt mẹ tụi hắn đây mà, cái này nếu không phải là nghịch lý đắng cay thì là cái gì nhể.


      "... Mài thấy lão thế nào?"


      Trebla, Albert von Wengener. Còn thứ gì trong người lão, thì chỉ có Altair hay chính bản thân vật thể đó mới có thể trả lời được.



      @Peacerod


      1 2 3 4 5 6
      Trả lời kèm trích dẫn

    2. #152

      Địa điểm: Orion
      Thời gian: 11.819 - 820




      Ôi, tuyệt diệu!
      Bao nhiêu con người tốt đẹp nơi đây.
      Loài người mới đẹp đẽ làm sao. Ôi thế giới mới tươi đẹp!
      Có những con người này trong ấy.


      “Ingo, cậu có hay biết thế nào là một tân thế giới dũng cảm không?”

      Vẫn đang bị nhốt trong cung điện Fruhling với còng tay trói chặt, Lea Wilsons ấy vậy chỉ nhởn nhơ nhìn cảnh cả tòa thành Orion chìm dần vào biển lửa, nhìn cảnh Cây Ánh sáng bị bóng tối phủ kín như tán thưởng bức tranh họa cảnh khải huyền.

      “Là một thế giới không phiền muộn, không có những ám ảnh Sinh-Lão-Bệnh-Tử. Mọi người sinh ra không đau đớn, lớn lên đẹp đẽ và mạnh khoẻ, mọi bệnh tật đã được xử lí triệt tiêu. Cứ như thế đến tuổi sáu mươi thì chấm dứt, để được đưa vào Lò thiêu, thân thể biến thành tro tàn về với đất mà không có dấu tích nào còn lại.”

      Tự hỏi rồi tự trả lời. Chẳng phải đây chính là những gì mà Harmony được đề ra để thực hiện sao? Không hẳn, chỉ là nó có một phần như vậy, đó là cung cấp sự chăm sóc tận tình với sức khỏe thể xác lẫn tinh thần con người từ khi sinh ra.

      “Nhưng con người không thể sống như vậy!”

      Ingo hoảng hốt. Là một chứ cừu non đi theo Harmony chỉ vì đơn giản muốn tòa thành này tốt đẹp hơn, vị học giả trẻ thực sự chưa từng nghĩ đến viễn cảnh điên rồ này - điên rồ đến mức chưa cần bất cứ lý lẽ nào, bản năng của con người chắc chắn là “Không!”.

      “Có thể chứ. Cậu đã nuôi động vật, hay chỉ đơn giản là trồng một cái cây bao giờ chưa, Ingo? Con người cũng giống vậy. Cậu có thể dạy họ. Cho lũ trẻ chứng kiến và tạo phản xạ có điều kiện cho quen với sự chết. Khi đã quen với cái chết, con người cũng sẽ dần mất đi mối liên kết. Những tình cảm lâu bền và sâu sắc giữa con người ở đây là không cần thiết và vì vậy cảm xúc cũng sẽ dần biến mất. Chúng ta có thể huấn luyện.”

      “Não bộ con người, nói đến cùng cũng có thể sửa đổi. Nhanh chóng là hóa chất, lâu dài bằng di truyền. Dextroamphetamine trong Neutralizer. Quả đúng là lạm dụng chúng sẽ dẫn đến cái chết. Nhưng mãi mãi mắc kẹt trong cơn ác mộng chẳng phải còn đáng sợ hơn một giấc mộng đẹp cho đến giấc ngủ vĩnh hằng? Neutralizer có thể làm người ta mất đi một số năm trong thời gian..Nhưng hãy nghĩ về độ dài khổng lồ, không thể đo lường được nó có thể cho người ta sống ngoài thời gian. Mọi thứ ảo giác lâng lâng do Neutralizer gây ra chẳng phải là một phần giấc mơ thần tiên vĩnh cửu của tổ tiên chúng ta hay sao? Neutralizer là bức tường thành kiên cố ngăn cách tâm trí người ta khỏi thực tại, với mọi thứ lo âu muộn phiền, nếu có.”

      “Hãy nhìn đi. Đau khổ, không cam lòng, phẫn hận, nuối tiếc, buồn khổ,... tất cả đều biến mất khỏi thế giới này. Một thế giới mà Bóng tối không thể chạm đến, chính là thiên đường trong tâm trí chúng ta.”

      “Thứ đã vấy bẩn thiên đường đấy… chính là Tình yêu.”

      “Tình yêu là khởi nguồn của mọi tội lỗi và đau khổ của thế giới này. Thế giới mới không cần nghệ thuật hay khoa học. Nghệ thuật thật sự thì làm ra Cái Đẹp, khoa học thật sự thì khám phá ra sự thật về thế giới và con người, nhưng mục tiêu của xã hội không phải là sự thật và cái đẹp, mà là tiện nghi và hạnh phúc. Hạnh phúc phổ biến đảm bảo ổn định xã hội, điều mà sự thật và cái đẹp không làm được. Hắc Khí tức trừng phạt cảm xúc của chúng ta, tức trừng phạt tội lỗi lớn nhất.”

      Bất chợt cảm nhận được điều gì đấy, Lea hất mặt về phía Lara vẫn đang bàng hoàng rồi cứng nhắc ra lệnh cho cô:

      “Lấy sổ ra đây. Tìm người có khả năng tốc ký nhanh nhất. Ta sẽ nói ra, tất cả những gì ta biết về Albert von Wengener.”

      “Sau đó, hãy giao nó cho một người tên là "Ilya Kalashnikov”. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho họ."

      Cùng lúc đấy, tháp Bamburgh đã bắt đầu chạy dọc những đường Khí tức xanh nhạt có thể nhìn thấy từ xa, chứng tỏ chuyển biến không lành.

      ...


      ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG.

      RÍTTTTTTTTTT.

      RẦM!


      “Tất cả. Tiến lên!!!”

      Một lần nữa, các bạn cùng sát cánh với một trong ba tòa thành cuối cùng của nhân loại trong trận chiến sống còn. Những khúc mắc, những mâu thuẫn được tạm quên đi để cùng nhau hiệp lực chiến đấu với Albert và những tay sai của gã. Trung đoàn thứ nhất thuộc Lực lượng Tự vệ Hoàng gia, Remus, được lãnh đạo bởi Vương gia Raymond Wise gia nhập với đội ngũ Protector của Hiệp hội, bảo vệ toàn bộ các đồng minh của mình bằng những chiếc xe thiết giáp và kết giới phòng không; trong khi Thống lĩnh Dante Stewart dẫn đầu trung đoàn Romulus với những thiện xạ phục kích. Quận chúa Nora Wise cũng nằm trong những tiểu đội tiên phong của cuộc chiến cùng với Fanny và Edda với những khẩu súng trường.

      “Merchant of Hell ở tận cùng Vainakhs. Bản lĩnh của người thừa kế của nhà von Wengener là không thể xem thường.” Raymond Wise cười lớn khi đến bên cạnh Johann trong chiếc xe thiết giáp của mình trước khi ra chiến trường. Johann đang chỉ huy những Y thuật sư của quân đội riêng lẫn thuộc Lực lượng Hoàng gia liên tục hỗ trợ cuộc chiến trong khu vực đáp lại vị Vương gia bằng một nụ cười khiêm tốn.

      Những kẻ như Jonny không bao giờ làm không công, dù là vì bất cứ lí do gì.

      “Vương gia, một người phụ nữ tên Amélie Leavitt muốn gặp ngài.”

      “Johann, cựu đặc vụ “Henry Carter” muốn gặp anh.”

      Hai tin tức đến cùng một lúc, Raymond Wise và Johann von Wengener trao đổi với nhau một nụ cười ngắn cùng một ánh mắt.

      Phiến quân Ngoại thành tràn vào từ trong cổng thành với những người máy chiến đấu hạng nặng, và họ hiểu rằng sẽ rất có nhiều việc phải làm.



      “Tốt. Rất tốt.”

      Rook sụp đổ. Knight và Bishop phải chết hai lần. Đòn tấn công của các bạn nhắm vào Albert, kỳ lạ thay, giống như đánh vào không khí.

      Không đúng.

      Giống như chém vào một màn Hắc khí.


      “Ngài Elg, ngài có còn nhớ không? Hay ngay cả Altair cũng không hề tha thứ cho trí nhớ của ngài?”


      “Cô chị gái của ngài, kẻ đang bị bỏ lại ở Sagitta. Công chúa của loài Rồng hàng ngàn năm trước. Đó chính là là vị đã kể cho ta nghe câu chuyện này.”



      “ĐỨNG LẠI!!! ALBERT!!!”

      Rồng chúa hô lên và cố gắng ngăn cản Albert tẩu thoát nhưng hắn lại gọi thêm nhiều Vong binh cấp thấp ra để chặn đường các bạn, bước qua vết nứt không gian và hoàn toàn biến mất. Đến khi vết nứt hoàn toàn khép lại, các Vong binh cũng bất giác mà tan biến vào hư vô. Mất đi nguồn Hắc Khí tức nuôi dưỡng từ Albert và bị giam hãm trong Kết giới Ánh sáng, Vong binh về cơ bản không thể tồn tại.

      Không có thêm một lời giải thích nào cả, nhưng cùng lúc đấy khi ánh sáng của bình minh quay về với Orion, họ nhận ra có một điều quan trọng hơn.

      “Có phải… điều đó… là thật?”

      Những lời xì xào xung quanh các bạn nổi lên. Bản năng của con người sau khi tạm dẹp bỏ được kẻ thù chung chính là nghi kỵ lẫn nhau. Mọi ánh mắt đổ dồn vào các Kỵ sĩ và đặc biệt là các vị Rồng. Kẻ thù của loài người, kẻ nguyền rủa toàn bộ nhân loại, đó không phải là thứ mà người ta có thể nghĩ đến thường ngày. Những lời Albert, không chút nghi ngờ, đã thổi bùng lên một ngọn lửa nghi vấn trong lòng con người, đặc biệt là những người bình thường.

      “Cũng phải. Nghĩ xem, loài rồng đột ngột xuất hiện chỉ sau Đại thảm họa. Họ còn không bị ảnh hưởng bởi Hắc Khí tức.”

      “Nhưng các Vong binh vẫn tấn công Rồng?”

      “Không thể biết được. Mọi thứ vốn đã mập mờ…”

      “IM LẶNG!!!”


      Người đầu tiên lên tiếng, lại chính là nữ hoàng Zera Wise.

      “Đó không phải là cách để đáp lại ân nghĩa của Hiệp hội! Mở to mắt ra mà xem!!! Họ đã bảo vệ chúng ta mà không quản tính mạng của mình. Các ngươi sao có thể tin lời một kẻ phản bội mà không phải là lời của ân nhân!? Albert von Wengener đã lừa dối chúng ta vô số lần, không có lý gì hắn lại nói thật lần này.”

      “Đúng vậy.”


      Johann von Wengener cũng đi ra từ nhóm Y thuật sư đang chữa trị cho những ai bị thương. Người đứng đầu nhà Wengener mỉm cười ôn hòa.

      “Hãy nghĩ cho cẩn thận. Nếu muốn giết chết chúng ta, các ngài Rồng đã có thể đơn giản sử dụng sức mạnh của mình. Ma pháp của Rồng vượt bậc hơn nhân loại rất nhiều. Họ không có lý do nào để làm vậy.”


      Trước uy tín và lý lẽ hợp tình của Nữ hoàng và Johann, đám đông dần bình tĩnh lại. Phải rồi, lời một kẻ phản bội là không có giá trị. Bằng cách tự thuyết phục bản thân, họ dần tự xóa tin nghi ngờ mới nảy sinh từ lời nói của Albert.

      Trước những tiếng xì xào ấy, gương mặt của Alston chẳng hề mảy may dao động, cứ như ông không hề nghe thấy những lời nghi kị nào, còn Rồng Chúa chỉ trầm mặc nhìn về phía những tàn tích cuối còn sót lại của trận chiến vừa qua. Sự điềm tĩnh của họ lúc này càng củng cố thêm cho lời trấn an trước đó của những nhà lãnh đạo Orion.

      "Cảm ơn người, Nữ hoàng Zera. Và cảm ơn cậu, Johann von Wengener."

      Vị Thủ lĩnh Kỵ sĩ nghiêng đầu cảm tạ trước hai người, sau đó ông quay về phía những người dân còn hoang mang lo ngại, điềm tĩnh lên tiếng.

      "Năm trăm năm trước, Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng được lập nên từ Phép màu của hai giống loài: Con Người và Rồng. Nếu không có Khế ước vĩnh cửu giữa Ngài Elg và Kỵ sĩ Lyra, ánh sáng trên thế giới này đã sớm bị bóng tối nuốt chửng. Nếu không có sự thấu hiểu và tình thương yêu tồn tại giữa chúng ta và loài rồng, nhân loại cũng đã sớm diệt vong.

      Và hàng trăm năm qua, Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng đã, đang và luôn luôn là cầu nối giữa hai giống loài để thực hiện một mục tiêu chung: Đánh bại bóng tối trên lục địa này, để con cháu của chúng ta có thể ngẩng cao đầu sống dưới ánh sáng vĩnh hằng."


      Người đàn ông tóc bạc đưa tay về phía những long loại đang ở đây, cũng đầy vết thương như bất kì con người nào sau trận chiến vừa qua, nâng giọng.

      "Hãy nhìn cho kĩ, hỡi những người dân Orion."

      "Liệu có lời nguyền nào lại khiến loài rồng rời bỏ quê hương của mình để giúp đỡ, chiến đấu và hi sinh vì chúng ta hay không? Không. Chỉ có lòng tốt và tình yêu thương mới có thể thắp lên ánh sáng tại lục địa này."


      "Sứ mệnh, thành ý của Hiệp hội và trái tim của loài rồng chưa bao giờ thay đổi."

      Vị Thủ lĩnh nghiêm trang hướng tới những người dân, và cả Nữ hoàng Zera, trịnh trọng nói.

      "Xin đừng để một lời nói vô căn cứ hủy hoại đi mối quan hệ thân thiết giữa hai giống loài."

      Bên cạnh ông, Rồng Chúa đã quay lại. Trong một thoáng, Ngài liếc nhìn Alston bằng ánh mắt thâm trầm hiếm thấy trước khi bình thản đối diện với những người dân, quý tộc và các bạn với sự bình thản và bao dung thường ngày của mình.

      Và Ngài lên tiếng.

      "Ta, với tư cách Chúa Rồng của Helianthus, Tạo vật Thần thánh của Altair, sẽ bảo vệ và chiến đấu bên cạnh nhân loại đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh này."

      Giọng của Ngài điềm tĩnh như đang đọc một lời thề, và với câu nói này, mọi nghi ngờ đã chấm dứt tại đây.

      Nhưng các bạn hiểu rõ một điều mà Nữ hoàng và Johann đã bỏ qua. Hay, điều đấy vốn không phải thứ con người bình thường có hiểu biết rõ; thật khó để khẳng định hai người đấy biết hay không biết.

      Đó chính là Mười điều răn của Rồng.

      Loài Rồng có sức mạnh uy phong, nhưng hoàn toàn bị trói buộc bởi Altair. Nếu như thực sự nổi lên sát tâm với nhân loại, Rồng cũng sẽ bị những điều răn này cấm đả thương nhân loại vốn yếu đuối hơn mình.

      Trừ phi, thực sự loài rồng đã từng để lại một lời nguyền mượn tay thế lực khác làm điều đấy.

      Albert von Wengener, quả thực đã nói dối nhiều điều. Nhưng đồng thời, ông ta chẳng có lý do nào để không nói thật khi toàn bộ kế hoạch của bản thân đã bại lộ. Đôi khi, cách xé nhỏ lực lượng của kẻ thù hữu hiệu nhất lại là sự thật.

      Nói cách khác, kẻ biết sự thật lúc bấy giờ chỉ có một. Nemo, Black Diamond duy nhất đã được Tư Thanh mang về Helianthus.




      Sau trận chiến dài và mệt mỏi chống lại bóng tối thuần túy cùng với các Kỵ sĩ Rồng, công cuộc bình ổn và tái thiết tại Pháo đài Orion bắt đầu bằng những phiên tòa. Từ những kẻ mục ruỗng đã cấu kết với Albert để lập ra Harmony cho đến toàn bộ những người trong nhóm thử nghiệm đã tạo ra “Lea Wilsons”.

      Vào tháng 7 của năm 820, Tòa án Rintfleisch đã được chính quyền Orion và Hiệp hội cùng tổ chức để xét xử những cá nhân và tổ chức bị cáo buộc phạm tội ác chống lại loài người và phản quốc; những kẻ này chính là những quý tộc hay sĩ quan đã cấu kết với Albert von Wengener, trực tiếp hay gián tiếp tham gia vào dự án Harmony. Tòa đã xét xử 27 nhân vật quan trọng cùng 4 tổ chức trực thuộc, trong đó bao gồm những kẻ đứng đầu BioMachine thí nghiệm trên con người tạo ra các Lilith và Adam, cũng như tổ chức phối hợp chế tạo và sản xuất hàng loạt Neutralizer và phân phát đến Lupus. Bi kịch của Jesiona chính là một trong những hậu quả mà Neutralizer gây ra. Đích thân Thủ lĩnh Alston cùng các Chỉ huy đã đi tham gia phiên tòa, Lupus và Sagitta cũng cử đại diện đến tham gia với vai trò đồng xét xử. Có 15 án treo cổ, 8 án tù chung thân, 2 người được tha bổng và 2 người được miễn vì tuổi già.

      Trong đó, Albert von Wengener bị xử tử vắng mặt.

      Đồng thời, với sự vận động của Raymond Wise, một phiên tòa đặc biệt đã được tổ chức vào tháng 9 cùng năm đấy, xét xử tội ác diệt chủng người Nyrthied. Rất nhiều kẻ bị buộc tội tại Tòa án Rintfleisch cũng xuất hiện trong này. Hope R. Wengener hay còn được biết đến là Kỵ sĩ trưởng Citlali của Hiệp hội đã xin rút khỏi hội đồng xét xử của Tòa án Rintfleisch từ trước đấy, thay vào đó anh tham gia phiên tòa xét xử tội ác diệt chủng với tư cách đại diện cho nhân chứng còn sống sót. Dẫu vậy, hầu hết các cá nhân bị truy tố đều được tha bổng vì đã cao hoặc miễn truy tố do đã chết. Sự kiện này, như lời hứa của hoàng gia Wise đã được ghi chép đầy đủ lại vào lịch sử Orion như một thứ không được phép quên lãng.

      Vào đầu năm 820, Orion đã có một cuộc cách mạng ôn hòa. Hội đồng quý tộc của Orion được giải thể để tái tổ chức sau khi nhiều thành viên trụ cột đều bị buộc tội dính líu đến Harmony. Sau khi thương lượng với phiến quân Vaikhnas trong hòa bình, hoàng gia Wise và nhà Wengener đã chấp nhận xóa bỏ hàng rào tường chắn giữa Nội thành và Ngoại thành, nhưng điều quan trọng nhất chính là tái tổ chức Hội đồng quý tộc trở thành Thành hội bao gồm Viện quý tộc (Thượng viện) và Viện thường dân (Hạ viện) có quyền lực ngang bằng nhau. Khác với Thượng viện, thường dân cũng có thể trở thành Nghị sĩ của Hạ viện thông qua con đường bầu cử để đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của các giai cấp khác trong xã hội. Song song với đó, Thượng viện vẫn tồn tại với hình thức cử ra đại diện dựa vào huyết thống quý tộc, điều này bảo đảm quyền lợi cho những nhà quý tộc ủng hộ chính quyền Orion.

      Bằng thanh danh và sự tín nhiệm cao ngất ngưởng, Johann von Wengener có công lớn trong lần cách mạng này đã trở thành Chủ tịch Thượng viện, trong khi đấy người Ngoại thành cũng đã bầu được một trí giả có uy tín lên để trở thành Chủ tịch Hạ viện. Chính Raymond Wise là người đã tận thân đến Ngoại thành để mời những người dân nghèo và những người thiểu số bầu ra đại diện cho mình tham gia Hạ viện, trong đó có cả Trưởng làng Taiga Nadia của người Nyrthied.

      Dưới sự nỗ lực không ngừng của chính quyền mới, người dân Orion đã dần xích lại gần nhau dù vẫn có sự phân biệt rõ ràng. Với Thành viện mới, nhiều chính sách có lợi cho cả đôi bên đã được thông qua và thực thi, trong đó cả việc chia sẻ nguồn dự trữ khoáng thạch nhiên liệu hay giảm thuế, đầu tư cơ sở hạ tầng và hệ thống y tế, giáo dục công cho Ngoại thành.

      Cuối năm 820 và kéo dài đến tận 822, trong nội bộ Quân đội đã mở Tòa án Quân sự xét xử những sĩ quan chỉ huy cấu kết với Albert von Wengener, giải tán BioMachine và thả các Adam cùng Lilith, ngừng mọi hoạt động nghiên cứu Dextroamphetamine - hợp chất có trong Neutralizer, cũng như thực hiện bồi thường và thả các Hóa nhân thú bị bắt về quê hương. Các sĩ quan chỉ huy trực tiếp dính lứu đến tội ác diệt chủng người Nyrthied cũng bị xử trong một phiên tòa riêng biệt.




      Dưới sự hợp tác của Hoàng gia Wise, đại diện Quý tộc Orion và những người đứng đầu Lực lượng Ngoại thành, toàn bộ Hội đồng Trưởng lão của Orion được “thay máu”. Những người đại diện mới của nhân dân được bình chọn bằng việc bỏ phiếu thông qua vận động tranh cử và cạnh tranh công bằng. Từ chính quyền đến chính sách mới đều được tái thiết dựa trên cùng quy tắc.

      Những lực lượng vũ trang của Orion bao gồm quân đội công và tư được thu về một mối và bị điều tra đến tận gốc rễ. Những vụ cấu kết Quân đội - Hội đồng - nhà Wengener từ thử nghiệm quân sự đến sinh học đều bị phanh phui toàn bộ, và Johann, với tư cách người đứng đầu dòng họ Wengener hiện tại, tự tay xử lý những kẻ phản bội trong gia tộc và một lần nữa thề nguyện trung thành với hoàng tộc Wise.

      “Đây là một cuộc chiến dài.” Giữa những tách trà, Raymond tuyên bố trong cuộc họp tại cung điện hoàng gia. Trong cung điện lúc này, ba thành viên của Hoàng tộc Wise, những người đại diện các gia tộc lớn gồm Johann von Wengener, Florentine von Weizmann… và cả những người đến từ Ngoại thành như Amélie Levitt và Trưởng làng Nyrthied đều có mặt. Chính giữa chiếc bàn họp chính, một tấm sơ đồ cây lớn được trải rộng.

      Trong đó, hai chữ “Thành hội” nằm chính giữa được in đậm.

      Chính phủ hành pháp chung mới của Orion cũng dần được hoàn thiện dưới sự thiết lập của Hoàng tộc cùng trợ giúp của gia tộc Wengener. Phiên tòa lớn thứ ba của Orion được dựng nên, xét sử những kẻ đã thảm sát người Nyrthied nhiều năm về trước.

      Một năm của Orion trôi qua nhanh chóng. Đại diện mới của Thành Orion là Nữ hoàng Zera Wise, trong khi Vương gia Raymond và Quận chúa Nora đã trở lại quê nhà.

      “Chủ nhân, lễ hội Pradzdni đến rồi.” Dante tìm thấy Raymond như thường lệ trong phòng làm việc của vị Vương gia vào một ngày tháng Chín năm 820.

      “Ta biết.” Raymond mỉm cười, đẩy lọ kẹo quen thuộc ra thay cho lời chào theo thói quen. Dù bận rộn, Raymond vẫn biết rất rõ lễ hội đã đến, vì lễ hội năm nay do đích thân Nora đứng ra tổ chức.

      “Đã ba năm rồi.” Raymond buông bút, đến bên cửa sổ, nơi Cây Ánh sáng hiển hiện trong tầm mắt.

      Kể từ lúc nơi này chào tạm biệt con dân của mình và Đảo Kỵ sĩ đón nhận những thành viên mới.

      “Đi thôi. Chúng ta đến Đài tưởng niệm.”

      Raymond lại khoác lên mình chiếc áo choàng xanh quen thuộc và cùng Dante rời khỏi cung điện.

      Lễ hội Prazdni, ở cây Ánh sáng và đài tưởng niệm tụ tập không ít người. Cây Ánh sáng vẫn sáng rỡ, tiếp tục thắp lên hi vọng và tương lai cho vùng đất lạnh giá. Đài tưởng niệm vẫn thanh bình và huy hoàng, gợi nhớ về những hi sinh trong quá khứ.

      “Thượng tá Barnaby.” Raymond nhanh chóng nhận ra mái tóc đỏ của Joyce Barnaby. Ở trước tấm bia tưởng niệm lớn tưởng nhớ những người đã hi sinh vào trận chiến Mùa đông năm 819, Joyce, giờ đã lên chức Thượng tá, trầm ngâm đưa mắt theo dõi những cái tên.

      Trên đó, có cả những cái tên của những người Kỵ sĩ đã ngã xuống.

      Trên đó, có cả tên của Karina Barnaby.

      “Vương gia, Dante.” Joyce giơ tay vẫy cả hai, chào họ bằng nụ cười tươi rói thương hiệu. Những lúc thế này, chẳng ai muốn câu nệ lễ nghi làm chi, nhất là khi quan hệ của họ vốn gần.

      “Hai người cũng đi chơi lễ hội sao?”

      Raymond đáp lại bằng một nụ cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

      “Dante nói các ngươi và Marina vừa từ Ngoại thành về?”

      “Đúng vậy, lễ khánh thành trường học của hội Ellwood.” Joyce gật đầu, “Lần này xây lớn ra phết, ở ngay chỗ nhà thờ cũ ấy.”

      “Ta nhớ chỗ đó.” Raymond cũng cười, “Cái tháp chuông sửa rồi đúng không?”

      Joyce lại cười gật đầu, và ba người họ lại tiếp tục trò chuyện về những công trình mới ở vùng đất phía Tây thành Orion. Trong một năm qua, Vainahks đã có nhiều thay đổi đáng kể, bắt đầu từ ngôi trường dạy nghề do Nữ hoàng Zera Wise đích thân chỉ đạo xây dựng và đứng lớp dạy học. Quỹ khuyến học Hoàng gia ra đời tiếp nối công trình với sự tham gia của các trí giả quý tộc, và những trường học dành cho mọi lứa tuổi dần xuất hiện ở khắp miền Nam Bắc. Từ sau khi chính phủ mới được thành lập, Thành hội đã chỉnh sửa và xoá bỏ nhiều điều luật cũ và thay thế bằng những tiến bộ. Một trong số chúng chính là quy định mọi công dân Orion đều có quyền bình đẳng tham gia vào các kì thi tuyển chọn của các trường đại học lớn trong Nội thành, cũng như cấm mọi sự phân biệt về xuất thân, chủng tộc và điều kiện kinh tế trong xét tuyển và tuyển dụng trong mọi tổ chức.

      Bọn họ trò chuyện trong lúc ra phố, và Raymond tỏ vẻ hài lòng với phần lớn những gì mình nghe được.

      “Vẫn còn nhiều khó khăn lắm.” Dante nói. Đây mới là ngôi trường thứ hai họ xây dựng được. Và ở Vainahks, đây là ngôi trường đầu tiên. Số lượng học sinh ít đến thảm thương, và không ít học sinh là những đứa trẻ bị gia đình xem là vô dụng, vứt đại vào trường vì cho rằng trường học sẽ thay họ nuôi cơm chúng. So ra, số người vây ngoài trường hay leo rào vào hóng hớt còn đông hơn, và khi họ nhận ra bên trong ngôi trường chẳng có gì đáng cướp ngoài mớ giấy lộn và bàn ghế, ngôi trường nhanh chóng không còn một bóng người. Không ít những trí giả tình nguyện đến đây dạy học bị sốc bởi cảnh tượng này, đặc biệt là khi bị ném trứng thối vào bộ cánh bóng bẩy của mình.

      “Sự phân biệt không thể thay đổi trong một sớm một chiều.”
      Raymond cười lắc đầu, “Nhưng cho nhau cơ hội ngang bằng, thì có thể.”

      Để thế giới này không rơi vào xung đột như Albert từng nói. Hay để tấm bia kia không phải khắc lên thêm nhiều cái tên.

      Bọn họ phải đoàn kết với nhau.




      Orion đổ tuyết suốt nhiều tuần sau đó. Tuyết phủ lên chiến trường một lớp trắng xoá, chẳng bao lâu, đã chôn vùi dấu vết của những trận chiến vào lòng mình. Dấu vết của máu xương, hận thù, và bóng tối.

      Thế nhưng những gì các bạn làm được ở nơi này để lại kết quả âm thầm nhưng bền lâu hơn như vậy. Không phải chỉ là một tàn tích của chiến trường hay tang thương, mà là con người.

      Orion đang đổi thay, từ những bông tuyết hoa nhỏ nhất.

      “Cậu chưa quay về sao, Carter?”

      Từ trên một mỏm đá lớn nhìn xuống Nội thành Orion, chủ nhân trẻ của nhà Wengener bước tới bên cạnh người mật vụ. Henry Carter quay đầu lại. Nụ cười hiện ra trên khoé môi Henry khi anh ta gật đầu chào Johann von Wengener, bình thản và không khoa trương, anh ta nghiêng người nhường cho Johann một vị trí có góc nhìn phù hợp. Từ đây nhìn xuống, cả thành phố Orion hiện ra trong tầm mắt. Trải khắp từ vùng Ngoại thành vào đến Cây Ánh sáng, lúc này đã trở lại với quầng hào quang sáng rực của mình.

      “Tôi đang tính đi làm nhà văn đó, cậu Wengener.” Henry Carter thủng thẳng cười. “Hoặc nhà báo, có vẻ sẽ khá lắm. Cậu coi, chiến tranh kết thúc rồi.”

      “Cậu mà làm nhà báo thì chúng tôi nguy to.” Johann lắc đầu. Đúng vậy, Henry Carter mà trở thành một nhà báo thì cái gì cũng sẽ bị lôi ra đầu trang giấy hết. Điều đó không phải lúc nào cũng tốt cho một hệ chính quyền. “Trở lại làm điệp vụ cho Orion thì sao?”

      “Một người chết có thể sao?”

      “Người chết mới càng có thể.” Cậu chủ trẻ nhà Wengener đáp thản nhiên. Lời đó của cậu ta khiến Henry Carter bật cười, gật gù. “Dù cậu đã được khôi phục thân phận trong hồ sơ lưu trữ của Orion. Em trai cậu là Daniel Carter cùng với gia đình cậu cũng đã được bảo đảm an toàn từ trước, hiện đang đợi cậu ở Nội thành. Chiến tranh mới kết thúc, còn quá sớm để làm người chết, cậu Carter.”

      Điều phối chính phủ mới sau chiến tranh mới là cuộc chiến thực sự của các chính trị gia, đặc biệt vào hoàn cảnh này. Cuộc chiến của các Kỵ sĩ Rồng đã qua đi, bóng tối đã bị đẩy lui về phía sau. Giờ sẽ là cuộc chiến của bản thân Orion.

      Henry Carter cúi đầu, tay vân vê một cánh hồng đỏ thẫm. Dĩ nhiên anh ta không cảm thấy gì nhiều vì đó là cánh tay máy. Nhưng bản thân gã điệp vụ họ Carter thì vẫn cảm thấy. Cuối cùng, anh ta vẫn là điệp vụ của Orion.

      “Tôi không còn nhiều phần thân thể để thay thế đâu, cậu Wengener.”

      “Lần này cậu sẽ làm việc trực tiếp cho tôi.”


      Johann von Wengener nói vậy, một cách mạch lạc. Cậu ta đưa tay ra cho Henry.

      “Một câu hỏi cuối. Jonny đâu rồi?”

      “Ai mà biết được.”


      Johann nhún vai. Trận cuối ở cây Ánh Sáng, nhà Wengener đã có được sự trợ giúp khổng lồ về tài lực của Merchant of Hell mà, không ai, kể cả Henry, biết được cái giá mà họ đã trả. Sau trận chiến, Merchant of Hell đã biến mất cùng toàn bộ dấu tích của gã ở Orion. Henry Carter nhìn Johann, cuối cùng đưa tay ra, bắt lấy tay Johann.

      Johann mỉm cười. Thoả thuận đã được ký kết. Orion lúc này còn cần những người như anh ta.

      “Và sao cậu biết tôi ở đây?”

      “Nhờ một chú chim nhỏ cũng thính tai không kém gì cậu.”


      Từ sau vách đá, mái đầu hồng hồng của Fanny Steinberg ló ra, cô bé học viên của Vertrauen giơ tay vẫy chào Henry. Sự xuất hiện này khiến Henry hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng rồi anh ta nhếch môi cười.

      “Nhóc, muốn làm đệ tử anh không?”

      “Nếu anh đổi qua nghề nhà báo, anh phải làm đệ tử của em mới đúng.”
      Fanny ranh mãnh cười.

      “Anh đổi ý rồi nhóc ạ.” Henry bước về phía Fanny cùng Johann. Ánh sáng sắp tắt, họ cũng phải trở về nội thành. “Giờ anh lại là đặc vụ của Orion.”

      Cho đến khi không còn làm được nữa.

      "Tất cả những giấy tờ cha em mang về từ Jesiona thì sao rồi?"

      "Em đã giao lại cho Hiệp hội. Phiên tòa xử vụ Jesiona chỉ có thể kết luận đó là lỗi do Neutralizer khiến toàn bộ người dân bị Vong hóa. Họ về cơ bản không thể xử gì thêm do không đủ bằng chứng thuyết phục."





      “Joyce! Joyce!! Qua đây xem này!”

      Người thanh niên tóc đỏ quay đầu lại, vừa vặn đón được một dàn hai mươi vòng tay lao thẳng vào người cậu sĩ quan nhà Barnaby, hất cậu ngã ra sàn đất đóng băng cứng ngắc của khu doanh trại. Không cần phải lồm cồm bò dậy để trông thấy những kẻ tấn công mình là ai, dĩ nhiên Joyce biết đó là biệt đội đặc biệt của anh, gồm hai mươi Lilith đã theo anh từ đầu cho đến cuối cuộc biến loạn ở Orion. Sau khi BioMachine bị huỷ bỏ, họ cùng những vật thí nhiệm khác đã được thu nhận vào một đơn vị đặc chủng. Chỉ huy đơn vị đó, không ai khác, chính là Joyce Barnaby.

      Nghe nói vào ngày hôm đấy, có một người tự xưng tên là “Nahuel” cũng đã đến dự phiên tòa, rồi lặng lẽ rời đi.

      “Có… có chuyện gì vậy?”

      Cậu sĩ quan khốn khổ bò dậy, lên tiếng hỏi thuộc cấp của mình. Đặc chủng hay Lilith thì có một điều ở hai mươi cô gái chẳng bao giờ thay đổi: cả đám bọn họ, ai coi chỉ huy nhà mình là một cái bị bông.

      “Ngài Rồng gửi quà cho tụi tui! Hoa, ăn được!”

      “Thật ra hoa vốn ăn được…”

      “Nhưng thứ này ăn ngon!”


      “Đám ngốc này!” Clara lấy danh nghĩa chị cả lôi chàng sĩ quan dậy, dí cho anh ta một cái bông vàng choé trông không giống bất cứ loài hoa nào khác. Orion là vùng tuyết, vốn không có nhiều cây cỏ. Hoa, càng không nhiều. “Đây, tự anh coi đi. Bọn tôi đều thử rồi.”

      “Thể chất và vị giác các cô đâu giống người thường…”

      “Ý anh là ngài Rồng nói dối hả?”


      Clara cùng mười chín chị em trừng mắt nhìn Joyce Barnaby còn đang ngồi trên sàn nhà. Ai đó mà bước vào lúc này thì cậu chàng hẳn sẽ mất mặt lắm - hoặc không, bởi ai cũng quen với cách các Lilith đối xử với vị chỉ huy như người trong nhà rồi. Bởi họ thực sự là vậy. Joyce là người đã đấu tranh vì họ, khi những “cỗ máy sinh học” được tạo ra cho kế hoạch của ALL - Setline đã không còn mục đích tồn tại nữa.

      Joyce Barnaby thở dài một hơi, có vẻ đã bó tay với hai mươi ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta thế kia. Đưa bông hoa lên miệng cắn thử, những ánh mắt đó còn trở nên háo hức hơn. Một giây dài thật dài trôi qua. Cuối cùng, Joyce nói:

      “Ngon.”

      “BIẾT MÀ!!”

      Hai mươi cô gái đồng loạt kêu lên, gương mặt đầy vẻ phấn khởi. Chẳng ai nhận ra nổi họ từng là những cỗ máy giết người trên chiến trường. Các cô thế rồi quây lại ngồi vòng tròn xung quanh vị chỉ huy. Chiến tranh đã qua đi, đây sẽ là những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi của họ.

      “Joyce này, nói xem, đây là hoa ở Đảo Rồng hả?”

      “Tôi nghe nói ở những nơi khác cũng có nhiều thứ thú vị lắm. Anh đã thấy bao giờ chưa?”

      “Kể cho bọn tôi nghe đi.”

      “Sau này chúng ta có thể tới đó không nhỉ?”


      Đảo Rồng Helianthus, thành chiến binh Lupus, vương quốc trong rừng Sagitta. Những tiểu trấn rải rác khắp lục địa Astrophel, đại dương Stelliora. Joyce Barnaby ngẩng đầu lên, kể cả bản thân anh thì cũng chỉ mới đọc về những nơi đó trong sách. Những cô gái này càng chưa bao giờ rời khỏi nơi họ được tạo ra.

      Nhà Wengener dựa trên các thông số để lại, đã chế tạo ra một loại huyết thanh thay thế Neutralizer giúp kéo dài thời gian sống cho các Lilith. Giờ thì họ gần như đã tự do.

      “Khi nào Bóng tối thực sự biến mất, chúng ta có thể đi mọi nơi.”


      Anh chàng nói vậy. Còn giờ thì công việc của họ là bảo vệ Orion.

      “Tch tch.”

      “Chị à…”


      Ở một góc nào đấy, Trung tướng Marina Barnaby đang đứng cạnh em gái mình - Edda Barnaby trong bộ đồng phục học viên trường sĩ quan. Kể từ sau biến cố ở cung điện Fruhling, Edda nhận ra bản thân mình không thực sự hợp với vai một thục nữ ngoan hiền mặc đầm xòe. Hoặc có thể bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa hơn, đấy là cô bé muốn đến lúc cần thiết, sẽ có thể bảo vệ người khác - chứ không phải là được bảo vệ như lần trước nữa.

      “Edda, em tin được không.” - bà chị thứ trong nhà nghiến răng kèn kẹt - “hồi bị kẹt ở ngoài thành, chị đã gặp người tặng quà cho thằng bé đấy.”

      Gọi đứa em trai ngoài 25 là “thằng bé” thì thực sự không ổn chút nào hết.

      “Thật sao?! Là ai vậy chị?”

      “Có chồng rồi.”

      “...”


      Lặng lẽ làm dấu cầu nguyện cho người đàn ông duy nhất trong nhà, cả hai chị em họ ngầm đồng ý với nhau sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt Joyce. Nếu có, chỉ là khi mang tro cốt của người chị Karina về nhà mà thôi.

      Bằng cách nào đấy, đoàn quân của Vương gia Raymond Wise từ Nebel trở về dường như khiến người Orion dần nhớ lại đức tin mình đã từng ruồng bỏ, cũng như sự xuất hiện của Hạ viện và bức tường ngăn cách Nội - Ngoại thành biến mất làm Orion thay đổi rất nhiều. Dù đại đa số vẫn vô thần nhưng dường như họ đã không còn tuyệt đối bài trừ các đức tin nữa.

      "Mà lần đấy... chị còn lỡ... ừm, lỡ mắng một người mà mãi sau này chị mới biết đấy là Rồng, không phải là người."

      "..."

      "Nhưng rõ mấy ngài đấy cứ mang nhân dạng!!! Sao chị phân biệt được?!"

      "Nếu chị thấy quá đáng thì gửi thư xin lỗi đi."


      Edda nhìn Marina, ánh mắt quả quyết. Có lẽ một phần nguyên nhân cô em út nhà Barnaby rời Vertrauen chính là vì lo lắng cho bà chị và ông anh của mình.




      “Những con tốt thí. Không hơn.”

      Johann von Wengener nhún vai, khi đi cùng Hope R. Wengener ra khỏi phòng xử án, dìu bên là Trưởng lão người Nyrthied - cụ bà Taigi Nadia cùng cháu mình là Orenda Nadia. Phiên tòa đã xét xử các bị cáo theo 4 tội trạng riêng biệt: âm mưu, tội ác chống lại loài người, tội ác chiến tranh và tội ác diệt chủng. Tổng cộng tất cả các phiên, đã có 8 bị cáo nhận án tử hình, 5 tù chung thân và 43 tên khác nhận các án tù khác nhau. Tuy nhiên, sự thực rằng tất cả họ đều không phải nhận bất cứ hình phạt nào do tuổi đã quá cao, gần như phân nửa đơn vị trực tiếp nhận lệnh vào hơn 40 năm trước đã chết vì tuổi già hoặc các lý do khác.

      “...”

      “Vẫn không cam lòng sao, Hope? Khi phải nghe những kẻ đã đẩy tất cả đồng bào mình vào cái chết đau đớn nhất, chỉ luôn tự bào chữa rằng chúng chỉ “trợ giúp và tiếp tay” trong việc thực hiện những tội ác mà mình đang chịu tố cáo, rằng “bản thân chưa bao giờ phạm một tội ác công khai nào”?”

      Người đàn ông tóc đen nhìn sang Johann, nay đã là Chủ tịch Thượng viện bằng cái nhìn khó dò. Nắm tay thoáng siết, rồi lại thả ra.

      Phía bên kia, hai người họ hàng của Citlali chỉ yên lặng nhìn họ.

      “Bản chất cái ác, vốn luôn tầm thường.”

      Johann đưa ra kết luận. Phải, phán quyết của tòa, theo một cách sượng sùng, đã nhìn nhận rằng bên công tố không thành công trong việc chứng minh rằng luận điểm của các bị cáo hoàn toàn sai.

      Một phiên tòa, quả thực có thể tìm ra một vài cá nhân phải chịu trách nhiệm cho cái chết thảm khốc của cả một dân tộc.

      Nhưng sự thực luôn chỉ có một: Dân tộc đấy đã bị đẩy đến bờ vực của cái chết bởi quyết định mù quáng của cả một tập thể. Kiện ai? Kiện cả Quân đội, cả Orion, hay cả nhân loại vì đã đẩy người Nyrthied đến nông nỗi này?

      Điều duy nhất họ biết, đấy là người Nyrthied không thể ở lại nơi này lâu được hơn.


      “Mô tả những hoạt động của bị cáo dựa trên nội dung Bộ luật Hình sự, có thể kết luận rằng những hoạt động này là những hoạt động của một đối tượng chèo kéo việc phạm tội bằng cách chỉ bảo và tư vấn cho người khác phạm tội, và của một đối tượng tạo điều kiện và trợ giúp những người khác phạm tội. Nói cách khác, bị cáo đã chỉ thực hiện “những hành vi công vụ nhà nước.”

      Thậm chí, luật sư của các bị cáo đã tranh luận trước đó rằng tòa phải tuyên trắng án cho bị cáo vì thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự của chúng đã hết từ hơn ba mươi năm trước.

      Cũng như vậy, bị cáo khai rằng: Những niềm hy vọng cho công lý của họ đã bị làm cho thất vọng; tòa án đã không hề tin tưởng họ cho dù họ đã luôn cố gắng nhất có thể để nói ra sự thật.

      “Quý tòa đã không hiểu tôi. Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng bài người Nyrthied hay bản thân mang ý định diệt chủng họ trên phạm vi lớn. Tội lỗi của tôi, xin được nhấn mạnh, đến từ sự phục tùng Tổ quốc, và ở vùng đất này sự phục tùng thì được tung hô là một phẩm hạnh! Xin hãy hiểu rằng, phẩm hạnh này của tôi đã bị lạm dụng - bởi chính những kẻ kia.”

      Một cựu sĩ quan nay đã ngoài 80, gần như thẳng thừng quyết liệt với luận điển của mình, chỉ thẳng vào phía những người tham dự phiên tòa. Hắn chỉ vào tất cả họ.

      Phiên tòa im phăng phắc. Không một kẻ bị chỉ mặt nào lên tiếng. Tất cả đều là những khuôn mặt lạnh băng như tượng đồng. Không có cảm xúc. Không có áy náy.

      “Vậy, tôi chỉ có một câu cuối cùng.”

      Citlali lên tiếng, giọng nói bình thản.

      “Khi thực hiện tất cả những tội ác này, dù là cố tình hay vô tình, bị cáo có không đã từng ăn năn khi giết người?”

      Chỉ có ánh mắt đấy, đã hoàn toàn lạnh lẽo.


      Những kẻ đứng trước vành móng ngựa này sẽ phải hoàn trả đầy đủ tội ác mà chúng gây ra. Chừng nào pháp luật còn là biểu thị của công lý, chỉ kẻ bị tuyên án mới mang tội.


      “Victor von Wengener. Anh có hay không muốn tôi tra gia phả?”

      Johann dừng lại thầm thì điều gì đấy với thư ký riêng của mình, trước khi mời họ đến điện Fruhling ăn tối. Citlali lịch sự từ chối, rồi dẫn cả hai người Nyrthied kia đi.

      “Cho tôi biết mộ ông ta ở đâu là được.”

      “Được. Và tôi muốn hỏi một điều nữa.”


      Ngưng lại một chút trước khi bước vượt lên hẳn, Johann không quay mặt lại.

      “Sau tất cả những điều này, lòng trung thành của anh với Orion sẽ không đổi, đúng không?”

      “Ừ.”


      Người Kỵ sĩ thở dài.

      “Đó là lựa chọn duy nhất tôi có.”

      “Đây chỉ là khởi đầu. Di sản của Theresa rất đồ sộ. Đừng mang trái tim mình để lên cán cân của nữ thần công lý.” - Johann dường như đang lắc đầu - “Nữ thần vốn đã luôn bịt mắt mình khi chém lưỡi gươm xuống.”

      Nắm trong tay bức ảnh đen trắng đã phai màu từ lâu do một trong những bị cáo bị phán tử hình đưa cho, Citlali gấp nó lại rồi đút vào túi áo. Phiên tòa này, mới chỉ là những phiên đầu tiên vào tháng 9 năm 820.

      Tổng cộng, họ đã phải tham gia tất cả là 43 phiên xét xử với 116 nhân chứng, hơn 2.000 hồ sơ chứng cứ và 2 tấn giấy trong chuỗi phiên tòa xử tội ác diệt chủng người Nyrthied. Với sự giúp sức của Hoàng gia Wise, Kỵ sĩ trưởng Citlali đã thu xếp toàn bộ các bằng chứng đấy, và cũng là người duy nhất đứng ra tuyên thệ để phiên dịch lời khai của các nhân chứng người Nyrthied.




      “Vậy ra… họ thực sự là...”

      “Dominic à…”

      “... Kỵ sĩ Rồng.”

      “...”

      “...”

      “...”

      “...”


      Ngồi bên giường bệnh của Egon và Ingo, Lara vừa gọt táo vừa suy nghĩ có nên tống thẳng nguyên-quả-táo vào miệng cậu bạn của mình không. Wendelin vừa nãy có ghé qua mang theo một giỏ trái cây nhiệt đới, nói rằng đó là quà của Hội trưởng. Florentine thì không muốn tự tay gọt táo nên rất không khách khí nhón mấy lát mà Lara đã cắt sẵn, lén đưa lên miệng cắn.

      “Tức là mọi người đã nhận ra hết từ đầu.”

      “Chứ còn gì nữa. Dominic, cậu không nên ở rú trong nhà bếp quá lâu. Khi cậu chui ra khỏi đấy thì Orion này đã làm cách mạng xong một chập, còn cậu chuẩn bị thành người tối cổ rồi.”


      “Haha…”

      Tiếng cười gượng gạo của Dominic dường như có tác dụng giảm căng thẳng, không lâu sau đấy Ingo cũng bật cười theo, trong khi Egon cứ nhìn chằm chằm tay cầm dao của Lara. Hẳn anh ta vẫn nhớ rõ ai là người đã đầu têu trò xô ngã mình.

      “... Cảm ơn.”

      Lời cảm ơn nhẹ tênh thốt ra, ấy vậy lại làm Lara đứng hình, suýt chút nữa cắt cả vào tay trước khi bình tâm tiếp tục tỉa hình con thỏ méo tai.

      “Bọn trẻ cũng đã được an toàn. Hội trưởng đã thông báo rồi.”

      “Cậu im đi, Egon. Bọn này còn chưa hỏi tội cậu đâu.”


      Đột ngột gắt giọng, Lara ném hết cả táo lẫn dao cho Dominic rồi nhăn mặt bắt đầu giáo huấn.

      “Không có nửa lời nào cả. Không-có-nửa-lời!!! Egon, chúng ta là bạn của nhau đúng không?! Bạn từ hồi còn mài đũng quần học đánh vần ở Nebel!!! Bạn từ hồi chúng ta đều là đồng phạm lén đốt nhà thờ Sistine!!! VẬY CỚ SAO!!!”

      Gần như không thể chịu nổi, Lara ấy vậy lại thở ra, sụt sịt.

      “Cớ sao… Cậu đã không nói gì với bọn tớ!? Lừa cả Ingo… Thực sự rất ác đấy, Egon. Rất rất rất ác đấy.”

      Ingo nhìn Lara khóc đến trôi cả chì kẻ mắt lẫn phấn mà rất muốn đưa tay lên vỗ vài cái, khổ nỗi tay cậu đã gãy mà chưa lành. Hẳn rồi, có lẽ Lara cũng rất nhớ đến những người "bạn học" đấy.

      Hóa ra vào lúc cuối cùng, họ đã thực sự bảo vệ Orion.

      Ngẫm nghĩ thế nào, Ingo quyết định rằng khi tay mình lành sẽ gửi vài món quà đến Đảo Kỵ sĩ để cảm ơn.

      Florentine nhìn bộ ba quê-Nebel trước mặt, rất không khách phí gấp quạt "xì" một tiếng rõ dài. Công việc chất chồng mà không thể hiểu sao mình lại ở đây nhìn vở tuồng nhạt nhẽo ba xu này, với thời gian này cô đã có thể quay về xử lý kín kẽ việc Hội trưởng giao cho. Không chỉ là xây lại các trại trẻ mồ côi của nhà Heller, mà còn lo chạy tộ- bào chữa cho Kaspar von Wengener để bí mật đưa cậu ta quay về nhà chính.

      Đứa trẻ mãi không lớn và người quản gia của mình, nghe nói đều đã may mắn sống sót trong trận chiến vừa rồi. Sau đó, Kaspar rất tự giác trình diện ở chỗ cảnh sát xin báo mục tìm trẻ lạc để chờ được hốt về.




      Ở một nơi xa xa bên ngoài Nội thành Orion, có những bóng dáng phi nhân loại đang đứng trong tuyết, chờ đợi kết quả dành cho họ. Phiên toà xét xử tàn quân của Albert von Wengener và trả tự do cho những nạn nhân chiến tranh. Gia đình của họ.

      “Monica, nhìn kìa!”

      Ấy là ngày mà cô gái trẻ của tộc Hoá Nhân Thú cùng những đồng tộc của cô, cuối cùng cũng được gặp lại gia đình.

      Sau khi giúp các Kỵ sĩ và Rồng vào trong Nội thành, tộc Hoá Nhân Thú đã nghe theo lời mà đi tìm nơi ẩn nấp. Câc bạn nói đúng: họ không nên bị cuốn vào chiến tranh của loài người ở nơi này. Giờ khi mọi thứ đã được trả về đúng chỗ của nó, người ta bảo họ đã lui về sống ẩn nấp ở Vainakhs và lánh xa con người. Đó cũng là điều dễ hiểu với những đau khổ mà họ phải trải qua.

      Tuy vậy, cũng như khi họ xuất hiện giúp các bạn, các thành viên của Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng đã chìa tay ra với họ. Một vài trong số ấy sẽ đôi lúc tiếp xúc với con người.




      Sau trận chiến dai dẳng, tất cả đều đã kiệt quệ. Chỉ vừa khôi phục lại một chút ổn định, thành Orion ngay lập tức hủy bỏ lệnh bế quan để cứu viện của Hiệp hội có thể đến kịp thời. Trong suốt một tháng sau đó, bầu trời của Orion tràn ngập những cánh rồng và ánh sáng thanh tẩy từ Khế ước.

      Những Vong binh do Albert điều khiển không chỉ kéo đến Cây Ánh Sáng mà còn tràn cả vào trung tâm Nội thành và tụ tập dày đặc ở rìa Kết giới. Cũng chính lúc này, tinh thần đoàn kết của người dân Nội thành và Ngoại dâng cao hơn bao giờ hết khi họ cùng nhau chống lại kẻ thù chung. Lúc này, các bạn cùng những đồng đội ở Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng đã giúp người dân gia cố lại Kết giới bị tổn hại, chữa trị cho những người bị thương và cùng chiến đấu để quét sạch Vong binh còn sót lại khi chúng rơi xuống từ lỗ hổng mà Albert tạo ra.

      Dù vậy, những thiệt hại để lại vẫn vô cùng lớn. Nội thành Orion uy nghi tráng lệ, cũng chính là nơi diễn ra những trận chiến khốc liệt nhất, gần như bị thiêu hủy hoàn toàn: Khu đài tưởng niệm bị quật đổ, tháp Bamburgh sụp đổ, cả khu phố chìm trong biển lửa biến thành tro tàn và cung điện Fruhling cũng bị đánh sập một phần. Và các quý tộc Orion chính là người đã đứng ra làm Mạnh Thường Quân chi trả mọi chi phí như một phần nghĩa vụ mà họ phải làm cho tòa thành quê hương.

      Chỉ có đêm mười chín ấy, một cự long màu bạc bỗng xuất hiện trên đám đổ nát của toà Bamburgh, không để ai có thể tiến lại gần. Cự long dùng sức của mình lật từng viên gạch vỡ, dần dần mang lên được một xác người không còn nguyên vẹn dưới đám đổ nát. Alston và Rồng Chúa Elg đã vuốt mắt cho Bá tước Theresa von Wengener trước khi người học trò duy nhất mang thi thể của bà về Nebel, còn cự long cũng bay khỏi Orion và không hề trở lại.





      Rồi khi mọi thứ đã tạm ngăn nắp và người dân dần có thể quay về từ các khu sơ tán, cũng đã là gần thời điểm quan trọng nhất trong năm của Orion - Lễ Giáng sinh.

      Những con đường vừa khôi phục lại được trang hoàng bởi ruy băng đỏ và dây kim tuyến lấp lánh, mùi hương ngọt ngào của bánh táo tràn ngập khắp những gian bếp của người dân Orion. Dù ở Nội thành hay Ngoại thành, những đứa trẻ cũng vui sướng cùng nhau trang trí những món đồ nhỏ xinh lên cây thông Noel và chờ đợi ngài Santa Claus đến phát quà.

      Cùng với đó, các bữa tiệc linh đình cho ngày lễ lớn nhất này cũng được Hoàng gia và Hội đồng mới của Orion đứng ra tổ chức cho tất cả mọi người dân, không phân biệt là người Nội thành hay Ngoại thành. Dẫn đầu bởi nữ danh ca Lara Gressman và được tổ chức bởi nhà Weizmann, một buổi hòa nhạc đã diễn ra ngay trung tâm Orion, ngay dưới Cây Ánh Sáng.

      Và các bạn, những anh hùng đã chiến đấu vì Orion, cũng đã được mời đến để cùng họ trải qua những giờ phút thiêng liêng cuối năm này.



      The fourth, the fifth, the minor fall and the major lift
      The baffled king composing Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah


      Người Orion cùng nhau cất cao tiếng hát và cùng khiêu vũ, không còn trong khán phòng hay các sảnh đường lấp lánh, mà là ngoài trời, cùng vui mừng trong những điệu vũ dân ca mà ai cũng có thể nhảy.

      But baby I've been here before
      I've seen this room and I've walked this floor
      You know, I used to live alone before I knew ya
      And I've seen your flag on the marble arch
      And love is not a victory march
      It's a cold and it's a broken Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah

      Và chính giữa quảng trường rộng lớn, cây thông Noel khổng lồ với vô vàn món đồ trang trí rực rỡ được dựng lên dưới bàn tay tài hoa của người dân. Ánh sáng từ nó tỏa xuống những gương mặt rạng rỡ của họ cũng là phép màu xoa dịu đi những tổn thương và đau khổ trong quá khứ và thắp lên trong mỗi người sự bình yên và niềm hi vọng mới vào tương lai.

      Well there was a time when you let me know
      What's really going on below
      But now you never show that to me do ya
      But remember when I moved in you
      And the holy dove was moving too
      And every breath we drew was Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah


      “A ha! Tớ được một chú kì lân nè!”

      “Của cậu bằng bông, của tớ bằng gỗ! Của tớ ngầu hơn!”

      “... C… Có ai muốn xem cây kiếm ánh sáng của tớ không…”

      “Joeffrey, đừng giành vương miện của em chứ con.”

      “Nhưng Tomen lấy mất cung tên của con rồi!”

      Vô số những gói quà Giáng Sinh đẹp đẽ dưới gốc cây mà Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng mang tới được dành tặng cho những người chịu nhiều thiệt thòi nhất - trẻ em Orion, dù là Nội thành hay Ngoại thành. Tiếng nô đùa của đám trẻ khắp mọi nẻo đường trên vùng đất này giống như hồi chuông kết thúc một chương sử khốc liệt của Orion và mở ra thời đại mới tươi sáng hơn.

      "Thích bọn trẻ con này hơn một chút rồi hả, Floren?"

      Johann đứng đằng sau cây thông, đút tay vào túi nhìn người tóc cam bên cạnh cứ len lét liếc phản ứng của đám nhỏ mặc áo vá đang vui mừng khi nhận được áo len mới. Dù vẻ mặt rõ là vẫn khó gần, nhưng dường như đã có chút nhu hòa khó nói so với hình tượng tiểu thư kiêu kỳ.

      "Xin đừng hiểu nhầm. Chỉ là tôi nhớ đến lời Kỵ sĩ Linnea Baten với cái cậu xưng Tyrone trước đấy thôi." - Florentine còn chẳng chối rằng số quà đấy là do mình đặt - "Công bộc của dân mà không thể lo cho người ta đủ ăn đủ mặc tối thiểu, tôi cũng không thích bạ ai cũng có thể lên mặt dạy đời mình."

      Người đeo kính không hỏi nữa, chỉ tủm tỉm cười.

      Trên tro tàn của một vùng đất băng giá mới sụp đổ, có thứ gì đấy mới mẻ đã đâm chồi.

      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah
      Hallelujah




      Và đến đầu năm 820, sau khi chia ban thường trực ở lại Chi nhánh Hiệp hội ở Orion, các bạn cùng quay về Đảo Kỵ sĩ Rồng để dưỡng thương và nghỉ ngơi, trước khi những sóng gió ập đến vào hai năm sau đấy, cuối năm 822:


      Cuộc gặp gỡ của tất cả những nguyên lão rồng từ Helianthus khi mang đến Black Diamond bí ẩn - Nemo.

      Và, hành trình cuối cùng đến Sagitta để kết thúc cuộc chiến này.






      Kết thúc diễn biến main story tại Orion.




      BBCode by Tendo
      Sửa lần cuối bởi Lirica; 18-04-2019 lúc 15:35.
      Trả lời kèm trích dẫn

    3. #153



      Thời gian: 12/819
      Địa điểm: Thành Orion




      Đây có lẽ là một mùa Giáng Sinh đẹp nhất cậu từng trải qua.

      Orion đã, đang và sắp diễn ra nhiều thay đổi theo chuyển biến tốt hơn. Là một người con nơi đây, Ilya không khỏi cảm thấy vui mừng. Và, dĩ nhiên, còn sự thở phào nhẹ nhõm khi thấy gia đình mình vẫn an toàn.



      Khi bữa tiệc sắp tàn, Ilya bèn kiếm cớ lẻn ra, đi tìm hình dáng mình dõi theo ban nãy, và chờ tới khi họ cũng sắp ra về.

      Một tay ôm một cục trắng trắng tròn tròn, tay còn lại là một hộp quà, cậu con trai tiến lại gần, có chút bối rối, mà đưa tặng cho họ những món trên tay mình.

      “Chúc hai ngài có một Giáng Sinh vui vẻ.”

      Cúi đầu một cái, rồi toan quay lưng chuồn đi luôn.

      Nếu mở hộp quà ra, Thủ lãnh và Rồng Chúa sẽ thấy bên trong là lọ gì đó, kèm với một bức thư và một tờ giấy hướng dẫn đầy đủ dành cho cục trăng trắng kia. Một dạng thú cưng biến đổi theo chủ sở hữu, không cần đáp ứng gì nhiều và tồn tại rất rất lâu. Có thể hiểu vì sao Ilya lại chọn món quà này, may mà ông thương gia có quay lại để cậu thó thêm một con đem tặng.


      Letter


      Elg & Alston nhận Chubby Snowman
      [Người nhận quà design Ó w Ò)b]


      From Ilya, with love.
      Almond Butter
      Lọ bơ hạnh nhân tự làm, mang vị ngọt tự nhiên và không chứa nhiều đường.


      From Ilya, with love and a bit confusion.






      @Kurama Chỉ là bài tặng quà :yaocry:
      Sửa lần cuối bởi Peacerod; 11-05-2019 lúc 10:42.
      Trả lời kèm trích dẫn



    4. Thời gian: Tháng 11 - 12.819
      Địa điểm: Thành Orion


      Bình minh đã ló dạng…

      Một khi không còn bị đe dọa nữa, cây Ánh sáng lập tức nối lại nhiệm vụ từ ngàn xưa của mình như chưa từng có hiểm họa gì từng xảy ra. Bầu trời hửng lên bởi những tia sáng đầu tiên. Bóng tối bao trùm bị đẩy lùi dần về phía xa khi từng cột sáng đổ xuống tòa thành. Từng chút một, tấm mạn che bị lột bỏ và để lộ đống đổ nát còn sót lại của nơi từng là một đô thị hoa lệ. Khói đen bốc nghi ngút ở nhiều điểm. Một phần mái vòm của tòa tháp lớn đã bể nát. Xa xa một bên, tòa Bamburgh hùng vĩ chỉ còn là một đống gạch vụn. Bình minh trở về trên nắm tro tàn của Orion. Song, trong lòng của những con người đứng ở đó, ánh sáng chưa bao giờ rạng rỡ như thế này.

      Thật chói lòa…

      Galatea đã thẫn thờ nghĩ như vậy rồi hít thật sâu vào lồng ngực bầu không khí này. Mắt màu Thủy tiên mệt nhoài từ từ nhắm lại. Ngay cả khi như thế, mi mắt cô vẫn được lấp đầy bởi cả một khung cảnh sáng bừng trước mắt.

      Ngọn gió đông nổi lên mang theo mùi lửa đạn. Người người đều kiệt quệ và tan tác rải rác khắp nơi. Tiếng trẻ con khóc, tiếng người ý ới gọi nhau rồi chợt mọi thứ đều ngỡ như ngưng bặt. Cả tòa thành dường như cùng lặng người ngắm nhìn sự trở về của ánh sáng. Họ vừa sống qua đêm dài nhất của lịch sử tòa thành. Một chương cũ đã đóng lại và họ đang hít thở những giây phút đầu tiên của một thời đại mới.

      Thần linh dõi theo chúng con…

      Mọi thứ đã kết thúc…

      Ngón tay cô khẽ giật giật, chạm vào mu bàn tay nhám hơn cạnh bên mình. Vẫn còn nhiều thứ chưa được trả lời nhưng đối với cô mọi thứ đến đây đã là một kết thúc mỹ mãn.


























      ...

      Cuộc Cách Mạng thành công không có nghĩa là không có cái giá của nó. Không đấu tranh nào mà không để lại những tổn thương. Điều duy nhất an ủi rằng kể từ bây giờ tòa thành Orion sẽ có được sự hòa hợp thật sự. Không lâu sau đó trước khi bước sang năm mới, họ đã cùng viếng thăm Đài Tưởng Niệm Cây Ánh Sáng. Cô nghe nói rồi nơi đây cũng sẽ ghi lại về cuộc Cách mạng này để đảm bảo lịch sử không lập lại lần nữa cũng như chào đón sự trở về của những đứa con bị lãng quên.

      Rất nhiều nến và hoa đã có ở đó khi họ đến.

      “Trong bóng tối vẫn có ánh sáng. Trong khổ đau vẫn tiềm tàn vẻ đẹp và trong giấc ngủ vĩnh hằng… Vẫn tồn tại sự sống…”

      Mắt thành tâm nhắm nghiền, đôi môi người con gái mấp máy gửi gắm lời cầu nguyện cho quá khứ, hiện tại và tương lai trong những đốm sáng nhỏ bé tan dần đi giữa không trung. Phép thuật của cô luôn dịu dàng dành cho cả người đã khuất xa và những người còn ở lại. Tất cả mọi người đều đã có một quãng thời gian khó khăn, đặc biệt là những đứa con của Orion. Cô nắm lấy đôi bàn tay ấy khi cầu nguyện. Một bên ấm nóng, một bên lạnh tanh nhưng đều thuộc về một người đàn ông duy nhất mà cô yêu.

      Ngọt và đắng là cái kết mà dân tộc ấy đã chọn cho mình để tiếp tục sự sống, để nhìn thấy tương lai rộng mở chứ không lặng yên biến mất vào bóng đêm lịch sử. Dù đã biết trước nó, chấp nhận nó nhưng Citlali vẫn cần thời gian để thật sự cảm thấy thanh thản. Mọi chuyện bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

      Người con gái ý tứ ngầm hiểu điều đó và cố gắng hết sức để giúp đỡ, luôn ở cạnh bên người đàn ông. Sát cánh trong các nhiệm vụ tái thiết, xoa dịu tinh thần mọi người bằng những lời hát dịu êm của mình và sau mỗi ngày dài, nhẹ nhàng để người đàn ông tựa vào vai mình ngơi nghỉ, hôn lên những mỏi mệt trên đuôi mắt khép hờ. Những điều thật đơn sơ như vậy để góp phần thắp sáng trở lại niềm hy vọng của vùng đất này.

      ”Lali… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi… Em sẽ luôn bên anh… Chúng ta… Sẽ làm mọi thứ cùng nhau…”

      Bàn tay nhỏ bé siết lại, nắm lấy bàn tay lớn hơn. Người con gái khẽ thì thầm bên cạnh chồng mình. Mái đầu nghiêng nghiêng tựa lên bờ vai vững chải. Ánh sáng của Đại Thụ lấp lánh phản chiếu trên đôi đồng tử màu Thủy tiên nhàn nhạt. Giọng nói ấy thật dịu dàng nhưng chẳng bao giờ vì thế mà không chứa đựng sức mạnh bền bỉ của riêng nó bên trong. Đứng bên cạnh nhau dưới tán cây hùng vĩ, không phải những Kỵ sĩ rồng mạnh mẽ mà chỉ đơn thuần là hai con người bình thường với những niềm tin, cơn ác mộng và giấc mơ họ ấp ủ cho một tương lai tươi tắn hơn.

      Galatea và Citlali, cả hai người cùng đứng lặng bên nhau ngắm nhìn biểu tượng của niềm Hy vọng đã không bao giờ rời khỏi vùng đất này. Trời lạnh nhưng họ không cảm thấy lạnh chút nào.

      Một ngày nào đó, những lời cầu nguyện sẽ được đền đáp.

      Ánh sáng sẽ trở về trên khắp mọi vùng đất như cách nó đang trở về trong tâm trí chúng ta.

      Những đứa trẻ thơ ngây sẽ được tắm mình trong điều kỳ diệu đã đánh mất quá lâu ấy.

      Amira, thế giới sẽ là một nơi rất đẹp.


      @Alice19Sai

      |w Ò) chỉ là 1 post kết thúc story...

      Sửa lần cuối bởi Heavenleena; 02-05-2019 lúc 14:12.

      How does love go to your side? Is it like sunlight, like petals falling; or is it like a reply to my prayer?
      To love - Tachihara Michizo
      Trả lời kèm trích dẫn

    5. #155

      Địa điểm: Orion
      Thời gian: 11.819 - 820


      <<<



      @Heavenleena


      BBCode by Tendo
      Sửa lần cuối bởi Lirica; 23-04-2019 lúc 18:56.
      Trả lời kèm trích dẫn

    6. #156
      Tham gia ngày
      02-12-2014
      Bài viết
      2,100
      Cấp độ
      24
      Reps
      990




      Địa điểm: Orion
      Thời gian: Aftermath & Afterwards









      BBCode by Tendo
      Sửa lần cuối bởi Sil'Arc; 01-05-2019 lúc 10:49.
      Trả lời kèm trích dẫn

    7. #157
      Shin Ăn Hại's Avatar
       đã rời mạng 日和っちゃいねぇがって葛藤
      こうでもしなけりゃって徹底
      stand up ready to go!
      塗り潰せほらほら one, two, three
      Spoiled Newbie
      Christell
      Tham gia ngày
      16-11-2014
      Bài viết
      7,424
      Cấp độ
      367
      Reps
      17642





      Thành Orion 821 - "Aftermath"

      <






      Clive Willowstone chà hai bàn tay vào nhau rồi thở ra, vẫn là một cảm giác mới mẻ và đôi lúc thú vị khi cảm nhận được cái lạnh ở chỗ này dù cho có trải qua bao nhiêu lần đi nữa. Giống như một đứa con nít thấy tuyết lần đầu, sau đó thấy lần hai rồi lần ba và lần bốn kèm lần một trăm cũng vẫn thấy thú vị, tâm trạng của cậu hiện tại đại khái là như thế.

      Đã hai năm kể từ ngày họ tiến hành nhiệm vụ ở Orion. Thăng trầm, mất mát, cái gì cũng đã trải qua cả rồi. Nơi này vẫn đang dần được khôi phục lại, thay đổi từ trong ra ngoài, theo Clive biết thì là thế. Cậu nghĩ trong lúc bước quanh thành, vừa bước vừa nhìn ngắm xung quanh. Đó giờ căn bản không đến đây nhiều lắm nên nhìn vẫn thấy mới. Cũng như cảm nhận về khí hậu ở chỗ này vậy.

      Mà nói, làm sao để biết được người quen ở đâu nhỉ?

      Clive đi một hồi thì khựng lại, nhớ ra. Cậu tới đây để xem thử những người mình biết thế nào rồi, nhưng tới rồi mới nhớ không biết làm sao để tìm họ cả.

      Ôi Altair...

      Thế là trai tóc đen lại càng tích cực đi vòng vòng hơn, hi vọng thấy được ánh sáng dẫn đường ở đâu đó để chỉ lối cho mình tìm người. Chắc cũng không đến mức tìm không ra ai nhỉ?







      @Lirica


      .
      Trả lời kèm trích dẫn




    8. HANAZAWA
      Nights through dreams tell the myths forgotten by the day.




      .Orion.
      10.07.820
      "Before the beginning, after the end"





      "Hanazawa."

      "Cô không nợ thế giới này thứ gì cả."


      Nhưng dù có như thế, cô ta vẫn là ở đây, cùng ánh lửa nhỏ dần tàn dưới tiết trời đặc trưng xứ lạnh của ngọn nến trong tay, lặng yên đưa đôi mắt xanh thẳm của biển kia ngắm nhìn trước đài tưởng niệm từng bị quật đổ năm ấy. Chợt nghĩ, một năm đối với con người tưởng như lâu thật lâu, vậy mà lại chỉ bằng cái chớp mắt của loài rồng, trong thoáng chốc đã thấy mọi thứ dần đổi thay rồi.

      Chỉ có cô ta so với một năm trước vẫn như vậy. Họa có đổi thay, cũng chỉ ở mái tóc đã không còn suôn dài đen nhánh; ở cặp sừng, ở cái đuôi vảy bạc không còn ngại ngần giấu giếm đi khi ở nhân dạng; và cả cái sự thay đổi dần ngày qua ngày đầy bất thường về chiều dài khi ở long dạng.

      Hanazawa đã đứng ở đài tưởng niệm rất lâu, tận cho đến khi sắc trời dần chuyển về màu đêm, mới là đặt ngọn nến xuống trước thềm, cùng cái cúi mình chín mươi quen thuộc vốn đã từng trông thấy không ít lần trước đây. Xong xuôi, lại chưa vội vã hóa rồng rời đi ngay, bước chân chuyển hướng về phía nhà hát trong Nội thành.

      Bạch long thật ra vốn có chút không rành về âm nhạc của con người, nên đương cũng muốn tới nhà hát thưởng thức để mở mang thêm kiến thức của bản thân. Chỉ là cô ta không rõ, nhà hát tái xây dựng sau trận chiến tới giờ đã hoàn thiện và có thể vào trong được hay chưa. Nếu chưa...

      ...Thì người thiếu nữ với mái tóc trắng nổi bật trên bộ quân phục đen ấy có thể đứng ngoài ngắm nghía một lát rồi đi.


      .
      .

      .Artwork @ ひゅー | IWNK | Eu
      Wordcount: 319.



      BBCode by Hanazawa.

      @Lirica
      Sửa lần cuối bởi リトルグミー; 09-05-2019 lúc 18:09.
      たとえ姿が変わっても、心は変わらないものです。
      (Dáng hình dầu thay đổi, nhân tâm chẳng đổi rời.)



      Trả lời kèm trích dẫn

    9. #159
      Địa điểm: Thành Orion
      Thời gian: Giáng sinh







      @Sil'Arc

      BBCode by Tendo
      Trả lời kèm trích dẫn

    10. #160
      Địa điểm: Thành Orion
      Thời gian: 10.7.820


      <<<

      “Nếu quý cô muốn tham gia buổi nhạc hội từ thiện của danh ca Lara Gressmann, thì là ngày mai cơ.”


      Một giọng nói vừa lạ vừa quen vang lên phía sau Hanazawa. Nói là lạ, bởi lẽ giọng nói này chẳng hề đến từ một người mà nàng rồng quen thân. Nói là quen, bởi lẽ giọng nói này rất dễ nhận ra là từ đâu phát ra.

      … Có chăng, là một phiên bản nhẹ nhàng và hòa nhã hơn giọng nói gay gắt ngày đấy nhiều lần. Đã gần một năm tính từ lần cuối Marina gặp các thành viên Hiệp hội. Cho đến giờ, vị thiếu tướng vẫn đang tham gia vào công cuộc cải tổ lại bộ máy chính quyền Orion, cũng như là nhân chứng cho những tòa án binh xét xử những kẻ phản bội.

      Nếu Hanazawa quay lại, hẳn sẽ thấy một người với mái tóc đỏ rực như lửa ngày tuyết, mặc trên mình thường phục đang cầm một chiếc vé vào Nhà hát. Có chăng là vẻ mặt đấy có phần khôi hài: tràn ngập đau khổ như mới mắc lừa, lại có cả tiếc rẻ và ngượng ngùng.

      Về cơ bản, là một biểu cảm rất “người”, bình thường đến không thể bình thường hơn giữa những con người kia.

      “Tôi bị nhầm ngày biểu diễn. Khổ, đi hộ người quen nên cứ nhầm lịch.”

      Cũng chỉ hảo tâm nói như vậy với cô gái lạ mặt có lẽ cũng trong hoàn cảnh giống mình, Marina cũng không chú ý nữa mà tiếp tục đứng đấy suy nghĩ mình nên làm gì. Có một sự thực là vị thiếu tướng không phân biệt được người và rồng, và nhân dạng của rồng trắng hai lần gặp cũng không tương đồng. Thứ duy nhất Marina nghĩ ra được, đấy là Hanazawa hẳn là một vị tiểu thư nhà quyền quý nào muốn vào thăm Nhà hát. Thường dân mặc trang phục thiết kế phỏng theo quân phục chính thống cũng là mốt năm nay, nhìn chung dân tòa thành này có một lòng tôn sùng kỳ lạ với quân ngũ và hình tượng quân nhân thì là chuyện ai cũng biết.



      @リトルグミー

      BBCode by Tendo
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 10:10.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.