“Dừng lại.”
Một bàn tay phụ nữ rắn rỏi cầm lấy cổ tay Galatea, ngăn không cho cô mở cánh cửa kia ra. Fionna nghiêm khắc nhăn mày định khiển trách, nhưng khi nhận ra bệnh nhân đang náo loạn trốn phòng kia là ai thì đôi mắt sau đôi tròng kính cũng giảm đi vài phần cứng nhắc.
Hẳn nhiên, Lali cũng chưa từng kể mấy về đồng nghiệp xa của anh cho Galatea, nên những người ở trên Đảo chỉ biết sơ qua tình hình nhân sự ở Chi nhánh Orion. Mà Kỵ sĩ Fionna van Hohenheim, có thể coi giống như người đại diện toàn quyền của Lali ở Chi nhánh này.
“Người mà cô đang tìm” - nữ Y thuật sư có tuổi ôn tồn nhắc nhở, vừa nhanh chóng kéo người bệnh về phòng để tự mình tiến hành kiểm tra tổng quát -
“Đang trong ca mổ. Ba tiếng nữa sẽ kết thúc.”
Thăm dò Chu tuyến của Galatea, Fionna rắn giọng.
“Về đi. Tôi sẽ cho cô thêm thuốc. Nếu cô ngất tiếp, người cô đang tìm sẽ không vui.”
Thật không rõ trong lúc này, Perdita đã đi đâu mất rồi.
…
“...”
Khi đấy, đã là mười một giờ đêm.
Hành lang Bệnh viện Chi nhánh Hiệp hội không một bóng người vãng lai do có nội quy cấm người bệnh và thân nhân tự ý đi lại từ sau chín giờ tối. Gió Bắc cuối tháng Mười một thổi lạnh tê tái, nhưng bên trong các công trình vẫn ấm áp nhờ hệ thống sưởi ma thuật.
KÉT
Nằm trên giường, Galatea nghe rõ có người đã lặng lẽ đẩy cửa đi vào. Rèm giường bệnh màu trắng bị vén lên khẽ khàng ngay sau đấy. Chút ánh sáng trắng yếu ớt hắt từ ngoài vào trong phản chiếu bóng dáng quen thuộc trong đôi mắt thủy tiên; dù có phần mệt mỏi nhưng biểu tình vui mừng âm thầm kia chẳng sai đi đâu chút nào so với trí nhớ.
Lali đứng đấy, với một bên mắt quấn trong băng gạc và chiếc áo khoác đen. Sau khi kết thúc ca phẫu thuật, vị Y thuật sư đã trút bỏ hết trong phòng bệnh và khử trùng toàn thân sau đấy.
“Em muốn ngủ nữa không? Đói bụng chưa?”
Khi mới tỉnh, Fionna quả quyết ép Galatea phải húp cháo. Cháo ở Bệnh viện không tệ, vẫn ấm nóng, nhưng lại đồng thời lạnh lẽo vì không phải đồ ăn của nhà. Mà anh thì biết rõ, vợ khi mới tỉnh dậy khỏi một giấc ngủ dài thích nhất được ăn đồ nhà nấu. Rất ít người hiểu được cơ chế hồi phục của Galatea, bệnh viện vẫn thường đánh giá cô là hôn mê bất tỉnh, cơ thể suy nhược cần truyền nước và ăn cháo loãng. Kỳ thực, những loại thực phẩm lành tình như thịt gà, trứng và rau củ như khoai tây, cà rốt, cà chua sẽ giúp Galatea khỏe lại nhanh hơn, lại có thể bồi bổ lại lượng dinh dưỡng bị thiếu hụt trước đấy.
“Dưới bếp chắc còn ít nguyên liệu. Đi với anh.”
Đang cúi đầu thầm thì với Galatea, đột nhiên, từ bụng Lali phát ra tiếng rền rĩ nho nhỏ nhưng giữa đêm khuya này đặc biệt vang dội. Người Kỵ sĩ thở dài, rõ ràng cả hai người mấy ngày qua tuy người thì hôn mê, người thì tỉnh táo nhưng đều có điểm chung là ăn uống không đầy đủ chút nào.
Chiếc áo choàng nằng nặng ôm lên vai Galatea, Lali lại dìu cô đi trong hành lang đêm, rón rén thẳng xuống căn tin của Bệnh viện.
Còn sót lại vài củ khoai, cà rốt và cà chua cùng hành mùi xanh hiếm hoi, Lali đun bếp nấu một nồi nho nhỏ sườn hầm khoai tây cà rốt, nêm nếm chỉ ít muối tiêu nhạt nhạt nhưng lại dễ ăn. Nướng lại bánh mỳ, anh vừa bẻ một nửa cho mình, nửa còn lại cho Galatea, rồi lại thuận tay bẻ thành từng miếng nhỏ cho cô tiện ăn luôn.
“Albert đã hoàn toàn đào thoát. Chú nguyền của hắn, anh đã lấy ra khỏi cơ thể mọi người. Tất cả tạm ổn đến bây giờ. Sức mạnh của Albert cho phép hắn trực tiếp bỏ qua phòng thủ của Kết giới Ánh sáng, đưa Vong Binh vào trong khu vực an toàn và duy trì bằng cách liên tục cung cấp Hắc Khí tức cho chúng.”
Vừa bẻ bánh thành từng miếng vừa ăn, người Kỵ sĩ vừa điềm nhiên kể lại.
Không cần nói cũng hiểu cách thức “lấy ra” của Lali. Đó là một điều sẽ chẳng ai nhắc đến. Để hóa giải một Tai ương, cần đến một Phép màu. Quy luật đồng giá luôn hiệu hữu trong vạn vật, có những Phép màu để hiện thực hóa cần phải trả bằng nhân quả luân hồi của cả thế giới, tồn tại hết kiếp sống này đến kiếp sống khác.
Dẫu vậy, giờ phút này khi dùng Linh khế, Galatea cũng không cảm thấy bất cứ dị trạng nào với người kề bên. Vẫn là bờ biển xam xám loang loáng ánh sao đấy; vẫn là lớp sóng lạnh lạnh, lại ẩn tàng hơi ấm khi vùi sâu chân dưới cát.
Nhưng màn đêm phía bên kia chân trời, chẳng ai biết được che giấu thứ gì sâu bên dưới đấy. Nếu những gì Albert nói là thật, nếu như có một ngày giới hạn đấy bị chạm phải...
“Trận chiến này đã hao tổn sức mạnh của Albert rất nhiều. Chắc chắn trong thời gian tới, hắn sẽ không thể tấn công. Hắn thâm nhập vào các tòa thành là nhờ có nội ứng. Hiện nay, Lupus đã hoàn toàn trừ khử phản đồ, còn Orion cũng đang thanh lọc nội bộ. Như vậy, nơi hắn chạy trốn đến chắc chắn là Sagitta.”
Vừa ăn, Lali vừa miên man suy nghĩ, theo thói quen lấy bao thuốc ra hút nhưng sực nhớ Galatea ngồi cạnh bèn tự cất đi dù cô có bảo không sao. Thành thử, trong không khí lạnh lạnh âm ẩm sương mù cùng hơi ấm lò sưởi này chỉ còn chủ yếu là vài mùi hương quen thuộc.
“Galatea.”
Ôm Galatea dựa vào một bên vai mình, Lali nhìn xuống, rồi lắc đầu thở dài. Ngón cái nham nhám đưa lên, quét qua những nơi lưu mờ sẹo những vết thương do chính mình gây ra ở tòa Bamburgh. Lắm lúc nghĩ vẩn vơ, nếu có danh hiệu cho ai ngốc nhất thế gian thì hôn thê anh xưng hai chưa chắc ai dám xưng nhất, lần nào theo anh cũng bầm dập nhưng vẫn không chịu buông.
“Con mắt này của anh, không cứu được nữa.”
Một cách bình thản, Lali thông báo.
“Mất một tay, một mắt. Ít nhất còn mạng già. Em còn muốn lấy thương binh như anh chứ?”
Rõ là hỏi vậy, nhưng hai tay lại vòng quanh eo Galatea, thách đố người ta chạy thoát nổi.
…
“Thực ra, thứ anh sợ nhất trong chiến tranh không phải là bom đạn. Cũng không phải là người chết.”
“Thứ anh sợ là cuộc chiến tình cảm trong tim mỗi người. Cái đấy còn nặng hơn cả bom đạn.”
Xa mặt thì cách lòng, đó là sự thực đáng buồn. Người ở lại và người ra đi, dù lòng luôn vướng đến nhau nhưng chẳng thể ngăn được trăm ngàn mối nghi hoặc phủ lên, tình cảm càng lớn thì dày vò càng nhiều, đến khi chỉ còn cách dứt bỏ.
“Đã từ lâu, anh nghĩ rằng không nên thương yêu ai hết. Anh hay tự nói rằng điều đó sẽ làm tổn thương người ở lại. Nhưng sự thực, chỉ là chính anh sợ bản thân đau lòng hơn thảy.”
“Anh rất mừng. Nhưng cũng lo sợ. Vì em đã luôn đi cùng anh dù là ở đâu.”
“Nên anh sẽ không buông em ra đâu, Gala.”
Mãi đến khi làm lễ xong tại Nhà thờ Sistine và chuyển quan tài Theresa đến Đài thiêu ngoài trời, Lali vẫn không khóc dù tứ bế quanh họ là những tiếng sụt sịt. Nào chỉ phụ nữ hay trẻ con, đến cả đàn ông trai tráng hay các bô lão già gân cũng mắt mũi rơm rớm trước sự ra đi đau đớn của Theresa. Trời tưởng xám xịt làm ai cũng mang ô nhưng hóa ra sau đó lại tản mây, lộ ra bầu trời cao trong xanh, thăm thẳm đến nao lòng. Khi lửa vừa bốc, một số người đặc biệt thân cận với Theresa gào lên rồi gần như ngất xỉu tại chỗ vì đau thương quá độ.
Nhưng dù không khóc, không tỏ ra đau khổ, người Kỵ sĩ vẫn đứng yên tại đấy như tượng cẩm thạch, chẳng hề nhúc nhích nửa phân.
Lali cứ đứng vậy, đứng đến khi nào tiếng khóc cũng vãn dần, thay bằng tiếng nói, tiếng xì xào và những tiếng bước chân rời đi của khách viếng.
Sau khi than khóc, con người sẽ trút bỏ được nỗi lòng và dần quên đi. Đó là một phản ứng tâm lý hết sức bình thường của con người để giảm tải đầu óc.
Đứng yên đấy, đến khi chỉ còn mình họ, trước tàn lửa đang dần biến thành tro.
Cả một cuộc đời dài, cuối cùng kết thúc cũng chỉ là một nắm tro. Không hơn cũng không kém.
“Gala, em biết không.”
Tưởng như đã phải cả thế kỷ trôi qua, người đàn ông mới mở miệng. Không biết là do thời tiết, do sức khỏe hay cảm xúc, giọng của anh khào khàn, chỉ chưa đến mức khản đặc. Nhưng trong cái giọng điệu đấy lại chẳng ẩn chứa một cảm xúc rõ ràng nào cả.
Vậy nên, nó có thể là tất cả mọi thứ.
“Khi mới gặp thầy Theresa, anh từng là một học trò ương bướng. Anh tin rằng một con người mất đi ý chí sống thì thật vô ích nếu kéo dài mạng sống.”
Người Nadia vốn không giống người Đại chủng Bắc. Họ hiếm hoi. Họ khỏe mạnh và có thể sống tốt với cái lạnh. Họ cũng chẳng có nhu cầu tranh đấu, cải biến thế giới để vươn lên. Hết thảy đều phó mặc cho mẹ thiên nhiên.
Kỳ thực, họ khá giống người Lupus và Sagitta. Nếu nói người Nadia đã từ phương Nam mà đến, có lẽ không phải là không có khả năng.
“Khi đấy, thầy Theresa đã nói như vậy.”
“Bầu trời này, cũng là thế giới.”
“Trải qua hàng ngàn vạn năm, bầu trời sẽ không vì hàng vạn sinh linh oan ức chết đi mà thay đổi. Đồng thời, cũng sẽ không vì một kẻ cứu hàng vạn người kia mà đổi thay.”
Nói rồi, con ngươi hổ phách còn lại may mắn chưa nát vụn cứ vậy giương lên nhìn thẳng vào bầu trời trên cao, giống như thống hận, lại cũng giống như thách thức.
Hóa ra trong ánh sáng, người ta cũng có thể đắm chìm đến quên đi bản ngã của chính mình.
“Vậy thì, phải chần chừ vì điều gì?”
Cứ như nhập tâm, Lali lẩm bẩm lại những gì Theresa từng dạy mình.
“Nếu thế giới này không cho ta mạng sống, hãy giành lấy quyền được sống. Nếu số phận không an bài cho ta hạnh phúc, hãy tự tạo ra hạnh phúc. Dù ta có làm điều gì, an phận hay chống đối, bầu trời này vẫn sẽ mãi trơ ra cùng tuế nguyệt. Không có kẻ nào sẽ cứu rỗi chúng ta hay trừng phạt chúng ta. Hết thảy mọi sự trên thế gian này, đều là Nhân Quả luân hồi. Con người phải trả lại quả đắng, vì đã từng gieo nhân độc.”
Nhân Quả.
Đó là một khái niệm triết học rất nổi tiếng, nhưng không phải bắt nguồn từ Orion. Galatea biết rất rõ vì khi còn ở Thần Điện, những đàn chị xuất thân Viễn Dương và Orduudkhan đã giảng giải cho các đàn em chút ít.
“Vậy nên, hãy sống. Vì nhân của anh, chính là mạng những người đã chết để anh có thể sống.”
“Quả anh phải trả, chính là ghi nhớ sự sống của họ.”
“Thầy Theresa nói, thầy cũng đang đi theo nhân quả của chính mình nên mới cứu anh. Nhưng thầy không hề biết, từ lúc đấy, thầy… bà ấy… đã trở thành nhân của anh.”
Lali nói đến đấy thì nghẹn lại, không nói nữa. Nhưng bờ vai to lớn lại run rẩy, co rúm lại như đang phải gánh một sức ép vô hình nặng cà ngàn cân.
“...”
“... Trời mưa rồi.”
Chẳng đầu chẳng cuối, Lali thở dài khôi phục dáng vẻ thường ngày, chậm rãi bật chiếc ô trong tay mình lên, nhưng thay vì che cho họ, lại là che cho nắm tro tàn vẫn còn đang cháy dở chút ít. Thấy bảo ở Viễn Dương, người ta quan niệm rằng thông qua việc hóa vàng mã, có thể gửi đi những vật phẩm từ thế giới dương đến âm. Dẫu vậy, món vàng mã phải được đốt ra tro hoàn toàn thì người âm mới nhận được.
Hoặc có lẽ, chỉ là tính cách Lali không muốn bất cứ điều gì dang dở mà thôi.
“Sinh thời, anh chỉ thấy bà ấy khóc đúng một lần. Có lẽ đây là lần thứ hai.”
Lali bật cười.
Bầu trời vẫn đang trong xanh thẳm thẳm. Chẳng hề có cơn mưa nào cả.
Trừ một giọt mưa lăn dài trên gò má người đàn ông, rơi xuống từ bên hốc mắt đã tắt hẳn ánh sáng.
Những giọt nước mắt mà bầu trời này cũng không nguyện rơi xuống.
Con sẽ khóc vì người.
Trước khi hỏa táng, Theresa được rửa tội lần cuối tại Sistine đúng như nguyện vọng của bà, vốn khi sinh thời chưa từng được rửa tội trong Nội thành. Sau đó, thi thể người Y thuật sự - cựu Phó Chỉ huy Hiệp hội được hỏa táng để Lali mang đến một nơi xa xôi, bên cạnh người mà bà muốn gặp lại. Bà vẫn hay nói, muốn sau chiến tranh này có thể cùng Saran cưỡi ngựa, đi cùng Neria chu du, vượt hết cả thảo nguyên rộng lớn phía Nam…
Ông bà Howard cũng gọi hai vợ chồng họ lại để giao một số thứ từng thuộc về Theresa. Những món quà mà Galatea từng tặng bà, hóa ra vẫn được bảo quản tốt.
Có lẽ dù luôn cao ngạo lạnh lùng, nhưng Theresa chưa từng thật sự ghét bỏ người mà học trò duy nhất của mình đưa về giới thiệu. Chỉ là bà có cách khác biệt để thể hiện sự quan tâm mà thôi.
Khi tình hình ở Orion vừa tạm lắng xuống, Lali giao lại cho Chi nhánh quán xuyến, còn bản thân xuống hẳn dưới Nebel theo yêu cầu của Thủ lĩnh Alston, Johann von Wengener và Vương gia Raymond Wise. Mục đích chính trong đó là chuyển giao lại toàn bộ di sản và công trình tư pháp của Theresa lại cho Lali kế thừa và quản lý. Người Kỵ sĩ đi đi lại lại giữa Nội thành và Nebel thường xuyên, mặc sơ mi và vest ra ngoài các lớp băng gạc.
Chỉ có Galatea hay thấy cơ thể chồng mình nhất mới biết rằng, các vết thương dưới đấy đang lành với tốc độ rất chậm - bằng với người bình thường, nhưng lại là chậm với người Nadia. Ngay cả trận chiến trước ở Lupus, rõ ràng chỉ mất một tuần để toàn bộ thương tổn của Lali biến mất.
Nhưng lần này, đến cả mắt cũng không thể hồi phục.
Tất nhiên, việc Galatea làm việc cả ngày mà vẫn đòi tức trực giúp đỡ công việc của anh cũng khiến Lali vừa cảm động, cũng vừa áy náy trong lòng. Khi có thể, ông chồng già luôn cố gắng bù đắp cho vợ mình.
“...”
Trong khu vực nghỉ ngơi riêng của các Kỵ sĩ Rồng, Lali vừa tự thay băng gạc, vệ sinh vùng mắt rồi mới đặt lưng xuống nệm thì lại nghe tiếng Galatea gọi bèn quay người sang bật đèn ngủ đầu giường, rồi chậm chạp chống tay ngồi dậy. Ánh sáng vàng hắt lên sườn mặt họ, lên dáng vẻ thành khẩn kiên quyết của Galatea. Rõ là có điều muốn nói lâu rồi, nhưng Lali có chút buồn phiền vì Galatea cứ phải nghĩ nhiều mới dám thổ lộ với mình.
”Em… Gần đây… Có nhiều suy nghĩ… Sau khi trở về từ nhiệm vụ này… Lần tiếp theo… Nếu được điều đến Lupus… Em… Em nghĩ mình sẽ xin thêm một ngày nghỉ nữa để… Để…”
”Em sẽ không cầu xin họ hãy tha thứ cho mình… Em chỉ hy vọng… Dù chỉ một chút… Biết được chuyện gì đã xảy ra với cha mình… Sẽ giúp họ thanh thản phần nào. Anh… Không cần đi cùng với em đâu… Em muốn tự mình làm điều này. Hãy đợi em… Khi em trở về… Là được rồi… Lali…”
“Chậc.”
Lặng người nghe cô nói cho tròn hết ý, Lali mới từ từ khoanh tay trước ngực, cúi đầu suy nghĩ. Ngón tay nhịp nhịp lên bắp tay, hai hàng lông mày cũng nhíu lại. Rõ ràng có gì đấy không bình thường, trong tình huống này chẳng phải người ta chỉ cần đơn thuần là động viên nhau để có thêm dũng khí mà thôi?
Dăm phút sau đấy, người Kỵ sĩ mở mắt, hắng giọng rồi ra hiệu cho Galatea nằm tựa lên gối. Không cần thiết phải làm khổ bản thân. Chính anh cũng tự kê cao gối và ngả lưng về phía sau.
“Nếu em hỏi anh, với tư cách một người Kỵ sĩ hỏi Chỉ huy của mình.”
Nếu chỉ đơn giản nói “Được”, thì có lẽ đấy không còn là Lali mà cô biết rồi, hoặc giả chăng cả hai người chưa từng thân cận đến vậy. Để lựa chọn buông xuôi hay chấp nhận bất cứ vấn đề nào mà mình quan tâm, con người đấy kỳ thực đã luôn phải đấu tranh với bản thân rất nhiều.
Mà Galatea, chính là một trong những đối tượng đã khiến Lali phải tự mài dũa bản thân vô số lần, trong hai năm họ quen nhau.
“Cho đến nay đã hơn mười năm từ khi vụ việc kia xảy ra, các chứng cứ hầu như đã biến mất. Nhưng luật pháp ở Lupus không có quy định về thời hiệu truy tố như Orion, vậy nên nếu như vẫn còn bất cứ chứng cứ nào sót lại - nó sẽ là thứ chống lại em vì người ta luôn có thể khởi kiện. Không chỉ là chống lại em. Chống lại Thần điện. Chống lại Hiệp hội. Chống lại kết quả của cả năm Chỉ huy Trưởng và Thủ lĩnh Kỵ sĩ khi duyệt hồ sơ của em. Em đã chuẩn bị cho cả kết quả đấy chưa?”
Tuy Orion mới là tòa thành được quản lý bằng nền tảng tư pháp vững vàng tân tiến, không có nghĩa Sagitta hay Lupus là nơi vô phép tắc, bất cứ kẻ nào cũng có thể ỷ mạnh càn quấy cộng đồng. Luật pháp là sản phẩm thuần túy của con người được cộng đồng dùng để duy trì trật tự. Ở nơi có giai cấp sẽ có nhà nước, mà có nhà nước sẽ sinh ra pháp luật. Tại Lupus, bên cạnh hệ thống luật pháp riêng của từng vùng lãnh thổ nhỏ, còn có một Bộ Luật lớn hơn cả khái quát bao trùm lên tất cả, nó được gọi là Bộ luật Mười hai bảng. Bộ Luật này có tính phân chia giai cấp mạnh, tuân theo quy luật trả thù ngang bằng “mắt trả mắt”, cũng như chỉ sử ai đúng tội của người đấy. Các hình phạt sẽ tùy theo chính sách từng vùng mà thay đổi, ví dụ như cùng là án tử thì ở Peiratis chính là xử chém đầu, còn ở Viễn Dương lại là phanh thây,...
“Xét theo những gì em kể, nếu chúng là sự thật. Cha em ăn trộm, vô ý gây thương tích. Tuy nhiên chưa có bằng chứng minh chứng cho hành động của ông ta trực tiếp gây ra cái chết cho người đàn ông kia. Theo luật pháp Lupus quy định, gây thương tích cơ thể cho người khác phải bồi thường bằng tiền, tùy vào mức độ nặng nhẹ. Nếu không bồi thường được thì nạn nhân được phép trả thù ngang bằng. Vì bị cáo của vụ việc này là cha em đã không xuất hiện và sẽ bị cho là đã chết nếu không trình diện trước Tòa trong vòng một năm kể từ khi thông báo, theo lý, em là nhân thân duy nhất sẽ nhận thừa kế bao gồm tất cả các tài sản và khoản nợ cha mình để lại.”
Trở thành Kỵ sĩ Rồng nghĩa là hiểu biết phải bao quát tất cả các lãnh thổ thành viên. Sự thực là, Lali thành thạo pháp luật ở Lupus còn hơn rất nhiều người Lupus khác.
“Theo luật, vụ án này cao nhất là em phải bồi thường tiền thay cha mình, không phải do đồng lõa mà là do huyết thống. Bộ luật Mười hai bảng của Lupus không quy định về tội đồng lõa, họ quan niệm kẻ nào phải gánh tội của chính mình, đồng thời chỉ tính là có tội nếu hậu quả thực sự đã xảy ra. Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là vấn đề tai tiếng nếu gia đình kia muốn kiện em. Có thể họ sẽ không làm vậy. Nhưng cũng không có gì bảo đảm họ chắc chắn sẽ không làm.”
Giọng nói của Lali có chút lạnh, tỏa ra uy áp vô hình. Tính cách thực tế đến tàn khốc của người đàn ông này luôn vậy, nghiền nát các mơ tưởng hão huyền thành tro bụi bằng sự thật.
Nhưng, tâm của người lại không hề xấu. Chỉ là ảnh hưởng từ chính người thầy kia, Lali thực sự tin rằng có những điều tốt hơn hết là trực tiếp cho người ta biết sự thật, hơn là để kẻ khác nuôi kỳ vọng ảo rồi lại phải nhìn kỳ vọng tan vỡ.
“Dù vậy, với tư cách là Chỉ huy trực tiếp, anh cũng sẽ không ngăn cản Kỵ sĩ dưới quyền làm điều đấy. Bảo vệ danh dự của Hiệp hội, không có nghĩa là bắt ép người khác phải làm điều trái với lương tâm. Từ khi đưa ra phán xét em có nhân thân trong sạch, anh đã phải nhận trách nhiệm bảo đảm những điều mình cam kết là thật, cũng như gánh chịu hình phạt tương ứng nếu cố tình bao che cho các sai phạm.”
Lali lắc đầu, thở ra. Mắt quay sang nhìn mặt Galatea nằm cạnh.
“Nhưng hãy hạn chế dùng danh tính thật, giấu tên càng tốt, tốt nhất không lộ mặt. Bồi thường theo thỏa thuận riêng giữa hai bên. Cố gắng tránh đối mặt với tòa án. Trong trường hợp tệ nhất, anh sẽ dàn xếp nội bộ giữa Hiệp hội và Lupus.”
“Vậy nên, anh mới nói rằng để anh đi cùng…”
Lali cười khổ, đưa tay áp lên má cô mà vỗ về loài thỏ trắng. Một cái hôn trấn an khi nãy cũng không đủ bù cho ngọn lửa âm ỉ cào ruột lúc này.
“Là chồng của em, anh lo. Dù em có trưởng thành đến đâu, anh luôn lo.”
Thanh âm trầm thấp cứ luẩn quẩn bên tai cô, yêu chiều sủng nịnh, nhưng cũng đầy phần không bằng lòng.
Không phải anh lo cô sẽ làm hỏng chuyện. Dù có yêu quý cá nhân ai đến mấy, Lali có sự công tâm đến thẳng thừng quyết tiệt khi đánh giá năng lực làm việc của từng người. Tốt là tốt, tệ là tệ. Làm được việc nghĩa là làm được. Galatea đã học tập chăm chỉ, làm đủ điều để minh chứng thực lực của mình không hề thua kém bất cứ ai.
“Gala à, từ hồi đầu gặp, anh đã biết em là người dũng cảm. Em nhút nhát, em sợ hãi và lo lắng về mọi thứ đến mức không tin tưởng chính mình. Ấy vậy mà khi thấy bất cứ ai cần đến mình, em đều ngay lập tức vượt qua nỗi sợ đấy, để có thể quan tâm đến người khác ngoài bản thân mình.”
Thậm chí là, quá thừa dũng cảm. Ai có thể nhìn nhận Galatea nhát cáy hay đánh giá cô thông qua kiểu ăn nói ngắt quãng lúng túng, chứ bản chất vợ mình ra sao Lali rõ nhất. Không có tí xíu thứ gì người này làm là hèn nhát cả, đến lúc mấu chốt luôn đưa ra lựa chọn không hề an toàn cho bản thân mà cực kỳ liều lĩnh bất chấp.
Dũng cảm không phải là khả năng liều lĩnh. Dũng cảm chính là khả năng vượt qua nỗi sợ bản năng để làm điều không tưởng.
Luôn vì người khác là một đức tính tốt đẹp nguy hiểm. Càng mở rộng phạm vi chạm đến, con người càng có thể kết nối với nhiều người hơn, khi đồng thời rủi ro bị lừa gạt và hãm hại cũng tăng lên tương xứng.
Đó là một xu hướng ở loài thỏ trắng mà Lali đã quan sát được sau một quá trình “nuôi” không ngắn không dài. Không phán xét, có thể giúp đỡ cả những kẻ mà xã hội cho là đánh khinh. Chỉ cần có thể giúp, Galatea sẽ luôn làm tròn bổn phận của mình, dần dà gánh vác cả những thứ mà đáng lý… cô không cần phải gánh vác.
Và, đó mới là thứ khiến anh lo lắng nhất.
Nhưng trên tất cả, chẳng phải đó là phẩm chất cần có của một Thánh nữ Thần điện sao?
Các Thánh nữ không chỉ là những người con gái đẹp phục vụ thánh thần, nhảy múa để gia tăng sĩ khí - nếu đánh đồng như vậy thì họ chẳng khác gì những vũ nữ dòng đền. Ý nghĩa thực sự của việc trở thành một Thánh nữ, chính là hy sinh bản thân vì người khác mà không màng tư lợi hay tư danh, cũng không vì muốn bản thân đặc biệt hơn người. Vì Thánh thần được tin là đã ban phước cho vùng đất đấy, nên những Thánh nữ chính là hiện thân cho phước lành và niềm tin chiến thắng.
“Thần điện là nơi nghiêm khắc, còn Cha Thestor là một người đáng kính. Ông không bao giờ chấp nhận những lời nói dối, trừ phi có một lý do đặc biệt.”
“Và khi anh duyệt hồ sơ của em, anh đã nghĩ rằng, có lẽ ngày đấy Thần điện mở cửa với em, cũng là vì đã nhìn thấy điều mà anh nhìn thấy. Đó là lý do cuối cùng cho quyết định đấy.”
Xuyên suốt cả quá trình, không hề có bất cứ điều gì là thiên vị cảm tính. Lali nhìn nhận cô một cách công minh, công nhận tất cả phẩm chất và năng lực Galatea có được và rèn luyện mà có được.
“Vậy nên, nếu tất cả vỡ lở, anh vẫn không lấy làm hổ thẹn với quyết định khi đấy. Anh sẽ có cách chứng minh sự công minh của bản thân. Thứ duy nhất anh cho phép họ luận tội, đấy là anh đã không hoàn toàn trung thực trong báo cáo.”
Là
Trung thành, phán quyết này chắc chắn luôn công minh.
“Thứ duy nhất anh lo bây giờ, bé con à. Đó là em sẽ lại tự trách bản thân quá nhiều.”
Anh đưa tay bẹo má Galatea bất thình lình, không cho cô cơ hội né tránh hay phản kháng. Giống như vì không còn sức mà lật vợ mình xuống giường trêu chọc, nên mọi buồn bực trong lòng người đàn ông đành biến thành cử chỉ bỡn cợt này. Chưa kể, má cô mềm mềm lại tròn tròn, thực sự sờ rất sướng.
“Nhân quả của em, em trả. Nhân quả của người khác, để họ trả. Em không cần trả thay…”
“... Nhưng anh biết mình không thể nói vậy vào lúc này.”
Tầm mắt rời đi hướng khác, người Kỵ sĩ có chút bi thương mà nhắm mắt lại, thở dài xoa xoa mái đầu xanh biển trong lòng mình.
“Cha mẹ, cũng là nhờ duyên mà có. Dù là tốt hay xấu, vẫn là cái duyên trong đời. Nhân và quả của cha mẹ với con cái, không phải là nói cắt đứt một đường mà xong.”
Dù điều gì có từng xảy ra, đó vẫn là chuyện của Galatea và cha mình. Và Lali cũng tự hiểu, dù có yêu thương cô đến bao nhiêu, có những điều anh vĩnh viễn không thể giúp. Hẳn Galatea cũng tự ý thức được từ đầu khi nói rằng anh không cần đi cùng.
Nhưng hiểu là một chuyện.
Đau lòng vì nhìn bạn đời dằn vặt, là tất yếu. Nỗi đau không thể thay đổi hay cưỡng cầu, chỉ đành chấp nhận để nước mắt chảy xuôi vào trong.
“Cứ làm điều em cảm thấy mình cần làm. Những thứ phát sinh, anh sẽ giúp giải quyết ổn thỏa.”
“Khi trở về, anh sẽ làm sẵn món em thích nhất, cùng cả bánh tráng miệng.”
Lali nói một vòng dài thật dài, cuối cùng mọi thứ quả nhiên chỉ gói gọn trong một cái gật đầu ưng thuận. Chỉ khác là đến lúc này, ai đấy đã không còn lẳng lặng giấu kín tất cả tâm tư, lèn xuống dưới làm lòng cả hai phải hồ nghi bất an nữa.
“Thực sự thì, anh vẫn khá tò mò về khổ cuối của Hitori Omou. Em có cảm thấy, mặt nước và dòng chảy trong bài hát đấy, hàm chứa ẩn ý về một thế giới song song? Trong các nền văn hóa và nhiều trường phái ma thuật, nước được coi là chất dẫn tinh thần. Để nhìn thấu thế giới giấc mơ, các Amethyst đã nhìn xuống mặt nước trong một chiếc giếng.”
“Như vậy, ý nghĩa của Hitori Omou phải chăng không chỉ là một câu chuyện đơn thuần, mà hàm chứa ám chỉ một tình cảnh to lớn hơn. Rằng, thế giới mà chúng ta đang thấy… là thứ mà chúng ta không chỉ đơn thuần thấy…”
Khi đã gần chìm vào giấc ngủ do mệt mỏi, Lali vẫn trầm ngâm, lời đến bên miệng cũng rơi dần ra.
“... Sự lừa dối.”
“Oops.”
“A hèm.”
Trong khi Kaspar đang cười tươi roi rói, không chút áy náy mà hồn nhiên thừa nhận mình chính là thủ phạm đục lỗ lên Golem; thì quản gia Gerold tằng hắng giọng nhắc nhở cậu chủ của mình. Biết ý, Kaspar chỉ đành tiu nghỉu cúi đầu xin lỗi Galatea.
Bộ dạng kia, mười mươi là đứa nhỏ xin lỗi người khác vì sợ bị phụ huynh quở trách, chứ không phải vì thấy áy náy với hành vi của bản thân.
”Kể từ bây giờ… Ngài định sẽ làm gì?”
“Tôi cũng chưa biết. Johann mới bảo lãnh, nên sẽ không có phiên tòa nào cả. Cậu ấy nói trước mắt, tôi và Gerold cứ về biệt thự của nhà Wengener ở Nebel lánh tạm. Tôi đã quyết định sẽ thử nghiên cứu về mối liên kết giữa đức tin của con người và khả năng sử dụng ma thuật. Cô biết không, tôi từng đọc tài liệu nói rằng ở Sagitta, các Thánh thuật sư có thể sử dụng Ma thuật là nhờ vào đức tin. Tôi muốn biết rằng cái gì mới là đúng: Là thông qua đức tin mà thực sự có lực lượng tối cao ban cho con người một phần sức mạnh, hay là sức mạnh tinh thần của đức tin có thể vượt qua các Giả luận Ma thuật mà tự hoàn thiện chính nó thông qua niệm chú? Sức mạnh đấy… blah… blah…”
Càng nói, Kaspar càng hứng thú đến đỏ bừng cả má, bộ dạng vui vẻ hào hứng nom có chút lạc quẻ trên khuôn mặt tuấn tú ngoài ba mươi gần bốn mươi. Dẫu vậy, bởi vô tâm vô tư với cảm xúc của con người mà trên khuôn mặt đấy hầu như không hằn các vết tích khổ tâm, làm bất cứ ai tiếp xúc đều có ấn tượng vị cựu sĩ quan chuyên môn này chỉ mới ngoài hai mươi.
Nhưng chỉ ai biết câu chuyện phía sau mới hay, tâm hồn bên trong chỉ là một đứa trẻ lên mười.
“Thần linh… dõi theo?”
Vẫy tới tấp tiễn Galatea rời đi, nụ cười trên mặt Kaspar tắt dần, đến khi nguội lạnh hoàn toàn. Khi không cười, khuôn mặt tuấn tú này sẽ trở nên vô cảm trái hẳn nét tươi cười kia, khẳng định huyết thống Wengener.
“Nếu như ta có thể thực sự tìm thấy Thần linh, Gerold.”
“Thì ta sẽ lôi cả Thần linh xuống mặt đất, để bắt Thần linh trả lại tất cả những gì người đã lấy đi của ta.”
“...”
“Ông im lặng như vậy là có ý gì chăng?”
“Tôi chỉ nghĩ rằng, điều đấy không có ích lợi gì. Cậu chủ, đã lâu đến vậy, có bao giờ cậu nghĩ rằng” - lão quản gia nhăn mày như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng đánh bạo nói thẳng -
“Rằng cô chủ, có bao giờ thực sự muốn được hồi sinh lại?”
“...Chưa từng nghĩ đến.”
Kaspar mờ mịt, máy móc đáp lại .
“Cậu Kaspar, nếu muốn, người phương Bắc chúng ta sẵn sàng bất chấp tất cả. Xé nát thiên thanh, đạp đổ quy tắc để có được thứ mình muốn trong thế giới này. Nhưng chỉ với người gần mình nhất, lại chẳng thể cưỡng ép.”
Tình yêu của người phương Bắc không chỉ dùng được từ sâu nặng để mô tả. Nó có cả cố chấp và bao biện, có cả dịu dàng và tàn nhẫn.
Có người nói, đó chẳng qua là đặc tính sinh học giúp người xứ lạnh sinh tồn tốt hơn, bảo vệ gia đình tốt hơn nhằm củng cố khả năng sống sót của thế hệ sau. Nhưng cũng có nhà thơ từng nói, tình yêu của người Orion là thứ gông cùm duy nhất ngăn họ rơi xuống địa ngục, bán đi linh hồn vì dã tâm của mình. Trời sinh, những người phương Bắc đã luôn tàn bạo và bất chấp hơn các dân tộc khác, nhưng cũng dễ mềm lòng vì tình yêu hơn tất cả.
Một phép bù trừ hoàn hảo.
Lắc đầu mà khóe mắt lại ẩn chứa nét cười bao dung, ông quản gia trung niên vỗ vai Kaspar.
“Đó là cách chúng ta đã luôn sống. Không ai được phép phán xét cách sống đấy.”
Vài ngày sau đấy, có một bưu kiện được gửi đến cho Galatea nhưng lại thông qua… Lali. Vào tối, sau khi dùng bữa với nhau, anh đưa cô một chiếc hộp nhung nho nhỏ mà Kaspar nhờ chuyển lại. Không có lời nhắn, nhưng bên trong là một chiếc ghim cài áo.
“Huy hiệu thông hành.”
Nhận ra đầu tiên, người Kỵ sĩ có chút ngạc nhiên lên tiếng.
“Nếu đeo huy hiệu này lên, có thể tùy ý ra vào các mỏ khoáng thạch bị hạn chế ở Orion. Cũng có thể mỗi ngày, tự khai thác tối đa 1m3 khoáng thạch mà không cần đóng thêm bất cứ chi phí nào. Các Kỹ sư Ma thuật cao cấp có công trình nghiên cứu được công nhận, hay có sáng chế nổi bật ở Orion mới được có thể được xem xét cấp huy hiệu này.”
Mà người có thẩm quyền cho phép, hẳn nhiên, chính là hoàng tộc Wise. Ngay cả nhà tài phiệt Fiedler được phép khai thác và độc quyền buôn bán khoáng thạch ma thuật ở Orion cũng là phải do Hoàng gia đồng thuận.
Nhưng nếu là người nhà Wengener, hẳn con đường “xin xỏ” của Kaspar cũng không khó tưởng tượng.
“Kaspar có ý mời em sử dụng khoáng thạch cho việc chế tạo Golem? Có khoáng thạch làm nơi dữ trự năng lượng, người Vô ma thuật cũng có thể điều khiển chúng mà không cần đến Luth…”
Có vẻ như ai đấy vẫn còn nhớ rõ dự án chế tạo Golem mini mà Galatea từng kể với mình, và luôn sẵn lòng giúp đỡ. Mỏ khoáng thạch là thứ chỉ có ở Orion, hẳn nhiên ẩn chứa tiềm năng đột phá cho Golem của nữ Kỵ sĩ.
Kaspar tặng Galatea: Enamel PinCài áo thông hành, cho phép người đeo ra vào các mỏ khoáng thạch và khai thác hạn chế khoáng thạch dùng trong chế tạo vật phẩm ma thuật. Quà Giáng sinh năm 819 của Kaspar von Wengener.
”Ngài Barnaby… Tôi có một tin vui… Muốn nói với ngài… Errr… Uhm…”
”Chúng tôi sẽ kết hôn… Vào tháng tư năm sau…”
“Điều đấy.” - Joyce nhướn mày chán chường nhìn hai con người đang show ân ái trước mặt cẩu độc thân -
“Tôi nghĩ là cả Orion đều biết thừa. Không cần thông báo.”
Nét mặt trang nghiêm điềm tĩnh, nhưng tay cầm ly rượu vang như muốn bóp nát quả calm. Dù Altair an bài khiến vị sĩ quan này sinh ra đã có số phận khéo trêu ngươi, nhưng quả thực sống 26 năm trên đời chưa lúc nào anh cảm thấy bi phẫn đến như lúc này.
Nhất là khi Galatea vẻ mặt có bao nhiêu hồng hường, thì ngồi cạnh là một ma âm áo đen nhìn Joyce với ánh mắt cảnh giác bấy nhiêu, chỉ thiếu mức quàng luôn tay ra sau lưng vợ chưa cưới đánh dấu chủ quyền trước mặt bàn dân thiên hạ, bức người tóc đỏ đáng thương ra thế tiểu tam (???) ngoài lề cuộc tình.
Bộ tôi là trò đùa của mấy người à???!!!
Có lòng trồng hoa, hoa không nở. Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh. Có thể nói đây là những vần thơ ở quê Galatea mô tả chính xác nhất căn vận vị đạo hữu này-
Ế chỏng ế chơ, ế bơ vơ, ế cả thiên địa cũng phải khóc thương trong khi quờ đại tay một cái là có dàn Lilith xinh đẹp trẻ trung, ấy mới nói khi bạn FA hẳn là vì chưa gặp được duyên phận, nhưng FA khi sống cạnh cả một dàn gái đẹp suốt ngày quan tâm đến mình thì khó lòng đổ lỗi cho số phận được nữa.
Người anh em, không cần lấy tay làm bộ cắt cổ nhau sau lưng phụ nữ đâu!!! Chính anh là người bày ra trò gặp mặt ăn uống hôm nay đúng không!? Cả thế giới đều biết người kia là vợ của anh rồi, tôi không có vọng tưởng lấy tranh vợ nhà anh đâu nên làm ơn đừng có rút-súng-ra phơ tôi trong bóng tối sau hẻm đấy!!! Sắp xếp quán ăn gặp mặt trong hẻm là để dễ bề dựng hiện trường giả đúng không??!!!
Nội tâm gào thét, Joyce Barnaby khóc không ra nước mắt khi cứng nhắc gật đầu với các câu hàn huyên của Galatea, nhưng ánh mắt không thể tự chủ nổi cứ đánh qua nhìn Lali đang nói chuyện bàn bên với vài vị sĩ quan một cách đầy cảnh giác. Không ai biết được liệu mấy người kia có nằm trong số định phơ mình không nữa.
Thật không may, một màn cẩu lương đấy, hoàn toàn được thu lại trong ánh mắt hồng hường của một tiểu thư cao lãnh tôn quý, tóc vàng mắt xanh ba vòng đầy đặn đang ngồi cùng nhóm bạn nàng trong góc nhà hàng. Không sai, đó chính là một trong những “vị khách” từng tìm thăm Lali mà khiến Galatea nhìn thấy nổi cơn ghen nho nhỏ vô cớ mà nhảy ùm xuống biển, trong khi sự thực là người ta hỏi đồng hương để đi tìm đại thần Haley bái phỏng nhập môn tiểu thuyết yêu-cái-đẹp…
Đoạn tình bị cấm đoán!!! Mối nghiệt duyên trên núi cao phía Bắc!!! Nhất tình tương duyệt, ấy vậy cả đời không thể đến bên nhau!!! Tình yêu nảy nở trên chiến trường, vì nghiệp lớn cách mạng không thể ở bên nhau đành vô duyên kiếp này! Ngay lập tức trong đầu vị tiểu thư nổ đùng đoành sa số các từ ngữ giật tít đến không thể giật tít hơn, cái nào cũng kinh thiên động địa cả!
Nhất quyết phải quan sát cẩn thận, rồi về nhà đặt lại tên giả cho các nhân vật, viết nên thiên tình sử mỹ lệ chấn động lòng người!
À, mấy vị sĩ quan già già kia, hình như là bạn chiến đấu ngày xưa của Lali hết cả. Còn từng biết đồng chí đội mình ngày xưa đi tán bao nhiêu gái đẹp luôn.
...
“Vậy sao?”
Nghe Galatea nhận xét mình như vậy, Joyce có chút giật mình, theo phản xạ đưa tay lên sờ sờ nơi khóe mắt. Tất nhiên, chẳng thể cảm nhận được gì.
Nhưng có thứ gì đấy mới mẻ dâng lên, ngập trong con ngươi có chút ý cười ngại ngập.
“Đó là điều tất nhiên. Không, đúng hơn là con đường duy nhất để đi.”
Phải, là con đường của trưởng thành.
Họ đều giống nhau ở một điểm, đấy là nhận ra sự yếu kém của bản thân sẽ chỉ dẫn đến kết thúc tồi tệ cho những ai mà mình thương yêu.
“Chị Karina hay nói với chúng tôi khi còn nhỏ, không ai tự nhiên mà lớn lên. Chúng ta trưởng thành là khi cảm nhận được sức nặng của tránh nhiệm đè nặng lên bàn tay mình.”
Joyce bùi ngùi nói.
Có lẽ, đấy là điểm mà cả hai người có thể thấu hiểu cho nhau hơn bất cứ ai.
“Vậy nên, chị ấy đã trưởng thành ngay từ khi bế chúng tôi trên tay. Còn tôi, mãi đến khi Rutitia mất, mới bắt đầu hiểu ra được điều đấy.”
”Cô ấy… Sẽ cũng ở đó… Phải không?”
“...”
Cảnh vật năm đấy như in hằn lại trên trước mắt Joyce theo lời gợi ý của Galatea. Chỉ thấy cậu sĩ quan đưa tay lên, run run bóp chặt thái dương và che kín mắt mình lại. Cơ căng cứng, giống như anh ta đang vô cùng căng thẳng.
Phải mất cả phút sau đó để Joyce bình tĩnh lại.
“Không.”
“Cô ấy sẽ không ở đấy.”
Lấy từ trong túi ra, bên trong lòng bàn tay của Joyce là chiếc vòng cũ kỹ. Kỷ vật duy nhất sót lại của người đã bỏ mạng trên đỉnh núi tuyết, lặng lẽ và cô quạnh đến tận phút cuối cùng, nhưng vẫn cầu xin được chết như con người.
“Vì, cô ấy sẽ ở cùng tôi cho đến cuối cùng.”
Thật khó để nói đó là thứ cảm xúc gì. Nhưng Joyce chỉ biết, cậu không thể làm thêm bất cứ điều gì có lỗi với Rutitia trong đời này.
“Rutitia không phải một Lilith. Chỉ là một cô gái bình thường xấu số thôi.”
...
“A… Cảm ơn.”
Lúng túng y hệt Galatea chính là Joyce đang run tay cầm lấy hộp quà ren rúa, mặt nửa khách khí nửa tò mò không biết là gì bên trong. Đồng thời, cũng lục lục ghế bên mình rồi đưa một cái hộp màu tím nom rất hoa hòe cho người “bạn” phương xa.
“Tôi cũng có quà. Chúc Giáng sinh vui vẻ.”
Nhìn vào mức độ hường phấn này, chắc chắn có bàn tay nữ giới can thiệp vào lựa quà thay cho Joyce.
“Có. Biết.”
Người tóc đỏ nhướn mày ngạc nhiên. White Christmas quá cổ điển rồi, ai ở Orion cũng thuộc lòng.
“Đó là bài tôi thích nghe nhất trong Giáng sinh. Hồi bé, tôi, chị Karina và Marina, cả Edda nữa, bốn chị em luôn hòa tấu khúc này. Nhưng tôi lần nào cũng chơi sai nốt violin lúc gần cuối, nên chẳng bao giờ hoàn thành được khúc nhạc.”
Ting
Có tiếng ồ lên khe khẽ nhưng không sôi nổi, chỉ là cảm thán đôi chút rồi bỏ qua khi nghệ sĩ violin chơi sai nốt gần cuối. Nhưng Joyce Barnaby giờ phút đấy lại lặng thinh, hai mắt mở to nhìn về phía bục biểu diễn như không thể tin được.
“Bây giờ, cũng hết cơ hội rồi.”
Cho đến khi, tất cả rơi xuống thành nỗi nuối tiếc chua chát.
“Phải rồi, từ bây giờ gọi vợ chồng cô là gì? Lần sau tôi biết còn gửi thiệp cho cả hai.”
Tính đến lúc này, Barnaby cũng đã ăn nói điềm tĩnh hơn nhiều rồi, không còn vòng vo như trước kia nữa.
Joyce tặng Galatea: Beauty BoxMột bộ trang điểm cầu kỳ quý phái rất được ưa chuộng bởi các tiểu thư ở Nội thành Orion, bao gồm màu son và màu phấn mắt hồng đào được ưa chuộng nhất năm nay. Quà Giáng sinh năm 819 của Joyce Barnaby (và hai chị em Barnaby lựa).
“Em đang cao hứng.”
Đẩy dĩa figgy pudding tráng miệng phiên bản Giang sinh thơm lừng mùi vả tây, quế và cam của nhà hàng về phía Galatea, Lali quan sát người con gái đang ngâm nga rồi nhẹ nhàng bình luận.
Phía dưới bàn, anh lặng lẽ đưa tay sang, đan cài các ngón mà bao lấy tay Galatea.
Quả là từ sớm ngày 24, Perdita đã đi sục sạo khắp nơi kiếm đồ ăn và rượu ngon. Không còn cái vẻ trẻ con lừa tình, nhưng lúc này khi trong nhân dạng hoàn chỉnh là một người đàn ông anh tuấn bức người, long loại càng được thể vi hành đến đâu là hất mặt lên chờ lũ con người tự giác dâng đồ đến tận miệng.
Mà con người, cũng rất tự giác cung kính dùng hai tay dâng đồ lên cho hắn thật. Thậm chí, vài tiểu thư nhân loại còn đỏ mặt ríu rít tặng hoa cho Perdita, nhưng hắn đưa lên miệng cắn một miếng thấy không ngon bèn bừa bãi ném hết cho một người đi ngang qua.
…
Hóa ra, quả thực là có người đã từ chối buổi tiệc Giáng sinh của Hoàng gia thật.
Phía dưới những bệnh nhân đang thưởng thức giọng hát của Galatea, Lali cũng yên lặng ngồi cùng hàng với họ, mắt hổ phách dõi lên bóng người trên “sân khấu” - vốn chỉ là những bục gỗ chắp vá tạm thời.
Chẳng trang điểm lộng lẫy hay phục sức cầu kỳ, cũng không có ánh đèn. Thế nhưng mái tóc lam nhạt, cùng chiếc khăn choàng lại dường như lấp lánh nhàn nhạt trong màn sương đên xanh huyền. Không thể sánh với giọng opera uy lực chấn động lòng người của danh ca Lara Gressman, nhưng nỗi dịu dàng hiền từ trong từng câu ca của Galatea lại từ tốn mà thấm đẫm vào trái tim người nghe, tựa như hương quế hồi làm ấm thân thể từ bên trong.
LỘP BỘP
Phải vài giây sau khi tiếng hát ngưng hẳn, những tràng pháo tay tán dương mới vang lên, không quá mạnh mẽ nồng nhiệt nhưng lại ẩn chứa sự cảm kích từ tận đáy lòng. Có vài đứa trẻ còn muốn được lên bục để tặng hoa cho cho nữ danh ca không tên tuổi, nhưng do vết thương ở chân dính phải từ trước đó nên cứ loay hoay trên xe lăn.
“Nào nào, bé con.”
Tiếng nói trầm ấm phía sau lưng làm cô bé ngơ ngác quay lại, rồi bật cười khanh khách khi được Lali bất ngờ bế bổng lên, đưa về phía bục biểu diễn. Bó hoa trạng nguyên thắm đỏ đặc trưng, cô bé nhoài người từ vòng tay của người Kỵ sĩ mà cái lên cổ áo Galatea. Tất cả mọi người cùng thức chờ đến khi nửa đêm, cùng chúc nhau Giáng sinh an lành rồi mới yên vị đi ngủ theo điều phối của các Y tá và Bác sĩ.
Ngoài đường, buổi biểu diễn ở trung tâm đã kết thúc từ lâu, tất cả đều quay về nhà và quây quần bên gia đình thân yêu.
Chỉ trừ hai bóng người đang nắm tay nhau, dung dăng dung dẻ giữa con đường lát gạch vắng tanh, giờ phút này dường như chỉ còn lại họ, tuyết trắng giăng kín bầu trời và màn đêm thanh tĩnh bất tận. Dù họ đã từng đi cùng một cung đường này vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, giờ phút này cảnh vật của khu phố trung tâm lại khác biệt vô cùng.
Đêm lặng yên. Đêm Thánh vô cùng.
Cái đêm mà cả vạn vật phương Bắc đều tĩnh tại, như chờ đợi một phép màu.
“Nhớ ngày xưa, em vẫn hay bị chọc bởi trò treo nhành tầm gửi.”
Đang nắm tay Galatea, chợt anh quay sang nhìn người bên cạnh đầy ý tứ. Họ đang đứng dưới một hiên nhà cổ kính bên con đường trung tâm, mà vừa hay bên trên cũng có một chùm tầm gửi đủ lá xanh, đủ cả quả đỏ chót.
“...”
Dù không thể đón Giáng sinh theo cách truyền thống bên lò sưởi gia đình, thì một nụ hôn lạnh, rồi lại ấm áp như thế này cũng không hề tệ. Trong một lúc nào đấy, giữa những hơi thở dồn dập, Lali đã cố lén tháo bông hoa Trạng nguyên ra khỏi khăn choàng của Galatea và cài lên tóc cô, đáp lại mọi chống cự bằng cách kéo vợ mình ghé sát hơn cặp môi ẩm ướt, đáng yêu đấy kề môi mình…
Anh đã luôn cảm thấy sự kết hợp giữa sắc hoa Trạng nguyên và suối tóc xanh kia, nó có một cái gì đấy rất nhạy cảm, rất nữ tính và tuyệt vời.
Vào mấy ngày cuối tháng 12, họ đã quay về Đảo Kỵ sĩ sau khi Lali bàn giao công việc lại cho Đơn vị Hậu cần ở Chi nhánh Orion. Tính tự giác và khả năng tái tổ chức của người Orion rất cao, riêng về khoản này không cần lo cho họ. Một khi xử lý được hết mầm họa của Vong binh, người Orion tự khắc biết nên thu vén nội tình sao cho toàn vẹn. Công việc của Hiệp hội hầu như đã kết thúc… dù trong các năm sau đó, Lali vẫn phải quay về đây rất nhiều lần, chỉ là không phải với tư cách Chỉ huy Trưởng hay Kỵ sĩ Rồng.
“Vậy để cho dịp khác cũng được.”
Vừa vòng một tay để chú thỏ trắng nhõng nhẽo dụi đầu vào lồng ngực mình, tay còn lại cầm quyển sách đang đọc dở chừng, Lali cũng phải cúi xuống dùng một mắt còn lại dồm Galatea. Nói ra thấy có lỗi với lòng nhưng anh luôn thấy mấy lúc vợ mình tiu nghỉu nom rất đáng yêu, y hệt một con thú bông xù phùng má giận dỗi.
Đáng cưng đến mức lần nào cũng muốn ôm chặt rồi đè thẳng xuống.
Mà quả thực ông chồng của Galatea đã làm thế. Đã cả tháng mệt mỏi không thực sự có thời gian riêng tư bồi đắp tình cảm, cặp vợ chồng chưa cưới còn son chẳng mấy chốc đã quấn lấy nhau như sam. Vài nụ hôn phớt lớt lên má và mí mắt, rồi mọi thứ cứ biến tướng dần, thẳng đến khi Mứt Cam, Eviene và Nhọ Nồi như thường lệ định bò lên giường hai người nằm cho êm thì nghe tiếng từ ngoài cửa đã lặng lẽ nhìn nhau, quẩy đuôi đi thẳng luôn không ngoái lại.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc!
Đồng chí Galatea lại bị suy hô hấp! Nhất định là chỉ huy đang giúp đồng chí hô hấp nhân tạo!
Dù không rõ lắm vì sao phải làm vậy, nhưng Nhọ Nồi rất tin vào lời ba xạo không đỏ mặt (chỉ đỏ tai lẫn gáy) của Lali, cứ như vậy tự giác đứng ra giải tán hết mấy đứa kia, còn canh không cho bất cứ ai lại gần phòng nữa.
Thẳng đến khi quá nửa đêm, Nhọ Nồi bé bỏng ngây thơ thấy cái người đáng lẽ phải đang nằm thở trong phòng - cư nhiên lại hớn hở rón rén đi khỏi phòng?! Thậm chí mặt mũi tươi cười phập phòng, không chút nào giống bị bệnh?
Trong bóng tối, cục đen thù lù đổ mồ hôi nghĩ đến hàng chục khả năng, cuối cùng tự đưa ra kết luận:
Kỹ thuật hô hấp nhân tạo của Chỉ huy ngày càng cao siêu, nên đồng chí Galatea rất nhanh khỏe lại!
...
“... Em yêu à.”
Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, Lali vớ lấy chiếc kính bên tủ đầu giường, nheo nheo mắt còn ngái ngủ do bị đánh thức giữa chừng dồm cái cục đang thu lu trên giường, bộ dang như Mứt Cam ăn vụng bị bắt quả tang. À đâu, người Kỵ sĩ suy nghĩ rồi tự rút lại kết luận, gần đây Mứt Cam còn ngang nhiên khèo đồ của anh phi thẳng xuống đất cơ mà, làm quái gì còn liêm sỉ giờ này nữa…
“Thôi được rồi. Bỏ tay ra nào, không ngộp thở đấy.”
Thở dài đầy dung túng, anh vỗ vỗ nhẹ lên hai tay úp chặt lấy mặt của Galatea, vừa day day thái dương mình cho tỉnh lại hẳn. Cũng không phải trẻ con nữa, úp úp mở mở giấu quà để làm gì, quả nhiên có nhiều thứ diễn ra trong đầu cô vợ trẻ không bao giờ ăn rơ được với ông chồng già.
Cầm lấy từng món quà Galatea dày công chọn lựa cho mình, ánh mắt hổ phách ấy vậy lại ấm lên, ẩn chứa ý cười yêu chiều. Phong cách lựa quà của Galatea vẫn thế, thực sự là lắm lúc Lali trộm nghĩ, giống y hệt mấy con mèo vậy: Lựa những thứ mình cho là quý nhất, rồi đem tặng "bộ sưu tập" đấy cho đối tượng mình thích.
“Lapis Lazuli… Ở Orion, họ gọi nó là Đá Thiên Thanh. Là thứ đá hiếm mà ai cũng thích, hay dùng nghiền ra làm màu vẽ, đến mức người ta đọ độ giàu bằng cách xem xem nhà nào treo nhiều tranh có sắc lam hơn.”
Vì ở xứ sở đấy, bất cứ ai cũng muốn được thấy sắc thiên thanh của biển và trời.
Người đàn ông mân mê chiếc khuy bạc trên tai, dường như rất cẩn thận ngắm nghía chúng, khóe miệng khẽ cong lên khi phát hiện ra những con số được khắc trên đấy. Đặc biệt, dường như vật này gợi đến hình ảnh người con gái một thời cứ nhất quyết đòi miệt mài đơm khuy áo cho Lali dù tay nghề chẳng mấy khéo léo, còn mang cả áo anh về nhà mình nữa. Lắm lúc người Kỵ sĩ rất muốn hỏi Galatea mang áo mình về nhà hoài vậy, ngoài đơm lại khuy có "tranh thủ" dùng làm gì nữa không. Nhưng sợ cô vợ trẻ thẹn quá hóa giận, gọi Golem hất luôn xuống sông nên đành im lặng.
Trên tất cả, anh biết rõ và rất trân trọng việc cô luôn cố gắng chăm sóc mình bằng tất cả tấm lòng.
“Anh cũng có quà cho em.”
Vốn định sáng mai mới lấy ra nhưng đã lỡ rồi thì thôi, Lali cũng đành nhoài người ra kéo ngăn tủ đầu giường lấy quà chuẩn bị sẵn. Đầu tiên người Kỵ sĩ lấy ra hai chiếc hộp, một tím một vàng. Cả hai đều có tông sắc trầm ấm cổ xưa của phương Đông, không hề giống những món đồ bày bán ở Gabbiano.
Citlali tặng Galatea: Fuji no HanaGentle morning showers, soaking the purple wisteria cascading over stone walls.
Nước hoa được chưng cất theo cách cổ truyền ở Sagitta, mang mùi hương trong lành linh thiêng của hoa tử đằng mùa xuân bên bờ sông. và
Ume no HanaSweet plum blossoms, and a sharp red currant accord, in and warm powdery musk.
Nước hoa được chưng cất theo cách cổ truyền ở Sagitta, có mùi hương tựa quả mơ chín, mịn phấn, hòa cùng hương quế ấm áp, tạo ra mùi ô mai mơ truyền thống.
“Anh phải nhờ người quen ở Sagitta. Họ không sản xuất hàng loạt, mà là đặt hàng. Nghệ nhân sẽ dựa theo đơn hàng của mình để phối và trưng cất ra mùi hương độc nhất.”
Ngẫm nghĩ một lát, Lali tự mở nắp lọ Ume ra, cầm cổ tay Galatea thoa lên một ít. Nước hoa ngửi ngoài là một chuyện, mùi hương ứng lên da thịt từng người lại cũng khác. Anh đưa cố tay cô lên ngửi, chóp mũi cơ hồ lưu luyến phải cọ lên đường rãnh tinh tế đấy, đôi môi nhịn không nổi hôn rả rích lên lòng bàn tay, phảng phất đến muốn sinh cảm giác buồn bực trong lòng.
Dù thế nào, hai mùi hương này chắc chắn không phải vô duyên mà mang về. Nó giống như một lời mở đầu lãng mạn khéo léo của anh về một sự kiện tương lai sắp xảy đến với họ.
Mà món quà thứ hai, lại chỉ nằm vỏn vẹn trong
tấm bưu thiệp xinh xắn vẽ hình hoa anh đào và chú chim sơn trà xinh xắn.
Citlali tặng Galatea: Sakura Calendar NotesA lovely spring night
suddenly vanished while we
viewed cherry blossoms
Hai tấm thiệp được ghi sẵn lịch trình tháng Tư tại Sagitta, đại biểu cho kế hoạch đi tuần trăng mật sau khi cưới của vợ chồng.
“Chúng ta vẫn hẹn nhau, trước khi kết hôn sẽ lên đảo Ngũ Vân thăm Tu viện Vân Lĩnh. Còn sau khi làm lễ cưới, sẽ đến Sagitta ngắm Anh Đào và Tử Đằng tháng Tư.”
Bên trong phong bao, chỉ là hai tờ lịch giống hệt nhau. Chúng là lịch của tháng 4 năm 820, đều được khoanh tròn đúng một tuần lễ hệt nhau.
“Anh đã sắp xếp xong rồi. Nơi chúng ta nghỉ lại ở đấy sẽ nhìn thẳng xuống một con suối, bao quanh là những cây Tử Đằng cổ thụ. Khi hoa nở, toàn bộ nước sông sẽ nhuộm tím ngắt.”
Kéo thỏ trắng vào lại trong chăn nệm êm ấm, anh hôn lên mí mắt bầu bĩnh của Galatea, cúi đầu xuống ngắm bóng mờ mịn màng giữa đôi gò bồng rồi rúc vào đấy. Mái tóc xanh lam của Galatea nằm cuộn những vòng hờ hững lỏng lẻo trên ga gối, cũng bị vòng tay đấy ôm lấy dỗ dành ngủ ngoan. Mùi mận mơ thoảng lại, tạo nên dư vị mới mẻ trên giường của họ.
Sáng hôm sau đấy, khi hai vợ chồng đã tỉnh dậy và đi xuống dưới nhà, không biết tự lúc nào một chiếc
nôi trẻ em dựng sẵn. Cấu trúc nôi không giống với truyền thống mà có bộ khung di dộng đóng gấp được, tiện lợi mang theo trong nhà hay ngoài trời.
“Anh nghĩ là em sẽ muốn cùng nhau đi lựa nôi cho con.” - Lali khẽ tằng hắng sau lưng, đặt một tay lên vai Galatea -
“Với cũng không biết là con trai hay gái. Nhưng chiếc nôi này không dùng để đặt trong phòng trẻ con, mà có thể dùng cho chúng ta khi cần luân phiên nhau trông con. Chúng ta có thể mang theo đứa nhỏ đến bất cứ đâu, ở nhà hay nơi làm việc, thậm chí ra biển hay đi rừng cũng được. Rất tiện lợi.”
Nghĩ một chốc, Lali mỉm cười hiền lành; phần tóc mài dài đen chưa vuốt lên phủ chấm chân bên con mắt đã đục mờ ấy vậy lại không khiến gương mặt sương gió đấy dữ tợn đi.
“Như vậy, anh có thể cùng chia sẻ thời gian trông con với em bất cứ khi nào có thể.”
Việc chia sẻ trách nhiệm với nhau một cách công bằng - từ chăm sóc con đến làm việc nhà - sẽ giúp cho cả cha mẹ lẫn con cái hạnh phúc hơn. Trong trường hợp của vợ chồng nhà Nadia, Lali không thể nghỉ phép để chăm con, thì vẫn có những cách khác để xây dựng đời sống gia đình bình đẳng hơn: Nhận trọng trách cùng xoay xở chăm con ốm khi hai vợ chồng đều phải đi làm việc, nấu cơm và giúp cả việc giặt giũ dọn dẹp.
Những công việc nhỏ nhặt như vậy, hóa ra lại cần thiết cho một gia đình bền vững.
Sau năm mới, họ sẽ có rất nhiều việc phải làm. Những phiên tòa đối chất căng thẳng. Sự thật phải được phanh phũi. Đau lòng. Dối trá. Bất lương. Tàn nhẫn. Tha thứ. Vòng xoáy oan nghiệt của lịch sử đang trực chờ nghiền nát tất cả. Diệt chủng giống như một lời nguyền rủa toàn bộ bản chất nhân tính, thêm lần nữa ám ảnh lịch sử của nhân loại bằng cái bóng chết chóc của mình trùm lên toàn bộ sự sống...
Nhưng trước lúc đấy, Lali muốn đảm bảo một điều.
Dù có phải đi xa đến đâu. Dù thế giới này tàn nhẫn đến đâu, ác độc và tráo trở đến đâu.
Chắc chắn, anh vẫn sẽ có một nơi để quay về. Vậy nên, gia đình là ưu tiên hàng đầu của Lali chỉ sau bổn phận chiến đấu. Chắc chắn anh sẽ làm tròn vài trò của mình trong gia đình - như một người chồng, người cha.
Còn lúc này, họ chỉ đang nghỉ ngơi tại nhà sau một chiến dịch mệt mỏi và đầy rẫy hiểm nguy bí ẩn, suy nghĩ xem nên ăn gì, đi chúc năm mới nhà ai trước.
Đánh dấu