<<<
Ngay cả khi nhân loại gặp lại mặt trời và mặt trăng sau ngàn năm xa cách, đó vẫn là cuộc hội ngộ xa lạ với họ.
Bởi lẽ trong cuộc sống này, điều đã gắn bó với biết bao kỷ niệm của hai người lại là những vì sao trên bầu trời đêm cùng biển cả. Biển đêm rì rào đáp lại lòng người, tinh tú lại thức chỉ đường cho người lữ hành.
Cũng như vậy, điều Lali quan tâm nhất hiện nay là gia đình của mình, chứ không phải cuộc tái ngộ thiên niên kỷ mà cả thế giới hướng về. Đồng hành cùng anh đến tận giờ phút này, chính là người này, chứ không phải là mặt trăng và mặt trời.
”Lali…”
”Anh… Anh… Ở… Ở đây… Ở đây rồi…”
Lali giật mình đỡ vội lấy người vợ đang thút thít, rồi cũng đành thở dài chiều theo loài thỏ bướng bỉnh mà ôm lấy thân hình đấy vào vòng tay cứng cáp của mình. Đầu anh chôn vùi trong hõm vai của Galatea, lắng nghe nhịp thở và tiếng thổn thức nhỏ xíu đấy bằng cả cơ thể của mình.
“Anh ở đây.”
Vừa vỗ vỗ lên vai cục nho nhỏ trong lòng như muốn vuốt cho xẹp lông, người Kỵ sĩ vừa cười khổ. Kể cũng thật ngộ khi con người này bị anh toàn lực tay nhéo má tàn bạo vẫn nhắm tịt mắt đổ lì ra không chịu kêu đau nửa tiếng, mà được tha thì ngay lập tức rơm rớm nước mắt mà nức nở đòi được ôm.
Mà ngộ nhiều hơn nữa, chính là con người cứng nhắc lạnh lùng này lại quen được với thói làm nũng này; nếu không muốn nói chính Lali là thủ phạm dưỡng ra, thúc đấy cái thói bán manh này ở vợ phát triển càng ngày càng dữ dội!
”Em… Không thể tưởng tượng… Nếu… Nếu… Không thể…”
“Ngoan, ngoan. Ổn rồi.”
Ôm chặt hơn cục thỏ nhỏ yếu ớt đang rúc vào lòng như tìm ổ, anh càng xót lòng mà cố ôm vợ cho trọn hơn nữa. Bởi biết rõ người này thích nhất chính là nằm trên người mình mà áp tai lắng nghe tiếng nhịp tim đập để thiếp đi ngon lành, cũng vô cùng thích lén lút trộm áo của anh để đắp; nên Lali hiểu rằng vào lúc này, anh tuyệt đối không được buông vợ ra hay bảo cô nằm lại trên giường bệnh.
Sự thực thì, anh cũng không biết Galatea đã phải trải qua những điều gì để hoàn thành giao ước với Phép màu của mình. Có thể bởi những gì mà người nữ Kỵ sĩ đã thấy vốn chỉ là dư ảnh của dĩ vãng đã qua từ lâu; hay cũng có thể bởi bản thân Lali đã luôn chối bỏ sự tồn tại của Phép màu đấy nên hiện tượng kiểm duyệt đã xảy ra.
Thứ duy nhất mà anh đã thấy, là hư vô.
Không có ánh sáng, không có cả bóng tối. Không có sự sống lẫn cái chết.
Và đó, là nơi mà mọi Phép màu và Tai ương nguyên bản đã được sinh ra. Tựa như Biển cả nguyên thủy ôm ấp sự sống đầu tiên trên thế giới này, vùng trắng xóa đấy cũng là nơi đầu tiên các Phép màu và Tai ương được sinh ra.
Có lẽ, bởi quá trình đồng bộ, nên bản thân chủ thể cũng sẽ chia sẻ các tri thức và tầm nhìn của Phép màu. Tuy nhiên, việc làm thế nào mà Galatea lại có thể tác động đến Phép màu trú ngụ trong linh hồn anh để nó thỏa hiệp lại là bí ẩn với chính Lali.
Nhưng bây giờ, điều đấy cũng không còn quan trọng nữa.
“Khi chìm trong giấc mơ của Biển nguyên sinh từ [BEAST], anh đã thấy rất nhiều thứ.”
Khàn khàn giọng kể, người đàn ông khẽ vuốt mái tóc xanh dài của vợ, các ngón tay thơ thẩn cuộn cuộn những sợi tóc thành lọn nhỏ như một thói quen khó bỏ. Dù nằm viện lâu ngày nhưng mái tóc màu biển đấy vẫn thẳng thớm chứ không hề rối bời, chẳng khó để nhận ra dấu hiệu của việc ai đấy đã luôn lặng lẽ cầm lược để giúp nàng Nereid say ngủ chải chúng.
“Nhưng, chẳng nơi nào có em. Chúng đều trống rỗng.”
Nói đến đây, Galatea cảm thấy dường như vòng tay ôm quanh eo mình tự dưng hơi xiết chặt lại; cái kiểu xiết rất rón rén như sợ làm động vật nhỏ hoảng hốt bỏ chạy, đến lúc phát hiện ra thì quẫy đạp kiểu gì cũng không chạy được.
Chuyện lạ đời chính là khi cô vợ muốn được ôm chặt hơn, thì chính anh chồng lại đồng thời o bế vợ hệt như sợ sểnh ra là vợ bỏ mình đi mất.
Trong vùng biển trắng muốt ấy, ký ức là thứ trói buộc tâm trí con người lại trở thành cái mỏ neo lý chí cho Lali bơi về được bờ ngay cả khi mờ mắt không nhìn được gì nữa. Và khi đối diện với phòng bệnh chờ Galatea chịu tỉnh lại, cũng chính ký ức là thứ giúp người đàn ông chịu đựng được, ngày qua ngày chờ đợi cô tỉnh lại.
Anh nhớ tất cả về cô. Sự tồn tại này, độ ấm này, cơ thể nhỏ bé này, tiếng nói mỏng mượt và cả ánh mắt lấp lánh màu hoa nắng. Ngay cả khi họ là một người tỉnh, và một người thức, thì họ vẫn bị nỗi nhớ giày vò trong vô thức và cả có ý thức.
Sau một hồi dỗ dành thỏ trắng mãi, ai đấy cũng dụ được chú ta ngưng nín khóc mà ngẩng mặt lên nhìn mình. Ánh nhìn yêu chiều dịu dàng rọi xuống, anh xót xa hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cô vợ nhỏ, rồi lại hôn xuống hai má hồng hồng nóng rực lên lên vì bị nhéo như cầu hòa lấy lòng. Lali đã luôn lẳng lặng chăm sóc và theo dõi cô, không còn là với tư cách bệnh nhân và bác sĩ, mà là người nhà trông nom cho thân nhân của mình.
“Đừng khóc nữa. Em mới tỉnh, người rất cần nước.”
Lali lắc đầu thở dài khi chạm khẽ môi mình lên đôi môi khô nẻ của cô. Chút nước nãy mới bón cho thỏ ta uống thì cũng bị ép ra hết sạch làm lệ để khóc cho hả lòng. Nhìn tình hình trước mắ, vị Y thuật sư biết thừa cái người bệnh đang ngơ ngác này chắc hẳn cũng không tự uống thêm nổi nữa. Lúc nãy Galatea đã ngồi dậy, rất cố gắng nhấp từng ngụm nước theo sự chăm sóc của anh, nhưng cũng chỉ uống chưa nổi non nửa cốc.
Người bệnh mới tỉnh là vậy: tưởng đã tỉnh táo về đầu óc nhưng cơ thể lại trì ra, nhu cần ăn uống tối thiểu cũng hầu như tiêu biến. Vì đã nằm quá lâu, nên cơ thể họ cũng đánh mất phản xạ đói hay khát để thông báo về nhu cầu nạp thêm nước và dinh dưỡng.
Để chăm bẵm người bệnh, cần có sự cẩn thận và kiên trì, cũng như hiểu các nhu cầu cấp bách của cơ thể người bệnh trước cả chính họ.
“.. Thôi được rồi.”
Thế rồi, như một đấng lang quân vô cùng am hiểu cách chăm sóc loài thỏ trắng ở nhà, anh bèn cầm cốc nước trên bàn rồi… tự mình uống hết. Sau đó, nhẹ nhàng đỡ Galatea ngồi dựa vào cánh tay mình, anh áp môi họ vào nhau.
Có lần, hai vợ chồng từng ngồi đọc nhầm một cuổn tiểu thuyết lãng mạn (xẹt), có cảnh cặp nhân vật chính bón nước cho nhau bằng miệng xến xẩm kỳ cùng làm cả hai cười đến đau hết cả bụng; nhưng kỳ thực nó lại rất hợp lý trong hoàn cảnh hiện tại. Đó là cách an toàn để giúp người bệnh uống nước mà không bị sặc xuống phổi, hay tràn ra người. Khi bị ốm, cơ thể người bệnh không thể thoải mái nhổm dậy, tay cũng khó khăn trong việc cầm cốc nước, nếu cứ cố đưa cốc nước cho họ tự uống thì rất dễ đổ, mà cứ cầm cốc dốc vào miệng người bệnh thì hay xảy ra hiện tượng uống không kịp mà bị sặc.
Trong khi đấy, việc bón nước từng chút một như thế này lại an toàn hơn… đặc biệt là khi cả hai đều có cảm nhận và kinh nghiệm rõ ràng về cơ thể của nhau.
Hoặc đơn giản, ai đấy chỉ đang dùng chiêu trò để đánh lạc hướng sự quan tâm của thỏ ta, để dỗ dành thỏ nín khóc mau hơn thôi. Nhìn vợ khóc vì nhớ mình thì ai mà chả thương, nhưng nhìn thỏ trắng khóc đến sưng húp cả mắt thì xót lắm, không để vậy mãi được. Đó là chưa kể, dù sao cả hai người đều xến xẩm ngang nhau, nên lúc này ném bớt liêm sỉ đi cũng không có vấn đề gì hết khi vốn liêm xỉ của cả hai vợ chồng đều muốn bay gần sạch từ hồi có con với nhau rồi.
Quan trọng nhất, chính là họ đã làm lành nhanh chóng sau một khúc mắc lớn.
Vào hoàn cảnh này, con người cũng chẳng còn sức lực để giả vờ giận dỗi nhau nữa khi điều họ mong muốn nhất, cuối cùng, cũng đã thành hiện thực.
…
”Anh… Tỉnh dậy lâu chưa?”
”Anh… Uhm… Cảm thấy… Thế nào rồi?”
Trái với sự ngại ngùng của Galatea khi ngỏ ý muốn chồng nằm cạnh mình, Lali lại hoàn toàn điềm nhiên cởi bỏ áo khoác trắng bên ngoài, treo một bên rồi thủng thẳng… leo lên nằm cùng thật.
Giường bệnh vốn được thiết kế để những người có thể hình cường tráng nhất cũng có thể nằm thoải mái, nên mình Galatea thì vô cùng rộng rãi. Nhưng để cả hai vợ chồng cùng nằm thì đương nhiên sẽ thành chật chội. Vì vậy, Lali (một cách rất thành thạo nhờ kinh nghiệm từ ngày xưa hay nằm chung sofa với nhau) đã khéo léo nằm nghiêng người, vừa vặn dễ áp vợ vào lòng để sưởi nhau cho ấm.
Hiện giờ cũng là cuối thu đầu đông, không khí trên Đảo không lạnh nhưng đêm có hơi se se. Làn gió mát lạnh đang thổi qua cửa sổ, mang không khí mát lành của biển cả vỗ vào.
“Anh tỉnh dậy ngay sau khi đồng bộ hóa. Năng lực đấy không chừa lại bất cứ thương tổn nào trên người anh. Đến cả cơn đau ở chỗ cánh tay phải, hay bên mắt phải cũng không thấy.”
Lali từ tốn nói khi cầm tay Galatea lên, nhẹ nhàng gỡ kim truyền dịch khỏi tay cô rồi lấy với lấy gạc để sẵn trên tủ đầu giường giúp băng vết chọc kim lại. Khi nãy loài thỏ tự nhiên nhảy bổ ra khỏi giường khi vẫn đang truyền dịch, may mà kim dẫn còn cắm trong tay không đâm vỡ mạch ven nào. Nhìn chung vợ anh đã tỉnh rồi là ổn, hết đêm nay có thể về nhà.
Phải.
Về nhà.
“Amira ở nhà ông bà Jonathan vẫn khỏe lắm. Con bé chờ chúng ta suốt. Mứt Cam, Thỏm Tuyết cũng vậy.”
“Evian và Pitch… Hai đứa đã về nơi chúng cần về.”
Cầm bàn tay nhỏ nhắn xanh xao của vợ lên, Lali nhẹ nhàng hôn lên đấy, đôi môi mỏng mang lại cảm giác nóng ẩm khó tả khi lướt qua nơi còn tê tê khi cô bị chọc ven. Nét dịu dàng và ôn nhu trong nụ hôn đấy tưởng chừng như bao năm tháng trôi qua vẫn không đổi, vẫn làm người ta phải đỏ mặt bởi quá dư thừa nâng niu và yêu chiều trong đấy.
Anh kể, giọng vẫn trầm trần khàn khàn như vậy, bình thản như vậy, giống như mọi điều họ vừa trải qua chẳng còn là gì to tát nữa.
“Gala.”
Vừa ôm vợ, anh vừa đờ ra thì thầm.
“Chúng ta về nhà rồi.”
Dù còn rất nhiều việc nữa cần xử lý nữa. Bóng tối đã tan nhưng những rắc rối và mâu thuẫn mới không ngừng nảy sinh. Chỉ vài tháng nữa để sống an bình, để rồi bao nhiêu trắc trở sẽ lại tiếp tục quấn lấy họ. Sống chính là như vậy, là để quẫy đạp, để đấu tranh không ngừng nghỉ khi vẫn còn hít thở.
Nhưng, điều quan trọng nhất vẫn chưa nằm ở đấy.
“Ngày mai, anh sẽ đón em về. Ba người chúng ta sẽ quay về nhà. Dọn dẹp, nấu ăn anh sẽ làm cho. Em thích ăn gì, anh sẽ nấu cho em. Em muốn tắm, anh cũng sẽ bế em đi tắm, sẽ gội đầu cho em, chải cả tóc cho em. Amira sẽ được ngủ cùng bố mẹ để bù đắp cho con bé.”
Lali tự thì thào, để rồi cũng đang tự xúc động trong chính dòng suy nghĩ miên man của bản thân. Giọng anh cứ nhỏ dần, giống như đang tự nhủ về một viễn cạnh đẹp đẽ và yên bình mà họ đều mong mỏi tận sâu trong tim. Anh ôm lấy Galatea vào lòng, tựa như đang cật lực muốn truyền cả sức lực của mình vào để giúp cô nhanh khỏe lại, nhanh lấy lại sức để không phải mệt mỏi nằm trơ ra trên giường bệnh nữa, để họ có thể sớm biến cái viễn cảnh đấy thành hiện thực.
Ngay cả khi mái tóc xanh đấy, cơ thể đấy không đượm mùi hoa lá sau vườn tươi mới mà là mùi của người bệnh nằm yên một chỗ, cơ thể đấy đang yếu ớt xanh xao chứ không tràn đầy nhựa sống, Lali cũng không màng mà ôm lấy cô, dịu dàng với cơ thể đấy và nâng niu từng chút một.
“Khi Giáng sinh đến, chúng ta sẽ cùng Amira đi mua đồ trang trí cho cây thông. Khi mùa xuân về, chúng ta sẽ đi thăm vườn Tử đằng. Hè chúng ta sẽ lại đi biển. Thu… thu thì…”
Lali cứ nói vậy, rồi bất chợt, một, rồi hai giọt nóng hổi rơi xuống má của cô.
“Chúng ta sẽ sống với nhau. Sống cho đến hết kiếp này. Chúng ta sẽ làm được điều đấy.”
Lali ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ người phụ nữ nhỏ bé hơn mình rất nhiều, nghẹn ngào nói. Nỗi lòng đấy, tất cả những phức cảm, niềm vui và nỗi buồn mà anh luôn sâu kín giữ lấy trong thâm tâm giờ chảy tràn ra, giống như cơn lũ tràn khỏi đê làm cơ thể người đàn ông cao lớn run lên.
“Vậy nên, hãy sống hạnh phúc cùng nhau từ bây giờ, được không?”
Điều quan trọng nhất, không phải là được sống ở trong ánh sáng.
Điều quan trọng nhất, chính là từ lúc này, họ sẽ sống bên nhau mà không phải lìa xa nữa.
@
Heavenleena
Đánh dấu